Chương 08: "Quyết định ra tay rồi à?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoàn trưởng, đã chuẩn bị xong." một tên binh lính chạy đến trước mặt Úc Lương Tranh, chào hỏi một tiếng kính cẩn rồi báo cáo.

"Tất cả bao nhiêu?" Úc Lương Tranh khiêng súng ngắm chà lau thật sạch, nghe vậy thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn tên binh lính kia nói.

"Là." tên lính bỗng nhiên lưu loát quẹo trái, hướng về phía sau hô một tiếng: "Điểm số."

Thanh âm nhóm binh lính cứ liên tiếp điểm số một người rồi lại một người, lưu loát gọn gàng, không chút nào trì trệ, Úc Lương Tranh hài lòng gật đầu, buông cái súng ngắm trong tay, nhìn lướt qua hàng ngũ chỉnh tề, trầm giọng nói: "Xuất phát."

Theo như các trinh sát binh nằm vùng truyền lại tin tức, đêm nay ở trên bến cảng lớn nhất thành phố C, có một lượng lớn vũ khí súng đạn được giao dịch, trong đó nhóm giao dịch là Hắc Tiêu đã dành nhiều năm lăn lộn trong giới hắc đạo, trên dưới cùng chung một con đường. Hôm nay dù có tốn nhiều công sức cũng muốn tóm được tên cầm đầu nhóm Hắc Tiêu kia.

Tuy rằng buôn bán súng đạn dược thuộc về lĩnh vực nghiêm cấm, nhưng chính phủ lại  mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nếu như không nháo quá phận thì trên cơ bản dễ dàng cho qua.

Nhưng lần buôn bán này không chỉ có thuốc súng, bọn họ còn buôn lậu ma túy. Hơn nữa gần đây, theo như điều tra được, có rất nhiều vụ khởi tố buôn bán trái phép, những đối tượng lần này cũng có liên quan.

Úc Lương Tranh híp mắt, buôn lậu ma tuý, chỉ bằng viên đạn trong tay anh cũng đủ để đem tên thủ lĩnh Hắc Tiêu bắn chết, trên đời anh ghét nhất chính là bán đứng quốc gia và buôn lậu, nhưng bọn chúng lại cố tính vi phạm hết 2 tội trên.

Bên cạnh Úc Lương Tranh là phó đoàn trưởng đội 387 – Kỷ Lâm thân mình run lên, xem ra đoàn trưởng nhà mình khí thế hừng hực, anh ta biết Hắc Tiêu hôm nay là đêm cuối cùng của mình rồi, anh ta sờ sờ cây súng lục bên eo, trong mắt hiện lên một tia nhiệt huyết.

...

Bọn anh khi đến nơi, vừa đúng lúc nhóm Hắc Tiêu đang giao dịch với cộng sự. Tuy rằng cảng biển được chất chồng những thùng hàng hoá dày đặc, chỗ đang giao dịch ở trong bóng tối, bọn họ lại cải trang thành ngư dân, nhưng Úc Lương Tranh liếc mắt một cái liền thấy được mục tiêu.

Anh quay đầu nhìn Kỷ Lâm một ánh mắt, hất cằm qua vị trí thùng đựng hàng ra hiệu, Kỷ Lâm hiểu ý gật đầu, liền cùng vài binh lính khác cố thủ.

Bọn anh trước đó không có mai phục, Hắc Tiêu có thể cùng với số thuốc súng này tung hoành nhiều năm như vậy, ít nhiều có sự giúp sức của thế lực tư bản, gã ta đang giao dịch, nếu như bỗng nhiên có nhiều người qua lại hay phát giác ra điều gì, chắc chắn nó sẽ truyền ngay vào trong tai gã.

Cho nên Úc Lương Tranh đã sớm thăm dò địa hình, thừa dịp đêm tối đánh úp bất ngờ, tốc chiến tốc thắng.

Ai trong quân đội đều biết, đoàn trưởng 387 Úc Lương Tranh có năng lực tác chiến không ai có thể sánh bằng, ngay cả thủ hạ của anh đều được thỉnh giáo từ anh, năng lực so với các đoàn binh khác mạnh hơn một bậc, rất nhiều đội quân mũi nhọn đều dồn hết sức lực muốn đi vào đoàn 387, thế cho nên từ khi Úc thượng tá nhậm chức đoàn trưởng 387, toàn bộ năng lực tác chiến cứ thế mà nâng lên, vượt bậc toàn quân.

Những binh lính theo chỉ huy của Kỷ Lâm, nhanh nhẹn giải quyết những tên canh gác kia, không chút tiếng động, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Úc Lương Tranh lúc này mới dẫn người từ từ tới chỗ vị trí giao dịch.

...

"Anh Trương quả nhiên thật hào phóng", người nọ nâng mấy thùng đựng vàng lên, ước lượng giá trị, trên mặt lúc này nở ra nụ cười: "Về sau hợp tác vui vẻ."

Thủ lĩnh nhóm Hắc Tiêu tên Trương Cường kia tươi cười thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới duỗi tay người nọ bắt lấy: "Hợp tác vui vẻ."

Trong khoảng thời gian này gã bị theo dõi gắt gao, đã lâu rồi nhóm Hắc Tiêu chưa buôn đơn hàng nào lớn như vậy, tuy rằng buôn lậu văn vật và buôn lậu ma tuý lợi nhuận rất lớn, nhưng gã trước nay chỉ buôn thuốc súng, hai dạng mới trên căn bản không thể thủ tiêu nhanh như vậy.

Thời gian gần đây, phát hiện phía đặc công có dấu hiệu hơi nới lỏng, gã đã phái người điều tra thật lâu, mới biết được đoàn trưởng đặc công đó không có mặt, đã nghỉ phép trở về nhà, lúc này đúng là cơ hội tốt!

Cái này gọi là chó ngáp phải ruồi, trong cái rủi có cái may.

...

Trương Cường lập tức bắt tay vào việc, quyết định tiếp nhận đơn hàng lớn này. Gã điều tra rất nhiều nơi, cuối cùng chọn bến cảng này làm địa điểm giao dịch.

Đầu tiên, bến cảng lúc đêm khuya rất ít người qua lại, tuy rằng bọn họ không phát ra tiếng động gì nhưng vẫn cẩn thận phòng trừ có người chú ý tới, đồng thời bọn họ cũng mượn những người lạ đi ngang qua để hỗ trợ che giấu, cho nên dù có ai để ý bọn họ thì cũng sẽ đơn thuần nghĩ rằng đó là một vụ trao đổi mua bán bình thường mà thôi.

Cuối cùng, nếu có tình huống nguy hiểm, bọn họ sẽ ngay lập tức lên thuyền ngay. Thuyền của bọn họ là thuyền tự chế tạo, tính năng so với chiến hạm của quân đội không hề thua kém, nếu quân đội muốn đuổi theo bọn họ, phải điều động quân hạm tới. Nhưng quân hạm đời nào mà điều động nhanh như vậy, chờ khi quân hạm tới, e rằng bọn họ đã sớm cao chạy xa bay.

Ngay cả phương tiện tẩu thoát Trương Cường cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, gã đắt ý cùng đám thuộc hạ tới bến tàu.

Trong lúc giao dịch đúng như gã dự đoán, mọi việc thuận buồm xuôi gió, không chút trở ngại, trên mặt gã có một chút vẻ vênh váo tự mãn. Kì thực cũng không trách gã được, trong suốt một năm vừa qua, gã ở trong quân đội không khác gì một cái đuôi theo sau lưng người khác, cuộc giao dịch thành công khi nãy đương nhiên sẽ khiến gã cao hứng.

Đang mải suy nghĩ khi nào sẽ thưởng nóng cho thuộc hạ thì bất ngờ nghe tiếng súng nổ, nhiều năm qua gã ở tổ chức Hắc Tiêu, trực giác mách bảo có nguy hiểm, Trương Cường lập tức không chút do dự mà gục xuống mặt đất.

Viên đạn xuyên qua bên tai gã, viên đạn đó xuyên qua tên thuộc hạ phía sau gã, người nọ gào lên một tiếng, che lại bụng nhỏ ngã xuống, máu đỏ tươi theo kẽ hở trên tay mà rỉ xuống.

"Lí Thuận, Vương Kỳ, rút!" Trong lòng Trương Cường kêu lộp bộp, lông tơ đều dựng thẳng lên, có thể trong lúc gã cùng Hắc Tiêu đang giao dịch thì những tên canh gác kia đã bị giải quyết, tình huống bây giờ không khác gì việc súng đang chĩa đầu gã.

Cái gì mà hàng hoá? Cái gì mà Mỹ kim (*) ? Đều là thứ vướng chân vướng tay, bây giờ bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.

(*) M kim: tên gi khác ca đng đô la M hay USD

Trương Cường bình tĩnh quyết định, lấy ra cây súng hướng đến chỗ hai tên thuộc hạ đắc lực bàn tính lộ tuyến rút lui, lập tức rời khỏi.

Nhưng Úc Lương Tranh làm sao có thể để gã thực hiện được mưu đồ, anh giao binh lính lại cho Kỷ Lâm, một mình xông tới như điện, phảng phất như mãnh hổ xuống núi nhào tới chỗ Trương Cường chạy trốn.

... Thân hình cao lớn linh hoạt như mưa bom bão đạn, như muốn hòa vào cùng những cơn gió lạnh, như cá gặp nước trong đêm đen.

... Chỉ lộ đôi mắt lạnh kinh người, lập loè những tia lãnh khốc như tử thần mà nhìn chằm chằm hướng Trương Cường.

Ống ngắm của chiếc súng ngắm không biết đã rơi từ lúc nào, Úc Lương Tranh chỉ cầm trong tay khẩu súng lục, không nổ súng, chỉ híp mắt nhắm theo bóng lưng của Trương Cường. Như một con báo đốm chờ con mồi đang giãy giụa, đến thời cơ thích hợp thì vồ lấy.

Trương Cường cắn răng tránh một viên lại một viên đạn, thể lực sắp không chống đỡ nổi, nhưng người ở đằng sau vẫn đang gắt gao bám theo đuôi gã, chỉ cần gã trì trệ một giây thì lập tức chết không còn chỗ chôn.

Phải lên thuyền mau! Thuyền sắp tới rồi! Kiên trì thêm một chút nữa thôi... Gã mạnh mẽ chui vào thùng hàng lớn, tránh được người phía sau một phen.

Lúc này, Trương Cường mới có thời gian rỗi lau đi mồ hôi trên trán, hung hăng mắng một tiếng: "Mẹ kiếp! Trở về mà điều tra được ai là nội gián thì chết với ông."

Trương Cường không phải là kẻ ngu, hôm nay hành động nghiêm ngặt như vậy nhưng vẫn bị lộ, nếu không có nội gián thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy.

Gã thầm oán hận rồi giương súng về phía Úc Lương Tranh nổ hai viên đạn, rồi tiếp tục hướng đến thuyền chạy trốn, gã biết mình nhắm chính xác, chắc chắn sẽ không hụt.

Nhưng gã không biết, người gã nhắm vào là Úc Lương Tranh, sẽ không có chuyện anh ngây ngốc đứng đó làm bia ngắm.

Úc Lương Tranh nhào trên mặt đất thoát được hai viên đạn, sắc mặt anh trở nên lãnh khốc, thừa dịp dùng luôn tư thế nằm hướng bên phải nổ hai viên.

Một hồi không có kết quả, anh đứng dập tiếp tục truy lùng, cả người như u linh (*) chậm rãi tiếp cận Trương Cường.

(*) u linh: linh hn người chết

Ngay tại thời điểm Trương Cường nổ hai viên đạn, có hai người đang chiến đấu bỗng nhiên cảm nhận được một tia đau trong người rồi ngã trên mặt đất không nhúc nhích, hiển nhiên đã tử trận...

20 mét... 15 mét... Cặp mắt Trương Cường sáng rỡ, sắp lên thuyền rồi.

Nhưng vừa mới nghĩ, hưng phấn trong lòng còn chưa tan, bỗng gã cảm thấy có ai đánh úp từ phía sau, Trương Cường rùng mình, quay đầu lại định bóp cò.

Nghĩ thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Úc Lương Tranh loé sang hướng bên cạnh, nhanh chóng thoát được viên đạn, bước chân vẫn không dừng lại, thân hình chớp nhoáng hiện ra, trước mắt Trương Cường có bóng đen đổ xuống.

Tiếp đó cổ tay gã đột nhiên có cảm giác đau đớn, răng rắc một tiếng, cổ tay bị Úc Lương Tay bẻ gãy, khẩu súng trong tay gã rơi xuống. Không đợi gã hồi phục lại, mắt cá chân lại tiếp tục bị một lực mạnh mẽ giẫm lên, Trương Cường gào lên thảm thiết, hai chân cùng cổ tay đã thay hình đổi dạng, đau đến nỗi muốn ngất đi.

Mồ hôi lạnh từ trán xông ra, nhưng không bị đều này mà làm cho gã đau đớn, tương lai gã từ đây đã đi vào ngõ cụt...

Trương Cường cắn răng nhịn đau, đối với Úc Lương Tranh gã hận vô cùng. Nếu không phải vì người này, gã sẽ không lâm vào tình cảnh như bây giờ, gã giật giật cánh tay, trong mắt hiện lên tia vặn vẹo điên cuồng.

"Muốn cùng tao 'đồng quy vu tận' sao?", không chờ ý nghĩ của gã thực hiện được, Úc Lương Tranh đã quay đầu nói một câu.

ng quy vu tn: cùng chết chung)

Họ Trương trừng lớn mắt, không nghĩ rằng ý đồ trong đầu mình, cái người này sẽ phát hiện ra.

Úc Lương Tranh cười lạnh, bàn tay tiến vào bên hông gã sờ sờ, lấy ra một con chip nhỏ, anh quơ quơ nó trước mặt Trương Cường nói: "Muốn nổ chết tao? Phải xem mày có bản lĩnh hay không đã."

Nói xong, Úc Lương Tranh không tốn sức lực lôi Trương Cường, tập hợp binh lính, trực tiếp đem gã té xuống đất.

Kỷ Lâm chớp chớp mắt, đối với việc đoàn trưởng tàn nhẫn như vậy thì lựa chọn làm ngơ, anh ta biết, nếu như cấp trên không phải muốn bắt sống thì anh đã sớm giải quyết gã từ lâu...

***

Công ty đã tan tầm, Nhạc Du vừa lúc định rời đi thì bị Bạch Trầm Chu chặn lại: "Hôm nay ra ngoài ăn cơm nhé?"

Bạch Trầm Chu là đồng nghiệp cùng chung bộ phận với Nhạc Du, so với cô Bạch Trầm Chu vào công ty sớm hơn một năm, vẫn tính là tiền bối, nhưng anh ta cũng không phải là quản lý chuyên nghiệp gì, cho nên khi vào công ty Nhạc Du không để ý gì nhiều.

Bạch Trầm Chu là người nhiệt tình, nhân duyên tương đối tốt, người lớn lên cũng khá ưa nhìn, năng lực cũng rất mạnh, trưởng phòng bộ phận nhân sự đã thăng chức, vẫn chưa chọn ra người đảm nhiệm vị trí này nhưng có nhiều tin đồn rằng vị trí đó của anh ta.

Thấy Nhạc Du vẫn chưa đáp ứng, Bạch Trầm Chu cười cười xoa đỉnh đầu cô: "Đi đi, hôm nay trong phòng có mấy người cũng đi, còn có Trương Thần Hi, anh mời, nghe nói em mới chuyển nhà? Coi như là chúc mừng."

"Được, nhưng mà em chuyển nhà mới không thể để anh mời cơm được, để em." Nhạc Du nhìn Bạch Trầm Chu cười cười, đối với sự chiếu cố của tiền bối cô luôn rất cảm kích, chẳng qua là bây giờ ví tiền của cô hơi 'cháy', bất quá để khi nào phát lương...

"Lần sau đi." Bạch Trầm Chu thấy bộ dáng đau lòng của cô, liền hiểu ra, cúi người bên tai nói nhỏ: "Anh biết em đang kẹt."

Nói xong lại xoa xoa đầu cô: "Được rồi, đến thang máy chờ anh, anh cùng với bọn họ sẽ lập tức đến."

Nhạc Du gật gật đầu, gọi Trương Thần Hi, cùng cô nàng ra khỏi văn phòng

Phía sau, người kia thấy Nhạc Du đã ra khỏi cửa lúc này mới đến chỗ Bạch Trầm Chu, ôm cổ anh ta, giọng điệu trêu ghẹo: "Quyết định ra tay rồi à?"

Trong mắt Bạch Trầm Chu tràn ngập ý cười, chụp cánh tay trên cổ: "Phải."

...

Hết chương 08

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro