【Quyển cuối - Chủ đề Du Lịch】165

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Sau cơn mưa trời lại sáng, ngọn đuốc vẫn bừng sáng.

Mùi khói từ xa bay tới theo cơn gió đêm, không những không giảm mà còn gia tăng, dịch từ xác quái vật chảy ra càng thúc đẩy tốc độ cháy, một nửa của tòa nhà bệnh viện đã sắp cháy thành đống sắt vụn.

Tư tiên sinh sau khi ăn thịt Thái Tuế, hai con mắt sâu đỏ ngầu dày đặc màu đen, hai con ngươi màu sắc khác biệt, thoạt nhìn như mắt dị sắc.

Khuôn mặt thỏ với biểu cảm đáng sợ: "Là ngươi, đã xúi giục cô ta phóng hỏa."

???

Mù à?

Chu Kỳ An giữ vẻ mặt hòa nhã, nghiến răng nói: "Nhìn kỹ đi, là cô ấy châm lửa trước, lúc đi tiện thể đưa đuốc cho tôi thôi."

Tư tiên sinh tức giận đến mức bật cười: "Tại sao lại đưa cho ngươi?"

"Vì..."

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, từ bỏ giải thích với tên mù chữ.

Thẩm Tri Ngật bỗng nhiên lên tiếng: "Nhiệm vụ kết thúc rồi, kéo dài thời gian thêm nữa sẽ vi phạm quy định."

Trên người người chơi vẫn còn thương tích, trước khi hoàn toàn rời khỏi phó bản, thương thế không thể hồi phục.

Tư tiên sinh nhìn chằm chằm vào vết rách trên xương quai xanh của Chu Kỳ An, hận không thể cào thêm một vết nữa. Rõ ràng Thẩm Tri Ngật đã nhìn thấu ý đồ của Tư tiên sinh, hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, dù chỉ làm cho Chu Kỳ An khó chịu thêm một giây hắn cũng thấy hài lòng.

Lúc này bị vạch trần, tiếp tục kéo dài thời gian là chuyện khác, dễ bị trò chơi phạt.

Quan trọng nhất là Hoa Anh Thảo đã bị thiêu rụi, không còn cần phải dập tắt đám cháy ở bệnh viện.

Nếu không phải lần này nuốt được thịt Thái Tuế, Tư tiên sinh tuyệt đối không thể kiềm chế được cơn giận, có thể nhảy lên liều mạng với Chu Kỳ An.

"Tch." Chu Kỳ An nhìn bóng lưng đầy giận dữ, không chút bận tâm.

Dù Tư tiên sinh có mạnh hay không, y cũng chẳng quan tâm, dù sao giữa người chơi và nhân viên luôn có sự chênh lệch về sức mạnh, điều duy nhất có thể duy trì cân bằng giữa hai bên là quy tắc.

Trong khuôn khổ quy tắc, Tư tiên sinh không thể làm gì y.

Chu Kỳ An điềm nhiên giơ cao ngọn đuốc tiến về phía trước.

Khi chính thức rời khỏi bệnh viện Hoa Anh Thảo, mọi người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Vùng đất hoang vu xa xa không thấy bóng dáng quái vật, không ai biết những bệnh nhân đó đã đi đâu, có lẽ đã chìm vào đầm lầy, hoặc có lẽ đã rời khỏi vùng hoang dã này.

Trước đó, Chu Kỳ An không chỉ đường cho nữ bệnh nhân, ả chắc chắn hiểu rõ tình hình ở đây hơn y, điều quan trọng nhất là bệnh nhân không thể đi cùng người chơi, một khi vào đường hầm, họ chắc chắn sẽ chết.

Một bàn tay âm thầm mò vào túi.

Ngọn đuốc chỉ là cái cớ, khi mọi người tập trung chú ý vào ngọn đuốc, nữ bệnh nhân đã lén lút nhét một thứ vào túi y.

Xác định Tư tiên sinh không có ý định quay lại, Chu Kỳ An nhanh chóng nhìn đồ vật trong túi.

... Thẻ cửa vạn năng.

Y có hơi ngạc nhiên, trong tiếng nhắc nhở của hệ thống, chiếc thẻ này chỉ có hiệu lực trong phó bản này, nữ bệnh nhân trả lại thẻ có ý nghĩa gì?

Khi ngón tay chạm vào bề mặt thẻ, một loạt các âm thanh nhắc nhở liên tiếp xuất hiện:

【Thẻ cửa vạn năng: Chiếc thẻ này mang theo vô vàn oán niệm, nữ bệnh nhân đã nhập dữ liệu cá nhân của bạn vào chip.】

Hướng dẫn sử dụng: Không thể thiếu khi trốn thoát! Người bạn đồng hành tuyệt vời giúp bạn trở về nhân gian! Sau khi kích hoạt, tỷ lệ sống sót lên tới 0.1%!

Chất lượng: Không thể nói ra.】

Đầu vốn đang sốt lại càng đau hơn, dưới ánh đuốc, khuôn mặt Chu Kỳ An nhìn có chút mơ màng, lần thứ hai trong đêm nay đầu đầy chấm hỏi.

Đây nên gọi là đạo cụ đi chết mới đúng, tỷ lệ sống sót 0.1% kết hợp với giá trị may âm mắn kể từ khi vào phó bản, trừ khi âm cộng âm bằng dương, nếu không thì thần tiên cũng khó cứu.

"Chắc không phải là để hại mình đâu ha."

Nữ bệnh nhân cố tình nhập dữ liệu cá nhân của y, chứng tỏ đây là đạo cụ dành riêng cho y.

Có lẽ ả nghĩ mình có thể sử dụng thành công?

Thấy nghi ngờ trên khuôn mặt Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật liếc mắt dò hỏi.

Yên lặng không một tiếng động nắm lấy tay người đàn ông, nhiệt độ bất thường do cơn sốt khiến da tay nóng rực chạm vào làn da lạnh mang lại cảm giác tê dại như bị điện giật.

Ngay khoảnh khắc cổ tay bị nắm lấy, khuôn mặt của Thẩm Tri Ngật dù trong khung cảnh tối tăm vẫn hiện lên vài phần sáng sủa.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi Chu Kỳ An kéo tay anh vào túi chạm vào thẻ cửa vạn năng, Thẩm Tri Ngật dường như đã hiểu cái gì.

Anh rũ mắt, trầm ngâm vài giây nói: "Tỷ lệ thành công của em lớn hơn tỷ lệ thất bại."

Chu Kỳ An: "Thật không?"

Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Kỳ An, tin tưởng vào khả năng tính toán của tôi."

"..."

Anh nói vậy, tôi lại cảm thấy không yên tâm chút nào.

Đôi tai thỏ của Tư tiên sinh cực kỳ nhạy, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.

Trước khi chính thức ra khỏi phó bản, hắn không ngừng theo dõi Chu Kỳ An từng giây.

Chu Kỳ An không nói thêm, lặng lẽ bước đi trong cơn gió đêm.

Tư tiên sinh đã từng đánh lén mình khi vào phó bản, y không muốn tiết lộ chuyện thẻ cửa vạn năng.

Trên vùng đất hoang có nhiều đầm lầy nguy hiểm, mọi người lặng lẽ theo dấu chân của Tư tiên sinh tiếp tục tiến về phía trước. Đám cháy phía sau dần dần trở thành một cái ảnh thu nhỏ, sau khi đi một đoạn dài cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe.

Chu Kỳ An ngay lập tức nhận ra đó là chiếc xe máy móc của người đầu bò.

Lúc trước người đầu bò dùng hai chiếc xe để chở người chơi, chiếc xe kia có cảm giác máy móc mạnh hơn, chính là chiếc này. Biết mượn xe như vậy, có lẽ Tư tiên sinh cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật xe buýt thỏ đã đổi chủ.

Chiếc xe có thiết kế quá tinh xảo nhưng lại không thực dụng, ghế ngồi vừa lạnh vừa cứng, không thân thiện chút nào với một bệnh nhân như Chu Kỳ An.

Vừa ngồi xuống, xe đột ngột khởi động, Chu Kỳ An suýt chút nữa bị hất ngã.

Giọng điệu xấu xa của Tư tiên sinh vang lên từ ghế lái: "Xe dễ trơn trượt, ngồi vững."

Chu Kỳ An bĩu môi, ấu trĩ.

Y thắt dây an toàn, vừa nhắm mắt thì cơn buồn ngủ ập đến như cơn thuỷ triều, rất nhanh, Chu Kỳ An chìm vào giấc ngủ sâu.

Người bị bệnh thường ngủ rất sâu, Tư tiên sinh lái xe như bay, khi đi qua đường hầm đầy những người khổng lồ cố ý giảm tốc độ, âm thanh kinh hoàng bên ngoài phát ra từ xác chết, dù vậy cũng không khiến Chu Kỳ An mở mắt.

Ra khỏi đường hầm, sương mù dày đặc bao phủ, làn sương quen thuộc khiến người chơi có cảm giác thân thiết.

"Cuối cùng..." Hàn Lệ thở dài một tiếng.

Cuối cùng cũng thực sự ra khỏi phó bản.

Phó bản năm sao rưỡi, đủ để cô khoe khoang cả đời, thực tế chứng minh lựa chọn quan trọng hơn nỗ lực.

Chiếc xe lao ra khỏi đường hầm, vết thương trên người mọi người bắt đầu nhanh chóng hồi phục, chỉ trong vài hơi thở, mọi vết sẹo đều biến mất, da dẻ ai nấy trở lại mịn màng như ban đầu.

Vết rách sâu dưới xương quai xanh của Chu Kỳ An cũng liền lại, nhiệt độ cơ thể cũng trở về bình thường.

Tiếng phát thanh chói tai liên tục vang lên:

"Đã đến trạm, xuống xe!"

"Xuống xe!!"

Bị lừa quá nhiều lần, Chu Kỳ An là người đầu tiên nhảy xuống xe, những người chơi khác cũng lần lượt xuống theo.

Tư tiên sinh vẫn không ngừng bóp còi ầm ĩ, lái xe đi khuất trong làn sương mù.

Nhìn theo chiếc xe biến mất, không còn mối đe dọa nào, Mục Ca mỉm cười là người đầu tiên lên tiếng.

"Lần này có thể sống sót ra ngoài, đều nhờ vào sự đoàn kết của mọi người."

Cô nàng lấy ví và điện thoại từ túi, sau đó rút ra chứng minh nhân dân từ ví: "Tên thật của tôi là Mục Minh Oanh, nhà ở trong thành phố này, khi nào rảnh có thể đến tìm tôi chơi hoặc cùng nhau vào phó bản."

Nói rồi, cô nàng vỗ thân hình cao to bên cạnh: "Em họ tôi, Mục Vượng Trần."

Dĩ nhiên cô nàng không thực sự hiếu khách.

Mục Ca cũng biết mình nắm giữ quá nhiều thông tin, những người chơi bình thường sẽ nghĩ đến giết người diệt khẩu. Chủ động tiết lộ danh tính thật là để thể hiện thành ý của mình.

Cậu thiếu niên dáng vẻ lười nhác đứng chếch bên cạnh nhún vai, nói thẳng: "Tôi có thể dùng đạo cụ khế ước để đảm bảo không tiết lộ gì."

"Không cần đâu."

Chu Kỳ An không mấy quan tâm, như thể y không mấy bận tâm họ có bán đứng tính cách hay bí mật của y cho người khác hay không.

Nhìn thấy y đứng yên, rõ ràng còn có việc khác cần làm, Mục Ca và nhóm của cô nàng chuẩn bị tìm lý do rời đi.

Trước khi đi, Mục Ca nhìn về phía Chu Kỳ An: "Dù sao đi nữa, cảm kích của tôi là thật."

Chu Kỳ An gật đầu, đáp ngắn gọn: "Hẹn gặp ở thế giới mới."

Mục Ca khựng lại, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn lời chúc của anh."

Bóng dáng của ba người nhanh chóng biến mất trong làn sương mù. Hàn Lệ có mối quan hệ hợp tác với Chu Kỳ An cũng không tiện ở lại, cô vui vẻ nói: "Khi nào rảnh lại tụ tập nhé, tôi cũng đi đây."

Lần này cô đã kiếm được một món hời lớn, kinh nghiệm từ phó bản năm sao rưỡi đủ để thay thế hai phó bản thông thường.

Chỉ còn lại bốn người tại chỗ.

Không ngờ người mở lời trước lại là Thẩm Tri Ngật: "Tôi tạm thời sẽ không trở về thế giới thực."

Câu nói này khiến ngay cả Chu Kỳ An cũng ngạc nhiên, y khựng lại.

Thẩm Tri Ngật nhìn Chu Kỳ An, nét mặt không tự chủ dịu đi: "Khi về, nhớ nghỉ ngơi thật tốt. Lần sau vào phó bản, hãy dùng đạo cụ tổ đội để ghép với mã số người chơi của tôi."

Anh nói hàm ý sâu xa: "Có vài món nợ, đã đến lúc phải tính sổ."

Hiện tại đã biết tọa độ phó bản nơi Hội Săn Cá Voi ẩn náu, nhưng vẫn chưa đủ, cần xác định vị trí cụ thể hơn.

Chuyện này chỉ có anh mới làm được.

Chu Kỳ An mím môi, không thể phủ nhận mọi việc Thẩm Tri Ngật làm đều có liên quan đến y.

Thẩm Tri Ngật nói: "Với tôi, lang thang trong thế giới trò chơi là chuyện dễ dàng."

Ngụ ý là, y không cần phải lo lắng.

Ngay lúc Thẩm Tri Ngật sắp quay người rời đi, bất ngờ tay áo của anh bị kéo lại.

Anh ngạc nhiên quay đầu.

Chu Kỳ An sau vài lần do dự, mới tiến lại gần một chút, cuối cùng hỏi ra câu mình thắc mắc.

Giọng rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy: "Mẹ tôi và sếp có phải đã ăn Thái Tuế không? Thịt Thái Tuế mà họ ăn, có phải là do anh xử lý không?"

Thẩm Tri Ngật hiếm khi im lặng một lúc.

Có vài chuyện anh không thể thừa nhận trực tiếp, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của trò chơi. Có hàng nghìn cách giải thích lướt qua trong đầu, cuối cùng anh chỉ giúp Chu Kỳ An vuốt lại tóc bị gió thổi rối: "Nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Sương mù bao phủ, Thẩm Tri Ngật đi ngược lại về phía đường hầm, bóng dáng cao lớn của anh nhanh chóng biến mất trong lối đi.

"Cuối cùng cũng đi rồi."

Chàng sinh viên nãy giờ liên tục nhìn quanh, cổ như sắp rụng xuống, chỉ sợ có chuyện gì dở khóc dở cười xảy ra, chẳng hạn như anh Thẩm cũng vừa bước ra khỏi phó bản nhìn thấy cảnh này.

"Anh Chu." Cậu vội vàng tiến lại gần, chân thành khuyên nhủ: "Người chơi rất dễ bị hấp dẫn bởi những thứ nguy hiểm, nhưng không phải mối quan hệ nào cũng nên tiếp tục phát triển."

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.

Chàng sinh viên nói thêm: "Một người sống trong thế giới trò chơi cũng không được!"

"..." Đầu Chu Kỳ An vừa hạ sốt bắt đầu lại đau.

Hiện tại, Chu Kỳ An thực sự không còn sức để giải thích.

Ứng Vũ nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng: "Mục Thiên Bạch chính là Thẩm Tri Ngật."

Chỉ với một câu ngắn ngủi, cả người chàng sinh viên lập tức cứng đờ.

Sắc mặt Chu Kỳ An không thay đổi nhiều. Trước đó y từng hỏi Ứng Vũ xem có đạo cụ nào có thể thay đổi diện mạo và giọng nói trong thời gian dài hay không, hơn nữa trong phó bản, Thẩm Tri Ngật chỉ thay đổi diện mạo, hành vi và mức độ quen thuộc của anh với Chu Kỳ An dễ khiến người ta liên tưởng.

Trước đây, sếp y có thể nhìn ra Thẩm Tri Ngật và Mục Thiên Bạch rất giống nhau, chắc chắn Ứng Vũ cũng có thể.

Từ xa, vài chiếc xe cải tiến đang tiến lại gần, vừa dừng lại, một nhóm người nhanh chóng bước xuống.

Du Đồng chạy đến trước tiên, không lâu trước đây, chiếc nhẫn xương bản 2.0 đã phát hiện tín hiệu và định vị được vị trí của Ứng Vũ.

"Ứng tiên sinh." Cậu ta phấn khích nói: "Thật tốt quá, ngài thật sự, thật sự..."

Môi run lên, cậu ta liên tiếp dùng hai từ nhưng cảm thấy đều không đúng.

Chu Kỳ An bình tĩnh giúp cậu ta hoàn thành câu nói: "Ngài quả nhiên vẫn còn sống."

"Đúng rồi." Du Đồng vỗ đùi một cái: "Ngài quả nhiên vẫn còn sống!"

Ứng Vũ chỉ thấy phấn khích trên khuôn mặt của Du Đồng, không có dấu hiệu lo lắng nào khác, có lẽ tình hình tổng thể của phòng thí nghiệm vẫn ổn định.

Du Đồng làm việc cẩn thận hơn lời nói, cậu ta không bỏ qua Chu Kỳ An: "Lần này Chu tiên sinh cũng đã góp phần rất lớn, tôi sẽ cho tài xế lái xe đưa anh về, phía phòng thí nghiệm sẽ nhanh chóng lập kế hoạch trả thù lao cho anh."

Chu Kỳ An gật đầu, đúng là một người sòng phẳng.

Có xe mà không đi thì phí.

Chu Kỳ An chỉ đạo chàng sinh viên hồn vía lên mây lên xe, trên đường đi không nói thêm gì để đối phương chìm trong bàng hoàng.

Như vậy cũng tốt, thay vì để chàng sinh viên mãi lo lắng về vấn đề ký ức, thà để cậu suy nghĩ về những điều bất thường của người khác còn hơn.

———

Chiếc xe cải tiến chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa cả hai đến đích.

Đúng lúc đến bữa cơm, trong khu dân cư cũ kỹ, khói bếp bốc lên từng làn.

Chu Kỳ An mơ hồ thấy bóng dáng bận rộn của ai đó trên ban công nhà mình, y rón rén lên lầu, lén lút bước vào nhà như một tên trộm.

Hộp quà mà Thẩm Tri Ngật đưa đã được di chuyển đến bên cạnh tủ lạnh, Chu Kỳ An len lén nhìn qua, bên trong toàn là những túi nhỏ được hút chân không, nhìn số lượng có vẻ không khác bao nhiêu so với trước khi y vào phó bản.

Mắt Chu Kỳ An sáng lên.

"Được rồi sao?"

【Túi dưỡng sinh】có vẻ đã phát huy tác dụng kiềm chế cơn thèm ăn của mẹ Chu.

Nghĩ đến chuyện ở chỗ sếp có lẽ cũng tương tự như vậy.

"Con còn biết đường về nhà à?" Đột nhiên từ trong bếp vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Mẹ Chu đang đun dầu, trong khi đợi dầu nóng, bà bước đến bàn cắt rau. Con dao sắc bén cứ liên tục chặt xuống thớt nghe "xoẹt xoẹt xoẹt", nhưng hai mắt lạnh lẽo của bà lại xuyên qua tấm kính trước mặt, chăm chăm theo dõi từng động thái của Chu Kỳ An ở phía sau.

Chu Kỳ An: "..."

Bữa trưa hôm nay, mẹ Chu làm thêm một món, tổng cộng là bốn món và một canh.

Khi ăn thịt kho tàu, Chu Kỳ An suýt chút nữa rơi nước mắt. Không giục lấy vợ, lần này thật sự không giục lấy vợ!

"Đối tượng thế nào rồi?" Cảm động chưa được ba giây, câu hỏi đoạt mạng quen thuộc lại xuất hiện.

Chu Kỳ An suýt bị nghẹn, nhưng vẫn giữ thái độ lạc quan, ít nhất bà không hỏi thẳng khi nào kết hôn. Y lén ngẩng đầu, cẩn thận quan sát từng động tác nhỏ của mẹ, xác nhận lần này tinh thần bà rất tốt, vẻ mặt không còn hung dữ như trước.

"Cũng được ạ."

Ăn xong bữa trưa, tạm thời thoát khỏi "ngọn núi" đầu tiên đang đè lên mình.

Vì vào phó bản đột ngột, trước đó Chu Kỳ An chỉ kịp nhắn tin xin nghỉ với sếp.

Mang theo tâm lý nước đến đâu bắc cầu đến đó, y định hoãn hai ngày rồi mới đến công ty.

Vừa định đi vào bếp, điện thoại bất ngờ vang lên, chuỗi cuộc gọi liên hoàn từ sếp dồn dập, tiếng chuông khiến người ta không khỏi lo lắng.

Nhấc hay không nhấc đây?

Ngón tay lướt qua lại trên màn hình, cuối cùng Chu Kỳ An quyết định tuân theo trực giác, bấm nghe. Chưa kịp nói chữ "Alo", bên đầu dây kia đã vang lên một giọng chất vấn lạnh lùng:

"Tại sao giờ làm lại đi vào phó bản?"

"Tại sao trở về rồi không về công ty ngay lập tức?"

"Tại sao?"

Mỗi câu hỏi đều mang theo sức ép nặng nề, Chu Kỳ An im thin thít. Sếp là tập hợp của hàng vạn câu hỏi vì sao à?

Ngay lúc đó, y đột nhiên nghĩ sếp chắc cần ít nhất mười gói túi dưỡng sinh để cứu vãn bộ não của nhà tư bản.

Trong sự im lặng của y, bên kia đột ngột phát ra một tiếng cười lạnh.

Chu Kỳ An rùng mình, cuối cùng cũng cố nặn ra một câu: "Làm sao sếp biết tôi ra khỏi phó bản rồi?"

Từng chút hơi lạnh như truyền qua điện thoại đến bên tai: "Số bước vận động."

"..." Má nó.

Chu Kỳ An bực tức nghĩ, rồi đổ hết trách nhiệm lên người chàng sinh viên.

"Là thế này, nhân viên thực tập mất tích, còn liên quan đến một số chuyện khác, người của cơ quan chính quyền đã đến tìm tôi hỏi một số chuyện." Chu Kỳ An nói với giọng cảm động: "Vì muốn cứu vớt sức lao động của công ty, tôi không còn cách nào khác phải vào phó bản trong đêm. May mắn tôi không làm sếp thất vọng, người tôi đã mang về rồi."

Biết những điều này không phải thứ sếp thực sự muốn nghe.

Chỉ cần nhân viên không chết trong giờ làm hoặc khi tham gia hoạt động của công ty, thái độ của sếp luôn là "không phải chuyện của tôi".

Chu Kỳ An chuyển hướng câu chuyện:

"Người mất tích cùng cậu sinh viên còn có nhân vật quan trọng của cơ quan chính quyền, tôi đã tranh thủ tạo được mối quan hệ. Sau này, có thể nhờ họ chăm sóc nhân viên của chúng ta nhiều hơn, tranh thủ di dời cả công ty vào thế giới mới, phát triển mạnh mẽ hơn!"

Nghe đến đoạn sau, sếp lập tức đổi giọng, nói dịu dàng hơn: "Quả nhiên là Tiểu Chu làm việc đáng tin cậy. Thế này nhé, tôi sẽ đích thân phê duyệt cho cậu nghỉ nửa ngày."

Nửa ngày?

Chu Kỳ An mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn tổ tiên mười tám đời nhà hắn.

Cúp máy, thoát khỏi "ngọn núi" thứ hai đang đè lên mình, Chu Kỳ An quay lại bếp giúp mẹ rửa bát.

Mẹ Chu tháo tạp dề, ngồi bên bàn uống trà, thản nhiên hỏi: "Dạo này con còn ra ngoài không?"

Chu Kỳ An nhẹ nhàng đáp "Ừm".

Chỉ có một mình Thẩm Tri Ngật trong thế giới trò chơi, y vẫn không yên tâm lắm.

Nhấp ngụm trà nóng, mẹ Chu giả vờ hỏi bâng quơ: "Lần trước mang về bình xăng ấy dùng khá tốt."

Thấy Chu Kỳ An chẳng để tâm, không biết đang nghĩ gì, giữa lông mày còn thấp thoáng chút lo lắng, mẹ Chu nhã nhặn uống trà, nói thêm một câu:

"Mặc dù chỉ có một thùng, nhưng một giọt xăng có thể bằng vài thùng xăng thường, mỗi lần chỉ cần thêm một chút... Có dịp thì mang về thêm nhé."

Xăng mà xe buýt trong phó bản dùng chắc chắn khác với dầu ngoài đời thực, ban đầu Chu Kỳ An không để ý, nhưng sau một lát ánh mắt y bất chợt lóe sáng.

Nghe ý mẹ nói, thứ xăng này ở nhiều khía cạnh không phải loại thông thường.

Từ đó suy ra, liệu có khả năng trong phó bản, nó có thể đốt cháy những thứ mà dầu thường không thể, phạm vi cháy cũng như độ khó dập lửa đều vượt xa lửa thường?

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An nuốt nước miếng, nhìn về phía bàn ăn.

Mẹ Chu vẫn đang nhấm nháp trà, đầy ẩn ý nói: "Xăng là người khác cho, nếu con có hành động gì không đúng, thì cũng do người cho xăng xúi giục, đúng không?"

Chu Kỳ An gật đầu tán thành: "Đúng rồi ạ."

Lỡ như y đốt cháy thứ gì không nên đốt, Tư tiên sinh phải chịu một nửa trách nhiệm.

Ánh mắt hai mẹ con giao nhau, cả hai đều mỉm cười đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro