46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý kiến tuyệt vời của Hoàng Minh không được chấp nhận, hắn đành lắc đầu lầm bà lầm bầm đẩy xe về. Xuân Trường cõng Minh Vương lên dốc nghiêng.

Nơi này là một trong những xó xỉnh yên tĩnh nhất trường học, hai bên dốc là cây cối um tùm tươi tốt, hoa dây leo bám trên thân cây thường xanh rũ xuống, dài dài ngắn ngắn lủng lẳng khắp dọc đường.

Cậu nhỏ vẫn hơi xấu hổ, Xuân Trường không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt cậu buồn cười lắm cho xem.

“Sao không cho cõng?” Hắn hỏi.

Minh Vương hơi giật mình, đáp: “Mất mặt.”

Xuân Trường không thể hiểu nổi cái kiểu logic ấy, ngã sấp mặt cho cả trường xem thì không thấy mất mặt, què chân cõng một tí thì sao phải mất mặt? Nhưng không thể nói ra khỏi miệng được, anh bạn nhỏ trên lưng sẽ nhảy từ dốc nghiêng xuống tự tử chết mất.

Thực ra hắn biết rõ mình nói chuyện hay làm người khác tức nghẹn, nhưng hắn lười sửa. Có đôi khi là cố tình đùa ai đó, nhưng phần lớn thời gian là không quan tâm.

Người trên lưng hơi nhúc nhích, giải thích bổ sung: “Nói chung là xuất phát từ lòng hiếu thắng của đàn ông con trai.”

“Cậu lấy đâu ra lắm lòng hiếu thắng của đàn ông con trai thế?” Xuân Trường đáp trả hời hợt.

“Ơ rất bình thường mà, cậu không có chắc?”

“Không có.”

Xuân Trường đáp chắc như đinh đóng cột. Kệ cha nó có hay không, tóm quần là không nói lại hắn.

Quả nhiên, Minh Vương nghẹn ứ mãi chẳng phun được câu nào, sau đó siết chặt khuỷu tay nói: “Hiện giờ cái cổ của cậu đang nằm trong tay tôi, cậu có nghe lời không thì bảo?”

Xuân Trường bị cậu kẹp mà phải ngửa đầu lên, bình tĩnh trình bày: “Cả người cậu đang nằm trong tay tôi đấy.”

Có lẽ do lúc nói chuyện hầu kết lăn lên lăn xuống cộm tay đối phương quá, mà hắn cảm giác Minh Vương bỗng im bặt, rồi thả lỏng tay ra. Không những vậy, cơ thể còn dựng đứng dậy, như đang cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc.

Lông mày Xuân Trường hơi nhíu lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đến chính hắn cũng chẳng nhận ra.

“Mệt lắm không?” Minh Vương hỏi.

“Cậu nằm im đi thì không mệt.” Xuân Trường nói.

“Ò.” Minh Vương ngại ngùng đáp lời.

Có làn gió mơn man ùa tới, vài nhành hoa leo ven đường khẽ tung bay. Xuân Trường nghiêng đầu tránh, ma xui quỷ khiến bỗng cất tiếng hỏi: “Cậu mệt không?”

“Tôi á?” cậu nhỏ chả hiểu ra sao, mơ màng hỏi: “Sao tôi lại mệt?”

Xuân Trường hơi ngoái đầu, khóe mắt liếc nhìn cậu: “Cứ dựng đứng cái cổ thế kia có mệt không?”

Minh Vương bỗng dưng im bặt, Xuân Trường quay đầu đi, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Bước chân hắn vững vàng giẫm lên cái bóng loang lổ của nhành hoa.

Một lúc lâu sau, cậu trai trên lưng từ từ thả lỏng người, tì cằm lên hõm vai hắn như một con lười ngả ngón trên cây.

Ánh mắt Xuân Trường khẽ đảo sang bên, rồi rụt lại.

Hắn chợt nhớ tới khi còn bé mình đi bộ trong con hẻm ở vườn thuốc nam, “Đội trưởng” bất ngờ rơi từ trên trời xuống và nằm lăn trước chân hắn, lông đuôi mềm mại phe phẩy qua mắt cá chân hắn.

Cảm xúc khi ấy khó tả quá đỗi.

Hắn thấy thời gian như trôi chậm lại, con đường trước mắt vừa dài vừa bình yên.

Trong phòng y tế có người, một thầy giáo đeo kính đẹp trai và nhã nhặn đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.

Thầy giáo nọ tên Huỳnh Phú Nam, năm ngoái mới chuyển tới trường, hàng năm chỉ dạy môn Hóa lớp 12A khối tự nhiên, từ khi vào trường chưa từng đổi sang khối lớp khác. Giữa đội ngũ giáo viên mà trung niên chiếm phần lớn thì thầy đẹp trai tới mức quá lố, được vô vàn học sinh gọi là nam thần. Rất nhiều nữ sinh vì thầy mà cắm đầu cắm cổ thi vào lớp tự nhiên.

Minh Vương hóng hớt từ mồm Hoàng Minh và Thanh Dương được một tin đồn rằng hình như thầy đang theo đuổi Vũ Hằng, nhưng thầy khá trầm tính, mà tế bào yêu đương của chị Hằng có lẽ chết hết rồi, nên theo đuổi một năm nay vẫn chả có tiến triển gì.

“Làm sao thế này?” thầy cất điện thoại đi, sải bước tới chìa tay ra đỡ. Minh Vương nhảy khỏi lưng Xuân Trường, lò cò một chân tới bên ghế và ngồi xuống.

Minh Vương cười ruồi đáp: “Em chạy vượt rào, kết quả bị rào quật sấp mặt.”

“Em thật là…” thầy lắc đầu.

“Thầy ơi, cô phòng y tế đâu rồi?” Xuân Trường hỏi.

“Cô ấy đi lấy thuốc giúp thầy rồi.” Thầy đáp: “Về ngay đây.”

Đang nói chuyện, cô y tế béo béo lùn lùn quay về từ đầu bên kia hành lang, đưa hai hộp thuốc kháng viêm và một vỉ kẹo ngậm cho thầy, sau đó quay đầu hỏi Minh Vương: “Bị bệnh à em?”

“Không ạ, em bị trẹo chân.” Minh Vương vỗ vỗ chân trái.

“Để cô xem nào.” Cô ngồi xổm xuống, ấn nhẹ lên mắt cá nhân cậu nhỏ. Cách cô ấn chẳng khác gì Xuân Trường, nhưng Minh Vương không thấy buồn, cũng chẳng rụt lại.

“Sưng lên rồi.” Cô làm mẫu một động tác và hỏi: “Chuyển động thế này có đau không?”

Minh Vương làm theo: “Ổn ạ.”

“Xoay thì sao?”

“Shhh...” Minh Vương xuýt xoa, đáp: “Không xoay được ạ.”

“Vẫn ổn, không động chạm gì đến xương khớp hết.” Cô nói.

Nhưng cô vẫn để Minh Vương tới đầu kia hành lang chụp X-quang, bấy giờ mới khẳng định: “Không ảnh hưởng gì đến xương khớp, chăm sóc mấy hôm là ổn thôi. Để cô kê đơn cho em, hai hộp này là thuốc kháng viêm, hai lần một ngày. Hộp này là hoạt huyết hóa ứ, ba lần một ngày. Còn một tuýp thuốc mỡ, bôi vào sáng và tối.”

Minh Vương ngoan ngoãn lắng nghe giải thích về các loại thuốc, cuối cùng hỏi: “Một tuýp thuốc mỡ có đủ không ạ? Cô ơi hay cô cho em thêm tuýp nữa đi.”

Lần đầu tiên cô gặp phải một đứa học trò nâng niu cơ thể mình như thế, cô dở khóc dở cười nói: “Chỉ cần bôi xung quanh mắt cá chân thôi mà, có phải kem dưỡng da toàn thân đâu mà nhanh hết thế được.”

Nhưng thấy cậu học trò đòi hỏi tha thiết quá, cô vẫn cho thêm 2 tuýp nữa, sau đó rút một tờ đơn ra điền vào.

“Cô ơi bọn em về nhé?” cậu nhỏ đứng dậy.

Thầy Phú Nam vẫn đứng đó chờ, định bụng giúp Xuân Trường dìu cậu. Bỗng nghe cô nói: “Làm gì mà cứ vội vội vàng vàng thế, chờ cô kí cái đơn này cho em đã.”

“Đơn gì ạ?” Minh Vương què một chân nhưng chẳng chịu yên, vịn vào Xuân Trường nhảy về.

“Cậu đàng hoàng tí đi được không?” Xuân Trường nói: “Để tôi xem cho.”

“Thế sao được, tôi phải giữ quyền được biết chứ.” Minh Vương nhảy tới bên cạnh bàn và thấy cô đang viết giấy nghỉ bệnh.

Cậu nhìn chằm chằm những con chữ bí ẩn trên giấy nghỉ bệnh vài giây, rồi ngoan ngoãn nhờ Xuân Trường giúp đỡ: “Thôi rồi, tôi không đọc được.”

Xuân Trường mấp máy môi, lát sau thì thầm: “Kiến nghị học sinh về nhà nghỉ ngơi 15 ngày.”

“Về nhà nghỉ ngơi á?” Minh Vương từ chối chẳng thèm suy nghĩ: “Tôi không về đâu, ở lại kí túc ổn mà.”

“Em không cái gì mà em không?” Cô trừng mắt nói: “Cô hỏi em, phòng kí túc của em ở tầng mấy?”

“…” Minh Vương há hốc mồm, ngượng ngập nói: “Tầng 2 ạ.”

“Ồ, cô cứ tưởng em ở tầng 1 nên mới tự tin thế chứ. Em không về nhà, thế định đi lên tầng kiểu gì em nói cho cô nghe xem nào?”

Thực ra cậu muốn nói em nhảy lên được mà, nhưng chắc chắn Xuân Trường sẽ không cho cậu nhảy đâu. Mà cậu thì không muốn bắt Xuân Trường cõng một đứa lớn đùng nặng trịch đi lên mấy tầng cầu thang liền.

“Còn nữa nhé, em đi vệ sinh, đi tắm, mặc quần áo cởi quần áo thì làm sao? Bắt bạn cùng phòng hầu hạ à?” Cô nói chẳng thèm khách sáo: “Ở trường còn lắp vòi sen nữa, tuy rằng nền nhà ốp gạch trống trơn nhưng biết đâu bất ngờ? Em đứng một chân thế nhỡ ngã ra đấy thì sao? Ngã xuống đất va vào cửa, à thôi không có gì, nhưng nhỡ cắm mặt vào bồn cầu thì sao?” 

Cậu vội vã phanh cô lại, cọ cọ chóp mũi bảo: “Em chỉ nói thế thôi mà cô.”

“Lúc em kì kèo đòi thuốc mỡ với cô sao nâng niu bản thân thế? Giờ hết nâng niu rồi à?” Cô tức giận bảo.

Thầy đứng kế khuyên nhủ: “Ở nhà tiện hơn, thầy nghe Vũ….. cô tiếng Anh lớp các em nói nhà em ở trong thành phố à?”

“Vâng.” 

Minh Vương gật gật đầu, đưa mắt nhìn Xuân Trường.

Hắn không nói năng gì cả. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cậu nhỏ bỗng nảy nên một trực giác không đầu không đuôi, cậu nghĩ hình như Xuân Trường không muốn để cậu về nhà.

Nhưng sau cùng Xuân Trường vẫn rút điện thoại ra gọi. 

“Cậu làm gì đấy?” Minh Vương hỏi.

Xuân Trường đáp: “Gọi xe đến đón cậu.”

Thầy Nam đưa mắt nhìn hai đứa: “Hai em ở chung nhà thật à?”

Minh Vương lên tiếng: “Dạ.”

“Bảo sao thân nhau thế.” thầy dứt lời, nhìn cái điệu héo rũ ỉu xìu của Vương mà buồn cười: “Học sinh khác được nghỉ 15 ngày thì có què cũng nhảy cẫng lên cho xem, sao nhìn em chán đời thế kia.”

Nghe thầy hỏi vậy, bản thân cậu nhỏ cũng chẳng biết vì sao nữa, nói chung không muốn về. Nhưng tới khi cậu hoàn hồn thì đã 5 ngày sau mất rồi.

Thực ra cô phòng y tế nói đúng lắm, ở nhà tiện hơn nhiều.

Bảo mẫu nấu canh tẩm bổ một ngày ba bữa phong phú đa dạng, cùng ngày hôm ấy bố và dì đáp chuyến bay trở về, sau đó thậm chí cậu không cần phải đi xuống nữa.

Ăn gì, uống gì dì sẽ mang lên cho, đến cả hoa quả cũng gọt sạch sẽ bổ tươm tất cắm nĩa sẵn sàng. Bố thiếu tinh ý, nhưng dì thì rất tỉ mỉ, từng loại thuốc uống thế nào, uống lúc nào, cô đều nhớ rõ ràng rành mạch, đúng giờ đôn đốc Minh Vương.

Nếu không phải cậu chủ nhỏ bịt chân thể hiện thái độ kiên quyết, e rằng dì đã tự tay bôi thuốc mỡ cho cậu luôn rồi.

Minh Vương rất cảm động, nhưng cứ thấy phản ứng của dì thái quá. Mãi tới khi cậu vô tình bắt gặp dì đứng đờ đẫn nhìn phòng ngủ của anh thì cậu mới hiểu, là dì đang bù đắp.

Những thứ nợ con trai trong thời thơ ấu, giờ dì đang cố gắng, cố gắng bù đắp gấp nhiều lần. Cho Xuân Trường, và cho cả Minh Vương.

Phút chốc ấy, cậu bỗng hiểu vì sao Xuân Trường luôn mềm lòng với dì.

Là cậu thì cậu cũng mềm lòng.

Bố vẫn giữ được tí lý trí của người cha, ngoài việc nhìn chằm chặp chân cậu ra, ông còn nhớ hỏi thăm một câu: “Thế này thì bị chậm chương trình học ở trường à?”

Đây cũng là vấn đề cậu nghĩ tới lúc đầu.

Nhưng cậu không lo tí nào, có 15 ngày thôi mà, dù có hổng cả một quyển sách thì cậu cũng vá cấp tốc được, không đến nỗi nào.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra mình nghĩ quá nhiều, vào buổi tự học tối ngày hôm sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, cậu nhận được ghi âm của thầy cô các môn gửi tới, nội dung giảng dạy cả ngày hôm ấy nằm hết bên trong, không hổng tí nào.

Cậy mình thân với cô Hằng, lúc nhận được ghi âm môn tiếng Anh cậu bèn trả lời: Chị Hằng ơi chị lên lớp đến đề thi còn chả mang theo, thế mà nhớ ghi âm cơ á?

Cô đáp lại một câu giận dữ: Em nghỉ ở nhà rảnh quá rồi phải không?

Minh Vương cười hề hề, đáp lời: Cảm ơn cô ạ.

Kết quả chỉ chốc lát sau, cậu nhận được 3 tin nhắn liên tiếp từ Vũ Hằng.

[Cô Hằng: Thực ra cô sơ ý lắm, không nhớ phải ghi âm đâu, may mà có Trường đến tận văn phòng nhắc cô, em phải cảm ơn nó đấy nhé]

[Cô Hằng: À mà, hai đứa là người một nhà]

[Cô Hằng: Dù có là anh trai thì cũng phải nhớ cảm ơn đấy]

Xuân Trường hoàn toàn không biết mình đã bị bán đứng. Minh Vương biết hắn mạnh miệng, nên ngày hôm đó đùa hắn suốt cả đêm, sau cùng cười sằng sặc suýt tí nữa lăn từ trên giường xuống què chân lần hai.

Chắc hôm đó đùa ác quá hay sao mà suốt mấy ngày sau anh bạn ấy chẳng thèm để ý đến cậu tí nào, tim tui đau quá man. Cậu nhỏ vừa buồn cười vừa sốt ruột, vò đầu bứt tóc làm lành, mãi đến tối hôm qua, người nào đó mới hạ mình chấp nhận.

Điện thoại rung ù ù đến gần 1 giờ, hôm nay bỗng im lìm.

Hôm nay là cuộc thi tuần của trường, Minh Vương thì thuộc trường hợp đặc biệt nên không cần tham gia, nhưng đám Xuân Trường bị nhốt trong phòng thi cả ngày, phải thi từ sáng sớm đến tận tối muộn.

Không có ghi âm, không có đề thi, thời gian dư thừa đột nhiên nhạt nhẽo.

Minh Vương tự làm vài đề, rồi làm ổ trên giường chơi game gần nửa ngày trời, xem phim một lúc, còn túm cả Tấn Tài đang được nghỉ cuối tuần trò chuyện mấy tiếng liền, nhưng vẫn uể oải như cũ.

Ngay đến Tấn Tài cũng cảm giác cậu đang lơ đãng bồn chồn, bèn hỏi: Mày đang khó ở à?

[Tấn Tài: Ngày xưa thích được nghỉ lắm mà?]

[Minh Vương: Chả biết]

[Minh Vương: Không biết nói thế nào nữa]

[Minh Vương: Cứ thấy chán chán ý]

Rõ ràng trước đây cũng nghỉ thế này mà, sao mấy hôm nay cứ thấy vắng vẻ thiêu thiếu cái gì đó.

Bên ngoài, sắc trời đã tối om, cậu ngồi trước bàn học, cái chân khỏe mạnh đạp lên thanh ngang dưới gầm bàn từ từ đong đưa ghế.

Chạng vạng mùa này tối nhanh, tôn lên những mảng đèn sáng ngời khắp đầu đường cuối phố. Rõ ràng ồn ã tiếng người, nhưng cậu vẫn thấy xung quanh lặng yên quá đỗi, tầng hai sao mà vắng vẻ quá nhỉ?

Đồng hồ treo tường chỉ 7 giờ, Minh Vương đưa mắt nhìn và nghĩ thầm cuộc thi buổi tối bắt đầu rồi.

Cậu thoát khỏi khung nói chuyện của Tấn Tài, mở của Xuân Trường ra, vừa đung đưa ghế vừa gõ chữ.

[Minh Vương: Tôi đã bảo hông về nhà cơ mà]

[Minh Vương: Chán chết đi được]

[Minh Vương: Tôi sắp mốc meo rồi đây này]

Cậu gửi vài câu than phiền mà chẳng thèm dùng não. Lúc gửi tới câu thứ 4, cậu bỗng khựng lại.

Bởi vì cái câu chuẩn bị gửi vào khung trò chuyện quá là ấu trĩ luôn.

Cậu gõ rằng: Cậu đang làm gì thế

Minh Vương phì cười tự giễu, lầu bầu “Ngu khiếp”, rồi xóa hết cái dòng đó đi.

Cậu đu đa đua đưa nhìn ra ngoài cửa sổ đờ đẫn, nụ cười trên môi dần dần nhạt phai.

Cậu bỗng hiểu ra rằng: không phải tầng 2 vắng vẻ, không phải bên ngoài lặng im, mà là sát vách thiếu một người.

Thật lạ làm sao, hình như cậu nhỏ….. hơi nhớ Lương Xuân Trường thì phải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro