II. Siêu năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương bừng tỉnh, nó vội vã đưa tay lên trán, thật may là chẳng có cái lỗ nào cả!

Bốn bề trắng xóa, kín bưng và im lặng.

Rồi lũ mafia quấn khăn trắng xuất hiện, gã miễn nhiễm với " Câm lặng" kia đứng ngay sau nó, một thứ sức mạnh khủng bố đè nén đến ngạt thở, Bạch Dương biết nó không còn đủ cơ hội để sử dụng năng lực nữa.

" Tôi biết cha mẹ cậu..."- Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn nó. Bạch Dương lầm lì, suốt bao năm nay, hàng tá kẻ đã nói câu này với nó, chẳng gì đáng ngạc nhiên cả...

Hắn bỗng mỉm cười, lôi từ quyển sổ đặt trên đùi ra bức ảnh phai màu, một gia đình với ba người tóc trắng, bố mẹ, con trai... Đồng tử nhòe nắng của Bạch Dương chợt xao động, nhưng sau đó, nó vẫn nín bặt.

" Ông bà Nguyễn, năng lực gia thuộc chính quyền. " Câm" và "Lặng"? "

" Tại sao...?" Nó cúi gầm, mái tóc bạch kim lõa xõa, che đi đôi mắt đang dần ướt đẫm. Từ lâu lắm rồi, cha mẹ nó là đôi năng lực gia duy nhất được quyền hoạt động ngoài phạm vi Lostland, họ đã có vài nhiệm vụ, mà đến tận bây giờ cũng chưa hề quay trở lại. Bức ảnh trên tay hắn vốn chỉ có hai cái, một của nó, một của bố mẹ...

" Hoặc có thể hơn hai..."

" " Câm Lặng" nhỉ? Một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai người..." Hắn tiếp tục, mỗi câu chữ lại tựa chiếc đòn bẩy bật nước mắt cậu trai ùa ạt tuôn rơi.

" Hức..." Bạch Dương kinh động, dù cho vẫn trưng ra cái phong thái lì lợm khó chịu, từng tiếng nấc đắng chát khẽ run rẩy.

"Trong gia đình, năng lực chỉ được trao cho người kế thừa khi năng lực gia kia chủ động nhượng lại, hoặc đơn giản hơn nhiều là khi kẻ kia chết đi..."

" Cậu đã có " Câm Lặng" từ năm mười hai tuổi?!"

" Làm sao.. ông biết?"

" Oh, tại sao á? Tại sao cậu không hỏi cha mẹ mình xem? Họ đã làm gì đây? Tại sao cậu con trai bé nhỏ này lại có thể cùng lúc sử dụng cả hai thứ năng lực tuyệt hiếm ấy chứ?" Đồng tử đỏ ngầu dãn lớn, hệt như việc châm chọc vào khổ tâm của Bạch Dương khiến cho hắn sảng khoái cực điểm...

" Ông thì biết cái mẹ gì?!" Bạch Dương bất chấp gã Song Tử đang áp chế ngay sau lưng, thằng bé đưa tay giật phăng tấm khăn quàng trắng tinh trên cổ tên đàn ông trông thanh lịch, nghiêm túc mà lại dám mang chuyện cha mẹ nó ra làm trò tiêu khiển. Ấy thế gã quái dị đứng sau chỉ mỉm cười nhàn nhạt, chẳng màng giữ lấy nó. Mất bình tĩnh, Bạch Dương định một mạch dùng " Câm lặng" bóp chết hắn.

" Bộp!" Nó khựng lại, cổ tay bị tên " đáng lẽ là phải chết " kia bóp chặt! " Câm lặng" vẫn hoạt động, có vẻ chịu đựng, gân xanh hằn rõ lên trán nhưng xem ra không đủ để bịt miệng hắn.

" " Câm lặng" không mạnh nhất, thắng thua vốn nhờ vào lí trí."

" Sao cậu không tự hỏi xem nên tìm cách nào để " kiểm tra" xem cha mẹ mình còn sống hay đã chết nhỉ?..."

Cậu trai chẳng mấy kinh ngạc nữa, nó dồn thêm sức mạnh, không gian tràn ngập thứ năng lượng nặng nề, bức bối. Phút chốc, đôi mắt đỏ ngầu bắt đầu nhạt dần, những kẻ xung quanh cũng gần mất kiểm soát... Vừa khi ấy, Song Tử bất chợt đặt tay lên sau gáy nó, liền như bị một làn điện đốt dọc sống lưng, nó vô thức buông thõng cánh tay.

Tên ngồi xe lăn ngay lập tức giật lại lý trí. Đôi mày thanh lịch khẽ nhíu chặt, hắn lộ rõ vẻ bất mãn.

" Nếu cậu muốn bước tới thế giới ngoài kia... Cậu cần một đôi cánh."

**

Căn phòng trắng xóa chỉ còn lại cậu trai tóc trắng và gã trai vest trắng.

Song Tử nhẹ cúi, thì thầm vào tai Bạch Dương:

" Nếu lúc đó cậu giữ bình tĩnh..."

"... Suýt nữa thì cậu đã giết được Boss."

" Chỉ khi nỗi sợ hóa hư vô, " Câm lặng" sẽ thực sự thua ngươi." 

**

" Lostland, thế giới của năng lực gia và những con đại bàng không biết bay bằng cánh. Siêu năng lực, loại " vật chất"  vốn mạnh mẽ nhất vũ trụ lại không thể thoát khỏi cái lồng giam của chính nó. Vì những con người ngoài kia, 90% dân số thế giới, mọi kẻ tầm thường luôn lo sợ cái viễn tưởng bị thao túng bởi người sinh ra đã may mắn sở hữu điều mà ai ai cũng khiếp đảm. Liên hiệp quốc thành lập hội đồng " Kiểm soát siêu nhiên Lostland" bao gồm các năng lực gia mạnh nhất, tự nguyện hi sinh tự do để áp chế tất cả kẻ mang siêu nhiên nhốt vào trong Lostland. Cứ vậy, hết thế hệ này đến thế hệ khác, sống rồi chết tại nơi đây...."

" Chỉ tại cái tường chết tiệt!"  Cự Giải đấm liên tục lên bức tường năng lực đang bao trùm lấy toàn bộ thành phố, nó được xây dựng cùng lúc với Lostland, nhiệm vụ duy nhất là ngăn cản bất kể kẻ nào dám mang ý định trốn thoát khỏi nơi này. 

" Một thứ cứng nhắc và độc ác!" Đấm cho bở hơi cũng chắc chắn chẳng hề hấn gì đến nó. Chỉ lúc ngươi có dấu ấn thông hành của chính quyền, ngươi mới có thế thoát khỏi thành phố.

" Kể cả tao là đứa chẳng có gì?!" 

Đúng thế, ở Lostland, nhiều kẻ bẩm sinh đã "bình thường" bởi cả đống lý do khó tránh, nhưng khi chẳng mang mống siêu nhiên nào trong người, ngươi coi như vô dụng.

Cự Giải thì khác, hắn nghĩ thế. Kẻ bình thường có ước mơ phi thường. 

" Rồi tôi sẽ cho thế giới thấy."

" Rằng siêu năng cũng chỉ là một loại năng khiếu..."

**

" Đống gỗ mục đó cũng khủng khiếp."

Sư Tử chỉnh lại các khớp tay, chúng rã rời nhưng không dính máu.

" Sư Tử rất mạnh," bất tử" chẳng phải là thứ duy nhất mà "Từ chối tử thần" làm được. Điều đó khiến cho chị ta bị chính quyền bắt đeo " vòng theo dõi" ở mọi nơi. Sư Tử hầu như chỉ có thể sử dụng chưa đến một phần năm khả năng thực sự. "

" Nếu cậu đến sớm hơn chút, đã chẳng tệ thế này." 

Con sói bạc cụp tai, tựa không muốn nghe mấy lời than phiền vô nghĩa của đồng nghiệp, nó dụi mũi hít ngửi xung quanh, rồi vội vã mất hút.

Sư Tử chẳng màng đuổi theo. Chị vô thức ngã soài xuống nền gạch, mùn gỗ bay tứ tung, Sư Tử cảm thấy rất mệt. Mấy con rối gỗ xung quanh vẫn như chưa dừng hẳn, tứ chi nhúc nhích, mà cật lực vẫn chỉ có rung lắc vô vọng... Búp bê là gỗ, vô tri, lì lợm và luôn luôn bị thao túng, chúng không chết... Nhưng phải lẽ chủ nhân của chúng đang chẳng mấy an ổn.

" Dùng cái mũi chó chết của cậu và tìm cho ra kẻ dám khiến tôi tàn tạ thế này..." Sư Tử lí nhí vào máy truyền tín hiệu tựa vỡ tươm. Có tiếng khẽ gừ từ con sói...

" Đây rồi!"

Thình lình bật dậy bằng đôi chân dường như đã gãy nát ...

" Bởi nó không chỉ là bất tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro