Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  { = Kit = }

Chắc chết. Tôi phải đứng ở trước đoàn dự thi Hoa khôi – Nam khôi năm nay để làm cái gì nữa vậy nè.
Đây đâu phải chuyện mắc mớ gì tới tôi đâu. Nam khôi cũng không phải, người trông coi cũng không. Dù cho có nhiều 'món ăn' cho đôi mắt đi tới để nhìn như các chị em Hoa khôi, nhưng mà... Đôi khi tôi nhìn hằng ngày tôi thấy cũng không ổn, đó là chuyện bình thường. Hơn nữa, tôi muốn thì thầm (thật ra muốn hét) vào tai thằng Pa rằng cô giáo cho nghỉ thì nên để tao học bài học vở. Chứ không phải đi chung với mày để gặp người yêu là Nam khôi khoa Khoa học năm nhất... Tôi cảm thấy bực mình muốn nổi điên.
Nhưng nói thật thì đó cũng là một dạng giải trí (rốt cuộc việc nhiều chuyện quan trọng hơn). Bây giờ tôi và thằng Beam đang đứng bơ phờ như bác sĩ chó không thèm nhìn ở ngoài rìa, cạnh chiếc CRV của thằng Beam mà thằng Pa nói là lái chiếc của thằng Beam tốt hơn là chiếc của nó. Cũng được đó, ngồi được nhiều người. Thế nhưng thằng chủ nhân của suy nghĩ đó tại sao nó vẫn chưa tới? Tôi hết đợi rồi lại đợi tới nỗi xin số Hoa khôi được 3 người rồi.

"Ờ, mày nói mày sẽ chứng mình chuyện Nam khôi khoa Kỹ thuật năm nhất. Mày bắt đầu chứng minh chưa?". Sau khi chat LINE với gái một hồi lâu tới nỗi chán, thằng Beam ngẩng mặt lên nhìn tôi.
"Chưa, còn chưa nói chuyện với nó nữa."
"Khoan đã... Mày nói sẽ chứng minh ý là mày... đem thân mình đánh đổi hả?"
"Cha già mày, mày cũng biết mẫu người của tao là như thế nào.". Tôi chửi nó.
"Không biết. Thấy mày trắng trẻo nên cách này có vẻ là tốt nhất rồi, đúng không?"
"Người da trắng thì nên là gay hết cả thế giới luôn hay sao?"
"Không đâu, nhưng mày hợp đó."

Mẹ nó, nếu như muốn kiếm chuyện với tao để đỡ chán thì... mày đi chặt đường ray của mày tiếp đi, thằng bạn quần.
"Chết linh thiệt, vừa chắc là tới."
Thằng Beam khi nhìn thấy thân hình cao ngất đeo một chiếc balô đi ngang qua... Thằng điên này tên Ming và người ta thi nhau đồn khắp nơi rằng nó có lẽ sẽ được làm Nam khôi trường năm nay. Nhìn dáng vẻ và ngoại hình của nó thì thấy nó cũng hợp đó.

Chiều cao... Có lẽ là gần 1m85... (Mẹ nó, bọn trẻ thời nay thiệt...)
(Ken: đừng gato, Kit à)
Da vẻ... không trắng không đen, kiểu đàn ông Thái đích thực.
Thân hình... Có lẽ là chăm sóc cơ bắp bản thân khá tốt, thấy được từ cánh tay lộ ra khỏi cái áo thun của nó.
Mặt mũi... ưm, cũng đẹp trai. Đẹp trai khác kiểu với thằng bạn tôi. Thằng này bảnh trai, mũi cao, lông mày đậm, đôi mắt sáng, mặt chữ V...

Nhưng mà nó được làm Nam khôi trường hay không là chuyện của nó. Điều duy nhất liên quan tới nó mà tôi muốn biết chỉ có một. Đó là nó có ý với em Yo giống thằng Pa có ý với em ấy hay không.
Bởi vì trực giác của tôi nói rằng không... dù cho có nhiều thứ thể hiện ngược lại so với những gì tôi nghĩ đi chăng nữa.

"Anh ơi!"
Tự nhiên nó quay qua và đi tới đối mặt với tôi và thằng Beam, đưa tay lên vái một chút. Dường như nhìn cũng quen mắt nhau bởi vì là đàn anh đàn em ở trường cũ.
"Chừng nào bạn anh mới đưa bạn em tới vậy?"
Nó muốn nói tới Pa và Yo? Tôi và Beam nhìn mặt nhau không biết nên trả lời thế nào.
"Giờ này chắc có được chục đứa con rồi đó. Hồi sáng gọi tới nghe nói là em nó vào trong phòng thằng Pa luôn mà."
Thằng Beam nói xong thì tôi nhìn chằm chằm quan sát thái độ của nó. Nếu nó thích thằng Yo thì giờ này chắc là đi tới xe của mình và phi đi đón thằng Yo ở chỗ trọ rồi. Nhưng mà...
"Họ nên làm nhanh rồi tới nhanh nhỉ..."

Vậy nữa chứ... Đồng ý với thằng Beam nữa chứ, mặc dù chuyện không có quá tới mức đó. Tôi mắc cười nó thiệt mà, thằng Beam chắc cũng nghĩ giống vậy.

"Mày tên gì ấy nhỉ?". Beam hỏi.
"Ming ạ. Mingkwan!"
"Tên giống con gái..."
"Nhưng mà em đâu phải con gái."
Ghẹo gan dữ... Tôi có cần phải giữ thằng Beam không? Phòng khi nó xông vào xử lý cái thằng cao kiều này...

"Còn anh tên gì?"
"Tao hả?"
"Không ạ, anh này nè."

Nó quay qua nhìn tôi, làm cho thằng Beam há hốc mồm...

"Muốn biết để làm gì?". Tôi hỏi ngược lại.
"Thì thấy thân với anh Pa."
"..."
"Bạn em cũng sắp thân với bạn anh, tại sao chúng ta không kết thân với nhau đi ạ?"

Quái lạ... Tôi nhìn mặt thằng Beam đang lắc đầu với tôi và cử động miệng nói rằng 'Coi chừng thằng nhóc này nó cưa mày đó.'
Nếu nó nói tới như vậy... Tôi bắt đầu không hiểu rằng nó có ý gì với bạn nó hay không nữa.

"Thằng này cũng thân, hỏi tên nó đi."
Tôi đẩy qua cho thằng Beam.
"Ơ... Kit chết tiệt, đừng có ném qua đây!"
Thấy chưa, thằng bác sĩ Beam thả gà ra rồi... Các bạn chắc đang thắc mắc rằng chúng tôi có thật sự học bác sĩ hay không, đúng không? Sao mà ngáo cả băng bác sĩ man rợ từ thằng lính cho tới thằng trùm.
(thả gà = làm lộ tẩy, lộ bí mật)
"Anh Kit?". Thằng Ming biết tên tôi rồi. "À... Anh Kit Kat". Nó há miệng kinh ngạc và làm bộ mặt giống như nhớ ra cái gì đó. "Thì lúc học trung học đó anh, tụi em ai cũng gọi anh là anh Kit Kat hết. Lúc đó anh nhỏ con, khá là dễ thương, giống bây giờ nè."

Kit Kat nhà cha già mày... Tôi đang định mở miệng chửi, nhưng thằng Beam cứ cười nhạo tôi và thì thầm bên tai rằng 'Nó cưa mày chắc luôn! Nó cưa mày chắc luôn! Nó cưa mày chắc luôn!'

"Gọi tao như vậy lần nữa, tao đạp..."
"Anh đạp tới hả?"
"Nói gì đó?"
"Chắc không tới đâu... Người có chút xíu."
"Thằng chết tiệt này, mẹ...". Tôi đang chuẩn bị xông vào thằng Ming đang cười tôi kiểu ghẹo gan. Khi nó cười mắt nó sẽ chớp chớp, mẹ nó, nhìn càng thấy ghẹo gan. Thằng Beam giữ tôi lại. "Hít đất không? Để mày không dám ghẹo gan đàn anh như tao?". Tôi dọa...
"Chắc không nên đâu anh, con gái đông vậy."
"Thì đừng có ghẹo gan tao."
"Thì kết thân với nhau đó. Có gì thì còn giúp đỡ nhau."

Nói chuyện với nói thiệt muốn bệnh... Tôi không nói gì với nó nữa. Tôi bỏ đi chỗ khác để nó với thằng Beam ở lại đó trong khi thằng Beam chỉ biết cười. Lúc đầu tôi trơ trơ với thằng bạn này của nhóc Yo, nhưng bây giờ tôi không thích bản mặt nó rồi...

**********************************************

Cuối cùng thằng Pa cũng tới... Nó không có tới cùng nhóc Yo, người đã tới trước. Lúc thằng Beam gọi tới hồi sáng, Yo thật sự ở trong phòng nó. Bạn muốn biết rằng xảy ra chuyện gì với hai đứa nó phải không? Tôi cũng muốn biết... Vì thế để tôi hỏi nó cho.
"Nhìn mày có vẻ cao hứng.". Đó là điều mà tôi thấy được. Dù cho nam chính của truyện này nó không hay thể hiện (cái mẹ) gì ra cả, nhưng tôi là bạn của nó, tôi cảm giác được rằng nó đang cao hứng.
"Đâu có..."
"Xạo.". Beam nói ngược lại. "Rốt cuộc hồi sáng có cưỡng bức em Yo giống như tụi tao nghĩ không?"
"Không có, mày điên rồi hả?"
"Vậy xảy ra chuyện gì lúc tao gọi tới?"

"Thì em ấy tới đánh thức tao, tao dậy rồi đi tắm. Còn em ấy thì sắp xếp tài liệu còn dang dở cho tao."

Hết rồi hả?

Sao ngắn quá vậy?...

"Chỉ vậy thôi?". Tôi và thằng Beam hỏi cùng lúc.
"Đúng vậy.". Pa chắc chắn không có giấu gì bọn tôi cả.
"Chỉ vậy thôi mà mày đã cao hứng?". Tôi hỏi lần nữa.
"Ờ.". Nó trả lời đơn giản.

Thiệt... Cứ tưởng là sẽ có cái gì giật gân hơn thế nữa chứ. Đè em nó lên giường rồi cướp đi nụ hôn cũng được mà, thằng Pa nó không biết làm hay sao vậy?
Rốt cuộc nam chính truyện này ngoài đẹp trai ra nó còn khờ khạo nữa, đúng không? Em ấy tới tìm kiểu như có thể gọi là dâng mình cho nó để cho nó mù quáng mà cưỡng bức em ấy như thế. Nhưng nó lại không làm gì hết...

Giống như tôi nói đó, thằng Pa nó là người không thể hiện (cái mẹ) gì ra cả. Không khôn ngoan gì hết.

Bọn tôi không có nhiều vai trò gì nhìn các nhân viên đoàn đưa Hoa khôi – Nam khôi năm nhất lên xe. Nhóc Yo vẫn dính với thằng Ming như thường lệ. Thằng Pa, bạn tôi chỉ biết nhìn thôi. Tôi có tự mình tưởng tượng hay không rằng Yo nhìn có vẻ teo lại sao sao ấy. Giống như nó sợ cái gì đó trên xe bus có gắn máy lạnh của trường vậy. Bồ thằng Pa nó bị gì vậy ta?...

"Bây giờ chúng ta đi được rồi nhỉ?". Thằng Beam nói lúc xe bus khởi hành.
"Ờ.". Pa trả lời, nó chạy thẳng vào ghế sau. "Tao ngồi phía sau, tao muốn ngủ."

Khi mà không còn nhóc Yo... Thằng Pa nó không còn cái gì để quan tâm nữa.

Tôi ngồi ghế trước cạnh thằng Beam, cũng đang định ngủ. Để thằng Beam lái đi vậy...

**********************************************

"Alô! Ờ, có gì không Forth?". Trên đường đi tôi nghe thấy tiếng thằng Pa nhận điện thoại. "Mày ngồi kế ai?..."
Suốt trên đường thằng Pa nó ngủ không được gì hết. Vừa nằm nó đã ngồi dậy chơi game bởi vì ngủ không được rồi lại buông mình nằm xuống, rồi lại ngồi dậy. Cứ vậy suốt trên đường đi. Tôi cũng vậy.
Mà... nó hỏi người gọi tới bằng câu hỏi này ấy hả?
Đừng nói đây là nguyên nhân làm cho nó bồn chồn đó.

"À... Ờ, hỏi vậy thôi."

Pa không có vẻ mặt bất ngờ gì... có nghĩa là điều mà nó lo sợ không có xảy ra.
Nhìn cũng đủ biết rằng nó sợ nhóc Yo ngồi kế thằng Forth...

"Có gì không?". Nó trở lại đề tài chính mà thằng Forth gọi tới. "À... Hẹn dừng xe ở trạm xăng 'Kilômét thứ 45'. Ừm, có chuyện gì không?... Hả?... Cần quay xe lại đón không?"

Thằng Pa la ầm lên trong xe. Cái mà nó nói quay xe lại bởi vì bọn tôi vượt xe bus của trường xa lắm rồi... Nhưng tại sao bạn tôi nó lại ngạc nhiên tới mức đó?

"Ờ, ờ..."

Pa nhấn cúp máy, mặt nhăn, lông mày chau lại.
"Có gì không?". Beam hỏi.
Nó thở dài, làm vẻ mặt lo lắng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Yo say xe..."

**********************************************

Tôi đi vào đi ra 7Eleven ở trạm xăng được 5 vòng thì đúng lúc xe bus của trường tới. Người đầu tiên xuống xe chính là tụi năm nhất. Sau đó là đám người trông coi năm 2. Thằng Pa hết vươn cổ nhìn rồi lại vươn cổ nhìn, cho tới lúc tôi thấy thằng Ming đỡ em Yo bước xuống. Có vẻ như em ấy ói nhiều lần lắm rồi, mặt tái mét nhìn tội nghiệp...
(7Eleven: Hệ thống cửa hàng tiện lợi)

Forth đi tới theo sau cách em ấy một khoảng, Hoa khôi khoa của em Yo và người trông coi của em Yo. Đằng sau là tụi Nam khôi ở các năm, các khoa cũng đi tới với sự lo lắng.
Người lo cho em Yo nhiều lắmmmmm...

"Cho uống thuốc rồi.". Forth nói, Yo vẫy vẫy tay để nói với mọi người rằng không sao. Chắc là hết sức, không đủ sức để nói. "Phải đổi xe cho em ấy thôi... Ngồi chỗ nào cũng ói hết."
Pa không nói gì, chỉ nhìn em Yo cho tới khi... "Ngồi với tụi tao vậy."

"Tao nhờ mày nhé."
"Em nhờ anh lo cho nó nhé."

Thằng Pa nhìn 2 người vừa nói, đó là thằng Forth và thằng Ming theo thứ tự. Có vẻ nó hơi phiền muộn một chút.
"Ờ..."

**********************************************

Và cuối cùng, xe của thằng Beam có thêm một thành viên nữa là em Yo. Sau khi hẹn ước chia tay nhau xong, 3 người trong băng bác sĩ man rợ bước lên xe. Lúc đó Yo đang ngủ dựa vào ghế sau. Có vẻ hết sức lực, mệt lả, vẻ mặt xanh xao. Không kịp để thấy thằng Pa hết thở dài rồi lại thở dài lúc nhìn thấy dáng vẻ của em ấy.

"Xe của tao sẽ không làm em nó say đúng không?". Beam nói một cách lo lắng.
"Đừng lái nhanh quá là được.". Pa nói, mắt thì cứ nhìn em Yo suốt.

Lúc xe khởi hành, phải thừa nhận rằng bầu không khí trên xe khác với lúc đầu chỉ có 3 người dữ lắm. Lúc đó ai muốn làm gì cũng không cần phải e ngại gì ai, nhưng giờ thì mọi người đều căng thẳng. Cứ nhìn người nhỏ nhất chỉ biết ngủ lắc qua lắc lại ở một bên của ghế sau, trong khi bên còn lại không hề rời mắt đi đâu hết.

"Chịu nổi không?". Dịu dàng thấy ớn! Thằng Pa nói với Yo bằng cái giọng mà chắc là kiếp sau nó mới chịu nói với bạn bè nó.
Yo không trả lời gì cả, có vẻ là ngủ rồi.

"Dễ thương nhỉ? Say xe nữa chứ.". Cái này là tôi nói. Không biết có liên quan hay không, nhưng việc để người khác chăm sóc cũng khá là thích hợp với thằng nhóc Wayo nhỉ?
"Bây giờ chắc không say đâu nhỉ?". Beam nhìn ghế sau qua gương chiếu hậu.
"Ừm.". Pa nói.
"Đầu em nó có bị va đập không đây, cứ lắc qua lắc lại hoài."
"Pa, mày giữ cho em nó ngủ đàng hoàng đi. Đầu đập vào cửa kính rồi hư luôn bộ mặt, chắc bị nguyên khoa Khoa học chửi quá.". Beam đưa ra ý kiến.

Thằng Pa làm bộ dáng nửa sợ nửa không một chút... Chắc là nó chưa bao giờ chạm vào em nó, cho tới khi nó quyết định từ từ giữ cho em nó ngủ yên, không để cho nằm nghiêng đập đầu vào kính...

"Kệ mẹ đi..."
Thằng Pa kéo em nó ngủ trên đùi luôn... Chăm sóc kỹ càng trong khi em nó không cảm thấy gì hết. Yo cử động một chút tìm tư thế thoải mái, thằng Pa thì cứ cúi xuống nhìn chằm chằm.
"...Hờ hờ". Tới nỗi thằng Beam cười thành tiếng, còn tôi thì mỉm cười ở khóe miệng.
"Thừa cơ hội hả thằng Pa chết tiệt?"
"Hài hước nữa rồi đó. Beam, tăng nhiệt máy lạnh lên đi.". Nó không hề quan tâm tới ánh mắt của bọn tôi. "Mày lái nhanh quá rồi đó, lại chậm chậm lại đi.". Bình thường lúc nào cũng đòi nhanh, thế mà hôm nay làm sao vậy Pa... Thằng Beam với tay tới tăng nhiệt máy lạnh và thằng Pa không nói gì với bọn tôi nữa.

Tôi sẽ mô tả điều mà nó làm cho nghe nhé. Trên suốt đoạn đường, rất ít lần thằng Pa nhìn đi chỗ khác. Nó cứ nhìn mặt người ngủ trên đùi nó. Dù cho đôi khi có ngẩng mặt lên nhìn ra cửa sổ một chút, thì một lát sau lại nhìn mặt em nó nữa. Nhìn, nhìn, nhìn và nhìn. Đôi khi thì chỉnh lại áo, chỉnh này sửa kia cho Yo nó ngủ thoải mái... Tất cả chỉ có nhiêu đó thôi...

Tôi chưa bao giờ thấy bạn tôi như thế này, chưa từng chăm sóc cho ai hay lo lắng cho ai tới mức này (Ai mà là bệnh nhân tương lai của nó chắc là sẽ hơi cực khổ một chút). Thằng Beam chắc cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi với nó không có ý gì...

**********************************************

Lúc tỉnh lại lần nữa là lúc Beam đậu xe ở trạm xăng để ghé vào nhà vệ sinh. Tôi ngủ thiếp đi và tỉnh dậy bởi tiếng động từ ghế sau. Bởi vì thế... Tôi nhắm mắt tiếp nhằm nhiều chuyện...

"Hey... Sao tao lại nằm tư thế này?". Đó là nhóc Yo nói. Giọng có vẻ bất ngờ nhưng không có lực cho lắm, cực kỳ tội nghiệp. Em nó cử động như muốn ngồi dậy khỏi thằng Pa, nhưng vẫn chưa dậy được bởi Pa lấy tay giữ em nó lại.

"Ngủ tiếp, tao cũng không trách gì đâu..."
"Mày bị tê chân giờ.". Yo cử động một chút nhưng không có hiệu quả. Mọi việc xảy ra khi tôi nheo mắt nhìn hình bóng trong gương.
"Bị rồi...". Đàn ông lắm, bạn à... "...Đỡ hơn chưa?"
"Thì... chắc là còn một chút."
"Công tử lắm! Say xe bus mà không say xe CRV."
"Thì tại xe nó lắc mà."
"Nếu vẫn chưa khỏe thì ngủ tiếp đi...". Pa cúi mặt nói với Yo đang nằm trên đùi... Thằng nhóc Yo làm vẻ mặt không biết nên làm gì, tôi thấy nó có vẻ sốc một chút. "...để cho hết."
"Tao..."
"..."
"... ngại."

Em ấy tránh ánh mắt thằng Pa rồi lấy tay che mặt, đúng mắc cười...
Pa nó lỡ miệng cười một chút, nhưng em ấy không thấy.

"Nằm cả tiếng đồng hồ, không kịp rồi.". Pa vẫn nhìn người nằm trên đùi. "Ngủ tiếp đi, khỏe rồi hẳn nói.."
"Xin lỗi nhé..."
"Chuyện gì?"
"Vì ngủ trên đùi mày... Thật ra... cũng khá là thoải mái đó."

Cha già mày... Rõ ràng là đang tán tỉnh nhau trước mặt tôi...
(Ken: Nghe đồn mày đang ngủ =.= )
Thằng Pa hài lòng với lời nói của em ấy lắmmmmmmmm... Lấy tay ra và nhìn mặt nó đi, em Yo!!

"Thoải mái thì đừng có đi nằm trên đùi người khác."

Tiếc là em nó ngủ mất rồi...
=========== End Chap 11 ============  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dm