159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_______________
Toàn bộ hành lang yên tĩnh trở lại, không ai nói thêm câu gì.

Tâm trí thư giãn trong một khoảng thời gian ngắn, đó là lần nghỉ ngơi hiệu quả. Khoảng hai mươi phút sau, khi cậu thanh niên quay lại, cảm giác mệt mỏi của Chu Kỳ An đã giảm đi rất nhiều.

"Tìm được bọn họ rồi, hẹn gặp ở gần khu nhà ăn."

Dĩ nhiên cậu thanh niên không thể trực tiếp đưa hai người chơi còn lại lên đây.

Mọi người cùng đi thang máy xuống.

Trong sảnh, Mục Ca đang buồn chán chơi với một con dao nhỏ. Cô nàng vừa tìm thấy không ít manh mối, số lượng chip trong tay đã tăng lên. Vương Tài đứng cạnh cô nàng, vẫn giữ bộ dạng hung tợn như khi mới gặp, liếm máu trên đầu lưỡi.

Bức tranh tĩnh lặng, đầy khí chất, chỉ hơi rạn nứt khi thấy Kerr và Triệu Tam Tuần không có trong nhóm người xuống thang.

Tay Mục Ca nắm chặt dao, không chỉ A Linh, mà có lẽ hai người kia cũng đã bị loại bỏ?

Cách đây không lâu, Triệu Tam Tuần còn tìm gặp cô nàng, nói đã biết được mật mã thang máy từ A Linh, hỏi có muốn làm giao dịch để cùng lên hay không.

Mục Ca lúc đó đang hoàn thành nhiệm vụ phụ, nên đã từ chối.

A Linh đã thành như vậy, thì Triệu Tam Tuần, người hợp tác với cô ả, chắc cũng không thoát khỏi số phận.

Còn về sự hiện diện của Ứng Vuz và những người khác, khi cậu thanh niên vừa xuống tìm người, đã đề cập bọn họ đã gặp nhóm người chơi sống sót từ đợt trước trong phó bản, nên Mục Ca cũng không ngạc nhiên lắm.

"Nhiệm vụ chính tuyến cuối cùng đã được mở." Chu Kỳ An tin cậu thanh niên đã nói rõ điểm chính, hỏi thẳng: "Hợp tác không?"

Mục Ca gật đầu dứt khoát: "Được."

Những người này rõ ràng đã liên kết chặt chẽ với nhau, cô nàng cũng phải tham gia vào.

Mục Ca chủ động thể hiện thiện chí trước: "Từ tầng ba trở đi, ngoài cửa an toàn ở cầu thang, còn có một lối thoát hiểm và cửa an toàn ở cuối mỗi phòng khám."

Thấy phần lớn mọi người không có biểu cảm gì, biết rằng họ có lẽ đã biết điều này, cô nàng tiếp tục nói:

"Tôi và Vương Tài đã tìm được một trang nhật ký trong tòa nhà phòng khám, bên trong ghi lại có một lối đi bí mật, nhưng cửa lối đi không mở được."

Chu Kỳ An cuối cùng cũng có chút biểu cảm, tin tức về hồ Tiên Lai của Kerr cũng đến từ những trang nhật ký bị rách.

Không lạ gì khi Mục Ca lại tích cực chia sẻ như vậy, không có thẻ mở cửa vạn năng, họ không thể mở cửa.

Nhưng đúng như y và Thẩm Tri Ngật đã từng trao đổi trước đó, thẻ mở cửa vạn năng thích hợp để thoát thân hơn, mở cửa bằng vũ lực có thể rất nguy hiểm.

Câu nói tiếp theo của Mục Ca khiến Chu Kỳ An lập tức quyết tâm mở cửa.

"Trang nhật ký có ghi, phía bên kia lối đi là khu vườn bí mật của tiến sĩ."

Chu Kỳ An lặp lại bốn chữ "khu vườn bí mật" ngay lập tức tìm thấy mối liên hệ.

Khu pha chế thuốc cũng là nơi trồng nhiều Hoa Anh Thảo và bệnh nhân, với số lượng hoa nhiều nhất trong toàn bộ bệnh viện, hoàn toàn có thể gọi là khu vườn.

"Tư tiên sinh luôn canh giữ nơi đó, chắc hẳn vẫn còn những bí mật chưa được khám phá."

Một câu nói bâng quơ khiến biểu cảm của Mục Ca thay đổi ngay lập tức: "Tư tiên sinh?"

Cô nàng nhanh chóng kiềm chế ngạc nhiên, nếu có một nhóm người chơi từ đợt trước, thì chắc chắn cũng có nhân viên của bệnh viện tham gia.

"Đi thôi."

Mục Ca ngạc nhiên: "Đi ngay bây giờ à?"

Chu Kỳ An gật đầu.

Sau khi rời khỏi giấc mơ, độ khó của phó bản hiện tại đã tăng lên bốn sao, đã bước vào giai đoạn cuối của nhiệm vụ, nếu không đi ngay bây giờ, chẳng lẽ đợi đến khi độ khó tiếp tục tăng lên mới hành động sao?

Về điểm này, mọi người đều đồng tình, sau một chút trao đổi, cả nhóm đi thẳng về phía tòa nhà phòng khám.

————

Ngoài đêm đầu tiên đến phó bản và trong giấc mơ, đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An chính thức đến tòa nhà phòng khám.

Tòa nhà phòng khám vẫn yên tĩnh như thường lệ, tỏa ra một cảm giác hoang tàn khắp nơi.

Khu nội trú ban ngày ít ra còn có vài nhân viên y tế đi lại, nhưng nơi này thì không thấy bóng người nào. Cửa vào có vài xác thịt của những con quái vật do Mục Ca giết khi đang làm nhiệm vụ, cô nàng mặc đồ bảo hộ từ nhà xác.

Chu Kỳ An cẩn thận quan sát xung quanh.

"Còn một điều rất kỳ lạ."

Mục Ca dừng lại một chút, khi nhìn thấy Ứng Vũ và chàng sinh viên, cô nàng nói: "Nhưng thấy họ thì không còn lạ nữa."

"Tôi phát hiện trên cánh cửa lối đi bí mật có biểu tượng của Hội Săn Cá Voi..." Mục Ca không nhận ra ánh mắt của Chu Kỳ An trầm xuống, cô nàng tiếp tục nói: "Có vẻ Hội Săn Cá Voi cũng đã từng đến phó bản này, chúng ta không biết là người chơi đợt thứ mấy."

Không phải là đã từng đến, mà họ chính là những người thiết kế.

Chu Kỳ An chỉ mất một giây để đi đến kết luận này.

Khi các thành viên của Hội Săn Cá Voi vượt qua phó bản, lúc đó cái tên đầy hàm ý nhắm đến như Hội Săn Cá Voi còn chưa được ra đời, chứ đừng nói đến việc để lại dấu hiệu.

Chỉ có thể là tác phẩm sau khi họ vượt qua phó bản.

Trong trí nhớ, Hội đã từng tham gia vào thiết kế phó bản.

Trong đầu y dường như có một đoạn ký ức mơ hồ xuất hiện.

Khi cố gắng suy nghĩ sâu hơn, cơn đau đầu vừa mới dịu đi lại bùng lên dữ dội, cơ thể Chu Kỳ An hơi lảo đảo.

"Cậu không sao chứ!" Phản ứng đột ngột khiến Mục Ca giật mình.

Thẩm Tri Ngật nhanh chóng đến bên Chu Kỳ An, cảm nhận được cơ bắp mỏng manh đang co giật nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Kỳ An, nhìn vào tôi."

Bây giờ thì đến lượt Mục Ca và những người khác đau đầu.

Không biết tại sao, khi Thẩm Tri Ngật mở miệng, họ hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, dây thần kinh não cũng có một khoảnh khắc nhói lên đau đớn.

Sức mạnh bị phong ấn trong đôi mắt màu xanh đặc biệt đã suy yếu rất nhiều, bàn tay Thẩm Tri Ngật nắm lấy vai Chu Kỳ An tỏa ra một sức mạnh vô hình.

Trái tim ác mộng hoạt động nhẹ, đẩy nhanh quá trình tuần hoàn máu.

Con ngươi Chu Kỳ An, vốn run rẩy dữ dội, từ từ bình tĩnh lại.

Trong ký ức, những hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong chớp mắt:

"Cậu đề xuất để trò chơi sử dụng thánh khí là một ý tưởng không tệ, nhân đó, tôi cũng đã nghĩ ra một ý tưởng rất hay."

Chu Kỳ An nhìn thấy bản thân mình khi còn là thiếu niên, với nụ cười không thật lòng hỏi: "Ý tưởng hay gì?"

"Chưa biết có thành công không, sau này thành rồi tôi sẽ nói cho cậu."

Hình ảnh lại một lần nữa đột ngột dừng lại.

Thường ngày Chu Kỳ An ghét nhất là những người nói chuyện úp mở, giờ đây chính ký ức của y lại đang chơi trò này, suýt chút nữa khiến y bật cười vì tức.

Nửa người thấm đẫm mồ hôi lạnh, Chu Kỳ An điều chỉnh lại hơi thở, đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: "Không sao, bị tụt đường huyết thôi, đi tiếp đi."

Khi bước tiếp, bầu không khí trong nhóm rõ ràng đã im ắng hơn nhiều.

Ánh mắt khó hiểu của Mục Ca lướt qua giữa Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tri Ngật. Là đạo cụ cách âm sao?

Vì vậy vừa rồi không nghe thấy anh ta nói gì.

Nhưng mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.

Trong lúc suy nghĩ, cô nàng đã dẫn cả nhóm đến lối đi bí mật trong trang nhật ký.

"Dừng lại ở đây rồi."

Lối đi bí mật được xây phía sau cây ATM tầng một của khu khám bệnh. Chiếc máy đã bị di dời, để lộ ra cánh cửa bí mật hẹp và nhỏ, có màu đỏ sẫm. Những bông Hoa Anh Thảo được chạm khắc nổi bật trên cánh cửa.

Cả cánh cửa gần như khớp hoàn hảo với bức tường, chỉ chừa lại một chút cảm biến nhỏ.

Chu Kỳ An chú ý hơn đến biểu tượng màu xanh dưới cánh cửa, chỉ bằng lòng bàn tay: trong hình là một con cá voi đang phun sương, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ thấy nó đang phun ra máu.

Vẻ mặt Chu Kỳ An không thể hiện gì, nhưng trong lòng lạnh lùng cười nhạo: Không lạ gì mà phó bản Hoa Anh Thảo lại có nhiều thiết kế gây khó chịu đến vậy.

Đây là một phó bản yêu cầu người chơi phải phối hợp chặt chẽ, nhưng làm sao một nhóm người lạ có thể hợp tác với nhau được?

Trong phó bản còn cố tình đặt đạo cụ ẩn, nhằm kích thích sự xung đột lẫn nhau. Chưa kể trong quá trình hoàn thành, người chơi không chỉ phải đối phó với virus, mà còn phải đề phòng bị thương nặng rồi đưa vào ICU.

Chu Kỳ An lấy ra chiếc thẻ cửa vạn năng, khi thẻ trắng nhỏ đến gần cửa bí mật, một cảm giác lạnh lẽo không thể diễn tả bao trùm xung quanh.

Cảm giác đó... giống như bị vận rủi đeo bám.

Những người chơi phía sau cũng cảm nhận được cái lạnh khác thường, dường như dùng thẻ cửa vạn năng sẽ mang lại điều không may.

Mục Ca có chút do dự: "Có nên mở không?"

Chu Kỳ An không nói gì, trước tiên đặt tay lên cửa. Cảm giác chạm vào thay đổi, ban đầu là cảm giác lạnh lẽo của bê tông, nhưng giờ đây cánh cửa dường như trở nên mềm mại. Đã đối phó với quá nhiều quái vật, y chắc chắn đó là cảm giác như chạm vào thịt nhão.

Cánh cửa bắt đầu trở nên sống động.

Điều kỳ lạ là, chỉ cần đứng trước cửa, người ta sẽ không kiềm chế được mà sinh ra cảm giác sợ hãi. Càng đứng lâu, nỗi sợ càng sâu.

"Không thể tiếp tục như vậy."

Chu Kỳ An nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, dứt khoát dán thẻ lên cửa. Y muốn biết bên trong có gì.

Kèm theo âm thanh trượt rít rợn người, cơn gió lạnh từ dưới chân lan ra, cảm giác rét buốt đột ngột bao trùm lên tất cả mọi người, nhịp tim trong lồng ngực tăng mạnh vì lo lắng.

Chu Kỳ An vô thức muốn rút thẻ ra, nhưng lúc này thẻ đã bị dính chặt vào thanh cảm biến. Tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa bật mở như ngăn tủ đồ, giọng nói hệ thống lạnh lùng vang lên:

"Bạn đã thành công mở cửa Vườn Bí mật."

"Thông báo: do đạo cụ 【Xương Nguyền Rủa Tử Vong】 của phó bản 47814 đã được kích hoạt, lối chơi ẩn của phó bản đã được mở, độ khó của phó bản tăng từ bốn sao lên năm sao rưỡi."

Độ khó trên bảng giao diện của người chơi ngay lập tức tăng lên thành sáu sao, ở vị trí ngôi sao thứ sáu, một nửa ngôi sao màu xám hiện ra.

Chu Kỳ An: "..."

*

Hôm nay trên diễn đàn có số lượng người truy cập đặc biệt nhiều. Một đạo cụ ẩn mang đến sự chấn động có giới hạn, nhưng khi người sở hữu nó và người nắm giữ thánh khí là cùng một người, thì đó gần như là một tin tức chấn động.

Người chơi đang xem qua diễn đàn, không ngừng làm mới bài viết, trong lúc gõ phím điên cuồng, màn hình diễn đàn đột nhiên có một sự cố như giật giật và nhấp nháy.

Giật lag sao?

Ý nghĩ đó còn chưa kịp xuất hiện, điện thoại đã phát ra vài âm thanh "rè rè", ngay sau đó, một cửa sổ thông báo mới đột ngột hiện lên ở đầu diễn đàn.

【Do đạo cụ ẩn đã được thu thập, phó bản năm sao rưỡi đầu tiên (47814) đã được mở ra, xin mọi người chơi lưu ý.】

【Vẫn còn vài phó bản chứa đạo cụ ẩn chưa được mở khóa, xin các người chơi đừng nản lòng, tiếp tục cố gắng!】

Những người chơi đang hăng hái viết bài đều dừng lại, hệ thống vừa mới giật lag, lúc này họ như thể bị đứng hình.

Năm sao rưỡi.

Lúc mới nhìn thấy, mức độ khó lạ lẫm này chưa khiến cảm xúc thay đổi gì. Nhưng ngay khi suy nghĩ bắt kịp, cảm xúc lập tức bùng nổ.

Trong trò chơi lại có phó bản năm sao rưỡi!! Đây là một tuyên bố nghịch thiên.

Vào đó rồi liệu có thể sống sót mà ra không?

Điều đáng sợ nhất là, theo ý thông báo, còn có vài phó bản ẩn tương tự.

Họ không còn là những người ngoài cuộc, mà trong khoảnh khắc cảm thấy như mình đang tham gia vào. Đặc biệt là những người chơi sở hữu đạo cụ chất lượng cao, họ càng thêm căng thẳng.

Nếu bị trò chơi xác định họ đủ sức vào những phó bản liên quan... nhiều người đang xem diễn đàn khó khăn nuốt nước bọt, ngón tay gần như bóp nát màn hình.

Người đang tích cực ra giá để bán thông tin về người nắm giữ thánh khí, khi nhìn thấy thông báo, làn da trắng như búp bê của người ấy thay đổi một chút.

Những người chơi vừa liên hệ với cô ta trước đó ngay lập tức ngắt liên lạc.

Phó bản năm sao rưỡi, người chết rồi thì mua thông tin cũng vô ích.

Nếu sống sót trở ra... bọn họ có điên mới dám đụng tới!

Ai có thể ngờ ở một nơi xa lạ nào đó, thật sự có người đang giăng lưới bắt bọn họ.

Nơi đây có môi trường rất tốt, chỉ có không khí thấm đẫm âm u, chứng tỏ rằng đây không phải là thế giới thực, cũng không phải thế giới mới.

Người đàn ông ngồi trước màn hình máy tính, nhìn thấy thông báo trên diễn đàn, ánh mắt nở nụ cười, dừng lại ở phần thông báo.

Lúc trước, ý tưởng về cơ chế phó bản này, hắn phải cảm ơn Chu Kỳ An.

Từ đó, hắn nảy ra ý tưởng sử dụng đạo cụ ẩn chất lượng cao để tăng độ khó của phó bản.

Phó bản có độ khó không cố định, nếu đạo cụ ẩn không bị phát hiện, độ khó của phó bản sẽ dừng lại ở mức bốn sao đến bốn sao rưỡi. Nhưng nếu có người chơi đủ khả năng lấy được đạo cụ nghịch thiên, độ khó của phó bản sẽ hợp lý mà tăng vọt.

Người phụ nữ mang đĩa trái cây vào, cười như không cười hỏi: "Anh không sợ cậu ta viết tên chúng ta vào Xương Nguyền Rủa Tử Vong sao?"

Thấy người đàn ông không trả lời.

Nụ cười của người phụ nữ dần thu lại: "Anh nghĩ cậu ta sẽ dễ dàng chết trong phó bản năm sao rưỡi."

Lần thứ hai mở miệng không phải là câu hỏi.

"Không thử sao mà biết?"

Lúc này, một cô gái có gương mặt như búp bê hậm hực xông vào: "Đội trưởng! Bây giờ phải làm sao đây? Anh Kỳ An lấy được đạo cụ rồi, chẳng phải chúng ta sắp gặp nguy sao?"

"Bị viết tên vào thì tỷ lệ chết cũng không phải là 100%." Người đàn ông bình tĩnh nói: "Nhưng nếu cậu ta nhớ ra tên chúng ta, thì tỷ lệ chết của cậu ta chắc chắn là 100%."

Hoàn toàn khôi phục trí nhớ đồng nghĩa với việc mất kiểm soát sức mạnh.

"Cậu ta đã lấy được Xương Nguyền Rủa, sẽ không thể không suy nghĩ về mọi thứ này. Bất cứ thứ gì liên quan đến chúng ta, cậu ta cũng sẽ suy nghĩ."

Hội Săn Cá Voi đã trở thành chiếc gai trong mắt Chu Kỳ An mà hắn phải nhổ ra. Hơn ai hết, hắn biết rõ rằng với con đường tắt là viết tên, tiềm thức sẽ ép buộc đối phương không ngừng cố gắng nhớ lại quá khứ.

Đó là bản năng của con người.

Bức tượng chảy vào thế giới thực, Tư tiên sinh, kiểm tra não bộ... Người đàn ông đã làm nhiều thứ bí mật, từng chi tiết nhỏ đều được thúc đẩy để đạt đến hiệu quả này –

Biến sức mạnh bị phong ấn thành một quả bom hẹn giờ, hoàn toàn kích nổ.

Chỉ có điều không biết tại sao, quá trình phục hồi ký ức của Chu Kỳ An chậm hơn nhiều so với dự tính của hắn.

Không sao, phó bản năm sao rưỡi, dù cho đối phương không bị mất trí nhớ, muốn vượt qua một cách yên bình cũng rất khó.

Người phụ nữ nghe vậy im lặng một lúc, cuối cùng nói ra: "Thật ra tôi cảm giác anh hận cậu ta hơn bất kỳ ai trong chúng ta."

Nếu là họ, hận thì hận, nhưng sẽ không lãng phí thời gian sắp đặt nhiều như vậy chỉ để giết một đồng đội cũ.

Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức cô gái nhỏ vừa vào muốn tìm cớ để chuồn đu.

Người đàn ông lại lên tiếng: "Đừng quên kỹ năng của tôi."

Tiên toán.

Khác với những người chơi thông thường chỉ có thể đoán trước những sự kiện liên quan đến trò chơi, sau khi hoàn toàn tiến hóa, phạm vi tiên đoán của hắn đã mở rộng rất nhiều.

Người đàn ông cúi đầu, giọng trầm đến đáng sợ: "Trong những kết quả tiên đoán, cậu ta sẽ... sở hữu một cuộc sống còn dài hơn cả con người mới, một sức mạnh khổng lồ cùng với một linh hồn không thể bị xóa bỏ."

Người phụ nữ rùng mình.

Khuôn mặt của người đàn ông có chút vặn vẹo: "Đúng vậy, đó chính là biến đổi chất lượng cuộc sống mà chúng ta đã luôn theo đuổi ở cấp độ cao hơn."

Người đó đã chặn con đường của họ, nhưng bản thân lại quay đầu đi trên một con đường thênh thang, đồng thời có được tất cả những gì họ hằng mơ ước.

Điều này khiến hắn làm sao có thể cam tâm.

Chuyện tiên đoán bị đảo ngược là điều thường xảy ra, và hắn sẽ đích thân hủy diệt con đường dẫn đến thế giới mới của Chu Kỳ An.

---

Phó bản số 47814 đang thu hút sự chú ý.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, một cái lạnh không thể diễn tả được len lỏi ra từ con đường bí mật.

Âm khí và tiếng thông báo hệ thống ập đến cùng lúc, khiến cơ thể của người chơi căng cứng. Có người thậm chí siết chặt nắm đấm, như thể nghe thấy tiếng chuông tử thần vang lên.

Không ngạc nhiên khi sau mức độ khó của phó bản là dấu "【?】". Ban đầu họ còn tưởng đó là điều tốt, nghĩ rằng độ khó sẽ chậm rãi tăng dần, dù có khó đến đâu cũng chỉ là bốn hay năm sao, ít nhất họ có thể tận hưởng một khoảng thời gian thu thập thông tin ở mức độ khó thấp.

Nhưng hào phóng của số phận thường tỉ lệ thuận với cái giá được ngầm đánh dấu. Câu này đã được nói nhiều lần.

Nhưng khi phải trả giá thật sự, mới biết cái giá đó đắt đỏ đến mức nào.

Để nỗi sợ lan rộng chẳng mang lại lợi ích gì.

Chu Kỳ An tương đối bình tĩnh đứng tại chỗ. Với độ khó năm sao rưỡi này, số điểm kinh nghiệm chắc chắn sẽ rất nhiều, không chừng còn có thể dư thừa kinh nghiệm.

Như vậy, trong phó bản tiếp theo, y có thể tiến hóa trực tiếp não bộ. Khi cơ quan cấp một hoàn toàn tiến hóa xong, diện tích tiến hóa của các cơ quan quan trọng khác vượt quá 80%, những cơ quan còn lại hoàn toàn có thể dựa vào cơ quan tiến hóa cấp một để dẫn dắt.

Người chơi bình thường còn như vậy, bản thân y lại có trái tim mắt cá năm sao bơm đẩy, tốc độ sẽ càng nhanh hơn một chút.

"Các bạn của tôi, chúng ta là những người đầu tiên thử thách phó bản này."

Những người bạn: "..."

Phó bản năm sao rưỡi sao?

"Vào con đường bí mật đi thôi." Sau khi nghe thông báo hệ thống vang lên như sét đánh, Mục Ca vất vả mới lấy lại được giọng nói.

Hy vọng kết thúc không phải là tang lễ của mình và mấy tên đồng đội tạm thời này.

Mọi người đều ngầm hiểu mà không bàn thêm về độ khó của phó bản. Họ thậm chí cố tình phớt lờ sự thật này.

Thảo luận chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến tâm lý căng thẳng thêm.

Phân công lao động rõ ràng, cậu thiếu niên cung cấp ít thông tin nhất, sẽ chịu trách nhiệm đi tiên phong.

Cậu ta vốn là người gan dạ, nhưng con đường bí mật này mang đến cảm giác vô cùng kỳ lạ. Khi nửa thân người cậu ta chìm vào bóng tối, cảm giác nghẹt thở dâng lên.

Lối vào của con đường bí mật rất hẹp, cậu thiếu niên phải cúi người tiến về phía trước một đoạn ngắn, rồi không gian mở rộng hơn nhiều, ít nhất cậu ta có thể đứng thẳng người.

Bên trong rất tối, ánh sáng yếu ớt từ lối vào hoàn toàn không thể xuyên thấu. Trong không khí còn lơ lửng một mùi hương của hoa xen lẫn với mùi thối rữa. Mùi hương này họ từng ngửi thấy trong những nhà kính trước đây.

Cậu thiếu niên bật công cụ chiếu sáng lên. Khi mọi thứ xung quanh trở nên tương đối rõ ràng, cậu ta suýt nữa lùi lại hai bước.

Hai bên tường hành lang không phải là bê tông, mà giống như những khối thịt đỏ au. Cậu ta liều lĩnh chạm tay vào, ngay sau đó nhanh chóng rụt lại.

Bức tường đang chuyển động.

Hít vào thở ra, giống như thịt sống, đống thịt còn sống!

Càng tiến về phía trước, nhịp thở của nó càng rõ ràng, gần như làn da người cũng có thể cảm nhận được. Thậm chí có lúc, những khối thịt này gần như chạm vào da của cậu ta.

Cậu thiếu niên nghiến răng tiếp tục tiến lên, không còn manh mối nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Chu Kỳ An đứng ở vị trí gần giữa nhóm, không giây phút nào dám lơ là.

Kinh nghiệm, đạo cụ... tất cả những lợi ích này đều dựa trên sống sót.

Mọi người im lặng tiến lên, cho đến khi có tiếng "phập" vang lên.

Một mảng tường – không, phải nói là một khối thịt từ trên trần đột nhiên rơi xuống. Khi chạm đất, nó giống như thạch, trong suốt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nó bắt đầu phình to rồi biến dạng, từng khối thịt nối tiếp nhau, cản trở con đường.

Từ một ngọn đồi nhỏ, chỉ trong tích tắc, nó biến thành một ngọn núi thịt khổng lồ, cuối cùng vươn ra tứ chi, dị hóa thành một người khổng lồ máu cầm rìu.

Cả hành lang cũng bắt đầu cao lên theo sự xuất hiện của người khổng lồ, cho đến khi nó trở thành một không gian đủ lớn để người khổng lồ hoạt động tự do. Mặt đất cũng trở thành bùn lầy, những người chơi phía sau theo bản năng muốn quay lại kéo dài khoảng cách.

Cậu thiếu niên ở phía trước ngây người trong khoảnh khắc quan trọng này.

Người khổng lồ máu há to miệng, không ngừng nhai đi nhai lại, như thể đang nhai những tứ chi của con người.

Cậu thiếu niên ngửi thấy hương hoa, nhìn người khổng lồ máu, dường như quay trở lại ngày mà cậu ta không muốn nhớ nhất. Trong lần phó bản đó, đồng đội của cậu ta đã bị người khổng lồ máu nuốt chửng.

Người khổng lồ máu là quái vật không thể giải quyết, gặp phải nó gần như chắc chắn chết.

Một lưỡi hái ba lưỡi từ phía sau lao tới, lưỡi nhọn cắm vào thân người khổng lồ, từ vai trái lướt xuống, xuyên qua lớp thịt, sau đó quay trở lại tay của Mục Ca.

"Còn ngẩn ngơ gì nữa?!"

Mục Ca siết chặt tay cầm. Cô nàng không phải vì muốn giúp cậu thiếu niên, mà bởi họ đang đi trên con đường bí mật, nhất định phải vượt qua người khổng lồ máu.

Vô ích.

Tư duy của cậu thiếu niên như một sợi dây xích đã gỉ sét, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người khổng lồ trong phó bản mà cậu ta đã từng gặp, mỗi lần bị thương, máu thịt của nó lại tái tạo, và càng trở nên hung hãn hơn.

"Giết, giết..."

Ý nghĩ này vừa lóe lên, người khổng lồ vốn yếu ớt bỗng nhiên hồi sinh mạnh mẽ, không những không bị hạ gục mà còn tức giận lao tới với chiếc rìu.

Cậu thiếu niên cắn chặt lưỡi, lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.

Quái vật không thể giải quyết không thể xuất hiện tràn lan trong nhiều phó bản, người khổng lồ máu trước mắt chắc chắn không phải là boss. Nhưng không hiểu tại sao, ý chí của cậu ta lúc này lại đặc biệt yếu đuối, những ký ức về mọi thứ trong phó bản trước đây hiện lên trong đầu, sức mạnh của con quái vật dường như càng mạnh mẽ hơn khi nỗi sợ của cậu ta càng gia tăng.

"Tôi đã từng gặp con quái vật này trong một phó bản khác, nó rất mạnh." Cậu thiếu niên hít thở sâu liên tục, cố gắng tìm lại chút lý trí: "Cũng là cơn ác mộng của tôi... vô số lần."

"Tôi không thể kiểm soát..."

Ngay cả khi nín thở cũng không thể chống lại hương hoa xâm nhập, đôi mắt cậu thiếu niên mở to đầy sợ hãi.

Sau khi lời nói của cậu ta vừa dứt, mỗi người chơi có một phán đoán khác nhau.

Mục Ca và Vượng Tài ngay lập tức xông lên, ngăn chặn con quái vật.

Ứng Vũ nhân cơ hội kéo cậu thiếu niên bị nỗi sợ hãi chi phối lại đánh cậu ta bất tỉnh.

Tuy nhiên, người khổng lồ máu không yếu đi khi cậu thiếu niên ngất xỉu, mà ngược lại, dường như càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Chu Kỳ An cũng đến bên cạnh cậu thiếu niên, tay xoa nhẹ mắt trái đang đau nhói từ nãy đến giờ.

Khi mở mắt ra lần nữa, con mắt lúc linh lúc không này lờ mờ nhìn thấy trên đầu cậu thiếu niên có những sợi dây đỏ như máu nhỏ li ti, tất cả đều nối từ bức tường thịt xung quanh.

Ứng Vũ nói: "Con quái vật này có thể biến hóa thành thứ mà con người sợ hãi nhất."

Không khó để nhận ra điều đó.

Ngay cả khi đã bất tỉnh, ý thức của cậu thiếu niên dường như chưa hoàn toàn rơi vào bóng tối, như thể vẫn đang chìm trong ác mộng, hai mắt của cậu ta không ngừng co giật.

... Cảm giác như con ngươi sắp bật ra khỏi mí.

Lúc này, Thẩm Tri Ngật bỗng lên tiếng: "Sâu ký sinh giấc mơ, một loài sinh ra từ một số loài hoa đặc biệt."

Một phó bản liên quan đến giấc mơ lại có sự xuất hiện của sâu ký sinh giấc mơ, rõ ràng trò chơi đang tăng độ khó.

Sâu ký sinh giấc mơ bản thân không có khả năng tấn công, chỉ tái hiện lại nỗi sợ sau khi ký sinh. Trước khi chúng bắt đầu ký sinh, ngay cả Thẩm Tri Ngật cũng rất khó phát hiện ra khi những thứ này không mang sát khí.

Loài sinh vật này gần như là một truyền thuyết trong khái niệm, có thể cực kỳ mạnh mẽ, cũng có thể vô cùng yếu ớt.

Suy cho cùng, nỗi sợ hãi thường là không thể vượt qua.

"Vậy có nghĩa là, tất cả chúng bây giờ đều ký sinh trong não của Trương Trụ Tử?"

Hàn Lệ nhìn cậu thiếu niên: "Vậy chẳng phải chúng ta phải giết cậu ta thì mới sống sót được sao?"

Không chỉ có cô nàng, ngay cả Mục Ca và Vượng Tài cũng không khỏi có ý định này.

Người khổng lồ máu ngày càng mạnh. Ban đầu, khi bị đâm xuyên qua người, tốc độ của nó còn chậm đi một chút, nhưng bây giờ, không chỉ không bị ảnh hưởng, mà máu thịt thối rữa của nó thậm chí còn có thể hoạt động như những phần thân tách rời, trói buộc tay chân người khác.

Nếu để người khổng lồ máu tiếp tục phát triển, tất cả bọn họ sẽ chết.

Lý do duy nhất khiến họ chưa ra tay là—

"Nó có khả năng ký sinh lần thứ hai không?"

Thẩm Tri Ngật nở một nụ cười kỳ quái: "Cậu nghĩ sao?"

Mọi người đều hiểu rõ câu trả lời.

Trên tường có vô số sợi máu, loài sâu ký sinh giấc mơ ở đây không thể giết sạch được.

Điều duy nhất cho họ một chút thời gian thở là loài sâu ký sinh giấc mơ mỗi lần chỉ chọn một người để ký sinh, nếu không thì họ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đây có lẽ cũng là lối thoát mà trò chơi để lại.

Trong khi tất cả đều mang vẻ mặt khó coi, Chu Kỳ An quay sang nhìn Ứng Vũ: "Có cách nào cắt đứt những sợi máu này không?"

Ứng Vũ gật đầu: "Có thể."

Chỉ có điều sau khi cắt đứt, sẽ có hai trường hợp xảy ra: thứ nhất, sâu ký sinh giấc mơ tiếp tục phân hóa các sợi máu để ký sinh vào cậu thiếu niên; thứ hai, nó sẽ tìm mục tiêu khác.

Chu Kỳ An nhìn người khổng lồ máu đang trở nên không thể kiểm soát, lập tức ra quyết định: "Cắt đi."

Ứng Vũ cũng rất dứt khoát, thực sự đã cắt.

Sợi máu bị cắt đứt, người khổng lồ máu lảo đảo, Mục Ca và Vượng Tài nhân cơ hội lao lên, cố gắng chạy thoát khỏi đường hầm. Nhưng chưa đi được hai bước, các sợi máu lập tức hướng về phía họ.

Sắc mặt Mục Ca thay đổi, dường như quy tắc sợi máu sẽ ký sinh vào người chạy ở phía trước!

Trước khi các sợi máu kịp chạm tới, cô nàng đã không kiểm soát được mà bắt đầu nhớ lại những ký ức đáng sợ nhất.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh quét qua.

Giây tiếp theo, một bàn tay đẩy cô ra, Chu Kỳ An vốn đứng cạnh cậu thiếu niên đã chạy vượt lên phía trước Mục Ca.

Lần đầu tiên trong trò chơi được người không thân quen cứu mạng, Mục Ca toàn thân run lên, suýt nữa hét lên một câu:

"Anh tự tìm đường chết à!"

Tiếp xúc không nhiều, nhưng ngay khi Chu Kỳ An lấy thẻ ra, đã hiểu rõ Triệu Tam Tuần chết dưới tay ai. Người như vậy chắc chắn không đơn giản, để cho thứ đáng sợ nhất trong lòng y xuất hiện, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Lần này chắc chắn sẽ là tang lễ của cả đội.

"Xong rồi." Chàng sinh viên cũng cảm thấy tối sầm mặt mũi, tưởng như đã thấy sếp vặn cổ họ.

Ứng Vũ đẩy nhẹ kính, nhớ lại mẹ của Chu Kỳ An đã đào tám mươi mốt cái hố.

"Xin trời phù hộ, mong trời phù hộ..." Hàn Lệ cầu nguyện rằng đừng để Tư tiên sinh xuất hiện, nếu không phó bản này sẽ thừa thãi Tư tiên sinh quá mức.

Thẩm Tri Ngật hiếm khi có chút tò mò, anh không nghĩ Chu Kỳ An lại sợ sếp hay sợ mẹ.

Chu Kỳ An rất yêu mẹ, sau khi ký ức hồi phục một phần, về phần sếp cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ muốn giúp đỡ.

Khi mọi người đang chìm trong những cảm xúc và suy nghĩ phức tạp, không có bất kỳ quái vật hay con người nào xuất hiện.

Khoảng vài giây sau, một cái nồi cơm điện mặc váy cưới từ trên trời rơi xuống, không cần người chơi đánh, nó rơi xuống đất vỡ tan.

"..."

Cái nồi cơm điện rơi xuống phát ra tiếng động giòn tan, lập tức vỡ nát thành từng mảnh.

Chu Kỳ An nhắm mắt lại: "Cuộc hôn nhân của tôi... tan vỡ rồi."

"?"

Trong đường hầm, mọi thứ đã chìm vào im lặng.

Sau một phút dài, Mục Ca mới can đảm rướn cổ lên nhìn, xác nhận đó chỉ là một cái nồi cơm điện. Trong đầu cô nàng tưởng tượng ra vô số khả năng, thậm chí còn nghĩ đến việc nồi cơm điện có thể là robot hoặc Transformers, sắp hiện nguyên hình.

Chờ thêm vài giây nữa, xác nhận đây chỉ là một cái nồi cơm điện.

Kể cả Ứng Vũ, hầu hết mọi người đều im lặng.

Một lúc sau, Vượng Tài hiếm khi nói chuyện nhìn Chu Kỳ An: "Thứ mà cậu sợ... cũng khá đặc biệt đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro