A Jung's Heart [Chap 5], Jeti | PG-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Ngày hôm sau Jessica đang trong giờ nghỉ ăn trưa với món thường nhật là sandwich bít tết bò. Vì không ưa món cá cho lắm nên cô có thói quen chuẩn bị sẵn đồ ăn trưa cho mình. Ăn được khoảng một nửa cô nghi ngờ có thứ gì đó là lạ trong đấy. Cô cảm thấy đau thắt trong bụng và vị chua cứ thôi thúc chực chờ trào ra ngoài. Nhưng trước khi kịp đứng dậy thì cô đã nôn ra khắp sàn nhà. Ép chặt hai tay và khụy gối xuống cô cố gắng ngăn cơn buồn nôn đang dâng lên. Năm phút sau, khi dạ dày trống rỗng của cô đã yên ổn, cô nhận ra sự hiện diện của một người đứng cách đó không xa. Tiffany đặt xuống một chai nhỏ ipecac (một loại thuốc chống nôn).

“Cậu sẽ phải dọn dẹp nó đấy.”

“Cậu ...”

“Chổi lau và xô ở đằng kia.” Tiffany chỉ dẫn tận tình.

XXXXXXXXXX

Hôm sau đó Michelle vẫn còn bàng hoàng vì những gì đã xảy ra “Chị không tin là em đã làm vậy đấy ."

“Cô ta nên biết tốt hơn hết là đừng có chọc giận em.” Họ đang đứng trước tủ đồ để chuẩn bị cho ngày làm việc mới.

“Em không sợ nếu như Jessica sẽ làm một cái gì đó để trả thù em sao?”

“Cô ấy không dám đâu.” Tiffany mở khóa và ngay lập tức bị chôn vùi dưới một đống khoảng 50 cái đầu cá. Tiffany chỉ đứng đó, quá sốc để có thể hét lên. Đồng phục và chiếc váy mới của cô đã ướt đẫm nước cá.

Michelle há hốc miệng. “Yeah, cô ấy tất nhiên không dám đâu.”

Cô xông vào nhà bếp và chộp lấy con dao của người mổ lợn. "Jessica!"

“Có chuyện gì vậy Tiffany?” Đó là tất cả những gì Jessica kịp thốt lên trước khi Tiffany bắt đầu rượt đuổi cô chạy quanh nhà bếp với con dao của mình.

XXXXXXXXXX

Chiều tối hôm đó Tiffany chờ Jessica bên ngoài nhà hàng.

“Tôi xin lỗi đã làm cậu bị thương.”

Jessica nhún vai. “Chỉ là một vết trầy ngoài da thôi không tệ lắm đâu.”

“Tôi ngửi thấy mùi tanh của cá suốt cả ngày hôm nay.”

“Mình ngửi thấy nó mỗi ngày đấy.”

“Ừ, nhưng cậu lại chẳng rút ra được bài học đau thương nào từ việc đó cả. Cậu không biết là tôi sẽ trả thù cậu sao?.”

“Tất nhiên, và sau đó mình sẽ trả đũa lại”

“Chắc chắn rồi.” Cô bắt đầu rời khỏi đó.

“Cậu luôn đi bộ về nhà một mình sao?”

“Thường là như vậy.”

“Mình có thể đi cùng cậu không?”

“Không”. Cô bước thật nhanh. Được vài bước thì Jessica đã đuổi kịp cô. Ngay lập tức cô chặn cô gái kia lại. “Tôi đã nói không muốn đi với cậu rồi.”

“Lương tâm mình không cho phép để một quý cô về nhà một mình.”

“Tôi có thể tự lo được.”

“Mình biết, xương sườn của mình thỉnh thoảng vẫn còn đau cơ mà.”

Tiffany không nhịn được, khẽ mỉm cười. Khi Jessica không hành động giống như một tên ngốc, cô ấy có vẻ rất hài hước. Tiffany nhún vai và lại bước đi. “Được thôi, tôi chẳng quan tâm.” Jessica bước bên cô và họ đi cạnh nhau trong im lặng.

đi bộ khoảng hai mươi phút thì cả hai đột ngột dừng lại bên ngoài một căn hộ nhỏ tường gạch dẫn vào lối đi .

“Đây là nhà tôi.” Cô nói và quay sang đối mặt với Jessica, sẵn sàng để đối phó với bất cứ hành động sàm sỡ nào của con người đối diện

Cô ấy gật đầu. “Chúc ngủ ngon Tiffany.” Jessica chỉ đơn giản quay đi và bước trở về con đường cũ mà họ vừa đến.

“Vậy thôi ư?" Tiffany ngạc nhiên nói. “Cậu không cố gắng để thuyết phục tôi mời cậu vào nhà à?”

“Không. Mình rất mệt, hơn nữa đã quá đủ khó khăn và rắc rối trong đêm nay rồi”. Và như thế, cô gái tóc vàng bước vào màn đêm, nhanh chóng đi xa khuất khỏi tầm mắt.

Tiffany đứng trong đêm hè nóng nực với những cảm xúc kì lạ đan xen lẫn lộn. Cô hết sức ngạc nhiên, nhưng thấy nhẹ nhõm phần nào, và một phần rất nhỏ trong cô là ... thất vọng.

Khẽ lắc đầu và vội vã bước vào nhà, cô cần tắm bằng nước nóng thật lâu để loại bỏ hết mùi tanh của cá.

XXXXXXXXXX

“Chị có nghĩ rằng cậu ấy sẽ ổn không?” Tiffany hỏi.

Michelle nhìn cô em gái khi họ lau dọn bàn và và đặt những chiếc ghế lên. Cô thừa hiểu cô ấy đang nói về chuyện gì. “Chị thật sự không biết. Nhưng chị hy vọng là vậy..”

“Các tin tức từ mặt trận về rất tệ, có quá nhiều trận chiến và người chết thì vô số; chị hy vọng cô ấy sẽ không sao.” Michelle nở một nụ cười ẩn ý. “Đừng bắt đầu với em, cô ta là một tên ngốc, em chỉ không muốn cô ta hoặc bất cứ ai khác bị giết thôi. Chẳng có gì là sai cả.” Cô nói đề phòng.

“Chị không nói vậy. Em biết đấy chúng ta có thể đến nhà thờ và cầu nguyện cho cô ấy trở về an toàn..”

“Việc đó sẽ có tác dụng sao?”

“Uhm, chuyện đó tất nhiên không hề đau đớn và nó mang một ý nghĩa tinh thần nào đó.”

Tiffany suy nghĩ. “Thôi được hãy làm vậy đi.”

XXXXXXXXXX

Jessica trở lại nhà hàng muộn hơn bốn ngày so với dự kiến. Tiffany đã bắt đầu phát điên lên vì lo lắng. Cô thậm chí đã kiểm tra tên của Jessica trong danh sách các nạn nhân tử nạn. Khi cô gái tóc vàng họ Jung bước vào, cô đang rất bực mình. Có hai miếng băng dán trên mặt cô ấy.

“Jessica cậu không sao chứ?” Khi Tiffany nhìn thấy Jessica, cô chạy đến và vòng tay ôm chầm lấy cô gái kia.

Jessica nhìn cô ngạc nhiên, cũng như Michelle và cha cô. “Mình ổn Tiffany.” Cô ấy nhìn xuống khuôn mặt Tiffany và nhận ra đôi mắt cô đã ươn ướt.

Cô gái lo lắng kia gật đầu và buông Jessica ra, nhanh chóng dụi mắt mình. “Chuyện gì đã xảy ra với mặt cậu vậy?” Cô bước đến, nhẹ nhàng chạm vào má cô ấy.

Khuôn mặt của Jessica đột nhiên nóng bừng lên dưới cái chạm nhẹ đó. Cô nở nụ cười trấn an Tiffany. “Oh chẳng có gì cả, một chiến binh Jin Young đã rất tử tế tặng cho mình vài vết sẹo dễ thương, vậy thôi .”

“Nhưng cậu không bị sao chứ?” Cô ấy gật đầu. “Chị em họ của cậu cũng vậy?”

Chợt Jessica có vẻ đau buồn. “Sooyoung và Hyoyeon đều ổn cả, mặc dù mọi thứ hầu như đã tạm lắng xuống. Nhưng không phải ai cũng may mắn. Bây giờ mình cần phải vào bếp đã.”

“Jessica nếu muốn cậu có thể nghỉ vài ngày ...”

Jessica khẽ nở nụ cười. “Một người nhà họ Jung luôn luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao. Bên cạnh đó mình thích được bận rộn...” Tiffany chỉ gật đầu và bước về phía sau.

Jessica ngồi tại bàn làm việc bình thường của mình đang chặt và cắt đầu cá. Tiffany có thể nhận thấy cô ấy đang có tâm trạng không tốt. Nụ cười thông minh nhưng ngốc nghếch hàng ngày đã biến mất và cô gái đối diện cô bây giờ trông có vẻ rất trầm tư. Bình thường, cô ấy sẽ trò chuyện rôm rả với nhân viên và Michelle, nhưng hôm nay cô gái đó chỉ im lặng. Tiffany không biết phải làm gì hay nói gì với Jessica, nhưng có vẻ như cô không thể để mặc cô ấy như vậy mãi được

“Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”

“Chắc chắn rồi.” Jessica lịch sự nói và cô ấy tiếp tục cắt cá mà không mất một nhịp.

“Có phải cậu đã giết ai đó?”

Cô gái tóc vàng dừng lại. Cô nhìn cô ấy với gương mặt lãnh đạm. “Sao cậu lại hỏi thế?”

Tiffany không chắc chắn. “Tôi không biết tôi chỉ đang tự hỏi vậy thôi. Cậu không cần phải trả lời nếu cậu không muốn..”

Gương mặt Jessica hoàn toàn vô cảm, nhưng Tiffany có thể nhận thấy sự mâu thuẫn trong đôi mắt đó. “Hai,” cô ấy nói khẽ và bắt đầu cắt một lần nữa. “Mình đã giết chết hai kẻ địch.”

“Cảm giác của cậu về điều đó?”

Cô ngừng làm một lần nữa. Jessica nhìn cô, nhưng biểu hiện lần này thoáng chút bối rối .“Cảm giác?

Mình chẳng cảm thấy gì cả.”

“Cậu đã giết hai người và cậu không cảm thấy gì sao?”

“Đúng thế, Tiffany. Mình cảm thấy có một sứ mạng cao cả khi ra mặt trận. Cảm thấy tự hào về khả năng chiến đấu cuả mình và thực tế là mình đang bảo vệ đất nước. Mình cảm thấy lo sợ và phấn khích mỗi khi lên kế hoạch và bước vào một cuộc chiến, thở phào nhẹ nhõm khi nó kết thúc và biết được cả mình lẫn đồng đội đều còn sống. Cảm thấy đau buồn khi biết một trong những đồng chí của mình đã ra đi. Cảm thấy hài lòng khi nhiệm vụ được hoàn thành hoặc thắng trận. Và cảm thấy niềm vui mỗi lúc nhìn thấy cánh cửa khi mình cùng đồng đội trở về nhà. Nhưng khi mình giết người, khi mình kết thúc cuộc đời của kẻ địch để hắn không thể làm hại mọi người, mình không cảm thấy gì hết. Mình không để cho bản thân trăn trở điều gì vì nếu làm vậy mình sẽ bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Và một khi đã suy nghĩ thì nó sẽ gặm nhấm mình. Và nếu điều đó xảy ra mình sẽ do dự trong việc thực hiện những gì phải làm và nếu như vậy mình không chỉ đặt mạng sống của mình mà của rất nhiều bạn bè khác nữa vào vòng nguy hiểm. Và mình sẽ không bao giờ làm thế, vì vậy mình đã dạy cho bản thân phải trở nên vô cảm.”

Jessica dừng lại và toàn bộ nhà bếp đều im lặng. Tất cả mọi người đã dừng lại để lắng nghe cô ấy. Cô nhặt con dao lên và bắt đầu làm cá.

“Mình xin lỗi.” Tiffany nói khẽ.

“Đừng xin lỗi. Điều này có làm thay đổi cách nhìn của cậu về mình không?” Tiffany chỉ gật đầu. “Làm cho cậu nghĩ mình như một kẻ giết người máu lạnh hả?”

“Không, mà là ngược lại.”

Jessica không hiểu rõ ý cô ấy nhưng trước khi cô kịp hỏi thì Tiffany đã đi lên tầng trên.

XXXXXXXXXX

Ngày hôm sau Tiffany đi vào nhà bếp với một hộp cơm trên tay.

“Cái gì đây?” Jessica nghi ngờ hỏi khi cô ấy đặt nó trước mặt cô.

“Hãy xem nó như một lời đề nghị hòa bình, mình biết chúng ta không thể có hòa bình với quốc gia Jinyoung nhưng mình muốn ngừng cuộc chiến đấu giữa hai chúng ta..”

Cô nhìn Tiffany. “Cậu nghiêm túc chứ?”

Tiffany gật đầu. “Mình đã làm cho cậu một ít thịt bò xào với rau và cơm.”

“Cảm ơn cậu.” Jessica mở hộp cơm trưa ra và nhìn với ánh mắt thận trọng. “Cậu không bỏ độc vào nó đấy chứ?”

“Không, mình thề. Vào lúc này, mình thực sự không quan tâm ai là người bắt đầu..”

Jessica gật đầu. “Được thôi Tiffany, nếu cậu dừng lại thì mình cũng vậy. Cho mình hỏi chút. Đưa mình cây bút của cậu được không?”

Tiffany rất ngạc nhiên bởi yêu cầu đó. Cô thậm chí còn kinh ngạc hơn khi Jessica ném bút của cô vào thùng rác. “Tại sao cậu ...” Sau đó cô nghe thấy một tiếng 'boomf "nhẹ từ thùng rác.

“Tiếng nổ rất khẽ. Không đủ mạnh để phá vỡ vỏ ngoài nhưng đủ để văng mực ra khắp nơi.”

Tiffany nhìn Jessica ngưỡng mộ. “Cậu biết cậu rất giỏi về chuyện đó mà.”

“Quân đội”, Jessica nói đơn giản. “Với một người không được đào tạo chiến thuật bài bản... thì cậu cũng rất giỏi đó.”

"A brother".Tiffany trả lời. Cả hai cùng cười.

XXXXXXXXXX

~TBC~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti