chương 50: Lần Nữa Yêu Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời Quế Ngọc Hải kể từ khi gặp
Nguyễn Văn Toàn, hắn không biết đã nếm qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc từ vui mừng đến lo lắng nhưng chưa có giây phút nào đáng sợ hơn hiện tại.

Hắn siết chặt hai nắm tay và cắn chặt
lấy môi mình để ngăn cơ thể đừng run
lên khi nhìn thấy người ta hối hả với
mọi biện pháp cấp cứu cho cậu. Hắn
đau đớn nhìn cậu nhỏ bé mong manh
lọt thỏm giữa đống máy móc và dây
nhợ, nhìn dòng điện tâm đồ hỗn loạn
như trăm ngàn mũi dao xuyên xỏ dọc
ngang trái tim hắn. Xung quanh ồn ào
như vậy, rối ren như vậy mà cậu vẫn
im lìm say ngủ, như đã hoàn toàn phó
mặc sinh mệnh cho tử thần.

Những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện
đã tập trung đầy đủ về đây. Họ nói, nó
hét, họ gào vào mặt nhau trong sự căng thẳng tột cùng. Tiếng máy móc vang lên inh ỏi, âm thanh dụng cụ y tế loảng xoảng va vào nhau bức người ta đến phát điên.

Rồi cái ồn ào đó đột ngột dịu lại, chầm
chậm rồi tắt hẳn.

Vị bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm cố
nén đi cảm giác tiếc nuốt, chầm chậm
hướng mắt về phía hắn, giọng luyến
tiếc.

"Chúng tôi sẽ nhanh chóng lấy đứa bé
ra và tiếp tục nuôi dưỡng bằng phương pháp lồng kính...bệnh nhân..chỉ có thể duy trì hơi thở ít giây nữa...thật xin lỗi.."

Từng lời từng lời như dao ghim sâu rồi xé toang lồng ngực của hắn, khiến lý trí của hắn hoàn toàn cạn kiệt. Hắn điên cuồng lao người đến bên chiếc giường, hai bàn tay hằn rõ những khớp xương trắng túm lấy vai cậu xốc mạnh.

"CHẾT TIỆT, NGUYỄN VĂN TOÀN, NGHE ANH GỌI KHÔNG????? EM CÒN
KHÔNG MAU TỈNH LẠI, NGỦ LÂU NHƯ VẬY VẪN CHƯA ĐỦ SAO???"

"..Văn Toàn..Văn Toàn à..."

Minh Vương nước mắt chảy thành sông. Cậu gục xuống ngay bên cạnh chiếc giường mà khóc òa, một tay cố vươn tới muốn nắm lấy người bạn thân nhất của mình.

Xuân Trường mắt cũng ầm ập nước, anh quỳ xuống bên cạnh Minh Vương, vòng tay ôm lấy người yêu mình, ánh mắt tràn đầy đau thương nhìn hắn mất hết lý trí gào thét tên cậu.

Quế Ngọc Nam đứng chết lặng ngoài
cửa từ lúc nào, bộ vest trên người đã
ít nhiều xộc xệch. Ông bám vào cánh
cửa để đôi chân không khụy xuống khi nhìn khung cảnh đau thương trước mắt mình. Bác sĩ và các y tá đứng xung quanh cũng bất lực cúi đầu, khuôn mặt nặng nề đượm nét buồn thương.

Không ai trong số họ lên tiếng hay ngăn cản sự kích động của Ngọc Hải, họ không dám tưởng tượng ra nỗi đau
hiện tại hắn đang gánh lấy. Nỗi đau ấy thật sự quá lớn, quá tàn nhẫn và vĩnh
viễn cướp đi những điều mà hắn trân
trọng nhất cả cuộc đời.

"NGUYỄN VĂN TOÀN, NHANH TỈNH DẬY CHO ANH. EM CÒN NỢ ANH TIỀN VIỆN PHÍ, CÒN NỢ ANH MỘT ĐỜI LÀM VỢ, CÒN NỢ ANH CÁI TÊN CHO BẢO BẢO. EM CỨ NHƯ VẬY MÀ ĐI SAO???"

"NGUYỄN VĂN TOÀN, MAU MỞ MẮT RA NHÌN ANH. AI CHO PHÉP EM NGỪNG YÊU ANH??? AI CHO PHÉP EM RỜI XA ANH??? EM KHÔNG TỈNH LẠI ANH SẼ HẬN EM, SUỐT ĐỜI NÀY HẬN EM."

"VĂN TOÀN..NGUYỄN VĂN TOÀN...LÀM ƠN..LÀM ƠN MỞ MẮT RA...LÀM ƠN ĐỪNG RỜI XA ANH. HINATA..LÀM ƠN...ANH CẦN EM, ĐỪNG RỜI XA ANH..VĂN TOÀN À"

Ngọc Hải liên tục thét lên rồi ôm siết
lấy cơ thể lạnh lẽo của Văn Toàn, nước
mắt hắn ứa ra mặn chát nơi đầu môi.
Giọng hắn khản đặc chua xót gọi tên
cậu trong tuyệt vọng.

Không có Văn Toàn, hắn biết đối mặt với những ngày sau ra sao, hắn biết tìm lại trái tim của mình ở nơi nào. Mọi cảm xúc hiện tại trong hắn như chết dần chết mòn theo hơi thở của cậu.

Vòng tay hắn ôm siết lấy người hắn
trân quý hơn cả mạng sống mình, hắn
thổn thức không thành lời để cậu tựa
vào vai mình rồi nước mắt lại ứa ra,
từng giọt đau đớn tuôn rơi ướt nhòe
trên khóe mi nhắm nghiền của cậu.

Rồi hàng mi ấy, chợt cử động, nhẹ
như cánh hoa mỏng manh trong gió
thoảng.

Và khóe môi cậu đột nhiên mấp máy,
thoát ra âm thanh rất khẽ như có như
không.

"A..anh..hát dở...q..quá.."

Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến trái tim
hắn ngừng đập rồi mở to mắt nhìn bàn tay cậu đang gắng hết sức nắm lấy tay mình.

"Vă..Văn Toàn..em..em...BÁC SĨ, BÁC SĨ"

Ngọc Hải như người thoát khỏi cơn ác
mộng, vụt dậy quay sang chỗ bác sĩ còn đang sững sờ nhìn kỳ tích xuất hiện.

Nhanh như cắt, đội ngũ bác sĩ và y tá
đã lao đến hất cẳng hắn ra khỏi giường bệnh rồi tiến hành đo đạc kiểm tra tổng thể cho Văn Toàn. Chân mày họ từ từ giãn ra, nét mặt cũng trở nên mừng rỡ.

"Kỳ tích kỳ tích...cậu ấy hồi phục rồi,
thật không thể tin được."

Những người còn lại chỉ nín thở chờ
nghe đến đó rồi đồng loại vỡ òa. Lắm
người còn không kềm được nước mắt
mà sung sướng bật khóc. Tiêu biểu như bác sĩ Lý Tuấn Thanh, từng chứng kiến không ít vui buồn giờ cũng gập người rồi vùi mặt vào bàn tay mình che đi những giọt nước mắt xúc động. Chủ tịch Quế Ngọc Nam khóe mắt còn ửng đỏ chầm chậm bước tới vỗ nhẹ lên vai ông, thoáng nghe bên tai có tiếng ông thều thào và nghẹn lại.

"Cảm ơn ông trời...cảm ơn cuộc đời.."

Phía bên này, Xuân Trường và Minh Vương cũng không kiềm được cảm xúc ôm chầm lấy Ngọc Hải như muốn chia sẻ khoảnh khắc diệu kỳ vừa xuất hiện, trong những giây phút tuyệt vọng cuối cùng, ông trời thật sự đã nghe thấy lời cầu xin của họ.

Và cách đáp trả của ông còn tuyệt vời
hơn tất cả.

Thật cảm ơn.

...

"Trường hợp này thật sự là rất hiếm
gặp, có thể là do những tác động của
anh ta đã khiến bệnh nhân lội ngược
dòng để giành lại cuộc sống."

Bác sĩ mỉm cười nhìn về phía Ngọc Hải sau khi đã kiểm tra chắc chắn tình hình của Văn Toàn.

"Tức là..em ấy đã hồi phục thật sự phải không bác sĩ?" Hắn nín thở hỏi.

"Phải, cậu ấy đã tỉnh lại thì không còn
vấn đề gì phải lo nữa. Chỉ có điều cậu
ấy vẫn còn yếu và vết thương trên lưng vẫn phải tiếp tục điều trị, thai nhi bị chấn động cũng cần được tịnh dưỡng. Mọi người có thể yên tâm rồi."

Ngọc Hải gật đầu, ánh mắt hắn chạm
vào khuôn mặt Văn Toàn tuy còn nhợt
nhạt nhưng đã có sức sống. Từ từ bước đến bên giường bệnh và ngồi xuống áp bàn tay mình vào gò má xương xương của cậu, hắn yêu thương nhìn sâu vào đôi mắt đang dần lấp lánh trở lại.

"Em thật sự trở về rồi, Văn Toàn..."

Và cậu nhoẻn miệng cười, thay cho lời
hứa sẽ không bao giờ rời xa người đàn
ông này nữa.

Căn phòng dần trở lại trạng thái im
lặng khi các bác sĩ rời đi nhưng kì lạ thay, cảm giác ngột ngạt trước đây đã
hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác bình yên rất ấm lòng.

Ông Quế chấp tay sau lưng nhìn đứa con độc nhất của mình đang chìm trong hạnh phúc vô bờ rồi gật gù hài
lòng, quay sang nhỏ giọng nói với
Xuân Trường.

"Mình đi trước thôi cháu."

Anh nhìn về phía hai người họ, lập tức hiểu ra và cười rạng rỡ, anh vâng dạ đáp lời ông rồi nắm tay Minh Vương kéo đi.

"Không muốn, em còn chưa nói được
với tiểu Tòn Tòn câu nào"

"Ngoan, về ngủ một giấc rồi anh đưa
em vào thăm Văn Toàn sau, giờ mình
tránh mặt cho vợ chồng sếp anh yêu
thương nhau đi em. Anh không muốn
bị trừ lương."

"Hừ, đồ cấp trên đáng ghét."

Ít giây sau, căn phòng hoàn toàn im
lặng, duy nhất đọng lại chính là hơi thở của hai người bọn họ.

"Ngọc Hải..."

"Anh nghe."

"Em xin lỗi"

"Còn dám nói, em có biết anh đang
giận em như thế nào không? Tại sao lúc đó lại lao ra, nguy hiểm như vậy..."

"..."

Nhìn cậu cụp mắt buồn bã, bao nhiêu
trách móc của hắn cũng nghẹn lại ở cổ. Hắn liền dịu giọng, luồn tay vào tóc cậu khẽ vuốt ve.

"Sau này không được ngốc như vậy
nữa, em và tiểu Bảo Bảo rất quan trọng với anh, em hiểu không?"

Cậu gật đầu rồi vòng tay ôm lấy hắn,
vùi sâu đầu mình vào lồng ngực vững chãi. Chợt cậu ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt hắn thì thầm.

"Vậy, em yêu anh thêm lần nữa nhé."

"Nói cho em biết, lần này là lần cuối
cùng, nếu sau này còn tự ý rời xa anh,
anh sẽ không bao giờ yêu em nữa. Nhớ chưa?"

Đưa tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi
lăn trên gò má hắn, cậu mỉm cười siết
chặt thêm vòng ôm của mình, hướng
ánh nhìn đầy yêu thương về phía cửa
sổ có vạt nắng trong veo.

Phải, là lần yêu cuối cùng, cho những
ngày sau, cho cả cuộc đời.

Đến khi nào trên thế gian Mặt trời
ngừng sáng lối ta đi về...

...Ánh mắt này, đôi tay này mãi thuộc về nhau.

.....

Đã ba tháng trôi qua kể từ lúc Văn Toàn xuất viện, Ngọc Hải vì lo lắng sau tai nạn cậu có sút kí chút đỉnh nên mỗi ngày đều bảo Huỳnh Hạ Liêu nấu số lượng đồ bổ gấp đôi, gấp ba lần trước đây rồi nhồi cậu ăn như nhồi bông. Báo hại cân nặng của Văn Toàn không những hồi phục cấp tốc mà còn tăng đến chóng mặt.

Quái lạ hơn là cậu luôn trong tình
trạng thèm dâu tây, Ngọc Hải biết
người có thai không nên ăn nhiều thứ
nhưng nhìn cậu xụ mặt xuống lại không đành lòng. Thành ra chị Hạ Liêu lại phải vất vả học cách pha chế trà sữa vị dâu, bánh kem dâu miễn cưỡng mà nói thì liều lượng dâu tươi cho vào vẫn chấp nhận được hơn là cho Văn Toàn ngặm cả thanh kẹo dâu to.

Ổn thỏa với cách xử lí cơn thèm dâu
tây của Văn Toàn, Ngọc Hải nhanh chóng thu xếp lái xe đến một nơi nằm
theo hướng ngược lại với trụ sở đi làm.

Con đường phủ xi măng trơn láng dẫn hắn đến một tòa nhà lớn được bao
bọc bằng rào thép, chiếc xe đen của
hắn tiến vào khu an ninh, sau vài giây
tường trình thông tin liền lăn bánh
chạy vào bên trong nơi toát ra không
khí nghiêm trang đến đáng sợ.

Hắn bước ra khỏi xe với khí chất lãnh
đạm, cặp mắt xếch liếc nhìn tấm bảng
treo nơi cửa chính đề tên: "ngục giam"
mà khẽ nhếch mép. Ít phút sau, một
nhân viên nhanh chóng có mặt ở bãi
đỗ xe dẫn hắn đi vào trong toà nhà uy
nguy ấy.

Hiện tại, Ngọc Hải đang ngồi trong
căn phòng chật hẹp đọc một số giấy tờ.

Hắn chỉnh lại gọng kính đen khẽ gõ gõ
lên mặt bàn với bộ dạng sắp hết kiên
nhẫn chờ đợi ai đó. Cánh cửa cách hắn một tấm kính trong suốt bất ngờ mở ra, một vị cảnh sát đẩy một tên tù nhân quấn băng kín mặt vào vị trí đối diện hắn.

Sau vài giây kịp nắm bắt tình hình,
người kia khẽ cất giọng:

"Ố yà~ Cứ tưởng ai...anh đã chịu đến
tìm em rồi đó hả?"

Hắn không lên tiếng, mắt chăm chú
vào tờ giấy A4 dày đặc chữ.

"Xâm nhập nơi riêng tư, đánh ngất
người làm trong nhà, thông đồng để
gây thiệt hại tính mạng người khác. Sau vụ tai nạn thì bị bỏng toàn thân, chấn thương sọ não, rối loạn tâm lí, mắc chứng vô nhân cách nên ngày xét xử bị lùi lại.."

Lúc này đôi mắt xếch của hắn mới
nhướn lên nhìn người đối diện, đầy vẻ
thoả mãn:

"Chậc, thật là đáng mặt tiểu thư danh
giá."

"Hahaha..thằng ch.ó Quế Ngọc Hải. Mọi chuyện không phải do mày ư, là chính mày dòng họ tao mới bị nông nổi này!!!! Kẻ tung tin làm gia đình tao bại liệt cũng chính là mày!!!"

Đinh An An điên lên, khuôn mặt quấn
băng kín mít chỉ lộ hai con mắt mới
ngày nào còn cao sang liếc những tên
địa vị hèn thì giờ đang thấp kém cay xè căm hận.

Hắn đẩy kính biểu lộ một nụ cười
khinh bỉ: "Mọi chuyện là do cô tự chuốc lấy."

"Ngọc Hải...hức..hức..làm ơn...hãy
quay về với em..em sai rồi...hãy cho em một cơ hội nữa..làm ơn.." Ả tự dưng chuyển sang trạng thái cầu xin, hai tay ôm lấy cái đầu quấn băng trắng, không ngừng điên cuồng đập vào bàn.

Chứng đa nhân cách lần đầu Ngọc Hải chứng kiến từ kẻ mà hắn cực kì căm hận. Vì vậy nên hắn chỉ đơn thuần chống cằm lên đống giấy dày đặc chứng bệnh, mở miệng vô cảm đáp:

"Thả loại như cô ra ngoài chẳng khác gì rước họa cho xã hội, nhanh ngồi tù sám hối cho tĩnh tâm lại rồi còn ra hầu tòa."

Hắn vứt xấp giấy đầy ấp thông tin của Đinh An An xuống đất, đứng dậy
toan đi ra khỏi phòng.

"Không..không..huhu....HAHAHA..thằn
g khốn nạn...tao suốt đời căm hận mày, tạo mà ra khỏi nơi đây tao thề sẽ xé xác mày và thằng ở đợ chết khiếp đó, băm vằm thằng con rơi rớt dơ bẩn của mày ra!!!!!"

Ả hết đập đầu đến rỉ máu xuống bàn
đến đưa tay đập mạnh vào tấm kính
trong suốt, chất giọng chanh chua vang lên theo sau gót giày hắn. Đinh An An mắc chứng tâm thần rất nặng sau khi không giết được kẻ mà ả muốn giết, mỗi ngày đều cào đến bong tróc da đầu quấn đầy băng, hiện tại ả cũng đang làm điều tương tự khi nhìn thấy kẻ yêu đến hận thù thống khổ rời bỏ ả. Đinh An An la khàn cả họng, tay không ngừng cào cấu khiến lớp băng dần rớt ra rơi xuống sàn nhà.

Ngọc Hải trước khi đi ra khỏi cửa
quay đầu lại hả hê nhìn bộ dạng ghê tởm của kẻ mà hắn căm phẫn.

Mặt Đinh An An sau vụ tai nạn bị biến
dạng hoàn toàn, lớp da trắng trẻo nhờ
mỹ phẩm đắt tiền giờ đen xì và nhăn
nheo đến khiếp sợ, hai mắt ả trợn đến
hằn cả tia máu cay xè, vụ cháy đã thiêu rụi khuôn miệng ả nên chỉ còn hàm răng nghiến ken két như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.

Hắn không đếm được ả chửi rủa
tên hắn bao nhiêu lần vì việc chiêm
ngưỡng ả sống thê thảm như thế cũng
thật đáng.

"Cuộc chơi này chưa kết thúc đâu, tạo
sẽ khiến chúng mày chết mục xương
trong tù."

...

Mấy ngày sau.

Ngọc Hải theo lời hứa đưa Văn Toàn về quê để thưa chuyện với ba mẹ cậu,
khỏi nói cũng biết ông bà Nguyễn đã
sốc đến mức nào khi nhìn thấy cái bụng lớn của cậu, càng sốc hơn khi
người cúi đầu hạ mình thưa chuyện với ông bà chính là giám đốc Quế Ngọc Hải nức tiếng tài giỏi xa gần. Ông bà cũng không phải là người ngang ngược nên chỉ trách móc nhẹ nhàng vài câu rồi lại vui mừng ôm cậu vào lòng, người trong làng cũng quý mến vợ chồng ông ba nên không ai lên tiếng dị nghị gì, còn thấy mừng cho đứa nhỏ hiền lành hiếu thảo ngày nào cuối cùng cũng có được tấm chồng đáng ước mơ.

Hắn ngỏ lời mời hai ông bà lên Seoul
sống để tiện thể chăm sóc nhưng ông
Nguyễn đã lên tiếng từ chối ngay. Vợ
chồng họ cả đời người gắn bó với nơi
này, làm lụng đã quen tay giờ tự dưng
bỏ đi lên chỗ thị thành nhà cao cửa
rộng, ngồi không hưởng phước thấy
không quen, lâu ngày không chừng
còn sinh bệnh. Ngọc Hải không dám
cãi lời nhị vị phụ huynh nên xây hẳn
lại cho ông bà một căn nhà khác thật
khang trang, xung quanh còn có sân
vườn để ông bà thoải mái trồng rau,
thả thêm mấy đàn gà cũng vẫn thoải mái.

Ông Quế quay về Mỹ chưa được hai tháng rồi lại cấp tốc trở lại Nhật vì muốn nhìn cháu nội ra đời. Thật lòng mà nói thì trông ông còn có vẻ nôn
nóng hơn cả hai người họ, ông không
suy nghĩ nhiều liền mua một căn nhà
ngay bên cạnh nhà con trai. Hùng hồn
tuyên bố, Văn Toàn sinh xong sẽ đẩy hết việc ở tập đoàn họ Quế cho Ngọc Hải quản, ông về hưu sớm ngày ngày chơi với cháu nội, không màng đến thế sự ngoài kia nữa.

Còn cặp Lương Xuân Trường và Trần Minh Vương cũng đang tất bật không kém gì hắn và cậu. Minh Vương lần đi khám gần đây bác sĩ bảo đứa nhỏ rất hiếu động, hay quẫy đạp nên sẽ rất mau quay đầu đòi ra. Tuy thai cấn sau nhưng khoảng ngày sinh cũng trùng
với Văn Toàn. Cũng vì vậy mà nổ ra trận cá độ lớn của hai ông bố, ai một mực khẳng định con mình sẽ là oni-san.

...

"Tòn Tòn à, bữa nay anh có cuộc họp lớn ở công ty, họp xong anh về ngay. Em ở nhà với chị Hạ Liêu nha, tí nữa Xuân Trường cũng đưa Minh Vương sang đây."

"Vâng"

Ngọc Hải vừa chỉnh lại cà vạt vừa
bước ra phía cửa, đi được vài bước rồi
đột ngột quay lại kéo cậu vào lòng hôn
một cái thật kêu, sau đó mới hài lòng
cười lớn rời đi.

Văn Toàn dù đã quen với việc này nhưng vẫn xấu hổ khi thấy Huỳnh Hạ Liêu đứng phía sau tủm tỉm cười.

"Chị đừng cười như vậy mà" Cậu vừa
nói vừa ngại ngùng ôm mặt.

"Tôi thấy mãi quen rồi, cậu không cần
phải ngại, bữa sáng có rồi đấy, cậu mau xuống ăn nhé."

Bữa sáng vừa xong Văn Toàn liền nghe thấy tiếng chuông, đoán là Minh Vương nên cậu dọn đĩa bẩn trên bàn rồi đi nhanh ra mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa bật mở, Minh Vương chưa kịp vui vẻ nói câu gì đã bị sắc mặt cậu dọa cho hết hồn.

"Cậu sao vậy Văn Toàn???"

"A..tớ không biết, tự nhiên đau quá, có
lẽ vừa rồi tớ đi hơi nhanh..

Minh Vương lập tức dìu cậu vào nhà, để cậu ngồi ở sofa rồi lớn tiếng gọi chị Hạ Liêu. Lúc chị chạy đến thì dưới sàn đã ướt đẫm một vũng nước có màu hơi hồng.

"Đau..đau bụng quá" Văn Toàn ôm bụng rên lên.

"Chết thật, là dấu sinh. Mau gọi cấp
cứu."

Chỉ mấy phút sau cấp cứu đã inh ỏi đậu trước cửa nhà, Huỳnh Hạ Liêu mở lớn cửa để nhân viên y tế có thể đẩy Văn Toàn lên xe, Minh Vương nắm chặt lấy bàn tay đang vã mồ hôi lạnh của cậu rồi cùng theo lên xe để đến bệnh viện.

Đúng lúc đó, ông Quế ở nhà bên cạnh cũng chạy ra vì nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt ông chẳng kịp thay cái quần pyjama đang mặc cứ vậy lao lên xe cùng Minh Vương, ông quay đầu lại gấp gáp
dặn dò Huỳnh Hạ Liêu trước khi đóng sầm cửa xe lại.

"Gọi ngay cho thằng Ngọc Hải, nói nó
Văn Toàn sắp sinh, công ty cứ bỏ đó, có gì về để tôi lo."

Chị Hạ Liêu vội vã gật đầu, mím môi
chạy vào nhà tìm điện thoại để gọi cho Ngọc Hải.

[Số điện thoại quý khách vừa gọi...]

Con mẹ nó Cậu chủ, lúc này còn đi
khóa máy là sao.




end chap 50


_____________________________
fic mới mong mng ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro