Phần 2 Gặp Gỡ 2 H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Junghwa tỉnh lại từ trong mộng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là vùng hạ thân. Khắp cơ thể đều là vết tím xanh đầy ái muội khiến những kí ức đêm hôm qua tràn về, trong phút chốc gương mặt nhỏ nhắn của Junghwađỏ bừng.

Lúc sáng, là mình cùng với một người làm chuyện đó, hơn nữa người kia lại chính là đại boss siêu cấp, Ahn Heeyeon. Bỗng dưng lại nhớ tới trong cuộc hoan ái, bản thân gọi tên Heeyeon một cách đầy kiều mị, thậm chí còn muốn nhiều hơn.

"Tỉnh rồi?"

Một giọng Nữ trầm tính mang theo hơi thở lười biếng cất lên, và tất nhiên ngay sau đó là tiếng hét hoảng sợ của Junghwa. Cơ thể của Heeyeon quá ấm khiến cho cô cứ ngỡ là cái chăn bông chứ. Nhưng rõ ràng lúc nãy là đang ở phòng tổng tài tại sao bây giờ lại là phòng ngủ, chẳng lẽ. . . .người Con gái bá đạo này trực tiếp đem mình đến khách sạn?

Junghwa vô thức kéo chăn bông che kín cơ thể, thậm chí là che đi cả gương mặt đỏ bừng của mình, chỉ chừa lại hai con mắt, bộ dạng như một đứa trẻ đang làm sai chuyện gì.

"Che cái gì, chẳng lẽ cơ thể em còn có thứ tôi chưa nhìn thấy?"

Heeyeon chống tay lên đầu, để lộ vùng ngực cùng cơ bắp màu đồng rắn chắc. Tay kia trong chăn lần mò đến vùng bụng phẳng lì của cô. Không thể phủ nhận Heeyeon này mang danh người Con gái kim cương rất xứng đáng. Góc mặt cương nghị, lãnh đạm nhưng ánh mặt lại đầy vẻ cợt nhả cùng lạnh lẽo, bất quá tất cả những thứ này chỉ khiến phụ nữ thêm điên cuồng vì Cô Ta.

"Tôi. . . .tôi đang ở đâu?"


Junhwa ngây ngô hỏi mà không biết chất giọng cùng đôi mắt quá mức ngây thơ lại có chút sợ sệt của cô vô tình mà khiến một cỗ lực lượng nóng bỏng từ thân dưới Heeyeon truyền lên. Nếu không phải Junghwa quá ngốc thì có lẽ Cô Ta đã tưởng cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với Cô Ta.

"Nếu tôi nói em đang ở nhà của tôi?"

Không khó để nhận ra giọng nói của Heeyeon đã có chút trầm hơn, nhưng mà Junghwa đương nhiên sẽ không nhận ra.

Junghwa vừa nghe xong liền hoảng sợ, môi mọng mấp máy mấy cái rốt cuộc cũng không nói nên lời nào mà vọt xuống giường mặc cơn đau từ hai chân.

Nhưng mà lúc này Junghwa lại phát hiện cả cơ thể đều không một mảnh vải che thân, thấp thoáng còn thấy giữa hai bắp đùi là tơ máu đã đông lại từ buổi sáng. Và tất nhiên Heeyeon đang ngang nhiên mà lướt ngang lướt dọc cơ thể cô, Junghwa thẹn quá hoá giận liền kéo chăn bông trên giường xuống che lấp cơ thể. Lại vô tình lộ ra thân thể cường tráng của người nào đó.

"A. . . .chẳng lẽ Junghwa lại có sở thích ngược đãi sao? Bất quá, tôi cũng không ngại. . . ."

Heeyeon mặt dày liền cất lên những lời vô sỉ, Junghwa giờ khắc này chỉ muốn mắng một câu nhưng vẫn không quên thân phận vĩ đại của Cô Ta đành phải nuốt xuống. Tức giận liền bỏ đi vào toilet, nếu bây giờ còn không tìm thấy lối vào toilet có thể sẽ bị Cô Ta cười cho xấu mặt mất.

"Thay thư ký cũ thành Tử Lạc, cảm ơn!"

Heeyeon nhấc điện thoại nói vài câu đã làm xoay chuyển vận mệnh bé nhỏ của Junghwa, sau đó không biết nghĩ gì mà gương mặt Cô Ta xuất hiện một nụ cười thật đểu.

"À. . . .Ahn tổng tài, tôi không có quần áo. . . ."

"Vậy thì sao?"

Junghwa nghe câu trả lời của Cô Ta mà bực bội chỉ biết dậm chân xuống đất, Cô Ta chính là đang giả ngu đây, cho dù là đứa trẻ lên ba ít nhất cũng mơ hồ hiểu được.

"Thì ý của tôi là Cô  có thứ gì cho tôi mặc không?"

Lúc đầu Junghwa định hỏi có quần áo không nhưng lại nghĩ Heeyeon tổng tài đáng quý sẽ không thể nào có sở thích sưu tầm Đầm nên đành sửa lại cái gì.

"Tôi cũng không biết nữa, em có thể ra đây tìm."

"Cô.. . . ."

Mặc kệ Junghwa đáng thương đang trong toilet loay hoay, Heeyeon không biết xấu hổ mà ngồi phía ngoài trêu chọc. Sau đó bỗng Cô Ta đứng dậy lấy một cái sơ mi trắng đưa vào toilet, nhưng lại nghĩ sơ mi trắng rất mỏng, giả sử Cô Ta không kìm được lại muốn cô.

Thế là Heeyeon lấy một cái sơ mi đen đưa vào toilet.

"Mở cửa ra, tôi đưa đồ vào!"

Bỗng Junghwa lúng túng, mở cửa cho Cô Ta có lẽ nào Cô Ta sẽ xông vào không? Chuyện xảy ra sau đó chắc chắn sẽ không khó tưởng tượng. Nghĩ đến đây, Junghwa mở cửa một cách nhẹ nhàng và chậm chạp nhất có thể, chỉ chừa đúng một khe hở đủ để cánh tay mảnh khảnh của cô chìa ra.

Heeyeon lại buồn cười, chẳng lẽ trong mắt của cô Heeyeon hạ lưu như thế sao?

"Khoan đã. . . .tại sao không có đồ. . . .đồ lót?"

"Vậy em muốn mặc đồ lót của tôi không? Hử?"

"Không!"

Thế là Junghwa đóng sập cửa lại, càng nghĩ càng thấy không đâu vào đâu, cái sơ mi này tuy lớn thật nhưng cũng chưa tới đầu gối mà, hơn nữa còn không có đồ lót!

Không lâu sau Junghwa bước ra, Heeyeon vẫn vẻ lười biếng trên giường như cũ nhưng đến lúc nhìn sang Junghwa Heeyeon mới biết Heeyeon đã sai thật rồi!

Sơ mi đen có thể che đi phần nào cơ thể, nhưng nó lại khiến làn da trắng của cô càng thêm nổi bật, thêm quyến rũ. Phần cổ áo hơi rộng lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, do không mặc đồ lót nên thấp thoáng có thể thấy được đầu ngực của cô, lại còn phía dưới, hai bắp đùi trắng nõn cứ cọ xát vào nhau.

Cổ họng cảm thấy khô nóng hơn bao giờ, Heeyeon như một con thú đói nhảy bổ lên cơ thể của Junghwa. Sáng nay trong phòng đèn tắt nên không thể thấy được hình dáng Junghwa, nhưng bây giờ cô như một con thỏ ngơ ngác không biết mình thật ngon lành!

"Cô. . . .Ahn tổng. . . .Buông ra, Cô đang làm cái gì?"

"Là em câu dẫn tôi!"

"Ư. . . .A . . .ưm!"

Nhìn đôi môi anh đào của cô cứ liên tục khé mở,Heeyeon lại nhớ tới hương vị ngọt ngào của nó, liền không nhịn được mà mạnh mẽ chiếm đoạt. Lần này Junghwa chưa kịp phòng bị đã bị đầu lưỡi ấm áp của đối phương xâm nhập, Heeyeon liếm láp khoang miệng cô, Junghwa thật nghi ngờ nếu như thức ăn còn dính trong răng có phải cũng sẽ bị Cô ta lấy ra không?

Hai người cứ quấn quít một hồi lâu cho đến khi Junghwa không thể thở nổi Heeyeon mới luyến tiếc buông ra, đôi môi của cô giờ đây sưng lên lại càng thêm đỏ. Heeyeon nhìn con mèo nhỏ trong lòng không ngừng thở gấp, lại nhìn xuống xương quai xanh lộ rõ thì liền chuyển mục tiêu xuống dưới mà gặm nhấm.

Junghwa chưa kịp lấy lại hơi thì đã bị một màn kích thích khiến thần kinh tê liệt, lúc này cô như một món đồ để hắn tuỳ ý nhào nặn vậy!

"Ưm. . . .Van cô. . . .Tha cho tôi!"

Nghe được những lời này, sắc mặt Heeyeon liền tối lại, van Cô ta tha cho cô?cô ta thật không biết Cô ta lại khiến cô khổ sở như vậy, bỗng những động tác của Heeyeon trở nên thô bạo hơn.

"Van tôi? Đúng vậy, lát nữa em sẽ van tôi muốn em!"

"Aaaa!"

Heeyeon xé toạc chiếc áo sơ mi của chính Cô ta trên cơ thể cô, Cô ta kéo cơ thể cô dậy ngồi lên đùi Cô ta .

Đầu ngực bị Heeyeon tuỳ ý nhào nặn, sau lưng lại bị bàn tay của Heeyeon ve vãn khiến Junghwa rùng mình. Cô có cảm giác mình đã làm sai điều gì khiến Cô ta tức giận thật rồi, bất quá nguồn gốc của tất cả tội lỗi đều do Cô ta bắt đầu mà?

"Em dám không tập trung!"

Heeyeon thấy ánh mắt của tiểu yêu tinh trong lòng lại có vẻ lơ đãng, liền cắn lên nhũ hoa của cô, đầu lưỡi ve vãn trên bầu ngực căng tròn khiến cô phải la lên. Heeyeon thò một tay xuống vùng âm đạo của cô, ngón trỏ xoa hạt châu, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn.

"Ô nha, tiểu yêu tinh ra nước đầy tay tôi rồi!"

"Cô. . . .ưm. . . .biến thái. . . .ưmm. . . ."

Đầu óc Heeyeon như trống rỗng, tiếng rên mê hoặc của Junghwa khiến Heeyeon hận không thể ăn sạch cô nhưng nhớ tới câu nói lúc nãy của cô, động tác của Heeyeon hơi khựng lại nhưng sau đó lại nhanh hơn lúc đầu.

Ngón tay Heeyeon liên tục trêu chọc tiểu huyệt khiến Junghwa muốn ra nữa, nhưng việc Heeyeon chỉ vuốt ve bên ngoài không tiến vào làm cô cảm thấy rất khó chịu.Junghwa không còn nghĩ được gì nữa, hạ thân Đang được ngón tay của Heeyeon ma xát cách một lớp quần bắt đầu di chuyển.

Heeyeon thật không ngờ Junghwa lại dâm đãng đến như vậy, cư nhiên lại chà xát vào bộ phận sinh dục của Heeyeon để tìm thoải mái. Heeyeon phà hơi thở nóng rực vào cổ cô khiến cô ngẩng đầu lên rên.

"Ân. . . .ưm. . . .ưm!"

Ngón tay ở dưới hạt châu của Junghwa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí là trượt hẳn xuống cửa huyệt khiến cô ngày càng kích thích hơn. Khi cảm giác được từ cơ thể sắp bắn ra chất dịch, Junghwa nhắm mắt lại nhưng Heeyeon nào cho cô được như ý, ngón tay Heeyeon bỗng không động vào cơ thể cô nữa.

Junghwa vẫn xuất ra nhưng thay vào cảm giác sung sướng thì cảm giác này cho cô ý nghĩ như vừa từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục.

"Cô. . . ."

Heeyeon nở nụ cười ranh mãnh, ngón tay Cô Ta  tưởng chừng như không cử động nữa đột nhiên lại bắt đầu khuấy đảo vùng hạ thân của cô. Nhưng từ trước giờ vẫn chưa hề tiến vào.

Lúc này Junghwa không còn cảm thấy khoái cảm nữa mà ngược lại chính là khó chịu, mày liễu chau lại như đang trải qua đau đớn, bàn tay nhỏ bé của cô cố gắng gạt tay Heeyeon ra nhưng không có tác dụng.

"Tại sao. . . .tại sao lại làm thế?"

"Hừ, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho em!"

Heeyeon với tay sang chiếc bàn gần đó, bóc một quả nho nhét vào miệng của Junghwa.

"Thấy thế nào?"

Tuy có chút sửng sốt nhưng Junghwa vẫn trả lời dù có hơi rụt rè.

"Nho rất mọng, rất ngọt!"

Nghe được câu trả lời mong muốn, Heeyeon cười một tràng dài.


"Cái miệng này thấy ngon, vậy cái miệng này có thấy ngon không?"

Không để đối phương có cơ hội đáp trả, Heeyeon liền nhét một quả nho khác vào hoa huyệt của cô. Junghwa cảm nhận được hạ thân không ngừng co bóp quả nho thì la lên một tiếng, mặt khác, Heeyeon nhìn vào nơi thần bí kia cổ họng bỗng khô khan nuốt xuống.

"Đây là phạt em, nếu như một lát nữa tôi kiểm tra mà thấy quả nho bể thì em cẩn thận đấy!"

Vừa nói Heeyeon vừa chỉnh trang lại y phục, bỗng hắn gục đầu lên hõm vai của Junghwa.

"Tiểu dâm đãng!"

"Ahn  tổng. . . .tôi cảm thấy không ổn. . . .hức. . . .tôi. . . ."

"Suỵt! Em đã làm sai và đây là hình phạt dành cho em!"

Heeyeon sau khi nhét quả nho vào huyệt đạo của Junghwa  thì bắt cô mặc quần áo vào rồi theo Cô ta ra ngoài.

Trong khi Heeyeon còn đang đắc ý thì bên này Junghwa như sống đi chết lại.

Quả nho phía dưới vẫn nằm yên như cũ, mỗi khi Junghwa cử động mạnh thì miệng liền phát lên những tiếng rên rỉ dâm đãng, cái cảm giác như vừa trên thiên đàng vừa dưới địa ngục đó thật sự khiến người ta khổ sở vô cùng.

"Ngoan, theo tôi đi đến một nơi!"

Heeyeon quay sang cười đểu, càng làm nổi bật ngũ quan cương nghị nhưng lúc này Junghwa không còn tâm trí nào để quan tâm nữa, phía dưới cảm thấy thật rã rời.

Mặc kệ cơ thể mỏng manh của Junghwa đang run lẩy bẩy, Heeyeon vẫn bước đi dõng dạc đến thang máy của công ty mà không sử dụng thang máy riêng của giám đốc.

Junghwa khẽ cắn môi, đúng là tên dối trá, lúc nãy còn nói là ở nhà Cô Ta khiến cô thật hoảng hồn, ai ngờ được trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại có một căn phòng khác chứ!


"Ư. . . .hu hu hu. . . .!"

Bên trong thang máy hiện tại không có ai nhưng camera khiến Junghwa cảm thấy rất khó chịu, có lẽ bắt đầu từ sự xấu hổ.

Cảm giác khó chịu cùng ngượng ngùng làm Junghwa phát ra vài tiếng rên rĩ, sau đó lại ấm ức mà bật khóc, đến Heeyeon cũng không ngờ được cô nàng này sẽ làm ra hành động như vậy.

"Này, cô làm s. . . ."

"Ting!"

Heeyeon còn đang bối rối thì cửa thang máy lại vang lên lần nữa, cánh cửa mở ra là hai nam nhân viên tăng ca nên về muộn.

Hai người kia bên ngoài đang uể oải ngáp thành tiếng, lại lẩm bẩm cái gì Ahn tổng tài ác độc bỗng dưng nhìn vào trong thang máy thì toàn thân cứng đờ lại.

"Ahn tổng, ha ha chào Ahn Tổng, thang máy chuyên dụng của giám đốc bị hư chăng mà tổng tài vĩ đại của chúng ta lại. . . ."

Người kia còn chưa nói hết lời đã bị Heeyeon ném cho một ánh mắt sắc lạnh, rất dễ hiểu 'im đi'.

"Ahn tổng, có phải Cô. . . .Cô cố tình đi thang máy của nhân viên. . . .hức!"

Heeyeon không đáp lời Junghwa, chỉ khẽ lướt mắt qua bảng tên của hai người kia, hành động nhỏ này Junghwa  có thể không thấy nhưng hai người kia thì đã rất rõ ràng.

"Ha ha. . . .Ahn tổng bỗng dưng chúng tôi sực nhớ còn có vài xấp hồ sơ chưa hoàn thành, chúng tôi. . . ."

Lời còn chưa dứt, hai người họ đã cuốn quít chạy lẹ, lúc nãy ánh mắt của Ahn tổng rất đáng sợ, 'cút mau'.

"Ahn tổng, Ahn tổng. . . .tôi. . . .ưm!"

Heeyeon bỗng dưng cảm thấy hơi lo lắng, cảm giác thật sự rất khó chịu sao?

"Khó chịu lắm à?"

Junghwa liếc mắt nhìn Heeyeon  một cái, bỗng cảm thấy Ahn tổng có lúc thật ngu ngốc, bất quá nhìn dáng vẻ bối rối của  Heeyeon hiện tại khiến cô cũng bớt khó chịu đi phần nào.

"Nếu rất khó chịu. . . .sẽ lấy ra sao?"

Thầm khen mình quá thông minh, Junghwa không nhịn được mà hơi nhếch môi cười, lúc nãy sơ ý ngã vào người Heeyeon thật, nhưng nếu không nhờ có câu nói kia của Heeyeon chắc sẽ không dẫn đường thoát cho mình dễ dàng thế này!

Hành động mỉm cười khoái chí của cô nàng nào đó lại vô tình lọt vào mắt Heeyeon, thật không ngờ tiểu bạch thỏ này lại cả gan lừa gạt Heeyeon.

Nếu như Heeyeon dễ qua mặt như thế thì chỉ sợ thương trường nay sẽ không còn Heeyeon hay Ahn thị nào nữa.

Junghwa nghĩ sắp được lấy trái nho ra thì vui mừng, nghe xong câu nói của Heeyeon mà đầu óc đang bay bổng bỗng dưng té một cái uỵch!

"Mà này tiểu bạch thỏ, nếu còn có ý nghĩ muốn lừa gạt tôi một lần nữa, hình phạt sẽ gấp đôi!"

Cánh môi mọng mấp máy không ngừng, cái gì á?Gấp đôi là hai trái nho hay kích cỡ lớn hơn bằng một trái quýt?Không thể nào!

Heeyeon vô cùng hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ai kia, có lẽ cô đang tưởng tượng ra hình phạt, bất quá Heeyeon chỉ muốn cô không có sự giấu diếm nào đối với Heeyeon.

Nâng eo của Junghwa thẳng lên, đúng lúc này cửa thang máy một lần nữa mở ra tại tầng trệt của tập đoàn.

Bàn tay của Heeyeon đặt trên eo của Junghwa bỗng dưng buông xuống, tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hai người.

Lúc này Junghwa cảm thấy có chút mất mát, có lần cô đọc trên báo thấy Ahn tổng cùng nữ minh tinh kia bước ra rất thân mật.

Vậy mà đối với cô. . . .

"Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là đang bảo vệ cô!"


Hừ, lại còn nói dối mới thật đáng ghét chứ, bảo vệ chẳng phải là sẽ ôm cô vào vòng tay mới đúng chứ!

Junghwa bĩu môi không thèm trả lời, nhưng tâm trạng cũng có chút tụt dốc.

Heeyeon chỉ cười nhẹ nhưng không nói gì hết, không thân mật với cô chính là một biện pháp để người khác không chú ý tới, cũng là để bảo vệ cô.

"Từ nay cô sẽ là thư ký của tôi, cho nên mau đi thông báo với tiếp tân liên hệ người đi sửa thang máy chuyên dụng của tôi!"

"Nhưng mà. . . ."

"Lời của tôi chính là mệnh lệnh từ cấp trên!"

Junghwa cảm thấy thật khó chịu nha, cái người này biết mình đang trong tình cảnh khó khăn vậy mà cứ bắt người ta đi làm những chuyện không đâu!

Bộ phận tiếp tân sau khi nhận được thông báo sẽ tự liên hệ nhưng nếu thang máy không bị hư sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, đơn giản vì tiếp tân cũng là người của Heeyeon.

Lúc này Junghwa còn đang phụng phịu càu nhàu thì bỗng dưng "Tạch"!

Chết rồi! Quả nho. . . .bể rồi!

Heeyeon bên cạnh tuy có vẻ hờ hững nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến người bên cạnh, thấy sắc mặt cô chuyển từ trắng tới xanh cuối cùng là tím trong lòng đang nổi lên nghi ngờ.

Hai bắp đùi trắng nõn được bó lại bằng váy chữ A thì cọ vào nhau, tướng đi nhìn hơi không bình thường.

Junghwa còn đang hoảng sợ tưởng tượng đến những quả quýt khổng lồ thì từ trên đầu truyền xuống một tràn cười vui vẻ.


Cô quay sang với vẻ mặt khó hiểu nhìn Heeyeon, Heeyeon không phát ra tiếng nhưng khẩu hình của Heeyeon thì rất dễ đoán 'Tiểu dâm đãng'.

"Cô. . . .tôi mới không có, Cô mới chính là đại dâm. . . ."

"Không biết cô Park đây đang phát điên điều gì?"

Junghwa còn chưa nói hết lời đã bị Heeyeon một câu chấm dứt, đúng là tên bỉ ổi, dám làm không dám nhận! 

Trái ngược với Junghwa ngây thơ vẫn còn không biết hoạ mình sắp gây ra, Heeyeon vừa cảm thấy giật mình lại vừa buồn cười.

Lúc nãy cô nói rất to, nếu như cái chữ cuối cùng kia được xuất ra thì có ai mà không biết thiếu nữ đôi mươi này đã lên giường với giám đốc, hơn nữa còn đang đi học.

Với tính cách nhút nhát của Junghwa thì chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào đi học, sẽ trở thành một con mèo chỉ biết khóc, bất quá cho dù chuyện đó xảy ra Heeyeon vẫn sẽ bảo vệ cô.

Nhưng chuyện đó tốt nhất vẫn không nên xảy ra.

Cho dù vậy, điều khiến Heeyeon buồn cười nhất đó chính là cô gái này dám gọi hắn là đại dâm đãng? Lời kia chưa nói hết nhưng Heeyeon vẫn còn thể hiểu được.

"Đại dâm đãng và tiểu dâm đãng chẳng phải rất hợp nhau sao?"

Heeyon nói bằng một âm lượng vừa đủ giữa hai người, rất nhanh gương mặt nhỏ nhắn của Junghwa liền đỏ ửng lên, giống như vừa tỏ tình nam sinh mình thích.

Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt Heeyeon, Heeyeon đang nghĩ có phải Junghwa khi tỏ tình sẽ rất đáng yêu không?

Bỗng dưng trong tâm Heeyeon dần hình thành một ý định để Junghwa tỏ tình. . . .

................................................................................................................................................................

Hơi dài nhỉ =]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro