13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn thiếp đi đã bao lâu rồi, đến chính bạn cũng không biết. Chỉ nhớ rằng, giây phút trước mắt bạn chỉ còn là một màu đen trầm uất, bạn cảm nhận được bờ vai rộng lớn và một vòng tay thân quen đang ôm chầm lấy mình.

Đó là ai?

Bạn chật vật mở mắt nhìn lên, cứ đinh ninh đó là Alhaitham, nhưng chợt giật mình sợ hãi khi thứ bạn nhìn thấy lại là một mái đầu rướm máu, với vết sẹo dài vắt ngang khuôn mặt bị xây xước nặng nề, một mắt cụp xuống để ngăn dòng máu tươi chảy ra từ trong hốc mắt.

"Á..."

Bạn bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mặt mũi tái mét.

Alhaitham đâu rồi?

Bạn muốn tin rằng đó chỉ là một giấc mở, vội vã ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cả. Bạn đang nằm trên giường của anh ta, bạn biết rõ, nhưng chủ nhân của nó đang ở đâu?

Lo lắng lật tung chăn lên, bạn hớt hải chạy ra ngoài, lại chạy xuống cầu thang. Đến khi nghe thấy tiếng nổ lách tách trong phòng bếp, bạn không suy nghĩ gì mà chạy thẳng vào. Alhaitham đang đứng đó, im lặng, trầm ngâm. Trên người anh ta đeo một chiếc tạp dề trắng, trước mặt là một tảng thịt thơm phức được rán trên ngon lửa liu riu.

"Alhaitham..?"

Vừa nhìn thấy anh ta, lòng bạn bỗng rộn lên, cảm giác như có ngọn lửa đang bừng cháy cồn cào. Alhaitham quay đầu lại, bất ngờ vì bạn lại xuống bếp vào giờ này.

Bạn lao tới, không ngần ngại mà nhào vào vòng tay của Alhaitham. Nỗi nhớ da diết, cùng với cơn ác mộng thoáng qua khiến bạn không còn mong muốn nào hơn là cảm nhận hơi ấm và sự tồn tại của anh ta ngay bên cạnh mình. Cái ôm của bạn càng siết chặt hơn khi nhớ tới giấc mơ ban nãy, mái đầu nhỏ khe khẽ dụi vào người Alhaitham.

Từng cử chỉ của bạn đều quấn quýt, mơ hồ biểu lộ chút sợ hãi và hoang mang, cũng đâu đó có mang theo cả những cảm xúc mãnh liệt. Alhaitham đón nhận cái ôm của bạn, đầu tiên là giật mình ngỡ ngàng, sau đó mới ôn tồn đưa tay vuốt ve mái tóc của bạn, ân cần dỗ dành. Giọng nói êm ái và ấm áp, tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tai bạn:

"Có chuyện gì sao? Hửm? Em ngẩng mặt lên nhìn tôi nào."

Đôi mắt và chóp mũi bạn hơi đỏ, không biết là do ốm, hay do sợ suýt khóc mà thành. Bạn rụt rè, khẽ ngẩng đầu. Alhaitham để mặc cho bạn ôm lấy anh ta như con gấu trúc, đưa hai tay xoa xoa đôi mắt của bạn. Anh ta thở dài, thấy bạn như này thật là không muốn rời xa, thật muốn ôm thêm một chút nữa.

"Không sao rồi, tôi vẫn ở đây mà. Em quay về phòng đi, một lát nữa tôi sẽ mang bữa sáng lên."

Bạn lắc đầu tỏ ý không thích rời đi, khiến Alhaitham vừa định nghiêm giọng mà lại không nỡ, chất giọng trầm thấp vang lên nhẹ nhàng như gió thoảng:

"Nghe lời."

Hai từ thôi cũng đủ để bạn buông ra, lủi thủi đi về phòng. Bạn vẫn còn hơi buồn ngủ, những gì xảy ra ngày hôm qua cũng chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng bạn có một chuyến đi khảo sát và học tập để hoàn thành dự án tốt nghiệp, sau đó thì ký ức của bạn trở nên không rõ ràng.

Thả mình lên tấm nệm êm, trùm chăn lên che kín đến mặt, bạn thẫn thờ nhìn trần nhà.

Phòng của Alhaitham không phải là nơi bạn hay lui tới. Anh ta không cấm cản gì, nhưng chính bản thân bạn tự cảm thấy thật bất lịch sự nếu như xâm phạm chỗ ở riêng tư của người khác. Mà hơn hết, đó còn là chủ nhân của căn nhà này. Đôi khi bạn vẫn ghé qua, thường là do không tìm thấy Alhaitham, hoặc là có chút khúc mắc trong quá trình nghiên cứu.

Đây là lần đầu tiên bạn tới phòng anh ta chẳng vì lí do gì, đã vậy còn nằm trên giường nữa chứ.

Nhưng cũng nhờ vậy mà bạn có cơ hội quan sát căn phòng này. Thiết kế đơn giản, gọn gàng và tối ưu, chỉ có điều lượng sách của Alhaitham lại không được ngăn nắp cho lắm. Dù sao cũng là nhà của anh ta, mà bạn cũng không phải người sống nghiêm khắc, nên những thứ như vậy với bạn đều rất bình thường.

Phần ấn tượng nhất trong căn phòng có lẽ là tủ sách, đương nhiên rồi. Bạn không biết anh ta đã đọc hết bao nhiêu cuốn trên cái giá sách chật kín ấy nữa. Cái giường bạn đang nằm có lẽ cũng ấn tượng không kém, tấm nệm mềm mại, cái gối dài và chăn bông ấm áp. Để mà chấm điểm thì giường của Alhaitham chắc chắn là mười trên mười rồi.

Ở góc cạnh cửa sổ của căn phòng là bàn làm việc của anh ta, có sổ sách và giấy tờ bày bừa trên đó, cùng với cái ghế nom cũng rất thoải mái, còn lại thì chẳng có gì.

Ơ? Thế tủ quần áo của anh ta ở đâu nhỉ?

Bạn không thường thấy Alhaitham mặc một bộ đồ khác ngoại trừ bộ áo bó sát màu đen tuyền và vài bộ quần áo tại gia. Đã là con gái, phục trang luôn có sức hút lớn đối với bạn. Bạn muốn xem liệu trong tủ đồ của Alhaitham có cái gì thú vị không, đáng tiếc là đến tủ đồ còn không nhìn thấy đâu.

Cứ mải mê ngắm nghía, suy nghĩ, cảm thán, đánh giá, đến khi Alhaitham lên thì bạn mới bừng tỉnh. Không biết điệu bộ ngó nghiêng khắp hướng của bạn đã bị anh ta nhìn thấy chưa nữa.

"Em muốn tìm cái gì sao?"

Ồ, thế là bị thấy rồi.

Bạn cũng rất thành thật, ngồi thẳng dậy trong khi Alhaitham kê ghế đến bên cạnh giường, nói với anh ta:

"Em muốn tìm tủ quần áo của anh, do anh toàn mặc mấy bộ quen thuộc nên em mới thắc mắc là trong tủ đồ có gì đặc biệt hơn không. Là thế á."

Alhaitham ngồi xuống ghế, vừa nghe bạn nói vừa cầm bát cháo gà lên, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đút cho bạn. Mà bạn cũng rất tự nhiên, mở miệng nhận lấy thìa cháo ấm nóng của anh ta.

"Trong tủ của tôi? Chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ có vài bộ em hay thấy thôi."

Thấy bạn vừa nuốt xong miếng cháo, Alhaitham lại thổi thêm một thìa nữa, thổi nhẹ mà kĩ, như đang sợ bạn sẽ vô tình bị bỏng.

"Thế á... sao anh chẳng để ý đến vẻ ngoài gì hết vậy?"

Bạn than vãn một câu, rồi lại ăn thêm một thìa cháo. Đáp lại cậu hỏi của bạn, Alhaitham tỉnh bơ vặn ngược lại:

"Em thấy tôi cần chải chuốt sao?"

"..."

Ừm, đúng là không cần.

Anh ta đẹp trai như thế thì có quấn lá cũng vẫn rất long lanh.

...

Bẵng qua một lúc, người thì đút từng thìa, người thì ăn từng miếng, cả hai nói chuyện phiếm với nhau mà đã ăn xong từ bao giờ. Alhaitham cất bát, chuẩn bị đứng lên thì bị bạn giữ lại.

"Ở lại thêm xíu nữa đi, nha?"

Khuôn mặt anh ta như được viết lên hai chữ "Tại sao?", thế nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý bạn mà nán lại đôi chút.

Bạn cảm thấy buồn ngủ, có vẻ như sự việc nào đó mà bạn chẳng thế nhớ được hôm qua đã gây ảnh hưởng tới sức khoẻ thật rồi. Bạn giữ Alhaitham lại là vì muốn anh ta ở bên cạnh, muốn cảm nhận sự hiện diện của anh ta tới tận khi bạn thiếp đi. Có lẽ là vì bạn sợ sẽ gặp lại cơn ác mộng ấy.

Alhaitham nắm tay bạn cho đến lúc hai mắt bạn khép lại, hơi thở đều đặn khe khẽ vang lên. Anh ta nhìn bạn đắm đuối, tuy chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt lại dao động không nguôi.

Nhớ lại ngày hôm qua anh ta đã lo lắng biết bao nhiêu khi trở về nhà từ căn cứ của Siraj. Khi ấy bạn không ở nhà, tuy có chút lo lắng nhưng Alhaitham đã cho rằng bạn lại trốn đi như mọi khi. Mặc dù hơi không yên tâm nhưng anh ta không muốn khiến bạn cảm thấy bị kiểm soát, hay bị làm phiền, vậy nên đã không vội vã đi tìm bạn.

Khi mà trời đã tối muộn, Nhà Lữ Hành, Paimon, và cả Kaveh đều đã ra về, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong mà bạn vẫn chưa xuất hiện, Alhaitham mới thật sự lo lắng đến cực độ.

Dù vậy, anh ta không phải kiểu người làm việc mà bỏ quên trí óc. Gần như ngay sau đó, anh ta đã tìm được kế hoạch đi khảo sát ngày hôm ấy của bạn từ những học giả tham gia vào dự án. Tìm gặp Tighnari, Alhaitham càng lo ngại hơn khi biết bạn tự ý rời đi mà chưa nghe ý kiến của Tighnari, rằng bạn đang bị ảnh hưởng nhẹ bởi Tử Vực. Tuy với người không có Vision như bạn thì Tử Vực chính là án tử, nhưng khi đó Tử Vực vẫn chưa lan tới, thời gian bạn nán lại khu rừng cũng không lâu, nên ảnh hưởng không nhiều.

Alhaitham nghe xong mới an tâm hơn đôi chút, nhưng vẫn rất bồn chồn vì chưa tìm được bạn. Anh ta tìm những dấu vết rất nhỏ, làm mọi cách để lần ra tung tích của bạn. Khi đến bên cạnh dòng sông, tiếng thút thít, nức nở phát ra từ hướng Nam đã thu hút sự chú ý của anh ta. Càng lại gần, âm thanh càng rõ hơn, và càng khiến Alhaitham nhận ra đó là bạn.

Vén bụi cỏ, nhìn thấy bạn ngồi co ro, toàn thân đầy vết trầy xước, quần áo ướt sũng mà trái tim Alhaitham như bị bóp nghẹt lại. Anh ta vội ôm chầm lấy bạn, thở phào vì bạn vẫn còn ở đây, tự trách bản thân vì đã không đi tìm bạn sớm hơn.

Ngồi nhìn ngắm bạn ngủ yên bình thế này, lại càng khiến Alhaitham trăn trở. Bạn yếu quá, cả thể lực lẫn tâm hồn, tuy ý chí mạnh mẽ nhưng lại thật ngây thơ. Nếu không có anh ta thì bạn biết xoay sở ra sao chứ?

Alhaitham mân mê những ngón tay của bạn, chống cằm nhìn ngắm người con gái trong lòng đang im lặng ngủ. Anh thật muốn chiếm đoạt lấy bạn ngay bây giờ, để có thể bảo vệ bạn tốt hơn.

Sớm thôi, dự án của bạn đã sắp hoàn thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro