149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Chu Kỳ An mang dáng vẻ kiểu như "không ưa được tôi mà cũng chẳng thể làm gì được tôi," khiến cho con quái vật vốn đã ngừng thở, tức giận đến mức ngực lại phập phồng lên xuống.

Lườm cái gương mặt đáng ghét kia, y tá quay người rời đi.

Trong phòng vẫn còn phảng phất hương hoa nhè nhẹ, Chu Kỳ An cố gắng hít thở ít lại, chưa đến hai giây đã theo ra cửa, y tá bên ngoài đã biến mất.

Y thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tạm thời đã đẩy đi một mối nguy hiểm.

Bây giờ, Chu Kỳ An mới nhìn quanh xung quanh, chậm trễ một chút mà thực sự quan sát kỹ bố cục của khu điều trị đặc biệt.

Một tầng rất rộng, chiều cao ít nhất bốn mét, nhưng đáng tiếc không tận dụng được sự thoáng đãng mà chiều cao này lẽ ra có. Cả hành lang tối tăm vô cùng, một hành lang dài kéo dài tới tận cùng, hai bên các cửa cách nhau khá xa.

Phía trên cửa, đều treo một bức ảnh có kích thước gần giống như ảnh di ảnh.

Ánh đèn rọi vào, rõ đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông, như thể những người này đang chăm chú nhìn y.

Có lẽ trước đó chính là những bức ảnh này đã gây ra ảo giác về những hình người phẳng lì.

Chu Kỳ An liếc mắt nhìn cánh cửa gần nhất, dưới bức ảnh có in một dòng mô tả:

"Bộ ăn thịt; bệnh nhân xác lớn, cực kỳ hung hãn, thời gian ngủ kéo dài."

Kiểu bố cục này giống y như bảng thông tin treo ở sở thú, nhìn vào rất khó chịu.

Đáng tiếc không có tên quan trọng.

Hiện tại y đang ở phòng bệnh thứ năm tính từ đầu lên, do bệnh nhân được chuyển tạm thời, bức ảnh vẫn chưa được làm, trên cửa chỉ có một khung ảnh gỗ trống không.

Giống như một bia mộ không khắc chữ.

Nữ bệnh nhân nằm bất động trong bồn tròn, Chu Kỳ An đóng cửa rồi bước ra ngoài.

Phía trước, bốn cánh cửa khác đang đóng kín.

Chu Kỳ An cũng không chắc mình đã rơi vào ảo giác bao lâu, nhưng nhìn tình hình thì Thẩm Tri Ngật bọn họ chắc cũng đã lên đây, có thể đang lặp lại những gì y đã trải qua.

Mạo hiểm xoong vào không hẳn là ý hay, các y tá ở tầng này không giống như ở tầng dưới, họ có thể tấn công người chơi bất cứ lúc nào.

"Chờ xem sao đã."

Không biết có phải là ảo giác không, những bức ảnh hai bên hành lang trông sống động hơn, nhưng Chu Kỳ An chẳng hề nao núng, trái lại còn bước đi như đang duyệt binh, lập tức đi dọc hành lang.

Đi thẳng cho vững lòng.

Bệnh nhân trong các bức ảnh nở nụ cười đen trắng, ánh mắt như dõi theo y di chuyển.

Chu Kỳ An vốn không quen chiều chuộng những thứ cố ý tạo không khí kỳ quái: "Tác rưởi."

"Mày là ai, Mona Lisa sao? Cũng đòi cười với tao à."

Y chửi từ đầu đến cuối, không chừa một ai.

"..."

Đi một vòng, không tính bệnh nhân mới chuyển đến, tổng cộng có hai mươi hai bệnh nhân, trong số đó không có ảnh của chàng đại học và Ứng Vũ.

"Có vẻ như bọn họ thực sự đã được đưa đến khu điều trị đặc biệt."

Chỉ có cửa an toàn ở tầng mười và tầng mười hai bị khóa, tầng mười hai là khu điều trị đặc biệt, phần lớn bệnh nhân bệnh nặng ở tầng mười.

Ánh mắt Chu Kỳ An còn dừng lại trên hai bức ảnh, khi nãy y nhắc đến Mona Lisa, biểu cảm trên hai bức ảnh này có phản ứng rất vi diệu.

Bệnh nhân của thế giới này không thể nào biết Mona Lisa, có phải là người chơi trước đó không?

Dù sao hộ lý có thể bị nhiễm bất cứ lúc nào, trở thành bệnh nhân là điều rất dễ xảy ra.

Một căn phòng bỗng phát ra âm thanh.

Chu Kỳ An nhanh chóng lùi về phòng mình.

Chỉ thấy y tá từ một căn phòng bước ra, ánh đèn trong hành lang bắt đầu chập chờn, sau khi đèn một lần nữa tối đi, bóng dáng y tá cũng biến mất.

Ngay sau đó là giọng oán giận của cậu thiếu niên: "Hoa gì mà tệ thế, lát nữa phải nhổ bỏ ngay."

Rõ ràng Trương Trụ Tử đã thoát khỏi ảo giác, đang định ra tay nhổ hoa.

Chu Kỳ An dựa vào phía sau, thu hồi ánh mắt, luồng khí lạnh tỏa ra từ bức tường len lỏi dọc theo sống lưng, xua đi phần nào cảm giác khó chịu mà hương hoa mang lại cho não bộ.

Y tiếp tục im lặng phân tích tình hình:

"Nếu Ứng Vũ còn sống, chắc chắn anh ta cũng nắm giữ không ít thông tin."

Tìm được anh ta, hoàn toàn hiểu rõ cơ chế của phó bản cũng không còn xa.

Nhiệm vụ chính tuyến cũng không thể bỏ qua hoàn toàn.

Đó chính là lý do thật sự mà Chu Kỳ An sẵn sàng dùng một trăm vạn tiền âm để trao đổi với người chơi, một khi lên đây, chắc chắn sẽ mở ra nhiệm vụ chính tuyến mới, đương nhiên cần có những người chơi khác giúp kéo tiến độ.

Trong nhiệm vụ nhà xác cuối cùng, Mục Ca đã cố gắng hợp tác với y để cướp thẻ cửa bạn năng từ tay Triệu Tam Tuần, chứng tỏ đầu óc cô nàng không tệ.

So sánh thì A Linh phù hợp hơn để làm nhiệm vụ khó.

Còn Vượng Tài thì Chu Kỳ An chưa rõ, nhưng theo suy đoán trước đó, cậu thiếu niên và A Linh vốn là đồng đội ẩn, hai người này hợp tác nhất định sẽ vô địch.

"Cố lên." Chu Kỳ An không nhịn được mà nắm chặt tay, cổ vũ trước cho họ.

"Hắt xì!" Cậu thiếu niên ở phòng bên cạnh hắt xì một cái.

Cậu ta dụi dụi mũi, chẳng lẽ mình bị dị ứng với hương hoa?

Trước khi mỗi y tá biến mất, đều để lại gợi ý rằng ban đêm có thể ra ngoài hít thở không khí. Mười phút sau, cửa phòng lần lượt mở ra, Hàn Lệ là người cuối cùng thoát khỏi hương hoa, loạng choạng chạy ra hành lang, ôm ngực thở dốc.

Mọi người lần lượt hội ngộ trong hành lang.

A Linh và Trương Trụ Tử đều trong trạng thái khá ổn, Thẩm Tri Ngật thì càng không cần nói, tinh thần rất minh mẫn.

Cậu thiếu niên thử đi về phía cửa an toàn, xác nhận không thể mở được từ trong ra ngoài.

"Thẻ cửa bạn năng nằm trên người những người chơi chưa lên đây, thật đáng tiếc." Cậu thiếu niên bĩu môi, cứ tưởng thẻ cửa vạn năng nằm trên người Triệu Tam Tuần.

Nếu thật sự gặp nguy hiểm, chạy thang máy để thoát thân rất dễ dàng đến nơi cực lạc.

Trước mặt toàn là người thông minh, Chu Kỳ An đã suy nghĩ kỹ càng, mở miệng kéo chủ đề về: "Trò chơi chiêu này chơi hay đấy, giấu kỹ quá."

Câu nói này vừa ra, nghĩ đến vị trí thực sự của khu điều trị đặc biệt, sắc mặt mọi người không mấy dễ chịu.

Thẩm Tri Ngật phối hợp cười lạnh một tiếng.

"May mà nhiệm vụ tiếp theo rất rõ ràng, tìm Trương Tú Tú." Hàn Lệ bình tĩnh lại, nhìn về phía những cánh cửa hai bên hành lang đầy những bức ảnh: "Đáng tiếc giờ không có manh mối gì, muốn tìm người thì phải mở cửa, tỷ lệ là một trên hai mươi hai."

Trương Tú Tú nghe hình như là tên nữ, nhưng tên không nói lên tất cả.

Chu Kỳ An nghiêm mặt: "Không chỉ là một phần hai mươi hai."

Y ngừng lại một chút: "Đừng quên còn có phòng chăm sóc đặc biệt ICU."

"Anh nghi ngờ trò chơi lại sử dụng chiêu cũ à?" A Linh nhíu mày: "Không thể nào?"

Thẩm Tri Ngật tiết kiệm lời: "Chưa chắc."

Chu Kỳ An: "Nội dung nhiệm vụ chính là tìm bệnh nhân ở khu bệnh viện đặc biệt. Các cô nghĩ xem, tại sao trò chơi lại cố tình nhấn mạnh đến khu điều trị đặc biệt?"

"Đừng quên, bất kể bệnh nhân ở đâu, đều có khả năng được đưa đi cấp cứu." Nói đến đây, giọng Chu Kỳ An hơi nghiến răng: "Chúng ta bị trò chơi lừa chưa đủ sao?"

Hương hoa trong không khí thoang thoảng, làm cho suy nghĩ của các người chơi hơi chậm lại.

Tuy nhiên, mọi người đều khá hiểu rõ về phong cách của trò chơi, khi bị y hỏi ngược lại, thật sự có chút không chắc chắn.

Ví dụ như vừa rồi, cả nhóm đã bị ảo giác một lần.

Chu Kỳ An nói đến mức ngay cả bản thân y cũng tin: "Theo kinh nghiệm của tôi, trò chơi càng nhấn mạnh, càng có bẫy."

A Linh, cậu thiếu niên và Hàn Lệ nghĩ lại, đồng tình ngay tức khắc: "Có lý."

Trò chơi: "..."

A Linh không hoàn toàn bị dẫn đi sai hướng: "Khả năng Trương Tú Tú ở khu điều trị nặng là có, nhưng chắc không lớn."

Chu Kỳ An gật đầu: "Vậy nên chúng ta phải chia thành hai nhóm hành động, một nhóm đi tới khu điều trị nặng, một nhóm ở lại đây. Người ở lại trước hết thử mở một cánh cửa xem sao." Y tự đề cử: "Kỹ năng của tôi là tốc độ, tiện lợi khi xoay sở với NPC, tôi sẽ đi khu điều trị nặng."

A Linh nhanh chóng nhìn thoáng qua cậu thiếu niên, việc ở lại tầng này so với đi tới khu điều trị nặng thì tốt hơn chút, dù sao khả năng người chơi có thể xuất hiện ở đó dưới danh nghĩa nhân viên y tế cũng còn là một vấn đề.

Cô ả lập tức tiếp lời: "Vậy tôi sẽ ở lại mở cửa."

Cậu thiếu niên vẫn giữ bộ dáng cà lơ phất phơ: "Tôi cũng vậy."

Hàn Lệ có chút do dự.

Chu Kỳ An chủ động nhìn về phía Thẩm Tri Ngật: "Tôi với anh cùng đi nhé, không cần quá nhiều người."

Khuôn mặt thuộc về Mục Thiên Bạch vốn đã lạnh lùng, sau một lát, anh mới miễn cưỡng ừ một tiếng, thể hiện chút không tình nguyện.

Hai người phối hợp rất nhịp nhàng, những người khác không nhận ra điều gì bất thường.

Chu Kỳ An nhíu mày ngẩng đầu: "Trong phòng bệnh hình như có động tĩnh."

Khi sự chú ý của mọi người chuyển sang phía phòng bệnh, y nháy mắt với Hàn Lệ gần đó, dùng khẩu hình nói: "Thánh khí."

Người từng hợp tác Hàn Lệ lập tức hiểu ngay.

Đối phương đang nghi ngờ trong số những người đến lần này có người chơi đã mua thông tin từ người mặc áo choàng đỏ.

Quả thật có khả năng này.

Càng kéo dài, khả năng bị người khác tranh trước càng lớn. Lúc trước, người mặc áo choàng đỏ cũng mua thông tin xong, lập tức sử dụng đạo cụ, dựa vào mã số người chơi mà cùng Chu Kỳ An tiến vào một phó bản.

Hàn Lệ hơi gật đầu, cô sẽ chú ý.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Chu Kỳ An nhìn về phía thang máy, bất kể là ai, chỉ mong đừng để lòng tham làm mờ mắt, nếu không để lần sau khi mình sắp xếp, có lẽ sẽ là chuyện hậu sự.

"Tui sẽ tiễn cậu rời đi, ngàn dặm xa..."

Tiếng nói thấp và lạnh lùng vang vọng trong hành lang, khiến người nghe nổi da gà.

Cậu thiếu niên ngẩn ra, sao lại có người còn điên hơn cả mình? Tự dưng hát hò chẳng hiểu ra làm sao.

Tiếng hát biến mất trong thang máy.

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật bước vào thang máy, khi nhấn nút đóng cửa, Chu Kỳ An giơ hai tay lên trên đầu làm thành hình trái tim: "Yêu các cậu."

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Chu Kỳ An thu lại dáng vẻ thần kinh.

Y duỗi thẳng chân tay cứng đờ, hừ nhẹ một tiếng: "Mỗi người đều mưu mô tính toán, giao tiếp mệt thật."

Thẩm Tri Ngật lập tức giải thích: "Muốn đâm thẳng vào tim bọn họ?"

Chu Kỳ An giật giật mí mắt.

Xin đừng diễn giải lung tung.

Dù là Triệu Tam Tuần cũng đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, trước khi tính sổ, hiện tại bọn họ sống còn hữu ích hơn chết.

Thang máy đi xuống mười tầng, chỉ có hai tầng nhưng tốn thời gian hơn tưởng tượng. Khi cửa mở ra, phía trước hai người là một bức tường tối màu.

Hương hoa ngào ngạt, mùi còn đậm hơn tầng trên, Chu Kỳ An gần như dính sát tường mà di chuyển, thò đầu ra nhìn qua khúc quẹo.

Tầng mười và tầng chín giống nhau về chiều cao quá mức, nhưng hoàn toàn khác về bố trí.

Nhìn từ đây, người ta có cảm giác như đang ở tầng một. Phía trước là một đại sảnh khá rộng, Chu Kỳ An lướt mắt qua, thấy bảng chỉ dẫn phân khoa và khoa dinh dưỡng.

Các nhân viên y tế che kín từ đầu đến chân đang bận rộn di chuyển, có người như nhận thấy cái gì đó, ngẩng lên nhìn.

Chu Kỳ An lập tức rụt đầu lại.

"Rắc rối rồi đây." Đây đúng là sào huyệt của NPC.

Chỉ trong hai hơi thở, y nhìn Thẩm Tri Ngật: "Anh đánh Độc Long chảy bao nhiêu máu thế?"

Thẩm Tri Ngật không trả lời, ánh mắt nhìn về một chỗ.

Trên một viên gạch đen, có những vệt máu nhỏ không rõ ràng.

Thực tế chứng minh, Độc Long tám phần đã bị đánh thành một đống thịt máu.

Chuyện này có tác dụng lớn, dựa theo vệt máu này, chắc chắn sẽ tìm được người chơi bị đưa vào ICU đã đi đâu.

Hướng vệt máu và phía phân khoa là ngược nhau, Thẩm Tri Ngật khẽ nói: "Đi thôi."

Anh để Chu Kỳ An đi trước, còn mình theo sau, đồng thời chú ý đến động tĩnh của y tá tại quầy phân khoa.

Ánh sáng mờ nhạt, tông màu xám tối ngầm giúp che giấu hình dáng của họ, Chu Kỳ An phát huy thế mạnh tốc độ, gần như di chuyển tức thì.

Trên sàn thỉnh thoảng lại thấy vài vết máu mới, chứng tỏ không tìm sai hướng.

Phía trước độ ẩm rất cao, trần nhà đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti, cuối lối hẹp là một cánh cửa khí nặng nề, tỏa ra hơi lạnh đặc trưng của kim loại.

Chu Kỳ An tìm được công tắc, chân đạo vào.

Cánh cửa cảm ứng mở ra.

Mùi tanh ngọt xen lẫn với mùi kỳ lạ lập tức tràn ra.

Hai người lần lượt bước vào, cánh cửa phía sau tự động đóng lại.

Bên trong chỉ có một chiếc đèn đỏ đang bật, ánh sáng đỏ chiếu thẳng vào một thân thể nằm trên bàn mổ.

Lại gần hơn chút, mặt Chu Kỳ An tối sầm lại.

Y thử đưa tay ra kiểm tra.

"Chết rồi."

— Độc Long đã chết, tứ chi bị đai cố định trói chặt vào bàn mổ.

Trên mặt bàn còn phủ một lớp giống như đất, thực tế toàn là những cục thịt nhỏ, lập tức y nhớ đến da của nữ bệnh nhân đầy các hạt li ti, rất giống với nguyên liệu của lớp đất này.

Chẳng lẽ lớp đất ở đây đều là từ mô cơ thể bị nhiễm virus?

Chu Kỳ An không quan tâm đến sống chết của Độc Long, chỉ là hắn ta vừa được đưa lên đây không lâu đã chết. Vậy Ứng Vũ và chàng sinh viên mất tích mấy ngày nay, còn lại bao nhiêu hy vọng sống?

"Trên đó có chữ." Thẩm Tri Ngật chỉ vào tấm bảng trên thi thể.

【Nuôi trồng nhân tạo

Nguyên liệu: ??-Cấp D

Thời gian quan sát: Năm ngày

Nếu đạt tiêu chuẩn kiểm tra, có thể đưa đến [nhà kính] để tiến hành nuôi dưỡng lần tiếp theo; nếu không đạt, sẽ dựa vào mức độ nuôi trồng để tiêu hủy hoặc đưa đến nhà xác】

Chu Kỳ An đọc xong nói: "Bệnh viện đang nuôi dưỡng một loại sinh vật đặc biệt nào đó..."

Chưa kịp nói xong, sắc mặt y đột nhiên thay đổi.

Xì——

Cánh cửa lại mở ra.

Cửa kín âm thanh cách âm rất tốt, trước khi cửa mở, không ai biết bên ngoài có người đang đến gần.

Thẩm Tri Ngật đứng gần nguồn điện nhất nhanh chóng tắt đèn, cả không gian lập tức chìm vào bóng tối.

Người vừa mới bước vào trước mắt đột nhiên tối sầm, phản ứng trong một giây, quát lên: "Ai?"

Là giọng của một người đàn ông, người chơi chắc chắn không dám hét lên như vậy, hơn nữa giọng nói này mang theo hung ác vặn vẹo, chắc chắn là NPC.

Chu Kỳ An hít sâu một hơi: "Đúng là xui xẻo."

Họ vừa mới vào chưa đầy một phút.

Người mới đến nhanh chóng bước tới đây, tiếng bước chân rất nặng, dường như gã tùy tiện lấy thứ gì đó bằng sắt ở cửa, âm thanh ma sát với mặt đất khiến người ta rùng mình.

"Ai?" Gã lại quát lên một lần nữa.

Phòng phẫu thuật không lớn, không có chỗ để ẩn náu.

Chu Kỳ An nhanh chóng nghĩ ra một cách: Lấy thẻ xác.

Từ kinh nghiệm ở nhà xác, mất thẻ xác có thể dẫn đến xác chết bật dậy, khiến xác và người đến đấu với nhau. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị loại bỏ, một khi có động tĩnh quá lớn, dễ dàng dẫn đến việc nhân viên y tế khác đến, khi đó thật sự không còn đường lui.

Tiếng bước chân liên tục tiến gần, như tiếng chuông tử thần, Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng ấn tay Chu Kỳ An, ra hiệu cho y ở lại đây đừng động đậy.

Ai ngờ Chu Kỳ An ngược lại nắm lấy tay anh: "Đợi đã."

Trong bóng tối, đôi mắt quá đẹp đẽ đó lóe lên một ánh sáng khó hiểu: "Để tôi."

Y có một cách, nếu thành công, không chỉ có thể giải quyết nguy cơ trước mắt, mà còn có thể giúp họ tìm thấy nhà kính.

Với tốc độ nhanh nhất, y làm một số chuẩn bị, trong lúc tiếng bước chân không thiện chí đang tiến gần, Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu.

Giây tiếp theo, y bất ngờ đứng dậy trước một bước, đi thẳng tới, tắt thiết bị thay đổi giọng nói, nhớ lại giọng nói trong ký ức, giọng điệu phóng đại: "Là tôi!"

Nói rồi chủ động bật đèn.

Y lớn tiếng thu hút sự chú ý của người đến, mượn ánh sáng, đồng thời nhìn rõ diện mạo đối phương.

Cách đó chưa đầy hai mét, đứng đó là một người mặc áo blouse trắng, thân hình người đàn ông vạm vỡ, đôi mắt hẹp dài không ánh sáng, khóe miệng và cổ treo đầy mụn nước, lúc nào cũng có dấu hiệu rỉ mủ.

Thẻ trên ngực của người đàn ông ghi: Bác sĩ Khoa Dinh Dưỡng Lâm Sàng - Sa Hưng.

Chu Kỳ An trong lòng khẽ động.

Khoa này chẳng phải là ký hiệu trên vòng đeo tay của con quái vật thịt kia sao?

Lúc này người đàn ông tiến lại gần hơn, đối diện trực tiếp, mùi hôi tanh phả vào mặt, tim Chu Kỳ An đột nhiên nhảy lên cổ họng.

"Hóa ra là ông." Răng của người đàn ông mặc áo blouse trắng khép mở, nhả ra vài chữ với giọng u ám.

Ổn rồi!

Bốn chữ khiến Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu trước đây, Chu Kỳ An nhanh chóng chi 8000 điểm trong cửa hàng trò chơi mua một tấm 【Thẻ thay đổi diện mạo】, chất lượng của thứ này tuy không bằng thứ mà Bạch Thiền Y từng đưa cho y, thời gian hiệu lực chỉ 1~2 phút, nhưng tạm thời có thể ứng cứu.

Lúc này, thân phận sau khi thay đổi diện mạo của y chính là Tư tiên sinh.

Hải tượng đực, thỏ không ngoan, đây là hai thông tin mà Ứng Vũ để lại.

Trong đó hải tượng đực ngoài việc ám chỉ thứ chảy ra từ phó bản, Chu Kỳ An nghĩ còn có ý nghĩa sâu xa nào đó, còn về cái sau... Trước khi vào phó bản, Chu Kỳ An và Thẩm Tri ngật đã thảo luận về 【Thỏ không ngoan】, khi đó đưa ra khả năng lớn nhất là Tư tiên sinh.

Sau khi vào phó bản, khả năng này liên tục tăng lên.

Rõ ràng lần này phó bản không phải là bản đồ lớn để tuỳ ý khám phá, nếu theo thông thường phải có nhân viên dẫn dắt, nhưng từ khi họ vào đây, không gặp bất kỳ nhân viên nào, chỉ có thể giải thích là nhân viên đang ở cùng với nhóm người chơi trước.

"Hóa ra Tư tiên sinh thực sự ở trong phó bản này."

Trong lòng Chu Kỳ An vui mừng, vì người mặc áo blouse trắng nhận ra Tư tiên sinh, y hoàn toàn có thể dựa vào thân phận đó để làm một số việc.

Ngay khi y kiêu ngạo ngẩng cằm lên, định dùng cách của Tư tiên sinh để nói chuyện, người đàn ông mặc áo blouse trắng hừ lạnh một tiếng:

"Ông không canh cửa cho tử tế, chạy đến đây làm gì?"

"..."

Canh cửa? Khóe miệng của Chu Kỳ An giật giật, cái tên Tư tiên sinh này, ở đâu cũng là một người canh cửa.

【Thẻ thay đổi diện mạo】sắp hết hiệu lực.

Không có thời gian để phàn nàn, hiện tại y phải nhanh chóng lấy thông tin xem Tư tiên sinh đang canh giữ cánh cửa nào.

Chu Kỳ An ngày càng hiểu rõ các thủ thuật của trò chơi, thời gian sử dụng thẻ thay đổi diện mạo là 1~2 phút. Nếu hỏi quá sâu, có thể trong vòng một phút sẽ mất hiệu lực, hơn nữa, những thông tin quan trọng NPC thường kín miệng.

Đầu tiên là đặt câu hỏi dựa trên câu hỏi của đối phương.

"Anh đến đây làm gì?" Chu Kỳ An hỏi ngược lại.

Người mặc áo blouse trắng nheo mắt đầy nghi ngờ: "Tất nhiên là tuần phòng."

Chu Kỳ An bắt chuyện: "Vậy thì đúng rồi, nên tôi mới đến tìm anh." Y nói đầy chắc chắn: "Nơi tôi đang canh gác có vài tiếng động không bình thường, tốt nhất anh nên đến chỗ xem."

Không ngờ người mặc áo blouse trắng từ chối ngay lập tức, nhìn y với ánh mắt như đang làm quá lên: "Trong chuồng có tiếng động là chuyện bình thường."

Chuồng?

Chu Kỳ An hít sâu một hơi.

Quả nhiên Tư tiên sinh đang canh gác khu vực quan trọng, khu chuồng lớn.

Y lập tức cau mày nói: "Lần này tiếng động rất kỳ lạ, không giống như mọi khi."

Nào ngờ vừa nghe vậy, người mặc áo blouse trắng rõ ràng trở nên cáu kỉnh hơn một chút: "Một trung gian trông cửa như ông thì hiểu cái gì."

Nói rồi lại mắng vài câu: "Ông chỉ cần làm bảo vệ cho bệnh viện, canh cho tốt cửa của ông, chuyện khác đừng xem vào."

Đồ vô dụng.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro