140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
______________
Màn hình điện thoại hơi bẩn, tên của Ứng Vũ ở đó nhìn hơi mờ. Ánh sáng đặc biệt trong phòng chiếu xuống, khiến những con số bên dưới gần như sáng đến mức mờ ảo.

Chu Kỳ An không lập tức bắt máy.

Ứng Vũ đã mất tích, tại sao lại đột nhiên gọi điện cho y?

Nghĩ từ bất kỳ góc độ nào, điều này cũng không hợp lý. Nếu đối phương đã khôi phục liên lạc, đáng lẽ nên gọi cho người trong phòng thí nghiệm trước.

Chu Kỳ An quyết đoán rút gậy ra.

Ứng Vũ và chàng sinh viên mất tích quá đột ngột, y không thể không đề phòng tình huống ngay khi nhận cuộc gọi, bản thân cũng bị kéo vào đâu đó, chuẩn bị sẵn đạo cụ phòng thân thì vẫn tốt hơn.

Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nói: "Bật loa ngoài đi."

Ngón tay của Chu Kỳ An nhẹ nhàng lướt qua màn hình.

Điện thoại kết nối.

Y bật loa ngoài, giúp âm thanh từ đầu bên kia rõ ràng hơn.

Cả hai bên không ai nói gì, trong một thời gian ngắn chỉ có những tiếng tạp âm nhẹ vang lên.

Đã vài giây trôi qua, đúng lúc Chu Kỳ An nheo mắt định lên tiếng trước thì đầu bên kia đột nhiên bắt đầu nói ngắt quãng:

"Trăng lên đầu cành liễu... hải tượng đực(1)..."

Âm thanh méo mó quá mức, gần như không thể nghe ra giọng của Ứng Vũ, tiếng nhiễu bên kia ngày càng lớn, giống như âm thanh kẹt của băng cassette cũ.

"... thỏ không ngoan, hương bay mười..."

"Tít—"

Một tiếng nhiễu gần như chói tai vang lên, âm thanh nhói tai mang lại cảm giác đau nhức như xuyên qua màng nhĩ, ngay sau đó cuộc gọi kết thúc đột ngột.

Chu Kỳ An lập tức gọi lại.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Chu Kỳ An nhíu mày thử gọi lại hai lần nữa, cuối cùng từ bỏ.

"Trăng lên đầu cành liễu, hải tượng đực, thỏ không ngoan... câu cuối chưa nói xong." nhiệt độ trong phòng dường như hạ xuống rất nhiều, cơn buồn ngủ trước đó đã hoàn toàn biến mất. Chu Kỳ An trầm ngâm nói: "Ứng Vũ làm việc rất quyết đoán, không bao giờ cố tình nói ẩn ý như thế."

Khả năng duy nhất là đối phương không thể nói rõ ràng mọi chuyện.

Cuộc gọi đến vội vã, không đầu không đuôi kết thúc, tất cả đều chứng tỏ tình trạng của Ứng Vũ không được tốt lắm.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cuộc gọi này thực sự do Ứng Vũ gọi.

Khoảng một phút sau khi cuộc gọi kết thúc, cánh cửa lại được đẩy ra, Du Đồng cầm một túi niêm phong đi vào: "Tất cả tài liệu đều ở đây."

Nói được một nửa, anh ta nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó khác với lúc anh ta rời đi.

"Có phát hiện gì sao?"

Ánh mắt của Du Đồng dán vào bức ảnh giám sát trên bàn, nghĩ Chu Kỳ An đã phát hiện ra điều gì đó từ đó.

"Không có gì." Chu Kỳ An thản nhiên nhận túi niêm phong từ tay cậu ta.

Giả sử cuộc gọi thực sự do Ứng Vũ đích thân gọi, nếu gọi cho mình thì có hai khả năng. Thứ nhất, Ứng Vũ biết mình sẽ bị cuốn vào tình huống nào đó, khi đó những thông tin này có thể hữu ích. Thứ hai, Ứng Vũ không tin tưởng người trong phòng thí nghiệm, như Du Đồng đã ám chỉ trước đó, mất tích của Ứng Vũ có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm, có lẽ trong phòng thí nghiệm đang ẩn giấu thế lực thù địch nào đó khiến anh ta không thể cầu cứu.

Khả năng thứ hai rất nhỏ, nhưng trong tình huống mọi thứ đều chưa rõ ràng, cẩn thận một chút cũng không có hại.

"Tôi về trước đây." Chu Kỳ An đứng dậy.

Du Đồng gật đầu: "Để tôi lái xe đưa hai người về."

Ngồi trên chiếc xe đã được cải tiến, trước khi hoàn toàn ra khỏi làn sương, Chu Kỳ An yêu cầu dừng lại tại đây.

Du Đồng cũng không hỏi nhiều, để lại một tấm danh thiếp rồi nhanh chóng quay trở lại con đường cũ, trông cậu ta cũng rất bận rộn.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, trên khuôn mặt Chu Kỳ An hiện lên vẻ nghiêm trọng, y chủ động nhắc lại nội dung của cuộc gọi.

"Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn."

Đây là một câu thơ rất nổi tiếng.

Về thông tin liên quan đến trò chơi trong làn sương, không cần phải tránh né quá nhiều. Chu Kỳ An tiếp tục: "Ứng Vũ đã từng hẹn với tôi cuối tháng sẽ cùng nhau tham gia phó bản, có lẽ anh ta đang ám chỉ tôi sắp vào phó bản, hơn nữa... sẽ cùng anh ta vào phó bản tiếp theo."

Câu này chủ yếu nhằm chứng minh danh tính của người gọi.

Thẩm Tri Ngật không lập tức đưa ra ý kiến.

Thay vì gọi là ám chỉ, thà nói đây là một lời nhắc nhở. Nếu trong phó bản có nguy hiểm lại có cách kéo người vào, Ứng Vũ sẽ liên hệ với phòng thí nghiệm trước, đặc biệt báo cho Chu Kỳ An biết, điều này chứng tỏ phó bản sẽ tự tìm đến.

Chu Kỳ An: "Hải tượng đực..."

Từ này người dân ở khu vực Yến Dương đều không xa lạ, từng là một thuật ngữ nổi trên mạng.

Nguyên nhân là do một câu chuyện bắt quả tang ngoại tình điển hình. Người vợ đánh chồng đến nhập viện, gia đình bên chồng tức giận mắng người vợ và yêu cầu truy cứu trách nhiệm, người chồng hối hận nói tất cả là lỗi của mình, còn quỳ xuống cầu xin vợ tha thứ.

Kết quả là không quá hai ngày, tình nhân bí mật đến thăm, hai người lại mặn nồng, chẳng bao lâu sau người chồng lần thứ hai bị bắt quả tang ngoại tình, lần này là ngay trên giường bệnh.

Câu chuyện rùm beng, được quay thành video lan truyền trên mạng, trong video, người vợ mắng chồng là "hải tượng đực", đã xấu mà còn lăng nhăng.

Trong thế giới động vật, hải tượng đực rất trăng hoa, người ta nói chúng hoặc là đang giao phối hoặc là đang trên đường đi giao phối.

Từ đó, từ này trở nên phổ biến, trở thành một trong những câu nói đùa nổi tiếng trên mạng năm ấy.

Chu Kỳ An trầm ngâm, những câu chuyện ngoại tình tương tự gần như diễn ra hàng ngày trên khắp cả nước, bản thân câu chuyện này không chứa nhiều thông tin quan trọng.

Nhưng nếu liên hệ với phó bản...

Y nhìn Thẩm Tri Ngật, người sau nói điều mà y cũng nghĩ đến: "Có thể có liên quan đến lối vào phó bản."

Câu chuyện về hải tượng đực chủ yếu liên quan đến ba địa điểm: một là khách sạn nơi bắt quả tang ngoại tình, hai là giường bệnh trong bệnh viện chỗ bắt quả tang lần hai, ba là thủy cung. Khi trò đùa này nổi lên, nhiều người đã đến thủy cung để quay video, truyền bá kiến thức về loài động vật này.

Chu Kỳ An lướt nhanh tìm kiếm trên điện thoại, thật trùng hợp, hai trong ba địa điểm là bệnh viện và thủy cung đều có tin đồn về những sự kiện linh dị.

"Nó cũng không xa trung tâm thành phố."

Trong khoảng thời gian sương mù kéo dài nửa giờ, những khu vực này chắc hẳn cũng thuộc phạm vi bị bao phủ.

Về hai câu sau, "thỏ không ngoan" và "hương bay mười", có lẽ câu "hương bay mười" là "hương bay mười dặm", đại diện cho thức ăn hoặc thứ gì đó. Còn câu sau thì Chu Kỳ An thật sự không liên tưởng được gì.

Thẩm Tri Ngật: "Cũng có thể liên tưởng được mà."

"Hả?"

"Có lẽ thỏ có liên quan đến Tư tiên sinh."

Hai mắt Chu Kỳ An sáng lên, đập tay nói: "Suýt nữa thì quên mất, còn có một nhân vật như thế!"

"..."

Chu Kỳ An cảm thấy không thể trách mình, chỉ trách sự hiện diện của Tư tiên sinh quá mờ nhạt.

Thẩm Tri Ngật suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Vừa mới gặp trong phó bản Hoa Cổ Thành."

Chu Kỳ An im lặng một lát, đúng là căng thẳng thần kinh quá lâu cũng có những hạn chế.

Thẩm Tri Ngật nghĩ rằng đôi khi bỏ qua những điều nhỏ nhặt cũng không sao: "Không sao đâu, khi về thấy xe buýt nhà em, chắc chắn tôi sẽ nhớ ngay."

... anh nói đúng.

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Rõ ràng chỉ mới ra khỏi phó bản không lâu, nhưng Thẩm Tri Ngật lại như rất hiểu rõ về Tư tiên sinh. Cho dù đối phương và Mục Thiên Bạch là cùng một người, mã số người chơi của Mục Thiên Bạch rất mới, điều đó cho thấy anh mới tham gia trò chơi không lâu.

Thẩm Tri Ngật không nên có bất kỳ mối liên hệ nào với Tư tiên sinh.

Trước khi y mở lời, Thẩm Tri Ngật đã nói trước: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao không mời bác gái đến đây ăn tối cùng chúng ta?"

"Chiều mẹ tôi hay chơi mạt chược với thím Vương, có lẽ sẽ không..."

"Ăn xong, để bác gái mang về một hộp quà."

Chu Kỳ An nhớ đến lần trước Thẩm Tri Ngật tặng mẹ y một hộp quà kỳ lạ, bên trong là đồ ăn, nhưng y đã từ bỏ việc tìm hiểu nguyên liệu chính xác là gì.

Dường như biết y đang nghĩ gì,Thẩm Tri Ngật chủ động nói: "Tất cả đều là đồ ăn làm từ đậu, không dễ tăng cân."

Nghe vậy, ánh mắt của Chu Kỳ An chợt thay đổi, y nghĩ tiêu thụ quá nhiều quái vật có thể dẫn đến tiến hóa lần thứ hai rồi mắc kẹt vĩnh viễn trong trò chơi. Sự tự kiểm soát của bà mẹ thân yêu của y rõ ràng không bằng sếp. Nếu dịch lời của Thẩm Tri Ngật, những thứ trong hộp quà có thể tạo cảm giác no, nhưng năng lượng chúng cung cấp thấp hơn nhiều so với những con quái vật bình thường.

Điều này tương đương với kiềm chế cảm giác thèm ăn của mẹ y, đồng thời gián tiếp làm chậm quá trình tiến hóa lần thứ hai của bà.

Y lấy ra 【túi dưỡng sinh】 mà mình đã nhận được từ Quỷ Miếu, giới thiệu công dụng nói: "Tôi định tìm cơ hội cho mẹ ăn nó."

Thẩm Tri Ngật nghe xong, trầm ngâm đáp: "Cũng đáng để thử."

·

Trải qua một phó bản đầy thử thách, quần áo của y nhăn nhúm, dính máu và mồ hôi.

Hẹn thời gian với Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An một mình bắt xe về nhà, chuẩn bị thay bộ quần áo.

Căn chung cư cũ kỹ mà y quen thuộc vẫn tang tạ như mọi khi, Chu Kỳ An đẩy cánh cửa đơn vị cũ kỹ, chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên lùi lại vài bước.

Y vòng ra sau một cái cây lớn gần đó, nhìn thấy một tàn thuốc nằm trong đống cỏ.

Dù chỉ có một mẩu, nhưng điều đó vẫn làm dấy lên cảnh giác của y. Khu dân cư này chỉ có vài tòa nhà, tỷ lệ cư trú không cao, Chu Kỳ An hiểu rất rõ về các hộ gia đình ở đây, xác nhận rằng không ai hút thuốc.

Y cúi xuống, mấy ngày gần đây trời đã đổ mưa, đất vẫn còn ẩm.

Dù trên đất không có dấu giày rõ ràng, nhưng những cọng cỏ dại rủ rượi nằm sát đất, đối lập rõ ràng với những đám cỏ xanh mơn mởn bên cạnh.

"Có người đã giẫm qua, hơn nữa thời gian giẫm cũng không ngắn."

Chu Kỳ An đứng ở vị trí đó, ngẩng đầu lên.

Từ góc độ này, y có thể nhìn rõ tầng nhà mình, một vị trí rất kín đáo.

Chu Kỳ An hạ mắt, bật cười lạnh, rồi nhanh chóng lên lầu.

Thói quen sinh hoạt của mẹ Chu rất ổn định, bà đang chuẩn bị đi chơi mạt chược. Thấy con trai về, bà nói ngay: "Đi mấy ngày không báo một tiếng. Tìm được đối tượng chưa?"

Câu hỏi này tự nhiên như việc hỏi "con đang làm gì" hay "con ăn cơm chưa", gần như trở thành câu cửa miệng của bà.

Chu Kỳ An đáp: "Tìm được đồ ăn rồi."

Mái tóc của người phụ nữ hơi có xu hướng dựng lên.

Chu Kỳ An kịp thời chữa cháy: "Mẹ, Thẩm Tri Ngật nói sẽ mời mẹ ăn tối, còn chuẩn bị quà nữa."

Nửa câu đầu nói với khuôn mặt không biểu cảm, nhưng khi nghe nửa câu sau, mái tóc của mẹ Chu mềm mại lại đôi chút: "Cũng là một đứa nhỏ biết lễ nghĩa."

Hiếm khi bà hài lòng về một người, nhưng bà không nói thêm gì.

Thấy vậy, Chu Kỳ An nghĩ về tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ y.

Cho đến nay, mỗi khi mẹ y gặp một số NPC, bà luôn điên cuồng suy xét xớn dâu, nhưng khi đối mặt với một số nhân vật rõ ràng không phải người bình thường, bà lại ít quan tâm.

Chu Kỳ An có một suy đoán mơ hồ: Có thể kiểm soát, có tính tấn công hoặc thuộc loài khác.

Trong tâm trí mẹ y, con dâu lý tưởng dường như trước tiên phải có khả năng chiến đấu, sau đó là có thể mang lại nguy hiểm cho bản thân hoặc tiện cho việc phối hợp hôn nhân âm dương.

"Sao lại nghĩ vậy..."

Chu Kỳ An lắc đầu. Mọi thứ đang ổn, sao tự nhiên lại nghĩ đến lấy Thẩm Tri Ngật làm tiêu chuẩn chọn con dâu chứ?

Chắc lại do thiếu ngủ mà ra.

...

Hẹn ăn tối lúc 7 giờ, nhưng Chu Kỳ An chưa vội ra ngoài, mà ngồi trong phòng xem qua một số tài liệu.

Thông tin có thể trích xuất gần như Du Đồng đã nói hết, y cũng không thấy gì đặc biệt.

Trước khi ra ngoài, Chu Kỳ An gửi tin nhắn cho Hàn Lệ: 【Kiểm tra giúp tôi bệnh viện Hòa Thắng Khang, công viên hải dương cực địa, và khách sạn Lung Lung.】

Hàn Lệ phản hồi rất nhanh, rõ ràng không ở trong phó bản: 【Kiểm tra gì?】

Chu Kỳ An:【Có thêm phó bản mới hoặc sự kiện linh dị nào không.】

Kênh thông tin của Hàn Lệ khá rộng, cô giỏi tổng hợp, trong lĩnh vực này chắc chắn cô sẽ làm tốt. Hai người trước đây từng hợp tác để lật đổ người mặc áo choàng đỏ, Hàn Lệ là người thông minh, hiểu rõ hậu quả khi tiết lộ thông tin.

Có điểm yếu có sợ hãi, khả năng phản bội gần như bị loại bỏ.

So với phòng thí nghiệm khổng lồ, sử dụng những người như vậy khiến y an tâm hơn nhiều.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp, Chu Kỳ An thay bộ đồ thể thao thoải mái, rồi cùng mẹ ra ngoài.

Bốn mươi phút sau, hai mẹ con dừng chân trước một biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.

"Tiểu Thẩm làm gì mà giàu vậy?"

Mẹ Chu không có chìa khóa vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc, ở một mức độ nào đó bà miễn nhiễm với ảo guacs.

Ngày trước Vưu Mã đột ngột đưa cho bà một cành đào, sau đó Chu Kỳ An thấy nó trong cửa hàng trò chơi, có giá rất đắt, thuộc loại vũ khí gây ảo giác. Nhưng bà chỉ nhẹ nhàng bẻ gãy nó mà thôi.

Chu Kỳ An mím môi.

Sếp có thể mạnh hơn mẹ y về mặt thể lực, nhưng hắn lại không chống lại được ảo giác.

Mỗi người đều có sở trường riêng.

Thật bất hạnh, cả hai người họ đều nhằm vào y.

"Anh ấy là giáo viên."

Mẹ Chu vuốt lại tóc: "Giáo viên à? Chắc là dạy ở trường tư nào đó rồi."

Không thì sao kiếm được nhiều tiền, mua biệt thự như thế này.

Chu Kỳ An gật đầu thật mạnh.

Mẹ iu, mẹ nói đúng quá rồi!!

Có chìa khóa thì mở cửa vào luôn.

Khi cửa mở, ngay lập tức có một làn sương mù ùa tới, Chu Kỳ An theo bản năng căng thẳng, có cảm giác như vừa bước vào phó bản.

Một bàn tay lớn chạm nhẹ vào vai y rồi đóng cửa lại.

Không biết Thẩm Tri Ngật xuất hiện từ lúc nào, anh giải thích: "Tôi giữ lại một chút sương mù, để tạo cảm giác bồng lai tiên cảnh trong nhà."

"..." Đôi khi Chu Kỳ An thật sự rất phục anh.

Không phải ai cũng có thể nói dối thản nhiên với gương mặt trí thức như thế.

Thẩm Tri Ngật trước tiên mời mẹ Chu vào phòng khách nghỉ ngơi, bà thì rất hứng thú với những bức tranh nghệ thuật quý giá trong hành lang, từ từ ngắm nhìn.

Trong làn sương mù, Chu Kỳ An ngửi thấy mùi lẩu, rất nồng, chắc đã cho không ít ớt.

Thẩm Tri Ngật nhìn y, hai người đi đến bàn ăn.

Nhìn thoáng qua nồi lẩu đang sôi sùng sục, Thẩm Tri Ngật nói: "Bỏ túi dưỡng sinh vào đi."

"?"

"Nếu không, bác gái chắc sẽ không ăn đâu." Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: "Tôi đã tra rồi, trên mạng nói nước lẩu ngon có thể làm cho nhựa dẻo cũng thành món ngon."

Lợi dụng làn sương này, thần không biết quỷ không hay ăn hết mà chẳng ai biết.

Chu Kỳ An thở dài: "Kim Liên à."

Trời sinh là người có tố chất hạ độc, đến cả môi trường cũng tính toán kỹ.

"Cái gì cơ?"

"Không có gì." Chu Kỳ An bình tĩnh bỏ túi dưỡng sinh vào nồi: "Tôi đang khen anh khéo léo đấy."

Một bàn tiệc thịnh soạn nhanh chóng được dọn lên.

Mẹ Chu yêu lẩu như yêu mạt chược, Thẩm Tri Ngật vô tình làm bà hài lòng hơn với bữa tối này.

Buổi tối, Chu Kỳ An không muốn ăn cay quá, y múc một bát cơm riêng, định nhúng thịt bò vào nồi lẩu, rồi trộn với trứng ăn kèm.

Cơm trắng óng ánh, mẹ Chu khen ngợi nồi cơm điện của nhà Thẩm Tri Ngật trông rất xịn.

"Để cả nồi cơm lên bàn luôn đi."

Thẩm Tri Ngật giả vờ như không nghe thấy, dùng đũa gắp túi dưỡng sinh đặt vào bát của mẹ Chu: "Bác nếm thử món này đi."

Nụ cười trên gương mặt mẹ Chu giảm bớt, bà lạnh lùng cúi xuống nhìn: "Đây là gì?"

Tim Chu Kỳ An lập tức đập loạn xạ.

Thẩm Tri Ngật: "Hải sản."

Túi dưỡng sinh sau khi được nấu lên trông hơi giống con mực con, nhưng nếu nhìn kỹ thì có sự khác biệt lớn.

"Do đột biến phóng xạ, bán nửa giá, rất rẻ."

"Vậy à. " Mẹ Chu gật đầu: "Cậu cũng biết tiết kiệm nhỉ."

Biết cách chi tiêu hợp lý.

Tay cầm đũa của Chu Kỳ An khẽ cứng lại.

Cuộc trò chuyện tào lao này, hai người làm sao mà tiếp tục được vậy?

Ban đầu Chu Kỳ An lo lắng về chất liệu của túi dưỡng sinh, không biết có thể nhai nát được không, hoặc sau khi nhai nát, liệu công dụng của nó có giảm đi không. Nhưng y đã đánh giá thấp khả năng nuốt của mẹ mình, bà hầu như không nhai, giống như một con trăn, nuốt chửng món đồ gấp nhiều lần kích thước thực quản.

Ở phía bên kia, Thẩm Tri Ngật bình thản rót nước cho hai mẹ con họ.

Anh chưa bao giờ nghi ngờ khả năng nuốt của gia đình này.

Hình ảnh Chu Kỳ An nuốt sống mắt cá năm sao vẫn còn in đậm trong ký ức của anh, "rực rỡ" không phai.

Chưa đầy hai phút sau khi nuốt túi dưỡng sinh, mọi người vẫn đang cười nói vui vẻ, bỗng nhiên, mẹ Chu đặt đũa xuống.

Tiếng va chạm giữa bát đũa vang lên một tiếng "đinh".

Âm thanh không lớn, nhưng Chu Kỳ An nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi thẳng người dậy, nhưng không dám ngẩng đầu.

Một ánh nhìn lạnh lùng đổ xuống người y, Chu Kỳ An chuẩn bị tâm lý cẩn thận, từ từ ngẩng đầu lên thấy mẹ mình hơi nhếch khoé miệng, nhưng trong mắt không có tí vui vẻ nào.

Lúc này, ánh mắt bà nhìn y giống như nhìn túi dưỡng sinh vừa nuốt xuống.

Bầu không khí căng thẳng giảm nhiệt chỉ sau vài giây, khi Chu Kỳ An cảm thấy lạnh cả sống lưng, mẹ y lại cử động.

"Mẹ no rồi." Động tác đứng dậy của bà khá mạnh, âm thanh ghế ma sát với sàn nhà sắc bén lại chói tai. Bà để lại một câu lạnh lùng rồi đi đến phòng khách xem tin tức.

Tiếng tivi bật lớn.

Bản tin đang phát về việc một hòn đảo nào đó bị ngập do sương mù, Chu Kỳ An không nhìn rõ nét mặt của mẹ mình, nhưng những sợi tóc xoăn của bà đã ngầm biểu hiện không hài lòng, dưới chân còn vài con rắn đang cuộn tròn lè lưỡi.

"... Phù."

Chu Kỳ An thở phào, cơ thể dần thả lỏng.

Tình hình tốt hơn y tưởng nhiều, đến mức y muốn hát bài "Thế gian chỉ có mẹ là tốt".

Cơn thèm ăn là bản năng của người dị hóa, nếu cố ý ngăn chặn bản năng này, nhẹ nhất cũng sẽ ăn một trận đòn.

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật, với mẹ y ở đây, tạm thời y không tiện hỏi những điều mình muốn biết.

"Sẽ dần dần ổn thôi." Thẩm Tri Ngật nói đầy ẩn ý.

Việc mẹ y rời bàn ăn ít nhất chứng minh rằng nuốt túi dưỡng sinh đã khiến bà cảm thấy no được phần nào.

Chu Kỳ An lơ đãng ăn thêm vài miếng cơm.

Liên quan đến cơn thèm ăn, y không thể không nhớ đến giấc mơ kinh hoàng mà mình vừa trải qua không lâu. Trong mơ, mẹ y nằm hấp hối bên thùng rác, sếp cũng nằm trong vũng máu, xa hơn là nhiều thi thể... có lẽ là thi thể.

Đó là một khung cảnh như địa ngục, trực giác mách bảo Chu Kỳ An trong khung cảnh đó, không còn người sống.

Sau đó, khung cảnh bắt đầu thay đổi nhanh chóng, hai người đang gặm nhấm thứ gì đó.

"Liệu đó có phải là cơ hội để họ biến thành quái vật không?"

Thứ gì đó trong phó bản đã tràn vào thế giới thực, giống như túi dưỡng sinh, có giá trị ăn được?

Hơi nóng từ lẩu bốc lên, không làm cho làn da tái nhợt của Chu Kỳ An vì mệt mỏi mà thêm chút huyết sắc nào, Thẩm Tri Ngật hạ giọng nói: "Về nhà nghỉ ngơi đi, những gì còn lại đợi em tỉnh dậy chúng ta sẽ nói tiếp."

Chu Kỳ An không cứng đầu, khẽ gật đầu.

Những vết thương trong phó bản sẽ tự lành khi trở về, nhưng một số di chứng không thể loại bỏ ngay lập tức. Giống như chàng sinh viên mất tích trước khi đi đã ghé qua tiệm thuốc, có lẽ là do tác dụng phụ của 【Vân Tinh】 vẫn chưa qua.

Mọi cuộc trò chuyện với người quản lý quỷ thị đều như diễn ra trong đầu y, đến bây giờ y vẫn còn đau đầu.

Sau khi ăn no, tinh thần của Chu Kỳ An được thả lỏng đôi chút, y ngồi không còn căng thẳng như trước, khi anh định uống một ngụm nước làm dịu cổ họng thì...

"Đinh linh linh."

"Đinh linh linh!"

Điện thoại di động từ chế độ rung chuyển sang chế độ chuông reo liên tục, âm thanh rất lớn như thể ngay sau đó nó sẽ tự nhảy ra khỏi túi.

Cơ thể Chu Kỳ An khẽ cứng đờ, sau một lúc, y ngửa đầu thở dài: "Vậy tôi nghỉ ngơi kiểu gì đây?"

Làm sao mà nghỉ ngơi nổi!

_________________
1*象海豹: Loài voi biển hay được gọi là hải tượng.

-Các cậu lên gg search "voi biển" là sẽ ra hình nha. Tại tui kh tải được hình 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro