Câu chuyện thứ nhất : Phong cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01.

Mễ Gia Thành đã yêu Chung Hồng Sâm được bao lâu rồi?

Có lẽ là khi ngồi ở hàng ghế khán giả vào mùa xuân năm đó, cậu nhìn thấy người đấy đứng trên sân khấu.

Cậu luôn nhớ tới ngày hôm đó, khi Chung Hồng Sâm đi ra ngoài hội trường, gió xuân thổi bay lá cây, rơi vào đầu anh. Anh sững sờ một lúc, để những chiếc lá từ từ rơi xuống. Phần tóc mái của anh đã dài ra và che đi đôi mắt, nhưng Mễ Gia Thành vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của anh qua đó.

Mễ Gia Thành không thể không thừa nhận, lúc ấy trong lòng đã có chút rung động. Mỗi cử động của Chung Hồng Sâm đều khiến trái tim cậu loạn nhịp, giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, khóe miệng vô thức cong lên.

Cậu có vẻ hơi thích Chung Hồng Sâm rồi.

PEL luôn tổ chức một số hoạt động kỳ lạ và Chung Hồng Sâm luôn là khách mời thường xuyên của những hoạt động này. Anh ghét nhất việc giao tiếp xã hội, đối với Chung Hồng Sâm, những người xung quanh chỉ là đồng đội, là những người cùng nhau hướng tới một mục tiêu chung trên sân. Nhưng ngoài sân đấu, cuộc sống của họ không giống nhau.

Mễ Gia Thành cũng được mời tham gia hoạt động lần này, trong trí nhớ của Chung Hồng Sâm, đây là lần đầu tiên anh cùng Mễ Gia Thành nói chuyện. Mễ Gia Thành có vẻ rất giỏi giao tiếp, cậu ấy có vô số chủ đề để nói với người khác và dường như có thể trò chuyện với tất cả mọi người.

Mễ Gia Thành thích Chung Hồng Sâm, điều này không ai biết ngoại trừ bản thân cậu, tình yêu này được chôn vùi sâu trong trái tim Mễ Gia Thành.

Ngày hôm đó, Mễ Gia Thành tình cờ được xếp vào cùng nhóm với Chung Hồng Sâm. Đối với cậu đó là điều vô cùng hạnh phúc. Cậu dường như đã đến gần Chung Hồng Sâm hơn. Cuối ngày, Mễ Gia Thành và Chung Hồng Sâm làm quen với nhau, cậu kéo anh đi khắp địa điểm tổ chức sự kiện và kể về quê hương cũng như sở thích của mình. Khi Chung Hồng Sâm và Mễ Gia Thành ở cùng nhau, họ dường như nói nhiều hơn.

02.

Khi trở về căn cứ, Mễ Gia Thành luôn cười khúc khích, Ngô Hạo và Gia Phúc nghĩ rằng vì cậu được tham gia hoạt động cùng thần thượng 33svan của mình.

Sau khi Chung Hồng Sâm về, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng nhiều hơn, chính Hà Thiên Hữu là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn.

"Anh ơi, gần đây anh có gặp chuyện gì vui hả?" Hà Thiên Hữu chưa từng thấy Chung Hồng Sâm cười như vậy, bình thường anh ấy ở trong câu lạc bộ rất nghiêm khắc, gần đây anh ấy luôn cầm điện thoại di động, không biết đang đọc cái gì mà cười suốt.

"Ừm, chắc là vậy."

Chung Hồng Sâm quay đầu lại và nhìn Hà Thiên Hữu. Đây là một trong số ít người mà anh có thể nói chuyện trong câu lạc bộ, và Chung Hồng Sâm chỉ coi cậu ấy như một đứa trẻ. Ai cũng nói mình dịu dàng với người khác nhưng cuối cùng đó chỉ là mối quan hệ hời hợt, điều trớ trêu hơn nữa là mối quan hệ này được duy trì bằng sự dịu dàng hời hợt.

Hà Thiên Hữu trở nên hứng thú. Có rất ít chuyện có thể khiến Chung Hồng Sâm cười như thế này, ngoại trừ việc thắng trận đấu, khả năng cao là bạn chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm như vậy khi Chung Hồng Sâm.....đang yêu.

Nhưng trong tình yêu, theo Chung Hồng Sâm, nó là thứ mà anh không thể hiểu hay xác định được. Trước đây có người tỏ tình với anh, cả nam lẫn nữ, anh cũng đã thử, nhưng sau một thời gian, Chung Hồng Sâm cũng sẽ dần mất hứng thú.

Đôi khi ngay cả chính bản thân anh cũng tự hỏi liệu chúa có phải đã đánh cắp thứ gì đó khiến người ta trở nên không hoàn hảo hay không?

03.

Sáng sớm thức dậy, Mễ Gia Thành ngồi trước máy tính bật stream lên, trò chuyện cười đùa với các fan như thường lệ. Vì dậy quá sớm, hầu hết các tuyển thủ đều chưa online, khi mở danh sách bạn bè, Mễ Gia Thành ngạc nhiên khi thấy Chung Hồng Sâm đang trong trận: "33 ở đây, mình muốn chơi với anh ấy."

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô dụng của Mễ Gia Thành, các fan không chịu được bắt đầu spam comment.

[Anh này anh có làm được không?]

[Sốp ơi, cậu chủ động chút đi.]

[Sao trông cậu có vẻ vô dụng thế ChengC?]

[Ừ, cậu chủ động nhắn cho anh ấy đi.]

"Hả! Cái gì! Chủ động?" Mễ Gia Thành lại mở danh sách bạn bè nhìn, "Anh ấy đang chơi, sao mình phải chủ động nhắn cho anh ấy chứ."

Các fan ngồi xem chỉ hận rèn sắt không thành thép, cuối cùng cậu suy nghĩ một lúc, theo hướng dẫn của các "giáo viên" đang điên cuồng comment kia, cậu gửi cho Chung Hồng Sâm một câu : Anh có thể chơi nhanh hơn không?

"Nếu anh ấy trả lời mình, mình sẽ chơi với anh ấy. Nếu anh ấy không trả lời, mình không thèm chơi nữa." Mễ Gia Thành chưa bao giờ chơi game riêng với Chung Hồng Sâm trước đây. Vì ít tương tác cùng nhau, cậu không chắc Chung Hồng Sâm có trả lời hay không.

Một lúc sau, Chung Hồng Sâm trả lời bằng một dấu chấm hỏi trong hộp thoại.

"Mọi người xem!!! Anh ấy nhắn dấu chấm hỏi với mình? Ý là không muốn chơi với mình?" Mễ Gia Thành nhìn vào dấu chấm hỏi, xem ra Chung Hồng Sâm không dễ theo đuổi.

[Mễ Gia Thành, đừng bỏ cuộc.]

[Không phải chứ? Cậu nói khi về sẽ chơi với anh ấy sao?]

[Anh ấy sẽ chơi cùng với cậu mà!]

[Tui tin zhs sẽ chơi với cậu!]

"Nhưng anh ấy không nói muốn chơi với mình ~" Mễ Gia Thành muốn chơi với Chung Hồng Sâm nhưng nhìn câu trả lời này, anh ấy dường như không có hứng thú. Nói không buồn là nói dối, nhưng tâm nguyện nhỏ nhoi trong lòng vẫn chưa thành hiện thực, cậu cảm thấy giữa mình và Chung Hồng Sâm vẫn còn một khoảng cách rất xa.

[hsg nói không cần KD]

[Đợi anh ấy một lúc nhé.]

[Đợi xem anh ấy có kéo cậu không.]

[Mễ Gia Thành!!! Đợi một lúc nữa!!!]

"Chờ anh ấy" tràn lan trên màn hình, Mễ Gia Thành nhìn trong lòng có chút hưng phấn: "Vậy mình sẽ đợi anh ấy vậy"

Một lúc sau, lời mời chơi game của Chung Hồng Sâm đến từ góc dưới bên phải, Mễ Gia Thành không cần suy nghĩ mà bấm đồng ý, cậu không ngờ rằng Chung Hồng Sâm thực sự kéo cậu vào chơi cùng, đây là lần đầu tiên cả hai chơi riêng với nhau. Mễ Gia Thành hạnh phúc đến chết!!!!!

"Mọi người nhìn xem! Anh ấy mời mình!!!!!!!"

[Dừng! Đừng bày cái biểu cảm đấy, trông cậu không có chút liêm sỉ nào hết?!?!]

[Hóa ra đây là cảm giác con trai lấy chồng như nước lã đổ đi?...]

[Cậu yêu người ta đến như vậy sao mjc?]

Giọng nói của Chung Hồng Sâm truyền đến tai nghe, giọng nói quen thuộc như một liều thuốc độc chậm rãi ăn mòn trái tim nóng bỏng của Mễ Gia Thành từng chút một.

"Cậu muốn làm gì?"

"Có thể dẫn mình chơi game cùng được không?" Mễ Gia Thành không chắc lắm, cậu thừa nhận mình đang đánh cược.

"Hửm? Sao dậy sớm thế?" Chung Hồng Sâm rất ít thấy Mễ Gia Thành online sớm như vậy.

"Còn không phải dậy sớm chỉ để chơi game với cậu thôi sao~"

Cú tấn công bất ngờ của cún con này cũng khiến tim Chung Hồng Sâm lỡ nhịp: "Đừng nói loạn, kéo cậu chơi cùng."

"10 giờ mình dậy đợi cậu, nhưng cậu dậy cũng không thèm nhắn cho mình."

Giọng nói của Mễ Gia Thành mềm mại như lông vũ liên tục khuấy động lòng anh.

Vị trí của cậu trong lòng Chung Hồng Sâm dường như đã khác rồi.

04.

Người hâm mộ gần đây phát hiện ra rằng mối quan hệ giữa Chung Hồng Sâm và Mễ Gia Thành dường như đã được cải thiện rất nhiều, cả hai đều cho biết bên PEL tổ chức nhiều hoạt động và cả hai đều được mời nên đã thân với nhau hơn.

Sự kiện kết thúc đúng vào thời điểm nghỉ lễ, ngày hôm sau mọi người không có nhiều việc phải làm nên một đám thanh thiếu niên đầy nhiệt huyết đã hẹn nhau tổ chức một bữa tiệc nướng vào ban đêm.

Chung Hồng Sâm một mình chậm rãi đi phía sau mọi người, trên điện thoại vẫn còn lưu ảnh hoạt động ngày hôm nay. Phải nói rằng bên ban tổ chức rất nhanh trong việc đăng ảnh, trong số rất nhiều bức ảnh, Chung Hồng Sâm nhìn thoáng qua đã nhìn thấy một bức ảnh của mình và Mễ Gia Thành trong cùng một khung hình. Trong ảnh, anh đang nghiêng người về phía trước, Mễ Gia Thành cũng đang nghiêng người về phía anh, thật là trùng hợp, Chung Hồng Sâm nghĩ thầm rồi im lặng lưu lại bức ảnh.

Đi được một lúc, Mễ Gia Thành nhìn thấy Chung Hồng Sâm đi một mình ở cuối, trong khi mọi người đang nói cười thì cậu mới từ từ lùi về phía sau. Cậu lén lút đi tới cạnh Chung Hồng Sâm, nắm lấy tay anh: "Sao cậu không nói chuyện với mọi người?"

Cậu nói chỉ đủ hai người nghe thấy. Chung Hồng Sâm cúi đầu nhìn người nhỏ bé bên cạnh, quả nhiên, rất xinh đẹp.

"Làm sao?"

"Muốn nói chuyện với cậu."

"Sao vậy, cậu sẽ chết nếu không nói chuyện với mình hả?"

"Ừ, mình chỉ muốn nói chuyện với Chung Hồng Sâm."

Chung Hồng Sâm rất cao, Mễ Gia Thành phải ngước lên mới nhìn thấy được ánh mắt của anh. Lúc cậu ngẩng đầu lên vừa vặn Chung Hồng Sâm cũng cúi đầu xuống, hai ánh mắt chạm nhau, hai người đều im lặng, đều đọc được trong mắt đối phương đang nói gì. Không cần lời nói, tôi có thể hiểu bạn. Hai người trầm mặc một lúc, Chung Hồng Sâm phản ứng trước, vòng tay qua vai Mễ Gia Thành, kéo cậu vào trong lòng rồi đi về phía mọi người.

Một nhóm người đi đến quán thịt nướng, có người đề nghị chơi xúc xắc. Sau đó gọi phục vụ mang ra một ít rượu.

Đổ xúc xắc, Mễ Gia Thành là người mới, không hiểu quy tắc nên cậu bị những người anh em tốt lừa uống ba ly. Mễ Gia Thành vốn đã trắng trẻo, nhưng sau khi uống chút rượu, toàn thân đỏ bừng.

Sau khi uống rượu, Mễ Gia Thành cảm thấy hơi choáng váng, liền tựa đầu vào vai Chung Hồng Sâm, cười theo lời người khác nói. Đột nhiên có người nhìn cậu dựa vào Chung Hồng Sâm nói đùa: "Mễ Gia Thành, cậu không có xương sao? Tại sao lại dựa vào 33!"

"Đừng lo lắng cho tôi! Tôi chỉ thích dựa vào San bảo bối của tôi thôi~" Say rượu cùng với giọng điệu có chút khêu gợi, hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai Chung Hồng Sâm, khiến Chung Hồng Sâm không thể chống cự, anh đẩy kính của mình cố gắng che giấu cảm xúc.

Uống được một lúc thì một nhóm người đã say và bất tỉnh. Zhong Hongsen là một trong số ít người vẫn tỉnh táo. Mỗi người đỡ một người say rượu, đưa về khách sạn.

"33, giao cái tên say rượu Mễ Gia Thành này cho cậu, anh thật sự không thể làm gì được, cậu ấy ôm cậu chặt quá." Đối phương chỉ vào Mễ Gia Thành đang treo trên người Chung Hồng Sâm, khi cậu say rượu như một con gấu túi bám víu vào anh, Chung Hồng Sâm bất lực nhìn người trong lòng.

"Được rồi, phần còn lại phiền anh giải quyết nốt."

Chung Hồng Sâm dẫn cậu đi về, Mễ Gia Thành vòng tay qua cổ Chung Hồng Sâm không chịu buông: "Mễ Gia Thành, buông ra."

Thấy cậu vẫn không có ý định buông tay, Chung Hồng Sâm chỉ có thể hạ giọng, dỗ dành Mễ Gia Thành: "Được rồi, buông ra, chúng ta cùng trở về."

"Không ~" Mễ Gia Thành dựa vào anh, "3 bảo bối ~ 3 bảo bối thơm quá, 3 bảo bối thơm quá~"

Tuân thủ nguyên tắc không tranh cãi với người say rượu, Chung Hồng Sâm vẫn kiên nhẫn dỗ dành Mễ Gia Thành, nếu đổi lại là Hà Thiên Hữu anh đã đánh cho tỉnh giấc rồi.

"Mình cõng cậu trên lưng được không?" Đúng là cái tư thế này khó đi lại được, Chung Hồng Sâm bảo Mễ Gia Thành nằm lên lưng mình rồi cõng Mễ Gia Thành đi về phía khách sạn.

"San bảo ~" Tên nhóc say rượu nằm sau lừng nói nhảm, "Cậu là của mình, chỉ được là của mình thôi ~"

"Của cậu? Cậu là ai?" Chung Hồng Sâm cũng vui vẻ trêu chọc cậu.

"Tôi, tôi là bảo bối, là cún con của Chung Hồng Sâm ~ Tôi thích Chung Hồng Sâm nhất ~"

"Mẹ kiếp." Chung Hồng Sâm thấp giọng mắng Mễ Gia Thành, tên say rượu này có biết cậu đang nói cái gì không?

Chung Hồng Sâm cõng Mễ Gia Thành trên lưng đi về phía khách sạn, Mễ Gia Thành say rượu, thích nói nhảm, nhưng Chung Hồng Sâm rất nhẫn lại nghe từng câu, dưới ánh đèn đường chiếu lên bóng của hai người.

Chung Hồng Sâm hình như bị Mễ Gia Thành làm cho rung động rồi, mỗi khi đến gần Mễ Gia Thành, nhịp tim của anh sẽ không tự chủ mà đập loạn, anh hiểu cảm giác này khác với trước đây.

05.

Trong hơn nửa năm, Mễ Gia Thành đã theo đuổi Chung Hồng Sâm một cách say mê, và các fan đã gọi đùa cậu là từ một chú chó con nhút nhát thành một chú chó con thẳng thắn. Mễ Gia Thành cũng không chút ngượng ngùng đáp lại: "Mình thấy Chung Hongsen giống như mèo nhìn thấy cỏ bạc hà. Mình không thể cưỡng lại được."

Đúng là như cỏ mèo vậy, một vài động tác nhỏ của Chung Hồng Sâm cũng đủ để quyến rũ Mễ Gia Thành.

Những ngày không gặp nhau, Mễ Gia Thành luôn chơi game với Chung Hồng Sâm và "trêu chọc" anh trong game, bên kia màn hình, Chung Hồng Sâm cố gắng không mắng tên ngốc này. Khi gặp nhau, Mễ Gia Thành thậm chí còn tìm thời điểm thích hợp để cố nói với mọi người rằng anh là của cậu, tất cả mọi người cũng hiểu rằng người anh em tốt đứng đầu trong trái tim Mễ Gia Thành bắt đầu bằng chữ "Z"

Khi Tết đến gần, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, đối mặt với việc nhiệt độ giảm đột ngột, nhiều người đã bị cảm lạnh, tuy nhiên, cận kề những ngày nghỉ lễ, một số người đã về nhà kéo theo bệnh tật.

Mễ Gia Thành cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, cơn sốt đột ngột ập đến.

Đồng đội của cậu lần lượt rời đi, Mễ Gia Thành không có ý định về nhà trong năm nay, hai ngày trước cậu nhận được tin nhắn từ mẹ rằng mẹ và bố cậu sẽ đi du lịch, hai người cũng không có ý định đưa Mễ Gia Thành theo nên đã chuyển tiền cho cậu ăn tết.

Lúc này Mễ Gia Thành mới nhận ra mình có gì đó không ổn, đầu óc nặng trĩu, cơ thể không còn sức lực. Cậu lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra đo nhiệt độ, thấy mình sốt nhẹ, tưởng hiệu thuốc ở dưới lầu vẫn mở nên mặc áo khoác vào rồi đi xuống lầu.

Sau khi xuống, Mễ Gia Thành bối rối, không ai nói cho cậu biết hiệu thuốc đã đóng cửa, cậu sững sờ tại chỗ hồi lâu không có động thái tiếp theo, người đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Chung Hồng Sâm.

Cậu đờ đẫn bấm gọi điện cho Chung Hồng Sâm, đổ chuông mấy lần vẫn không có người bắt máy, Mễ Gia Thành tưởng rằng anh sẽ không nghe, cho đến khi bên kia lên tiếng : "Sao thế Mễ Gia Thành?"

"Chung Hồng Sâm, mình không tìm được hiệu thuốc!" Cậu vừa nói vừa sụt sịt.

"Dưới lầu không có sao?"

"Đóng cửa rồi!" Mễ Gia Thành đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức.

"Có chuyện gì sao? Cậu bị ốm?"

"Chỉ sốt nhẹ thôi, không sao đâu, mình về ngủ một giấc là được."

Đôi khi Chung Hồng Sâm thật sự lo lắng cho Mễ Gia Thành, tên ngốc này thật sự không biết gì cả, giống như một đứa trẻ vậy : "Cậu đang ở đâu?"

"Ở phía trước cửa hiệu thuốc ở tầng dưới."

"Vậy cậu đứng đợi mình một chút, mình đến chỗ cậu." Cũng may Chung Hồng Sâm còn chưa về nhà, đang ở trong căn cứ, 4AM cách LGD không xa, anh cầm áo khoác bước ra ngoài. Nhân tiện, anh nhìn vào các hiệu thuốc đang mở trên bản đồ.

Lúc đến nơi, anh nhìn thấy Mễ Gia Thành đang ngồi xổm trên mặt đất như một chú cún con, Chung Hồng Sâm vội bước nhanh về phía cậu vô thức đưa tay xoa đầu tên nhóc này: "Đi thôi."

Vừa vào cửa, Chung Hồng Sâm liền bảo Mễ Gia Thành nằm xuống giường, đo nhiệt độ cho cậu lần nữa, Mễ Gia Thành đợi Chung Hồng Sâm chuẩn bị thuốc cho cậu, may mắn thay vẫn có Chung Hồng Sâm ở đây. Anh đưa thuốc trong tay cho Mễ Gia Thành, bảo cậu uống xong hãy nằm xuống nghỉ ngơi.

Mễ Gia Thành ngoan ngoãn uống thuốc, rồi kéo góc áo của Chung Hồng Sâm không cho anh rời đi.

"Mễ Gia Thành, nếu không có mình cậu sẽ làm sao?"

"Đúng vậy, Chung Hồng Sâm, không có cậu thì mình biết làm sao đây."

Những lời này như một quả bom nổ chậm lòng hai người. Mễ Gia Thành dường như không thể tách rời anh, tình yêu của cậu ngày càng lớn lên, người khác coi đó là trò đùa, nhưng chỉ có cậu mới biết rằng cậu thực sự yêu anh. Chung Hồng Sâm dường như đã quen với sự tồn tại của Mễ Gia Thành, những hành vi làm nũng mà anh từng không thích dường như khi đặt lên Mễ Gia Thành anh không thấy khó chịu.

Mễ Gia Thành xác nhận với Chung Hồng Sâm rằng cậu chỉ muốn anh ở lại nói chuyện một lát thôi, cậu không muốn cũng không dám từ bỏ mối quan hệ hiện tại.

"Chung Hồng Sâm, khi nào thì cậu về nhà?"

"Năm nay không về."

"Vậy năm nay chúng ta cùng nhau đón năm mới được không?"

"Được."

06.

Vào ngày đầu năm mới, hai người cùng nhau đi ăn một bữa thật vui vẻ, đương nhiên là Chung Hồng Sâm mời. Trên đường về, Mễ Gia Thành đột nhiên đề nghị đi xem phim, Chung Hồng Sâm cũng không phản đối.

Cả hai đang xem những bộ phim gần đây nhưng không thấy có gì thú vị.

"Anh ơi, hãy lựa khách sạn theo ý anh muốn ~"

"Nói vớ vẩn." Chung Hồng Sâm nhiều lúc cũng không chịu được những lời nói đùa của cậu, mở điện thoại ra xem khách sạn thích hợp, đặt phòng xong hai người liền đi đến khách sạn.

Chung Hồng Sâm không hiểu tại sao anh lại đồng ý với đề nghị nực cười của Mễ Gia Thành, nhưng anh dường như hiểu rằng tình cảm của mình dành cho cậu không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa, anh thích Mễ Gia Thành.

Mễ Gia Thành đã chọn "Love Letter", cậu nghe bạn bè nói rằng phải xem bộ phim này cùng với những người mình thích. Trên màn ảnh đang chiếu phim, hai người tựa lưng vào ghế sô pha, Mễ Gia Thành thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Chung Hồng Sâm "đẹp trai quá"

Xem phim, uống thêm chút rượu, hòa mình vào bầu không khí, Mễ Gia Thành và Chung Hồng Sâm đều có chút hưng phấn.

"Cậu cứ nhìn mình làm gì? Mễ Gia Thành." Chung Hồng Sâm nhìn người đã vô số lần quay đầu nhìn anh "Cậu muốn làm gì?"

Mễ Gia Thành cũng không giả vờ: "Mình muốn thân mật với cậu."

Lòng Chung Hồng Sâm hoàn toàn bối rối.

Lời nói của cậu bất ngờ đập vào tim anh.

"Cậu có biết mình đang nói cái gì không, Mễ Gia Thành." Chung Hồng Sâm quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Mễ Gia Thành.

"Mình nói, Chung Hồng Sâm, mình thích cậu."

Mễ Gia Thành nói xong, sau đó lại cảm thấy có chút hối hận, tựa hồ có chút bốc đồng, sao đột nhiên lại hưng phấn như vậy?

"Mễ Gia Thành, cậu say rồi."

"Mình....."

Mễ Gia Thành chưa kịp nói chuyện đã bị Chung Hồng Sâm ngắt lời: "Không tranh cãi với kẻ say rượu."

"Chung Hồng Sâm, mình không có say."

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Mễ Gia Thành tiến đến gần Chung Hồng Sâm sau đó chạm nhẹ vào anh. Có lẽ vì uống rượu mà môi Chung Hồng Sâm ngọt ngào như thạch vị dâu, nó dường như gây nghiện. Mễ Gia Thành lần đầu tiên hôn, cậu căn bản không có bất kỳ kỹ năng gì, chỉ chạm vào trong chốc lát, nhưng lại để lại dư vị vô tận.

"Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc?"

"Ừm."

"Cậu chắc chắn?" Chung Hồng Sâm nhìn chằm chằm vào cậu, khi Mễ Gia Thành tiến tới, đầu óc anh trống rỗng, đến khi môi có hơi ấm, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan. Trái tim anh đang mách bảo rằng anh thích Mễ Gia Thành, vừa nhìn thấy cậu, tim anh đập vô cùng cuồng nhiệt.

"Xác nhận, Chung Hồng..."

Đôi môi lại áp đến, lần này không còn là gió nhẹ thoáng qua nữa, Chung Hồng Sâm giữ lấy đầu Mễ Gia Thành, hôn sâu hơn, chặn những lời còn lại của cậu. Anh chạm vào môi cậu một cách nhẹ nhàng, và nụ hôn trở thành một ngôn ngữ độc đáo, mô tả tình yêu của họ dành cho nhau.

Chung Hồng Sâm bế Mễ Gia Thành đặt lên đùi, ngẩng đầu nhìn cậu, một tay đặt lên eo. Trong cơn hoảng loạn, cậu vòng tay qua cổ Chung Hồng Sâm.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ Chung Hồng Sâm thở dốc, lẩm bẩm mấy câu nhỏ: "Chung Hồng Sâm, sao cậu có thể hôn giỏi như vậy?"

"Ngoan." Chung Hồng Sâm vuốt tóc Mễ Gia Thành, sau đó yêu cầu Mễ Gia Thành nhìn anh lần nữa: "Mễ Gia Thành, mình cũng thích cậu."

"Vậy là cậu đã đồng ý!"

"Ừm, bạn trai nhỏ."

Đôi môi mềm mại lại rơi xuống, tiếng chuông năm mới đúng lúc nửa đêm vang lên. Mỗi ô cửa sổ sáng đèn đều đang kể về một câu chuyện tình yêu mãnh liệt, pháo hoa nở rộ, chiếu sáng mọi ngóc ngách của thành phố.

Năm nay, Mễ Gia Thành có được Chung Hồng Sâm.

Trên đường đời, Mễ Gia Thành gặp được thứ mà cậu cho là phong cảnh đẹp nhất. Chung Hồng Sâm chính là phong cảnh hiếm có nhất trong cuộc đời Mễ Gia Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro