#10. chiều tà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- warning: cực kì ooc, có tình tiết liên quan đến tệ nạn học đường, có thể gây ức chế cao❗

❗tất cả đều là trí tưởng tượng

❗xin đừng leak lên mxh

- request/plot by: LainMorozov

- Thanh Bảo nhỏ hơn Thế Anh 2 tuổi, Thế Anh học lớp 12.

- chap này xin phép xưng hô Báo là -em-
__________________________________

cái gì anh cũng biết
chỉ là không biết thương em
___________________
.

Có những người dù thân thuộc đến mấy cũng không cho ta cảm xúc gì, mặt khác có người dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng khiến ta nhận ra, đấy là duyên mệnh.

Thanh Bảo vẫn còn nhớ, em gặp Bùi Thế Anh dưới ánh chiều tà. Người con trai đứng dựa vào góc tường ấy, dưới ánh nắng ngã vàng của hoàng hôn. Mọi đường nét ngũ quan cứ như được khắc họa dưới nét vẽ của nghệ nhân. Giây phút ấy, Trần Thiện Thanh Bảo có cảm giác, dường như Bùi Thế Anh còn toả sáng hơn cả ánh mặt trời phía xa. Len lỏi gieo vào trái tim em hạt giống của tình yêu, sự say mê mà 16 năm nay Bảo chưa từng trải qua trong đời.

Trần Thiện Thanh Bảo yêu thầm Bùi Thế Anh kể từ khoảnh khắc ấy.

Cái ngày mà Thanh Bảo lấy hết dũng khí đi tỏ tình Thế Anh ấy, ôi nghĩ lại vẫn thế xấu hổ.

Thanh Bảo hay bị đám con trai trong trường bắt nạt lắm, tại tụi nó thấy em hay im im, lại nhẫn nhịn tốt nên hay đem em ra làm bao cát. Thanh Bảo lết cái thây rách nát đến thảm thương hẹn Thế Anh ra sau trường.

Nhìn em một lượt từ trên xuống dưới, áo đồng phục trắng đã loang lổ đầy bùn đất và máu. Đầu tóc đã rối tung hết cả lên, trong sợi tóc còn xen kẽ đất, đá trông không khác gì tổ quạ. Gương mặt trắng nõn thường ngày đã sưng phù lên trông vô cùng buồn cười. Chưa kịp để em nói gì hắn đã nhanh nhảu phán xét.

"Trông cậu bẩn chết đi được."

Thanh Bảo vẫn còn nhớ mà, trông vẻ mặt Thế Anh lúc đấy chỉ có khinh bỉ thôi, em muốn tiến lên một bước thì hắn đã nhanh chân lùi lại một bước. Đối với hắn, Thanh Bảo không khác gì giẻ rách ngàn năm trồi lên. Em chỉ biết cười ngượng ngùng thôi, trông bẩn thật mà...

...nhưng mà có hơi hơi tủi.

"Anh Thế Anh, em...em thích anh!"

Thanh Bảo thề, sáu chữ đó cứ như sáu quả tạ đè trên vai em vậy đó, ngay khi thổ lộ được tâm tư, Bảo có cảm giác bản thân thật sự không còn nuối tiếc gì nữa.

Một khoảng im lặng kéo dài sau đó, từ đầu đến cuối Thanh Bảo không hề ngẩng đầu lên, mặt em dán chặt vào đôi giày đã ố vàng của mình, miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười bi ai. Không sao, Thế Anh có từ chối cũng là chuyện trong dự tính của em.

Thế Anh không cần thiết đáp lại tình cảm của em đâu, chỉ cần em thích Thế Anh là đủ rồi...

Ngay lúc Thanh Bảo nghĩ mọi thứ đã đi tong rồi thì một giọng nói trầm ấm phát ra.

"Ngẩng đầu lên."

Thanh Bảo không tự chủ được mà run lên một cái, tim đập liên hồi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bảo dè dặt ngước mặt lên, đối diện với ánh mắt của hắn.

"Lúc nãy cậu nói gì? Nói lại xem."

"E-em thích anh...", Thanh Bảo tay nắm chặt góc áo, áo đã nhăn lại nhăn thêm.

"Được, tôi đồng ý."

"Hả!?"

Thanh Bảo ngẩn người, chữ "hả" thiếu điều muốn lên quãng tám. Thế Anh thật sự đồng ý lời tỏ tình của em ư? Tay Thanh Bảo run rẩy, mắt đỏ ứng không biết vì vui sướng hay cảm động. Cơ mà chắc là cả hai đi.

Thanh Bảo lập tức lao đến ôm chầm lấy Thế Anh, bất chấp hắn có mắng chửi như thế nào đi chăng nữa. Miệng em cười đến không khép lại được, thật sự tốt quá rồi, em là người yêu của Thế Anh rồi, em được phép yêu Thế Anh rồi. Haha.

Trùng hợp thay, Thanh Bảo gặp Thế Anh vào một buổi hoàng hôn, là người yêu của Thế Anh cũng vào một buổi hoàng hôn.

Nhưng mà em ơi, mặt trời sắp lặn rồi, cuộc đời em liệu có được soi sáng mãi sao?

Cũng từ ngày hôm đó, Bùi Thế Anh liền có một cái đuôi nhỏ phía sau.

Không biết là do ai phát hiện ra, cũng ngay sau hôm đó, tin tức Trần Thiện Thanh Bảo lớp 10B crush trùm trường Bùi Thế Anh nhanh chóng được lan khắp trường. Ai ai cũng cười nhạo bảo em ngu ngốc, đi thích một người mà chẳng bao giờ có thể chạm tới. Những lời nói độc địa không ngừng chỉa thẳng vào Thanh Bảo, nhưng em đâu quan tâm. Chẳng phải Thế Anh đã đồng ý làm người yêu em rồi đó sao? Thanh Bảo chỉ cần như thôi là đủ, những đả kích kia em quen rồi.

Tiếc là Thế Anh không cho em tiết lộ việc hai người quen nhau, mà Thanh Bảo nghe lời hắn tất nên không giấu nhẹm đi. Có chút buồn nhưng không sao. Bảo cũng sợ nói ra mọi người lại kì thị Thế Anh của em lại khổ nữa.

Làm gì em cũng được, xin đừng làm đau người em yêu.

"Này, về lớp đi.", Thế Anh bực bội nhìn cái đuôi đang lẽo đẽo sau lưng mình đến tận lớp. Rõ ràng phòng học khối 10 ở dãy đối diện bên kia.

"Hì hì, em muốn ngắm Thế Anh một lúc nữa.", Thanh Bảo nở nụ cười tươi rói, muốn tiến đến khoác tay hắn.

"Đừng có đụng tôi.", Thế Anh giật mình trước hành động thân mật của Thanh Bảo. Nhanh chóng gạt mạnh tay em ra khỏi người hắn.

Nụ cười trên mặt Bảo nhanh chóng cứng đờ, em có thể nghe tiếng cười nhạo của mọi người xung quanh. Thanh Bảo cúi đầu xuống, vẻ ũ rũ lập tức hiện rõ.

Mà Thế Anh thấy em như thế liền nhanh chóng chữa cháy. Cất giọng nhỏ nhẹ dỗ dành chỉ đủ cho Bảo nghe.

"Tôi xin lỗi nhưng thân mật quá sẽ bị mọi người phát hiện đấy. Ngoan, về lớp đi, ra về gặp tôi sau trường. Nhé?"

Nghe thấy lời dỗ ngon ngọt của hắn, Thanh Bảo liền trở nên phấn chấn trở lại, nụ cười đáng yêu khi nãy lại giương trên môi. Thanh Bảo ngoan ngoãn gật gật, nói chuyện ngọt ngào nhất có thể.

"Em xin lỗi Thế Anh ạ, do em hưng phấn quá độ. Em về lớp theo lời Thế Anh liền đây. Bye bye!"

Thanh Bảo nói xong liền quay người vui vẻ đi về lớp, đi được một đoạn còn ngoái nhìn nhìn hắn, nhưng tiếc là hắn đã vào lớp mất tiêu. Ngắm Thế Anh chưa bao giờ là đủ đối với em cả, Thanh Bảo nguyện nhắm nhìn yêu thương của mình cả đời. Nghĩ đến việc tan học sẽ được gặp riêng Thế Anh, nụ cười trên môi lại càng ngày lan rộng hơn nữa, đến nổi có thể nở ra hoa cũng không chừng. Thanh Bảo mang tâm trạng vui vẻ quay về lớp, tinh thần chống trọi với sự trêu chọc của bạn bè lại càng cao hơn một bậc.

Chịu đựng năm tiết học cuối cùng cũng kết thúc, đeo cặp trên vai, Thanh Bảo như tàu siêu tốc lập tức chạy thẳng ra sau trường. Chỉ cần tưởng tượng đến việc được ở cạnh Thế Anh, Thanh Bảo lại càng ước mình đến nhanh một chút để ở cạnh hắn lâu hơn. Hôm nay em định mời hắn đi ăn kem, ở quán yêu thích của Bảo. Nó thật ra cũng chỉ là loại kem bình dân thôi, so với mấy món thượng hạng mà Thế Anh từng ăn thì chẳng là gì. Nhưng em đã từng nghe người ta nói, chẳng phải những thứ thứ đơn giản trong cuộc sống sẽ khiến tình yêu ngày càng sâu sắc hơn sao? Nhìn vài tờ liền lẻ tẻ trong tay mình, Thanh Bảo quyết tâm kéo Thế Anh đi ăn kem cho bằng được. Bảo sẽ chọn kem dâu cho mình, còn socola cho Thế Anh, em biết Thế Anh thích vị socola lắm. Sở thích của hắn, Thanh Bảo đã sớm thuộc lòng trong đầu rồi.

Tỉnh lại đi em à, cuộc đời em không bừng sáng như truyện cổ tích đâu em ơi...

Bụp

Bốp

"Haha thằng này oắt này thích Thế Anh cơ đấy."

"Mày nghĩ mày là ai vậy thằng bệnh hoạn?"

"Đánh cho nó chừa đi bây, hah."

Đau quá...

"Ê trong tay nó có tiền kìa, lấy đi!"

Đừng...

"Á à còn cứng đầu không chịu đưa nữa hả?", tên to con khối 12 đạp mạnh lên tay Thanh Bảo, vết giày đầy bùn đất nhanh chóng in hằn lên đôi tay gầy guộc của em, để lại vết bầm tím đến ghê người.

Đừng, tôi còn chưa mua kem cho Thế Anh...

"Đánh vậy đủ rồi, nó chết bây giờ. Đi về thôi."

Nói rồi đám người nhanh chóng bỏ đi, để lại Thanh Bảo hết sức lực nằm nhoài trên bãi đất. Học sinh lần lượt cười đùa bước ra về, đàn chim xếp thành hàng bay về tổ, gió nhẹ nhàng đung đưa chơi đùa với tán lá, ánh nắng hoàng hôn vô tình phủ lên người em một lớp vàng óng. Tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách bình thường, duy chỉ có Thanh Bảo nằm đấy, trơ trọi chịu cơn đau kinh hoàng từ khắp cơ thể.

Em nhìn đi, đến ngọn cỏ dại còn có cuộc sống yên bình hơn cả em.

Chịu đựng cơn đau từ cánh tay, Thanh Bảo run rẩy chống tay ngồi dậy. Ngay lồng ngực lập tức truyền đến cơn đau nhói, xé nát tim phổi. Thanh Bảo che miệng ho dữ dội, mỗi tiếng ho cứ ngỡ như một phần nội tạng trong người quặn thắt lại. Nhìn trong lòng bàn tay đã đầy máu tươi, Thanh Bảo chỉ có thể cười đến bất lực.

"So ra thì màu của máu cũng giống với màu trái dâu ấy chứ."

Cầm lấy chiếc cặp đã bị quăng ở góc xó, Thanh Bảo xiêu vẹo lết cơ thể tán ươm về đến nhà. Em làm gì dám đi cửa chính, mẹ biết thì lại khổ. Thanh Bảo trèo từ cửa sổ lên phòng mình, ngã người xuống giường, cảm thấy bản thân về được tới nhà đã là một kỳ tích.

Bước vào phòng cởi đồ ra, còn phải nói gì nữa, cả người Thanh Bảo chỗ nào cũng bầm tìm, rướm cả máu. Nhìn bản thân thảm hại của mình trong gương, Thanh Bảo thầm thở dài.

"Chắc ngày mai phải mặc thêm áo khoác rồi."

Tắm xong đã là một quá trình, Thanh Bảo mệt mỏi ngã uỵch xuống giường, ngay sau đó tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, thấy người gửi là Thế Anh, Thanh Bảo nhanh chóng hớn hở mở hòm thư. Nhìn cứ như cơn đau từ nãy đến giờ không phải trên người em vậy.

"Xin lỗi Bảo nhé, lúc nãy tôi có việc bận nên không gặp Bảo được. Hôm khác tôi bù cho nhé!"

"Cho hỏi là Thanh Bảo của tôi đã về đến nhà chưa nhỉ?"

Đọc dòng tin nhắn Thế Anh gửi cho, trong lòng Thanh Bảo liền dâng lên một cổ ấm áp đến nóng bừng. Từ trước đến giờ, hiếm có ai đối với Bảo với cảm xúc ngọt ngào, nhẹ nhàng như thế. Chỉ có Thế Anh...mới đối xứ với em như thế thôi.

"Em về nhà rồi Thế Anh ơi. Thế Anh bận nên không sao đâu ạ. Hôm khác mình đi chơi cũng được."

"Ừm, vậy thôi nhé. Tranh thủ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi."

"Dạ, tuân lệnh Thế Anh!!!"

Thanh Bảo nhịn không được mà lăn qua lăn lại trên giường như thằng dở, miệng không ngừng cười đến xán lạn. Cơn đau cứ như được Thế Anh nhẹ nhàng xoa dịu từng chút một vậy.

Thế Anh của Trần Thiện Thanh Bảo, Thế Anh của Thanh Bảo, Thế Anh của em. Em yêu Thế Anh nhất!

Những ngày sau đó, Thanh Bảo vẫn như thường lệ bám theo sau lưng Thế Anh. Mới đó thôi, hai người đã quen nhau được hơn một tháng. Cho dù trong mắt người khác, Thanh Bảo giống như một tên biến thái lẽo đẽo theo Thế Anh nhưng em vẫn rất vui vẻ, trông không hề để tâm đến mấy lời nói nặng nề ngoài kia. Vì ít nhất đã có Thế Anh bên cạnh em rồi, chỉ cần như thế thôi là đủ.

Hôm trước Thanh Bảo vô tình nghe Thế Anh than phiền rằng đồ ăn ở căn tin không hợp khẩu vị, vì thế nên dạo này hắn hay cau có bực dọc lắm. Thanh Bảo thấy thế liền quyết tâm sẽ làm cơm hộp cho hắn. Sáng sớm tinh mơ, Thanh Bảo đã sớm ở trong bếp để làm cơm. Sơn hào hải vị thì Thanh Bảo không có nên em sẽ làm những món mà em làm giỏi nhất.

Loay hoay một buổi trong bếp, nhìn thành quả là một hộp cơm đầy đủ chất dinh dưỡng. Nào là cơm, trứng, thịt lát và đậu que. Nhìn lại quá trình không mấy dễ dàng lúc nãy, Thanh Bảo không khỏi phổng mũi tự hào. Lại càng trông chờ vào vẻ mặt của Thế Anh khi ăn cơm. Biết đồ ăn ở căn tin khô và cứng quá nên Thanh Bảo đặc biệt sơ chế cho mọi thứ đủ mềm và chín tới. Một hộp cơm hộp hoàn hảo dành cho người yêu buổi sáng đã ra lò.

Sau khi nghe tiếng chuông ra chơi, Thanh Bảo ba chân bốn cẳng phi ngay đến lớp của Thế Anh, vô cùng quen thuộc mà bước vào kéo ghế ngồi cạnh hắn. Mà đám bạn trong lớp hắn trêu chọc từ ngày đầu đến giờ cũng thành quen. Thấy Thanh Bảo bước vào thì cũng chỉ quăng cho em một ánh mắt khinh bỉ rồi né xa ra chỗ khác.

"Gì đây hả Bảo?", Thế Anh hơi cau mày nhìn hộp cơm màu vàng nhạt trước mắt.

"Cơm hộp đó anh, em biết Thế Anh không thích cơm căn tin nên em đặc biệt chuẩn bị cho Thế Anh ạ."

"Vậy sao...", Thế Anh nhẹ nhàng thả ra một câu, đầy sự nghi hoặc.

"Thế Anh mau ăn thử đi.", Thanh Bảo đưa ánh mắt lấp lánh đầy mong chờ nhìn hắn.

Mà Thế Anh bị Thanh Bảo nhìn đến phát phiền, liền miễn cưỡng mở hộp cơm ra. Dưới đáy mắt chứa tia chán ghét khó phát hiện.
Vừa mở nắp ra, một làn khói nóng phả vào mặt hắn, nhìn thức ăn được bày trí gọn gàng trước mắt. Thế Anh múc một muỗng, đưa vào miệng.

Nhìn Thế Anh nhai nhai miệng, Thanh Bảo có chút hồi hộp nhìn hắn. Dựa theo miệng em nếm thử thì rất ok, nhưng còn phụ thuộc vào khẩu vị của Thế Anh nữa, lỡ mặn quá rồi sao...

"Ngon lắm.", Thế Anh nuốt muỗng cơm kia xuống bụng, nở một nụ cười tiêu chuẩn nhìn Thanh Bảo.

"Cảm ơn Bảo nhé!"

Nghe được lời cảm ơn từ Thế Anh, trong đầu Thanh Bảo liền có pháo hoa bắn lên từng đợt. Hạnh phúc dâng trào muốn vượt ra khỏi người. Thanh Bảo cười tươi nhìn hắn.

"Dạ!"

"Vậy ngày nào em cũng sẽ làm cho Thế Anh ăn hết!"

.
.
.

"Nghe bảo đây là cơm dành cho Thế Anh hả?"

Tên to con lớp 12 lần trước cầm hộp màu vàng nhạt trong tay, săm soi đủ kiểu sau đó vứt xuống gạch, chân còn đạp vài cái. Chiếc hộp nhựa mỏng manh nhanh chóng nát bét, phần thức ăn bên trong liền tràn ra ngoài, lẫn với đất cát thành một đống lộn xộn.

Mà Thanh Bảo giờ đây chỉ có thể nằm bất lực chịu đòn từ những tên khác. Nhìn chính công sức dậy sớm của mình để chuẩn bị, tim Thanh Bảo chỉ muốn vỡ nát. Còn một điều khiến em lo lắng hơn nữa, là hôm nay còn gì để cho Thế Anh ăn đây? Thanh Bảo không muốn nhìn thấy hắn lại đổ bệnh vì nhịn ăn đâu.

Đang muốn ánh mắt cầu cứu các bạn học khác thì Thanh Bảo liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đó là giọng của Thế Anh. Hiện tại cậu đang trong một con hẻm trước cổng trường, mà trùng hợp là Thế Anh đang đến trường lại đi qua con hẻm ấy. Ngay lúc ánh mắt cả hai chạm nhau, Thanh Bảo liền ra sức cầu cứu hắn.

"Thế...Anh, Thế Anh ơi...", Thanh Bảo run rẩy cố gắng gọi hắn.

Cứu em, cứu em, để em có thể về nhà sửa lại phần cơm cho anh...

Nhưng đối mặt với lời thỉnh cầu từ Thanh Bảo, Thế Anh chỉ liếc nhẹ một, mặt không cảm xúc xoay người bước đi. Phía sau liền có một cô gái chạy đến đi song song với hắn, hình như là hot girl của trường. Không hiểu sao hình ảnh đấy, Thanh Bảo lại thấy đẹp đôi đến lạ. Giờ thì hiểu rồi, so với một thằng con trai như mình, Thế Anh xứng đáng bên những bông hoa xinh đẹp hơn ngoài kia, bụi cỏ dại như em làm sao có thể sánh bằng.

Em quên rồi sao? So với em, cỏ dại còn có cuộc sống thoải mái hơn kia kìa.

Chỉ cách nhau một lằn vạch ngăn cách, nhưng Thanh Bảo lại có cảm giác rằng giữa em và hắn là đường thẳng song song, mãi sẽ không thể chạm nhau được. Thế Anh là người con trai có gia thế, có thành tích và nhan sắc, còn em, Trần Thiện Thanh Bảo chỉ xuất thân bình dân, không có gì gọi là tự hào. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, em có tư cách gì ở bên Thế Anh đây?

Không ai có thể khiến em đau đớn hơn ngoài việc chính em tự dày vò tâm can của mình.

Cũng may là bác bảo vệ nhanh chóng phát hiện rồi chạy đến, bọn kia nhanh chân chạy mất nên không bắt lại được. Bác bão vệ liền đưa Thanh Bảo vào phòng y tế, trong lúc di chuyển, Thanh Bảo có ngoái lại nhìn hộp cơm nát bét yên vị nằm trên đất. Thanh Bảo thầm nghĩ, liệu số phận em có giống như nó không? Ra đời được trang bị đầy đủ mọi thứ, rồi đợi đến lúc nào đó để người ta dẫm đạp lên, cho đến hơi thở cuối cùng.

Ngồi trong phòng y tế, Thanh Bảo ngẩn ngơ mặc cô ý tá xử lí kế bên, miệng không ngừng càm ràm bọn ôn dịch kia quá ác độc. Bị bọn chúng đánh riết thành quen, cùng lắm là tổn thương nội tạng, giảm tuổi thọ vài năm thôi, không sao.

Sau khi băng bó xong, cô y tá dặn Thanh Bảo nằm đấy nghỉ ngơi rồi nhanh chóng ra ngoài. Thanh Bảo nằm đấy hướng mắt nhìn trần nhà, đợi đến khi nhìn sắp thủng trần rồi thì có chút buồn ngủ. Mắt sắp díu lại với nhau thì bóng người quen thuộc xuất hiện trong khe mắt Thanh Bảo. Nhìn thấy đó là Thế Anh, em nhanh chóng ngồi bật dậy, vì thế mà động đến vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng.

"Nằm xuống đi, chạm đến vết thương bây giờ.", Thế Anh vừa nói vừa đỡ Thanh Bảo nằm xuống. Giọng trầm ngày thường cũng trở nên nhỏ nhẹ hẳn.

"Thế Anh...", Thanh Bảo nhìn hắn, đột nhiên không biết phải nói gì, thế là bốn mắt nhìn nhau. Một khoảng im lặng được trải ra.

"Xin lỗi, Bảo.", Thế Anh mở miệng.

"Thế Anh xin lỗi em là vì chuyện gì?"

"Vì chuyện lúc nãy, tôi không giúp được em."

Thanh Bảo im lặng lắng nghe hắn nói, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Em hiểu mà, Thế Anh không muốn gặp phiền phức."

"Mà cũng tốt, em chịu đòn cũng thành quen rồi. Thế Anh không giúp em cũng đúng, lỡ đồn ra lại xấu mặt Thế Anh.",

Giọng Thanh Bảo lúc này nhẹ như lông hồng, lời nói lại khiến người khác đau lòng không thôi. Một đứa trẻ hiểu chuyện luôn là đứa trẻ chịu thiệt thòi. Thế Anh nghe em nói thì im lặng, cúi người ôm chầm lấy em. Trước sự ngỡ ngàng của Thanh Bảo, Thế Anh khàn khàn nói.

"Tôi xin lỗi, là do tôi không tốt. Bảo, tôi sẽ không em chịu thiệt thòi như thế nữa."

Thật ra Thanh Bảo cũng không có ý giận dỗi gì Thế Anh đâu, em biết bổn phận của mình thế nào mà. Thanh Bảo cũng vòng tay ôm lấy hắn, miệng cười cười đáp.

"Em biết rồi, em biết Thế Anh thương em mà."

Thế Anh buông Bảo ra, vẻ mặt như vị trưởng bối cốc nhẹ vào đầu Thanh Bảo một cái, nghiêm giọng dạy dỗ.

"Em đấy, sao này bọn chúng có ức hiếp thì phải cố phản kháng lại rồi báo cho tôi nghe chưa. Tôi sẽ xử bọn chúng.", hắn nói xong còn giơ nắm đấm lên thể hiện uy quyền.

Thanh Bảo nhìn thấy một màn hơi trẻ con của hắn thì bậc cười, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, dụi dụi cặp mắt hơi hơi đỏ nói.

"Dạ, em sẽ không chịu đựng nữa."

Em sẽ cố gắng vì Thế Anh.

Kể từ ngày hôm đó đến nay cũng đã tròn ba tháng, sau lần ấy đám con trai kia cũng không còn bắt nạt Thanh Bảo nữa, lâu lâu chỉ buông lời lăng mạ em mà thôi, mà mấy lời nặng nhẹ ấy thì nhằm nhò gì với cái tính bướng của Thanh Bảo.

Thanh Bảo với tâm trạng phấn khởi nhảy chân sáo đi đến lớp của Thế Anh, hôm nay là kỷ niệm ba tháng bọn họ quen nhau. Trong ba tháng đó, Thanh Bảo cũng có một số thành tựu trong chuyện tình cảm luôn đó nha, chẳng hạn như Thế Anh đã nắm tay nè, rồi hôn vào má Thanh Bảo nữa. Dù không có công khai nhưng đối với em, như thế đã là quá mãn nguyện với một kiếp làm người rồi.

Nhưng khi bước vào, cảnh tượng
trước mắt đã khiến Thanh Bảo bay luôn niềm vui. Hình ảnh trong mắt Thanh Bảo là Thế Anh đã ngồi cạnh hot girl trường, ghê gớm hơn là cô ta dựa hẳn vào người Thế Anh, trông không khác gì một cặp đôi mới quen hết.

Dựa vào người em còn chưa dám nữa...

Thanh Bảo cảm giác máu trong cơ thể đã dồn hẳn lên não, một màn trước mắt khiến em không nhịn được nữa, Thế Anh là người yêu của em, không phải của cô ta. Thanh Bảo hùng hổ bước đến, giận dữ nắm lấy vai cô hot girl kéo ra khỏi người Thế Anh. Động tĩnh lớn cộng với tiếng hét giật mình của cô ta đã thành công thu hút sự chú ý của cả lớp. Trước mắt họ đây là chuyện tình tay ba hả?

"Nè! Cậu làm gì vậy hả?", cô hot girl bực tức đứng dậy, tên nào phá hỏng chuyện tốt của cô.

"Chị phải tự hỏi bản thân mình đi chứ? Ban ngày ban mặt ve vãn bồ người ta là sao đây?"

"Cái gì mà ve vãn?"

"Chị dựa sát vào người Thế Anh như thế không ve vãn thì là gì?"

"Ơ cậu là gì mà quản tôi? Người yêu của Thế Anh chắc?", cô ả hơn thua đối đáp lại với Thanh Bảo.

"Ừ, tôi là người yêu của Thế Anh. Trông chị ra dáng tiểu tam dữ lắm rồi đấy!", vì tức giận nên Thanh Bảo đã thẳng thừng nói ra.

"Bảo, chú ý từ ngữ đi.", Thế Anh ngồi đó nghe cậu bộc bạch liền không chịu được, gằn giọng một tiếng đe doạ Thanh Bảo.

Lúc này Thanh Bảo đã bị cơn giận lấn át lí trí rồi, làm gì còn như thường ngày ngoan ngoãn nữa đâu. Xin thề nhé, với Thế Anh em còn ngoan được, chứ loại con gái có tương lai như này thì mơ!

"Xem ra nhóc đây ảo tưởng quá nhỉ? Đừng tưởng mọi người đồn thổi rồi nhận vơ."

"Vơ cái đéo gì!? Đây có sao nói vậy, là người yêu đấy, ghen tỵ tôi coi?", Thanh Bảo được thế lại càng hăng, căng mồm đấu với cô ta.

Lúc này, mọi người đã tụ tập ngoài cửa chật kín để hóng hớt. Đặc biệt là sự nhận là người yêu Thế Anh của Thanh Bảo nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, xem ra trước giờ đồn thì ra là thật. Trùm trường Bùi Thế Anh té ra lại có sở thích như thế đấy.

Mà người im từ nãy đến giờ là Thế Anh, gân xanh đã nổi đầy trên trán, tay hắn nắm chặt. Đột nhiên tiếng lật bàn khiến mọi tiếng cãi vã bổng trở nên im bặt. Thế Anh gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

"NÓI ĐỦ HẾT CHƯA?"

Thấy Thế Anh tức giận, đám hóng hớt nhanh chóng xách dẹp tản ra hết để lánh nạn, để lại không gian yên tĩnh cho ba người.

Mà Thanh Bảo nghe tiếng hét của Thế Anh mới hoàn hồn lại, chết rồi, nãy giờ mất khống chế mà nói vài chuyện không nên nói rồi. Thanh Bảo đột nhiên thấy lạnh sống lưng, e dè quay sang nhìn hắn.

"Thế Anh em-"

"CÚT VỀ LỚP.", Thế Anh cắt ngang lời cô hot girl nói.

Mà cô ta lần đầu thấy vẻ mặt đáng sợ của Thế Anh liền không nhịn được mà bật khóc, vội vã chạy về lớp mình. Phòng học nhanh chóng lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần lạch cạch vang lên và tiếng thở lo sợ của Thanh Bảo.

"Cậu biết cậu vừa nói gì không Trần Thiện Thanh Bảo?", Thế Anh ngước mắt nhìn em, ánh mắt đỏ rực giận dữ.

"Em...", Thanh Bảo lúc này thật sự hoảng lắm rồi, Thế Anh mà xưng hô rồi gọi thẳng họ tên Bảo ra thì chứng tỏ hắn đang CỰC KÌ tức giận, Thanh Bảo nắm chặt lấy góc áo, dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập lớn đến mức nào.

"Về lớp đi..."

"Thế Anh ơi, em xin lỗi..."

"Về lớp trước khi tôi đánh chết cậu."

"Được được, em về ngay. Thế Anh đừng giận nữa nhé."

Thanh Bảo nhanh chóng chạy về lớp mình, trên trán đã rịn đầy mồ hôi. Ngồi ổn định trong lớp, dư âm từ ban nãy vẫn còn đeo bám trên người Thanh Bảo. Lần này thì chết em thật rồi, Thế Anh đã giận đến mức muốn nổ khói trên đầu. Cũng tại cái miệng ngu ngốc của Thanh Bảo mà ra hết.

Ngồi tròn lớp vò đầu bức tai một hồi, Thanh Bảo quyết định khi ra về sẽ tìm Thế Anh xin lỗi một lần nữa. Hoạ em gây ra thì em sẽ tự gánh chịu, không sao cả, không sao cả. Thanh Bảo tự trấn an bản thân mình như thế.

Tiếng chuông vừa reo, Thanh Bảo nhanh chóng dọn sách vở, định bụng sẽ đi tìm Thế Anh để xin lỗi. Nhưng khi bước ra lớp được vài bước, một đám con trai nhanh chóng bao vây lấy em, toàn là những gương mặt quen thuộc đã từng bắt nạt Thanh Bảo lúc trước, nhưng lần này không biết chuyện gì mà còn đông hơn. Thanh Bảo thầm nghĩ không ổn liền quay đầu bỏ chạy, đám kia cũng nhanh chóng đuổi theo.

Trong đầu Thanh Bảo bây giờ chỉ duy nhất một cái tên, đó chính là Bùi Thế Anh. Thanh Bảo không thể chạy mãi chạy mãi như thế này được, sớm muộn gì em cũng sẽ bị bắt lại. Chạy lên lớp Thế Anh nhưng không thấy hắn đâu, em chỉ còn cách cắm mặt chạy tiếp. Đang chạy thì Thanh Bảo cảm thấy trước mắt đảo lộn, có người đã gạt chân Bảo. Thanh Bảo ngã nhào xuống đất, đám kia cũng đã chạy tới, Thanh Bảo thần nhủ trong lòng.

Mong điều này hãy làm ơn trôi qua thật nhanh

Làm ơn...

Bọn chúng lôi Thang Bảo đến nhà vệ sinh, chúng đè đầu em xuống bồn rửa mặt, mở vòi nước rồi ấn đầu em xuống. Chúng đợi khi em hết hơi dãy dụa trong nước thì kéo đầu em lên, sau đó một lần nữa ấn xuống. Quá trình đó liên tục lặp lại trong hơn 10 phút. 10 phút địa ngục ấy làm Thanh Bảo cứ ngỡ bản thân đã chết rồi cơ. Nhìn gương mặt em trắng xanh vì lạnh vì thiếu khí, bọn chúng cười một cách nham nhở. Đẩy ngã Thang Bảo xuống nền, lần này bọn chúng nâng cấp dùng hẳn mã tấu để thi hành.

Từng cú nện vào, Thanh Bảo sợ rằng cơ thể của mình sẽ nhanh chóng nát ươm như đống thịt nhầy. Máu cũng đã thấm ướt một mảng, dần lan rộng ra sàn. Trong lúc chịu đựng, em đã nhớ lại lời dặn của Thế Anh, nói rằng em phải cố gắng kháng cự để chạy báo cho hắn, đúng vậy, phải cố gắng lên. Thanh Bảo bắt lấy chân của tên trước mặt, dứt khoát cắn mạnh vào, chỉ kịp nghe tiếng hét như heo bị chọc tiết của hắn, một mùi gỉ sét tanh nồng nhanh chóng ngập trong miệng, Thanh Bảo không rõ đấy là máu của em hay của tên đó.

Nhân cơ hội bọn chúng sơ sẩy, Thanh Bảo lật đật ngồi dậy nhằm muốn thoát khỏi đây. Nhưng ông trời lại bỏ quên em mất rồi, chân phải của em vị chịu tổn thương trở nên đau nhói. Chỉ mới chạy được vài bước, Thanh Bảo đã đau đớn ngã khuỵu xuống.

Phải rồi, kết quả từ đầu đã định. Em chỉ có một mình, làm sao chống lại đám người bọn họ chứ.

Em xin lỗi Thế Anh, em vẫn còn yếu quá

Bọn chúng nhanh chóng lôi em lại, tức giận đá vào bụng Thanh Bảo vài cái.

"Nằm yên để bọn tao đánh đi, cùng lắm chỉ nằm viện chứ không chết."

"À cũng đừng đợi chờ Thế Anh làm gì."

"Bây giờ mà gặp nó, coi chừng nó đánh chết mày luôn không chừng."

"K-không...Thế Anh...sẽ...sẽ không làm thế...", Thanh Bảo gắng gượng nói.

Mà tên kia nghe Thanh Bảo nói như đang kể chuyện cười, miệng cười haha một tiếng.

"Thằng này, mày vẫn còn nghĩ Thế Anh thật sự thích mày à?"

"Thôi cũng lỡ rồi, thôi nói cho mày nghe luôn."

"Thật ra tao là bề dưới của Thế Anh, vụ nó đồng ý quen mày bọn này cũng biết rồi.",tên đó cúi đầu xuống, đưa vẻ mặt nham nhở lại gần Thanh Bảo. Những điều hắn nói kế tiếp khiến Thanh Bảo như chết lặng.

"Mày nghĩ bọn tao rãnh rỗi đi đánh mày chơi như thế à? Là do Thế Anh đã kêu bọn tao đánh mày đấy. Bất ngờ chưa nào."

Thanh Bảo kinh ngạc trợn to mắt, trong lồng ngực dường như nghe tiếng vỡ lộp độp đến tan nát. Lần đánh sau sân trường Thế Anh bảo bận, vụ ở hẻm Thế Anh làm lơ không thèm cứu giúp. Xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, Thanh Bảo cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

Thế Anh ơi, cuối cùng em như một thứ tiêu khiển cho anh hay sao?

Em đau lắm, em muốn chết lắm rồi. Anh biết không?

Dường như những trận đánh của bọn kia cũng không đau bằng sự thật trước mắt này. Rốt cuộc từ đầu đến giờ, Thanh Bảo đang trông chờ vào điều gì? Một tình yêu đẹp như truyện cổ tích? Chẳng phải tất cả đều là giả tạo sao?

Ngẫm nghĩ lại trong ba tháng qua, mọi thứ cứ như cuộn băng mà trôi chảy trong đầu Thang Bảo. Nào là cái ngày tỏ tình dưới hoàng hôn, lần Thế Anh ôm em vào lòng, rồi Thế Anh nắm tay em đi chơi, hôn má em cổ vũ trong mùa thi. Tất cả lần lượt tái hiện lại cứ như một thước phim tua chậm.

Thì ra trước giờ không có truyện cổ tích nào ở đây cả, chỉ có bi kịch. Em chỉ là diễn viên trong chính cuộc đời của mình, sống thì có, tình thì không.

Đám người kia bỏ đi từ lúc nào, Thanh Bảo không quan tâm. Em co người lại, bày ra tư thế tự bảo bọc chính mình, bắt đầu nhớ lại mỗi thứ. Mặc kệ cho các vết thương đang cào cấu, dằng xé cơ thể, em vẫn trầm mình nằm đấy. Vì trái tim em đã có một vết thương, vết thương chí mạng từ chính người mà Thanh Bảo yêu nhất.

Bùi Thế Anh.

Một bóng đen phủ lên cơ thể yếu ớt của Thanh Bảo, từ đầu đến cuối người nọ không nói gì. Chỉ đứng dựa vào tường, tận hưởng mùi thuốc lá trong tay. Người đó không ai khác chính là Thế Anh. Khoảng một lúc sau, hắn bước đến đỡ Thanh Bảo ngồi dựa vào tường, tay dùng đồ sơ cứu y tế đem theo sơ cứ cho Bảo. Mà Thanh Bảo từ đầu đến cuối không nói một lời nào, ánh mắt vẩn đục thất thần nhìn vào không trung. Dường như đang chìm vào một thế giới nào đó.
Một lúc sau, Thanh Bảo lên tiếng, em chợt nhận ra giọng mình đang run rẩy đến cực điểm.

"Bùi...Thế Anh..."

"Biết hết mọi chuyện rồi à?", Thế Anh vừa nói vừa dùng oxi già nhỏ giọt lên vết thương trên tay Thanh Bảo.

Chỉ nghe tiếng rít từ kẻ răng Thanh Bảo, sau đó là tiếng thở dốc. Một lúc sau, Thanh Bảo khó khăn mở lời.

"Anh...đáng chết lắm..."

"Ừ... nhưng em không thể giết được tôi."

Thanh Bảo nhếch mép cười khinh bỉ, đúng, cơ thể vô dụng này.

"Em không nỡ đâu...chắc chắn luôn."

Hận anh, nhưng không thể ngừng yêu anh.

Thanh Bảo bỗng thấy mặt mình ươn ướt, thì ra là em đang khóc. Từ trước đến nay, dù bị đánh đến mất nửa cái mạng, Thanh Bảo cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ có ở bên Thế Anh, mới có một Thanh Bảo rơi nước mắt đến ướt mặt, có một Thanh Bảo sẵn sàng làm tất cả. Và cả một Trần Thiện Thanh Bảo đang tan vỡ vì hắn.

Em yếu đuối nhưng lại rất mạnh mẽ.

"Bùi Thế Anh."

"Coi em như thú vui tiêu khiển cũng là một cách anh quan tâm em hả anh ơi?"

Thanh Bảo hướng ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, cho dù đang ở tình huống yếu ớt nhất, ánh mắt ấy vẫn sáng ngời như thế, sáng hơn cả ánh mắt trời.

Bùi Thế Anh nghĩ như thế.

Hắn cũng không trả lời, nhẹ nhàng khoác áo ngoài lên người Thanh Bảo, dứt khoát bế em lên rồi bước ra ngoài.

Giờ đã hơn năm giờ chiều, mặt trời đang đến ngưỡng cửa của chân trời. Ánh nắng vàng chiếu thẳng vào hướng cả hai đi ra. Thanh Bảo trong vô thức nhíu mày vì ánh nắng, cả người mệt mỏi nép vào người Thế Anh. Thanh Bảo nhắm mắt, miệng lầm bầm.

"Anh lại muốn dày vò em theo cách nào nữa đây?"

Thế Anh không trả lời, bế cậu hướng đến cổng. Ánh chiều tà một lần nữa khắc hoạ hình bóng cả hai xuống đường.

Trần Thiện Thanh Bảo gặp Bùi Thế Anh vào một buổi hoàng hôn, tỏ tình Thế Anh cũng trong một buổi hoàng hôn. Tương lai cũng bắt đầu vào một buổi chiều tà y đúc.

Thanh Bảo rúc sâu vào lòng ngực Thế Anh hơn nữa, mùi hương nam tính khiến em lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Thanh Bảo thầm nghĩ.

"Thôi thì tận hưởng vài điều ấm áp này cái đã, khi nào chết rồi buông bỏ cũng không muộn."

• • •
__________________________________

- kỉ lục mới của ResieAnges, viết chap dài nhất với 6k2 từ ^^

- viết xong short này, tui cảm giác huyết áp của mình tăng lên mấy bậc.

- không biết có đúng theo plot mà bạn kia đưa ra không nữa, tại t thấy nó ngược nhảm vải.

- xin hứa sẽ không viết về blhđ nữa👍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro