Tháng 1: Bót 💋💋💋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Best Friend

Tình là gì? Tình là một loại tình cảm, một cái gì đó mơ hồ mà chúng ta không thể dùng tai để nghe, dùng mắt để nhìn, dùng mũi để ngửi, dùng miệng để cảm giác hương vị hay dùng tay để chạm đến. Chúng ta không thể dùng năm giác quan của con người để định nghĩa "tình" mà phải dùng tâm hồn và trái tim để cảm nhận hết ý nghĩa của nó.

Có rất nhiều loại tình cảm: tình yêu đôi lứa, tình thân, tình bạn, tình đồng chí, ... Nhưng, có thể nói, tình bạn là một trong những tình cảm thiêng liêng và cao đẹp nhất.

Có rất nhiều câu chuyện cảm động về tình bạn như hy sinh thân mình để bảo vệ tình bạn hay gì gì đó đại loại như vậy. Nhưng không, tình bạn của tôi rất bình thường, bình thường thôi. 

Tôi và Nhi là đôi bạn thân. Tôi vẫn còn nhớ cái ngày hôm ấy, cái ngày mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Đó là ngày đầu tiên hồi chúng tôi mới lên lớp 4. Mới đầu chúng tôi như người dưng, chẳng quen biết gì nhau cả. Các bạn thắc mắc vì sao lại thế đúng không? Tôi vốn nhút nhát, không chơi thân với ai cả. Nhi thì là học sinh mới chuyển tới. Vậy nên chẳng ai nói chuyện với ai. Nhưng tính hay quên của tôi thì chẳng lúc nào sửa được, nên cái tính đó đã giúp cả hai chúng tôi bắt đầu tình bạn sâu đậm này. Tôi hay quên đồ dùng học tập  nên thường xuyên quay ngang quay dọc mượn đồ. Một hôm, tôi đã quay qua mượn đồ cô bé ấy - một người mà tôi chẳng biết tên. Cô bé ấy có khuôn mặt trái xoan, đôi môi nở nụ cười, đưa đồ dùng học tập cho tôi mượn. Chính nụ cười đó đã hớp hồn tôi - tôi ... yêu cô ấy từ nụ cười đầu tiên. Đùa đấy! Từ đó, chúng tôi dần dần thân hơn, lúc nào cũng như hình với bóng và trở thành bạn thân từ lúc nào không biết.

Chúng tôi có chung sở thích, luôn luôn giúp đỡ nhau về học tập cũng như một số việc khác. Tôi không biết, đối với cô ấy, tôi có quan trọng hay không. Nhưng lúc bấy giờ, đối với tôi, cô ấy rất quan trọng - là một phần tử trọng yếu trong cuộc đời, trong cuộc sống vẫn còn non nớt, ngây ngô mới vừa tròn 9 tuổi.

***

Tôi thường hay bị ba mẹ mắng khi hư hay làm ngứa mắt bố (lúc bố đang bực mình mà vẫn lảng vảng trước mặt). Những lúc ấy, tôi khóc rất nhiều. Trẻ con mà, nhất là khi cô mới chỉ 9 tuổi thôi. Tôi chui lên phòng trốn, khóa kín cửa lại, ngồi viết nhật ký. Sau đó, tôi thường nhắn tin hay gọi điện cho Nhi.

Tôi là người tự ti, hay giận, hết giận cũng mau. Hơn nữa, sau khi kể với Nhi hết mọi chuyện, được cô an ủi, đồng cảm và sẻ chia, nỗi buồn cũng vơi đi được phần nào. Một lát sau thì quên hẳn đi. Tôi chẳng bao giờ giận được lâu. Thường thì giận lâu nhất cũng chỉ giận ba được 1- 2 ngày, sau đó hết giận lại quấn quít, sán lại đòi ôm lấy ba tôi!

Thỉnh thoảng, tôi bị mẹ nói là ích kỉ. Sự thật thì thỉnh thoảng tôi cũng không thích mẹ tôi lắm vì tôi có cảm giác mẹ có ác cảm với tôi. Mẹ tôi chẳng bao giờ bênh tôi, toàn bênh thằng em vừa nghịch vừa hư của tôi thôi! Mẹ lúc nào cũng nghi ngờ tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, mặc dù những chuyện đó chẳng có chút xíu nào liên quan đến tôi cả!!! (*)

Nhiều lúc, tôi lại cảm thấy mẹ tôi nói đúng! Tôi thấy mình ích kỉ trong tình cảm. Tôi muốn Nhi chỉ chơi với tôi thôi, không muốn cô ấy chơi với ai khác. Tôi sợ rằng cô ấy chơi với các bạn khác thì sẽ không chơi với tôi nữa!

Cô bé mới có 9 tuổi ấy rất sợ, sợ cô đơn, sợ không có ai chơi với mình, ... Nhưng thứ mà cô sợ nhất ... chính là ... sự cô đơn ...

Đỉnh cao tình bạn của cô bé với bé Nhi là hồi hai đứa còn học lớp 4. Lên lớp 5, hai đứa vẫn còn chơi thân với nhau , nhưng cô có cảm giác, Nhi ... không thích chơi với cô nữa. Nhiều lúc cô bé cảm thấy rất buồn.

Một hôm, bé Nhi - viết vào quyển sổ của cô bé: " Nhi và Linh sẽ mãi là đôi bạn thân ... BFF - Best Friend Forever". Điều đó khiến cô bé vui hẳn lên. 

Một lần khác, Linh rủ Nhi và My - 2 đứa bạn của cô lẻn về nhà cô chơi. Những lần khác thì không sao, nhưng vì lần đó, 3 đứa trò chuyện trên lớp nên đã bị Ngân - bạn cùng lớp nghe được nên mấy bé bị phát hiện. Vậy là mỗi đứa bị bố mẹ cho một trận nhớ đời. Đó cũng là kỉ niệm đáng nhớ nhất của Linh khi cô bé học Tiểu học.

*****

Vậy là đã vào năm cuối cấp một. Rồi cũng đến lúc phải chia tay nhau, không còn được ngày ngày cung nhau cắp sách đến trường, không còn những ngày vui vẻ học tập cùng nhau nữa.

Chia tay ... Vậy là đã chia tay rồi!

Chúng nó buồn lắm (thực ra chỉ mỗi nó buồn thôi nhưng nó nghĩ rằng Nhi cũng buồn như nó). Dù vậy, chúng nó vẫn liên lạc với nhau. Dù không còn gặp nhau nữa nhưng chúng nó vẫn là bạn thân của nhau phải không?

Linh đã nhắn tin hỏi Nhi nhiều lần là: "Chúng mình có còn là bạn thân không?" hay "Cậu vòn nhớ tớ không?". Và câu  trả lời mà cô luôn nhận được là một câu trả lời khẳng định: "Đương nhiên rồi!"

Nhưng nó không chắc chắn lắm. Cứ mỗi lần lướt Facebook thấy ảnh Nhi chụp với bạn  thì nó lại buồn. Liệu tình bạn giữa hai đứa nó có phôi phai dần theo thời gian và khoảng cách không? Liệu có phải tình bạn của chúng nó chỉ tồn tại khi chúng nó gần nhau, bên nhau hay không? Hay, tình bạn tồn tại dựa trên sự tin tưởng , tin tưởng vào tình bạn vững chắc của chính chúng nó?

Tình bạn là một tình cảm thiêng liêng bền vững. Tuy nhiên, để được như vậy thì đôi bên phải cùng tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng vào một tình bạn lâu dài, bền vững của chính bản thân mình. Chúng ta phải tự tin, tự tin vào chính bản thân mình chứ đừng nên như cô bé trong câu chuyện trên nhé!!!  

_End_ Write by Thượng Quan Dạ Nguyệt - Boss tại nhà Gió

(*): Lời t/g: mấy đứa thử đọc truyện Sủng thê làm hoàng hậu đi, bà mẹ nữ chính ác vãi chưởng. Đọc thấy thương nữ chính vì có một bà mẹ như thế!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro