154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
___________
Để không tiếp tục cảm thấy lạc lõng với thế giới này, Ứng Vũ chuyển đề tài.

Anh ta trước tiên đồng bộ tiến trình trò chơi. Có lẽ vì đợt người chơi cùng đợt với anh ta, ngoài chàng sinh viên, đều đã chết hết, nên hiện tại độ khó của phó bản mà anh ta gặp phải giống với lứa người chơi thứ hai.

Chu Kỳ An đang chuẩn bị ăn cơm, vừa trộn nước sốt với cơm, vừa suy nghĩ rồi nói: "Trong khu điều trị đặc biệt dường như có hai người thuộc chỗ của các anh."

Chưa nói hết câu, y nhận ra điều gì đó.

Những người được đưa vào khu điêu trị đặc biệt đều là bệnh nhân đã hoàn thành quá trình "nuôi dưỡng", cụm từ "hoàn thành nuôi dưỡng" khi dùng để chỉ người chơi thì không phải là tin tốt.

Y nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi: "Anh có cần tìm thuốc không?"

Ứng Vũ và chàng sinh viên đã vào ICU, lại còn ở trong chuồng lớn khá lâu, chắc chắn cũng đã bị nhiễm bệnh.

Ứng Vũ từ chối: "Chiết xuất từ hoa anh thảo có thể giúp giảm bớt."

Hoa anh thảo có thể khiến quái vật rơi vào trạng thái ngủ đông, có giá trị y học, nhưng nhược điểm là tạo ra tính phụ thuộc. Theo thời gian, hiệu quả của nó giảm dần, liều lượng cần dùng ngày càng lớn.

Tìm thuốc thì quá tốn thời gian, không có hiệu quả về mặt chi phí, chi bằng tiếp tục vượt qua các phó bản.

Hơn nữa, nhìn những bệnh nhân ở đây cũng không thấy ai có thể chữa khỏi.

Ứng Vũ chia một ống chiết xuất thành nhiều phần, đưa cho mỗi người một phần để đối phó với các tình huống nhiễm bệnh hoặc đặc biệt.

"Đừng dùng quá liều."

Chu Kỳ An đã từng tận mắt chứng kiến cảnh một bác sĩ bị ép dùng quá liều, nên gật đầu đồng ý.

Sau khi nhận lấy ống nghiệm, y nhìn Ứng Vũ với vẻ mặt đồng cảm.

Rõ ràng mọi thứ đều làm rất chu đáo, vậy mà suýt nữa đã bị đồng đội "thần tiên" hại chết, đúng là xui xẻo thật.

Ứng Vũ không có chút oán hận nào: "Người chết thì lớn nhất."

Chu Kỳ An cúi mắt xuống.

Ứng Vũ từng nói giết chết bệnh nhân trong giấc mơ có thể giúp y trì hoãn thời gian tiếp tục vào phó bản, không biết trong số những bệnh nhân đó có người chơi nào không.

Tuy nhiên, y đồng tình với lời của Ứng Vũ, người chết rồi cứ để vậy thôi.

Chu Kỳ An nhắc đến nhiệm vụ chính tuyến.

Hiện tại độ khó của phó bản đã được đồng bộ, nhưng nhiệm vụ thì không, nhiệm vụ tìm Trương Tú Tú chỉ có người chăm sóc trong phòng điều trị đặc biệt mới có thể nắm được.

"Anh có biết gì về Trương Tú Tú không?"

Ứng Vũ và chàng sinh viên đại học đều lắc đầu, họ thậm chí còn không biết về Tiến sĩ Z.

Tất nhiên, ngoài Chu Kỳ An  đã đổi thân phận ngay từ ngày đầu, thì không ai biết về Tiến sĩ Z.

Ứng Vũ đột nhiên hỏi: "Cậu nói trước đó phòng bệnh đặc biệt có tổng cộng 22 bệnh nhân?"

"Không tính những người chúng ta đưa lên, chỉ có từng đó."

Chu Kỳ An dùng đôi đũa trong tay vẽ hai khuôn mặt đơn giản lên nắp hộp cơm: "Đây là hai người có phản ứng đặc biệt khi tôi nhắc đến Mona Lisa."

Vài nét vẽ đơn giản nhưng thần thái rất sống động.

Ứng Vũ nhìn qua: "Quả thực từng là người chơi."

Chu Kỳ An gật đầu: "Vậy có thể loại trừ phòng số 18 và số 19."

Ứng Vũ lấy giấy và bút từ trong ba lô cá nhân, rồi vẽ liên tục bốn bức tranh. Dù không sống động như của Chu Kỳ An, nhưng cũng rất giống.

"Bốn người này cũng có thể loại trừ. Trong những lần giấc mơ đan xen, tôi đã gặp họ, tên trên vòng tay của họ không phải là Trương Tú Tú."

Chu Kỳ An nhướng mày, bây giờ chỉ còn phải chọn một trong số 16 người.

Chàng sinh viên đứng bên cạnh ngại ngùng, cúi đầu xấu hổ: "Em không nhớ được gì, đầu óc em cứ rối tung cả lên."

Chu Kỳ An phẩy tay, tiếp tục suy nghĩ về nhiệm vụ: "Xem ra, đi vào giấc mơ có hiệu quả hơn so với mở cửa trực tiếp."

Mở cửa có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, còn trong giấc mơ đan xen thì chỉ phải đối mặt với một môi trường nguy hiểm chung.

Ứng Vũ đã đạt được nhiều kết quả trong giấc mơ.

Nghe vậy, Ứng Vũ lắc đầu: "Chỉ có bệnh nhân mới có thể vào giấc mơ, hơn nữa trong mơ bệnh nhân sẽ bước vào một thế giới dưỡng bệnh."

Chu Kỳ An chăm chú lắng nghe.

"Bệnh viện trong giấc mơ và bệnh viện hoa anh thảo mà chúng ta đang thấy hiện giờ khác nhau."

"...Các bệnh nhân ở mỗi khoa sẽ dưỡng bệnh và thư giãn ở những khu vực khác nhau. Tôi chỉ vô tình bước vào khu vực của các bệnh nhân thuộc bộ phận quản lý đặc biệt một lần, suýt nữa thì mất mạng ở đó."

Nói đến đây, Ứng Vũ khẽ nhíu mày: "Sau khi tỉnh dậy, ngoài thông tin về bệnh nhân, tôi không thể nhớ được bất cứ điều gì về môi trường dưỡng bệnh."

Chu Kỳ An im lặng suy ngẫm một lúc, không nghĩ ra điều gì, quyết định tiếp tục ăn cơm.

Vì Thẩm Tri Ngật im lặng khá lâu, anh ta không nhịn được nhìn sang.

"Giấc mơ..." Ánh sáng ban ngày chiếu lên làn da của Thẩm Tri Ngật, một chút ánh nắng nhảy múa trên bờ vai anh. Đôi mắt xám dưới con ngươi đỏ máu lóe lên: "Tôi rất giỏi nằm mơ."

---

Sau bữa cơm, mọi người quyết định lên tầng một lần nữa.

Có mật khẩu cho thang máy chuyên dụng, về lý thuyết, ai cũng có thể đột nhập vào bộ phận quản lý đặc biệt. Nhưng nếu bị y tá phát hiện, hậu quả sẽ khó lường, nếu gặp nguy hiểm, khả năng lớn là họ sẽ trở thành mục tiêu tấn công của NPC.

Ứng Vũ đã thể hiện thái độ rõ ràng: vẫn phải lên.

Anh ta cần một lượng chiết xuất từ hoa anh thảo lai để làm nguyên liệu.

Một khi ngừng sử dụng dịch chiết từ hoa, nhiễm trùng sẽ nhanh chóng lan rộng. Với tình trạng hiện tại mà bị cưỡng chế đưa vào khu điều trị đặc biệt, khả năng sống sót là rất thấp.

Chu Kỳ An: "Anh có thể chịu đựng thêm mấy ngày nữa?"

"Khoảng một ngày rưỡi."

Chu Kỳ An hơi ngạc nhiên, đối phương tỏ ra quá bình thản, đến mức y nghĩ rằng ít nhất họ vẫn còn ba bốn ngày.

"Xem ra chúng ta nhất định phải tìm ra Trương Tú Tú ngay, để kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến."

Hiện tại có hai phương án: mở cửa và vào giấc mơ.

Chu Kỳ An vẫn nghiêng về phương án vào giấc mơ, vì hiệu quả sẽ cao hơn. Nhưng có một vấn đề thực tế đặt ra, là những người chơi không phải bệnh nhân, làm thế nào để vào giấc mơ?

Y nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, người này sẽ không vô duyên vô cớ nói mình giỏi mơ mộng.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu.

Ứng Vũ và chàng sinh viên sống hay chết, anh không quá bận tâm, nhưng Thẩm Tri Ngật hiểu Chu Kỳ An muốn thông qua Ứng Vũ để có được một đạo cụ tương tự như 【Túi dưỡng sinh】, để giúp mẹ Chu và sếp y khôi phục lý trí.

"Tôi có thể đưa mấy người vào điểm kết nối giấc mơ, nhưng không đảm bảo an toàn được."

Do bị hạn chế bởi quy tắc, giới hạn của Thẩm Tri Ngật là chỉ có thể đưa họ đến gần khu vực hoạt động của các bệnh nhân ở khu điều trị đặc biệt trong giấc mơ.

Chu Kỳ An nhướn mày, khả năng này còn hơn cả tưởng tượng.

Giờ không phải lúc để điều tra, y nói một câu mà Thẩm Tri Ngật từng nói trong phó bản trường học: "Tôi thích giết người trong giấc mơ."

Chu Kỳ An dường như còn có kế hoạch khác, thấp giọng trao đổi với Thẩm Tri Ngật vài câu.

Nghe xong, trong tay Thẩm Tri Ngật xuất hiện một đóa hồng đen, như một chiếc ghim cài ngực, bông hồng được cài vào vị trí ngực áo hoodie.

Khác với trước đây, bông hồng không tàn ngay lập tức.

"Khi cần vào giấc mơ, hãy bóp nát nó, tôi sẽ cảm nhận được." Thẩm Tri Ngật nhắc nhở: "Phải sử dụng nó ngoài khu vực phòng bệnh."

Cùng lúc, anh cũng tiện tay đưa cho Chu Kỳ An một thứ gì đó.

Lần trước từ thôn Phong Thủy trở về, anh và Chu Kỳ An mỗi người chọn một đạo cụ từ chỗ Ứng Vũ.

Lúc đó Chu Kỳ An chọn thời gian bảo vệ tân thủ, còn Thẩm Tri Ngật thì lấy đạo cụ thế thân. Bình thường, nếu anh đưa đạo cụ cho người khác, chắc chắn sẽ bị từ chối, nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội.

Thẩm Tri Ngật cứng rắn hơn, muốn vào giấc mơ nhất định phải có đạo cụ.

Chàng sinh viên không nghe được cuộc trao đổi giữa hai người, chỉ thấy vẻ mặt của Thẩm Tri Ngật rất khó hiểu, hỏi Ứng Vũ: "...Anh ta kiêu ngạo cái gì thế?"

Ứng Vũ hiếm khi không trả lời được.

...

Trong lúc ăn, có vẻ như hỗn loạn ở tầng trên đã lắng xuống.

Ban đầu thang máy lẽ ra phải dừng ở tầng 11, nhưng Thẩm Tri Ngật lại chọn tầng 9. Khi thang máy dừng lại, Thẩm Tri Ngật nhìn chàng sinh viên ra hiệu cho cậu đi theo.

Chàng sinh viên bất giác cảm thấy chân mềm nhũn, lần trước gặp, Mục Thiên Bạch không có cảm giác áp đảo mạnh mẽ như vậy.

Chu Kỳ An định nói gì đó, thì nghe Thẩm Tri Ngật nói: "Tôi có chừng mực."

Có vẻ như anh cũng biết rằng cái gọi là "chừng mực" của mình không đáng tin lắm, Thẩm Tri Ngật định nói thêm vài câu, nhưng Chu Kỳ An đã cúi đầu xuống, bình thản nhìn cái bóng dưới chân, giơ ngón út ra với tư thế ngoắc tay: "Giám sát anh ấy nhé."

"!!!"

Thành công khiến Thẩm Tri Ngật tự giám sát bản thân, Chu Kỳ An tiếp tục cùng Ứng Vũ đi thang máy đến khu điều trị đặc biệt.

Khi cửa mở, một người phụ nữ tóc tai rối bời lao ra.

Chu Kỳ An suýt nữa không kiềm chế được, định dùng cái cây đinh ba đâm chết người ta.

Người phụ nữ lao vào cũng bị giật mình, sau khi đứng vững và xác nhận không nhìn nhầm, phát hiện bên cạnh Chu Kỳ An còn có một người nữa, Hàn Lệ liền lùi lại một bước nhỏ.

Chu Kỳ An nhìn ra ngoài thang máy, không thấy có nguy hiểm gì.

Sau khi thở hổn hển vài hơi, Hàn Lệ nói vào trọng điểm trong nỗi sợ hãi còn đọng lại:

"Khi cậu không có ở đây, chúng tôi đã đẩy ngẫu nhiên cánh cửa phòng bệnh số 8, khi đi vào bệnh nhân tỉnh dậy ngay."

Như thể nghĩ đến cảnh tượng cực kỳ ghê tởm, cô nôn khan hai tiếng rồi miêu tả: "Cơ thể của bệnh nhân tan chảy ngay lập tức, tái tạo lại thành một cái miệng đầy máu lao tới cắn chúng tôi. Sau đó, chúng tôi nhanh chóng thử đẩy cửa phòng số 9, cũng y hệt như vậy."

Chu Kỳ An nhớ đến quái vật thịt ở khoa dinh dưỡng Lâm sàng, có vẻ như bệnh nhân sau khi được nuôi dưỡng hoàn chỉnh có thể dễ dàng tách rời máu thịt.

"Hai người đó đâu?"

Sắc mặt Hàn Lệ hơi lúng túng: "Tôi chạy nhanh nhất."

Kỹ năng điện lưu phát huy tác dụng.

Chu Kỳ An im lặng một lúc: "Có nhìn thấy tên trên vòng tay của bệnh nhân không?"

Hàn Lệ: "Vòng tay bị cuốn vào trong bùn máu rồi."

Nếu chạy chậm hơn một chút, có khi mạng cũng không còn, làm sao cô dám quay lại đào bới trong đống bùn máu đang ngọ nguậy sống sờ sờ ấy chứ.

Nhận thấy cô còn điều muốn nói, Chu Kỳ An gật đầu, ra hiệu cứ nói thẳng ra.

"Cậu bảo tôi để ý xem hai người đó có gì bất thường không, tôi đã thử qua, nhưng không thấy có vấn đề gì."

Hàn Lệ do dự một lúc: "Nhưng có một chuyện, tôi luôn thấy hơi lạ."

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, cô hạ thấp giọng nói nhanh hơn.

"Ồ?" Chu Kỳ An tỏ vẻ suy tư.

Hàn Lệ không nói thêm, tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần.

Chẳng bao lâu sau, cậu thiếu niên bước đến, giọng điệu kỳ quặc mắng: "Chạy nhanh đấy."

Thấy hai người trong thang máy, cậu thiếu niên lập tức đề phòng, đầu tiên xác định xem Ứng Vũ là người hay NPC.

Chu Kỳ An không giải thích, bước ra ngoài.

Khi nhìn thấy A Linh đi đến, ánh mắt y khẽ động.

Trước đó, Hàn Lệ nói khi phó bản mới bắt đầu, sương mù dày đặc, bao gồm cả A Linh, mọi người đều bàn tán về việc còn bao lâu nữa mới ra khỏi làn sương.

A Linh còn phàn nàn rằng cô ả đã chờ trong sương mù vài tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, một người chơi khác nói đã nghe thấy nhiều tiếng ve kêu, cho rằng số lượng tiếng ve có thể đại diện cho số lượng người chơi, đủ người thì mới mở phó bản.

Với khả năng quan sát của A Linh, nếu cô ả thực sự đã chờ vài giờ, không thể không nhận ra quy luật này, trừ khi cô ả không đến sớm như vậy.

Cố tình làm mờ thời gian bắt đầu phó bản sao?

Hàn Lệ khẽ ho một tiếng, ám chỉ Chu Kỳ An đã nhìn chằm chằm vào A Linh quá lâu rồi.

Chu Kỳ An không những không rời mắt, mà còn bước tới gần hơn. Mái tóc màu hiếm lắc lư một chút theo từng bước chân.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

A Linh nhíu mày, cảnh giác nhìn y.

Lớp tóc mỏng trên trán tạo thành cái bóng nhạt nhòa, đôi môi của Chu Kỳ An khô khốc hơn ngày thường một chút: "Bây giờ tôi nghi ngờ cô đến để hại tôi."

Hàn Lệ sặc nước bọt ngay tại chỗ.

Chỉ một chi tiết đáng ngờ thôi, bình thường chẳng phải nên từ từ thăm dò, âm thầm quan sát rồi cuối cùng mới đưa ra kết luận sao?

Sao lại đột nhiên đối mặt rồi "mở đại chiêu" thế này?

Không đầu không đuôi, A Linh cũng bị chọc cười: "Cậu đang nói gì vậy?"

Chu Kỳ An cười với cô ả, cũng không nói gì thêm.

Một lát sau, y từ từ xắn tay áo lên, lúc cố gắng thoát khỏi dây buộc trong phòng điều trị, cánh tay y bị rạch một vết rất sâu, đến giờ vẫn chưa lành hẳn. Chỉ hơi dùng sức một chút, vết thương lại bắt đầu rỉ máu.

"Lại đây." tốc độ của Chu Kỳ An cực nhanh, y nắm lấy cổ tay của A Linh, trên khuôn mặt đầy nụ cười, ánh mắt lạnh lùng đến mức đáng sợ.

"Chấm vào máu của tôi."

Với thái độ này, người không biết nghĩ rằng y đã bị lệ quỷ bám theo. Cậu thiếu niên định can ngăn nhưng bị Ứng Vũ chặn lại.

Chu Kỳ An bất động nhìn A Linh: "Tôi nói một chữ, cô viết một chữ. Nếu tôi hiểu lầm, tôi sẽ trả lại đạo cụ và điểm đã giao dịch trước đây. Năm mươi vạn tiền âm, đổi lại cô chỉ cần viết vài chữ, không thiệt đâu."

Hàn Lệ đột nhiên mở to mắt, rõ ràng nhớ ra một việc. Ban đầu, chính cô gọi điện thoại bảo Chu Kỳ An đến bệnh viện xem xét. Dưới bức tượng hai tượng đực có khắc tên của Chu Kỳ An cùng hai người khác, đó là nguyên nhân khiến họ rơi vào phó bản. Nghe ý của y, dường như nghi ngờ A Linh làm việc này?

Chu Kỳ An đương nhiên không thể kết luận chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ, nên mới thử. Hiện tại, có người muốn chiếm lấy thánh khí của y, còn có người muốn mạng y. Hai vấn đề này lẫn lộn khiến khó mà phán đoán được.

"Chữ đầu tiên, 'Chu' trong 'Chu kỳ'."

Ánh mắt Chu Kỳ An sắc bén hơn. Người chạm vào bức tượng chắc chắn sẽ bị kéo vào phó bản. Giả sử A Linh đến sau họ không lâu, cô ả rất có thể đã lợi dụng số thứ tự của mình để thực hiện ghép đôi cưỡng ép từ xa, do đó mới bị trễ vài ngày vào phó bản.

Trước đây, khi tất cả mọi người tập trung lại thăm dò ngẫu nhiên sẽ phản tác dụng. Giờ đây, Ứng Vũ đã được tìm thấy, những người chơi khác vẫn còn ở khu điều trị bình thường làm hộ lý, vậy thì cần gì phải thăm dò nữa?

Hỏi thẳng luôn.

Sắc mặt A Linh vẫn không lộ chút sơ hở nào.

Ánh mắt Chu Kỳ An dần dần hạ xuống, cuối cùng liếc qua cổ tay mà y đang nắm: "Chị à, mạch của chị đập ngày càng nhanh đấy."

"À..." Nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng sâu hơn: "Lại nhanh thêm chút nữa rồi."

---

Khi Chu Kỳ An đang đo nhịp tim thủ công trên tầng, Thẩm Tri Ngật vẫn đang bận rộn ở khoa não.

Vừa bước đến đây, chàng sinh viên đã run rẩy, nhưng ngay sau đó đôi chân lại cứng cáp lên.

"Sao chẳng có ai cả?"

Đã vài phút trôi qua kể từ khi họ ra khỏi thang máy. Hiện tại chỉ có tiếng động từ khu vực gần cửa thoát hiểm, dường như là nhân viên y tế đang dọn dẹp hậu quả ở phòng trị liệu.

Chàng sinh viên không dám ló đầu ra nhìn quanh góc tường, chỉ dựa vào âm thanh để phán đoán.

Thẩm Tri Ngật thì lại bước thẳng ra khỏi góc, dường như sợ người khác không nhìn thấy, thậm chí còn vỗ tay nhẹ.

Chẳng bao lâu sau, âm thanh này lập tức bị bắt lấy, một bóng dáng khổng lồ bất ngờ nhìn về phía họ.

Chàng sinh viên đại học không kìm được nhìn thoáng qua, sắc mặt tái mét, nhanh chóng nhấn nút thang máy trở lại: "Là Tư tiên sinh!"

Cửa thang máy đã mở sẵn ngay tại tầng này, nhưng Thẩm Tri Ngật lại không có ý định bước vào.

Chàng sinh viên muốn gọi anh bỏ chạy, nhưng Thẩm Tri Ngật cuối cùng cũng lên tiếng: "Cậu có thể đi lên rồi."

"?"

Thẩm Tri Ngật không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Chạm phải đôi mắt đỏ ngầu ấy, chàng viên biết điều nuốt hết những nghi vấn của mình lại vào trong lựa chọn hợp tác.

Khi cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, Tư tiên sinh cũng vừa kịp bước tới.

Lần nữa nhìn thấy chàng sinh viên, khuôn mặt thỏ không còn biểu lộ tức giận, sự bình tĩnh giả tạo như một lớp sứ mỏng manh, ẩn chứa nỗi kinh hoàng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Hắn không xông vào thang máy, mà nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, mơ hồ cảm nhận được từ đối phương một cảm giác quen thuộc lại xa lạ.

Khi tiến hành trị liệu não, căn phòng mà người này ở cũng có một luồng âm khí phi nhân loại thoát ra.

Thông thường, người chơi sẽ cảm thấy run sợ khi bị nhân viên theo dõi quá lâu.

Khuôn mặt của Thẩm Tri Ngật từ đầu đến cuối vẫn là một vẻ thờ ơ, một lúc sau, anh nhả ra vài từ: "Ông có biết về Hội Săn Cá Voi không?"

Biểu cảm khinh thường của Tư tiên sinh đã thay cho câu trả lời: Hội gì chứ, vớ vẩn.

Những móng vuốt sắc nhọn bắt đầu nhấp nhô, chỉ có máu tươi mới có thể xoa dịu tâm trạng tồi tệ của hắn trong ngày hôm nay.

"Nếu không biết, thì đi hỏi đi."

Giọng điệu ra lệnh hoàn toàn khiến Tư tiên sinh tức giận.

Trước khi hắn kịp hành động, Thẩm Tri Ngật nhạt giọng nói: "Nếu không lấy được tọa độ của hội này, tên sinh viên ngu ngốc kia sẽ đi tố cáo ông đã tự ý thả bệnh nhân ra khỏi khu chuồng lớn

Một người canh cổng làm mất hai bệnh nhân, lại còn tự ý rời khỏi vị trí, gây ra hỗn loạn ở khoa não, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hết tội.

Hiện tại, bệnh viện không có ai ra ngoài truy bắt Ứng Vũ và chàng sinh viên, chứng tỏ Tư tiên sinh đang ra sức che đậy sự thật này.

NPC trong phó bản không có bộ lọc tự nhiên đối với nhân viên. Một khi xác nhận nhân viên đã tự ý thả bệnh nhân, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay. Nếu hai bên đánh nhau, khả năng lớn là Tư tiên sinh sẽ bị cách chức.

Mất chức khác với bị đình chỉ, nhân viên bị mất biên chế sẽ phải trả giá đắt.

Tư tiên sinh nghe thấy vậy cười giận dữ, chuyện bị tố cáo có thể khiến chàng sinh viên bị bắt ngay tại chỗ ném trở lại khu chuồng lớn, đó là tự tìm đường chết.

Cười cười, khuôn mặt hắn lại biến sắc.

Hắn nhớ lại chàng sinh viên vừa bước lên thang máy. Cái loại tự hy sinh này, tên ngốc đó thực sự có thể làm được.

Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng cắt ngang lời nguyền rủa trong tâm trí hắn, Thẩm Tri Ngật bình tĩnh nói: "Trong vòng ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin về Hội Săn Cá Voi."

"..."

Mẹ kiếp.

......

Nhập mật mã, chàng sinh viên cẩn thận đổi thang máy chuyên dụng để đi lên, sợ gặp phải y tá dọc đường.

Mọi thứ đều suôn sẻ.

Chàng sinh viên thở phào nhẹ nhõm.

Tầng dưới đã loạn đến mức cậu không hiểu nổi, Mục Thiên Bạch lại muốn ở lại khoa não một mình, thậm chí còn cố tình gọi Tư tiên sinh đến.

Khi cửa mở, một giọng nói nhẹ nhàng như mây bay đến.

"Không viết sao?" Dưới ánh đèn hành lang trắng bệch, gương mặt Chu Kỳ An hiện lên một luồng khí khiến người khác cảm thấy rợn người: "Ba phút, phút đầu tiên tôi sẽ bẻ gãy tay cô, coi như mặc định. Phút thứ hai, bạn tôi sẽ ra tay. Phút thứ ba, bọn họ sẽ đánh cô đến nội xuất huyết, rồi sẽ gọi y tá đưa cô vào ICU."

Cậu thiếu niên bên cạnh nhíu mày.

Giờ thì ai cũng thấy không ổn rồi.

Chỉ là viết một chữ, hơn nữa lại là tên của người khác, không gây ảnh hưởng gì xấu đến bản thân. Chuyện dễ dàng đổi lại vài nghìn điểm và đạo cụ, tại sao phải do dự?

Chẳng lẽ đúng như lời tên đầu sứa nói, A Linh đến để giết người?

Lần này vào phó bản là do A Linh kéo cậu ta vào tổ đội. Trước đây hai người đã hợp tác nhiều lần, trước khi đến đây A Linh không hề nói sẽ đối phó ai.

A Linh rũ mắt, không thể thấy được biểu cảm.

Biết cô chưa từ bỏ sự chống cự, Chu Kỳ An nhìn về phía chabgf sinh viên, cười nói: "Nhìn xem, lại có thêm một người bạn nữa đến rồi, giờ là bốn chọi một."

Cuối cùng đến lượt y đánh hội đồng người khác.

Chàng sinh viên ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa vậy?

Chu Kỳ An cười lạnh.

Sự im lặng của A Linh đã trả lời: không phải vì tiền, mà là đến để giết người.

Dùng hai nhóm người để đánh y, chiêu này Hội Săn Cá Voi đã dùng lần trước rồi. Nhưng chiêu thức hữu dụng thì không cần phải mới. Sự xuất hiện của Triệu Tam Tuần và những người khác cũng giống như nhóm người Trần Tố, chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của y.

Cửa thang máy bất ngờ mở ra lần nữa, là Triệu Tam Tuần và kerr.

"Đông vui thật." Triệu Tam Tuần đi trước.

Sáng nay, trước khi A Linh và Chu Kỳ An giao dịch, cô ả đã lén đưa cho Triệu Tam Tuần một đạo cụ liên lạc. Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng vừa rồi bất ngờ nhận được tin nhắn báo mật mã thang máy chuyên dụng.

Nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng A Linh và Chu Kỳ An đã trở mặt.

Tốt rồi!

"Hôm nay là một ngày tốt lành." Chu Kỳ An cười trước, giành mất lời thoại của Triệu Tam Tuần.

Y dường như không ngạc nhiên khi A Linh cố tình câu giờ, sử dụng đạo cụ cách âm để bí mật liên lạc với nhóm Triệu Tam Tuần.

Kẻ địch đông hơn, đây là một phụ nữ thông minh luôn giữ đường lui, nếu y là A Linh, y cũng sẽ chọn cách làm như vậy.

Cuối cùng, A Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chu Kỳ An, như thể chưa có gì xảy ra, nói: "Sao chúng ta không tập trung làm nhiệm vụ trước?"

Chu Kỳ An chớp mắt: "Chị à, tôi là người vừa muốn nhiệm vụ, vừa muốn trả thù, vừa muốn tận dụng kẻ xấu đến cuối cùng."

Nói xong, Chu Kỳ An nở một nụ cười thuần khiết, trực tiếp bóp nát bông hồng đen đính trên ngực mình.

A Linh lập tức lùi lại một bước. Cô ả luôn cảm thấy bông hồng này có gì đó không ổn, nhưng tình hình không cho phép cô tìm hiểu.

Triệu Tam Tuần cũng nghĩ đó là một loại đạo cụ, nên lùi lại một bước.

Bên dưới, ở nơi họ không thể nhìn thấy, cái bóng dần dần kéo dài lại mở rộng, từ một tầng lan sang thang máy, rồi không ngừng lan rộng ra những khu vực lớn hơn, từ tầng cao nhất đến sảnh...

Chỉ trong chốc lát, bóng đen gần như bao trùm cả tòa nhà điều trị.

Sắc mặt A Linh hơi thay đổi: "Cậu làm cái gì?"

Nụ cười trên môi Chu Kỳ An mở rộng.

Thẩm Tri Ngật từng nói, khi cần vào giấc mộng, hãy bóp nát bông hồng. Và bây giờ là thời điểm thích hợp nhất.

"Kéo mọi người đến một nơi tốt hơn, nếu không thì tôi nói chuyện với cô lâu như vậy để làm gì?"

Mọi người đều đã có mặt, giữ họ lại bên ngoài thì thật là phí, tốt hơn là kéo hết vào trong giấc mơ.

Chu Kỳ An đã tính sẵn, làm thế nào để tận dụng hết mức những người này trong giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro