Chap 17: Nhẫn cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng tít tít khó chịu của máy đo nhịp tim đều đều vang lên trong căn phòng thoảng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Văn Toàn vẫn khép hờ hai hàng mi mệt mỏi, đôi mắt hốc hác, đôi lúc có lẽ gặp ác mộng gì đó mà hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Lại có lúc chắc là đang mơ gặp được Ngọc Duy, nên khoé miệng mới cong thập phần vui vẻ.

Minh Tâm ngồi bên cạnh, mắt không rời lấy con người nhỏ bé nằm ngủ ở đó, mà vẫn có thể khiến lòng hắn bình yên đến kì lạ.

Văn Toàn tỉnh lại từ sáng hôm qua, vừa mở mắt ra, đã biết bản thân nhục nhã ôm cái sĩ diện nhất trong một tư thế không mấy đẹp đẽ trước khoa cấp cứu.

"Tức thật, tôi gắng một chút là được rồi."

Sau đó liền nhận một cái cốc nhẹ lên đầu từ Minh Tâm, hắn lắc đầu.

"Cậu còn ấm ức sao? Được, lần sau tôi sẽ cho cậu cơ hội oanh oanh liệt liệt lết vào khoa cấp cứu. Tôi hứa không bế cậu vào nữa."

"Là cậu bế tôi à?"

Văn Toàn hơi bật người dậy, ống truyền dịch bị động khiến một vùng cánh tay cậu đau rát, cậu khẽ rên lên.

"Đừng động đậy, Gia Lâm sẽ vào kiểm tra lại cho cậu. Nếu không phải là tôi, thì cậu nghĩ cậu đột nhiên chảy máu mũi ngất ra giữa đường, rồi bằng niềm tin mãnh liệt cùng cái sĩ diện đó cậu tỉnh dậy tự đi vào phòng cấp cứu à?"

Cậu mới tỉnh dậy, đã bị Minh Tâm chọc ghẹo, bản thân không còn sức đấu trí với hắn.

"Này." - Cậu ngước đôi mắt hốc hác nhìn hắn, hắn cũng không khá hơn cậu, đáy mắt đỏ ngầu như vậy chính là thức khuya túc trực bên cạnh cậu. Văn Toàn không biết, người bạn cũ này kiếp trước đã nợ gì cậu, hiện tại sao lại đối tốt với cậu như thế.

"Hửm?"

"Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi."

Minh Tâm mắt lơ đễnh cầm hồ sơ bệnh án lật lật che đi sự bối rối, "Không có gì, tôi cũng có lỗi. Là tôi không để tâm đến tình trạng sức khoẻ của cậu."

Văn Toàn chỉ nhè nhẹ mỉm cười gật đầu, cậu muốn nói hắn đừng cảm thấy có lỗi, nhưng cơn buồn nôn lại truyền đến giữa lồng ngực. Sau đó, Gia Lâm cùng hai y tá khác bước đến cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cậu và hắn.
-------

Văn Toàn tạm thời coi như là trở về từ ải môn quan nhưng không thể chủ quan, mỗi ngày đều phải truyền hóa chất ngăn sự phát triển của khối u. Do cũng từng là phó khoa, đóng góp công sức cho bệnh viện này không ít nên cậu được cấp cho một phòng bệnh riêng nằm ở hướng mặt trời mọc. Mỗi sáng có thể mở cửa sổ ra đón ánh bình minh, chiều xuống cũng không quá nóng.

Cậu được chuyển vào phòng sau hơn hai ngày ở căn phòng hồi sức cấp cứu ngột ngạt, sắc mặt tỉnh táo hơn vài phần. Lưu Minh Tâm vì thế cũng bớt đi lo lắng, sau khi sắp xếp đồ cá nhân cho cậu, dặn dò vài câu đại khái là không được đọc sách quá lâu, đói có thể gọi dịch vụ ở bệnh viện, cần gì cứ nhắn cho hắn. Ti tỉ thứ khiến đầu cậu ong ong lên, cậu ai oán.

"Ai nha, tôi đâu phải trẻ lên ba, cậu về nghỉ ngơi đi."

Văn Toàn nằm chán chường trong phòng bệnh, sách đọc chưa được ba trang đã thấy những dòng chữ phía trước quay mòng mòng. Cậu buồn bực bỏ quyển sách xuống, với sang đầu nằm tuỳ tiện bật một kênh bảng tin trên truyền hình.

Thông tin trong giới giải trí, cô diễn viên này kè cặp với tên ca sĩ kia, người nhà bị người kia hại, tin giật gân cũng có, báo lá cải nói nhăng nói cuội cũng có. Văn Toàn cảm thấy không lọt vào tai một chữ nào. Đến khi định tắt đi để chợp mặt một tí thì hình ảnh Quế Ngọc Hải mặc âu phục đen trong bộ sưu tập mới nhất của Louis Vuitton, dưới ánh đèn hào nhoáng, khí chất băng lãnh của hắn như tỏa sáng.

Cậu đột nhiên ngẩn người, chưa bao giờ cậu có thể không đắm chìm trong cái đại dương sâu thẳm, nơi đáy mắt hắn hướng về hàng trăm cái máy quay phía dưới. Một lúc sau, cậu mới chú ý đến bản tin đưa đến, chính là cuộc họp báo quy mô lớn hội hợp giữa tập đoàn Uy Lực và đội ngũ triển vọng của ngành Y Học trường đại học Seoul.

Qua giới thiệu, sản phẩm sắp đưa ra thị trường chính là loại robot công nghệ cao, có thể giúp y bác sĩ phẫu thuật mà không cần đội ngũ y tá như truyền thống. Mọi thứ chỉ cần điều khiển bằng mã hoá và phần mềm máy tính.

Quả thật, thế giới để phát triển đến mức độ nào rồi. Chỉ mình cậu là dậm chân tại chỗ, ngành bác sĩ của cậu sắp bị bỏ phế bởi mấy con robot tân tiến của hắn. Dù tivi treo trên tường cách giường bệnh cậu một khoảng không gần, mắt cậu cũng kém đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn có thể thấy sự hốc hác giấu dưới đáy mắt của hắn. Có lẽ Ngọc Hải, thời gian qua vừa bịt kín chuyện ly hôn vừa phải vực dậy tinh thần công ty nên nhiều đêm liền thức trắng.

"Cho hỏi Quế tổng, anh kì này hợp tác với ngành Y Học chế tạo ra máy móc giúp nền Y Tế nước nhà. Có phải là vì thâm tình với người vợ cũ cũng làm bác sĩ của mình?"

Một cô phóng viên trẻ nhìn qua vẫn còn đeo thẻ thực tập sinh, ắt hắt vì muốn lấy lòng nhà đài nên bạo gan chọn hẳn một chủ đề nhạy cảm như vậy.

Văn Toàn chính là bị câu nói đó làm cho miếng táo trong miệng trở nên đắng nghét, khó nhai. Cậu nằm không cũng bị dính đạn, cái bóng của cuộc hôn nhân đáng mơ ước đó vẫn không khỏi là nguồn tài nguyên để bọn truyền thông khai thác.

Quế tổng nổi danh kín tiếng, đời tư bí ẩn, bọn nhà đài bao nhiêu năm qua luôn chực chờ moi móc thông tin từ hắn, nhưng vẫn ra về trắng tay. Thì ra, hiện tại là đang đè vào cuộc hôn nhân tan vỡ này mà công kích, cũng chính là thứ điểm yếu duy nhất của hắn. Có thể thấy hắn tay cầm micro khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống sau đó bình thản.

"Tôi chỉ đơn thuần muốn tận lực trưng dụng những nhân tài trẻ để giúp ích cho nước nhà."

Hắn bỏ micro hắng giọng, ra dấu cho trợ lý Hàng đứng đằng sau tiếp tục sơ lược về sản phẩm. Sau đó tin tức chuyển sang giải thể thao Châu Á, Văn Toàn ú ớ hụt hẫng như cô gái đứng ngay khoang tàu bất lực cố chạy theo người yêu. Cậu đành cụp đôi mi nhức mỏi, trùng hợp tầm mắt lại đưa trúng nơi chiếc nhẫn cưới trên cánh tay bầm tím lỗ chỗ do tác động của thuốc.

Cậu đưa cánh tay lên cao, chất bạch kim mát lạnh trên ngón áp út phản chiếu ánh nắng như được rắc một lớp bột tiên.

"Hải, em nhớ anh đến chừng nào, người tàn nhẫn như anh suốt đời cũng sẽ không biết."

Cậu ôm thứ quý giá chứng giám cho cuộc hôn nhân thời đẹp đẽ vào sâu trong nơi ấm áp nhất của mình. Cậu khẽ khép mi, cuộn người lại sưởi ấm thứ lạnh lẽo trên tay.

Nhớ mùa đông của mấy năm về trước, dưới sự lạnh lẽo của Thuỵ Điển, hắn nắm lấy tay bàn tay sớm đông cứng trắng bệch của cậu dịu dàng.

"Loại bạch kim này được tìm thấy ở quặng đá phía Bắc Na-Uy, nó rất thô sơ, nhưng lại có sức hút kì lạ khiến anh nhìn đến liền biết nó sẽ là nhẫn cưới của chúng ta."

Bàn tay hắn siết chặt lấy chiếc nhẫn cưới bao quanh ngón tay thon dài của cậu. Văn Toàn hơi cúi đầu đứng trên thành cầu nhìn xuống dòng sông phía dưới, che đi vết ửng đỏ bên má. Một hơi ấm mang theo hơi thở nam tính của hắn, bao phủ lấy thân hình run rẩy vì lạnh của cậu.

"Trong buổi đấu giá, anh đã liên tục giơ bảng đấu giá để có được nó. Về sau mới biết nó hút rất nhiều hàn khí, anh lại không thể lấy nó ra mà đổi cái khác cho em. Nên những lúc thấy lạnh, hãy ôm nó vào ngực trái thật chặt. Ngay lập tức nó sẽ ấm lên."

Không ngờ Văn Toàn luôn tin vào lời hắn nói, suốt năm tháng đó, mỗi khi thấy lạnh đều ôm chiếc nhẫn đó vào lòng, mơ tưởng một sự ấm áp hư ảo nào đó. Hiện tại, cậu có ôm, gắng lấy hết chút sức lực yếu ớt của mình ôm thật chặt, thì chỉ thấy sự lạnh lẽo lan tỏa khắp trái tim. Lạnh lẽo như chính cuộc hôn nhân mà nó từng chứng giám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro