Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cự Giải lóc cóc chạy đến giảng đường. Cô vừa chỉnh đầu tóc, vừa xem đồng hồ. 7h37! Trời đất, muộn thế này rồi ư? Chẳng biết có đứa nào điểm danh hộ cô không? Thầy giáo tiếng Tâm lý gì gì kia khá nhạy cảm đến vấn đề nhân cách sinh viên năm nhất. Ngay hôm đầu tiên đã giáo huấn bọn Cự Giải đến ù tai, nhớ lại vẫn còn thấy choáng váng đầu óc. "Là một sinh viên, nhất là sinh viên của đại học S danh giá này các anh chị phải cảm thấy tự hào, không được xxx, tôi khuyên các anh chị nên xxx"...vân vân và hoa hoa. Ầy, thật kinh dị. May thay lượng giáo viên như thầy đây trong trường vốn khan hiếm như quần áo lỗi mốt trong tủ của Thiên Bình.

Cô nguyền rủa Nhân Mã, nằm rên rỉ cả đêm, báo hại cô ngủ chập chờn, mơ màng rồi lại tỉnh. Về cô phải cho nó một trận mới được.

Sân trường vắng ngắt chỉ vang vọng tiếng chạy bình bịch. Mọi người đều đã vào học cả rồi mà.

Chợt, Cự Giải khựng lại. Chân cô đông cứng. Mấy quyển sách chuyên ngành cô mới mượn ở thư viện rơi lộp cộp xuống đất, vài tờ giấy kẹp giữa sách nhảy ra, vung vãi một khoảng sân. Chết tiệt, sao lại hậu đậu thế chứ?

Người con trai đứng trước của giảng đường khoa tâm lý có thể gọi là anh tuấn. Anh hai tay nhét túi quần, lưng hợi dựa vào tường, đôi mắt nhắm. Nắng thu sớm hạ xuống làm thân người anh chìm trong khoảng sắc vô cùng rực rỡ, chiếc áo đen bên ngực trái có hình con cua cũng từ đó mà nổi bật. Cự Giải còn nhớ, chiếc áo đó có giá 200.000 đồng.

Tim Cự Giải lạnh đi. Cô cúi người, vơ vội đống tài liệu thành nhàu nát. Cô quay người, tự nhủ bản thân: "A, bỏ một buổi học chắc không chết đâu. Chỉ là một buổi học thôi mà. Không sao cả.". Thế nên mà Cự Giải luôn ngoan ngoãn chăm chỉ đã quyết định bỏ học.

Cự Giải bước từng bước, từng bước. Cô muốn chạy thật nhanh mà mỗi bước chân như nặng thêm. Tập quân sự cũng đâu có khổ sở vậy. Cô còn nhớ, lần Thiên Bình chia tay người yêu, khóc nhiều đến mức ngất giữa đường. Bạch Dương phải cõng nó về kí túc xá. Chả hiểu sao mà mấy hôm sau chân nó không nhúc nhích được, ngồi như liệt bán thân trên giường, tâm trạng hoảng loạn. Nó bảo: "Tao không đi được là thấy nặng ở chân. Không chỉ nặng riêng ở bên ngoài đâu, trong lòng cũng nặng nữa". Cứ cho là nó nói đúng đi vì bây giờ hòn đá trong tim đã khiến cái nhấc chân của Cự Giải thêm khó khăn.

Cự Giải không biết bao nhiêu lần nghĩ đến việc hai người đột nhiên gặp lại nhưng cô không nghĩ gặp sớm như vậy. Cô dặn mình đã quên anh rồi, cô phải mạnh mẽ hướng tới tương lai tươi đẹp hơn. Gặp anh, cô sẽ cười thật lớn, thật tươi để cho anh biết, bỏ cô là sai lầm lớn nhất của anh. Song... Cự Giải không làm được. Cô không thể làm được điều đó! Tim cô nhói.

Nếu là Cự Giải ba năm trước sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh chàng kia, cười đến khi cứng đờ hàm, chỉ chỏ dặn dò: "Tiểu Miu à, con cua này là bà xã của anh. Nó nằm ở ngực trái nghĩa là anh phải luôn nghĩ về nó"

Còn Cự Giải bây giờ thì sao? Cô chạy rồi. Chạy trước khi anh nhìn thấy cô. Chạy trước khi anh thấy giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má.

Sư Tử bối rồi không biết làm gì hơn để cho cô đi. Để tìm được cô, anh đã nhờ đến sự giúp đỡ của Bảo Bình và anh không ngờ được, cô học cùng trường với anh. Thực sự hôm nay anh chỉ muốn ngắm nhìn cô, muốn ngắm nhìn dáng người mập mạp xinh xinh, ngắm nhìn đôi mắt to tròn, ngắm nhìn hai bím tóc khẽ đung đưa. Sau ba năm không gặp, cô gầy hơn, trưởng thành hơn nhưng nét ngây thơ, ngốc nghếch vẫn đọng trên viền mắt. Anh nhớ những lần cô gọi anh là Tiểu Miu, nhớ giọng cô ngọt ngào nói về tương lai của hai đứa. Anh đi làm còn cô ở nhà lo nội trợ. Anh phì cười khi nghĩ đến. Thật hạnh phúc.

Anh hối hận! Ừ, rất nhiều rồi, anh không đếm được. Ba năm hối hận, quá dài với một tình yêu chỉ kéo dài mấy tháng nhưng lại chẳng là gì với lỗi lầm anh gây ra.

Cự Giải à, không phải em đang khóc đấy chứ?

Khung cảnh nắng thu nhàn nhạt, hoa lá ban xã hội đã đến mùa úa tàn.


...

Nhân Mã ngủ đến ngây ngốc người, lồm cồm từ dưới gậm giường chui lên. Nếu nói giường ngủ của Nhân Mã là giường số 2 của phòng 68, chắc chắn Bạch Dương, Thiên Bình, Cự Giải không suy nghĩ mà lắc đầu thật mạnh. Giường gì chứ. Cái đó chỉ để làm cảnh vì Nhân Mã sau khi đi vào giấc ngủ được 3 phút sẽ tự giác lăn xuống gầm giường.

Cô ngáp dài một cái, vò vò mái tóc rối bù rù, liếc qua laptop. Đau lòng. Thật đau lòng mà. Trên màn hình laptop vẫn quay vòng viên Sh*t cười toe toét cực kì xinh đẹp. Nhớ lại tối qua, Nhân Mã đang nằm dài chơi điện tử nghe Thiên Bình khoe khoang bộ váy anh trai mới mua thì một cửa sổ chương trình nhảy ra: "Bảo Bình đại lão gia vô địch thiên hạ". Nhân Mã ngứa mắt, cái quái gì đây? Boss Đại Hùng thì liên quan gì đến Bảo Bình. Chưa kịp chửi thầm, laptop cô tắt phụt. Từng hàng chữ nhảy ra: "Không chơi trò tiểu nhân, có gan thì nói chuyện với bổn công tử đây. Facebook: Bảo Hacker". Nhân Mã hét rung trần nhà. Laptop thân yêu của cô, ông xã của cô hỏng rồi, dù có tháo pin, tháo nguồn, làm đủ mọi cách nhưng cũng không trở lại bình thường được. Trời đất, thế này ngang chặt tứ chi cô đi còn tốt hơn.

Không có ông xã, Nhân Mã nằm rên rỉ cả đêm không chịu ngủ, kéo theo 3 đứa cùng phòng mất giấc, mãi gần sáng mới chợp mắt được. Đúng là "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" huống chi tình huống này không trên cơ sở tự nguyện.

Xuỳ xuỳ, không quan tâm, cô mượn tạm laptop của Thiên Bình. Trên ngăn tủ quần áo của Thiên Bình chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Cấm ăn trộm và Nhân Mã". Lau mồ hôi, Nhân Mã cô bị đánh đồng với ăn trộm sao? Cô chỉ hơi táy máy một chút thôi mà. Kệ kệ kệ, mày tưởng tờ giấy ngớ ngẩn này có thể ngăn được tao à? Hơi nhầm, tao không có mặt mỏng như mặt mày, cùng lắm thì coi như tao không nhìn thấy.

Nhân Mã đầu tiên đăng nhập vào Facebook. Tin nhắn của [Bổn tiểu thư là hồ ly] nhấp nháy liên tục. Đấy không phải là Admin truyền thuyết của forum đại học S sao? Nàng ta rất bận rộn và chẳng bao giờ để ý đến năm nhất như cô. Được lão đại chiếu cố ghé thăm chắc đêm qua Nhân Mã vừa bị sao băng rơi trúng đầu.

[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Lính mới, mau online cho ta, loạn rồi!
[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Ngươi không rep ta lập tức ban nick ngươi!
12 giờ trước – Gửi từ trang Web

[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Mã xinh gái, ta nguyền rủa ngươi!!
11 giờ trước – Gửi từ trang Web

Nhân Mã hốt hoảng kéo thêm vài tin nhắn nữa. Tất cả đều là mắng mỏ cô không thương tiếc. Cái gì vậy? Tối qua cô post topic lên forum lập tức quay sang câm điếc quay sang luyện game, đến 8 giờ tối thì máy tính bị hack, tuyệt không biết trên forum xảy ra chuyện gì. Cô vội vã trả lời.

[Mã xinh gái]: Hỏi chấm

[Mã xinh gái] Topic ta có vấn đề sao?

[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Hừ hừ, [Mã xinh gái], bổn tiểu thư bóp chết ngươi, chém chết ngươi!! Công sức của ta! Con của ta!!!! Aaaaaaaaaa!!!!!!!!!

Bị n dấu chấm than đập vào mắt, tóc gáy Nhân Mã dựng một loạt. Nàng ta không phải là tức quá hoá điên chứ? Cô có thể cảm nhận được uất hận của người bên kia, có thể vươn tay xuyên qua màn hình mà túm lấy cổ cô, xong xuôi chém đủ trăm nhát mới hả giận. Hầy, nghĩ đến đã thấy rùng mình.

[Mã xinh gái]: *mặt cười lương thiện*

[Mã xinh gái]: Hồ ly tỉ tỉ, lần đầu tiên ta post bài, có gì sai sót bỏ qua cho. Hôm qua ta bị Bảo Bình hack máy tính nên không online được.

Đó là sự thật!

[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Bảo Bình sờ gáy ngươi rồi à? *thở dài* Đêm qua hắn doạ dẫm ta xoá topic bằng không sẽ đánh sập forum. Ta điên cuồng liên lạc với ngươi nhưng không được. Cuối cùng hắn nói là làm. 11 giờ đêm qua ta chính thức hy sinh.

[Mã xinh gái]: Ta nghe nói forum đại học S mình do cựu tiền bối XXX, từng là sinh viên xuất sắc khoa máy tính làm. Mạng lưới kiên cố, chặt chẽ lắm. Kiếm đâu ra sơ hở để hắn muốn làm gì thì làm?

[Bổn tiểu thư là hồ ly]: Ngươi có thể dùng đầu gối để nghĩ không? Hắn là Bảo Bình, là quả trứng vàng của khoa công nghệ thông tin. Đánh sập một forum với hắn còn đơn giản hơn việc lựa chọn xem trưa nay ăn món gì.

Nhân Mã nhìn hàng chữ nhảy múa trên màn hình, khóc thầm. Lúc đầu cứ tưởng Bảo Bình là thư sinh mặt trắng thư sinh, ít lộ diện nên động phím trêu đùa. Ai ngờ hắn dữ dằn vậy chứ? Hại mình cô đủ rồi sao lại kéo theo một đống người trên forum đại học S? Nhân Mã mới năm nhất thôi, còn chưa muốn bị người ta hắt hủi mà.
Mã Mã vào forum lần nữa, mong Bảo Bình nguôi ngoai, trả lại hoà bình cho thế giới. Màn hình vỏn vẹn mấy chữ: "Nhanh bảo Mã xinh gái nói chuyện với tôi, tôi sẽ trả lại forum cho mấy người"

Bị bức đến mức này, Nhân Mã chỉ còn nước hạ phím, inbox Facebook Bảo Bình. Cô cảm tưởng mình là super girl, nắm trong tay vận mệnh của hàng ngàn người.

[Mã xinh gái]: Chào anh, em là Mã xinh gái.

Bên kia rep rất nhanh.

[Bảo hacker]: Cũng lớn mật đấy, tôi còn tưởng cô không thèm để tâm cơ.

"Tôi mà không để tâm chắc chắn sẽ bị toàn dân đại học S ngược đến chết đi sống lại!" Tuỳ cơ ứng biến, đang nhờ cậy người ta, hạ thấp tông giọng xuống, lời Nhân Mã từ đó mà nhỏ nhẹ.

[Mã xinh gái]: Đàn anh à, mấy bài viết chỉ mang tính giải trí, mua vui thôi.

[Bảo hacker]: Tôi. Đem. Ra. Để. Mua. Vui? Khá lắm. Rất tốt!

Nhân Mã không ngửi được mùi nguy hiểm, cười tít mắt.

[Mã xinh gái]: Anh quá khen, em học được từ các tiền bối trong forum. Nếu anh mở lại forum, chắc chắn vài tháng nữa em sẽ thành tài :.smile.:

[Bảo hacker]: Hoá ra cái forum ấy là cái ổ tôi luyện cô. Vậy thì tôi càng không thể trả.

Nhân Mã nhăn mặt, ghét bỏ tiếp tục gõ chữ.

[Mã xinh gái]: Anh cần khó tính thế không? Hẹp hòi, nhỏ nhen! Tôi xin lỗi anh, mời anh 1 bữa cơm là được chứ gì.

[Bảo hacker]: Mấy trò đó không lấy lại danh dự cho tôi!

[Mã xinh gái]: *hậm hực* Anh muốn gì?

[Bảo hacker]: Viết một bài báo đăng lên "Đại học S lá cải" tiêu đề "Mã xinh gái thú nhận về giới tính thật của mình-giới tính thứ ba"

Gai ốc trên người Nhân Mã dựng gần hết.

[Mã xinh gái]: Biến thái vừa.

[Mã xinh gái]: Tôi không phải là Les. Chính anh diễn trò tình cảm đồng tính còn không dám nhận. Mai tôi sẽ viết thêm bài "Bảo Bình uy hiếp phóng viên chúng tôi về chuyện mình bị Gay" cho anh hết hách dịch.

[Bảo hacker]: Cô giỏi lắm !

Laptop kêu "cạch cạch" ba tiếng rồi tắt ngấm.

Nhân Mã ngã bịch từ trên giường xuống, mắt tròn xoe nhìn màn hình máy tính hiện lên 1 bức ảnh Bảo Bình rất đẹp trai. Này, anh thôi ngay trò tự sướng đi cho tôi !!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro