78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Seyoon giúp Hye Won thuê một gian phòng trọ nhỏ, diện tích không lớn, tương đối tiện nghi. Vốn cô ta muốn thuê một chỗ tốt hơn chút, nhưng Yoo Hye Won không đồng ý, cô nói muốn tiết kiệm tiền. Vì thế rất hợp ý Jung Seyoon. Cô ta chọn một khu phố cách khá xa trung tâm, có vẻ hẻo lánh nhưng cách siêu thị và hiệu thuốc không xa. Seyoon lại mua một chiếc di động và một ít vật dụng hàng ngày cho Hye Won, còn thuê một chị hộ lý đến chăm sóc Hye Won 24/24. Xem ra Jung Seyoon đã nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa duy nhất của Hye Won hiện giờ.

Sau khi đã thu xếp xong mọi thứ thì đã gần trưa. Jung Seyoon liền gọi đồ ăn ở ngoài mang đến, ba người cùng ăn trưa.

"Hye Won, gần đây mình có vài việc phải xử lý, có thể không thường xuyên đến thăm bạn được! Bạn đừng trách mình nhé!" Seyoon mặt lộ vẻ khó xử nói.

"Yoonie, bạn xem bạn kìa! Làm phiền bạn nhiều vậy, mình cũng rất áy náy! Có chị Soo Ah ở đây rồi! Bạn cứ bận việc của bạn đi! Yên tâm, mình sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu!" Hye Won cảm động nói. Hôm nay đã làm cho Seyoon bận quay cuồng lên rồi! Thuê phòng, thuê hộ lý đều là công lao của Jung Seyoon, cô có một người bạn tốt như vậy thực sự là thấy quá đủ rồi! Tuy rằng cô cực kỳ đau đầu về tình trạng hiện tại của mình, nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được. Ít nhất cô không đến mức ăn ngủ ở ngoài đường, ông trời vẫn cho cô một cơ hội làm lại từ đầu.

"Đây là điện thoại của mình, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho mình!" Seyoon viết số điện thoại lên giấy sau đó nói với chị Soo Ah: "Chị Soo Ah à, bạn tốt của em phiền chị chiếu cố nhé! Nhất định phải chăm sóc cẩn thận cho cô ấy chị nhé!"

Soo Ah vội vàng nói: "Yên tâm đi! Jung tiểu thư, đây là công việc của tôi mà, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy cẩn thận! Haizzz! Hai cô đúng là chị em tốt, làm cho người ta hâm mộ quá!"

Bận cả một buổi sáng, phải mau trở về, tốt nhất là trước khi Na Jaemin quay về, tóm lại thần không biết, quỷ không hay là tốt nhất. Jung Seyoon ăn xong cơm trưa liền từ biệt Hye Won.

Yoo Hye Won mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước mặt là các khu nhà trọ tầng tầng lớp lớp, thấy ban công nhà đối diện phơi không ít quần áo, vừa nhìn là biết đều là dân ở trọ giống cô.

Thẻ tín dụng vẫn còn không ít tiền, nhưng cô phải tìm việc làm thôi! Không thể miệng ăn núi lở được! Vì thế cô bắt đầu cầm báo lên, xem các thông tin tuyển dụng.

Chẳng lẽ cô thật sự là nhân viên tạp vụ sao? Phải làm thế nào? Cô nhăn mày, tưởng tượng ra bộ dáng mình đang mặc tạp dề, đeo khẩu trang, tay cầm giẻ lau. Vẫn không có ấn tượng gì! Haizzz! Hye Won! Mày thật đúng là ngốc quá!

Một con người đủ mắt mũi tay chân như vậy, chẳng lẽ không có một chút thành tựu gì sao? Thật là chán chường mà!

Lại nhìn chiếc áo vest kia lần nữa, Yoo Hye Won cầm áo lên đưa lại gần mũi ngửi ngửi, hình như có mùi gì đó, là mùi của đàn ông sao? Hye Won không khỏi nhíu mày, chồng của cô, người đàn ông tên Na Jaemin đẹp trai tuấn tú kia đã không còn trên trần thế sao?

Haizzz! Lúc này trái tim ngoại trừ sự thương xót với hoàn cảnh của mình hiện giờ thì hầu như không có bất kỳ đau đớn gì. Có lẽ đợi đến khi mình nhớ ra mọi thứ thì sẽ đau khổ thôi! Coi như ông trời cũng thương hại cô, bởi vì mọi bất công đều trút hết lên người cô, cho nên lúc này để cho cô quên đi, quên đi hết thảy!

Thở ra một hơi thật dài, Hye Won nắm tay lại đập lên vai mình, được rồi! Vậy thì phải bắt đầu lại một lần nữa! Cô, Yoo Hye Won, phải bắt đầu một cuộc đời không giống như trước nữa. Một cuộc đời mới tinh không có Na Jaemin, không có người thân!

Tòa nhà NJ.

"Tra đến đâu rồi?" Na Jaemin hai tay chắp sau lưng, lưng quay lại người mới đến, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Người vừa đến cung kính đáp: "Jung tiểu thư trước đây vẫn sinh sống tại Mỹ, ở cùng với Huang Tổng. Lần này trở về cũng đã từng gặp mặt với Huang Tổng"

"Còn gì nữa không?"

Người đàn ông dừng lại không nói nữa.

Na Jaemin đột nhiên lớn tiếng nói: "Kyujung? Sao vậy? Có chuyện gì khó mở miệng sao?"

Không đợi người đàn ông trả lời, Na Jaemin xoay người lại, túm chặt lấy cổ áo người đàn ông, đấm anh ta một quyền đến "uych" một tiếng.

Jaemin không hề để ý đến việc Kyujung có phải là trợ thủ đắc lực đã theo mình mười năm rồi hay không, ra tay trong nháy mắt. Kyujung cứng rắn nhận một đấm, khoé môi rỉ máu.

Kyujung chỉ cúi đầu xuống, dáng vẻ thâm tình không có một chút bất ngờ nào.

Jaemin biểu tình âm trầm giống như Diêm La trong bóng đêm hướng về phía Kyujung đang ngã xuống đất quát to: "Kyujung! Những chuyện này tại sao trước kia cậu không tra ra được? Lá gan của cậu... càng lúc càng lớn rồi!"

"Na Tổng! Thật xin lỗi! Tôi.... Tôi sợ Na Tổng thương tâm..." Kyujung ánh mắt tràn đầy vẻ xin lỗi nhìn Na Jaemin.

Ánh mắt vẫn sắc bén như trước, nhưng lại là cái cớ để Jaemin không hài lòng. Hắn lại đấm mạnh một quyền nữa vào giữa bụng Kyujung.

Kyujung cố nén đau đớn, hắn biết sớm muộn gì cũng có ngày này! Năm năm trước, Na Jaemin đã bảo hắn đi tra nơi ở của Jung Seyoon, hắn đã tra ra nhưng lại giấu nhẹm tin tức này đi, không nói cho Jaemin biết. Hắn không đành lòng nói cho Na Jaemin biết là huynh đệ của Jaemin đem ả đàn bà của hắn cao chạy xa bay. Huống chi người đàn bà này không đáng để hắn yêu! Cô ả không thể làm cho huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù được!

Hắn trơ mắt nhìn Na Jaemin bạo phát, thống khổ, mất mát, không cam tâm... Nhưng hắn không thể nói!

Nếu là năm năm trước đó nghe được tin tức như vậy thì Na Jaemin dám khẳng định mình sẽ lập tức bay sang Mỹ làm thịt tên Huang Renjun kia. Nhưng hiện giờ hắn tựa hồ bình tĩnh rất nhiều. Hẳn không thể không thừa nhận thời gian có thể làm thay đổi con người, nhất là năm năm không phải là ngắn.

"Còn có gì nữa?"

Kyujung dưới ánh mắt bức người của Jaemin chầm chậm đứng lên, nói tiếp: "Còn có... Jung tiểu thư lúc ở Mỹ hình như không chỉ có một tình nhân là Huang Tổng!"

Na Jaemin mày nhắn tít lại, ánh mắt sắc nhọn trừng nhìn Kyujung chỉ cúi đầu mà không nói. Hắn trước nay chưa bao giờ bịa đặt. Hôm nay đã nói thẳng ra như vậy là đã lưu lại nhiều thứ rồi! Chẳng lẽ hắn còn phải nói thẳng ra trước mặt Na Tổng rằng người đàn bà đó là loại lẳng lơ ong bướm sao?

Shit!

Na Jaemin vội quay ngoắt người lại, hai tay chống lên tấm kính, áp chế lại lửa giận của mình.

Lời nói của Kyujung hắn không phải là không hiểu, nhưng nhất thời không thể thừa nhận! Jung Seyoon đã trở lại! Tình cảm của hắn cơ hồ cũng quay lại năm năm trước, toàn bộ vài tháng ngắn ngủi hắn yêu và được yêu đó. Loại cảm giác này thường quanh đi quẩn lại trong đầu hắn, đuổi đi không được, lại mong mỏi được chạm vào như thế. Đó là lần đầu tiên hắn có một loại xúc động muốn thoả mãn một người đàn bà, muốn cho cô ấy cả thế giới.

Nhưng Kyujung giờ đang nói cho hắn biết, người đàn bà này là người lẳng lơ đa tình, như vậy hắn phải đối mặt với tình cảm của mình thế nào đây? Bắt hắn đi cười nhạo Na Jaemin của ngày xưa hay sao?

"Được rồi, cậu có thể ra ngoài!" Giọng nói mỏi mệt vang lên.

"Na Tổng..." Kyujung còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy bàn tay giơ lên của Na Jaemin lại im bặt, đi ra khỏi văn phòng tổng tài.

Bóng lưng kia cười nhạo lên hai tiếng, không che giấu nổi sự chua xót trong lòng...


Hye Won sáng sớm đã rời giường, nhờ chị Soo Ah mua giúp mấy tờ báo. Cô khoanh tròn mấy công ty vệ sinh lại, cực chẳng đã mà gọi điện thoại xin việc, nhưng hết lượt đều không phải là không thiếu người thì cũng chỉ tuyển nam thôi mà từ chối cô.

Hye Won không khỏi lắc lắc đầu, chẳng lẽ nghề nhân viên tạp vụ hiện nay cũng đắt show vậy sao?

Soo Ah đứng bên cạnh thấy bộ dáng hết đường xoay xở của Hye Won thì an ủi: "Wonie à, em đừng vội! Em gọi điện cho người ta thì đương nhiên người ta sẽ làm khó em rồi. Như vậy đi, chờ em đi lại dễ dàng hơn chút thì chị sẽ đưa em đi ứng tuyển. Người ta nhìn thấy dáng vẻ em thì nhất định sẽ đồng ý thôi. Tìm việc mà, nôn nóng là không xong!"

Hye Won cười cười gật đầu. Cô đương nhiên rõ ràng đạo lý này. Nhưng bản thân cô đang ở tình trạng hiện tại, thật sự là rất không tự tin, cô muốn nhanh chóng tìm việc để cho mình thêm chút tự tin, nhưng không ngờ cả nhân viên tạp vụ cũng đều khó tìm việc như vậy.

Không được, cô không thể trì hoãn thêm! Cô bấm số máy của bác sĩ Ryu: "Bác sĩ Ryu ạ, chào anh, tôi là Yoo Hye Won đây ạ. Anh còn nhớ không? Chính là bệnh nhân mất trí nhớ giường số 18 đấy ạ. Là như thế này... Hiện giờ tôi đang cần tìm việc gấp, liệu có thể gỡ thạch cao ở chân...? Đúng ạ! Gỡ đi ạ! Có được không ạ? Không sao đâu, anh đừng lo lắng!"

Hye Won phải hết cương lại đến nhu năn nỉ một hồi thì đối phương mới đáp ứng. Kỳ thực, cô cũng tương đối rõ ràng, bác sĩ Ryu nói chân cô không có vấn đề gì lớn, thật ra cô cũng không đến mức bỏ thạch cao. Chỉ là vì cô bị tai nạn xe nghiêm trọng vậy, thế mà lại không hề bị thương thì thật là quá thần kỳ đi, nên bệnh viện liền đem chấn thương duy nhất ở chân này coi thành "bệnh nặng", rất coi trọng săn sóc.

Mà rốt cuộc thì cô cũng được xác định, không phải là không có "bệnh nặng", mà "bệnh nặng" này đã ẩn vào bên trong.

Bác sĩ Ryu dặn dò kỹ lưỡng bắt cô nhất định phải đến bệnh viện của họ tháo thạch cao, không được đến nơi khác, tránh phát sinh thêm chuyện rầy rà. Hye Won sau khi được bác sĩ cho phép thì đột nhiên lấy lại được chút tinh thần, cô cảm thấy mình cách mục tiêu gần hơn một chút, vậy là không chần chừ gọi điện cho Jung Seyoon.

"Alo? Yoonie à? Mình Hye Won đây!" Hye Won nhiệt tình chào hỏi. Lúc này, trong mắt cô, Seyoon dĩ nhiên được coi là người thân duy nhất.

"Hye Won?" Jung Seyoon nhướn mày, Hye Won là ai? Nhìn dãy số xa lạ, cô ta không có chút ấn tượng nào! Chờ chút... đột nhiên nhớ ra đó là Yoo Hye Won, cô ta vội vàng thấp giọng nói: "Ồ, Hye Won à? Có chuyện gì không?"

"Mình muốn nhờ chị Soo Ah đưa mình đến bệnh viện thảo thạch cao... Đúng... Ừ... Bác sĩ Ryu nói được mà! Không cần đầu, không cần đâu! Bạn không cần đến đâu, mình làm phiền bạn quá nhiều rồi! Sau khi tháo thạch cao ra thì mình muốn tìm việc làm... Mình đã hỏi mấy công ty vệ sinh rồi... Mình muốn đích thân đi ứng tuyển... Mình không thể lúc nào cũng làm bạn lo lắng như vậy được!" Yoo Hye Won thành khẩn nói. Cô chỉ muốn nói cho Jung Seyoon một tiếng, để cô ấy đỡ lo lắng.

Seyoon ngắt máy, không khỏi nhíu mày. Con bé này không chịu ngồi yên! Vừa mới xuất viện mà ngày thứ hai đã muốn đi tìm việc rồi. Ha ha, thật sự là muốn xin làm nhân viên tạp vụ hay sao? Ha ha! Jung Seyoon không nhịn được cười thành tiếng.

"Chuyện gì mà vui vậy em?" Na Jaemin từ buồng vệ sinh đi ra, nhìn Jung Seyoon đang cầm di động cười ngặt nghẽo, tò mò hỏi.

Seyoon giật thót, vội đáp: "Ồ, không có gì, bạn em biết em đã về nên nói là muốn gặp mặt chút thôi"

"Ồ? Phải không? Hẹn gặp khi nào, anh đưa em đi." Na Jaemin dò hỏi.

Seyoon vừa nghe nói vậy thì vội xua tay lia lia: "Không cần đâu! Chuyện đàn bà con gái, anh đừng xía vào. Ha ha, hôm nay định đến công ty sao?"

"Ừ, tối nay có tiệc rượu, em cũng chuẩn bị để đi nhé!" Jaemin cười rất ôn nhu, ai thấy cũng đều cho rằng đó là hình tượng của người đàn ông rất tốt.

Seyoon sáng mắt lên, đây là lần đầu tiên sau khi cô ta trở về, Jaemin để cô ta xuất hiện trước công chúng, cô ta dĩ nhiên vui đến hoa tâm nộ phóng. Xem ra ngày cô ta ngồi lên chiếc ngai vàng mang danh hiệu phu nhân tổng giám đốc Na cũng không còn xa nữa!

Sau khi tiễn Na Jaemin lên xe, Seyoon liền ăn qua loa bữa sáng, đi thẳng đến shop thời trang hàng hiệu, cô ta không thể bỏ qua cơ hội tốt vậy được.

Jaemin lại bấm số di động của Hye Won, vẫn đang trong trạng thái tắt máy! Shit! Cô nhóc này định từ giờ mỗi người một ngả có phải không? Lần trước nghe điện chỉ "ừ" vài tiếng, còn dập máy, thật là to gan lớn mật mà!

Đơn xin ly hôn chỉ thiếu chữ ký của Na Jaemin, cô nhóc này muốn cứ vậy mà rời bỏ hắn sao? Nếu nói trước kia hôn nhân của bọn họ là hữu danh vô thực, nên khi chia tay cũng tương kính như tân vậy sao? Nhưng lúc này, hắn tựa hồ không muốn quyết định sớm như vậy.

"Kyujung!" Jaemin dặn dò, "Điều tra vị trí hiện giờ của Yoo Hye Won!"

"Yoo Hye Won?" Kyujung nhướn mày, cái tên này hẳn nghe qua ở đâu rồi thì phải.

"Sao thế? Cậu ngay cả tên của phu nhân tổng giám đốc cũng quên hay sao?"

"Ồ... vâng!" Kyujung giật mình vội đáp. Sau đó trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia nhu hòa, xem ra Na Jaemin cuối cùng đã chú ý đến một người con gái khác ngoài Jung Seyoon rồi! Ha ha, dấu hiệu tốt.

Tiệc rượu đêm nay là tiệc rượu của giới thương nghiệp, Jaemin sở dĩ dám đưa Jung Seyoon xuất hiện ở đây là vì hắn ta có một mục đích, mục đích báo thù...

"Nana, nhìn bộ lễ phục hôm nay của em thế nào?" Jung Seyoon mặc một bộ váy dài đen tuyền đi về phía Na Jaemin, dáng người cao ráo yểu điệu, da thịt trắng nõn, cơ thể đầy đặn lộ đường cong hình đồng hồ cát.

Na Jaemin ánh mắt lộ ra tà khí, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, cúi xuống hôn lên hai má, lại tránh đi đôi môi của cô ta. Hắn sủng nịnh thì thầm bên tai cô: "Thật là gợi cảm!"

Seyoon vừa nghe liền cười phá lên khanh khách! Cô ta khoác tay Na Jaemin, đi theo hắn vào bên trong, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo, dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ.

Những ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ đuổi theo hai người bọn họ. Seyoon nụ cười càng thêm sáng lạn, loại hư vinh này làm cô ta thập phần hưởng thụ.

Cảm giác được Jung Seyoon bên cạnh dựa cả cơ thể vào trong lòng mình, Na Jaemin cười càng thêm tà mị, bàn tay to của hắn choàng qua vai cô ta, gắt gao giữ chặt lấy cô ta bên cạnh, trong khi vẫn không quên liên tiếp gật đầu chào những người quen biết.

Ánh mắt hắn quét một vòng quanh đại sảnh tiệc rượu, cuối cùng dừng lại ở một dáng người đang đứng thẳng gần cửa ra vào. Ánh mắt hắn lại đảo thêm một vòng nữa, những người cần đến đều đã đến rồi, một vài phóng viên cải trang thâm nhập vào đây cơ hồ ẩn mình rất tốt.

Nụ cười càng thêm thần bí, Na Jaemin ghé sát tại Jung Seyoon, nhẹ nhàng nói: "Đưa em đến gặp một người bạn cũ nhé!"

Nói xong hắn khép chặt cánh tay, ôm Seyoon đi đến bên người đàn ông nọ.

Jung Seyoon nhìn theo ánh mắt Na Jaemin về phía người đàn ông đang đứng quay lưng về phía bọn họ, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, thân hình hắn sao lại giống... Jung Seyoon cuống quít nhìn về phía Na Jaemin, thấy hắn vẫn tươi cười như trước, không nhìn ra một chút khác thường nào.

Cô ta thấp thỏm không yên hỏi: "Na, hắn là...?"

Na Jaemin nhìn thẳng vào mắt cô ta, nhướn mày, cười nói: "Huang Renjun chứ ai, sao thế? Sao lại mau quên như vậy?"

Jung Seyoon rúng động toàn thân, cuống quít giãy giụa thoát ra khỏi vòng ôm của Jaemin, nhưng không chống nổi sức mạnh của hắn: "Na? Anh sao thế? Anh định làm gì? Em không muốn nhìn thấy hắn! Jaemin... Anh có biết em..."

Seyoon lòng dạ rối bời, hắn định làm gì? Chẳng lẽ mọi lớp ngụy trang giả dối của cô ta đã bị hắn nhìn thấu hết rồi hay sao? Rõ ràng biết cô ta không muốn gặp lại Huang Renjun, nhưng lại cứ lôi kéo cô ta đi đối mặt với hắn! Jaemin rốt cuộc muốn làm gì? Hắn hôm nay đưa cô đi tham dự tiệc rượu này rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?

Cô ta không phải hoảng loạn vì sắp đụng mặt với Renjun, mà cô ta sợ Na Jaemin đã biết hết chân tướng của sự việc! Seyoon nhất thời run rẩy chân tay. Cô ta không dám giãy giụa quá mạnh, sợ làm người xung quanh chú ý đến. Vốn dĩ hai người bọn họ đã quá đủ nổi bật rồi, cô ta đành thấp giọng xuống trao đổi với Na Jaemin.

Jaemin đột nhiên cao giọng nói sang sảng: "Đừng quá căng thẳng, em yêu! Tôi chỉ muốn thay em nói cho hắn biết, em là người đàn bà của ai!" Ánh mắt sắc nhọn, lại thêm nụ cười quái ác, càng làm cho Jung Seyoon thêm hoảng hốt.

Những người tham gia tiệc rượu vốn đang nói chuyện với nhau, lúc này cũng có vài người hiểu kỳ nhìn về phía bọn họ. Mọi người tò mò nhìn Jaemin và người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh hắn.

Jung Seyoon bị Na Jaemin lôi kéo đi đến sau lưng Huang Renjun.

"Injunie, lâu rồi không gặp!" Jaemin giọng nói không lớn, nhưng rất khí khái, Renjun nghe thấy lập tức quay ngoắt lại.

Nhìn thấy dáng vẻ hắn đang ôm ấp Jung Seyoon, Renjun nheo mắt lại, lập tức cười khẩy: "Đã lâu không gặp!"

Jaemin nhìn chăm chăm Renjun thật lâu, cố ý tạo ra không khí giương cung bạt kiếm, ai cũng có thể nhìn ra được sự căng thẳng giữa hai người. Sau đó, Na Jaemin tiếp lời: "Sao nào? Nhìn thấy người tình cũ, không hỏi thăm một câu à?"

Người tình cũ? Những người ở xung quanh khẽ xì xào to nhỏ. Người đàn bà bên cạnh Na Tổng là người tình cũ của Huang Tổng sao? Cô ta là ai? Đây là tình huống gì?

Một vài phóng viên lén đưa ống kính máy camera nhằm vào ba người họ, vài phóng viên khác thì lén chụp ảnh từ nơi họ ẩn mình.

"Na Jaemin! Anh.." Jung Seyoon đột nhiên phát giác ra một tia lãnh ý, hắn... hắn có ý gì?

Cô ta cảnh giác nhìn chăm chăm Jaemin, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt Na Jaemin nhìn cô hiện giờ có sự khinh miệt, đùa cợt. Chẳng lẽ hôm nay hắn đưa cô ta đến đây tham gia tiệc rượu không phải là để cho cô ta một danh phận mà là có mục đích khác sao?

"Người đàn bà này, tôi muốn biết trong mắt em, tôi và Huang Renjun, phân lượng của ai nặng hơn một ít?" Na Jaemin lúc này buông Jung Seyoon ra, hai tay đút túi quần, bộ dáng xem kịch vui.

"Em không biết anh đang nói cái gì!" Jung Seyoon cố gắng trấn tĩnh lại, cô ta đang suy nghĩ đối sách, nói như vậy Na Jaemin đã biết mối quan hệ của cô ta và Huang Renjun sao? Như vậy bước tiếp theo hắn muốn làm gì? Cô ta phải ứng phó ra sao đây?

"Renjun! Người đàn bà của tôi nói, buổi tối của năm năm về trước, ông... với cô ta..." Na Jaemin cố ý kéo dài giọng, nhìn Renjun.

"Đủ rồi! Jaemin!" Seyoon đột nhiên kêu lên: "Anh đang muốn làm nhục em, có phải không?"

Na Jaemin lập tức nở nụ cười: "Người đàn bà này, tôi chỉ muốn thay em báo thù thôi! Sao nào? Nhìn thấy người đàn ông đã cưỡng bức em năm năm về trước, em không có một chút hận ý nào sao?"

Seyoon đột nhiên nhận ra được sự vũ nhục của Jaemin, hắn căn bản là không tin vào lời nói dối của cô ta! Hắn hôm nay là muốn công cáo toàn thiên hạ sự phản bội của cô ta sao? Đồng thời, đối với huynh đệ của mình, hắn cũng không lưu lại một chút tình cảm nào. Hắn mượn lời nói dối của cô ta để cáo chiếu thiên hạ, huynh đệ của hắn đã cưỡng bức người đàn bà của hắn! Một hòn đá ném trúng hai con chim!

Huang Renjun mặt không chút biểu cảm nào nhìn Jung Seyoon, cô ta có thể nói ra lời nói dối như vậy, hắn không có chút nào kinh ngạc. Seyoon là loại đàn bà gì, hắn vô cùng rõ ràng! Cô ta là người không muốn chịu thua! Năm năm trước, nếu không phải vì cô ta quá sốt ruột, không đợi được nữa, thì cô ta cũng sẽ không câu dẫn hắn. Năm năm sau, nếu không phải cô ta quá thất vọng thì cũng không trở về lần nữa.

Lúc này Renjun lại thấy Jung Seyoon có chút đáng thương hại. Cô ta cho rằng mình có thể đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay, nhưng cuối cùng người bị thương không phải là cô ta hay sao? Từ lúc cô ta quyết định bỏ rơi hắn để trở lại bên cạnh Na Jaemin, thì hắn đã dự đoán sẽ có ngày này rồi! Cô ta sẽ thương tích đầy mình đứng đây để Jaemin tha hồ nhục mạ! Nhưng lúc này, hắn cũng không muốn giải cứu cho cô ta. Cho dù hắn có chút thương tiếc cô ta, thì lúc này đối với cô ta hắn chỉ còn lại sự thông cảm mà thôi.

"Jaemin, không cần phải làm vậy đâu! Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ cậu đã từng yêu!" Huang Renjun thở dài, nói ra lời nói mình vẫn luôn muốn nói. Cho dù Jung Seyoon không còn là người phụ nữ trong lòng bọn hắn kia, nhưng dù sao bọn họ cũng đều đã từng yêu cô ta, tình yêu này sao có thể nói biến mất là sẽ biến mất hoàn toàn đây? Hắn không để ý đến việc Jaemin công kích hắn, đối với hắn mà nói, loại tin tức ngoài lề này không có ảnh hưởng gì lớn cả, chỉ làm cho sự chú ý với Huang Thị càng tăng mà thôi.

"Yêu? Ha ha, ha ha! Tôi sẽ yêu một người đàn bà có chồng khắp thiên hạ vậy sao? Thật là đáng cười! Jung tiểu thư, tôi nghĩ cô tính toán nhầm rồi! Vợ của Na Jaemin tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Yoo Thị – Yoo Hye Won, là thanh mai trúc mã của tôi, là người vợ hợp pháp của tôi! Còn cô? Cô chẳng qua là một đôi giày rách mà tôi đã từng đi mà thôi! Ha ha ha! Muốn bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng sao? Năm năm trước không có khả năng, ngày hôm nay của năm năm sau, càng không có khả năng! Ha ha ha!" Tiếng cười cuồng ngạo của Na Jaemin vang lên khắp đại sảnh. "Tôi còn muốn nói cho cô biết, tôi hôm nay ở tại chỗ này tuyên bố rõ, nếu gã đàn ông nào còn dám tiếp nhận thứ đồ mà Na Jaemin tôi đã vứt bỏ, vậy... tôi sẽ khiến cho người đó chết không có chỗ chôn!"

Đám phóng viên xung quanh rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, họ xông tới bên cạnh ba người Na Jaemin, không ngừng chụp ảnh lia lịa, chỉ sợ sẽ bỏ qua cảnh tượng đặc sắc nào đó thôi.

Jaemin lời nói thập phần uy hiếp, có lẽ lời này là nói cho Huang Renjun nghe! Nhưng Jung Seyoon biết, lời này là nói cho khắp thiên hạ nghe! Từ hôm nay trở đi sẽ không có người nào dám tiếp cận Seyoon cô ta nữa! Cô ta chính là có bay lên được ngọn cây thì cũng không thể làm phượng hoàng được nữa.

"Jaemin! Anh đừng quá đáng! Tôi có chồng khắp thiên hạ sao? Là ai nói tôi là nữ thần, không có tôi thì không thể sống được? Tôi chỉ muốn một danh phận thôi! Lẽ nào là tôi sai hay sao? Lần đầu tiên đẹp đẽ nhất của tôi đã dâng hiến cho anh, anh lại đối xử với tôi thế nào? Anh nói sẽ cưới tôi, vậy tại sao lại cưới con bé Yoo Hye Won kia? Anh coi tôi là cái gì?" Jung Seyoon đột nhiên rút hết những lời nói trong đáy lòng ra lên án, cô ta bất chấp rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro