005: Giết cá - Ai mà không đặc biệt cơ chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
Beta: Mèo trắng không thích tắm nắng.
_______________
Trong ký ức của Chu Kỳ An, mẹ y "phát bệnh" hai lần.

Lần đầu là sau khi sương mù tan không lâu. Vào một đêm khuya, mẹ đứng bên giường, hỏi liệu y có muốn kết hôn không. Chu Kỳ An bị đánh thức từ trong mộng đẹp, vẫn còn mơ màng, y vô thức lắc đầu. Giây tiếp theo, một chiếc rìu bổ thẳng xuống. May mà Chu Kỳ An phản ứng nhanh nên không bị chém chết.

Ngày hôm sau, mẹ y lại hành xử như chưa có gì xảy ra, còn chu đáo làm bữa sáng cho y.

Chỉ có điều, trên tivi đang chiếu bộ phim hoạt hình về Trầm Hương chẻ núi cứu mẹ.

Thói đời thay đổi, đến y thì lại thành ra mẹ hiền chém con để ép cưới.

Chu Kỳ An chỉ coi đó là mộng du, hoặc là di chứng hậu chấn thương sau thảm họa. Sương mù dày đặc năm đó đã khiến nhiều người dân bị nhiễm một loại virus không rõ nguồn gốc, bệnh viện chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Nhưng chẳng bao lâu, kiếp nạn thứ hai ập đến.

Lần đó, y đã làm hỏng buổi xem mắt, nửa đêm bị mẹ đuổi chém suốt mấy dặm đường. Cuối cùng là thầy giáo dạy đêm đã cưu mang y vài ngày.

"Đứa nhỏ ngốc, con người biến thành quái vật thì dĩ nhiên là muốn giết người, bà ấy chỉ muốn giết cậu thôi."

"Hẹn hò cái gì chứ, chẳng qua là chút nhân tính còn sót lại, bà ấy muốn tìm đại một cái cớ để giết cậu thôi."

"Bà ấy đã không còn lý trí nữa rồi."

Chu Kỳ An cảm thấy so với người mẹ đã nuôi nấng mình, người đàn ông thái độ thất thường trước mặt còn nguy hiểm hơn.

"Thế còn ông?" Y hỏi ngược lại: "Sao ông cứ làm phiền tôi mãi vậy?"

"Là vì tôi ngưỡng mộ kẻ mạnh. Kỳ An, cậu là kẻ mạnh, tôi không thể từ chối được."

Chu Kỳ An hồi tưởng lại lúc đó mình đã trả lời thế nào.

"Vậy đóng thêm tiền bảo hiểm y tế đi." Trông ông ta cũng chẳng khỏe mạnh gì cho cam, có khi sau này còn có thể nhận được một ít tiền hòan trả.

Trước đây Chu Kỳ An đồng tình với thuyết dị biến, nhưng không công nhận sự tồn tại của quái vật.

Y cho rằng điều này giống như nhân cách phản xã hội, chỉ là mẹ y bị nhiễm sương mù gây biến đổi gen nên mới thức tỉnh một loại gen khát máu nào đó.

Nhưng sau khi vào phó bản, điều đó đủ chứng minh rằng thuyết quái vật không phải là vô căn cứ.

"Đói quá——"

Từ dưới ống quần truyền đến cảm giác bị kéo, móng tay đen sì lại cố gắng cào vào phần thịt ở mắt cá chân. Đứa trẻ há miệng, hai má căng ra, lộ ra hàng răng dày ở giữa.

Dưới ánh trăng, Chu Kỳ An mới phát hiện ra trên đỉnh đầu chỗ không bị bao phủ bởi mấy sợi tóc thưa của nó, có hai mảnh thịt mỏng đang mở ra đóng lại.

Miệng.

Trên đầu của nhóc quỷ ấy cũng mọc một cái miệng.

Cổ, cánh tay, mu bàn chân... đây là một con quái vật toàn thân mọc đầy miệng!

Miệng nào cũng toàn răng là răng. Khi đứa trẻ mở rộng những cái miệng khắp người nó lần nữa, Chu Kỳ An đột ngột cúi xuống.

Hành động tự sát kiểu như đưa dê vào miệng cọp thế này khiến đứa trẻ khó hiểu vô cùng. Nhưng đôi mắt chỉ có khát vọng đối với thức ăn của nó đã nhanh chóng bị thu hút bởi vùng thịt mềm trên cổ thon; nó chuẩn bị cắn xuống, tận hưởng cảm giác nổ tung ngọt ngào.

Một cơn gió mạnh cắt ngang hành động của nó.

Con dao bếp bay vút qua đầu. Nếu Chu Kỳ An không cúi người kịp thời, bắp chân y chắc giờ đã đứt đôi.

"!!!" Đứa trẻ cũng giật mình sợ hãi.

Mẹ Chu hiển nhiên không chỉ lấy một con dao từ trong bếp.

Khi con dao thứ hai bay tới, Chu Kỳ An dựa vào tốc độ của mình để tránh thoát. Đứa trẻ đang chuẩn bị ăn lại không may mắn như vậy, trên người nó xuất hiện thêm một vết nứt, mỗi vết nứt đều tương đương với một cái miệng: "Mẹ——"

Nó khóc thét lên.

"Mẹ——" Chu Kỳ An cũng đang gọi mẹ, cố gắng khơi dậy chút lý trí từ đấng sinh thành.

Cánh tay mảnh khảnh rũ xuống từ không trung, cơ thể nữ quỷ tự do di chuyển trong bức tường, thực sự đã đạt đến trình độ tay không bắt dao.

Da thịt bị lưỡi dao cứa vào không chảy máu mà chảy ra chất lỏng tanh tưởi có tính ăn mòn. Lưỡi dao sắc bén biến dạng, sau đó từ từ tan chảy như hiệu ứng pixel.

"Con trai yêu quý của mẹ." Mẹ Chu tiến đến từ phía sau, nở nụ cười rùng rợn: "Con chạy trốn khỏi hôn lễ là vì bọn chúng sao?"

"Sao con có thể lăn lộn với người đã kết hôn, còn có cả con như vậy..."

Bà nhìn chằm chằm vào cơ thể của nữ quỷ đang nhỏ ra chất lỏng kỳ lạ: "Và lại còn mắc bệnh ngoài da nữa chứ?"

Vừa dứt lời, Chu Kỳ An để ý thấy trên ngón tay đầy vết rách của nữ quỷ có đeo một chiếc nhẫn.

Nhẫn cưới?

Chẳng lẽ nữ quỷ này là vợ Tuân Nhị?

Thực ra y còn có một suy đoán tệ hơn, rằng nữ quỷ là vợ của Tuân phú ông, chỉ là chết sớm nên nhan sắc vẫn giữ được nét trẻ trung.

Tư tiên sinh chỉ nói vợ con Tuân phú ông đã bỏ đi, nhưng điều đó không có nghĩa là họ vẫn còn sống trên cõi đời này.

Chu Kỳ An nuốt khan. Nếu đúng như vậy, chẳng phải từ khi bước vào cánh cửa này, y đã đóng vai một người đã chết hay sao?

Trong khi đó, mẹ Chu và nữ quỷ đã đánh nhau, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

Nữ quỷ dựa vào móng vuốt sắc nhọn, trong chớp mắt đã xé toạc một mảnh da ở khóe mắt mẹ Chu.

Chu Kỳ An: "Mẹ!"

Mẹ Chu phản đòn, đâm con dao vào cánh tay nữ quỷ.

Nhóc quỷ: "Mẹ!"

Nữ quỷ đau đớn, chỗ bị đâm cũng giống như đứa trẻ, mọc đầy răng, suýt cắn đứt nửa ngón tay của mẹ Chu.

"Mẹ!!!"

Mẹ Chu không chịu thua, hàm răng bà cũng rất sắc bén, như con hổ xé toạc lớp thịt trên miệng nữ quỷ.

Đứa trẻ: "——Hu hu, mẹ!!! Hu hu hu hu——"

Tầng hai.

Kể từ khi nghe thấy âm thanh rượt đuổi, tất cả người chơi đều giữ tỉnh táo và cảnh giác cao độ.

Không có yêu cầu bắt buộc phải ở một phòng một người, chàng sinh viên và Hàn Thiên Sinh tối nay ở chung phòng. Từ khi nghe thấy âm thanh đó, Hàn Thiên Sinh nhún vai nói: "Tân binh này có lẽ sẽ chết rất thảm."

Căn phòng đó âm khí rất nặng, chắc chắn là giấu xác chết, hơn nữa là loại oan hồn bất tán.

Chàng sinh viên rụt cổ lại, có cảm giác thỏ chết cáo cũng buồn.

Cậu níu kéo Hàn Thiên Sinh ở cùng phòng, nhưng vẫn không có chút cảm giác an toàn nào.

Hàn Thiên Sinh cười lạnh bình phẩm về Chu Kỳ An: "Tâm địa độc ác, nhưng không đủ thông minh, cậu đừng học theo cậu ta..."

Đang định nói tiếp thì đột nhiên dưới lầu vọng lên tiếng gọi mẹ.

Chàng sinh viên tới gần cửa, áp tai vào nghe: "Tôi không nghe lầm chứ?"

Sao lại gọi mẹ?

Cả giọng lớn lẫn giọng nhỏ đều đang gọi mẹ.

Dưới lầu, Chu Kỳ An nhìn hiện trường đẫm máu trước mắt mà không muốn sớm lâm vào cảnh bố mẹ đều qua đời.

Nhân lúc hai bên đang đánh nhau kịch liệt, y cúi thấp người lao về phía bếp như một vận động viên chạy nước rút.

Bản năng của trẻ con là đuổi theo con mồi.

Khi đi ngang qua "chiến trường", mẹ Chu đã nhận ra hành động khác thường của y, Chu Kỳ An vội mở miệng: "Về chuyện kết hôn, con có ba điều muốn nói..."

Nhân lúc mẹ chú ý đến lời nói của y, Chu Kỳ An dốc sức chạy hết quãng đường còn lại.

Ánh mắt y quét qua khắp gian bếp, cuối cùng y với tay lấy mớ cá tôm hư thối còn lại trên thớt và ném về phía đứa trẻ đằng sau.

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

So với con người tươi sống, nhóc quỷ lại thích thú với đám cá tôm bốc mùi hơn. Nó há miệng lớn nuốt xuống, cái bụng của nó nhanh chóng căng phồng lên.

Sau khi ăn no, đứa trẻ từ trạng thái hung hãn chuyển sang yên tĩnh. Bên kia, nữ quỷ nhìn thấy vậy thì không còn hứng thú chiến đấu nữa. Cô ta vì bị chém quá nhiều nên cũng trở nên sợ hãi, nửa thân người thò ra liền rút lại vào trần nhà, di chuyển đến vị trí bếp, bế đứa trẻ lên rồi rời đi.

Mẹ Chu không ngăn cản nữa. Sau khi hai con quỷ biến mất, bà đứng cách Chu Kỳ An vài mét, khuôn mặt đẫm máu: "Con trai, con thích vợ người khác à?"

Chu Kỳ An lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ Chu cười, nụ cười này còn đáng sợ hơn cả khi bà giữ gương mặt nghiêm nghị: "Vậy tại sao lại chạy trốn hôn lễ?"

Chu Kỳ An gượng gạo nói ra hai từ: "Giống loài."

Giống loài khác nhau thì làm sao mà yêu?

"Không sao." Mẹ Chu từng bước tiến gần: "Mẹ đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời."

Bà chia sẻ suy nghĩ đáng sợ của mình: "Nồi cơm điện là vật chết, nếu con cũng chết, con sẽ thành vật chết. Vật chết với vật chết kết hợp linh hồn, vậy sẽ không có vấn đề gì nữa."

"Mẹ đã mua nồi cơm điện vào thời điểm tốt nhất, bát tự hoàn toàn tương hợp."

"..." Sao mẹ không chọn từ lúc nó được xuất xưởng đi?

Chu Kỳ An giờ đã tin lời thầy dạy đêm nói. Ngoài chấp niệm tăng cao, bản chất sâu xa là lý do giết người được hợp lý hóa do tàn dư nhân tính.

Khoảng cách giữa mẹ và con càng lúc càng gần. Ngay lúc nguy hiểm cận kề, Chu Kỳ An đột nhiên nói: "Chết cũng không giải quyết được vấn đề. Nồi cơm điện không thể sinh con, còn con thì có."

Cánh tay mẹ Chu dừng lại giữa không trung.

Chu Kỳ An tiếp tục: "Chính vì vậy con mới bị bối rối bởi người phụ nữ mới sinh con này."

Y tin rằng mẹ có ý muốn giết mình, nhưng tình cảm yêu thương vô thức vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Chu Kỳ An vòng vo nói: "Hay là mẹ về trước, mang vị hôn thê của con đến đây. Nếu con không tìm được người ưng ý ở đây, con sẽ tự sát ngay tại chỗ và cưới nồi cơm điện."

Ánh mắt mẹ Chu không rời khỏi gương mặt y.

Sự cầu xin trong đôi mắt quen thuộc khiến bà mềm lòng đôi chút. Bà bước đến cạnh thớt, không chút đắn đo dùng giẻ lau vết máu dính vào mắt trái.

Cuối cùng, bà vứt chiếc giẻ đầy máu sang một bên, ngẩng đầu nhìn quanh biệt thự: "Nơi này hợp để tổ chức tiệc hơn nhà hàng nhỏ đó đấy."

Chu Kỳ An nhắc nhở: "Đây là địa bàn của người khác."

Mẹ Chu cười: "Khách sạn cũng vậy thôi mà?"

Chu Kỳ An không thể nói gì thêm.

"Cơ hội chọn lựa cuối cùng." Giọng mẹ Chu trở nên lạnh nhạt: "Con trai ngoan, ngày mai mẹ sẽ mang cô dâu thật sự của con đến."

Ngày... ngày mai?

Chu Kỳ An: "... Ngày mốt cũng được mà."

Mẹ Chu hành động rất nhanh, chuẩn bị leo cửa sổ ra ngoài, nghe thấy vậy thì chỉ ừ một tiếng.

Âm điệu nhè nhẹ cuối cùng phảng phất sự âm u đáng sợ.

Chu Kỳ An không phản bác nữa, chuyển đề tài hỏi: "Mẹ tìm ra chỗ này bằng cách nào vậy?"

Tư tiên sinh đã phải lái xe một lúc lâu.

Mẹ Chu hỏi lại: "Con có muốn về cùng mẹ không?"

Về để chịu chết à?

Chu Kỳ An giữ nụ cười chân thành trên mặt, lắc đầu từ chối, trong lòng thì tự nhủ khi nào cơ bắp phát triển, y sẽ cong đít bỏ chạy ngay lập tức.

Trước khi trở thành một người đàn ông nhanh như gió, y luôn cảm thấy rằng dù mình chạy đi đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại.

Tiễn mẹ ra về, Chu Kỳ An chuẩn bị quay lại với thân hình mệt mỏi, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, liền đứng yên một lúc. Chỉ khi chắc chắn là mẹ không quay lại, y mới bước vào bếp, dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vụn đứa trẻ ăn còn sót lại trên sàn, đồng thời cất gọn dao rơi xuống.

Nửa đêm còn lại, y đành ngủ tạm trên ghế sofa, chờ đến sáng mới quay lại phòng kiểm tra.

Ngủ mơ màng suốt nửa buổi đêm còn, Chu Kỳ An thức dậy rửa mặt khi trời hừng đông. Lúc y quay lại, Hàn Thiên Sinh vừa xuống lầu, nhóm chàng sinh viên theo sau, thấy y thì rất ngạc nhiên: "Anh còn sống à?"

Không dùng khăn có mùi lạ, mái tóc dày của Chu Kỳ An vẫn còn nhỏ giọt, cộng thêm dáng người vốn gầy yếu nên khi cúi đầu che giấu cảm xúc, y luôn toát lên vẻ ảm đạm.

"May mắn thôi."

Chàng sinh viên tò mò hỏi: "Đêm qua tôi nghe thấy anh hét lên mấy tiếng gọi mẹ?"

Chu Kỳ An: "Bị quỷ đuổi không gọi mẹ thì làm gì?"

"..." Nghe cũng hợp lý.

Chẳng bao lâu sau, Hàn Lệ cũng xuống lầu.

Cô ta nhận thấy ống quần của Chu Kỳ An bị rách ở mắt cá chân, để lộ vết thương chưa hoàn toàn lên da non, vết bầm xanh xung quanh rõ ràng là không bình thường.

Sao lại không chết nhỉ?

Hai người chơi khác cũng lần lượt xuống lầu, khi thấy Chu Kỳ An còn sống, ai nấy đều bộc lộ vẻ mặt khó tin.

Trong số mọi người, Chu Kỳ An và Hàn Lệ có vẻ mệt mỏi nhất, tối qua cô ta cũng không được yên.

Hàn Thiên Sinh tiến lại hỏi thăm.

"Ông già sắp chết bắt em canh nến, suýt chút nữa là em chịu không nổi, nửa đêm còn gặp quỷ."

Khi nói đến quỷ, giọng cô ta mang vài phần không chắc chắn, dường như cũng không chắc đó là thứ gì.

Chẳng bao lâu sau, Tuân Nhị xuống làm bữa sáng: "Sao ai cũng dậy sớm thế?"

Bây giờ còn chưa đến bảy rưỡi.

Giọng Chu Kỳ An nghe mệt mỏi, chủ động đáp: "Tối qua không biết là tiếng gì, tôi bị đánh thức, không ngủ lại được."

"Thật sao?" Biểu hiện ngạc nhiên trên mặt Tuân Nhị không giống như giả vờ: "Tôi không nghe thấy gì cả."

Khóe miệng Chu Kỳ An xụ xuống, xạo chó.

Tôi suýt dùng chân đá cửa phòng anh đấy.

Tuân Nhị đi về phía bếp, khi đi ngang qua Chu Kỳ An, giọng nói rất khẽ: "Có phải tối qua ăn vụng đêm khuya nên gặp ác mộng không? Ăn nhiều đồ sống dễ bị như vậy lắm."

Chu Kỳ An bình tĩnh giơ ngón tay giữa trong túi áo.

Tuân Nhị đã nhấn mạnh không được lén vào bếp ăn khuya, mặc dù y không ăn, nhưng cho đứa trẻ ăn cũng là vi phạm. Chỉ không biết biện pháp khắc phục cuối cùng có hiệu quả hay không.

"Hôm nay đông người, tôi một mình không xoay xở nổi."

Tuân Nhị nhìn thấy nhà bếp đã được dọn dẹp gọn gàng, khi ra ngoài nhìn về phía Chu Kỳ An, ánh mắt có vẻ dịu dàng hơn một chút.

"Phiền mọi người giúp tôi ra hồ bắt một ít cá." Anh ta gãi đầu bối rối: "Trước đây cha tôi rất thích câu cá, ông ấy luôn thích những người có kỹ thuật câu cá tốt. Tiếc là tôi không có năng khiếu trong việc này."

"Nếu tỉnh dậy mà thấy cá tươi, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui."

Ý tứ của anh rất rõ ràng, ai bắt được nhiều cá nhất sẽ nhận được sự ưu ái của Tuân phú ông.

Chu Kỳ An đang lặng lẽ tổng kết thông tin thì chợt nghe thấy Vương Mộc, cổ đông của một tập đoàn, nhỏ giọng hỏi Hàn Thiên Sinh: "Nhiệm vụ phụ có bắt buộc phải hoàn thành không?"

Nhiệm vụ?

Nhìn thấy chàng sinh viên hỏi xem có cần câu cá hay không, Chu Kỳ An mới xác nhận rằng mỗi người đều có nhiệm vụ phụ.

Nhưng tại sao anh lại không nhận được?

"Anh trai." Ngay lập tức, câu hỏi được giải đáp, Tuân Nhị mở miệng nói: "Anh có thể giúp tôi một tay trong nhà bếp không?"

Tuổi tác không đồng đều, mỗi lần bị gọi là anh, Chu Kỳ An đều không thể ngăn được da gà nổi lên khắp người.

"Được." Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, không từ chối.

Việc câu cá ở đây chắc chắn không giống với bên ngoài, y không thể cạnh tranh với những người chơi lâu năm, tốt hơn là thử khai thác thêm thông tin từ Tuân Nhị.

Sau đó, Tuân Nhị nói với những người chơi khác: "Cần câu của bố tôi rất giá trị. Các cậu có thể trực tiếp ra hồ vớt cá, nước hồ không sâu đâu."

Nhiệm vụ câu cá giới hạn thời gian. Lúc này những người chơi đều mong muốn rời khỏi nhà bếp càng xa càng tốt nên không ai nán lại cả.

Khi mọi người đi hết, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo hơn, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống nhiều.

"Thời gian buổi sáng rất quý." Tuân Nhị vừa nói vừa lấy ra một con cá đông lạnh từ trong tủ đá.

Khác với những con cá nhỏ mà y đã từng thấy, con này rất lớn.

Chu Kỳ An đã từng nghe người ta nói rằng bất kỳ loài động vật nào khi có hình dáng giống người thì hoặc là xấu xí hoặc là đáng sợ. Đừng nói là động vật bình thường, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh với hàm răng của người lớn cũng trông khá đáng sợ.

Con cá đông lạnh này có bộ răng giống người, thậm chí còn có cả răng cửa thẳng tắp.

Nhìn từ phía trước, nó có hình dạng giống như nhân loại. Chu Kỳ An lại xem kỹ thêm vài lần, càng nhìn càng thấy giống một khuôn mặt người.

Tuân Nhị giơ dao lên và chặt đầu cá xuống.

Có vẻ như nhiệt độ trong tủ đá không thấp, con cá chưa hoàn toàn đông cứng, thậm chí còn hơi mềm. Một nhát dao chém xuống, máu cá tanh bắn tung tóe.

Khoảnh khắc đầu lìa khỏi cổ, con cá đông lạnh bỗng phát ra tiếng hét chói tai giống như con người.

Tuân Nhị thuần thục rắc muối lên.

Như những con cá bị mổ, phần thân còn lại của con cá bắt đầu co giật dữ dội.

Chu Kỳ An lập tức lùi lại. Trên kính của Tuân Nhị dính một ít máu, nụ cười ôn hoà của anh dần trở nên ác độc.

Việc giết cá dường như mang lại cho anh niềm vui lớn.

"Anh trai, đến đây."

Tuân Nhị cẩn thận hướng dẫn: "Đầu tiên là lột vảy cá. Khi lấy nội tạng phải cẩn thận, đừng để vỡ túi mật, nếu không, mật sẽ làm ô nhiễm toàn bộ con cá."

Chu Kỳ An nhìn thấy rõ ràng rằng bề mặt đứt gãy không chỉ nhanh chóng mọc mô sẹo mà còn liên tục co rút, còn bề mặt mịn màng luôn có thể nứt ra bất cứ lúc nào.

Y cảm giác như chỉ cần chạm vào một chút thôi là mình sẽ bị nhiễm virus.

Vì trên thành thịt xung quanh có rất nhiều điểm trắng nhỏ nên y tiến lại gần để nghiên cứu. Những điểm trắng dày đặc này giống như là răng. Nhớ lại đứa trẻ đầy răng hôm qua, chứng sợ sự dày đặc của Chu Kỳ An gần như bùng phát.

"Anh không biết giết cá à?" Tuân Nhị không biết từ lúc nào đã đến gần tai y.

Chu Kỳ An cảm thấy hơi khó chịu về mặt sinh lý. NPC thất thường này chẳng khác gì thầy dạy ban đêm của y, đều giỏi giả vờ.

Điểm khác biệt là, người đó thích giả vờ là một học giả phong nhã, thay vì đóng vai một người hiền lành thường ngày.

Chu Kỳ An không trả lời trực tiếp, hỏi: "Kỹ thuật giết cá là gì?"

Tuân Nhị kiên nhẫn chỉ dẫn: "Thứ nhất, đừng để cá làm bẩn đồ dùng cá nhân của anh. Thứ hai, không được để máu bẩn văng vào mắt, có nguy cơ nhiễm trùng."

Chu Kỳ An tiếp tục hỏi: "Nhiễm trùng thì sao?"

"Mắt sẽ biến thành mắt cá."

"..."

"Đùa thôi."

Tuân Nhị trực tiếp tháo bỏ kính bị máu bắn lên.

Không biết từ khi nào, phần lòng trắng mắt của anh trở nên rất bất thường, phần trắng cá liên tục đè nén không gian của con ngươi: "Anh trai đã nghe câu chuyện dùng mắt cá giả làm mắt thật chưa? Giả thành thật, hàng kém chất lượng thay thế cho hàng chất lượng..."

Khi không còn kính chắn, vết sẹo cũ ở khóe mắt lộ rõ hơn. Con ngươi còn lại hơi chuyển sang màu cam vàng, xung quanh là một vòng bạc, giống như mắt của con cá chết bị vấy máu.

"Bố tôi nói anh từng rất thích ăn cá, nhưng đêm qua đũa của anh lại không động đến cá."

Tuân Nhị nhìn Chu Kỳ An bằng đôi mắt cá chết: "Vậy, anh thật sự là con ruột của bố nuôi tôi sao?"

Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Chu Kỳ An cảm thấy dưới chân như bị đóng băng, không thể di chuyển. Cùng lúc đó, ngón tay của Tuân Nhị nhẹ nhàng lướt qua bề mặt vảy cá, ánh mắt của anh giống như đang nhìn con cá chết trên thớt.

"Thật sao?" Tuân Nhị nhấn mạnh, hỏi lại một lần nữa.

Chỉ là tháo kính thôi mà, ai chẳng làm được?

Chu Kỳ An cũng tháo kính của mình ra, để lộ màu mắt đặc trưng của mình.

Y dùng một tay vén tóc lên, cái trán sáng bóng hiện ra.

Khi không còn lớp tóc dày che khuất, đồng tử trong suốt như được phủ một lớp tinh thể băng xanh nhạt hoàn toàn lộ ra, đẹp hơn, quyến rũ hơn, và bí ẩn hơn nhiều so với Tuân Nhị.

Chu Kỳ An cười nhạt: "Đừng nghĩ rằng chỉ có mắt cậu mới thay đổi màu sắc."

Tuân Nhị: "..."

*****

【Tác giả có điều muốn nói】

Chu Kỳ An: Tỏa sáng đi, đồng tử của tui!

Tuân Nhị: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro