Chương 11: Mất trí vì hiểu lầm em trai đang muốn chạy trốn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Trạch đứng ngây ngẩn ở cửa sổ, cổ họng đắng nghét, trong đầu tất cả đều là câu hỏi kia của anh trai: "Hay là vì em thích anh?"

Em thích nghe kinh kịch ở Thúy Điểu Các, cũng thích những quả dưa ngâm trong nước đá vào mùa hè... Nhưng đối với Vệ Nhiên, cảm xúc của em lại bị trộn lẫn với quá nhiều thứ khác.

Vệ Trạch là người có tâm tư đơn thuần, em không thể nhìn thấu những cảm xúc này, mỗi lần nghĩ đến chúng em đều cảm thấy muốn khóc, cho nên cũng đặc biệt ghê tởm. 

Nhưng là Vệ Trạch không thể không suy nghĩ, bởi vì em có thể cảm giác rằng Vệ Nhiên sắp rời đi.

Một cơn gió nóng thổi qua ngoài cửa sổ, Vệ Trạch nằm trên bậu cửa sổ nhìn xuống, phòng ngủ của em ở trên tầng hai, thông với ban công có một cái cây lớn với cành cây tươi tốt vươn dài đến tận ban công.

Chỉ cần Vệ Trạch thuận theo thân cây tuột xuống.

Chạy đến trong sân.

Nhưng Vệ Nhiên giận nhất là khi em bỏ trốn...

-

Vệ Trạch tựa hồ nghe thấy như có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, em không thể nghĩ nhiều liền lập tức chống tay lên cửa sổ nhảy ra ngoài, nắm lấy nhành cây trượt xuống bên dưới sân.

Tiếng gió khẽ rít gào bên tai, Vệ Trạch nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, em hoảng hốt không chọn chạy ra đường cái mà mon men theo sân nhà chạy ra ngoài.

Cũng không phải để chạy trốn Vệ Nhiên, mà đơn thuần chỉ là để chọc tức anh trai mình. 

Vệ Trạch vừa chạy vừa lau nước trên khóe mắt, em nghiến răng nghiến lợi lẩn vào bóng đêm hướng tới Thúy Điểu Các, Vệ Nhiên nhất định sẽ tìm ra em, sau đó em sẽ không tránh khỏi bị hắn đánh và được hắn mạnh bạo bắt nạt ở trên giường một phen.

Xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa, hình như lẩn đâu đó còn có tiếng động cơ của xe hơi. Vệ Trạch không dám quay đầu lại, chân không mỏi liên tục lăn lộn hướng về một nơi xa xa có ánh đèn.

Làm Vệ Nhiên tức giận trở thành cách duy nhất em có thể nghĩ ra để có thể được thân mật với anh trai mình. Trong lòng Vệ Trạch không khỏi cảm thấy thê lương, bước chân chậm lại mấy phần, nhưng cũng dần cảm nhận âm thanh ô tô ngày càng gần, sợ tới nỗi tóc gáy đều dựng đứng hết cả lên.

Cũng may đó chỉ là một chiếc xe chạy qua đường chứ không phải anh trai em. Em vừa mừng vừa thất vọng, cuối cùng cũng chạy được tới dưới lầu Thúy Điểu Các.

Lúc tú bà nhìn thấy em thì ngay lập tức nở nụ cười.

"Vệ nhị thiếu gia, đã lâu không gặp."

Vệ Trạch không có ý định cùng bà ấy quanh co, phất phất tay liền đi thẳng lên lầu.

"Chỗ cũ."

"Tôi giữ lại cho ngài rồi."

Tú bà vội vàng kêu người đi theo hầu hạ em.

"Không." Vệ Trạch không cả quay đầu lại liền từ chối. "Đợi anh trai tôi tới, cứ nói tôi đang vui vẻ, đừng cho anh ấy vào."

"Đã hiểu, ngài yên tâm, Vệ nhị thiếu."

Tú bà mỉm cười híp mắt đáp lại.

Vệ Trạch vọt vào bên trong phòng nhỏ, lung tung hai ba cái liền cởi sạch quần áo vướng víu, sau đó em tiện đà lục lọi trong hộp và tủ để tìm ra những thứ mà Thúy Điểu Các đã chuẩn bị cho song nhi chơi. 

Em sốt ruột tìm tòi, vừa vặn tìm được một cái dương cụ giả bằng ngọc không lớn không nhỏ, ngược lại cũng không chút do dự nằm ở trên giường dùng cái đồ vật lạnh lẽo này nhét thẳng vào trong hoa huyệt.

Mới vừa nhét xong, dưới lầu liền truyền đến tiếng cãi vã ầm ầm. 

Vệ Trạch nằm ở trên giường chăm chú lắng nghe. Quả nhiên là anh trai đang nổi nóng của em đã tìm tới.

Vệ Trạch nghiến răng nghiến lợi cầm dương cụ trong tay, đưa vào trong hoa huyệt của mình cho đến khi nước nôi tràn đầy nhiễu nhại.

Chờ lúc anh trai đá tung cửa, có một giây em rùng mình đến đỉnh điểm, dòng nước ấm phun ra ngay trước mặt Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên vịn vào khung cửa không có lập tức đi tới, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, không nhìn rõ nét mặt cụ thể là gì. Vệ Trạch kéo rèm quỳ xuống trên giường, gậy ngọc thạch nhiễm nhiệt độ cơ thể trượt ra khỏi vách ruột, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Tiểu Trạch."

Giọng Vệ Nhiên bình tĩnh đến lạ thường.

Vệ Trạch không nhịn được run rẩy, càng không dám nhìn vẻ mặt của anh trai, chỉ im lặng nằm úp sấp ở bên đầu giường, vươn tay ý định chạm xuống tảng ngọc thạch phủ đầy nước ở dưới đất.

"Thứ này làm sao có thể thỏa mãn em?"

Vệ Nhiên đóng cửa lại, chậm rãi đi tới bên người Vệ Trạch, chân mang giày da đen nhấc lên liền một phát đá bay dương cụ giả bằng ngọc đi xa.

"Ca..."

Vệ Trạch ôm chăn, nghiêng mình lùi vào trong góc giường. Vệ Nhiên chậm rãi cởi cúc áo, nới lỏng cà vạt trên cổ, tiện đà trầm giọng nói.

"Tay."

Nước trong mắt Vệ Trạch trào ra, ngoan ngoãn đưa tay cho anh trai mình mà thanh âm vẫn không ngừng thổn thức nức nở. 

Vệ Nhiên dùng cà vạt quấn tay em vào đầu giường, cũng không vội tức giận mà thong thả cởi quần áo, sau đó mới cúi người nhìn Vệ Trạch đang run lên lẩy bẩy .

"Anh đã nói cái gì?" Vệ Nhiên miết lấy cằm em. "Em quên hết rồi sao?"

"Ca... Ca ca nói không được chạy đi..." Vệ Trạch sợ đến không cầm được nước mắt, nhưng cũng lo ca ca không chịu chạm vào mình, liền nghiến răng nghiến lợi nói tiếp. "Nhưng kỹ thuật của ca ca tệ hại, còn không chịu cắm hoa huyệt của em..."

"Em tìm tới đây là muốn người khác giúp sao?" Bàn tay Vệ Nhiên nắm cằm Vệ Trạch đột nhiên dùng sức. "Em còn muốn người khác chạm vào nơi này sao?"

Vệ Nhiên đưa tay xuống xoa xoa cánh hoa mềm mại của em, dùng ngón tay ấn vào miệng huyệt chà mạnh.

Hoa huyệt sưng đỏ của Vệ Trạch ngay thời khắc bị ấn vào đã tê dại và ngứa ngáy, hai ba lần liền bị Vệ Nhiên vò ra nước, em liều mạng hướng vào lồng ngực anh trai dũi dũi.

"Kỹ thuật tệ hại, sờ em ra nước cũng không được ưm... Không được làm em."

Vệ Nhiên càng tức giận thì trái lại càng bình tĩnh hơn. Hắn đặt một chân của Vệ Trạch lên vai mình , thẳng lưng đẩy hết côn thịt vào vách ngăn tử cung mà không cho em cơ hội thích ứng. 

Vệ Trạch thật khổ sở hét lên, không tự chủ mà duỗi thẳng eo, nước chảy xuống cửa huyệt không ngừng kêu tí tách, em đau đớn đến mức không thể nói nên lời. Dương vật của Vệ Nhiên giống như cái bàn ủi chôn sâu trong cơ thể, rất nhanh liền gây náo loạn động thịt một cách thô bạo.

"Ca... Ca..." Vệ Trạch khóc lóc cầu xin sự thương xót. "Ha... Nhẹ, nhẹ chút... Ưm anh nhẹ một chút..."

"Nhẹ?" Vệ Nhiên ôm mông em, cười lạnh. "Nếu cứ tiếp tục chiều chuộng em, em nhất định sẽ ra ngoài tìm người."

"Không... Em không tìm người khác..."

Vệ Trạch hai tay bị trói ở đầu giường, không thể động đậy, đành phải vung chân câu lấy eo anh trai.

"Đừng chạm vào anh." Vệ Nhiên không chút do dự hất chân em ra, húc mạnh vào mông Vệ Trạch dùng sức thao lộng. "Phá gia chi tử, sao em dám chạy tới chỗ này?"

Toàn thân Vệ Trạch bị anh trai thúc đến nỗi run lên cầm cập, nước dâm trong hoa huyệt chảy ra lẫn với một vệt máu mờ nhạt, nhưng giờ phút này em chỉ biết điên cuồng bò vào vòng tay Vệ Nhiên, cổ tay dẫu bị sợi dây trói duỗi ra hằn nên nhiều vết đỏ cũng trông như không hề hấn.

"Anh tệ sao?" Vệ Nhiên tức giận đem em đè xuống giường, đánh mông em mấy cái. "Cho dù kỹ thuật của anh tệ hại, em cũng phải chịu đựng cho anh."

Vệ Trạch vểnh mông nằm lỳ ở trên giường khóc thút thít.

"Ca ca ngoan, anh... Anh ôm em đi..."

"Ôm em?" Vệ Nhiên lạnh lùng cười ngồi dậy, cởi cà vạt, dựa lưng vào giường. "Tự mình đến."

Vệ Trạch dùng cả hai tay hai chân bò qua, ủy khuất nhào vào trong vòng tay của anh trai, bàn tay đưa đến giữa hai chân mở đôi cánh hoa đỏ mọng sưng tấy rồi cúi người chìm eo ngồi lên tính cụ nóng hôi hổi.

"Ca... Ôm em một cái đi..." Vệ Trạch mặt đầy nước mắt vì hoa huyệt bị căng đến sưng đau, câu lấy cổ Vệ Nhiên buồn bã mà khẩn xin. "Ca... Anh ôm em một cái... Ca ca, hãy ôm em đi..."

Vệ Nhiên vẫn không hề bị lay động, nghiêm mặt ôm lấy bộ ngực mềm mại của em, thẳng thắn mà bóp nắn rồi nhìn nó sưng tấy đỏ bừng giữa các kẽ ngón tay của mình. 

Hắn bóp đến một tay đầy sữa, bèn cúi đầu xuống liếm.

Khi Vệ Trạch nhìn thấy Vệ Nhiên không chịu ôm mình, trong lòng em lạnh buốt đến triệt để, liền bất chấp tất cả liều mạng ngồi đi xuống, toàn thân cứng đờ, bị dương vật nóng bỏng lấp tràn đầy.

"Muốn thì tự di chuyển đi."

Vệ Nhiên còn chưa thèm tháo kính ra, hắn cau mày nhéo cằm Vệ Trạch, ép xuống cúi người hôn môi em.

Vệ Trạch ngoan ngoãn nâng mông lên và nhấp nhô, khó khăn nuốt chửng dục vọng hung hãn trong động tác yếu ớt của mình, trong lúc em sắp đạt được khoái cảm, Vệ Nhiên liền đưa tay đẩy em ra khỏi vòng tay mình.

"Ca..." Cảm xúc của Vệ Trạch hoàn toàn sụp đổ, cuộn mình nằm trên giường, dang rộng hai chân rồi kêu lên. "Ca ca, vào nhanh đi... Vào nhanh lên!"

"Còn dám chạy trốn không?"

Vệ Nhiên ngồi ở mép giường trầm giọng hỏi.

"Không chạy... Ca ca, em không chạy nữa..." Vệ Trạch vội vàng bò lại vào chân Vệ Nhiên, đưa tay nắm lấy căn dương vật to lớn đã lấm lem nước dâm của mình. "Em sẽ không chạy nữa. Em... Em sẽ ở bên ca ca đến hết cuộc đời..."

Vệ Nhiên nheo mắt nhìn vẻ mặt Vệ Trạch trong bóng tối, bế em lên ôm vào lòng.

Phòng ngủ quá tối, Vệ Nhiên không thể nhìn rõ hoa huyệt của em, nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng một mùi hương dâm đãng ngọt ngào cùng mùi máu.

"Ca?"

Vệ Trạch sợ anh trai không nhúc nhích nên thẳng lưng lung tung đụng vào tính cụ.

"...Tiểu Trạch." Giọng Vệ Nhiên đột nhiên trở nên khàn khàn. "Em cố ý bỏ chạy à?"

Thân thể Vệ Trạch rõ ràng là cứng đờ, một lúc sau mới ngồi phịch xuống giường và bắt đầu khóc. 

Vệ Nhiên tuy rằng ở cùng em không lâu lắm, nhưng dù sao cũng vẫn là anh em ruột, cái suy nghĩ nhỏ bé kia được cất giấu như bí mật ở trong lòng của Vệ Trạch bây giờ bị vạch trần, sự bất bình bị đối xử thô bạo trước đó liền đồng loạt bộc phát.

"Tiểu Trạch, tại sao em lại làm vậy?" 

Vệ Nhiên đau lòng không thôi, nghiêng người đến gần ôm lấy eo Vệ Trạch.

"Không... Không chọc giận ca ca... Anh sẽ không chạm vào em..." Vệ Trạch khóc đến run hết cả lên. "Ca... Ca ca ôm em đi..."

Vệ Nhiên vội vàng ôm em ấn vào lòng hôn lên môi, ngập ngừng cùng do dự mới dám vùi dương vật vào trong hoa huyệt mềm mại, sau đó mãn nguyện  màthở ra một hơi, động động eo ấn thẳng vào vách tường trong hoa huyệt.

"Cẩn thận."

Vệ Nhiên không cam lòng làm em bị thương nữa nên ôm lấy eo Vệ Trạch, nhẹ nhàng đẩy.

"Ca..."

Vệ Trạch bị đâm đến mức tứ chi mềm nhũn, nghe được tiếng nước ướt và nhịp tim đều đều của anh trai, không nhịn được nâng ngực, đẩy núm vú vào trong miệng Vệ Nhiên.

"Ngực em lại căng rồi."

Trong lúc Vệ Nhiên đang đắm chìm vùi đầu mút, hắn cũng đồng loạt hạ thấp eo và đẩy về phía trước, đẩy Vệ Trạch cho đến khi em phóng ra tinh dịch chỉ trong vài cái nhấp hông.

"Có làm em đau không?"

Vệ Nhiên ôm gáy em, hối hận không thôi.

Vệ Trạch buồn ngủ gật đầu, nhưng lại quấn chặt hai chân quanh eo anh trai.

"Đau..." Rồi thì thầm. "Ca, anh có phải vẫn luôn muốn em đúng không?"

"Anh không nỡ." Vệ Nhiên thấy buồn cười, dùng biên độ nhỏ mà thúc nhẹ thêm một cái, cho đến khi ngón chân Vệ Trạch siết chặt, đạt cực khoái suốt một hồi lâu mới tiếp tục nói thêm. "Thân thể em quý giá như vậy, sao có thể chịu đựng được?"

Vệ Trạch tựa cằm vào hõm cổ anh trai, giữa hai đùi bị dương vật nóng bỏng của anh trai mài đến mức rát đau. Hoa huyệt em non mềm, giờ đây sau khi bị sử dụng quá độ liền sưng đỏ hết một mảnh.

Nhưng dù sao thì Vệ Trạch cũng không nghĩ muốn dừng lại, em muốn được Vệ Nhiên đụ mạnh, em muốn được anh trai triệt triệt để để mà chinh phục hoàn toàn.

Thế là Vệ Trạch ôm lấy eo Vệ Nhiên.

"Ca, bắn cho em ưm..."

"Còn có thể ăn được sao?"

Vệ Nhiên đưa tay ra đùa giỡn với hột le mềm mại của Vệ Trạch, làm em không khỏi chụm hai chân lại nhéo nhéo tay anh trai, rên rỉ.

"Em muốn ha... A, em muốn ca ca đút cho em..."

Vệ Nhiên bị em gọi giường đến nỗi hô hấp ồ ồ, giật giật ngón tay, ôm Vệ Trạch vào lòng, bắt đầu chăm chú chơi đùa với em. Chân của Vệ Trạch không còn sức lực, lúc không quặp được eo của anh trai nữa thì liền rơi xuống giường, thỉnh thoảng lại co giật một chút.

Mỗi một lần Vệ Nhiên tiến vào đối với cái miệng huyệt sưng tấy của em đều có thể nói là một loại dằn vặt ngọt ngào.

Vệ Trạch đương nhiên không dám kêu lên đau đớn, em chỉ lo anh trai mình sẽ dừng lại, đành liều chết cắn môi chịu đựng, nước mắt càng ra chảy nhiều hơn, cuối cùng lúc thực sự không chịu nổi nữa, anh trai lại dùng sức đẩy eo về phía trước, huyệt đạo đột nhiên co thắt nhanh, nước dâm cũng mãnh liệt trào ra ào ào.

"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên ôm chặt eo em, giọng nói tràn đầy tình yêu thương nồng nàn. "Em là của anh, em mãi mãi cũng là của anh."

"Ca..." Vệ Trạch vô thức lẩm bẩm, trong lúc sắp hôn mê, em bị tinh dịch bắn ngập vào trong bụng làm cho kêu lên một tiếng, sau đó ôm bụng dưới điên cuồng vặn vẹo ở trên giường. "Quá nhiều, a... A ha, nhiều lắm, ca ca, sướng."

"Tiểu Trạch, ăn hết đi."

Vệ Nhiên đè xuống tay chân đang run rẩy của Vệ Trạch, hôn lên mắt môi cùng hàng chân mày, như không hề nhìn thấy sự đau đớn của Vệ Trạch tồn tại, hắn ngoan cố đổ toàn bộ tinh dịch vào trong người em.

Vệ Trạch cảm thấy toàn thân đều mơ hồ đau nhức, ngơ ngơ ngác ngác ngã oặt xuống bên giường, ngón tay như có như không co giật một chút, móc vào ngón út của anh trai mình.

"Ăn đủ chưa?"

Vệ Nhiên nghiêng người tới chỗ Vệ Trạch nhẹ nhàng hỏi, áp lòng bàn tay nóng hổi lên cái bụng căng phồng của em, nhịn không được đắm mình trong nụ hôn môi chừng một lát.

"Ca..."

Vệ Trạch vừa tỉnh táo lại mơ màng, chỉ lo trong lúc mình ngủ quên anh trai sẽ lẻn đi nên cứng rắng chống đỡ không chịu nhắm mắt lại. 

Vệ Nhiên đứng dậy mặc quần áo vào, phòng ngủ một mảnh tối om, Vệ Nhiên không nhìn thấy rõ mặt Vệ Trạch, cứ cho là em đã ngủ rồi, vậy nên liền rón rén bước chân đi ra khỏi cửa.

Mấy người đàn ông vẻ mặt rầu rĩ đang đợi ở dưới lầu lúc nhìn thấy Vệ Nhiên thì liền vội vàng đuổi tới

"Ông chủ, lô hàng này của Vệ gia có rắc rối to, chúng ta phải rời đi thôi."

Vệ Nhiên xoa xoa đầu lông mày, gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng người ngủ trên giường, cắn răng đóng lại cửa phòng ngủ.

"Các người xuống trước đi, tôi đi lái xe."

Mà Vệ Trạch bên này cũng đứng dậy trong bóng tối, tùy ý mặc một ít quần áo vào người, đi chân trần ra cửa, nghe tiếng bước chân dần dần biến mất, em tiện đà mở cửa đi theo anh trai xuống lầu, dọc theo bức tường Thúy Điểu Các.

Vệ Nhiên thậm chí còn không quay đầu lại nhìn cầu thang xuống lầu, tiện tay lấy mấy bức điện từ trong tay người hầu, vừa đi vừa đọc.

"Chúng ta đổi đường đi đến Mai Thành, trước tiên ra khỏi thành để đổi ngựa. Xe không chạy được đường dài."

Vệ Trạch đỡ eo không dám lên tiếng, lòng bàn chân bị gai gỗ trên cầu thang đâm thủng, khắp sàn nhà có vết máu mờ nhạt. 

Anh trai đang bàn bạc đối sách với đoàn lữ hành trong ánh đèn rực rỡ ngoài cửa, em nhân cơ hồi vùi đầu trốn ở đằng sau xe Vệ Nhiên, mở cốp liền chui người ngồi vào.

Vệ Nhiên đọc hết bức điện, cau mày dựa vào cửa xe khoanh tay thở dài.

"Việc này còn chưa giải quyết được, không ngờ lô hàng này lại có rắc rối lớn như vậy."

"Tôi nói anh nha ông chủ, tại sao chúng ta phải giúp Vệ lão gia?" Người hầu cận bất mãn mà lẩm bẩm. "Dù sao đoàn lữ hành đã lâu không liên quan đến nhà họ Vệ."

"Làm sao mà không giúp chi được?" Vệ Nhiên nghĩ đến Vệ Trạch, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ. "Tôi không đành lòng để em trai mình bị người bắt nạt."

Người hầu cận lơ đãng xoa tóc oán giận.

"Vậy thì mang cậu ấy theo đi."

"Nói nhảm." Vệ Nhiên từ chối. "Em ấy so ra còn quý giá hơn tôi nhiều, sao có thể để em ấy chạy lung tung?"

Vệ Trạch cuộn mình trong cốp xe vừa nghe vừa khóc, không quan tâm đến sự đau nhức khắp người, quỳ xuống trong xe cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng mờ mịt của Vệ Nhiên rồi đưa tay lau nước mắt.

"Vậy ông chủ anh quay lại nhìn thêm một lần nữa không?" Người hầu cận gãi gãi mũi. "Hiện tại rời đi, mấy năm nữa mới có thể trở về."

Vệ Nhiên im lặng hồi lâu, mới mở cửa xe bước vào mà không nói một lời.

"Không nhìn, nhìn sẽ không nỡ, đánh thức em ấy càng rắc rối."

Vệ Trạch vội vàng rúc vào bên trong cốp xe vì sợ bị Vệ Nhiên phát hiện.

"Thật sự không muốn nhìn xem sao?"

Người hầu gõ gõ cửa kính xe.

Vệ Nhiên khẽ lắc đầu, gục trên vô lăng đục một quyền vào lưng ghế.

"Các cậu đi trước đi, chuẩn bị ngựa ở ngoài thành, lát nữa tôi sẽ qua tìm các cậu."

"Được."

Người hậu cận vui cười hớn hở bỏ chạy, nhưng đổi lại là Vệ Nhiên ngồi trong xe rất lâu cũng không hề nhúc nhích. Vệ Trạch không chỉ sợ anh trai phát hiện mình trốn trong xe, còn sợ Vệ Nhiên quay lại Thúy Điểu Quán tìm mình, nên sợ hãi co rúm người trong cốp xe, ngay cả hô hấp cũng trầm xuống.

Cũng may Vệ Nhiên chỉ cách cửa sổ xe nhìn vào Thúy Điểu Các cưới các ánh đèn màu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới đạp ga lái xe hướng ra khỏi cổng thành. 

Thời điểm ra khỏi thành, Vệ Trạch bỗng nhiên nghe hắn nhẹ nhàng ngân nga một bài hát.

Vệ Trạch vừa nghe liền không thể chịu nổi, đó là bài đồng dao mà anh trai trước đây thường hát cho em nghe, em òa khóc, loạng choạng lại gập ghềnh trắc trở bò lên đến chỗ ngồi ở phía sau, không chút do dự liều mạng ném mình lên lưng của Vệ Nhiên.

"Ca!"

Vệ Nhiên đương nhiên là bị dọa sợ đến mức phải phanh gấp, chiếc xe miễn cưỡng rẽ vào con đường đất rồi dừng lại hẳn ở bên đường.

"Ca, đừng rời xa em."

Vệ Trạch khàn giọng kêu lên, ôm lấy eo Vệ Nhiên, dùng sức ủi vào trong ngực anh trai mình.

"Tiểu Trạch?" Vệ Nhiên tức giận giơ tay định đánh em, cuối cùng vẫn là không nỡ, bèn hung hăng ôm lấy em. "Em không muốn tài sản của gia đình nữa à?"

"Em thích ca... Em chỉ muốn ca ca..."

Vệ Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt được ánh đèn xe chiếu sáng như vì sao lấp lánh.

"Phá gia chi tử, anh đã thỏa thuận với cha vì em!"

Vệ Nhiên giả vờ đánh em.

"Nhưng em chỉ muốn ca ca..." Vệ Trạch khóc và ôm anh trai mình. "Em muốn theo anh cả đời."

Trong lòng Vệ Nhiên dịu đi trong giây lát, ôm lấy em hít một hơi thật sâu, sau đó im lặng một lúc lâu, khàn giọng nói.

"Em sẽ phải chịu khổ nếu đi theo anh."

Khi Vệ Trạch nghe thấy giọng điệu anh trai mình cuối cùng cũng có vẻ buông lỏng, cũng không quan tâm có khổ thật hay không,  em bất chấp hết mà ôm cổ Vệ Nhiên, lắc đầu nức nở.

"Chỉ cần có ca ca thì sẽ không khổ."

Vệ Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa cái mông nhỏ, nhìn thấy Vệ Trạch một thân mặc áo sơ mi rách rưới liền không khỏi buồn cười dùng sức quấn em trong bộ âu phục của chính mình, chờ lúc thấy chân em đầy vết xước, trong lòng liền ẩn ẩn có chút tức giận.

"Cứ theo anh đi, bí mật làm chi vậy?"

"Ca không cho em đi theo." Vệ Trạch có chút ủy khuất hạ ánh mắt xuống. "Ca luôn đuổi em đi. Ai bảo em giàu như vậy?"

Vệ Nhiên ôm lấy Vệ Trạch, giúp em lau chân, càng đau lòng. 

"Nói nhảm."

"Ca." Vệ Trạch ôm mặt Vệ Nhiên, không đồng tình hét lên. Vệ Nhiên thấp giọng đáp lại. "Ca, em thích anh."

Vệ Trạch nghiêng người hôn lên khóe mắt Vệ Nhiên.

"Em thực sự thích anh."

"Anh biết là thật."

Sự chú ý của Vệ Nhiên vẫn dồn vào lòng bàn chân em, không dám chà mạnh vì sợ làm Vệ Trạch bị thương, sau đó hắn để em sang một bên rồi lại bắt đầu lái xe.

"Tài sản cũng không muốn, còn có thể là giả sao?"

"Em chỉ muốn ca ca..." Vệ Trạch nằm ở mép ghế, mê hoặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Vệ Nhiên. "Thật sự..."

Vệ Nhiên trong lòng vui mừng, nhưng vẫn không nhịn được mắng người.

"Em chỉ gây rắc rối cho anh thôi."

Vệ Trạch dùng ngón chân xoa xoa mắt cá chân của anh trai mình, đáng thương hỏi.

"Ca, anh không thích em à?"

Vệ Nhiên mím môi lái xe một lúc, nhưng không chịu được đôi mắt ngấn nước của Vệ Trạch, cuối cùng đành dừng xe cạnh đoàn ngựa của đoàn lữ hành, nhanh chóng ôm em vào lòng mà hôn.

"Thích." Giọng nói của Vệ Nhiên trầm thấp đến mức nghe như đang nghiến răng nghiến lợi. "Anh rất thích."

Hoàn chương 11

Editor: tôi buồn các bà quá, truyện H thì view rõ cao... tôi biết tỏng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro