1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện viết tùy vào tâm trạng nhỏ tác giả.

___________________________________________________

Tôi đã từng thích một người đến đau lòng. tại sao lại đau lòng? bởi vì họ chẳng nhìn ra tình cảm của tôi, khi nhìn họ đi bên người khác lòng tôi dâng lên một sự ghen tị không nhỏ. tôi từng ước người làm cậu ấy cười mỗi ngày là tôi. được cùng cậu ấy bước trên con đường đầy hoa của lễ đường.

Có lẽ tôi ảo tưởng quá rồi ㅋㅋ

Tôi thích cậu ấy từ đầu năm cấp 2, nhưng giờ trưởng thành ai cũng có cuộc sống riêng, hạnh phúc của bản thân. tôi và cậu ấy cũng đã ít gặp mặt hơn trước, nói sao nhỉ? có lẽ tôi vẫn còn chút tình cảm sau 15 năm, nhưng cậu ta vẫn không hề nhận ra.

Hiện tại tôi đã mở một quán nước nhỏ, còn cậu ấy thì lập công ty riêng và phát triển sự nghiệp một cách nhanh chóng, cậu ấy rất giỏi, rất nhiều người theo đuổi cậu ta. toàn những người xinh đẹp giỏi giang, còn tôi lại là một thằng chỉ biết đến cafe ở cái quán nhỏ của mình.

Trớ trêu thay, tôi đã dặn lòng quên cậu ta đi nhưng những lúc tôi yếu lòng cậu ta lại là người ngồi cạnh lắng nghe những lời tâm sự của tôi, tôi tự hỏi mối quan hệ của cả hai là gì? sao lại quan tâm nhau, còn có những lúc dù biết rằng chỉ là đùa giỡn nhưng tôi lại rung động nhiều hơn từng ngày...

"Chỉ là bạn nhỉ ? "

Cậu ta dùng giọng nói, nụ cười ấm áp đó đưa tôi ra khỏi cuộc sống u tối, mang lại ánh sáng giúp tôi cố gắng mỗi ngày.

Nhưng dạo gần đây cậu ấy thường xuyên lui tới quán nhỏ của tôi vào những buổi chiều khi hoàng hôn đến. những lúc như thế tôi rất vui, tôi đem chuyện xảy ra trong một ngày kể cho cậu ta nghe, từ những chuyện nhỏ nhặt những chuyện chẳng đáng bận tâm nhưng cậu ta lại rất vui vẻ mà ngồi tán gẫu cùng tôi đến tối.

Tôi cứ thế cắt giữ tình cảm ấy trôn sâu dưới đáy lòng, tôi lại yêu cậu ấy rồi, yêu nhiều hơn cái thời còn là học sinh, yêu nhiều hơn cái thời còn hồn nhiên. chắc là có trời mới biết tôi yêu cậu ấy như nào..

Tôi có thói quen đi dạo vào buổi tối, ngắm nhìn những toà nhà cao tần giữa dòng người tấp nập qua lại. tôi thấy lòng mình tựa đang lạc giữa đại dương mênh mong, tôi chẳng muốn về nhà, vì nó cô đơn lắm. chỉ mình tôi với chiếc tivi đang phát bản nhạc yêu thích, tôi chán ghét và lạc lõng giữa cuộc sống này, rất cần sự an ủi dù nhỏ nhoi..

Tôi quyết định nuôi thú cưng, chắc là...mèo nhỉ?

Thật ra tôi đã có ý định này từ lâu, nhưng lúc đấy tôi rất bận nên sợ không thể chăm sóc được cho mèo nhỏ. nhưng giờ công việc đã ổn định nên tôi đã nuôi một chú mèo trắng xinh đẹp.

Bạn bè xung quanh hay trêu rằng tôi nhìn giống chú thỏ trắng không nuôi thỏ sao lại nuôi mèo, tôi bảo đơn giản vì tôi thích tính cách trầm lặng của chúng. không ồn ào, rất yên tĩnh.

Nhưng nhờ vậy mà khi về nhà cảm giác cô đơn được giảm bớt đi thay vào là sự an ủi hâm nóng cõi lòng lạnh giá của tôi.

Tôi đã đặt cho mèo nhỏ là Nova. cái tên đại diện cho sự khởi đầu với vẻ đẹp tinh khôi, tràn đầy năng lượng khiến mỗi ngày khi vuốt ve mèo con tôi thấy rất vui, cảm giác nova mang lại sự tích cực cho tôi mỗi ngày.

Hôm nay tôi quyết định mang nova đến quán cafe của mình. đặt mèo nhỏ ở sofa rồi tôi đi đến quầy pha chế bắt đầu ngày làm việc của mình. vẫn như thường ngày thôi, thời gian trôi nhanh đến buổi chiều, làn gió ấm áp đưa nụ cười dịu dàng của Junghwan đến quán tôi như mọi ngày.

Cậu ấy bước vào trong ngạc nhiên với chú mèo nhỏ, tôi bước từ quầy bar từ từ tiến đến:

- Chào cậu, hôm nay tan làm sớm sao?

- Vâng, hôm nay tâm trạng khá tốt nên tớ cho nhân viên về sớm một chút. à mà mèo nhỏ này cậu vừa nhận nuôi à?

- Uh, dạo này tớ muốn nuôi thêm mèo vì không muốn một mình mỗi khi về nhà nữa"

- Có lẽ cậu khá cô đơn nhỉ

Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu và mỉm cười. tôi quay vào trong mang ra cho cậu ấy ly Americano đã chuẩn bị cách đây vài phút:

- Cảm ơn cậu. mèo nhỏ tên gì thế?

- Là nova

: oh, nova sao. nghe khá hay đó

Cậu ta say mê ngắm nhìn nova, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve. không biết qua bao lâu thì cậu ta hỏi hôm nay của tôi thế nào, tôi khá ngạc vì tôi luôn là người chủ động kể chuyện của mình cho cậu ta nghe nhưng sao hôm nay lại hỏi thế chứ?

Nhưng tôi cũng chẳng nghĩ nhiều mà nhanh chóng đáp lại, rồi kể chuyện hôm nay của mình.

Cuối buổi, tôi đang chuẩn bị dọn dẹp quán rồi ra về, cậu ta lại đột nhiên ngỏ lời mời tôi đi ăn. lòng tôi có chút vui với cả vẫn chưa ăn gì nên cũng đồng ý.

Cậu ta dẫn tôi tới một quán mì ramen mới khai trương gần đây, bước vào trong cậu ta gọi món rồi lại chủ động bắt chuyện cùng tôi. đợi một lúc thì mì đã mang lên, cả hai ngồi ăn uống no say thì cũng đã gần 22h.

Đang trên đường về nhà thì tôi chợt nhớ ra mình đã quên thứ gì đó ở quán, suy nghĩ một hồi mới biết mình quên nova^^

Quay lại quán thì thấy có bóng người đứng trước cửa, tôi cứ tưởng kẻ xấu đang tính lại gần cho hắn ăn vài cú đá của mình thì nhận ra là người mình thích thầm nên phanh lại ngay.

- Junghwan!?

- H-hả?

- Sao cậu lại ở đây?

- À..à, tớ để quên đồ

- Để quên cái gì??

- Cái..cái..à! tớ thấy hình như cậu quên nova!!

- Tớ quay lại đón nova đây, mà cậu để quên cái gì?

-...

Tôi tự hỏi cậu ta quên gì mà lại cứ chần chừ mãi không nói, nhưng tôi cũng chẳng để ý nữa mà mở cửa vào trong tìm nova. giờ này cũng muộn rồi mà nova lại chưa ăn gì chắc có lẽ mèo nhỏ của tôi đói lắm rồi, cậu vào trong tìm pate cho nova. bên ngoài sofa Junghwan đang ngồi chơi cùng mèo con.

Bên ngoài là màn đêm của Seoul, bên trong quán là ánh sáng màu vàng nhạt tảo ra năng lượng ấm áp đang có hai con người vui vẻ nhìn mèo nhỏ ăn.

Tôi và cậu ta bất ngờ cùng lúc ngước nhìn đối phương mắt chạm mắt khiến bầu không khí trở nên ngại ngùng. chẳng biết làm sao mà chẳng nói năng gì với nhau chỉ nhìn nova ăn lại ngượng ngùng, chẳng lẽ Junghwan cũng đang thích thầm tôi mà không nói hả?

Tôi lại tự ảo tưởng nữa rồiㅋㅋ

Nova ăn xong thì cũng muộn, Junghwan lại muốn đưa tôi về vì sợ đường đêm khuya nguy hiểm vì cũng do cậu rủ tôi đi ăn nên mới về trễ hơn thường ngày. mặc dù tôi đã từ chối và bảo không sao nhưng Hwan vẫn cứ lì mà đi cạnh tôi.

Thế là trong màn đêm yên tĩnh có hai con người đi cạnh nhau, trên tay một người là chú mèo trắng xinh đẹp.

_________________________________

Tui đăng chap 1 vậy thôi chứ mấy chap kia vẫn chưa xong nên khi nào đăng chap tiếp tui cũng không biết-))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hwando