41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì cơ tôi gọi cậu gì?” Minh Vương giả ngu. Không phải cậu cố tình không trả lời, mà là nói “Anh tôi” với người khác thì rất trôi chảy, nhưng đến lượt Xuân Trường, cậu chẳng tài nào thốt ra nổi.

Chắc có lẽ xuất phát từ tâm lý ăn thua khó hiểu của con trai, nhỉ. Minh Vương thầm nghĩ.

Xuân Trường vẫn nhướng mày nhìn cậu như thế.

Minh Vương muốn so găng với hắn nhưng chưa đến nửa giây đã bại trận. Cậu rút tay phải ra khỏi tay Xuân Trường và nói: “Tôi là em trai của cậu.”

Bạn trẻ Văn Sang thật thà ngồi đối diện nghe vậy thì cười mãi không ngừng. Minh Vương trông như đã giành được thắng lợi, đắc chí vênh vênh cằm, sau đó nói: “Được rồi không đùa nữa, đọc sách đọc sách.”

Cậu miết các đốt ngón tay phải và cúi đầu tập trung nhìn sách.

Khóe mắt liếc thấy Xuân Trường nhìn một chốc mới dời tầm mắt và đeo tai nghe lên, chiếc bút nước lặng lẽ quay quanh các ngón tay hắn, thỉnh thoảng sẽ tạm dừng và tiếng bút sột soạt rơi trên trang giấy.

Văn Sang ngồi đối diện thì mặt ủ mày chau nghiên cứu vở tổng kết, cậu rút cây kéo trong ống đựng bút ra, ướm thử trang giấy hồi lâu mới quyết tâm xuống tay.

Chủ nhiệm lớp 11 là một người siêu cổ hủ, không bao giờ biết mở một mắt nhắm một mắt là gì, đã bảo không được đem điện thoại đến lớp thì nhất quyết không cho cầm. Văn Sang là một học sinh nề nếp, dưới sự quản thúc của giáo viên chủ nhiệm đã tạo thành thói quen tốt không chơi di động, điều ấy xuất sắc hơn 90% học sinh trong khối, nhưng mà có vẻ hơi hơi tu hành chín quả.

Cậu nhay nhổ lâu thật là lâu mới nhớ ra điện thoại là một công cụ. Cậu lúng túng dòm 2 anh trai học đỉnh, phát hiện họ không nhấc mắt tí nào mà cực kỳ chuyên tâm. Thế là vội vội vàng vàng móc điện thoại ra tìm kiếm cách làm vở tổng kết hiệu suất cao, sau đó tải tạm một app scan, chĩa vào câu sai chụp tách một cái.

Cách ấy quả thực tiết kiệm thời gian hơn việc chép lại nhiều, trong ký túc có sẵn máy in tự phục vụ, cậu chỉ cần in câu sai rồi dán vào vở là được.

Trước đây cứ phải chép câu sai thông đêm suốt sáng, hôm nay cậu chỉ mất 5 phút thôi đã tổng kết xong rồi.

Trời mới biết đã bao lâu rồi cậu chưa được trải nghiệm cảm giác chạy xong deadline trước thời hạn. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác thoải mái trong việc học kể từ khi bước vào trường. 

Văn Sang muốn nói cảm ơn Minh Vương vì đã nhắc nhở mình, nhưng mà ngại quá.

Cậu liếc đối phương vài lần, vừa định mở miệng thì thấy ông lớn đây đột nhiên buông tay ra, cầm cây bút để đó mãi chẳng thấy dùng lên, bắt đầu viết chữ vào vở.

Văn Sang sửng sốt một lúc mới chợt nhớ ra: Đúng rồi! Vương đang luyện chữ cơ mà? Thế cậu ấy vừa nhìn chăm chú lâu ơi là lâu cái gì vậy? Bảng chữ mẫu?

Đầu Văn Sang dần dần mọc đầy dấu hỏi chấm. 

Cậu nghi ông lớn đang đờ đẫn, nhưng cậu không có chứng cứ và không dám nói.

Anh Vũ bước từ phòng tắm ra, tóc hắn chỉ dài hơn đầu đinh một tí nên khăn mặt vò vò dăm ba cái đã khô hơn nửa rồi. Hắn dốc nước trong tai ra, nói với mấy người khác: “Tôi xong rồi đấy, các cậu có đi tắm không?”

Minh Vương “À” lên, viết xong vài chữ cuối cùng mới ngẩng lên hỏi hắn: “Mấy giờ trường mình tắt đèn?”

“11 giờ 20.” Anh Vũ đáp.

“Ầu, không cần vội.” Minh Vương luyện xong số tờ ngày hôm nay, gấp vở lại rồi mở một quyển sách khác.

Anh Vũ ngồi xuống mép giường, lướt lướt điện thoại một lúc rồi chơi ván game. Sờ tóc thấy khô hết rồi mới đứng dậy. Tối nay hắn bỗng được tiếp thêm động lực, muốn trải nghiệm cảm giác chăm chỉ đã lâu chưa có.

Thế nhưng những đề phát vào ban ngày hắn đã làm xong trước buổi tự học tối rồi, dù cho Văn đi chép hết, tiếng Anh chép một nửa, hắn đâu thể lôi ra làm lại lần nữa được?

Hắn sống những tháng ngày được chăng hay chớ lâu quá rồi, ngoài mấy tờ đề ấy ra thì trong giây lát chẳng biết mình phải làm gì nữa.

Hắn loanh quanh luẩn quẩn và dừng bên cạnh Xuân Trường, vỗ vai người ta gọi: “Anh Trường.”

Xuân Trường cau mày một cái rất khẽ, sau đó tháo tai nghe ra. Hắn không thích cảm giác bị người khác cắt đứt dòng suy nghĩ, vẻ mặt hắn vốn đã chẳng niềm nở gì cho cam nay càng lạnh lẽo hơn.

Anh Vũ hơi ngại, nhưng vẫn hỏi: “Cậu đọc cái gì thế?”

Xuân Trường lật bìa sách lên cho hắn nhìn.

“À quyển này hả.” Anh Vũ đứng thẳng dậy nói: “Giáo viên Lý lớp tôi cũng đề cử, bảo là lớp các cậu dùng quyển này để ôn thi học sinh giỏi. Có hay không? Hay thì tôi cũng đi mua một quyển xem sao.”

Xuân Trường: “Không hay cho lắm.”

Anh Vũ: “….”

Cách một cái bàn cũng thấy được hắn đã bị chết rét.

Minh Vương ngồi bên cạnh thầm nhủ “Mình đúng là một thiên thần”, bớt thời gian làm bài để bổ sung: “Quyển đấy không hay thật, giáo viên chỉ chọn hơn 10 đề trong đó ra thôi, làm xong thì đổi.”

“Chỉ làm hơn 10 đề xong không dùng quyển này nữa á?” Anh Vũ líu lưỡi: “Thế các cậu còn làm quyển nào nữa?”

“Nhiều lắm, nhưng mỗi quyển chỉ chọn một vài đề thôi.” Minh Vương hỏi: “Cậu muốn làm à? Sách để hết trong tủ kia kìa, cậu ghi tên vài quyển vào.”

Anh Vũ xua tay nói: “Tôi không chăm đến thế đâu, tôi hỏi tí thôi.”

Minh Vương cười cười.

Cậu định bảo tiết ôn thi học sinh giỏi của lớp chọn được phép dự thính, dạo gần đây lớp xã hội có khá nhiều người lục tục khiêng ghế sang ngồi, nếu cậu muốn thi học sinh giỏi thì đến.

Nhưng nhìn phản ứng của Anh Vũ thì cậu nghĩ không cần nói thêm gì nữa.

Ban đầu Anh Vũ đứng cạnh Xuân Trường, nói nói vài câu cuối cùng dịch sang phía Minh Vương.

“Cậu đang làm gì đấy? Tiếng Anh à?” Anh Vũ nói chuyện với cậu thoải mái hơn nhiều, chắc là thấy cậu tốt tính, thành tích không đến nỗi khiếp người.

“Ừ.”

Cậu bắt đầu thấy sốt ruột rồi đấy. Vừa làm đề vừa đối phó qua quýt: “Cô Hằng bảo sắp có kết quả thi rồi, tôi làm trước ấy mà.”

“Thi học sinh giỏi à?” Minh Vương sửng sốt một lúc mới ngớ ra: “À à à trước đấy cậu mới thi học sinh giỏi tiếng Anh đúng không?”

“Ò.”

“Ngọc Hà lớp tôi cũng đi đấy.” Anh Vũ quơ quơ điện thoại và nói: “Tôi mới nói chuyện với cậu ấy xong, bảo sao cậu ấy hồi hộp thế.”

Vẻ mặt Minh Vương như bị mất trí nhớ, cậu nhớ người dự thi ngoài Thanh Dương và Câm Nhung thì còn có 2 nữ sinh lớp khác nữa, nhưng cậu chẳng rõ ai vào với ai.

“Thi xong rồi mà cậu còn đọc làm gì?” Anh Vũ khó hiểu lắm.

Minh Vương đáp qua quýt: “Nhỡ đâu phải thi bán kết.”

Thi bán kết?

Đang lúc lơ mơ, điện thoại di động của Anh Vũ bỗng rung lên, Ngọc Hà trả lời tin nhắn tấu hài của hắn, có vẻ không hăng hái cho lắm.

Anh Vũ nhân cơ hội hỏi: Mấy cậu thi học sinh giỏi tiếng Anh có vòng bán kết à?

Lần này Ngọc Hà rep khá nhanh: Có chứ, sao đột nhiên hỏi thế?

Anh Vũ liếc quyển bài tập Minh Vương đang làm, gõ chữ bảo: Cậu có cần chuẩn bị gì không? Tớ thấy một quyển sách ôn thi học sinh giỏi khá ổn, gửi cho cậu nhá?

[Ngọc Hà: ….]

Cô gửi một cái meme: [Đm chế đùa mị à?]

[Anh Vũ: Đùa gì mà đùa]

[Anh Vũ: Thật mà, cậu cần không?]

[Ngọc Hà: Hay là cậu đi search điều kiện để vào vòng bán kết xem sao?]

[Anh Vũ: Lười sợt, điều kiện gì?]

[Ngọc Hà: Top 40 toàn thành phố]

[Ngọc Hà: Cậu biết top 40 toàn thành phố có nghĩa là gì không?]

[Ngọc Hà : Hay cậu không hiểu có nghĩa gì?]

[Anh Vũ: ….]

Anh Vũ không ngờ hỏi thế thôi mà bị chế giễu, dù cho đây là cô gái hắn thích thì hắn cũng muốn tìm cái lỗ nẻ để chui.

Hắn gõ chữ mệt nhọc: Tớ hỏi vậy thôi, không cần thì thôi.

[Ngọc Hà: Cậu hỏi kháy thế….]

Thấy cô nàng gửi một icon khóc lóc, Anh Vũ lại mềm lòng, bèn rep: Tớ không muốn kháy cậu, tớ thấy Minh Vương đang chuẩn bị nên cũng muốn chuẩn bị cho cậu.

[Ngọc Hà: Cậu ấy đang chuẩn bị thi bán kết???]

[Ngọc Hà: Cậu ấy chuyển từ thành phố khác tới, chắc không rõ quy chế ở đây rồi.]

Em còn gửi thêm mấy cái icon dở khóc dở cười.

Anh Vũ ngẫm nghĩ và hỏi: Top 40 khó thế á?

[Ngọc Hà: Cậu không phát hiện rằng trường mình luôn mặc nhận một điều là không thể thi bán kết à, cậu có thấy ai rục rịch chuẩn bị không?]

[Anh Vũ: Không thấy]

[Ngọc Hà: Suốt mấy năm nay trường mình chả có ai vào được top 40.]

Đoạn sau cô nàng nói gì thì Anh Vũ cứ trả lời mà chẳng tập trung được.

Hắn nhìn tin nhắn, do dự không biết nên nhắc Minh Vương hay thôi, dù gì nếu chuẩn bị toi công thì khó chịu lắm.

Đương nhiên Minh Vương chẳng biết hắn đang nói gì, chỉ nghe thấy điện thoại rè rè rung bần bật, còn Anh Vũ cứ vò đầu bứt tai như một con khỉ da đen.

“Cậu muốn nói gì à?” Minh Vương sốt ruột.

“À.” Anh Vũ cười khan, chỉ chỉ điện thoại nói: “Không, tôi với Hà tám nhảm ấy mà, tôi định mua cho cậu ấy một quyển luyện thi học sinh giỏi, mà cậu ấy cứ khăng khăng mình không vào được vòng bán kết đâu, không cần mua làm gì. Vào vòng bán kết khó thế à?”

Anh Vũ như một con cò cẳng dài, bắt đầu duỗi chân thăm dò. Hắn khéo đưa đẩy hơn Xuân Trường, lại còn biết xây dựng ngữ cảnh nữa.

4thì lại rất bình thản: “Hơi hơi, cô bảo phải lọt vào top 40 toàn thành phố.”

Anh Vũ: “….Cậu biết hả?”

Minh Vương: “?”

“Không có gì đâu.” Anh Vũ chỉ chỉ sách và bảo: “Cậu tiếp tục đi.”

Dứt lời hắn bèn gõ chữ vèo vèo: Minh Vương biết điều kiện thi bán kết.

[Ngọc Hà: Hể?]

[Anh Vũ: Chắc cậu ấy nghĩ mình có thể làm nên lịch sử trường ấy mà]

[Anh Vũ: Tự tin]

[Anh Vũ: Trâu bò]

[Anh Vũ: Mỏi mắt chờ mong]

Thực ra Anh Vũ không ghét Minh Vương hay đâm chọt gì cậu, chẳng qua không quen cái tính thẳng thắn ấy thôi.

Bản thân hắn bình thường không quá chăm chỉ, gặp phải thi cử sẽ khiêm tốn bảo rằng: “Tôi không được đâu, tôi mới chuẩn bị sương sương thôi, góp cho đủ số ấy mà.”

Người như thế thấy nhiều kẻ giống mình đã lâu, thình lình bắt gặp một tên nói rằng “Tôi làm được” thì sẽ nghĩ đối phương quá ngông cuồng. Có lẽ tâm tư tuổi dậy thì quấy phá, mà hắn muốn thấy kẻ ngông cuồng gặp thất bại.

Lúc ấy họ cũng chống mắt lên chờ Xuân Trường ngã ngựa, nhưng anh quá vững vàng, càng bay càng xa và đè bẹp cả lũ. Đám anh em thường chơi game, chè chén, đá bóng với hắn rất hay lén lút gọi Xuân Trường là tool hack.

Chẳng thể nào mà ngờ, ông trời lại phái thêm Minh Vương tới nữa.

Nhìn chung thì lần này chắc chắn sẽ ngã ngựa cho xem, Anh Vũ thầm nghĩ.

Tool hack đâu phải mua một tặng một!

Vào ngày thứ 3 sau cuộc trò chuyện ấy, đã có kết quả thi học sinh giỏi Tiếng Anh.

Vũ Hằng mặc một chiếc váy ngắn màu đen viền vàng bước vào phòng học, cửa mở ra mà cuốn theo cả gió. Cô vỗ vỗ tờ đề cần chữa hôm nay, một tay chống lên mép bàn, cao ngạo phóng mắt nhìn cả lớp.

Cô đanh mặt làm học trò ngồi dưới bắt đầu căng thẳng.

Hoàng Minh cứng đơ đơ tựa về phía sau, khẽ giọng hỏi Minh Vương: “Sao mặt bả như đi đòi nợ thế kia? Thi học sinh giỏi toang à?”

Môi Minh Vương gần như không thấy nhúc nhích, thì thào bảo: “Không biết nữa, miệng mấy thầy cô kín như bưng ấy, đến giờ mà chả thấy ho he đồn thổi gì.”

Hoàng Minh: “Chắc bả không chửi cậu với anh Trường đâu nhể? Hai cậu có khả năng đoạt giải nhất mà?”

Minh Vương suy nghĩ một chốc rồi bảo: “Chửi chứ.”

Hoàng Minh: “Gì cơ?”

Minh Vương nói: “2 đứa tôi nộp bài sớm, lần trước cô bảo 2 đứa bay cứ chờ đấy, có kết quả rồi sẽ tìm 2 đứa tính sổ.”

Hoàng Minh: “….”

Vũ Hằng nhếch mép, bờ môi vốn mím chặt thành đường thẳng tắp bỗng dãn ra.

Ngay khi bầu không khí lớp A9 sắp biến thành thể rắn, quý cô đây bỗng hạ mình mở miệng vàng miệng bạc: “Đã có kết quả thi học sinh giỏi, để cô nói nhé.”

Cô nói nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đám học trò chẳng dám thở phào.

Vũ Hằng vươn ngón trỏ thon dài và nói: “Tổng cộng tôi nhận được 2 tờ giấy chứng nhận khen thưởng, một giải nhì, một giải nhất.”

Đa số bạn trẻ thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ có thưởng là được rồi, không thì cô sẽ kéo cả lớp chôn chung mất.

Hoàng Minh sụp vai xuống, chìa một ngón cái với đằng sau và nói: “Ngon đấy, không biết 2 cậu ai nhất ai nhì, thực ra thế nào cũng ổn cả, có thưởng là ngon rồi.”

Minh Vương nhướng mày, lặng lẽ luồn tay vào cặp.

Lần trước bố cậu đến phòng giám thị một chuyến, chẳng biết nói gì mà hôm sau thì bèn trả lại di động cho cậu, đồng thời cảnh cáo rằng: Đừng để thầy bắt được lần thứ 2.

Thế là Minh Vương đàng hoàng hơn ngoan ngoãn chuyển thông báo tin nhắn sang chế độ im lặng, màn hình sáng lên nhưng không rung rinh gì hết. Còn bắt cả Xuân Trường chỉnh theo.

Cậu mở tin nhắn Xuân Trường , gõ chữ vèo vèo: Cược không?

[Trường Híp: Cược gì?]

[Minh Vương: Ai nhất ai nhì.]

[Trường Híp: Tiền đặt cược?]

[Minh Vương: Tôi muốn ăn xiên nướng!]

[Trường Híp: Được]

[Minh Vương: Vậy cậu đoán cậu giải gì?]

[Trường Híp: Dù sao cũng không phải giải nhì]

[Minh Vương: Trùng hợp ghê, tôi cũng nghĩ tôi không phải giải nhì]

Cậu đang mải dùng meme khiêu chiến đơn phương với Xuân Trường thì Vũ Hằng bỗng cất tiếng.

“Đầu tiên xin chúc mừng cán sự môn Anh.” cô nói: “Lần này Thanh Dương phát huy vững vàng, cầm chắc giải nhì.”

Cả lớp im bặt trong nhát mắt, đoạn vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ lụn vụn vang lên, sau đó gần nửa lớp quay ngoắt ra đằng sau, gồm cả Hoàng Minh.

“Chuyện gì thế này?!” Hoàng Minh ngoác mồm dùng khẩu hình hỏi: “Trong 2 cậu có 1 người không được á???”

Minh Vương ấn ấn tay ý bảo hắn bình tĩnh tí.

Hoàng Minh vừa quay lên, cậu lập tức gửi tin nhắn cho Xuân Trường: Được rồi, giờ phải đoán xem cậu đi đời nhà ma hay tôi đi đời nhà ma.

[Trường Híp: Tôi không nghĩ tôi đi đời]

Minh Vương tiếp tục gửi meme khiêu chiến đơn phương.

Tiếng vỗ tay lưa thưa dừng lại, Vũ Hằng nói tiếp: “Tiếp đến xin chúc mừng lớp trưởng của chúng ta, lần này lớp trưởng làm cô khá ngạc nhiên đấy, nhưng không nghĩ đây được gọi là phát huy hơn hẳn bình thường, vì em rất dễ căng thẳng, nên chỉ cần sắp xếp thời gian nghỉ ngơi thoải mái và hợp lý thì hoàn toàn có thể đạt được kết quả ấy. Thấy chưa, lần này vượt mặt cả cán sự môn rồi nhé, em được giải nhất.”

Bề ngoài Lớp trưởng đáng yêu, cộng thêm tốt tính nên bạn cùng lớp rất mến em, nếu như bình thường thì đã vỗ bàn ầm ĩ rồi. Nhưng hôm nay thì không, kể cả bản thân cũng chẳng phấn khích chút nào.

Bởi vì tất cả mọi người vào giây phút ấy đã quay ngoắt xuống nhìn Xuân Trường và Minh Vương.

Mắt Hoàng Minh sắp lọt ra khỏi tròng đến nơi: “Không phải chứ? Hai cậu….”

Minh Vương vô tội ghê luôn, đồng thời cũng thấy rất bất ngờ. Cậu tự thấy mình thi ổn lắm mà, không thì đã chẳng nộp sớm. Còn Xuân Trường ấy à…. Lúc đi thi hắn kiêu ngạo thôi rồi, nhưng hắn không phải người ẩu tả, nên chắc thi cũng ổn.

Đúng lúc ấy, cô cất lời: “Vừa rồi tôi mới nói, hiện tại trong tay tôi có 2 tờ chứng nhận khen thưởng, một giải nhất và một giải nhì. Giờ đã công bố xong rồi, nhưng mà lớp mình có 4 người đi thi cơ mà, 2 người khác không có giấy chứng nhận là sao nhỉ?”

Đúng thế!

Hơn bốn mươi đôi mắt đổ dồn vào cô, ngóng cô nói tiếp.

Cô thở hắt và nói: “Bởi vì 2 bạn ấy vẫn phải tham gia vòng thi tiếp theo.”

Cả lớp rơi vào vòng xoáy u mê, đoạn giật mình tỉnh giấc và rồi mồm năm miệng mười thảo luận rào rào như nước nóng bắn vào chảo dầu, bùng nổ và rộn rã.

“Đúng, top 40 toàn thành phố được đi tập huấn, tập huấn xong sẽ tham gia thi bán kết, nếu như lọt vào top đầu thì giành giải cấp quốc gia. Nếu như không được thì dừng ở giải nhất thành phố.” cô chỉ chỉ Xuân Trường nói: “Em, 11 toàn thành phố.”

Rồi cô chỉ chỉ Minh Vương bảo: “Em, hạng 5 toàn thành phố, hai em chỉ kém nhau 2 điểm thôi, đám oắt chen chúc ở giữa toàn trường khác. Thế nhưng không sao hết.“

Rốt cuộc cô thôi không đanh mặt nữa, cô nhếch môi bật cười, nâng cằm nói: “Tấm vé bước vào cánh cửa tuyển sinh trước thời hạn đã nằm trong tay hai em. Và đây là lần đầu tiên trường chúng ta có 2 người lọt top 40 trong cùng một đợt, quả thực đã làm nên lịch sử, thế nên cứ xác định là được lên bức tường danh dự rồi nhé!”

Cô cất cao giọng, cười hỏi rằng: “Lớp mình có trâu bò không?”

“Trâu....bò!!!”

Cả khối đều nghe thấy lớp A9 kêu gào ầm ĩ, còn lớp xã hội thì cảm giác như trần nhà sắp sập tới nơi.

Các lớp khác nghe mà giật bắn mình, sau đó nghe được tin ấy từ miệng thầy cô, đoạn cả lớp bùng cháy.

Hoàng Minh túm vai Minh Vương lắc lên lắc xuống, vui chết đi được.

Trong lúc hoa mắt chóng mặt, Minh Vương tàn nhưng không phế gửi 2 tin nhắn cuối cùng.

[Minh Vương: Hòa nhé]

[Minh Vương: Cho nên ăn 2 bữa nướng!]

Gửi xong, cậu cười nói với cô: “Cô ơi, thế cô còn muốn tìm em với Xuân Trường tính sổ nữa không ạ?”

Cô cười mắng: “Tính cái mông gì! Vớ bở còn khoe mẽ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro