chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Canh hai, Nguyệt Ảnh sơn trang im lặng chìm vào bóng tối. Lâu lâu lại nghe tiếng sột soạt cùng ánh lửa rực rỡ của lính canh phòng đi qua, tiếng côn trùng thủ thỉ, tiếng cây lá xào xạc... Vầng trăng to tròn dịu dàng chiếu ánh sáng len lỏi vào khe cửa sổ khép hờ, phủ lên nữ tử đang say giấc. Khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa khiến người ta rung động. Chợt đôi mày liễu mềm mại khẽ nhíu chặt tạo nên vết nhăn đến đau lòng.

- Aaaaaaaaaaaa – Cự Giải ngồi bật dậy, vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi,. Xem ra nàng vừa trải qua một cơn ác mộng.

- Tiểu thư, tỷ lại gặp ác mộng sao? – Tiểu Đào bị tiếng la của nàng làm tỉnhgiấc, lo lắng đứng ngoài cửa hỏi thăm.

Nàng lau đi mồ hôi trên trán, bình tĩnh lấy lại hơi thở, nhàn nhạt nói.

- Không có gì, chỉ là một cơn ác mộng thôi.

- Ngày nào tiểu thư cũng gặp ác mộng, muội thật lo lắng a. – Tiểu Đào nói.

Cự Giải mỉm cười ấm áp.

- Muội nghỉ ngơi đi, ta không sao. – Nàng nằm xuống giường, bắt đầu nhớ về giấc mộng kia.

Tiểu Đào 'dạ' một tiếng rồi về phòng.

Trong phòng im lặng lạ thường. Cự Giải cau mày nhìn lên trần nhà. Tám năm, ngày nào nàng cũng thấy duy nhất một giấc mộng, khi tỉnh dậy chỉ còn nhớ những hình ảnh mơ hồ mà thôi. Nhưng nàng chắc chắn người kia là một thiếu niên, một thiếu niên tạo cho nàng cảm giác quen thuộc, đau lòng. Người kia là ai chứ, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng?

Cự Giải khoác chiếc áo mỏng, mở cửa ra ngoài đi dạo. Hôm nay là trăng khuyết a. Vầng trăng thiếu một nửa thật cô đơn,. Nàng ngắm trăng đến ngẩn người.

Tân Nham Hàn trên mái nhà cũng ngẩn người nhìn ngắm thân ảnh thiếu nữ phía dưới. Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng đứng đó giống như trong mộng vậy. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo như điêu như tạc nhàn nhạt lộ ra nét đau thương làm hắn trong lòng quặn đau. Chợt, hắn khẽ cười, nhớ về tám năm trước nàng như thế nào đại náo sơn trang của hắn a. Nàng hết ăn lại ngủ, ngủ xong lại chạy lung tung chọc phá hạ nhân trong trang làm họ đau đầu nhức óc, phải đến gặp hắn cầu xin thả tiểu phá hoại này đi đi. Hắn lúc đầu cũng chẳng đồng ý nhưng khi trảiqua sự hành hạ của nàng, hắn mạnh mẽ giương cờ trắng cho người đưa nàng về nhà. Cùng lúc đó, Cổ Nguyên cũng đùng đùng đem người bao vây lấy Ám Vũ sơn trang...

- Mau giao nữ nhi của ta ra. – Cổ Nguyên trên khuôn mặt tuấn tú tuy rất mệt mỏinhưng lại không giảm đi uy nghi, làm người ta ghê sợ.

Bên trong, Cự Giải vui vẻ nhìn một lượt bình địa nàng tạo ra. Đúng là một tác phẩm hoàn hảo. Bất quá còn chưa nếm mùi vị của chiến thắng như thế nào thì nghe hai từ "nữ nhi" của người trong lòng, nàng lại điên tiết lên đá bay cửa cổng quát lớn.

- Cái tên chết tiệt kia, ta khi nào là nữ nhi của ngươi? – Nàng nhẹ nhàng khuyên bảo, hắn lại không chịu tuân theo. Hừ, mềm không được thì dùng rắn vậy.

Xử Nữ đang hùng hùng hổ hổ thể hiện sức mạnh, thấy nàng bước ra thì lập tức nét ôn nhu chan hòa khắp người. Hắn nhảy xuống ngựa đem nàng xem xét một lượt.

- Có bị ai khi dễ không?

- Chỉ có ta khi dễ họ mà thôi. – Nàng hất cầm cao quá trán tự hào nói.

Phía sau, Tân Nham Hàn bước ra, khoé miệng co rút. Tự nhiên tốn cơm tốn gạo nuôi nàng mấy ngày a. Lỗ lớn rồi.

- Ta chỉ mời Cổ tiểu thư về làm khách mà thôi. Ta còn chưa có tính tiền nàng phá hoại tài sản của chủ nhà ấy chứ.

Xử Nữ nhìn thiếu niên mới xuất hiện. Từ khi Tần Nham Diệp chết, con trai hắn tiếp quản sơn trang, tuy còn nhỏ nhưng lại có thể làm cho Ám Vũ vững vàng như vậy thật không đơn giản.

Cự Giải uốn éo thân mình tròn trịa của mình nói.

- Về thôi, ta buồn ngủ quá.

Xử Nữ dịu dàng xoa đầu nàng, gật đầu đồng ý. Ánh mắt hắn vô tình liếc qua TânNham Hàn bên kia. Hắn ngẩn người trong thời gian ngắn. Nếu như không nhầm ánh mắt thiếu niên kia thập phần lưu luyến nhớ nhung. Chẳng lẽ thiếu niên yêu thích Trúc nhi của hắn sao? Điều này thật tốt quá...

- Ta có thể làm khách chứ. – Hắn cười, bế Cự Giải tự nhiên bước vào Ám Vũ sơn trang. Tân Nham Hàn cau mày khó hiểu, vội vàng bước theo. Đừng nói hai người đó muốn làm sâu ở nhà hắn a.

Vào đại sảnh, Xử Nữ tìm một cái ghế vừa mắt đặt mông an tọa, sẵn tiện đặt Cự Giải lên đùi mình. Tân Nham Hàn bước vào hừ lạnh. Xem như có ý tứ chừa cái ghế chủ tọa cho hắn a.

- Có chuyện gì? – Thiếu niên vô cùng thẳng thắn nói.

Cổ Nguyên mỉm cười hòa nhã làm Cự Giải trong lòng tự nhiên có cảm giác bất an. Hắn định mưu mô cái gì chứ?

- Trang chủ Ám Vũ tiền nhiệm đã mất mạng tại Nguyệt Ảnh sơn trang của ta,. Ta vô cùng áy náy nên muốn lập ra một hôn ước cho nữ nhi để hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng này... Trang chủ thấy như thế nào?

Tân Nham Hàn ngẩn người không thể tin vào những gì mình nghe được. Từ xưa đến nay Ám Vũ sơn trang cùng Nguyệt Ảnh sơn trang như nước với lửa, nóigiảng hòa dễ dàng vậy sao?

Cự Giải tức giận nhảy ra khỏi lòng Xử Nữ, đôi mắt to tròn ngấn nước oán giận nhìn hắn. Nàng lấy cái chén trà còn nóng hổi hất mạnh về phía hắn rồi quay lưngbỏ đi. Sứ va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vỡ chói tai.

Trong phòng chỉ vang vọng câu nói phẫn nộ của nàng.

- Ta không muốn.

Tân Nham Hàn ngạc nhiên nhìn khuôn mặt không có vẻ là tức giận của Xử Nữ trước hành động vô lễ của nàng. Xem ra Cổ trang chủ rất sủng nữ nhi này.

Cổ Nguyên lấy khăn lau nhẹ vết nước trà trên áo. Hồi lâu hắn mới lên tiếng.

- Tân trang chủ chê cười rồi... Không biết ngươi cảm thấy như thế nào với đề nghị vừa rồi. – Hắn trong lòng than thở, việc này có lẽ là quyết định không nắm rõ phần thắng nhất của hắn a.

Tân Nham Hàn trầm mặt, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt. Nàng với hắn có thể sao? Trong đầu hắn lần lượt hiện lên khuôn mặt giảo hoạt của nàng khi vừa làm chuyện xấu, hay khuôn mặt đáng yêu khi ngủ say... Tất cả như khắcở trong tâm trí hắn.

- Hảo, ta đồng ý. – Hắn mỉm cười sáng lạng nói. Chỉ cần nghĩ được nhìn thấy nàng mỗi ngày, hắn không tránh khỏi thổn thức.

Xử Nữ hài lòng gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi tìm Cự Giải bắt về nhà.

Trở về thực tại, Tân Nham Hàn chua xót nhìn bóng lưng cô độc của nàng. Tám năm hắn theo đuổi nàng nhưng đổi lại chỉ là thái độ hờ hững chán ghét. Trong mắt nàng chỉ có một mình Xử Nữ. Dù hắn có cố gắng thế nào, nàng cũng chẳng thấy được điều gì cả. Bất quá, càng theo đuổi nàng hắn lại càng yêu nàng hơn... Làm sao có thể từ bỏ đây?

Phía dưới, Cự Giải thẫn thờ nhìn vầng trăng khuyết. Từ ngày cái hôn ước kia được lập, Xử Nữ thường xuyên trốn tránh nàng.Hắn chỉ xuất hiện những lúc ăn cơm xong lại lui đi làm việc. Hắn chán ghét nàng như vậy sao? Nàng ủ rũ ngồibệt xuống đất thở dài. Yêu đơn phương thật khổ mà.

- Nàng mau về phòng đi, mặt đất rất lạnh đó. – Tân Nham Hàn nhảy xuống, đau lòng sợ nàng cảm lạnh.

Cự Giải không thèm quay lại. Đối với sự xuất hiện của hắn nàng không có gì bất ngờ cả.

- Ngươi không thấy mệt mỏi sao? – Nàng đã từ chối hắn bao nhiêu lần rồi nhưng hắn vẫn một mực duy trì hôn ước.

Hắn nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh nàng, ánh mắt chua xót không tiêu cự nhìn về phía trước.

- Vậy nàng không mệt mỏi sao? Hắn cùng nàng là không thể.

- Ta và hắn không có quan hệ máu mủ. – Nàng khó chịu lên tiếng.

Hắn cũng cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng tăng thêm âm lượng.

- Nhưng trên danh nghĩa hắn là cha nàng. Nàng có biết đó là trái với đạo lý hay không? – Tân Nham Hàn một mực muốn giúp nàng hiểu rõ.

Cự Giải đứng bật dậy hừ lạnh, ánh mắt nhìn hắn đầy tức giận bỏ đi.

- Hừ, ta có quyết định của ta. – Nàng là một người trưởng thành há có thể để thằng nhóc mười mấy tuổi dạy đời. Thật là nực cười mà.

Tân Nham Hàn ngồi yên tại chỗ, hắn lấy từ ngực ra cây trâm bằng ngọc. Cây trâm này là vật đính ước giữa nàng và hắn. Nói cho khoa trương là vật đính ước chứ thực chất là hắn lấy trộm từ tóc nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng hoa văn khắc trên đó. Dường như cây trâm còn phản phất mùi hương thơm ngát từ tóc nàng.

- Cổ Thanh Trúc, ta quyết không từ bỏ. – Hắn đứng dậy nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng phía xa rồi quỷ dị biến mất trong bóng đêm.

Ngày kế, trời trong mây trắng. Cự Giải bị ánh sáng mặt trời gọi dậy. Nàng như bình thường rửa mặt, ăn điểm tâm.

- Tiểu thư, trang chủ bị trọng thương... Có lẽ... sẽ không qua khỏi. - Tiểu Đào mặt tái nhợt chạy vào bẩm báo.

Cự Giải trong lòng run lên. Nàng hốt hoảng bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Trước phòng của Xử Nữ, nhiều đại phu đi đi lại lại, khuôn mặt ai cũng rất nghiêm trọng làm trong lòng nàng càng thêm lo lắng. Nàng định đi vào thì bị hai thị vệ cản lại.

- Tiểu thư, người không thể vào trong...

- Câm mồm. – Nàng tức giận quát lớn. Hắn hiện tại không biết đã trở thành cái dạng gì. Mùi máu tanh trong phòng vô cùng đậm đặc, làm sao nàng có thể ngồi yên ở đây mà chờ đợi.

Hai thị vệ nhìn nhau rồi cùng tạo thành một cái tường chắn kiên cố trước cửa phòng.

Cự Giải tức nghiến răng nghiến lợi quay lưng bỏ đi. Nàng không trở về viện của mình mà vòng qua cửa sổ phòng của Cổ Nguyên. Không cho nàng đi cửa chínhthì nàng đi cửa sổ.

Trên giường, Xử Nữ mặt mày tím rịm đang hôn mê, trên vai hắn có một cây kim châm rất nhỏ. Các đại phu trán đổ đầy mồ hôi, cố gắng lấy cây kim châm đó ra.

Cự Giải chui qua cửa sổ rồi vội vã bước đến bên giường. Các đại phu ngạc nhiên định mở miệng thì bị nàng ngăn lại. Nàng lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt tiều tụy vô cùng.

- Hắn tại sao lại bị như thế này. – Nàng đau lòng hỏi.

- Trang chủ bị mai phục. – Giọng nói không biết xuất phát từ đâu vang lên, chắc hẳn là ám vệ đi.

Cự Giải không nói gì chỉ nhìn đại phu lấy ngân châm từ vai hắn ra, máu đen xì theo đó mà tuôn trào như suối, mùi tanh nồng khó chịu lan tỏa khắp nơi.

- Hắn bị trúng độc gì? – Nàng đau lòng hỏi đại phu.

Lão nhân lắc đầu ngao ngán.

- Lão phu bất tài, chưa từng gặp qua loại độc này. Hiện tại chỉ có cách dùng ngân châm ép chất độc ra ngoài thôi... có cứu được hay không lão phu không thể nói trước. – Lão nhân tay vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Cự Giải cau mày nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Xử Nữ. Nếu không có thuốc giải nàng phải mất đi hắn sao? Bàn tay nàng run rẩy chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ của người trên giường, khuôn mặt hắn nóng như lửa đốt vậy. Nàng chạm vào mặt hắn như chạm vào cục than đang cháy. Chợt Cự Giải dâng lên một cảm giác quen thuộc. Nàng dùng dao xé rách y phục nửa người trên của hắn, gân xanh nổi lêncuồn cuộn đỏ sậm gớm ghiếc, mười ngón tay dần dần đen lại... Nàng mừng rỡ nở nụ cười như ánh mặt trời. Loại độc này nàng biết. Nó chính là loại độc do Thiên Yết trong lúc nổi hứng chế ra.

- Mau đem sữa lại đây. – Nàng nói. Thuốc giải rất buồn cười phải không? Thử hỏi khi trúng độc ai có tâm trí đâu mà uống sữa bồi dưỡng thân thể. Thiên Yết vô cùng tự hào với loại thuốc giải dễ tìm mà khó nhận ra này.

Mọi người ngẩn ra, không biết sao tiểu thư trong lúc nguy cấp như thế này lại muốn uống sữa a. Cự Giải tức giận. Sao họ có thể nghĩ xấu như vậy chứ.

- Hừ, sữa cho hắn uống chứ không phải ta. – Nàng lạnh lùng nói. – Còn không mau đi.

Đại phu hết hồn hết vía co giò chạy ra ngoài phân phó nha hoàn, rất nhanh nàng đã có một bát sữa trên tay. Cự Giải nhanh chóng bón cho Xử Nữ uống từng ngụm nhỏ.

- Ngươi tới banh miệng hắn ra cho ta. – Nàng tức giận ra lệnh. Sữa vào miệng là trào ra hết.

Hai đại phu nhanh chóng làm theo. Nàng hài lòng nhìn chén sữa đã vào hết trong bụng Xử Nữ. Nàng cho mọi người lui hết ra ngoài, một mình bình tĩnh ngồi chờ hắn tỉnh dậy.

Sắc mặt Xử Nữ dần dần lấy lại sắc, dấu nhăn giữa trán theo đó mà dãn ra. Cự Giải lau đi mồ hôi trên trán hắn một cách vô cùng ôn nhu. Được chăm sóc người mình yêu lúc hắn bị ốm là một điều vô cùng hạnh phúc.

Chợt hắn nhíu chặt mày lại, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều hơn làm Cự Giải lo lắng. Có phải hay không sữa không là thuốc giải?

- Ngọc nhi, đừng bỏ ta...

Xử Nữ hét lớn rồi mở toang mắt ra. Hắn vừa mơ thấy Tiềm Minh Ngọc. Nàng mỉm cười vẫy tay với hắn nhưng tại sao khi hắn định bước chân về phía nàng, nàng lại cùng Âu Dương Tuệ biến mất. Hắn hoảng hốt mở mắt.

- Thì ra là mơ... - Hắn xoa xoa thái dương rồi tiếp tục nhắm mắt. Có lẽ Ngọc nhi sẽ xuất hiện một lần nữa...Ít nhất đây là cách hắn dối lòng mình rằng Ngọc nhi chưa chết.

Bên cạnh, Cự Giải đau lòng như cắt. Hắn tỉnh dậy hoàn toàn không phát giác là có nàng bên cạnh. Tất cả quá trình hắn không nhìn nàng đến một cái. Tám năm rồi hắn vẫn không quên được Tiềm Minh Ngọc sao? Nàng bỗng cảm thấy ghen tị với nàng ta, ghen tị với một người đã mất, ghen tị với người sinh ra cỗ thân thể này, ghen tị với một người có dung mạo như đúc mình ở hiện đại... Thật buồn cười đúng không? Nàng tự hỏi tại sao nàng cùng Tiềm Minh Ngọc lại có dung mạo giống như thế... Cứ như nàng cùng nàng ta là một vậy.

Cự Giải đau thương đứng dậy bước ra ngoài. Trong phòng, người tưởng chừng như đã ngủ thì từ từ mở mắt. Hắn đau lòng nhìn vào cánh cửa nàng mới bước ra. Hắn phải cắt đứt đoạn tình cảm kia của nàng... Nàng với hắn sẽ không có bất cứ kết quả nào. Hắn không hiểu cảm giác của mình lúc này nữa... vừa nhẹ nhòm, vừa có chút không đành lòng. Quyết định này là đúng hay sai? Câu trả lời chỉ có sau này hắn mới rõ a.

Au: mèo con mọc cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro