133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
____________

Gió ngừng, mưa tạnh.

Thẩm Tri Ngật vẫn tiếp tục với ba vạn thủ đoạn của mình.

Khi chắc chắn rằng mưa đã tạnh, Chu Kỳ An và Trần Tố không hẹn mà cùng nhau nhanh chóng đi lên lầu, trở lại tòa soạn báo. Những người chơi khác không có động tĩnh gì, họ chưa thu thập đủ năm manh mối, cũng chưa nhận được âm thanh nhắc nhở. Nếu liều lĩnh đi theo, có thể sẽ gặp bất hạnh.

Cánh cửa sắt khép hờ, tường trong hành lang loang lổ bong tróc, chỉ có điều ánh sáng còn thêm âm u hơn một chút.

Trần Tố chủ động mở cửa.

Nhân viên tòa soạn báo ăn mặc chỉnh tề, bận rộn qua lại, mọi thứ không khác gì so với lần đầu tiên đến đây.

Trần Tố khẽ nói: "Thiếu vài nhân viên rồi."

Chu Kỳ An cũng nhận ra, dù bây giờ nơi này không còn dấu vết của vụ cháy, nhưng trong dòng thời gian quay ngược trước đó, những nhân viên đã chết thì thực sự đã chết.

Hệ thống không phát ra âm thanh nhắc nhở nào nữa, thỉnh thoảng chỉ có tiếng sột soạt, là nhân viên toà soạn báo đang chỉnh sửa bản thảo.

Tay họ bận rộn với công việc, nhưng đôi mắt mất đi tiêu điểm ấy không bao giờ rời khỏi cửa, nhìn chằm chằm đến mức khiến người khác dựng tóc gáy.

Trần Tố nhíu mày: "Bọn họ như đang đợi điều gì đó."

Tất cả nhân viên đều có vẻ như đang ngóng chờ điều gì.

Đôi mắt Chu Kỳ An lạnh lẽo: "Ông chủ tòa soạn báo."

Nhân viên từng nói zombie cầm tờ báo ghét trời mưa, bây giờ mưa đã tạnh, có lẽ nó sẽ sớm quay lại.

Hiện tại họ cần phải tranh thủ thời gian, vấn đề duy nhất là không biết tranh thủ thời gian để làm gì.

Hai người quyết định tách ra hành động, mỗi người kiểm tra một khu vực. Nhiệm vụ 【Tìm điểm bất đồng】 có thể là một gợi ý nào đó, vì vậy trước tiên vẫn phải bắt đầu từ hoàn cảnh bên trong tòa soạn báo.

Cảnh tượng giống hệt như trước đó họ đã nhìn thấy vô số lần, giờ hai mắt mệt mỏi vì đã nhìn quen đến mức không muốn nhìn nữa. Chu Kỳ An chỉ muốn biến đôi mắt mình thành máy chiếu tia laser, quét khắp nơi một lượt.

"Alo." Phía trước, người đàn ông đeo khẩu trang nhấc điện thoại màu đỏ trên bàn lên gọi: "Ông chủ, có người tìm ngài."

Hắn ta nhìn chằm chằm hai bóng người đang di chuyển, giọng nói nhấn mạnh: "Nếu có thể, ngài nhất định phải nhanh chóng quay về."

Từng từ đều được nhấn mạnh rất nặng.

Chu Kỳ An không bị làm phiền, tiếp tục dùng ánh mắt quan sát xung quanh để tìm bất đồng.

Tiếng ồn xung quanh ngày càng lớn, các nhân viên bắt đầu bàn tán lớn tiếng trò chuyện phiếm.

Trần Tố đứng cạnh cột trụ, những tiếng ồn không ảnh hưởng gì đến bà ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến ông chủ toà soạn báo có thể trở lại bất cứ lúc nào, áp lực trong lòng bà ta ngày càng lớn, khiến thái dương đổ mồ hôi lạnh.

Quan sát một lúc, Chu Kỳ An đột nhiên tiến đến gần khẽ nói: "Tìm được rồi."

Trần Tố ngạc nhiên nhìn sang.

Mới bao lâu chứ? Họ vào cửa hình như chưa đến bốn mươi giây!

Ánh mắt vui mừng chưa kịp nở rộ hoàn toàn thì đã nghe Chu Kỳ An nói tiếp: "Tôi đi trước, chị đi sau."

"..."

Chu Kỳ An nói là làm ngay, tuyệt đối không nao núng.

Y lao nhanh về phía bức tường, giữa đường đạp chân lên ghế, mượn lực nhảy lên giữa không trung. Không hề do dự, đôi tay nhanh chóng giật xuống một thứ trên tường: "Đi thôi!"

Luồng gió lạnh này hoàn toàn do Chu Kỳ An tạo ra khi y chạy, khiến kiểu tóc của Trần Tố bị thổi rối tung.

Thanh niên nhanh nhẹn rời khỏi hiện trường cướp bóc, nhân viên tòa soạn báo sau một giây ngẩn người thì dừng mọi công việc lại, hung dữ đuổi theo.

Trần Tố cắn răng, Chu Kỳ An chắc hẳn đã lấy được thứ rất quan trọng, bà ta không muốn lui cũng phải lui.

Tốc độ luôn là lợi thế.

Lúc này, Chu Kỳ An đã lao ra khỏi cửa, phía sau là âm thanh đánh nhau.

"Quả nhiên, trong khủng hoảng phải giao lại phía sau cho đồng đội bảo vệ."

May mà Trần Tố không nghe thấy câu này, nếu không bà ta sẽ tức giận đến phát bệnh.

Chỉ với vài bước nhảy từ trên cầu thang, bên ngoài đã có người chơi khác chờ sẵn, khi Chu Kỳ An bước ra khỏi ngưỡng cửa cuối cùng, y khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đứng vững mới ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tri Ngật.

Quần áo của người đàn ông bị trận mưa trước đó làm ướt sũng, nhưng ngoài phần mũi giày, không nhìn thấy một giọt máu nào, đôi tay thon dài hữu lực của anh dường như viết lên bốn chữ rõ ràng "trong sạch".

Chu Kỳ An: "Lão Lục đâu rồi?"

Thẩm Tri Ngật: "Sau khi nôn ra một thứ gì đó, Lục gia hối hận vì những gì mình đã làm, cắn lưỡi tự tử."

"..."

Thẩm Tri Ngật lại bổ sung một câu: "Tất nhiên, cũng có thể là do bị thủ đoạn của Viên tiểu thư dọa sợ."

Viên Niệm Thư hé môi, không nói nổi một lời.

Khi cô đến nơi, đã bị tình cảnh thảm thương của Lục gia làm kinh hãi, chỉ còn lại một đống thịt máu đang co giật. Khả năng hồi phục mạnh mẽ của con quái vật trở thành cơn ác mộng của Lục gia, cả lớp da trên người đã biến mất, nhưng ông ta vẫn không thể trút hơi thở cuối cùng.

Thẩm Tri Ngật không có máu trên người, nhưng cái bóng dưới chân anh thì có.

"Người sống vì mặt mũi, cây sống nhờ vỏ, tôi nhớ trong sách viết vậy."

Sau khi vào phó bản, đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động nói với cô, vẻ mặt lạnh lùng đến tận chân mày: "Ông ta không muốn cái vỏ này nữa, tôi cũng hết cách."

Lục gia gần như không thể nói thành lời, họng của ông ta chỉ là một đống thịt nát co thắt, trong cơn suy sụp tinh thần, ông ta vô thức lặp đi lặp lại một từ.

Viên Niệm Thư nghe rõ rồi —

Hội Săn Cá Voi.

Ngay lập tức, cả người cô lạnh toát.

Lục gia có liên quan đến Hội Săn Cá Voi, hay ông ta chính là thành viên của hội này?

Dù là gì đi nữa, kết cục của đối phương đã hiện ra trước mắt.

Hiện giờ Viên Niệm Thư không dám nhìn Thẩm Tri Ngật.

Những người chơi khác thì lại quan tâm đến thứ mà Chu Kỳ An mang ra, lập tức vây lại. Đúng lúc này, Trần Tố cũng bước xuống, phía sau còn có những tiếng bước chân hỗn loạn.

Trong cuộc truy đuổi, khẩu trang của nhân viên tòa soạn báo lỏng ra, nửa khuôn mặt phía dưới của họ biến dạng hoàn toàn.

Trần Tố vừa ra đến nơi thì nhân viên tòa soạn báo đuổi theo đã chặn hết lối vào. Họ như thể bị giam giữ vĩnh viễn trong không gian đó, không thể rời khỏi dù chỉ một bước.

Hàng chục cánh tay đen đúa không ngừng vươn ra, điên cuồng muốn kéo những người bên ngoài vào trong.

Bỏ qua những khuôn mặt đầy oán hận và méo mó đó, Chu Kỳ An tiến lên phía trước vài bước, mở ra thứ mà y đã mang theo – giấy phép kinh doanh.

Từ hai bàn tay trắng, trở thành chủ của hai cửa hàng, trong tiềm thức y luôn quan tâm đến mọi thứ liên quan đến quyền kinh doanh.

Lần đầu đến tòa soạn báo, trên tường không hề dán tờ giấy phép này.

Tờ giấy chưa được ép nhựa, cầm trong tay có cảm giác trơn láng kỳ lạ, con dấu ở góc dưới bên phải đỏ rực, trên đó in bốn chữ mờ mờ: Quỷ Miếu Phong Đô.

Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào con dấu, Kiều Tùng đột nhiên rùng mình.

Nhiệt độ trên đường phố không biết từ khi nào đã bắt đầu giảm xuống thêm, có thể lạnh như ban đêm ở trong núi

Chu Kỳ An dường như nhận ra cái gì đó, quyết định cất kỹ giấy phép kinh doanh: "Đi mau, ông chủ tòa soạn báo sắp quay lại rồi."

Dù nói vậy, nhưng không ai bước đi ngay lập tức. Trở về hay tiếp tục ở lại chợ quỷ?

Nếu trở về, bây giờ vẫn còn sớm, không thể tự nhốt mình trong ký túc xá nhân viên đóng cửa không ra.

Nếu tiếp tục ở lại chợ quỷ, rủi ro cực kỳ cao.

Là trưởng nhóm trên danh nghĩa, Chu Kỳ An vô hình chung đã trở thành chỗ dựa của cả nhóm, ánh mắt mọi người tự nhiên đều hướng về phía y.

"Đi đến Quỷ Miếu." Chu Kỳ An nhanh chóng đưa ra quyết định.

Mọi thứ trên giấy phép kinh doanh đều bình thường, chỉ có con dấu về Quỷ Miếu là khác thường, đây chắc chắn là một điểm đột phá.

Hơn nữa...

"Bây giờ là ban ngày, đến Quỷ Miếu vào ban ngày vẫn tốt hơn ban đêm."

Y ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ngay ngày đầu đến chợ quỷ, Thẩm Tri Ngâht đã từng nói sẽ xây dựng một Quỷ Miếu trên núi.

Cả nhóm vô thức nhìn theo ánh mắt y, hướng về đỉnh núi đen xa xăm. Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, rõ ràng còn cách đỉnh núi một khoảng không nhỏ, nhưng họ có thể thấy rõ một điểm đỏ trên núi.

Nhiệt độ trên đường ngày càng giảm sâu, các nhân viên tòa soạn báo chen chúc ở lối vào cầu thang, khuôn mặt bán trong suốt của họ lộ vẻ vui mừng.

Không cần trao đổi gì, tất cả mọi người đều chắc chắn rằng ông chủ tòa soạn báo đang ở gần đó, bắt đầu đồng loạt chạy về phía ngọn núi.

Chu Kỳ An là người chạy nhanh nhất. Y không ngu ngốc đến mức học theo tối hôm đó kết hợp với sếp để đấu với zombie cầm tờ báo vào lúc này.

Y đang mang theo hai cái đầu người, một khi đối mặt với zombie cần tờ báo, chúng sẽ không nương tay.

Hơn nữa...

Cả thế giới dường như đang dần biến dị, y có một linh cảm sức mạnh của ông chủ tòa soạn báo đang ngày một tăng lên theo thời gian.

Trong lúc chạy qua một góc rẽ, Chu Kỳ An thấy trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu, xác của Lục gia đã biến mất.

Thẩm Tri Ngật kịp thời nói: "Đã cho ông ta vào đất rồi."

Tất nhiên, chôn cất và an nghỉ là hai chuyện khác nhau.

Chi tiết này chỉ có thể đợi đến khi an toàn ra khỏi chợ quỷ rồi mới hỏi tiếp. Lúc này Chu Kỳ An dẫn đầu chạy phía trước.

Hai bên đường, tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa hoàn toàn, trên phố ngoài họ ra không còn bóng người nào khác.

"Á!" Một tiếng thét vang lên từ phía sau.

Trần Tố đang chạy thì nghe thấy tiếng của Viên Niệm Thư, theo phản xạ quay đầu.

"Đừng quay đầu lại!" Chu Kỳ An hét lên.

Ông chủ tòa soạn báo chỉ có thể phát huy tác dụng của tờ báo rách khi đối mặt trực tiếp với người chơi. Khi đang chạy trốn, không nên quay đầu trong bất kỳ tình huống nào.

Nhận thức được khả năng có bẫy giết người khi quay đầu, người chơi rùng mình một cái, điên cuồng tăng tốc chạy về phía trước.

Suốt quãng đường, con chó săn chạy thứ hai, còn Chu Kỳ An chạy đầu tiên.

Dù có sức mạnh thể chất vượt trội, nhưng sau khi chạy 3.000 mét, ai cũng phải thở hổn hển. Khi sắp đến đỉnh núi, Chu Kỳ An nhìn điện thoại, rồi chửi thề.

Thời gian trôi nhanh hơn tốc độ chạy của y.

Một khi vào núi, họ chưa chắc có thể quay về kịp.

"Tăng tốc!"

Không còn con đường nào khác, họ chỉ có thể chạy thục mạng.

Khi bầu trời lại tối thêm một chút cả nhóm cuối cùng cũng tiến vào núi!

Dưới chân toàn là lá khô rơi rụng, Chu Kỳ An bất ngờ nhận ra cái gì đó, nhịp thở hơi bất ổn.

Âm thanh.

Tiếng bước chân dẫm lên lá khô nhỏ hơn nhiều so với âm lượng bình thường.

"Có gì đó không đúng..." Lần này không phải là do môi trường, mà là bản thân mình.

Chu Kỳ An thử mở miệng nói, nhưng không chỉ tai, mà không có bất kỳ âm thanh nào được phát ra.

Zombie cầm tờ báo sau khi nuốt chửng đầu của ông chủ phòng trải nghiệm, đã kế thừa khả năng tước đoạt năm giác quan.

Có thể nào trước đó đối phương sử dụng giọng nói của Viên Niệm Thư để dụ dỗ Trần Tố quay đầu?

Chu Kỳ An nghiến chặt răng, trải qua bao nhiêu phó bản mà y chưa từng gặp phải một con quỷ xảo quyệt như vậy.

May mắn là khả năng của zombie ban ngày dường như bị hạn chế, không ngay lập tức tước đoạt hoàn toàn năm giác quan, nếu không họ chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Chẳng mấy chốc, thị lực cũng bắt đầu giảm đi.

Trùng hợp thế nào, ngay khi thị lực giảm, dưới chân xuất hiện một hòn đá nhô lên, Chu Kỳ An vấp phải ngã sấp mặt xuống.

Xui xẻo như vậy sao?

Một bàn tay kịp thời kéo y lại, Thẩm Tri Ngật xuất hiện bên cạnh.

"Cẩn thận." Thẩm Tri Nhật dùng khẩu hình miệng nói.

Những người chơi có số liệu không cân bằng dễ bị nhắm đến trong phó bản, huống chi bây giờ Chu Kỳ An còn là chủ tương lai của hai cửa hàng.

Chủ cửa hàng ở chợ Quỷ đều là quỷ.

Thế giới này cũng dần dần muốn biến y thành quỷ.

Mọi người đều bị tước đoạt giọng nói trước tiên, thính giác và thị lực chỉ còn lại chưa đến sáu mươi phần trăm, hơn nữa con số này vẫn đang giảm.

Cả nhóm đều lo lắng.

Không phải cứ đến Quỷ Miếu là mọi việc sẽ suôn sẻ, ngược lại, không biết điều gì đang chờ đợi họ ở đó. Giờ đây khi giác quan suy giảm, nếu có nhiệm vụ gì sau này, khả năng ứng phó của họ sẽ giảm đi đáng kể.

Do khả năng nghe nhìn giảm sút, lại không thể quay đầu, nên không ai biết chắc vị trí của ông chủ tòa soạn báo.

Khi cảm giác chạm cũng bắt đầu bị chậm lại, phía trước xuất hiện một con đường núi quanh co. Chu Kỳ An chạy theo con đường đó, chạy mãi cho đến khi đến tận cùng. Cuối cùng, trước khi năm giác quan suy yếu thêm, y ngã nhào vào ngôi miếu phía trước.

Thình thịch.

Tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Người cuối cùng vào trong vẫn còn chút tỉnh táo, liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Chu Kỳ An vẫy tay ra hiệu, rõ ràng là động tác gọi chó.

Con chó săn ngập ngừng bước tới trước mặt y.

Chu Kỳ An quỳ xuống, nheo mắt cố nhìn vào một con mắt của nó, xác nhận không thấy bóng dáng zombie cầm tờ báo từ phản chiếu từ phía sau, y mới quay người lại.

Người chơi vẫn còn sống, nhưng ai nấy đều thảm hại.

Do chạy ở phía sau, Viên Niệm Thư là người đầu tiên bị zombie cầm tờ báo nhắm tới, cảm giác chạm của cô bị chậm lại nhiều nhất. Sau khi dồn hết sức chạy vào trong, cô ngồi phịch xuống đất, thậm chí không thể đứng dậy.

Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt cô biến đổi.

Cửa Quỷ Miếu vẫn làm bằng cửa giấy trắng, bên ngoài đứng một bóng đen mờ mờ.

Nhìn hình dáng có thể đoán ra đó là zombie cầm tờ báo.

Nó không vào, chỉ đứng bên ngoài, bóng dáng lắc lư theo gió lạnh.

Giống như Viên Niệm Thư, Chu Kỳ An cũng giật mình. Nhưng rất nhanh y xác định zombie cầm tờ báo chưa thể vào ngay được, nếu không nó sẽ không quanh quẩn ở cửa.

Y chậm rãi ngẩng lên nhìn Quỷ Miếu trước mặt.

Thật khó tin đây là nơi mà những kẻ cai quản chợ quỷ ẩn náu, quá tiêu điều và đổ nát, dưới đất đầy rẫy những que nhang gãy vụn. Trên bàn thờ trong miếu, có một bức tượng đứng không rõ mặt.

Thẩm Tri Ngật chạm vào cánh tay của Chu Kỳ An, ngay trước mặt y, bẻ gãy một que nhang dưới đất.

Cây nhang lớn hơn nhiều so với hương bình thường, hoàn toàn là công trình chất lượng kém, không cần đốt, chỉ cần gặp gió là tro tự rơi xuống.

Chu Kỳ An dụi mắt, cúi sát mặt vào que nhang, mới thấy được vài mảnh vụn trắng sẫm bên trong.

Đúng lúc này, chân trước con chó săn liên tục cào cào, từ một góc kéo ra vài mảnh xương khô. Xương trắng càng đào càng nhiều, diện tích ngày càng lớn, không ai nghi ngờ dưới đất là một hố chôn người khổng lồ.

【Bạn đã phát hiện ra một ngôi miếu】

Âm thanh hệ thống đột ngột vang lên:

【Gặp miếu thắp nhang, gặp tượng phải bái, dương miếu thờ thần, âm miếu thờ quỷ】

【Nhiệm vụ phụ - Thắp nhang đã mở】

【Các chủ cửa hàng trên phố Phong Đô về đêm đều liên tục thắp nhang cầu phúc. Hãy hòa nhập với phong tục, mong bạn cũng hãy kính cẩn thắp nhang】

【Lưu ý thắp nhang số một: Con người được ưu tiên】

Ngay khi quy tắc này xuất hiện, con chó, Thẩm Tri Ngật và sếp như bị một lực vô hình đẩy lùi lại một chút.

Vì trong đội từng xuất hiện Lục gia, những người chơi khác không nghĩ quá nhiều về điều đầu tiên này, chỉ coi đó là cách đề phòng sự xuất hiện của kẻ phản bội trong nhóm.

【Lưu ý thắp nhang số hai: Có bao nhiêu khách, thì phải thắp bấy nhiêu nén hương】

Khi quy tắc này xuất hiện, cả nhóm đều nhíu mày.

Thắp nhang.

Một nén cho thần, hai nén cho quỷ.

Những cây hương được thắp ở trước các cửa hàng trong Quỷ Thị cũng đều là cặp đôi. Vì họ dâng hương lên tượng quản lý Quỷ Thị, chắc chắn cũng phải là số chẵn.

Hiện tại chỉ có tổng cộng bảy người chơi.

Kiều Tùng viết chữ trên mặt đất, cổ tay nhiều lần không dùng được lực, cuối cùng miễn cưỡng viết: "Chó có tính không?"

Vạn vật bình đẳng, chó cũng là sinh linh, lý ra phải tính.

Diên lại lắc đầu, viết vài chữ: "Nó không có linh hồn."

Kết quả này khiến mọi người ngạc nhiên, rõ ràng con chó này nhìn có vẻ thông minh hơn cả người, tại sao lại không có linh hồn?

Chẳng lẽ là con rối?

So với sự thật, sắc mặt mọi người đã trở nên tệ hơn.

Hương thắp cho quỷ nhất định phải là số chẵn, nếu thắp số lẻ, kết quả chắc chắn không tốt.

Không tính con chó, hiện tại chỉ có bảy người thắp hương, trừ khi ngay lập tức có một người thiếu đi... Người chơi không kìm được, bắt đầu cảnh giác lẫn nhau, lo sợ ai đó sẽ đâm lén.

【Lưu ý thứ ba khi thắp nhang: Phải là đồng nam hoặc đồng nữ】

Mọi người e dè nhìn về phía Diên.

Đồng nam đồng nữ.

Có vẻ như mọi trọng điểm đều rơi vào em.

Diên nhanh chóng viết: "Tuổi của tôi không như vẻ ngoài."

Nghe có vẻ như đang tìm lý do để tránh thắp nhang, nhưng sau một lúc im lặng, mọi người lại tin phần lớn.

Một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi vào phó bản, còn kỳ lạ hơn cả người năm mươi, sáu mươi tuổi. Trong quá trình chơi, Diên cũng không thể hiện thông minh quá mức.

Diên: "..."

Mất ngươi nhìn tôi cứ như nhưng một người thiểu năng trí tuệ vậy?

Em mới vừa gặp phải chút sự cố nên mới thành ra thế này.

Chu Kỳ An có dự cảm không lành, không liên quan đến Diên, mà là nhiệm vụ phụ này nhắm thẳng vào y.

Thẩm Tri Ngật khẽ thở dài, viết vào lòng bàn tay của y: Quyền quản lý.

Chu Kỳ An lập tức hiểu ra.

Các cửa hàng ở Quỷ Thị là do quỷ quản lý, y đã mua lại hai cửa hàng. Trong mỗi bức thư gửi cho người quản lý tương lai, họ luôn đặc biệt nhấn mạnh: Nếu lúc đó bạn vẫn còn sống.

Bây giờ nhìn lại, đó không phải là lời đe dọa, mà là một lời tiên đoán.

Dường như cả thế giới này đều muốn ép buộc y biến thành quỷ.

Do đó, ngay cả quy tắc thắp nhang cũng liên tục xuất hiện, không đạt được mục đích không buông tha.

Con chó săn đột nhiên sủa hai tiếng về phía bức tượng.

Tượng vốn không rõ mặt, không biết từ lúc nào sau lưng nó đã mọc ra sáu cánh tay, khuôn mặt càng lộ ra đôi mắt. Lạnh lẽo, dài nhỏ không có con ngươi, nó cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, làn da không thể diễn tả được trơn mượt, khiến người chơi nổi da gà.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bức tượng đã thay đổi như vậy.

Mọi người hít một hơi lạnh, không kịp nữa rồi.

Phải nhanh chóng chọn người thắp nhang.

Theo tuổi tác, trong số họ chắc chắn không có đồng nam đồng nữ, chính xác hơn là, trong trò chơi này khó có thể tìm thấy người chơi như vậy.

Tuy nhiên, trong học thuyết âm dương, đồng nam đồng nữ còn được hiểu là những người chưa trải qua quan hệ nam nữ.

Kiều Tùng ngay lập tức giơ tay thề, lắc đầu biểu thị mình không phải, những người khác cũng lắc đầu, vì người chơi hầu hết đều theo đuổi lạc thú.

Quan hệ tình dục rõ ràng là một cách để họ giải tỏa áp lực trong trò chơi.

Sếp dùng giày viết qua loa ba chữ: Không nhớ.

Một số ký ức về quá khứ của gắn khá lộn xộn, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.

"..." Chuyện này cũng có thể quên sao?

Mặc dù Chu Kỳ An cũng có ký ức bị mất, nhưng y có thể khẳng định mình là, bởi vì số dư trong tài khoản tiết kiệm ngoài các khoản trừ cố định hàng tháng thì không giảm nhiều.

Vẫn đang trả nợ nhà, sống trong khu chung cư cũ, chưa từng tiêu tiền cho ai, chẳng phải là độc thân thì là gì?

Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An chứa đựng tiếc nuối sâu sắc, sau đó nói mình cũng vậy.

Chu Kỳ An: "?" Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối như vậy.

Những người khác nhìn qua đầy ngạc nhiên, hai người nhìn qua như biến thái nhất này, lại chưa từng hưởng thụ cuộc sống về đêm sao?

Chỉ vài giây nữa, mũi và miệng của bức tượng cũng sắp hiện ra.

Chu Kỳ An chìm trong im lặng.

Nhìn qua, người thắp nhang có lẽ chỉ có thể là y hoặc Thẩm Tri Ngật, nhưng con người được ưu tiên. Thẩm Tri Ngật đã từng nói tuổi của mình lớn nhất khiến y không tin tưởng lắm về chủng tộc của đối phương.

Những người khác cũng đang nhìn Chu Kỳ An, nhưng không ai dám ép y thắp nhang, chỉ có thể sốt ruột.

Người thắp nhang sẽ đối mặt với nhiều nguy hiểm:

Thứ nhất, dâng nhang cho quỷ thì có gì tốt lành? Là người gần nhất, càng dễ gặp bất hạnh.

Thứ hai, dưới Quỷ Miếu toàn là xương trắng, cây nhang quá to này còn giống như được làm từ tro xương, một khi thắp hương, rất có khả năng sẽ khiến xác chết vùng dậy, người thắp nhang sẽ là người đầu tiên gặp họa.

Thứ ba, zombie cầm tờ báo bị nhốt ngoài cửa, nhưng các giác quan của họ vẫn đang giảm dần.

Nếu xương trắng vùng dậy thì...

Hậu quả khó lường.

Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, tay chân mọi người đều lạnh ngắt, chửi rủa nhiệm vụ lừa lọc này.

Tiếp tục chần chừ chỉ khiến tình thế thêm bất lợi, Chu Kỳ An cúi đầu im lặng một lúc, đột nhiên bước tới, đi đến trước bức tượng, nhưng thứ cầm trên tay lại không phải là nhang.

Một chiếc đồng hồ tinh xảo xuất hiện trên ngón tay thon dài, lắc lư vô cùng thu hút.

Đôi mắt lấp lánh màu sắc kỳ lạ của Chu Kỳ An lóe lên, y cười nhạt nói:

"Nó có thể khiến thời gian quay ngược."

Từng chữ một, mang theo sức mạnh kỳ lạ:

"Ngươi tin không, thời gian có thể quay ngược lại trước khi quy tắc thắp nhang chết tiệt của ngươi xuất hiện, lúc đó ở đây không có đồng nam..."

Thẩm Tri Ngật sững sờ, lông mi cũng khẽ run lên.

Mỗi từ mà Chu Kỳ An thốt ra đều rất thuyết phục, rõ ràng truyền đến tai người và quỷ có mặt tại đó.

Những người chơi khác đầy kinh ngạc, không biết ai đó đã thốt lên: "Năm giác quan hồi phục rồi?!"

Nhưng vì mất thính giác, câu hỏi phát ra không rõ lời, hoàn toàn khác với Chu Kỳ An, từng chữ y nói đều rõ ràng, khiến người ta không cưỡng lại được mà muốn tiếp tục lắng nghe. Quan trọng hơn là nội dung cũng quá kinh người!

Tình hình khẩn cấp ban nãy khiến mọi người không nhận ra, giờ mới phát hiện ra Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã đổi quần áo cho nhau.

Chu Kỳ An ngước nhìn bức tượng, nghiêng đầu: "Này, ngươi đã từng trải qua cảm giác bị vỡ chưa?"

Mọi trò chơi đều phải được thiết kế dựa trên một con đường sống cho người chơi. Giả sử khi quy tắc mới xuất hiện, không có ai phù hợp với điều kiện thắp nhang, thì nhiệm vụ phụ này sẽ tự nhiên tồn tại một lỗ hổng.

"Cho ngươi một cơ hội, đặt lại câu hỏi, ra đề đơn giản hơn, nếu không thì..."

Thẩm Tri Ngật cười khẽ.

Thật ra y đang đánh cược.

Người quản lý chợ quỷ có thể thống lĩnh một con phố đầy quỷ tụ tập, hẳn phải có chút khả năng quan sát, chắc chắn nhận ra được giá trị của chiếc đồng hồ, chưa kể là đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt để tăng thêm sức thuyết phục.

Chỉ là không biết đối phương có thể nhìn thấu bao nhiêu, bởi vì chiếc đồng hồ này chỉ có thể khiến thời gian quay ngược lại một phút trước.

Một phút có thể làm được gì? Cá voi cũng không thể nhanh đến mức đó.

Nói dối trước mặt người quản lý chợ quỷ là không khôn ngoan, vì vậy y chỉ tập trung nhấn mạnh khả năng đảo ngược thời gian mà không nói rõ bao lâu.

Bộ dạng điên cuồng nhất định phải thể hiện thật chuẩn, phải điên đến mức tượng đá không dám cá cược với mình.

Hiện tại, thanh niên trông quả thực rất điên, ánh mắt mỉm cười lại lộ ra sự lạnh lùng, nụ cười trên khóe miệng không ngừng mở rộng, trông như đã không thể chờ đợi thêm để thấy người quản lý chợ quỷ phạm quy.

"Hi."

Y lại quay về với nụ cười đêm hôm đó trong nhà vệ sinh công ty khi đối đầu với ông chủ tòa soạn báo.

Tượng đá im lặng.

Nó cảm nhận được một luồng từ trường kỳ lạ, trong khi phía dưới, ngoài người phát ngôn, nhiều gương mặt vẫn chưa kịp hết bàng hoàng.

Trên mặt bọn họ viết: 'Rõ ràng là mọi giác quan của chúng ta đều đã bị suy yếu, tại sao lại có thể nghe rõ tiếng người nói như vậy?'

Thanh niên này phải ngẩng đầu nhìn lên để nói chuyện, rõ ràng đã phá vỡ một số giới hạn của quy tắc.

Chỉ cách một cánh cửa.

Trên khuôn mặt cứng đờ của zombie cầm tờ báo lộ ra nghi hoặc đầy tính người.

Tiếng cười từ đâu đến vậy?

Lại còn cười đến phát rồ nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro