29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong dịp nghỉ hàng tháng, trường học quạnh quẽ hiếm thấy.

Lớp phó đứng dưới sảnh chờ mọi người, Thanh Dương cầm di động bước từ ngoài vào nói: “Chị Hằng sắp đến rồi.”

Anh Thư và Bảo Trân lo lắng gật đầu, nói: “Cậu có số điện thoại của cô Hằng cơ à?”

“Ừm, đương nhiên rồi. Thỉnh thoảng cô tìm tôi giúp cô chấm bài, chép điểm vân vân mây mây, có số điện thoại cho tiện.” Thanh Dương cười bảo.

Xuân Trường và Minh Vương chọn đi riêng, nhưng mấy người họ vẫn tập trung ở trường, bởi vì Thanh Dương nói hắn liên lạc với cô, cô muốn kèm thêm cho họ trước khi thi.

Một lát sau, cô cầm theo túi ni lông bước đến gần. Cô mở rộng miệng túi và nói: “Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, mua đồ uống cho các bạn, mỗi người cầm một chai đi.”

Vũ Hằng sau giờ học vẫn giữ phong cách mạnh mẽ như cũ, mọi người được chiều mà sợ, nơm nớp nhận thưởng, cun cút theo sau cô như đàn gà con.

“Cô ơi hôm nay cô đến làm gì ạ?” Chỉ có Thanh Dương bạo gan, dám chủ động hỏi han cô.

“Chấm bài.” cô hất hất cằm về phía cầu thang. “Bài thi tháng lần này do bốn trường kết hợp ra đề, chấm chéo, hai ngày nay cô cắm chốt ở đây để chữa bài thi đây.”

Đang nói chuyện thì thầy Huy giám thị bước vào,Vũ Hằng đưa mắt liếc ông rồi cố ý nâng cao giọng nói: “Các bạn rất có lòng, trước khi thi học sinh giỏi biết đường tới tìm tôi tâm sự, không như một số lãnh đạo, thực dụng thôi rồi, chỉ biết Toán Lý Hóa thôi, tiếng Anh chúng tôi không phải môn chính à? Đến thi học sinh giỏi mà còn làm ăn đối phó qua quýt.”

Chuyện chuẩn bị thi đấu chỉ trong vòng một tuần như thế này không thể xảy ra ở môn Toán Lý Hóa, trước giờ lớp A trường toàn cả lớp chuẩn bị, cả lớp dự thi, bận rộn tới mức sục sôi khí thế. So ra thì thi học sinh giỏi tiếng Anh, Văn, Sinh, Tin quạnh quẽ hơn nhiều.

Lãnh đạo thực dụng tự dưng bị sỉ vả, ngượng ngập nói: “Hầy, chỉ số chi phí thực hiện. Học sinh tinh thần và thể lực có hạn, phải suy xét chỉ số chi phí thực hiện chứ. Toán Lý Hóa chỉ cần giật được giải ba cấp thành phố trở lên thôi là có vé vào trường tuyển sinh trước thời hạn rồi, còn tiếng Anh thì sao?”

Vũ Hằng hừ mũi, không phục: “Chúng tôi top 40 thành phố cũng được nhé.”

“Cô tính xem mấy năm nay được bao nhiêu em top 40.”

Mỗi một trường trọng điểm trong thành phố có một thế mạnh riêng, trường trung học trực thuộc mạnh ở Toán Lý, còn tiếng Anh…..Vị trí đầu thi học sinh giỏi hàng năm phần lớn bị trung học số 1 bao hết, những trường khác chẳng thò được đũa vào.

“Các ông không chú trọng, trách ai?” Vũ Hằng nói.

“Rồi rồi rồi.” Thầy giơ cao hai tay đầu hàng, sau đó khom lưng làm bộ xin mời: “Đi chấm bài thôi đồng chí Hằng.”

Vũ Hằng dắt 4 học trò lộp cộp lên tầng, vào văn phòng chấm bài, giáo viên tiếng Anh các lớp khác ngồi lác đác bên bàn, trong tay mỗi người đều cầm vài bài thi đã che tên.

Thanh Dương ló đầu ra nhìn, định bụng xem xét tình hình chấm bài.

“Đừng nhìn.” cô dắt họ vào góc cách xa bàn chấm bài thi. “Có phải bài thi của các bạn đâu mà nhìn làm gì.”

“Cô ơi, bài thi của bọn em ai chấm ạ?” Lớp phó hỏi.

“Trung học phổ thông Chu Văn An.” cô cười trên nỗi đau của người khác: “Họ chấm gắt lắm, trừ điểm mạnh tay, các bạn thảm rồi.”

Một thầy giáo bên cạnh chen vào nói: “Họ gắt chúng ta cũng gắt, chúng ta gắt trung học phổ thông số 1 cũng không lỏng, trường này hố trường kia, mọi người khóc cùng nhau.”

Chẳng biết mấy giáo viên này nghĩ gì, dù sao bốn học sinh nghe xong mà mặt mày tái mét.

“Lần này điểm tiếng Anh không cao được đâu, đề thi khó, chấm phải chặt.” Vũ Hằng quay đầu nói với thầy: “Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với giáo viên trường ấy, anh ta bảo tiếng Anh lần này trên 10 điểm rất ít, hình như trên 8 chỉ có 2, 3 bài thôi, nghe nói có một bài viết văn rất tốt, nhưng trắc nghiệm thì hỏng, che tên nên không biết là ai.”

Thầy giáo nọ cười ruồi nói: “Chắc Trần Minh Vương lớp cô rồi, bỏ lỡ hết bài nghe mà.”

Vũ Hằng thở dài bực dọc: “Nói tới chuyện này tôi lại tức, thằng nhóc con ấy nghĩ gì không biết.”

"Đúng rồi, thằng nhóc ấy đâu?” Cô chất vấn Thanh Dương: “Sao em ấy không tới? Sợ tôi mắng à?”

Thanh Dương bất chợt bị hỏi, giật nảy mình, đáp lời: “Hôm qua bọn em gọi bạn ấy, bạn ấy nói bạn ấy không đến.”

Cô trợn trừng con mắt: “Thằng nhóc này khinh nhau hả?”

Lóp phó liếc mắt nguýt Thanh Dương, vội vàng giải thích: “Cô ơi, hôm qua bọn em không nói định đến gặp cô. Minh Vương không biết, cậu ấy bảo mình đi vùng với Xuân Trường ạ.”

“Ờ, được rồi.” cô phẩy tay. “Vậy chiều các bạn gặp nó nhớ nhắn lại rằng ngày mai sẽ công bố kết quả thi tháng, bảo nó ngoan ngoãn chút, bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm nó hai mặt một lời.”

Mọi người không dám cãi lời, ngoan ngoãn gật đầu.

“Thi xong hẵng nói, tránh cho ảnh hưởng tâm lý thi cử.” Vũ Hằng nói.

Nói là kèm thêm trước khi thi, nhưng thực ra không phải giảng bài, mà dặn dò họ những việc cần chú ý.

Vũ Hằng nhìn như mạnh mẽ chuyên quyền, thực ra rất để tâm đến ưu khuyết điểm của học trò, cô dặn các bạn đừng căng thẳng nhớ chú ý thời gian, dặn mọi người giữ tâm thái bình tĩnh và thoải mái, đừng đâm đầu vào ngõ cụt, bài nào nên bỏ thì phải bỏ.

Khoảng 12 giờ, bốn người rời khỏi trường bước tới trạm xe bus gần đây nhất.

Lúc họ ra đến cổng băng qua khu dân cư, Anh Thư bỗng kêu lên “Ơ”: “Trường kìa?”

“Đâu cơ?”

Họ nghe vậy bèn nhìn theo, trông thấy một nam sinh cao ráo đang đứng cạnh trạm xe ở bên đường đối diện, mặc áo phông màu trắng đơn giản vô cùng, mà lại liên tiếp thu hút ánh mắt của người qua đường.

Một tay hắn giữ quai cặp cúi đầu chơi điện thoại, ngoảnh mặt làm ngơ với mọi ánh nhìn.

“Cậu ấy đi xe bus cơ à?” Bảo Trân hỏi một câu ngốc nghếch.

"Đúng thế.” Lớp phó chỉ biển báo bên cạnh. “Đây là trạm xe bus mà.”

“……..”

“Ok, lằng nhằng bao lâu hóa ra cậu ấy cũng đến đây à? Thế sao không đi với bọn mình một thể nhở.”

Anh Thư cũng là một nữ sinh trong hội đỏ mặt vì Lương Xuân Trường, em nhìn đối diện và nói: “Đã bao giờ cậu thấy bạn ấy đi chung với người khác chưa?”

Thanh Dương nói: “Con trai mà, ai như mấy cậu, đi vệ sinh còn phải tìm người đi chung mới chịu.”

Vừa dứt lời lập tức bị vả mặt bép bép một bóng người quen thuộc rẽ qua góc cua bước tới gần.

Cậu cũng mặc áo ngắn tay rộng rãi, túi thể thao đeo chéo sau lưng, túi màu đen in logo chữ latinh khoác bên vai trái vắt ngang sang tới eo bên phải, nhẹ nhàng khoan khoái và cool ngầu.

“Ơ Minh Vương!” Bảo Trân gáy lên, quay đầu thì thầm với Anh Thư: “Lần này có giật được giải hay không thì tớ cũng mãn nguyện, đúng là bữa tiệc hoành tráng của nhan sắc.”

Họ đứng đây chờ đèn đỏ, nhìn Minh Vương lách qua dòng người tới sau lưng Xuân Trường.

Cậu thò tay búng cái tách bên tai trái Xuân Trường, sau đó nhanh chóng lao sang bên phải. Ai ngờ anh chẳng hề đi theo kế hoạch, quay ngoắt sang bên phải, vừa hay tóm được cậu.

Nhìn khẩu hình thấy Minh Vương thốt ra “Đệt”.

Xuân Trường dúi điện thoại vào túi quần, hai người nói nói vài câu rồi đi về phía trạm xe.

Đèn giao thông dành cho người đi bộ nhảy sang màu xanh biếc, Thanh Dương và 3 người khác vội vàng đuổi theo.

Lúc Minh Vương đi qua bỗng nghe thấy ai đó gọi tên mình, cậu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy mấy bạn học chạy tới gần.

“Ơ? Các cậu cũng ở đây à?”

“Ừ, bọn tôi đi từ trường ra đây, đúng lúc thấy 2 người.” Thanh Dương nói.

“Các cậu tập trung ở trường thật à?” Minh Vương cảm giác hắn như một hướng dẫn viên du lịch ấy, hơi buồn cười.

“Chị Hằng gọi bọn tôi tới kèm thêm trước khi thi.” Thanh Dương nói. “Còn hỏi cậu đấy, bảo cậu không phải trốn cô đâu.”

“Tôi trốn cô làm gì?” Minh Vương thắc mắc.

Thanh Dương cười khan: “Ừ thì…”

Bấy giờ Minh Vương mới nhớ ra kì thi tháng đầy khó chịu, cậu khẽ “À” nói: “Suýt quên tôi thi nát.”

Xuân Trường đứng cạnh chau mày.

Có lẽ hắn không thích đông người, hoặc đơn giản là không muốn nói nhiều, bèn rút điện thoại ra cúi đầu lướt lướt.

Kết quả Thanh Dương bồi thêm: “Chị Hằng bảo cậu đừng nghĩ tới thi tháng nữa, trước mắt cố gắng thi học sinh giỏi cho tốt, ngày mai chắc cô sẽ tìm cậu nói chuyện.”

“Hả?” Minh Vương lộ vẻ nghi vấn.

Lóp phó vội vàng nói: “Thi xong hẵng nói với cậu ấy sau!”

“À à à xin lỗi nhé.” Thanh Dương nói: “Không nói trước khi thi.”

Xe dừng ở trạm, Xuân Trường cúi người xách túi lên nói với Minh Vương: “Đi thôi.”

Dứt lời bèn đi thẳng về phía trước, nét mặt như vừa nuốt phải một tấn muối, bất cứ ai cũng có thể nhận ra hắn không vui vẻ gì cho cam.

Minh Vương sửng sốt, phát hiện túi của mình bị hắn cầm đi mất, nên chẳng để ý ai nữa, vội vàng đuổi theo.

Cậu chạy vài bước sóng vai với Xuân Trường, nhận túi trong tay hắn và khoác sau lưng, khẽ giọng lẩm bẩm: “Có một vấn đề tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi.”

Vẻ mặt Xuân Trường vẫn chưa hết giá rét, hắn nhấc mắt lên, có vẻ lười nhác.

“Cán sự môn Anh ở trường lâu thế rồi mà chưa bị ai đấm vỡ mồm à?” Cậu thắc mắc vô cùng nghiêm túc, càng tăng thêm phần giễu cợt.

Nét mặt Xuân Trường bắt đầu rã đông, nhìn thoáng qua đằng sau nói chẳng mặn chẳng nhạt: “Cứ thế thì chẳng mấy đâu.”

Minh Vương bật cười khúc khích, rồi nghiêm mặt nói: “Đừng đừng, học sinh giỏi không được nói xấu sau lưng.”

Xuân Trường trợn trắng mắt lườm cậu, bước chân nhanh hơn. Cậu nhỏ cũng không chịu thua, bước nhanh theo.

Hai người một chân dài một chân ngắn, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Vừa hay xe mở rộng cửa chào đón, họ sải bước vào trong.

Không có quá nhiều hành khách, Minh Vương và Xuân Trường ngồi xuống ghế trống.

Cậu nháy mắt với Xuân Trường, giảo hoạt quơ quơ điện thoại, sau đó ngay dưới mí mắt Xuân Trường, mở nhóm nhỏ có 6 người thi học sinh giỏi do Lớp phó lập ra, khoan thai nhắn một câu.

[Minh Vương: Các cậu đâu rồi, lên xe hết chưa?]

Thanh Dương chẳng vui vẻ gì, trả lời một câu vào nhóm chat: Các cậu đi nhanh quá, không đuổi kịp, bọn tôi chờ chuyến sau.

Khoảng chừng 30 phút sau, mãi tới khi họ cách trạm xe bus ở trung học phổ thông số 2 một điểm dừng nữa, nhóm chat mới có tin nhắn mới.

[Minh Vương: Lúc nãy tôi bị mất sóng, vừa mới thấy tin nhắn.]

[Minh Vương: Bọn tôi xuống xe rồi, chờ các cậu ở trường thi nhé.]

Cậu gửi hai tin nhanh như chớp, làm người ta chẳng kịp nói chen vào.

Mấy cô nàng Lớp phó cũng chẳng vui, oán trách Thanh Dương: “Đã bảo cậu đừng nói trước khi thi cơ mà! Thấy chưa, dơ hết cả mặt.”

“……”

Hắn nghĩ Minh Vương là người hiền lành cả nể, dù gặp phải chuyện gì vẫn giữ nguyên bề ngoài dịu dàng. Không ngờ cậu ta lại có cách khiến mọi người biết rằng bạn làm cậu ta khó chịu, mà bạn thì chẳng thể bới lông tìm vết trách cứ cậu ta.

Thi học sinh giỏi tiếng Anh tổng cộng 2 tiếng rưỡi, cũng là làm bài, ngoại trừ khó khăn hơn nhiều bẫy rập hơn, thì đối với cậu chẳng khác gì thi tháng.

Tâm lý thi cử của cậu trước nay vững vàng, trước khi thi thì cố gắng, kết quả thì tùy duyên.

Tóm lại là cậu chẳng căng thẳng tí nào.

Tiếng Anh càng khó, số câu càng nhiều, lợi thế tốc độ của cậu càng rõ rệt.

Cách lúc hết giờ còn 15 phút, cậu đặt bút xuống. Những cuộc thi thế này cậu chưa bao giờ phân vân trong việc chọn đáp án, kinh nghiệm nói cho cậu biết: nếu câu hỏi gây rối rắm thì đáp án đầu tiên mà cậu cảm giác là đúng sẽ có tỉ lệ chính xác cao nhất.

Soát lại bài với cậu là liếc mắt nhìn bài thi một lượt, không sai sót ngớ ngẩn không làm thiếu câu nào là được.

Sau đó….Trước mặt bao người cậu nộp bài đầu tiên và bước ra ngoài, nằm nhoài trên lan can hành lang vừa chơi điện thoại vừa chờ người.

Trong mắt những người khác ở trường thi, bóng lưng cậu là 2 chữ “KIÊU NGẠO” in hoa.

Giám thị nín nhịn chốc lát, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn thò đầu ra ngoài nói nhỏ: “Bạn học sinh.”

“Vâng?” Minh Vương quay đầu lễ phép nói: “Có chuyện gì ạ?”

“Đừng chờ ở đây, còn lâu các bạn mới ra cơ, chỗ này không cho đứng lâu đâu.” Thầy giám thị nói.

Minh Vương đáp: “À, thực ra không lâu đâu ạ.”

Cậu dứt lời nhìn thoáng qua bục giảng, vẻ mặt giám thị nghi hoặc, quay đầu men theo ánh mắt cậu…..

Thấy một tên nữa nộp bài trước.

Ok fine, chịu rồi.

Giám thị thầm nói còn mỗi 15 phút thôi mà không ngồi yên được, tôi chống mắt lên xem các anh làm ăn thế nào!

Đương nhiên Minh Vương không biết thầy giáo cằn nhằn cái gì. Cậu chờ anh xách cặp bước ra, rồi hai người sóng vai đi mất.

Trong mắt những thí sinh khác thì phải gọi là “Nghênh ngang phủi đít bỏ đi”!

Ngày hôm sau, cả hai tên “Nghênh ngang phủi đít bỏ đi” bị Vũ Hằng gọi lên văn phòng nói chuyện.

Nói chuyện của người khác là đôi bên trao đổi, nói chuyện của cô Hằng là tàn sát từ một phía.

“Ghê gớm nhỉ, bày trò ở cuộc thi học sinh giỏi ngầu lắm phải không?” Vũ Hằng gõ bàn cộc cộc: “Tôi đã dặn là phải cố gắng hết sức đừng nộp bài trước giờ, cố gắng hết sức điềm tĩnh chững chạc, đã dặn chưa, hả?”

Xuân Trường mấp máy môi: “Cố gắng hết sức rồi ạ.”

Vũ Hằng: “……..”

Lần đầu tiên Minh Vương được chứng kiến hắn nói chuyện với giáo viên…..Con mẹ nó chứ nói chuyện, một câu đã làm cô giáo tức chết.

Xuân Trường chảnh vãi, lần đầu tiên Minh Vương có cảm giác ấy khi nhìn hắn. Thực ra phần lớn giáo viên rất khoan dung độ lượng với cái kiểu thần đồng như hắn, nhìn điểm số thôi là cười cả ngày rồi, nhưng điều ấy không ảnh hưởng gì đến chuyện họ muốn tẩn hắn vào những lúc khác.

Minh Vương vội vàng cứu vớt, cúi đầu nói: “Bọn em sai rồi ạ.”

Cô càng thêm tức giận.

Đúng lúc ấy, giáo viên khác cầm bài thi tháng bước vào văn phòng và nói: “Mại dô mại dô mại dô, bài thi nóng hổi mới ra lò đây, cầm lấy mà xem chốc nữa còn nhận xét.”

Vũ Hằng hung dữ nhận bài thi tiếng Anh, vừa lật rào rào vừa nói: “Nào, để tôi xem hai cái đồ đáng ghét thi tháng được bao nhiêu điểm. Nhất là em! Minh Vương! Tôi nói cho em biết, em...”

Nói chưa dứt lời, cô đã lật tới bài thi cần tìm.

Xuân Trường 9,3đ, Minh Vương tròn 8đ, bài nghe sai 5 câu, viết văn bị trừ 1,5 điểm, trong đó một điểm là vì chữ xấu.

Ngoài ra, lớp A9 không tìm thấy bài thi nào bắt đầu bằng 8đ.

Còn học sinh thi nát mà giáo viên trường kia nói, rất không may, là cán sự môn tiếng Anh.

Không biết vì sao mà hắn thi cử chẳng ra gì, trắc nghiệm bị trừ hơn 2 điểm, cuối cùng chỉ được 7,8đ.

Vũ Hằng chống nạnh nhìn bài thi, không biết phải cười trước hay tức trước, cô cứng đờ trong trạng thái sư tử Hà Đông một lúc lâu, rồi tự nguôi ngoai trước.

Cô đưa mắt nhìn Xuân Trường không kiêu ngạo không tự ti và Minh Vương giả vờ hối lỗi, phẩy tay bảo: “Em về đi, chờ có điểm thi học sinh giỏi rồi tính sổ với các cậu sau! Phắn nhanh!”

“Vâng.” Minh Vương cười nói, rồi giục Xuân Trường.

“Từ từ!” cô chợt gọi họ lại.

Minh Vương cơ thể đã ở ngoài cửa, còn cổ ngoái lại thò vào trong: “Cô nói đi ạ.”

Vũ Hằng nhìn cậu láu cá mà đau ruột, cô nghẹn một lúc mới đờ mặt nói: “Bảo Thanh Dương lên đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro