166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Thể lực tốt, vừa khóc vừa cười đều kéo dài.

Hai mẹ con cười không ngừng trong im lặng suốt ba phút, Chu Kỳ An tiếp tục rửa chén, sau khi rửa xong, y vội vàng trở về phòng bắt đầu viết kịch bản.

Thời gian viết kịch bản trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc giao kịch bản cho Cổ Thành.

"Đúng là công việc không bao giờ hết."

Y vốn là người vẽ tranh làm thiết kế quảng cáo, giờ đây còn phải lo phần viết kịch bản.

Không còn nhiều thời gian để sáng tạo đầy nhiệt huyết, tất cả các kịch bản mà Chu Kỳ An nộp hiện tại đều là từ các phó bản đã qua, được y sửa đổi một chút.

Tuy nhiên, y không hề lơ là, tập trung suy nghĩ viết đoạn kết của kịch bản mới:

[Bóng lưng cô gái trẻ chạy càng chạy càng xa, băng qua đường phố, băng qua gió lạnh mưa giông.

Đối diện con đường là một ngôi trường đại học, cô dừng bước, bước vào khuôn viên. Không biết từ khi nào mưa đã tạnh, bên lề đường có tiếng cười của các cặp đôi, cô tiếp tục bước về phía trước, đi qua căng tin đông đúc, đi qua hàng âm thanh đọc sách... trước khi linh hồn hoàn toàn tan biến, cô đã hoàn toàn đi qua cuộc đời mình.]

Kết thúc trong kịch bản khác với trong phó bản.

Phía đối diện tòa nhà Kim Tường chỉ có lối đi bộ, Kim Chi chưa bao giờ tận mắt thấy trường đại học, nhưng trong sáng tác văn học, Chu Kỳ An quyết định làm cho đoạn kết có phần dịu dàng hơn.

Một cơn gió lạnh thổi vào, khi ngừng viết, Chu Kỳ An ho khan vài tiếng. Cửa sổ phòng ngủ chưa đóng, nhưng luồng gió vừa rồi lại như thổi vào từ trong đầu, khiến lòng y có chút bối rối.

Không lẽ là di chứng sau khi nhiễm bệnh?

Chu Kỳ An vội vàng kiểm tra lại dữ liệu cá nhân trên bảng giao diện, thậm chí cả ba lô cũng không bỏ sót, may mắn là không phát hiện vấn đề gì.

Trước khi đóng bảng giao diện, y chợt nhận ra trên bề mặt của thẻ cửa vạn năng có một hình dáng mờ mờ.

Dường như đó là một bông hoa kỳ lạ.

Không phải là Hoa Anh Thảo, hình dáng độc đáo, giống như một con chim đang bay, mà giống nhất là hoa thiên điểu. Y nhớ loài hoa này còn được gọi là chim thiên đường.

Khi Chu Kỳ An nhìn lại lần nữa, màu sắc của thẻ đã trở lại bình thường, như thể mọi thứ chỉ là ảo giác.

Y xem xét kỹ lưỡng nhiều lần, chắc chắn rằng mình đã nhìn nhầm.

Sau nhiều ngày thức khuya trong phó bản lại đang viết câu chuyện về Kim Chi, cảm xúc vẫn chưa thoát ra hoàn toàn, nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường.

"Hoa thiên điểu..." Chàng sinh viên đã từng nói trước mộ của Kim Chi đã trồng vài bông hoa thiên điểu, hy vọng cô ấy có thể tự do ở kiếp sau, Chu Kỳ An suy nghĩ: "Lần này trước khi vào phó bản nên đến viếng mộ một chút."

...

Buổi chiều, tại nghĩa trang Vạn Tịnh.

Chu Kỳ An vốn định hoãn lại vài ngày, nhưng chợt nhớ ra sếp chỉ cho nghỉ nửa ngày, sau đó trừ khi vào phó bản, tất cả đều là ngày làm việc.

Y gọi điện cho chàng sinh viên, trưa hôm đó đi đến nghĩa trang luôn.

"Cả tổ tiên nhà ông ta..." Chu Kỳ An cầm bó hoa trên tay, cuối cùng cũng nuốt lại những lời chửi rủa về công việc làm không ngừng nghỉ.

Chàng sinh viên vẫn đang băn khoăn về mối quan hệ giữa Thẩm Tri Ngật và Mục Thiên Bạch, sao lại có thể là một người? Lái chiếc xe sang trọng, cậu rời cửa hàng hoa đưa Chu Kỳ An đến nghĩa trang.

Trên đường đi, nhận ra tâm trạng của Chu Kỳ An không tốt, chàng sinh viên cố tìm chuyện để phá vỡ bầu không khí: "Lần này đến chắc là hoa lần trước trồng vẫn chưa kịp nở đâu."

Chu Kỳ An chỉ ừ một tiếng.

Chàng sinh viên lại nói: "Tháng này giá đất tại nghĩa trang tăng lên khá nhiều, may mà em đã mua sớm."

Các thuyết về ngày tận thế trên mạng ngày càng nhiều, gần đây bắt đầu rộ lên xu hướng chọn mua đất nghĩa trang, nghe nói nơi đây còn định xây dựng một loại quan tài chống chìm dưới biển.

Chu Kỳ An thuận miệng hỏi giá.

"Ừm... lúc em mua chỉ có sáu mươi vạn, giờ khởi điểm từ tám mươi vạn rồi." Nghĩa trang Vạn Tịnh loại cơ bản có giá khởi điểm cũng là mười vạn, chàng sinh viên trước đó đã chọn khu vực tùy chỉnh, đắt hơn một chút.

Chu Kỳ An tỉnh táo hơn hẳn, mí mắt giật hai cái.

Thế giới này đã điên hết rồi sao?! Giá mộ phần còn đắt gấp mấy lần giá nhà của y.

Nhân viên quản lý nghĩa trang vì đã nhận thêm lợi ích nên rất nhiệt tình dẫn họ đi, dọc đường không ngừng kể mình hàng ngày đều cẩn thận lau bụi cho các bia mộ.

Đến nơi, quản lý nghĩa trang mỉm cười rời đi.

Bia mộ được thiết kế chuyên nghiệp, có hình mặt trăng và mặt trời, tượng trưng cho sự tỏa sáng của nhật nguyệt, chiếu rọi luân hồi.

Chu Kỳ An đặt bó hoa xuống, mở lời: "Chị Kim Chi xinh đẹp, nhớ phù hộ cho em nhé."

Chàng sinh viên ở một bên suýt bị sặc không khí.

Chu Kỳ An vẫn tiếp tục nói: "Thượng đế, Phật tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế... Em đều đã cầu xin rồi, nhưng mỗi lần đều không có tác dụng, chị phù hộ cho em với."

Cầu nguyện xong, y nhìn chàng sinh viên: "Cậu cũng cầu một chút đi."

Chàng sinh viên cố nở một nụ cười gượng gạo: "Có phải chúng ta quá thực dụng rồi không?"

Bọn họ mới đến chưa được một phút.

Chu Kỳ An vẫy tay: "Chuyện trò thì để sau này lại nói... bây giờ tranh thủ thời gian, lát nữa tôi còn phải đi cầu bình an với bố, ông ngoại, bà ngoại, ông nội và bà nội của tôi nữa."

Sống thì đừng làm việc xấu, chết đi rồi cầu phúc cũng chẳng có gì phải ngại cả.

Chàng sinh viên bị nhóm họ hàng của Chu Kỳ An làm cho mụ mị, chỉ còn biết lơ mơ gật đầu.

Cả buổi chiều, những nơi cần viếng đều đã viếng xong.

Ra ngoài một lần, Chu Kỳ An quyết định làm hết mọi việc trong một lần. Y bảo chàng sinh viên về trước, còn mình thì liên lạc với Ứng Vũ.

Một giờ sau, Chu Kỳ An ngồi trên xe của Ứng Vũ phái đến, được đưa đến phòng thí nghiệm Tàng Ốc.

"Chỉ cần tôi không có xe, tôi có thể đi nhờ xe của người khác mãi mãi."

Người lái xe nhếch mép, câu nói của Chu Kỳ An thực sự mang vài phần buồn bã. Chỉ cần biết lái xe, cả đời sẽ phải lái cho người khác.

Phi!

Cậh ta đột nhiên lắc đầu, thật vớ vẩn, chẳng qua là sếp bảo cạu ta tranh thủ thời gian đến đón người mà thôi.

Chu Kỳ An dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cạu ta: "Không phải cậu đang đốt dầu của mình sao?"

"..." Đừng nói nữa!

Trên đường xe cộ rất thưa thớt, đến gần phòng thí nghiệm thì hoàn toàn không còn chiếc xe nào.

Sương mù bao phủ quanh khu nghiên cứu dày hơn rất nhiều, trước đây cần phải chặn một lượng lớn mỗi tháng, giờ đây không ít lần sương mù bao trùm bầu trời, chỉ trong một tuần qua, toàn cầu đã mở thêm gần bốn mươi điểm neo mới.

Từ lâu Chu Kỳ An đã có một suy đoán máu thịt và oán khí của những người chơi đã chết có thể nuôi dưỡng phó bản. Từ góc độ này, nếu không phải trò chơi có những yêu cầu về thông số của người chơi, nó còn ước gì có càng nhiều người tham gia càng tốt.

Thế giới mới trong vòng luân hồi cuối cùng cũng sẽ trở thành ngày cũ, lúc đó, chính là một vòng trò chơi mới bắt đầu.

"Giả sử số lượng con người đến thế giới mới quá ít, thì không đủ để duy trì vòng luân hồi tiếp theo."

Hội săn Cá voi muốn khống chế số lượng ở cả hai bên, điều này thực sự vi phạm một trong những kiêng kỵ của trò chơi, có thể họ có thể tận dụng điều này.

"Đến nơi rồi." Câu nói của tài xế cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An, trong giọng nói không biết vì sao chứa một ít ngạc nhiên.

Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, cũng cảm thấy một chút bất ngờ.

Không xa phía trước, một bóng dáng nổi bật đang đứng đó, người đàn ông trong sương mù đeo kính, bộ đồng phục chuyên nghiệp không một nếp nhăn, không có dấu hiệu mệt mỏi khi ra khỏi phó bản.

Ngược lại, Chu Kỳ An đã ngáp liên tục gần mười lần trên đường.

Thật không ngờ, Ứng Vũ lại tự mình ra ngoài đón y.

Chu Kỳ An nheo mắt, đối phương vừa mới về chắc chắn có rất nhiều việc phải xử lý.

"Đi theo tôi." Ứng Vũ luôn không nói nhiều, sau khi Chu Kỳ An xuống xe, anh ta dẫn thẳng đối phương vào bên trong phòng thí nghiệm.

Trên đường đi, tất cả cầu thang, tường và trần đều làm từ kim loại đặc biệt, Chu Kỳ An không nhớ đã đi qua bao nhiêu cánh cửa phát sáng trắng, chỉ riêng số lần Ứng Vũ nhập mật khẩu và quét khuôn mặt đã không dưới mười lần, y có linh cảm mình đang đến gần trung tâm của phòng thí nghiệm.

Sau khi nhập mật khẩu lần nữa, ánh sáng trắng chói mắt biến mất, cuối cùng đến được phòng thí nghiệm này, bên trong có nhiều thứ kỳ lạ như mẫu vật.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào, Chu Kỳ An chỉ bị một món đồ thu hút.

Y nhanh chóng bước tới.

"Đây là... nhẫn xương khô phiên bản 2.0?"

Không đúng, ánh mắt y dừng lại ở nhãn giới thiệu phía dưới, phát hiện là phiên bản 3.0.

Sự ngạc nhiên của Chu Kỳ An chủ yếu đến từ chiếc nhẫn được đặt trong kính bảo vệ, mà bên trong không có sương mù, tương đương với thế giới thực.

Nhưng nhẫn xương, là đạo cụ trong phó bản, lại có thể hiện hữu trong thế giới hiện thực.

Ứng Vũ: "Vật liệu từ thôn Phong Thủy mang về rất hữu ích, đặc biệt là bàn thờ..."

Nghĩ đến cảnh cuối cùng mang bàn thờ về, anh ta dừng lại một chút: "Đã bổ sung một số yếu tố thiếu hụt, nhẫn xương phiên bản 3.0 có thể tồn tại hơn ba ngày trong thế giới thực."

Nếu phát triển thêm, sẽ sớm có tin vui.

Nhẫn xương không chỉ phát hiện vật liệu, còn có thể phát hiện âm khí và đánh giá sơ bộ mức độ tiến hóa của người chơi. Những điều này không phá hoại sự cân bằng dữ liệu của trò chơi, nhưng cũng gián tiếp nâng cao sức mạnh của người bình thường, tăng khả năng được chọn làm người chơi.

Lý do Ứng Vũ dẫn Chu Kỳ An đến đây rất đơn giản, trước đây trong quá trình thu thập vật liệu, Chu Kỳ An đã giúp rất nhiều, nên đương nhiên phải chứng kiến thành quả.

Lý do hôm nay Chu Kỳ An chủ động tìm Ứng Vũ cũng rất đơn giản—

Để báo cáo.

Ngón tay quét qua nhãn ngoài kính bảo vệ, y bỗng nói: "Mỗi người một vẻ, không phải ai cũng muốn trở thành người chơi, nhưng ít nhất cũng phải có quyền lựa chọn, đó nên là ý định ban đầu của phòng thí nghiệm."

Ứng Vũ nghe ra hàm ý trong lời nói của y.

Chu Kỳ An nghiêng đầu: "Nếu... có người không muốn phòng thí nghiệm tiếp tục phát triển thì sao?"

Ứng Vũ nhìn y, ra hiệu để y nói tiếp.

"Hội Săn Cá voi đã xúi giục, để A Linh ghi tên ba chúng ta lên bức tượng."

Ghi tên y và chàng sinh viên thì dễ hiểu, hai người thường xuyên đi cùng nhau, kỹ năng chữa trị của chàng sinh viên cũng từng bị lộ trước một số người chơi. Hội Săn Cá voi biết những thông tin này, động tay một chút là bình thường.

Nhưng Ứng Vũ thì khác.

Ít ai biết đến mối liên hệ giữa họ, Hội Săn Cá voi không có lý do gì đột nhiên nhắm vào anh ta.

Suy đi tính lại chỉ có một lý do.

"Trước khi anh mất tích, tôi đã gặp một người chơi tự xưng là Lục gia."

Chu Kỳ An đơn giản kể lại những chuyện xảy ra ở chợ quỷ, phần liên quan đến bản thân có chút lướt qua, khi y đề cập đến từ 'người gác cửa', ánh mắt Ứng Vũ phía sau kính càng trở nên sắc bén.

"Tôi đoán các anh đã thử tìm kiếm dấu vết của Hội Săn Cá voi trong thế giới thực, nhưng không thu được gì đúng không?"

Ứng Vũ không phủ nhận.

Đối với những chuyện chưa được xác thực hoàn toàn, như nói về 'người gác cửa', anh ta thường không dễ dàng đưa ra kết luận. Nhưng trực giác mách bảo những gì Chu Kỳ An nói là sự thật.

Chu Kỳ An mỉm cười: "Tất cả những điều tôi nói sau này đều có thể xác minh, nhưng có một điều không cần xác minh."

"... Kẻ phản bội từng là người trong phòng thí nghiệm, đã dùng ngày tháng năm sinh của anh và kế hoạch trung tâm để làm món quà lót đường dâng lên Hội Săn Cá Voi."

Lý tưởng của phòng thí nghiệm và Hội Săn Cá Voi hoàn toàn trái ngược. Một bên muốn kiểm soát số lượng người chơi qua màn, còn bên kia không ngừng mở rộng cơ sở. Sự tồn tại của Ứng Vũ trong mắt bọn họ chắc chắn là một cái gai.

"Tiếp theo chắc chắn bọn họ sẽ có thêm nhiều kế hoạch để đối phó với phòng thí nghiệm."

Khả năng phân tích thông tin của Ứng Vũ rất nhanh, sau một chút suy đoán, anh ta khẽ gật đầu: "Tình hình cậu nói, quả thực có thể xảy ra."

Chu Kỳ An khoanh tay tựa vào tường, một bên lông mày hơi nhướng lên: "Không phải là có thể, mà là chắc chắn. Dù sao mọi chuyện xấu đều là do bọn chúng gây ra, giờ chúng ta phải đi dọn dẹp chúng thôi."

Trên tấm kính, phản chiếu một khuôn mặt kiêu ngạo mờ ảo.

Ứng Vũ không nhịn được cười.

Có lẽ anh ta cũng không ngờ đối phương còn có một mặt như thế này.

Có lý thì không tha, Chu Kỳ An hiếm khi vẫn tỏ ra như một kẻ lưu manh, nhưng giọng điệu dần dần nghiêm túc: "Thực tiễn mới ra chân lý, tháng trước không phải đã bàn chuyện lập đội rồi sao? Ở phó bản tiếp theo, tôi có cách để đến chỗ bọn chúng."

Thẩm Tri Ngật chưa bao giờ làm cái gì mà mình không chắc chắn. Anh nói mình có thể định vị Hội Săn Cá Voi, chắc chắn sẽ không có sai sót.

Chu Kỳ An còn chuẩn bị mang theo cả chàng sinh viên và sếp.

Còn mẹ y thì không tính, Chu Kỳ An tạm thời không muốn mạo hiểm để mẹ và sếp mình gặp mặt.

Giờ đây y phải tạm thời lập một đội có thể khiến mình đi ngang, và khiến người khác phải nằm xuống!

Ứng Vũ nhắc nhở y: "Nếu là đạo cụ lập đội nhiều người, cậu có thể dẫn thêm người."

Chu Kỳ An lắc đầu.

Sau khi vào phó bản, những người chơi đi gần y nhất chắc chắn sẽ được Hội Săn Cá Voi "chăm sóc" đặc biệt. Nếu không phải là người có khả năng sống sót vượt trội, vào đó sẽ dễ dàng mất mạng.

Mang theo chàng sinh viên là chuyện không thể tránh, hỗ trợ trị liệu khi sử dụng thánh khí rất quan trọng. Hơn nữa, nếu bỏ người ở lại ngoài đời thực, biết đâu lại xảy ra trường hợp bị ép vào phó bản.

Ứng Vũ không nói thêm, chỉ đáp: "Sau ngày mai, tôi sẽ có thời gian."

Bàn xong chuyện chính, Chu Kỳ An lấy ra cái ba lô nặng nề, bên trong chứa những gì mà y thu được từ phó bản Hoa Anh Thảo.

Y đổ hết lên một chiếc bàn tròn trống gần đó.

Cạch.

Chiếc bàn tròn bị đè sập.

Chu Kỳ An im lặng một lúc: "Có tham ô rồi à."

Nếu không thì sao bàn lại làm kém đến thế?

"..."

Chu Kỳ An không đưa vật liệu ra khi ra khỏi phó bản, mà giữ lại đến bây giờ, trong lòng vẫn có vài suy tính khác.

"Lần này tôi muốn đổi lấy đạo cụ loại như 【túi dưỡng sinh】 có thể ức chế cảm giác thèm ăn, tốt nhất có hai cái."

Ngay cả khi phòng thí nghiệm không thể chế tạo, họ cũng có thể thu mua từ các hội lớn.

Giao dịch này có lợi cho tất cả mọi người, bản thân nó không phải là đạo cụ bảo vệ mạng sống, so với những đạo cụ thế mạng và thời kỳ bảo vệ người mới giá trị còn thấp hơn rất nhiều.

Ứng Vũ không có lý do để từ chối, anh ta gật đầu: "Được."

Mục đích của chuyến đi này đã hoàn thành suôn sẻ, Chu Kỳ An vẫy tay: "Vậy tôi về trước, ngày mai còn phải đi làm."

Nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của y, Ứng Vũ có chút tiếc nuối vì người này không làm nghiên cứu khoa học, nếu không chắc chắn y sẽ đi đào góc tường công ty của đối phương.

Chu Kỳ An nắm bắt rất tốt, trước tiên là chủ động vào phó bản cứu người, giờ lại đưa ra rất nhiều vật liệu nhưng chỉ yêu cầu đạo cụ giúp no bụng, còn cung cấp thông tin về Hội Săn Cá Voi. Yêu cần lập đội là một chuyện, nhưng đối phương tiết lộ toàn bộ thông tin giúp phòng thí nghiệm có thể tiêu diệt mối nguy hiểm từ sớm.

Trong mỗi lần giao dịch, Chu Kỳ An luôn để phòng thí nghiệm ở thế có lợi.

Nếu suy đoán của Ứng Vũ không sai, y đang chờ khi chiếc nhẫn xương được nghiên cứu hoàn chỉnh, lúc đó sẽ đưa ra yêu cầu để phòng thí nghiệm mang theo nhân viên công ty hoặc người quen của y mỗi lần vào phó bản, nhằm tăng tỷ lệ sống sót của họ.

Bỗng nhiên, Ứng Vũ như nghĩ ra cái gì, anh ta bật cười lắc đầu: "Cậu ta chắc còn muốn nhân tiện dùng chuyện này để bắt sếp mình làm việc không công."

...

Lúc ra ngoài không cần nhập mật khẩu nữa, Chu Kỳ An cười mỉm gọi điện cho sếp.

Mới vừa gọi thông, giọng đầu dây bên kia còn lạnh hơn thường ngày: "Cho cậu nghỉ nửa ngày, cậu chạy đi đâu chơi rồi?"

Chu Kỳ An ngơ ngác.

"Bước đi của cậu lại tăng thêm nhiều rồi."

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật.

Camera chuyển thế sao? Suốt ngày theo dõi số bước của nhân viên.

Trong lòng chửi thề, y bắt chước giọng điệu lấy lòng của người quản lý nghĩa trang trước đó: "... Dù sao tôi cũng chỉ là nhân viên nhỏ, không thích hợp để giao tiếp thường xuyên với lãnh đạo lớn, cho nên tôi đặc biệt đến để giật dây bắc cầu cho sếp."

"Phó bản tiếp theo, chúng ta sẽ đi cùng lãnh đạo lớn, đối phó với một hội muốn hại họ, hội đó gọi là Hội Săn Cá Voi."

"Có được tình cảm, sau này nhân viên công ty vào phó bản có thể đi nhờ đội của chính phủ, điều này chẳng phải còn hữu ích hơn tổ chức huấn luyện nhân viên sao?"

"Sếp thấy sao?"

Vài câu nói, lập tức khiến sếp trở nên vui vẻ.

"Tạo mối quan hệ tốt với lãnh đạo rất quan trọng, phó bản này tôi nhất định sẽ tham gia. Tiểu Chu, cậu làm tốt lắm..."

"Đâu có, là sếp chỉ dạy tốt."

"Vậy tôi sẽ cho cậu thêm nửa ngày nghỉ."

Hai bên một trận tâng bốc lẫn nhau, khi Chu Kỳ An gần đến cửa, y không biểu cảm mà kết thúc cuộc gọi.

Tài xế đang đợi gần phòng tiếp khách, tình cờ nghe thấy một phần, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Lên xe lần nữa, Chu Kỳ An chống tay vào đầu, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, lặp lại câu nói khi đến: "Chỉ cần tôi không có xe, tôi có thể ngồi xe của người khác mãi."

Tài xế: "..."

Chu Kỳ An bất chợt hỏi: "Tại sao cậu không nói chuyện với tôi?"

Tài xế lạnh lùng giữ im lặng.

Chu Kỳ An: "Chỉ cần thỉnh thoảng moi ra được vài thông tin, thỉnh thoảng báo cáo cho Ứng Vũ, chẳng phải cậu sẽ có cơ hội thể hiện nhiều hơn trước mặt lãnh đạo sao?"

Tài xế suýt chút nữa đạp phanh gấp.

Anh quả nhiên là thiên tài!

·

Mượn một buổi chiều, một con cáo già đã kết thúc lần chạy đôn đáo, đồng thời còn nhận thêm nửa ngày nghỉ phép.

Mẹ Chu không có nhà, khỏi cần đoán cũng biết đã chạy xuống nhà dưới chơi mạt chược với thím Vương.

"Phải để một vài đồng nghiệp trong công ty biết mình đã vì họ mà bỏ ra nhiều đến thế, chờ sau khi bọn họ thành tài, lại mang một ít đi giúp đỡ hàng xóm của mình."

Tầng tầng lớp lớp thuê ngoài, bảo vệ nhóm bạn chơi mạt chược và nhóm chuyện phiếm của mẹ mình.

Buổi tối, sau khi tắm xong Chu Kỳ An dựa vào sofa chờ tóc khô, trong đầu thỉnh thoảng lóe lên vài hình ảnh vụn vặt. Hiện tại mà nói  nhớ lại hoàn toàn chắc chắn không phải là chuyện tốt, nó sẽ gây ra rất nhiều vấn đề cho cơ thể.

"Người quản lý Quỷ thị, Tư tiên sinh..."

Chu Kỳ An lặng lẽ nhẩm đi nhẩm lại những cái tên này trong đầu, chúng dường như đều muốn giúp y nhớ lại mọi thứ.

Có lẽ khôi phục ký ức sẽ đi kèm với những nguy hiểm khác.

Sau khi tắm xong, đôi mắt của y vẫn còn mờ mịt bởi hơi nước. Gặp phải làn gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, giống như một lớp băng sương bám lên.

Chu Kỳ An bỗng nhiên bật cười.

Đội để tấn công Hội Săn Cá Voi đã được thành lập xong, ngoài ra, y còn có một con át chủ bài tuyệt đối.

Không phải là thẻ cửa vạn năng hay xương nguyền rủa, cũng không phải thánh khí.

... Mà là một thứ Hội Săn Cá Voi hoàn toàn không nhận ra, tự tay chúng đã trao cho y một con át chủ bài.

Nhìn chăm chú vào bể cá phía đối diện, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khóe môi của Chu Kỳ An, đã đến lúc câu cá rồi.

Một số cơn đau đầu còn sót lại từ phó bản trước vẫn kéo dài đến giờ. Sau khi nghỉ ngơi một chút, Chu Kỳ An cố gắng đứng dậy, xử lý những thiết bị nghe lén mà nh9ms Triệu Tam Tuần đã cài đặt trước đó.

Cạch một cái, thiết bị nghe lén bị y bóp nát.

Đi theo chủ nhân của mày xuống địa ngục đi.

Vỗ vỗ lòng bàn tay về phía thùng rác, Chu Kỳ An lại cuộn mình trở lại chiếc ghế sofa.

Hiện giờ trong nhà không có ai khác, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cơn gió đêm lướt qua, những sợi tóc ướt nhẹ nhàng lay động.

Ôm chiếc gối trắng mềm mại, Chu Kỳ An nghiêng đầu dựa vào đó, phồng má thổi những sợi tóc rơi xuống trước mắt.

"Mau khô đi."

Với lượng tóc và độ dài của y, sấy tóc là một công việc khổng lồ mà y hoàn toàn không muốn làm.

"Ước gì có ai miễn phí giúp mình sấy tóc thì tốt biết bao."

Mang theo những ảo tưởng tự nhận là không thực tế, Chu Kỳ An nửa tỉnh nửa mê nằm nghỉ, không biết bao lâu, khi y sắp chìm vào giấc ngủ đột nhiên có một rung động rất rõ ràng phát ra bên cạnh.

Một lần rồi sẽ quen, bây giờ bị đánh thức y cũng chẳng có cảm giác gì.

Chu Kỳ An chỉ nhíu mày.

Điện thoại kêu, hoặc là công việc, hoặc là chuyện rắc rối liên quan đến trò chơi. Vừa mới liên lạc với sếp xong, nên có thể loại trừ cái đầu tiên.

Nhắm mắt lại, y đưa tay dò dẫm xung quanh, dựa vào cảm giác mà trượt mở khóa: "Alo."

Giọng của Hàn Lệ vang lên: "Xảy ra chuyện rồi."

"Ừ."

Hàn Lệ sững sờ.

Sao chẳng nghe thấy chút ngạc nhiên nào nhỉ?

Chu Kỳ An chỉ ngạc nhiên khi không có chuyện xảy ra. Cọ cọ cái gối, y lười biếng mà ngáp dài: "Nói đi, chuyện gì vậy?"

Hàn Lệ ở đầu dây bên kia dường như lấy lại bình tĩnh, giống như khó nói cụ thể, ngàn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành ba từ: "Xem diễn đàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro