Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Soo Ryeon chắc hẳn đã kể cho anh chuyện một cô bé đếm từ 1 đến 999 để tỏ tình nhỉ?”

Beak Hyun nhớ rõ Soo Ryeon đã từng kể chuyện này cho Logan Lee. Logan Lee gật đầu. Anh nhớ rõ chuyện này, đương nhiên cũng nhớ rõ nụ hôn ngày hôm đó. Beak Hyun thở dài.

“Soo Ryeon đã tự cho mình 999 cơ hội. Mỗi một thiết kế hoàn thành, là một lần cô ấy ngầm tỏ tình, mỗi một trái tim, đại biểu cho câu nói “em yêu anh”.”

Beak Hyun không hờn giận mà nhìn chằm chằm Logan Lee.

“Hiện tại anh chắc đã biết cô ấy yêu anh đến như nào rồi chứ?”

“Vì sao lại không tự mình nói với tôi?”

Logan Lee cố gắng khống chế ngôn ngỗ đang chạy tán loạn, cố giữ bình tĩnh để hỏi Beak Hyun.

“Cái này phải chính anh đi hỏi Soo Ryeon rồi. Cô ấy chỉ nói, đây là “yêu đến không thể nói nên lời ”

Beak Hyun nhìn sắc mặt Logan Lee thay đổi.

“Có lẽ anh hiểu được ý tứ của cô ấy.”

Logan Lee chán nản ngồi xuống, sắc mặt xanh lại trắng, trắng lại xanh, ngực như nghẽn lại, không thể hô hấp bình thường. Anh hiểu chưa? Logan Lee đau đớn suy nghĩ, anh đương nhiên rất rõ ràng câu nói của cậu. Soo Ryeon đã từng nói, là cô yêu anh nhiều đến không thể nói nên lời, anh, không có tư cách để nói lời yêu với cô. ..

Khốn nạn! Logan Lee, mày là một thằng chẳng ra gì, là một tên khốn nạn! Nhưng mà, bây giờ vẫn có thể cứu vãn chứ? Anh, không thể để mất em được.

“Nói cho tôi biết, em ấy đang ở nơi nào.”

Logan Lee nhìn Beak Hyun, đó là một ánh mắt bá đạo khiến người khác không thể không tuân theo, cũng không thể nói không với anh. Beak Hyun nở nụ cười, cười đến bất đắc dĩ, cười đến khinh bỉ. Nếu ai còn không có thể nhìn ra người này là bạn tri kỷ của Soo Ryeon người đó nhất định là bị mù .

“Anh không uy hiếp được tôi đâu, tôi không phải người dễ dàng thuận theo anh như Soo Ryeon đâu.”

Beak Hyun tao nhã đứng lên.

“Nhưng mà, tôi đã phải nhìn đủ Soo Ryeon đau khổ đến tâm tàn phế liệt vì yêu anh rồi. Tốt nhất là anh nên nói cho rõ ràng, để cho cô ấy hết hi vọng đi. Thừa dịp vẫn còn trẻ mà đi tìm người khác để yêu, như vậy coi như là anh tích đức đi.”

“Tôi sẽ không để thêm một cơ hội để em ấy rời bỏ tôi.”

Logan Lee trừng mắt nhìn Beak Hyun, tuyên bố dõng dạc. Chàng trai này, thật ra là đến để giúp anh? Hay là muốn chia rẽ anh với cô đây? Beak Hyun nhún nhún vai, ra vẻ đã biết kết quả. Cậu ta mỉm cười đắc ý đi ra bên ngoài.

“Tại sao tôi lại không cẩn thận vậy nhỉ, đem máy tính quan trọng vứt đâu rồi không biết?”

Cậu ta quay đầu nhìn Logan Lee liếc mắt một cái, trong mắt ý cười càng sâu. Logan Lee hiểu ý nhìn về phía cậu vừa ngồi, liền nhìn thấy một chiếc máy tính được bao đọc bởi một một lớp vỏ bằng da màu đỏ.

---

Shim Soo Ryeon nhíu mày nhìn xung quanh. Từ ngày trở về từ đêm diễn công bố bộ sưu tập ở Ý, đã ở đây rất lâu rồi sao? Đã bao lâu cô không được nhìn thấy khuôn mặt của Logan Lee? Không được nghe giọng nói của anh? Haizz, cô nặng nề mà thở dài, đem cằm tựa trên đầu gối, cũng đem chính mình ôm thật chặt.

Thời tiết cũng đã chuyển lạnh hơn nhiều rồi, mà trên người cô bây giờ, là chiếc áo khoác mà Logan Lee đã từng mặc, trên đó còn lưu lại một mùi hương vanilla nhàn nhạt, tao nhã. Cô khẽ cọ mũi trên tay áo, chỉ cần được chìm trong hương vị này, giống như là cô đang được ở gần anh. Tuy rằng là tự lừa mình dối người, nhưng cũng giúp cô vượt qua những ngày tháng tưởng niệm gian nan.

Anh, có khỏe không? Tưởng tượng đến anh, hốc mắt cô lại bất giác mà ửng đỏ. Cô biết anh đang ra sức tìm kiếm cô, cũng biết chuyện kia thực sự không phải như lời đài báo đã đăng. Nhưng cô vẫn không thể cảm thấy vui vẻ. Bạn bè cô đều cho rằng, cô rời đi, lý do là vì Logan Lee và cô vẫn không muốn tha thứ cho anh. Chỉ có bản thân mới thấu hiểu, cô cương quyết rời đi, là vì anh không yêu cô. Đúng rồi, anh không yêu cô. Soo Ryeon bi thương nở nụ cười. Tuy rằng năm năm trước cô đã biết đáp án này. Nhưng cô vẫn không để ý mà cố gắng chung sống cùng anh năm năm. Thực ra, cô đã nghĩ, mình có thể khiến anh động tâm, nhưng, kết quả là cô ước muốn quá nhiều thôi. Bởi vậy, năm năm trước, anh không nói với cô một lời, năm năm sau anh vẫn như thế, không yêu cô.

Đối với một người mà cô đã yêu thầm mười lăm năm mà nói, là nên chân chính mà buông tay. Cho nên, cô không gặp anh, không phải bởi vì cô giận anh, mà là bởi vì, cô không muốn anh vì thương hại, đồng cảm mà tiếp nhận cô, đó không phải kết cục mà cô mong muốn. Đối với cô mà nói, tình yêu chỉ có thể là không hoặc có, không thể tồn tại một thứ gọi là trung gian đứng giữa ranh giới có và không. Mà cô cũng đã cho bản thân mình thêm năm năm rồi, thời gian như thế là quá đủ rồi, chính là mị lực của cô không đủ. Cho nên cô không trách anh, cũng không trách móc bất cứ ai, chỉ đổ cho duyên phận của họ không đủ, có lẽ. . . Soo Ryeon lắc đầu, không tiếng động mà nở nụ cười, có lẽ? Có lẽ cái gì? Cô còn định chờ đợi điều quái gì nữa đây?

“Soo Ryeon ơi, Soo Ryeon mày tỉnh lại đi, được không?”

Cô đưa tay tự vỗ vỗ vào mặt mình, trách cứ chính mình. Đúng vậy, bởi vì cô còn yêu anh, không thể nhất thời nói buông tay mà buông tay dễ dàng được. Cho nên, cô không thể gặp anh, ít nhất là bây giờ. Cô sợ, bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh, tình cảm sẽ chiến thắng lí trí, sau đó thuyết phục lí trí, *có lẽ năm năm còn chưa đủ, cần cho thêm thời gian nữa*. Điều cô lo sợ nhất đó là tình huống đó sẽ phát sinh. Vậy nên cô tắt di động, khóa số di động, chỉ có như vậy, cô mới có thể kìm nén mà không gọi điện cho Logan Lee, chỉ có như vậy, cô mới có thể làm cho chính mình quyết tâm mà không tiếp nhận điện thoại của Logan Lee. Nhưng mà, đau quá! Có trời mới có thể biết, cô yêu cách nói chuyện bình thản của anh đến nhường nào. Cô nhớ bờ vai rộng và những cái ôm ấm áp của anh đến điên đảo.

“Logan Lee, em rất nhớ anh. . . Cực kỳ nhớ, rất nhớ anh.”

Soo Ryeon nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm nhớ lại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn nhẹ trên hai má. Không biết làm thế nào để cô có thể đem người cô đã yêu 15 năm mà quên hết sạch? Soo Ryeon cúi đầu, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn kim cương đang yên vị trên ngón tay cô cả đời này, cô không thể quên anh, đúng vậy, có thể là cả đời này đều không thể quên . . . Như vậy. . . Cũng tốt, thật sự, thật sự tốt. Soo Ryeon ôn nhu nở nụ cười, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước.

---

Nhìn cách trang trí ngôi nhà như một tên trộm lẻn vào phòng lớn. Đương nhiên, là nhìn đến mọi đồ đạc trong phòng đều thông qua máy tính, thế là anh đã từng bước tới gần Soo Ryeon. Anh chưa từng nghĩ tới có một ngày phải tìm Soo Ryeon vất vả như vậy, hết thảy có lẽ đều là ông trời trừng phạt anh, trừng phạt anh không quý trọng Soo Ryeon. Có lẽ bởi vì biết Soo Ryeon đang ở nơi nào mà bao lo âu cùng bất an nhiều ngày nay nhất thời biến mất không dấu vết, lúc này trong lòng anh chỉ có vui sướng vô cùng.

---

Anh cầm chìa khóa trên tay, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn ấn chuông cửa.

"Beak Hyun hả? Lại quên mang chìa khóa chứ gì, tớ đang xào rau, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

Cửa bị mở ra, cánh cửa cũng chỉ bị giật lại một chút, chỉ nghe thấy tiếng Soo Ryeon xa dần cánh cửa, tựa như đã đi vào phòng bếp đi. Logan Lee nhìn cánh cửa nửa đóng nửa mở, lắc đầu nở nụ cười. Đây là Soo Ryeon bề ngoài thông minh xinh đẹp, mang theo một chút mơ hồ. Cô chắc rất tin tưởng an ninh của khu này, vẫn nghĩ nơi này chỉ có Beak Hyun đến chăng? Xem ra không có anh bên cạnh, thật đúng cô là người luôn khiến người khác lo lắng.

Nhưng mà, nghe giọng nói của cô, tâm tình tựa hồ như rất tốt, thậm chí còn tự mình xuống bếp, chẳng lẽ là muốn chúc mừng bản thân cô cuối cùng cũng đã thoát khỏi anh hay sao? Nghĩ đến đây, Logan Lee đã không tự chủ được mà loạn lên; anh cũng biết mấy ngày nay, anh nhớ cô đến phát điên rồi. Anh mím chặt môi, bước vào bên trong phòng. Nếu để cho anh tìm được cô, cô đừng mơ có thể lần nữa bỏ rơi anh. Căn phòng này không quá lớn, cơ hồ không có gì ngăn cách, cho nên ánh sáng trong phòng rất tốt, dường như cô đem mọi thứ trưng bày ngoài phòng khách, bởi vì cô treo rất nhiều tranh ảnh, nghiễm nhiên trở thành một hành lang nghệ thuật trưng bày.

Anh tùy ý nhìn mấy bức tranh vài lần, muốn từ những bức tranh này mà hiểu cô thêm một chút, nhưng mà khi anh thấy rõ ràng nội dung của một bức ảnh, anh lại kinh ngạc đến mở to mắt. Bức tranh này, căn bản là không phải bức tranh, mà là ảnh chụp, mà diễn viên trong những tấm ảnh đó, tất cả đều là cùng một người, từ lúc người kia còn là thiếu niên đến khi trở thành một nam nhân trưởng thành, mấy tấm ảnh này như đoạn phim quay chậm quá khứ của một người, mà diễn viên lại chính là anh, Logan Lee.

Logan Lee híp mắt nghiên cứu, suy nghĩ từng tấm ảnh chụp, có ảnh anh còn học cao trung, Soo Ryeon từ đâu mà có anh ấy này? Là từ ba mẹ sao? Không có khả năng, bởi vì anh nhớ, anh chưa từng nhờ ai chụp ảnh cho mình, thậm chí anh còn chẳng nhớ nổi, nơi chụp ảnh là nơi nào. Mà ảnh chụp này, tựa hồ đều có điểm chung, hình như đều là chụp từ phía sau hoặc bên cạnh, giống như là, được chụp bởi một người đứng xa xa, bởi vì hình như không dám để người trong ảnh biết.

“Có một cô bé lúc ấy mới có mười hai tuổi, cô bé đem lòng yêu một chàng trai hơn mình mấy tuổi, cô bé cố gắng thám thính mọi thứ liên quan đến chàng trai kia, muốn dùng mọi cách để có thể biết được mọi mối quan hệ, mọi chuyện về chàng trai kia. . .”

“Chẳng lẽ. . .”

Logan Lee trong đầu đột nhiên nhớ tới lúc trước Soo Ryeon có kể cho anh một câu chuyện. Chẳng lẽ câu chuyện cô kể là có thật sao? Hoặc là, đại bộ phận nội dung của câu chuyện đều là sự thật?

“Mười hai tuổi?”

Logan Lee đôi mắt chợt lóe lên! Nếu câu chuyện kia là thật, khi Soo Ryeon mười hai tuổi đã thích anh, khi đó anh mười sáu tuổi, mà hôn nhân của bọn họ đã năm năm, cho nên năm năm trước, khi Soo Ryeon nói yêu anh, là sự thật, mà tính cả trước đó nữa, Soo Ryeon đã yêu anh mười lăm năm sao? Đột nhiên có một cỗ nhiệt khí va chạm vào ngực anh, làm cho trái tim anh bắt đầu nóng rực sôi trào.

 Anh cố gắng mà khống chế tình cảm của chính mình, không cho cảm giác hạnh phúc muốn nổ tung lấn áp, đồng thời cũng hối hận, hận bản thân lúc trước đã đối xử vô tình. Được một người tốt như thế yêu thương những mười lăm năm dài, phải là người cực kỳ may mắn! Mà anh lại dùng tình cảm như nào để báo đáp người đó vậy?

“Beak Hyun, đồ ăn nấu xong rồi này, mau vào. . .”

Soo Ryeon còn chưa nói hết câu, cô vươn hai tay bịt chặt miệng mình, không để chính mình phát ra âm thanh, đồng thời cũng không muốn chớp mắt, cô nghĩ là cô nhìn lầm rồi. Cô nhìn lầm rồi sao? Nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là vì cô đang rất nhung nhớ anh, rất muốn gặp anh, cho nên mới có thể sinh ra ảo giác, thấy anh tuấn mỹ mà xuất hiện trước mắt mình.

“Logan?”

---

Còn 1 chapter nữa là hết á. Các bạn iu muốn tớ đăng vào tối 29 hay 30 tết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro