161

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_______________

Đứng sau lưng Chu Kỳ An là nữ bệnh nhân, ả đứng chặn một phần ánh nắng xuyên qua. Những tia sáng có thể xuyên qua cả tường, nhưng lại không thể xuyên qua thân thể của nữ bệnh nhân.

Dưới bóng râm, cơn đau đầu của Chu Kỳ An thuyên giảm đi đôi chút.

Ánh mắt có phần mơ màng, khi nhìn thấy tay mình đang mở cửa, trong lòng y bỗng giật mình, như bị điện giật vội rụt tay lại.

Một cơn hồi hộp xuất hiện, lần đầu tiên sắc mặt Chu Kỳ An lộ ra kinh hoàng.

Mình đang làm gì vậy?

Tránh khỏi vùng bao phủ của ánh sáng, trí nhớ của y dần trở lại.

Hành lang hoàn toàn không có cửa sổ, làm sao y có thể thấy ánh sáng ở đó bằng mắt thường trước đây? Khi nhận ra sự bất thường, ngày càng nhiều hình ảnh giả hiện ra trong tâm trí, khiến Chu Kỳ An lạnh sống lưng.

Trí nhớ của y đã bị thay đổi.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong các phó bản trước đây, ở trong quá trình này, y lại có thể tự hợp lý hóa mọi thứ.

"Giấc mơ..."

Y hoàn toàn nhớ lại mọi thứ, mình đã chủ động đi vào giấc mơ để phong ấn "trái tim".

Trước khi vào giấc mơ, y đã sử dụng một đạo cụ tinh thần để giữ tỉnh táo, nếu không khi vào giấc mơ sẽ bị nó mang đi.

Phó bản năm sao + không chỉ có thể thay đổi ký ức, mà còn giống như một máy tính với độ chính xác cao, có thể dự đoán được cách thức vượt qua của họ.

Chu Kỳ An có linh cảm, nếu y thử sử dụng con hải tượng báo để phá hủy chuồng lớn, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm sinh tử khác.

Giấc mơ có thể tự động đọc và phán đoán tư duy của mỗi người, chẳng phải phía trước sẽ có rất nhiều ngõ cụt đang chờ bọn họ ư?

Nó đã dự đoán trước tất cả các phán đoán của người chơi thông qua tiềm thức.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

Trong phòng đã không còn cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng, thay vào đó là khí âm lạnh buốt đến ghê người, những luồng âm khí dày đặc gần như ngưng tụ thành nước trên những cánh hoa gần khay nuôi cấy.

Khi lấy lại bình tĩnh, Chu Kỳ An vô thức cẩn thận xoay núm cửa, khóa chặt lại.

Cạch.

Âm thanh nhỏ nhưng vang lên rõ ràng.

Chu Kỳ An nhắm mắt lại.

Hôm nay mình thật sự đã giằng cửa với cánh rồi sao?

Âm thanh khóa cửa nổi bật ngay lập tức thu hút sự chú ý của thứ gì đó bên ngoài.

Tiếng gõ cửa vốn dĩ còn dịu dàng, trong chốc lát đã biến thành những cú đập mạnh, cánh cửa rung lắc dữ dội, từ các phía - bên hông, giữa và trên cửa, có tiếng đập từ khắp nơi, rõ ràng bên ngoài không chỉ có một "người".

Chu Kỳ An bất giác lùi lại một bước.

Đúng lúc này, nữ bệnh nhân phía sau cũng buông tay đi sang phía khác.

Khi ả không còn che chắn nữa, ánh nắng chiếu vào làm Chu Kỳ An lại cảm thấy mơ màng.

Y không do dự, lập tức tiến đến trước mặt nữ bệnh nhân, hai tay giơ lên trên đầu thành hình trái tim: Trái tim biết ơn, cảm ơn vì đã cứu tôi.

Dưới mái tóc xõa, hai mắt màu nâu của nữ bệnh nhân lạnh lẽo lạ thường, chỉ bớt đi vẻ tàn bạo so với trước mà thôi.

Chu Kỳ An nửa ngồi xổm, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, cố gắng tận dụng bóng râm từ cơ thể người phụ nữ để tránh ánh nắng.

Mùi hoa còn sót lại trong miệng đã khiến y hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi phó bản được nâng cấp, người chơi đã mất khả năng phán đoán chủ quan nhât, giờ đây ảo giác và giấc mơ đan xen, tạo ra nhân tố chết người.

Giấc mơ này dường như đang dụ họ vô thức rời xa bệnh viện Hoa Anh Thảo.

Nếu là giấc mơ, sẽ có cách phá giải.

Trong quá trình rời đi, có lẽ sẽ có cơ hội phát hiện cái gì đó, nhưng có thể mối nguy từ cánh đồng hoang càng sâu hơn.

Chu Kỳ An đưa một ngón tay lên, vẽ một chữ "Z" trong không trung.

Khuôn mặt nữ bệnh nhân không có nhiều thay đổi, móng tay giấu sau lưng gần như đã cắm vào tường, ánh mắt vô thức trở nên điên cuồng.

Sự tồn tại của Tiến sĩ Z luôn là nguồn kích động đối với ả.

Âm khí trong phòng đột ngột tăng lên, thậm chí có gió âm thổi qua bên tai.

"Tôi nhất định sẽ giết Tiến sĩ Z."

Chu Kỳ An không tránh né, ánh mắt rơi vào thẻ cửa y đã giao trước đó, miệng cử động từng từ một: "Tôi sẽ giữ lời hứa."

Lời nói không có chứng cứ, hành động là bằng chứng tốt nhất.

Chu Kỳ An đã chứng minh bằng hành động, rằng dù y có rơi vào trạng thái mơ hồ, y vẫn giữ lời hứa.

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ.

Ghét bỏ của bệnh nhân đối với hộ lý là bẩm sinh, người phụ nữ không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Trong giấc mơ, thời gian hiện tại là 17 giờ 44 phút.

Chu Kỳ An suy nghĩ nhanh chóng, theo lịch của hộ lý, 18 giờ là thời gian có thể đưa bệnh nhân ra ngoài lần thứ hai.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, y nhìn về phía cửa, đến lúc đó, có lẽ thứ bên ngoài sẽ tạm thời né tránh.

Bây giờ chỉ còn một vấn đề: làm thế nào để đến được khu vườn bí mật của Tiến sĩ Z trong khoảng thời gian tự do này.

Trò chơi sẽ không đặt họ vào ngõ cụt, mặt trời trong giấc mơ chắc chắn khác với thực tế, nó có thể bị phong ấn.

Y phải đi lại đường hầm, đến khu vực đặc biệt phía trên khu pha chế, tìm "trái tim".

Dọc đường sẽ có không ít trở ngại.

Có người phụ nữ mang thai, có lẽ còn sẽ gặp phải những bệnh nhân khác.

Chu Kỳ An hơi rũ mắt, một lát sau, y đột nhiên nhìn về phía nữ bệnh nhân, nở nụ cười:

"Chị gái xinh đẹp tốt bụng, chúng ta đổi thân phận một lần nữa nhé."

...

18 giờ, thời gian hộ lý dẫn bệnh nhân ra ngoài hoạt động.

Cánh cửa phòng bệnh mở đúng giờ, thứ bên ngoài quả nhiên đã biến mất.

Trên nền gạch còn sót lại một ít chất lỏng đục ngầu tanh tưởi, trên tấm cửa màu sẫm in rõ vài dấu tay trẻ con không hoàn chỉnh.

Chu Kỳ An khẽ nuốt nước bọt.

Nhìn kích thước dấu tay, đó vẫn là trẻ sơ sinh. Có lẽ những người phụ nữ mang thai lúc trước đã cùng y lên lầu?

Y quan sát xung quanh, chắc chắn không có bóng dáng người phụ nữ mang thai nào.

Mỗi tầng đều có xe lăn dành cho bệnh nhân ra ngoài, Chu Kỳ An mặc lại áo bệnh nhân, xõa tóc ngồi lên xe lăn. Bây giờ y càng ngày càng thích khả năng thay đổi màu tóc, lúc đầu còn thấy vô dụng, giờ thì ước có thể đổi thành bảy màu.

Ngồi trên xe lăn tự nhiên mang lại cảm giác yếu đuối, quan trọng hơn là, có thể làm mờ nhận thức của người ngoài về chiều cao của y.

Hành lang tạm thời không có ai, ánh sáng mặt trời bao phủ khắp nơi.

Cửa thang máy mở ra.

Xe lăn lăn vào thang máy, Chu Kỳ An ngồi trên đó, luôn cúi đầu. Phía sau, nữ bệnh nhân cải trang thành hộ lý, cũng cúi đầu.

Trong khoang thang máy tĩnh lặng, sau khi họ bước vào, có tiếng hát nhẹ vang lên.

Chu Kỳ An đang hát, hát bài 《Thế giới bên ngoài》 mà Kim Chi yêu thích nhất.

Nữ bệnh nhân luôn khao khát sự tự do vô hạn, và Kim Chi cũng vậy.

Hàng năm bị nhốt ở bệnh viện Hoa Anh Thảo, xung quanh là cánh đồng hoang vô tận, Chu Kỳ An lợi dụng sự tò mò của ả về thế giới bên ngoài – máy bay, tàu thủy, trường học, phim ảnh... như nữ hoàng trong "Nghìn lẻ một đêm", mỗi khi kể đến phần hấp dẫn nhất, y lại ngừng lại.

Để nghe thêm về mọi thứ từ thế giới bên ngoài, nữ bệnh nhân không phản đối đổi thân phận với y, tạm thời đồng hành cùng nhau.

Họ thuận lợi đến bên ngoài khu điều trị đặc biệt, không khí không mấy trong lành phả vào mặt.

Âm thanh ma sát giữa bánh xe và mặt đất vang lên khá rõ ràng. Dưới ánh nắng mặt trời, từ xa những người phụ nữ mang thai vừa trở lại ghế dài trong mắt hiện rõ khao khát ăn uống.

Họ cần dinh dưỡng.

Khi chiếc xe lăn tiến đến gần, tất cả người phụ nữ mang thai đều nhìn về phía hai người với ánh mắt tham lam.

Nữ bệnh nhân đội mũ áo hoodie, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ cúi đầu bước đi chậm rãi:

"Cậu tiếp tục kể đi."

Chu Kỳ An cố gắng phớt lờ những ánh mắt kỳ quặc đó, hạ giọng kể về thế giới bên ngoài chỉ với âm lượng đủ cho hai người nghe.

Trong suốt thời gian đó, y chỉ ngẩng đầu lên một lần.

"Chắc vẫn là giấc mơ trong bệnh viên thôi."

Cảnh tượng vẫn giống lần trước khi y cùng Triệu Tam Tuần bước vào giấc mơ, nhóm phụ nữ mang thai vẫn ngồi ở cùng một chỗ.

Trước đó y không quan sát kỹ, nhưng giờ khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã thấp hơn rất nhiều, đường nét của nó cũng mờ nhạt. Như thể một hình chiếu từ hư không, tất cả các tia sáng đều tụ vào tầng 10 đến tầng 11 của tòa nhà điều trị nội trú phía sau.

Khu vườn bí mật của tiến sĩ Z nằm ở đó, nhưng tiếc thay, không thể đến đó bằng thang máy của khu điều trị đặc biệt.

Chu Kỳ An phải chọn con đường vòng.

Khoảng cách giữa họ và khu điều trị đặc biệt ngày càng gần, đến mức y có thể nghe thấy tiếng nước bọt của nhóm phụ nữ mang thai đang cuộn trào trong cổ họng.

Dường như trong mắt họ, chiếc xe lăn đang tiến đến giống như một chiếc xe phục vụ đồ ăn.

Khi chiếc xe lăn và hàng ghế dài chỉ cách nhau trong gang tấc, nữ bệnh nhân đột nhiên dừng chân, ngay giây sau ả bất ngờ đẩy mạnh chiếc xe lăn.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Bánh xe quay nhanh, Chu Kỳ An như bị ném đi như một món vũ khí.

Nữ bệnh nhân lập tức buông tay quay đầu chạy về hướng khác.

Những người phụ nữ mang thai luôn muốn hành động, khi nhìn thấy vật thể sống đang chạy, ngay lập tức đứng dậy theo phản xạ. Bọn họ bước đi, bụng bầu không hề trở thành gánh nặng, mà còn có những bàn tay nhỏ màu xanh tím từ bên trong cố gắng vươn ra, căng sức để với lấy "con mồi" mặc áo hoodie phía trước.

Chiếc xe lăn vẫn tiếp tục di chuyển theo quán tính, dưới ánh mặt trời giả tạo lại lạnh lẽo, Chu Kỳ An ngồi trên xe, cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích.

Y không thể ngẩng đầu, chỉ có thể dựa vào cơn gió để nhìn những bộ đồ bệnh nhân đang di chuyển hai bên, đoán xem mấy người phụ nữ mang thai này có hoàn toàn rời đi hay không, tim đập dồn dập.

Một trong số người phụ nữ mang thai đi ngang qua, nhìn Chu Kỳ An kỹ hơn một chút.

Đột nhiên, cô ta nhận ra điều gì đó không đúng nên dừng lại.

Trái tim Chu Kỳ An như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Cậu..." Người phụ nữ mang thai nheo mắt, tiến lại gần Chu Kỳ An với cái bụng bầu.

Bụng cô ta liên tục nhảy múa, dao động ngày càng lớn, như thể con quỷ bên trong sắp nhảy ra bất cứ lúc nào.

Chu Kỳ An cố gắng kiềm chế hơi thở chịu đựng khó chịu dưới ánh nắng, giống như vô tình khẽ động cổ tay.

Một vật dài mảnh lọt vào tầm mắt, người phụ nữ mang thai dần thu lại ánh mắt nghi ngờ, một lần nữa quay lại đuổi theo hướng nữ bệnh nhân đang bỏ chạy.

Nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn qua đi, ngay giây tiếp theo, âm thanh xào xạc khác thường vang lên từ bụi cây.

Qua những khe lá xanh thẫm, một màu đỏ thịt tương phản đang di chuyển, quái vật thịt gần như coi nơi này là một cái tổ khác. Trong lúc di chuyển, dù chỉ là những con sâu nhỏ nhất trong đất, cũng bị cuốn vào khối thịt khổng lồ.

Chúng còn đói hơn cả người phụ nữ mang thai.

Không mặc đồ bảo hộ, Chu Kỳ An trước khi bước vào giấc mơ đã không còn sức để thu lại ống nghiệm, nhận thức đột ngột mất đi, có lẽ ống chiết xuất hoa đã rơi xuống đất.

Bây giờ trong chai của ba lô không còn một giọt dịch hoa nào.

Một khi bị nhiễm trùng, tương đương với nguy hiểm đến tính mạng.

Y căng da đầu ngồi trên xe lăn, tiếp tục tiến về phía trước nhưng không đi quá nhanh để không gây sự chú ý.

Con dốc dành riêng cho xe lăn rất gần với bụi cây, Chu Kỳ An gần như có thể ngửi thấy mùi tanh hôi từ con quái vật thịt.

Tiếng xào xạc nhỏ dần.

Những con quái vật thịt dừng lại, hai mắt to bằng những cái nhọt đầy mủ, chúng nhìn chằm chằm qua khe hở về phía người mặc đồ bệnh nhân.

Những con quái thịt đang quan sát.

Hai chân đặt trên bàn đạp xe lăn vô thức gồng lên, tay gần phía quái vật nắm chặt cần đẩy. Chu Kỳ An cố gắng làm cho bánh xe chịu lực đều nhau, đồng thời lộ rõ cổ tay của mình hơn.

— Y đang đeo vòng tay nhập viện của nữ bệnh nhân.

Đây là lá bài tẩy của Chu Kỳ An.

Trong giấc mơ bệnh viện, những bệnh nhân thuộc khu điều trị đặc biệt thường xuất hiện trong khu khám bệnh. Là một bệnh nhân mới chuyển lên tầng 12, nữ bệnh nhân trước đó chưa xuất hiện ở khu khám bệnh, nhưng không có nghĩa là ả không thể đến đây.

"Tôi đến đây để dưỡng bệnh mà." Chu Kỳ An liên tục tự nhủ.

Hết lần này đến lần khác, quãng đường chỉ khoảng hơn chục mét trở nên dài vô tận. Chu Kỳ An mím chặt môi, gần như quên cả thở, cho đến khi chiếc xe lăn thành công vượt qua dốc di chuyển lại trên mặt đất phẳng. Trước mặt là cánh cửa lớn, y mới bắt đầu thở nhẹ ra.

Y biết con quái vật thịt vẫn đang dõi theo mình, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến chúng lao tới.

Chu Kỳ An không dám thả lỏng một giây nào.

Cho đến khi thật sự bước vào bên trong khu khám bệnh, y mới dùng hết sức lực mà thở phào nhẹ nhõm.

Cần đẩy xe lăn ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi rẽ qua một góc, chắc chắn đã rời khỏi tầm nhìn của bụi cây, Chu Kỳ An đứng dậy.

Hai chân vẫn còn cứng đờ, nhưng sau khi bước đi vài bước, y dần lấy lại cảm giác bước đi bình thường. Máy rút tiền tự động nằm phía trước, nó ở trạng thái như trước khi bước vào giấc mơ, bị di chuyển lệch đi, để lộ cánh cửa bí mật quen thuộc.

Khi Chu Kỳ An bước tới, chân y đột nhiên trượt ngã.

Nhờ sự cân bằng tuyệt vời, y đứng vững sau một động tác xoay người như đang nhảy điệu Waltz.

"Có nước?"

Không chỉ trên mặt đất, mà ở lối vào đường hầm bí mật, trên những viên gạch men trơn trượt lại lạnh lẽo cũng có vết nước rõ ràng, thậm chí cả trần nhà cũng có. Chu Kỳ An mạnh dạn chạm vào bên trong cánh cửa, kết quả là cả lòng bàn tay y dính đầy chất nhầy kỳ lạ.

"Chẳng lẽ là hải tượng báo?" Tim khẽ đập mạnh vài nhịp.

Những bệnh nhân thường trú không chỉ ở nhà ăn tự phục vụ hoặc khu suối nước nóng, trong tầng này, họ không có vị trí cố định. Tòa nhà khám bệnh có chiều cao không bình thường, chứng tỏ hải tượng báo đôi khi hoạt động ở các khu vực khác nhau.

Phó bản năm sao rưỡi chết tiệt!

Suy nghĩ vừa xuất hiện, từ phía sau lưng cách đó không xa vang lên tiếng gió bất thường.

Họa vô đơn chí, không chỉ từ hành lang một bên, mà cả bên còn lại cũng có tiếng động.

Vù vù.

Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Vù, vù vù, ngày càng nhiều tiếng gió vang lên.

Mùi tanh trong không khí ngày càng đậm, những bóng hình đỏ máu từ phía sau bao trùm, Chu Kỳ An quay ngoắt lại, sắc mặt lập tức thay đổi, đó là những khuôn mặt máu!

Những khuôn mặt máu từng truy đuổi người chơi trong giấc mơ dường như vẫn đang đợi thời cơ, chúng gần như sắp kết nối lại với nhau.

Chu Kỳ An thử giơ cổ tay ra, nhưng tốc độ những khuôn mặt máu lao tới không hề giảm.

Vòng tay bệnh nhân có thể lừa được những bệnh nhân bình thường, nhưng không thể đánh lừa được những sinh vật này.

"Chết tiệt."

Chạy ra ngoài chắc chắn không phải là lựa chọn tốt.

Nếu bây giờ xông ra, chắc chắn sẽ bị những con quái vật thịt ở cửa phát hiện điều bất thường chắn đường. Trên tầng này, không còn khoảng trống để lẩn tránh những khuôn mặt máu, toàn bộ lối thoát, kể cả lối ra cầu thang, đều đã bị chúng chặn kín.

Con đường duy nhất còn lại... là đường hầm bí mật trước mặt.

Tuy nhiên, có thể bên trong đó là hải tượng báo.

Cánh cửa bí mật lúc này đang từ từ hé mở lại nhẹ nhàng đóng lại, miệng nó có độ đàn hồi mạnh, giống như đang mời gọi y bước vào cái bẫy.

Nếu vào đó, phía trước là hải tượng báo, phía sau là những khuôn mặt máu, thực sự là đường cùng.

Mùi tanh càng lúc càng gần, không còn thời gian để do dự.

Chu Kỳ An không thử tháo vòng tay bệnh nhân để rời khỏi giấc mơ. Lần này có sự giúp đỡ của nữ bệnh nhân, đã coi như có đủ thiên thời, địa lợi nhân hòa.

Nếu vậy mà vẫn thất bại, thì tám phần là phải bỏ mạng trong trò chơi này.

"Cược một lần."

Chu Kỳ An nheo mắt.

"Đây là một trò chơi yêu cầu hợp tác cao." Hội Săn Cá Voi lợi dụng điểm này để gài bẫy bọn họ nhiều lần.

Bí quyết để người chơi vượt qua trò chơi là hợp tác tối đa.

Mặc dù bản thân y đã bị dồn đến bước đường cùng, nhưng không có nghĩa là không có cách để phá vỡ thế bí.

Chu Kỳ An nhắm mắt lao vào con đường hầm đầy rẫy nguy hiểm, dù y không thích đặt hy vọng vào người khác, nhưng giống như khi được rửa tội trong nhà thờ ở Hoa Cổ Thành, với thiết lập đòi hỏi sự hợp tác giữa trong và ngoài, không còn đường nào khác để chọn.

Chỉ còn cách cược.

Nếu thua...

Đạo cụ thế mạng của y, dù trở thành quỷ cũng sẽ không nhắm mắt.

Con đường hầm rộng hơn gấp nhiều lần so với khi gã khổng lồ xuất hiện trước đó. Ngay khi lao vào, Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu.

Y tin vào phán đoán của mình.

Cũng như tin tưởng vào Thẩm Tri Ngật.

———

Bên ngoài bệnh viện Hoa Anh Thảo, giữa vùng hoang dã.

Hàn Lệ đã theo đoàn người đi một lúc, cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng ban đầu dần tan biến, phía trước vẫn là vùng hoang dã không có điểm cuối.

Trong lòng dấy lên chút lo lắng về cánh đồng hoang vu, nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng biến mất.

"Dù sao cũng có nhân viên dẫn đường mà." Không có chuyện lạc đường được.

Mặt trời lên cao, càng đi càng mệt, Hàn Lệ chỉ cảm thấy hai chân như bị đổ chì.

"Từ... từ từ đợi một chút." Cô không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng gọi các đồng đội phía trước và Tư tiên sinh.

Chấn thương trên người cô chỉ có thể lành khi hoàn toàn thoát khỏi trò chơi, vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt trong chuồng lớn, cô làm gì còn sức mà đi bộ xa đến vậy.

Không ai trả lời cô, mọi người đều im lặng bước tiếp.

"Đợi tôi với." Hàn Lệ cố gắng đuổi theo, nhưng đôi chân cô càng lúc càng nặng nề. Cảm giác sợ hãi vô hình càng lúc càng lớn, rõ ràng là đồng đội ở ngay phía trước, nhưng cô không thể nào đuổi kịp.

Hàn Lệ cố gắng bước nhanh hơn, nhưng người phía trước cũng tăng tốc, khoảng cách giữa hai bên vẫn giữ nguyên.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống, dưới ánh nắng gay gắt, mỗi suy nghĩ đều trở nên khó khăn.

"Đợi tôi với!" Lần thứ hai cô gọi gần như lạc giọng.

Một sức mạnh kỳ lạ đang ép chặt vào ngực cô, cảm giác nghẹt thở khiến Hàn Lệ chóng mặt.

"Tôi... tôi bị thương... đi... không nổi nữa..."

Ngay khi lời nói vừa dứt, Hàn Lệ như nhận ra cái gì đó, đồng tử cô co rút mạnh.

Tất cả những gì đã trải qua trước đó hiện về trong đầu cô: họ đã trải qua một cuộc chiến sinh tử trong chuồng lớn, cô cũng bị thương nặng, cuối cùng chính Chu Kỳ An đã phóng hỏa để kết thúc mọi thứ.

"Không đúng!"

Thứ tự này hoàn toàn không thể xảy ra.

Nếu cô đã bị thương nặng trong quá trình đó, lẽ ra trước khi Chu Kỳ An phóng hỏa, cô phải được đưa đi cấp cứu chứ.

Tại sao cô không có ký ức gì khi được đưa cấp cứu?

Càng tự hỏi càng không thể trả lời, thế giới xung quanh trở nên tối tăm, Hàn Lệ nhận ra quá muộn, mình không thể thở nổi nữa.

Từ sâu dưới lòng đất, một lực vô hình kéo cô xuống.

Ngay trước khi hoàn toàn mất ý thức, trong bóng tối, đột nhiên có một lực khác xuất hiện, giảm bớt áp lực xung quanh ngực cô, một sức mạnh khổng lồ kéo cô ngược lại.

Nỗi đau xé toạc khiến Hàn Lệ hét lên.

"Nứt... ra rồi."

Con mẹ nó, cô cảm thấy mình sắp nứt ra thật rồi.

Sau khoảng một phút, cơn đau rách ruột rách gan mới dịu đi đôi chút.

Hàn Lệ thở hổn hển, khi mở mắt lại, cô thấy mình đang nằm ngửa, không có ánh nắng trời nào, bầu trời trên vùng hoang mạc bị mây đen bao phủ.

Tất cả những ký ức hư ảo dần tan vỡ khi cô mở mắt, cô không kìm được mà gõ nhẹ vào đầu mình, cuối cùng cũng nhớ ra. Không lâu trước đó, họ đã cùng nhau đi vào đường hầm. Sau đó... khi leo lên cầu thang xoắn tít, ý thức của cô quay cuồng theo bậc thang.

"Ảo cảnh, hay là mơ?"

Loại nào cũng không quan trọng. Chỉ cần nghĩ đến việc mình gần như vô thức thoát khỏi phó bản, Hàn Lệ ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, cả cơ thể run lên.

Cô vội ngồi dậy, khi nhìn thấy bóng đen kỳ quái không xa, cô lại giật mình.

Bóng đen lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng: "Đừng lãng phí thời gian."

Là Thẩm Tri Ngật, anh đứng gần đó, rõ ràng đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng hoàn toàn không có sự hiện diện nào, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Lệ.

Không xa đó, chàng sinh viên cũng ở đó.

Cậu cũng mồ hôi lạnh đầm đìa, nói với Hàn Lệ: "Là Mục tiên sinh cứu chúng ta."

Hàn Lệ ngẩn người.

Đột nhiên nhận ra mình toàn thân đầy bùn đất, phía sau là vùng đầm lầy, trong đám bùn lầy còn có những chiếc đầu lâu đang nhìn về phía này không cam lòng.

Trước đó, cô suýt chết đuối trong đầm lầy.

"Tôi..."

Ngay khi Hàn Lệ định mở miệng lần nữa, bóng đen kỳ quái đó lại xuất hiện, với cánh tay vô hình, nó nhấc cậu thiếu niên lên.

Bóng đen tiện tay ném người đó xuống đất rồi biến mất.

Không lâu sau, từ bãi cỏ phía bên kia vọng lại tiếng động.

Ứng Vũ và Mục Ca đang bước tới, tình trạng của Mục Ca nhìn còn tệ hơn cả Ứng Vũ, cả người đầy vết thương, khóe miệng và mắt đầy máu, như thể bị thứ gì đó cào xước.

Chàng sinh viên và những người khác đã được Thẩm Tri Ngật cứu, còn hai người kia chủ yếu dựa vào tự cứu mình.

Ứng Vũ nhìn quanh một vòng.

... Đã đủ người, trừ Chu Kỳ An.

Anh ta không ngạc nhiên về điều này, sau khi tỉnh lại, Ứng Vũ đã ngay lập tức xác nhận rằng Chu Kỳ An không hề xuất hiện trên vùng hoang dã.

Lúc này, Thẩm Tri Ngật đột nhiên nói: "Rời khỏi bệnh viện quá lâu sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải quay lại càng sớm càng tốt."

Chàng sinh viên ngạc nhiên ngẩng đầu, trong ấn tượng của cậu, Mục Thiên Bạch rất lạnh lùng, chủ động cứu người đã là điều kỳ lạ, giờ lại đưa ra chiến lược thì càng lạ hơn.

"Nhưng..." Cậu vừa định nói họ vẫn chưa tìm thấy anh Chu.

"Đi về trước." Người ngắt lời cậu là Ứng Vũ, người sau dường như nghĩ đến điều gì đó, lại đồng tình với Thẩm Tri Ngật.

Những chiếc xương trắng trong đầm lầy như có thể bò ra bất cứ lúc nào, theo thời gian trôi qua, khu vực bên ngoài ngày càng tạo cảm giác bất an hơn, nhiều chiếc xương trắng từ từ trồi lên từ bùn lầy, khó có thể tưởng tượng nơi này đã từng có bao nhiêu người chết.

Các người chơi đồng loạt sử dụng đạo cụ tăng tốc, điên cuồng lao về phía bệnh viện.

Phía sau, những đám mây đen trên cánh đồng hoang ngày càng dày đặc, tiếng sấm vang vọng trong mây, bất cứ lúc nào cũng có thể có cơn mưa lớn trút xuống.

Những bộ xương trắng hoàn toàn bò ra khỏi đầm lầy, từng cái một, chúng tập hợp thành một đội quân xương trắng, điên cuồng lao về phía các người chơi.

Những người chơi chạy càng nhanh hơn.

Thẩm Tri Ngật: "Đến khu điều trị đặc biệt."

Những người được anh cứu vô thức làm theo lời anh trong khi chạy.

Cuối cùng họ cũng an toàn quay lại bản đồ nhiệm vụ.

Bệnh viện Hoa Anh Thảo lại trở về với dáng vẻ khi họ lần đầu tiên bước vào phó bản, xung quanh mờ mịt với làn sương nhạt. Họ lao vào khu điều trị, khi đi thang máy chuyên dụng, Mục Ca và Vượng Tài không khỏi xuất hiện một tia cảm động.

Người tốt.

Anh thậm chí còn cho mật khẩu thang máy miễn phí, còn tự mình dẫn họ đến khu điều trị đặc biệt.

Cuối cùng, họ đã đến khu điều trị đặc biệt!

Sau khi tìm được con đường sống trong chỗ chết, trong khoảnh khắc cảm động, một giọng nói không chút thương lượng đột nhiên vang lên:

"Mỗi người chọn một cửa, đẩy cửa."

Đẩy cửa? Đẩy cửa gì.

Mọi người vô thức nhìn xung quanh, hai bên hành lang toàn là phòng của bệnh nhân trong khu điều trị đặc biệt.

Sắc mặt họ lập tức biến đổi, không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, chẳng lẽ là đẩy cửa phòng của những bệnh nhân này?

Đùa cái gì thế, không cần nói gì thêm, trong một căn phòng còn có một con hải tượng báo có sức tàn phá cực lớn.

"Đẩy cửa." Thẩm Tri Ngật lặp lại lần thứ hai, giọng nói là mệnh lệnh không thể từ chối, hai mắt anh tràn ngập lạnh lẽo: "Đánh thức những bệnh nhân đó."

Kỳ An vẫn còn trong giấc mơ.

Khi bệnh nhân tỉnh dậy, nguồn gốc nguy hiểm trong giấc mơ sẽ giảm đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro