Bài ca thứ bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cùng hát một bài ca ngẫu nhiên.

Những vần nhạc không bao giờ theo nhịp.

Tiết tấu hỗn loạn mang lại sự đau nhứt.

Nhưng đổi lại tâm hồn ta thư thái lạ kỳ.

Ô la la, cùng hát lên bài ca của riêng ta.

Chợt thấy lòng chặn lại đau nhói.

Chợt nghe thấy tiếng mưa xối xả ta lại buồn.

Chợt ngày nắng oi ta lại hờn.

Ô la la, hát lên bài ca của riêng ta.

Và rồi muộn phiền sẽ trôi xa.

Ô la la, cùng hòa vào điệu nhạc.

Và rồi ta chẳng còn biết lạc lõng là gì.

Ô la la, ô la la.

Khi những kẻ điên cất tiếng hát.

Là lúc dạ tiệc bắt đầu.

Ô la la, cùng ta hòa ca nào.

Và rồi sẽ chẳng ai cảm nhận được nỗi đau nơi trái tim lạ kỳ."

...

"Anh nhớ lời bài hát này?"

"Ừa, anh đã ngâm nga bài hát của em mỗi khi anh rảnh."

"Ngày mai phòng bệnh 01 đến 12 sẽ được xuất viện. Anh không thấy kỳ lạ khi đột nhiên cả 12 bệnh nhân đều khỏi bệnh cùng một lúc thế sao?"

"Không hẳn, nó cũng khá bình thường. Có lẽ các em được thần ban phước lành."

02 nghiên đầu nhìn Xà Phu. Cô gái đã cố gợi ý cho anh từ đầu buổi hẹn tới tận bây giờ, nhưng anh quá vô tư để có thể chú ý đến những điều nhỏ nhặt ấy.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi. 02 mỉm cười, tay nắm lấy tay Xà Phu.

"Thôi thì, cũng đáng lắm chứ."

Chưa kịp để Xà Phu ổn định lại nhịp tim đang rối loạn. 02 đã tiến tới dùng tay kia che đi đôi mắt trừng lớn đầy ngạc nhiên và vui sướng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro