150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
________________
Trong lúc nói chuyện ngắn ngủi, bốn mươi giây đã trôi qua, khi Chu Kỳ An cố gắng nói tiếp, người mặc áo blouse trắng chẳng thèm để ý đến y, chuẩn bị kiểm tra tình trạng của bệnh nhân trên bàn mổ.

Thẩm Tri Ngật đang ở gần đó.

Chu Kỳ An không chần chừ, bước nhanh tới, bấm công tắc tắt đèn phòng mổ.

"Người canh cửa thì làm sao?" Y nói với giọng châm chọc, như thể bị kích động mà cố tình gây sự: "Người canh cửa có ăn cơm nhà anh không? Họ chỉ ăn cơm công."

Tư tiên sinh đi đâu cũng muốn giữ làm của riêng, đúng là thuộc loài chuột, lần này không chừng lại muốn ăn cắp gì đó.

Người mặc áo blouse trắng vừa mới nổi giận, nghe câu này thì ngẩn ra, vô thức phân tích nội dung.

Chu Kỳ An tranh thủ cơ hội, nhanh chóng rời khỏi đó.

Vị trí của người áo blouse trắng trong bệnh viện không hề thấp, thấy Tư tiên sinh dám đối đầu với mình rồi ngang nhiên rời đi, lập tức tức giận đuổi theo.

Tuy nhiên, khi gã đến hành lang, đã gần tới thang máy nhưng vẫn không thấy bóng dáng đáng ghét đó.

"Ông đợi đấy cho tôi!" Người áo blouse trắng gào lên.

Âm thanh làm các y tá ở bàn phân loại ngó qua, bác sĩ ở đây tính tình đều không tốt, y tá cũng không mấy để tâm, lại quay đầu đi với vẻ mặt cứng ngắc.

Bị làm phiền như vậy, người áo blouse trắng không quay lại, mà đi thẳng đến một phòng bệnh khác gần đó, có vẻ còn muốn đuổi theo người kia.

Nửa phút sau, cửa phòng kín mở ra, Thẩm Tri Ngật bước ra.

"Ở đây." Một giọng nói rất khẽ vang lên, không để ý kỹ thì nghe như tiếng rít của rắn.

Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu, thấy có một người đang bám trên trần nhà.

"..." Tứ chi của em ấy tiến hóa đến mức này rồi sao?

Chu Kỳ An cũng nhờ vào một số đạo cụ, trượt xuống trần nhà.

Y phủi bụi trên tay, lắc đầu: "Tư tiên sinh vô dụng quá."

Thẩm Tri Ngật nói: "Nhân viên không phải là loại dễ bắt nạt đâu."

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, nói ra nghi ngờ thoáng qua trước đó: "Không lẽ ông ta lại muốn trộm cái gì rồi?"

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, giờ đây đợt người chơi đầu tiên gần như đã chết hết, nhân viên thích nhất là tra tấn người, Tư tiên sinh hoàn toàn có thể tới dẫn dắt đợt người chơi thứ hai, nhưng lại cứ cố thủ không rời.

Chẳng lẽ bên trong cửa có bảo vật gì?

Trước khi có thể xác minh giả thuyết, Chu Kỳ An lại tập trung vào nhiệm vụ cứu người: "Ứng Vũ và những người khác có lẽ đã bị chuyển đến khu chuồng lớn, chúng ta cần có sơ đồ bố trí tầng này."

Tầng này có nhiều bộ phận như ICU, khoa dinh dưỡng, phòng bệnh... đúng là nồi lẩu thập cẩm.

Nếu không hiểu rõ mặt bằng tầng này, rất khó để tìm được vị trí khu chuồng lớn.

Có thể ở bàn phân loại có sơ đồ, nhưng khu vực đó có quá nhiều NPC, thời gian hồi của thẻ thay đổi diện mạo cũng còn dài.

Thẩm Tri Ngật thẳng thắn nói: "Để bóng đi."

Cái bóng có thể gặp khó khăn ở một số khu vực phòng bệnh, nhưng ở khu vực công cộng thì không sao.

Bàn phân loại hoàn toàn thuộc khu vực công cộng.

Nói xong, dưới chân vẫn không thấy bóng đâu, hai giây sau, Thẩm Tri Ngật dường như nhận ra cái gì, ngẩng đầu lên, cái bóng đang dán ở chỗ mà Chu Kỳ An đã bám qua trước đó.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Chu Kỳ An: "..."

Một cánh tay dài vươn ra, cái bóng từ trần nhà đưa xuống một đóa hoa hồng đen đẹp đẽ.

Thấy Thẩm Tri Ngật nhận lấy, bóng liền di chuyển đến bàn phân loại.

Thẩm Tri Ngật rất muốn giải thích từ góc độ kiến thức rằng mình không phải là một kẻ biến thái dính người, cái bóng phong ấn một phần sức mạnh và ý thức của anh, phong ấn đó khiến nó trở nên quá liều lĩnh.

Nói đơn giản thì là hơi ngốc.

Hai người lùi về vị trí thang máy.

Cái bóng di chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu đã quay trở lại.

Chu Kỳ An đưa bút "bút máy mộ tưởng ra" ra, Thẩm Tri Ngật qua cảm giác của cái bóng vẽ sơ đồ bố trí, nhưng toàn bộ đường nét uốn lượn, nhìn rất tệ.

Tầng mười có thể xem là địa bàn của NPC bệnh viện Hoa Anh Thảo.

Lấy bàn y tá làm ranh giới, cuối hành lang là phòng mổ, khu vực trung tâm có phòng nước nóng, phía trước là phòng xử lý rác, văn phòng bác sĩ, khoa dinh dưỡng lâm sàng và khoa truyền nhiễm, cuối cùng là phòng xét nghiệm và khu pha chế thuốc.

Ở hai đầu cuối hành lang đều có một lối thoát hiểm khẩn cấp.

Sơ đồ mặt bằng không chỉ rõ vị trí cụ thể của [khu chuồng lớn], rất có thể đó là biệt danh của một trong những khu vực nào đó.

Thẩm Tri Ngật tóm tắt tình hình, còn cái bóng thì chỉ đứng bên cạnh tiếp tục đưa hoa.

"Sa Hưng." Chu Kỳ An nhớ tên ghi trên thẻ ngực của bác sĩ khi nãy: "Bàn y tá có thể có hồ sơ về việc anh ta đi tuần phòng."

Bác sĩ tuần phòng không bao gồm khu [chuồng lớn] mà Tư tiên sinh đang canh gác, nếu không khi Chu Kỳ An nói trong chuồng có động tĩnh lạ, bác sĩ đã đi theo rồi.

Tinh thần và trí tuệ của cái bóng là hai chuyện khác nhau, nó cũng để ý điều này.

Nó mang hồ sơ tuần phòng lại, loại trừ ngay được khoa dinh dưỡng lâm sàng và khoa truyền nhiễm.

Chu Kỳ An tiếp tục loại trừ: "Văn phòng bác sĩ cũng không phải."

Phòng cung cấp nước rất nhỏ, thông tin trên thẻ xác nhận bệnh nhân phải được đưa đi nuôi cấy lần nữa, còn phòng xử lý rác chỉ nghe tên thôi cũng có thể loại bỏ.

Vậy thì chỉ còn lại phòng xét nghiệm và khu pha chế thuốc.

Điều rắc rối ở đây là, đây cũng là hai nơi xa nhất, cần phải đi vòng qua tất cả các khu vực khác đã nhắc đến trước đó.

Chu Kỳ An suy nghĩ nói: "Phải làm chỗ này loạn lên."

Loạn rồi, họ mới có cơ hội lẻn qua.

Thẩm Tri Ngật: "Chưa phải lúc để phóng hỏa."

"..."

Hai người còn chưa tìm thấy, tất nhiên không thể phóng hỏa được!

Thẩm Tri Ngật hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm người trước mặt: "Tôi sẽ đi trộm cho em một bộ đồng phục y tá..."

"Đúng rồi, tiếp tục hóa trang." Mắt Chu Kỳ An sáng lên.

Nghe thấy y đồng ý diễn, mắt Thẩm Tri Ngật cũng sáng lên.

Chu Kỳ An nói: "Diễn, nhưng không chỉ diễn mỗi y tá."

Cố tình diễn một vai y tá cũng có rủi ro.

Chu Kỳ An đã đứng đây một lúc lâu, thỉnh thoảng quan sát khu vực bàn phân loại, đôi khi y tá ở đó lại gật đầu ra hiệu.

Điều này có nghĩa là, dù đeo khẩu trang, họ vẫn có thể nhận ra đối phương.

Còn về chiều cao và vóc dáng, cả hai người đều cao hơn so với y tá bình thường.

Chu Kỳ An kéo áo của Thẩm Tri Ngật lại gần, hạ giọng rất thấp: "Thế này..."

Trong quá trình giải thích kế hoạch, từng từ từng chữ được nói rất rõ ràng.

Từ góc nhìn của Thẩm Tri Ngật, chỉ có thể thấy hàng lông mày thanh tú, dung mạo như hoạ.

Lắng nghe từng lời của thanh niên, Thẩm Tri Ngật vô thức gật đầu tán thành.

Thấy anh gật đầu, Chu Kỳ An lập tức đeo găng tay, lấy từ ba lô ra một chiếc túi đeo trên vai, nhanh chóng rút ra xác con quái vật thịt.

Không gian bỗng trở nên yên lặng.

Tập trung toàn lực vào nhiệm vụ, Chu Kỳ An nói: "Đêm qua không chỉ có một con quái vật thịt trốn vào phòng bệnh dưới lầu, chứng tỏ bệnh nhân ở đây thường xuyên 'chạy lung tung'."

Y còn có một chiếc vòng tay bệnh nhân, dựa vào đó có thể hưởng các quyền lợi như một bệnh nhân, nhưng để an toàn hơn, trước hết y cần khoác lên mình vỏ bọc của một con quái vật thịt.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Tin tốt là, Kỳ An cuối cùng cũng ổn định hơn trước.

Tin xấu là, ổn định quá mức.

Chu Kỳ An vẫn tiếp tục nói chuyện rành rọt.

"Nhưng vẫn phải mặc đồng phục y tá để phòng hờ. Không cần phải trộm, tôi có sẵn đây rồi."

Đủ mọi kích cỡ.

Y lôi từ ngăn trong của túi ra vài bộ quần áo. Những bộ trang phục này là kết quả của chuẩn bị kỹ lưỡng khi lượn lờ trong nhà xác, cuối cùng cũng đến lúc phát huy tác dụng: "Anh tự chọn cỡ nào mà mặc."

Thẩm Tri Ngật lại lần nữa lặng thinh.

Để anh tự chọn kích cỡ, Chu Kỳ An nhanh chóng quay lại phòng phẫu thuật.

Y cố gắng tìm kiếm những thứ như vải chống thấm, thật may mắn khi tìm được một túi đựng xác, thứ còn tiện lợi hơn.

Chu Kỳ An vốn định đi ngay, nhưng sau khi nghĩ lại, bên ngoài không có chỗ thay đồ, nên quyết định mặc sẵn đồng phục y tá ở bên trong.

Khi y quay lại, một bóng đen nhỏ còn đen hơn cả cái bóng đã xuất hiện. Từ bên trong túi đựng xác vang lên giọng nói trầm thấp của ChuKỳ An: "Chút nữa tôi sẽ dụ y tá tới trước, anh hỗ trợ nhé."

Vẫn chưa chắc chắn liệu quái vật thịt có lảng vảng ra ngoài vào ban ngày hay không, tình hình có chút bất ổn, nếu có vấn đề, họ sẽ rút lui ngay.

Một khi khởi đầu thuận lợi, họ chỉ cần phối hợp tốt, hoàn toàn có thể phá vỡ cục diện.

Thẩm Tri Ngật: "Đồng phục y tá..."

"Đã thay xong rồi."

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Tri Ngật hiện lên một chút tiếc nuối.

Chu Kỳ An nhìn anh sâu xa: "Lần trước tôi ở nhà anh, kích cỡ quần áo tìm được rất vừa vặn."

Y không quên lần đầu đến căn nhà tự xây của Thẩm Tri Ngật trong thành phố, thậm chí còn có cả đồ lót vừa vặn.

Y không muốn thay đồ dưới ánh mắt tinh tường như thước đo ấy.

"Anh có biết trèo lên trần nhà không?" Không muốn lãng phí thời gian vào chủ đề này, Chu Kỳ An lập tức chuyển hướng câu hỏi.

Thẩm Tri Ngật: "...Tôi có kỹ năng giảm tối đa sự hiện diện của mình."

Mọi thứ đã sẵn sàng, Chu Kỳ An nhờ Thẩm Tri Ngật giúp mình "mặc đồ."

Quái vật thịt vốn dĩ chỉ là một đống bầy nhầy đàn hồi, sống hay chết cũng không có nhiều khác biệt, Thẩm Tri Ngật trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn chọn giúp y hoàn thành việc hóa trang.

Một phút sau, cô y tá đang buồn chán trực ở quầy phân loại đột nhiên nghe thấy vài âm thanh kỳ quái.

Cô nhìn về phía âm thanh phát ra, một đống thịt đỏ sẫm lộ ra ở góc, như thể biết mình đã bị phát hiện, nó nhanh chóng thu mình lại, quái thịt co vào bên trong.

Gương mặt vô cảm của cô y tá không có chút ngạc nhiên nào.

Bệnh nhân của khoa dinh dưỡng chủ yếu là để thử thuốc, tương ứng với điều đó, khả năng kháng thuốc của bọn chúng rất cao, cộng thêm trạng thái dạng lỏng, chỉ cần lơ là một chút là họ có thể thoát ra.

Cô y tá thuần thục lấy một cái lưới bắt cá, rồi bước tới.

Thiết kế của chiếc lưới giống như một cái muôi, cô y tá nhắm chuẩn rồi vớt, quái vật thịt bị tóm gọn trong lưới.

Tay của Chu Kỳ An lộ ra từ túi đựng xác, găng tay bám chặt vào khối thịt, giữ chặt để không bị lộ.

"Tôi sắp chịu không nổi rồi."

Mùi tanh và bí bách, với lớp thịt dày cùng túi đựng, y cảm thấy mình sắp bị ngạt chết.

Trên đường bị lắc lư, dạ dày của y muốn trào ra ngoài, khi Chu Kỳ An thực sự sắp nôn, rung lắc cuối cùng cũng dừng lại.

Một cảm giác mất trọng lực ập tới, cô y tá thả quái thịt vào trong đĩa nuôi cấy, động tác thô bạo khiến chiếc vòng tay bệnh nhân mắc kẹt trong khối thịt rung lên.

Sau khi đặt ổn định, cô y tá đóng cửa rồi rời đi.

Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng thêm một phút nữa, rồi mới từ trong vỏ thịt chui ra.

"Phù~"

Y thở hổn hển, nhưng tiếc rằng không khí xung quanh cũng không dễ chịu lắm.

Một mùi hỗn hợp giữa hoa tươi và thối rữa tràn ngập, đúng là vũ khí hóa học.

Đây là một phòng điều trị tập thể, ít nhất có mười cái đĩa nuôi cấy, mỗi cái đều nhồi nhét đầy quái thịt, trông giống như đĩa bánh nhung đỏ bị ép dẹp.

Trước khi tự mình hành động, cái bóng đã nhanh chóng giúp y mở nắp.

Khi NPC tự mở cửa, với cái bóng, không có bất kỳ giới hạn nào về quy tắc, nó liền lẻn vào.

Kế hoạch ban đầu của Uâu Kỳ An là giúp các quái vậy thịt khác chạy trốn, tạo ra làn sóng rối loạn đầu tiên.

Nhưng y đã quên đa dạng sinh vật, một số quái vật thịt hoạt động không cao vào ban ngày, trong khi vài con khác lại cực kỳ năng động. Các quái vật thịt rất nhạy cảm với đồng loại, chúng dường như cảm nhận được khác biệt của Chu Kỳ An so với chúng.

Một con lớn nhất, chiếm trọn cả chiếc đĩa, nhẹ nhàng hất văng cái nắp, phần thịt đỏ tươi dần lan về phía Chu Kỳ An.

"Trộm vòng tay."

Trong khi né tránh đòn tấn công, Chu Kỳ An linh hoạt thích ứng, gần như lập tức đưa ra quyết định.

Đối với bệnh nhân, vòng tay là quan trọng nhất, trộm vòng tay có thể dễ dàng dẫn dụ quái vật ra ngoài.

Ý tưởng rất hay.

Nhưng nó dựa trên điều kiện trộm cắp thành công, quái vật thịt đáng sợ nhất ở chỗ nó có thể nổ ra dịch lỏng, nếu sơ suất một chút sẽ bị nhiễm bệnh.

Chu Kỳ An tránh đòn tấn công một cách khéo léo, thoát hiểm trong gang tấc.

Cái bóng cố gắng câu giờ, còn Chu  Kỳ An nhanh chóng dùng lụa trắng quấn quanh mặt, chỉ để lộ đôi mắt. Tận dụng chút thời gian này, y đến bên chiếc đĩa của những quái vật thịt ít hoạt động, lấy trộm vòng tay của chúng.

......

Trong trường hợp bình thường, nhân viên y tế giống như những con xác chết, di chuyển rất chậm.

Cộp.

Trong phòng bệnh phát ra một tiếng động kỳ lạ.

Cô y tá vừa mới đi được một đoạn đột nhiên dừng bước, gương mặt vô hồn hiện lên chút cảnh giác. Khi cô định quay đầu lại, từ hướng phòng phẫu thuật đột ngột phát ra âm thanh lớn, ngay lập tức tất cả nhân viên y tế nghe thấy liền thay đổi trạng thái chậm chạp trước đó.

Cơ thể họ chuyển động một cách bất thường, nhưng tốc độ thì nhanh đến kinh ngạc, gần như lao thẳng tới.

Trong phòng phẫu thuật.

Những tiếng nổ lách tách cùng tia lửa liên tục phát ra,

Thẩm Tri Ngật đang cố ý gây chập điện tạo nên vụ cháy, ngọn lửa nhỏ thôi, nhưng với tốc độ di chuyển bên ngoài, nó sẽ sớm bị dập tắt.

Ngay khi cửa kín khí được mở ra từ bên ngoài, Thẩm Tri Ngật xé bảng tên từ xác Độc Long xuống, sau đó như một bóng ma, lẩn vào góc của phòng phẫu thuật.

Quái vật sau khi sống lại không phân biệt đồng đội hay kẻ thù.

Vừa khi nhân viên y tế lao vào, quái vật lập tức tấn công, những y tá phía trước nhanh chóng cố gắng khống chế con Độc Long, trong khi những người khác bắt đầu dập lửa.

Hình dáng của Thẩm Tri Ngật trong bộ đồ y tá trở nên kỳ cục, nhưng giữa bầu không khí hỗn loạn, chẳng ai chú ý đến anh.

"Nhanh lên." Thẩm Tri Ngật vẫn nhẹ nhàng lên tiếng thúc giục.

Bước chân của anh từ từ lùi lại, chẳng mấy chốc, anh tự nhiên thoát khỏi phòng phẫu thuật.

Khoa dinh dưỡng lâm sàng.

"Đi nào." Chu Kỳ An nhặt một chậu hoa trên sàn đập vào quái vật thịt.

Quái vật dường như sợ hãi những bông hoa này, khi Hoa Ảnh Thảo được ném tới, hành động của chúng trở nên chậm chạp.

Nhân cơ hội quái vật thịt cứng đờ, Chu Kỳ An mạo hiểm tiếp cận, nhanh nhẹn lại chính xác giật cướp lấy vòng tay.

Sau khi giật được sáu, bảy cái vòng, những quái vật còn lại trở nên tinh ranh hơn, chúng không còn tập trung vào giết chết Chu Kỳ An mà bắt đầu tạo thành một vòng vây, muốn liên thủ để tiêu diệt y.

Chu Kỳ An không tiếp tục chiến đấu, khi nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, y liền thay đổi màu tóc, mặc đồng phục y tá chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Chia làm hai ngả, cái bóng cầm theo vòng tay dụ một số quái thịt đi theo, còn Chu Kỳ An thì bị một nhóm khác đuổi theo.

Sự hỗn loạn đã thu hút vài bác sĩ trực ban phía trước.

Bọn quái vật thịt đang bò về các hướng khác nhau, trông như đang tản ra bỏ trốn.

Một bác sĩ dữ tợn hỏi: "Sao lại thế này?"

Bị mùi thịt thối ám quá lâu, giọng của Chu Kỳ An méo mó hơn trước, trả lời không đúng câu hỏi: "Phòng phẫu thuật bị cháy, bệnh nhân gặp sự cố... Họ đang dập lửa, tôi được cử đi tìm bác sĩ Sa Hưng tuần phòng."

Khi nói kèm theo họ, nghe có vẻ rất quen thuộc.

Mấy bác sĩ trực ban không kịp suy nghĩ về logic trong câu nói, theo bản năng bắt đầu đi bắt lũ quái vật thịt.

Chu Kỳ An thuận lợi tiếp tục lao về phía trước, lẩm bẩm: "Mọi người đều bận rộn cả rồi..."

Bận rộn thì tốt chứ sao.

Khóe miệng dưới lớp khẩu trang nhếch lên, Chu Kỳ An nhanh chóng đi qua phòng làm việc của bác sĩ, bỏ qua khu phòng bệnh truyền nhiễm, tiến về phía phòng xét nghiệm và khu pha chế thuốc.

——

"Phòng phẫu thuật bị sự cố điện, xảy ra hỏa hoạn, thẻ xác bệnh nhân bị đứt cháy, xin mọi người đừng hoảng sợ."

Ở chung với Chu Kỳ An lâu ngày, Thẩm Tri Ngật cũng diễn trọn vẹn vai, khi gỡ thẻ xác, anh cố ý để lại dấu vết cháy xém trên thi thể của Độc Long.

Quả nhiên vẫn chưa ai phát hiện ra manh mối, loa phát thanh liên tục phát thông báo nhắc nhở.

Ở tầng mười, một đôi mắt thỏ bẩm sinh đỏ ngầu, đầy tàn nhẫn mở ra, trong đôi mắt tham lam lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Hỏa hoạn..."

Tai thỏ của Tư tiên sinh liền dựng đứng, bây giờ hắn rất nhạy cảm với từ này.

Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn một cách vô lý như vậy?

Không bao lâu sau, loa phát thanh lại lặp lại thông báo:

"Khoa dinh dưỡng lâm sàng bị mất hàng loạt vòng tay bệnh nhân, ai nhặt được xin hãy lập tức giao lại cho quầy tiếp tân."

"Khoa dinh dưỡng lâm sàng bị mất hàng loạt vòng tay bệnh nhân, ai nhặt được xin hãy lập tức giao lại cho quầy tiếp tân!"

"Mất hàng loạt..." Ánh mắt của Tư tiên sinh bừng lên như lửa: "Thật là giỏi trộm cắp."

Quá giỏi đến mức có cảm giác quen thuộc.

Khi hắn còn đang chìm đắm trong cảm giác quen thuộc ấy, từ xa, một loạt bước chân gấp gáp vang lên, Tư tiên sinh lập tức thu lại tất cả cảm xúc, lặng lẽ theo dõi nơi phát ra tiếng bước chân.

Ở phía bên kia, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã thành công hội ngộ.

Phòng xét nghiệm và khu pha chế thuốc nằm ở hai hướng khác nhau, mỗi bên đều có một cánh cửa bên ngoài, không ai biết đằng sau cánh cửa đó sẽ là gì.

Bên phòng kiểm tra, mùi hương hoa nồng nặc đến mức ngạt thở, còn phòng pha chế thì như bị ngâm trong bóng tối vô tận, nhiệt độ lạnh lẽo đến mức đáng sợ xác nhận có âm khí đang tràn lan.

Hai nơi, rõ ràng đều nguy hiểm nếu tiến vào sâu hơn.

Cảm giác [chuồng lớn]nghe có vẻ là nơi ấm áp, nhưng bây giờ không còn thời gian để thử sai nữa.

"Nữ thần may mắn của tôi, xin hãy hạ phàm."

Chu Kỳ An không lãng phí thời gian, lập tức sử dụng đạo cụ may mắn mà Trương Trụ Tử đưa cho, có thể tăng 18% điểm may mắn!

Còn cái tăng 28% thì y thực sự không dám dùng.

Sau khi kích hoạt thành công đạo cụ may mắn, Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật, như thể đã tìm lại được sự tự tin trong nhà xác: "Đi thôi, tôi sẽ dẫn anh đi trên con đường thênh thang."

Bên trong chuồng lớn là gì vẫn chưa biết, nhưng với đạo cụ may mắn, ít nhất y có thể chiếm chút lợi thế lúc khởi đầu.

Thẩm Tri Ngật là người luôn ủng hộ hết lòng, gật đầu: "Được."

Chu Kỳ An nhanh chóng bước lên, chơi một trò nhỏ chọn binh sĩ, cuối cùng mở cửa bên ngoài của khu pha chế thuốc.

Để phòng ngừa Tư tiên sinh chưa bị phân tán bởi cuộc hỗn loạn, y chỉnh trang lại bộ đồng phục y tá, kéo khẩu trang lên gần đến chỗ gò má, hơi cúi lưng để đảm bảo đối phương không thể nhận ra mình ngay từ đầu.

Tư tiên sinh lần này không thể tránh được.

Chỉ cần hắn còn ở đây, không thể nào thoát khỏi được.

May thay, mức can thiệp của nhân viên trong phó bản có giới hạn, đó cũng là lý do tại sao Chu Kỳ An nhất định phải tạo ra hỗn loạn, cho dù Tư tiên sinh có hét lên bây giờ, tình hình bên ngoài đang rối loạn cũng không có ai để ý ngay lập tức.

Nói đến là đến, phía trước là một cái bóng lớn.

Chu Kỳ An hít một hơi sâu, chuẩn bị mở miệng sử dụng thân phận y tá để kéo dài thời gian. Kết quả là môi còn chưa kịp nhúc nhích, cái bóng đã nhảy dựng lên: "Là ngươi!"

Cho dù có hóa thành tro, Tư tiên sinh cũng nhận ra tên này ngay!

Dưới ánh sáng mờ mờ, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, đột ngột chạm mặt với đôi mắt thỏ ác độc.

"..."

Trước khi Chu Kỳ An ngẩng đầu, toàn thân chỉ lộ ra mỗi chiếc mũ y tá.

Điên thật rồi!

Đến vậy mà hắn cũng nhận ra được?

Tư tiên sinh giống như một bức tượng đá sống.

Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, ngoài bức tượng đá Tư tiên sinh bên trái, điều mà Chu Kỳ An chú ý là bức tượng đá khác bên cạnh, nó giống như một con sư tử thu nhỏ được mua trên mạng.

Tuy nhiên, tượng đá này không phải là sư tử đá truyền thống, mà là một con hải tượng đực.

"Giống y đúc con trong bệnh viện."

Những vật trấn tà thường đi theo cặp, một cái bị mất, Tư tiên sinh ở đây quả thực hợp lý.

Sau khi tất cả các vật liệu được mang vào thế giới thực, năng lượng và màu sắc của chúng sẽ thay đổi, lúc thấy nó trong bệnh viện Hoà Thắng Khang, Chu Kỳ An không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng bây giờ trước mặt, y lập tức nhận ra sự bất thường.

Sau khi đã quen với những mảnh vụn còn sót lại trong phó bản, chất liệu của bức tượng hải tượng rõ ràng là từ một bộ xương lớn.

"Ngươi còn dám xuất hiện?" Sau cú sốc ban đầu, nụ cười của Tư tiên sinh trở nên âm u.

... Mẹ nó ăn trộm.

Nghe thấy thế, đôi mắt của Chu Kỳ An nheo lại, Tư tiên sinh ngoan ngoãn trông giữ cái nơi này chắc chắn có điều gì bí ẩn.

"Cảm giác ăn trộm rất mạnh."

Y cảm nhận được từ hắn một sự quen thuộc như thể có ám ảnh gì về chuyện mang đi thứ gì đó.

Đối với một tên trộm, Chu Kỳ An không quan tâm đến mục đích của hắn, chỉ quan tâm đến cánh cửa phía sau Tư tiên sinh.

Đó là một cánh cửa có màu sắc hòa trộn, đỏ, hồng, trắng... màu sắc chuyển đổi đan xen, phù hợp với những bức điêu khắc các loài hoa trên bức tường bên cạnh.

Cánh cửa không khóa, Tư tiên sinh chính là ổ khóa tốt nhất.

Bây giờ, y phải nghĩ cách để mở cánh cửa không khóa đó ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro