Bài ca thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cùng hát một bài ca ngẫu nhiên.

Những vần nhạc không bao giờ theo nhịp.

Tiết tấu hỗn loạn mang lại sự đau nhứt.

Nhưng đổi lại tâm hồn ta thư thái lạ kỳ.

Ô la la, cùng hát lên bài ca của riêng ta.

Chợt thấy lòng chặn lại đau nhói.

Chợt nghe thấy tiếng mưa xối xả ta lại buồn.

Chợt ngày nắng oi ta lại hờn.

Ô la la, hát lên bài ca của riêng ta.

Và rồi muộn phiền sẽ trôi xa.

Ô la la, cùng hòa vào điệu nhạc.

Và rồi ta chẳng còn biết lạc lõng là gì.

Ô la la, ô la la.

Khi những kẻ điên cất tiếng hát.

Là lúc dạ tiệc bắt đầu.

Ô la la, cùng ta hòa ca nào.

Và rồi sẽ chẳng ai cảm nhận được nỗi đau nơi trái tim lạ kỳ."

...

"Này, tôi chắc chắn rằng bài hát này hôm qua đã nghe rồi."

"Ừ, hình như các bệnh nhân gần 02 đều thích bài hát của cô ta. 01 cũng đã ngâm nga theo và bắt đầu dừng phá hoại."

"Đây là một hiện tượng tốt đấy chứ."

Đồng nghiệp không đáp lời. Chỉ khẽ liếc mắt nhìn Xà Phu đầy thâm ý. Nhưng cũng chẳng nói năng gì nữa.

Xà Phu rùng mình, anh cảm thấy hơi sợ hãi. Rồi lại vội phủ nhận mấy cái suy nghĩ ớn lạnh đột nhiên chạy qua đầu "Chắc mình xem phim kinh dị hơi nhiều."

Cho đến khi bước đến phòng của 02, Xà Phu mới lấy lại được bình tĩnh. Nhìn cô gái an tường ngủ trên chiếc giường trắng xóa. Anh thấy bình yên làm sao.

Từ khi thực tập ở bệnh viện đến nay, anh luôn thắc mắc. 02 chưa bao giờ phát bệnh, ngoại trừ vẻ hồn nhiên thích ca múa ra thì cô gái luôn có vẻ của những người bình thường. Hồ sơ bệnh án cũng coi như là sạch sẽ. Vậy tại sao cô lại bị cách ly, một người một phòng như những người bệnh nặng kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro