Xưa có một ông nhà giàu sinh được hai người con gái, cô chị gả cho người làm ruộng, cô em gả cho một người học trò.
Một hôm thong thả, bố vợ cùng hai con rể đi chơi. Ông bố vợ nghe ngỗng kêu mới hỏi:
- Làm sao tiếng nó to thế?
Người học trò nói chữ:
- Trường cổ tắc đại thanh (Cổ dài tất to tiếng).
Người làm ruộng nói:
- Trời sinh ra thế!
Đi được một khoảng thấy mấy con vịt trời đang bơi dưới ao, ông bố lại hỏ:
- Tại sao nó nổi?
Anh học trò lại nói chữ:
Đa mao thiểu nhục tắc phù (nhiều lông ít thịt tất nổi).
Người làm ruộng trả lời: - Trời sinh ra thế!
Đi được khoảng nữa thấy hòn đá nứt đôi, ông bố lại hỏi:
- Sao đá bị nứt thế?
Người học trò lại nói:
Phi nhân đã tắc thiên đã (Chẳng người đập cũng trời đánh).
Người làm ruộng vẫn nói:
- Trời sinh ra thế!
Đến lúc về nhà ba bố con ngồi uống rượu. Ông bố khen anh rể học trò hay chữ và chê con rể làm ruộng dốt. Người con rể làm ruộng mới tức mình hỏi người học trò:
- Tôi thì dốt thật, nhờ chú cắt nghĩa "trường cổ tắc đại thanh" lại nghe coi.
Người học trò đáp:
- Cổ dài thì to tiếng.
Người làm ruộng bẻ lại:
- Thế con ếch, con ễnh ương cổ đâu dài mà tiếng cũng to?
Người nông dân nói tiếp:
- Chú nói "đa mao thiểu nhục tất phù" (nhiều lông ít thịt thì nổi). Thế con thuyền lông đâu thịt đâu mà cũng nổi?
Lúc đó ông bố mời gật gù nói:
- Ừ, dốt đặc còn hơn là chữ lỏng.
Học Sinh Cười Ngủ Với Ông Xã
Cùng tác giả
Hai Lọ Mực
Răng Gì?
Bán Kẹo
Bánh Tao Đâu
Lịch Sự
Giàn Hoa Lý Sắp Đổ
Tên Em Xấu Lắm
Con Thanh Tịnh
Ở Đâu
Chỉ Thiếu Gan Trời Là Chưa Ăn
Lừa Gặp Bợm
Bây Giờ Mới Thò Đầu Ra
Ở Rể
Cho Nó Một Chút
Những Hai Chân
Trứng Vịt Muối
Lò Mò
Túng Thiếu
Không Phải Thịt Lợn Sề
Kén Rể
Anh Chàng Nói Hay Chữ
Cây Đơn
Lẫy Kiều
Cưa Gì Cũng Được
Mặt Dầy
Có Nhẽ Đâu Thế!
Sợ Sét Bà
Đi Hồ
Có Mà Ra Nhà Xác
May Mà Cầm Tinh Con Cầy
Mối Ăn Nhà
Ước
Tưởng Là Không Phải
Tri Kỷ
Không Bán Nữa
To Hơn Cái Nồi Này
Cũng Một Môn
Nói Chuyện Thiên Văn
Thế Thì Không Mất
Quan Sợ Ai
Làm Thơ Chia Gà
Trời Sinh Ra Thế
Mừng Đám Cưới
Chó Cắn Tay
Đã Làm Sao
Lờ Mờ
Nhầm
Tốt Lắm
Không Biết
Đau Răng
Bố Hơn Con Một Lần
Đường Nào Tiện Lợi
Không Chịu Nổi
Trời Cũng Quỵt
Vẽ Giỏi
Cong Và Thẳng
Hỏi Bài
Sợ Điện Giật Lắm
Một Cách Ngủ
Giữ Kỹ Quá
Điệu
Khôn Vặt
Thật Thà
Trăm Trứng
Thả Ruồi
Bằng Hai Mày
Chết Ngàn Năm
Đội Làm Sao Hết
Mắc Quá
Bản Chất
Dốt Hay Nói Chữ
Đừng Nói Nữa Tao Thèm
Tôi Tưởng Là
Bị Xỏ
Trinh Với Liêm
Đã Có Thầy
Im Lặng Là Vàng
Nhường Nhịn
Gà Bị... Sida
Đa Tài
Mới Dựng
Quà Sinh Nhật
Không Có Con Nào Nhỏ Cả
Khi Trái Táo Rớt
Lúc Ầy Con Ở Đâu
Lý Do Chính Đáng
Chỉ Học Phần Sau Thôi
Làm Sao Nhìn ?
Giúp Ích
Có Chí
Chỉ Tại ...
Thơm, Thối
Yết Thị
Vắn Tắt
Cái Tội Ham Ăn
Tôi Không Có Nói
Vắt Cổ Chày Ra Nước
Nhờ Thầy
Xin Làm Cha Để Trả Nợ
Kiêng Cữ
Có một thầy đi dạy dạo, nhân thấy ông chủ nhà mình đang dạy học giàu có, môn hộ ăn cơm không hết, nghĩ gia đình thầy bần hàn túng thiếu nên có ý định muốn mang thằng con theo ăn học để đỡ tốn cơm nhà. Một hôm, nhân thằng con ông chủ quên mặt chữ, thầy nhắc khéo:
- Phàm là học trò bao giờ cũng cần có bạn để giúp nhau học hành, hơn nữa có bạn mới thi đua nhau học tốt hơn. Thầy cũng có một đứa con bằng tuổi trò đây, phải chi nó được ở gần để cùng trò trau dồi chữ nghĩa thì hay lắm.
Thằng nhỏ thưa chuyện lại với ông chủ. Ông chủ chìu con cho mời thầy lại dặn:
- Sang năm về nghỉ hè lên, thầy nhớ mang con lên cho nó ở học với con chúng tôi.
Như kế hoạch đã định, thầy về quê và gấp rút dạy cho con mình một số điều cần thiết. Biết con thầy một chữ cắn đôi cũng không biết, thầy đành dạy cho con ba chữ là: cơm, mền, và cha. Hai cha con ráp nối xong mọi chuyện thầy trở lại nhà ông chủ và dẫn thằng con theo.
Ông chủ đem sách ra bảo con thầy đồ đọc. Nó đứng trân trân không biết mô tê gì cả. Thầy thấy vậy mới nói đỡ lời cho con:
- Tánh nó nhà quê nhút nhát, ông hỏi nó khớp quá nên trả lời không được, để tôi viết ra mấy chữ để nó đọc cho ông chủ nghe.
Nói dứt lời thầy viết chữ "Mền" hỏi nó chữ gì, nó cũng ngó nhưng không mở mồm được. Thầy nhắc khéo:
- Chớ ban đêm đi ngủ mày đắp cái gì?
Nó cứ thiệt tình trả lời câu hỏi của cha:
- Con đắp chiếu manh.
Thầy giận quá viết tiếp chữ "Cơm" rồi hỏi nó, nó vẫn cứ trơ trơ không biết. Thầy nhắc:
- Vậy chớ thường bữa mày ăn giống gì?
Nó đáp tỉnh bơ:
- Ăn tấm măn!
Thầy ngượng quá nhưng vẫn cố viết tiếp chữ "Cha" hỏi nó: Còn đây là chữ gì? Nó lại u ơ ngơ ngác. Chán quá thầy hỏi:
- Chớ tối lại mẹ mày ngủ với ai?
Nó đáp gọn bưng:
- Ngủ với ông xã.
Học Sinh Cười
chithieugantroi chuaan
Làng nọ có một tên địa chủ giàu có, nổi tiếng hợm hĩnh nhất vùng. Có một bữa đang chè chén với đủ loại cao lương mỹ vị trên bàn. Bỗng người đầy tớ đứng bên hầu rượu mở miệng thốt ra những lời có chiều nịnh bợ:
- Dạ! Những món ăn của ông hôm nay quả có một không hai. Những thứ của ngon vật lạ này chỉ có ông mới dùng thôi ạ!
Tên địa chủ nghe nói hả dạ, bèn hợm hĩnh đáp:
- Trên đời này, thứ gì tao cũng ăn hết rồi, chỉ thiếu lá gan ông trời là tao chưa ăn thôi!
Nghe vậy người đầy tớ lễ phép trả lời:
- Thưa ông, ông chỉ thiếu lá gan trời là chưa ăn, còn con nhờ lộc của ông thứ gì con cũng ăn qua, chỉ có cứt là chưa ăn thôi!
Nghe vậy tên địa chủ tức lộn ruột nhưng đành ngậm miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro