A Jung's Heart [Chap 6|END], Jeti | PG-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

Tiffany đang ngồi ở quầy bar thì có ba kẻ lại gần cô ấy. Như mọi khi, họ bắt đầu quấy nhiễu cô. Và cũng như mọi lần, cô không thèm đếm xỉa đến đám người đó.

“Thôi nào baby, uống với tụi anh một ly nhé.” Tên ngốc số 1 nói.

“Cám ơn nhưng tôi đã có đồ uống rồi.”

“Vậy để các anh mời em loại khác.” Tên ngốc số 2 nói.

“Không, cảm ơn tôi không cần.”

“Aw baby đừng như vậy mà.” Tên ngốc số một đặt tay lên vai cô, nhưng rồi bị hất ra.

“Đừng có chạm vào tôi đồ say xỉn đáng ghét!”

“Có chuyện gì với em vậy?” Tên ngốc số 1 hỏi.

“Có thể cô ấy sợ tiếp xúc với một người đàn ông.” Tên ngốc số ba xen vào.

Tên ngốc số một cúi sát mặt cô. “Aw vậy đó là vấn đề của em à baby? Em ngại ư? Muốn một người đàn ông thực sự chăm sóc cho em chứ?”

Trong vòng năm giây mũi của hắn đã bị gãy bởi một cú đấm xuất hiện từ đâu đó và thụi thẳng vào mặt hắn. Ngay sau đó, một cú đá hoàn hảo vào đầu đã hạ đo ván tên ngốc số hai.

Khiếp sợ, thằng ngốc số ba lập cập bỏ chạy trước khi bị ăn đòn.

Tiffany đứng đó nhìn xuống hai kẻ say rượu đang bất tỉnh.

“Bình thường mình không bao giờ phải sử dụng kỹ năng chiến đấu khi còn ở Soo Man. Nhưng đôi khi nó thật có ích..” Jessica lại gần cô.

Tiffany khoanh tay. “Mình có thể giải quyết họ được.”

“Mình biết, mình chỉ không thích nhìn thấy cậu bị đối xử lỗ mãng như vậy.”

Cô trố mắt nhìn Jessica. “Cậu đùa à. Cậu không thích khi có ai khác bắt chước những gì mà cậu làm sao?.”

Jessica ngạc nhiên. “Mình chưa bao giờ làm như thế.”

Tiffany lắc đầu. “Cậu không bao giờ chạm vào mình. Mà là mình sẽ làm vậy. Nhưng rốt cục thì sao?”

Cô gái tóc vàng liếc nhìn. “Mình thực sự như vậy sao?” Tiffany gật đầu. “Mình luôn nghĩ rằng mình quyến rũ”

“Không đâu.” Cô nói thẳng. “Cậu làm phiền mình và không biết bao nhiêu lần mình yêu cầu cậu dừng lại nhưng cậu không thay đổi.”

Jessica nhìn xuống hai kẻ kia, và sau đó quay lại nhìn cô gái trước mặt. Cô đứng thẳng lên và sau đó cúi đầu trước Tiffany. “Tiffany nếu trước đây mình từng cư xử như thế thì cho mình xin lỗi. Mình thật lòng hối hận vì đã làm phiền cậu. Xin hãy tin rằng mình không bao giờ cố ý làm vậy.”

Tiffany quá đỗi ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của cô thì đây là lần đầu tiên một ai đó đưa ra lời xin lỗi chân thành cho cách họ đã cư xử. “Jessica?”

“Sao?”

Tiffany nở nụ cười. “Mời mình một ly chứ?”

XXXXXXXXXX

“Căn hộ đẹp đó.” Jessica lịch sự nói.

Tiffany nhìn xung quanh nhà mình. “Mình biết nó không rộng, nhưng dù sao cũng là của mình” Cô tự hào nói.

Buổi tối đó thật đáng ngạc nhiên. Khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tiffany tại quầy bar họ đã trò chuyện vui vẻ với nhau. Hai người say sưa nói về công việc. Từ khi ngừng cuộc chiến giữa họ, những cuộc đối thoại giữa cả hai đã trở nên thân thiện hơn. Sau đó tại quầy bar, Tiffany đã gợi ý rằng cô ấy muốn được khiêu vũ. Tuy nhiên, Jessica không biết nhảy. Vì vậy, thay vào đó họ đã dành vài giờ ngồi tại quầy bar nhấm nháp đồ uống và nói chuyện át đi tiếng nhạc ồn ào. Khi Tiffany quyết định đến lúc phải đi thì Jessica đưa cô ấy về. Lúc về đến nhà, Tiffany làm cô ngạc nhiên một lần nữa khi ngỏ ý mời cô lên uống một tách trà.

Và như vậy, không cần tốn công sức, Jessica đang ngồi tại chiếc bàn nhỏ nhấm nháp một tách trà. Căn hộ bé xíu, có một phòng tắm nhỏ, nhà bếp nối liền với phòng khách và một phòng ngủ nơi mà cô không được phép nhìn dù là thoáng qua. Nó có phần trống trải và nhiều đồ đạc mới được bày biện gần đây. Nhưng mọi thứ được sắp xếp có trật tự và ngăn nắp. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với nhà cô, một nơi rộng rãi, nguy nga, đầy những đồ nội thất và vật dụng khác, trong đó có xác một con tàu đắm. Chỉ cần nhìn vào là đủ biết rằng chủ nhân của nó là một cô gái độc thân.

“Mình không cho rằng cậu thực sự hiểu đâu! Vì cậu là người đứng đầu dòng họ Jung và tất cả, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều do mình tự kiếm được.”

“Không, mình có thể hiểu được niềm tự hào đó.” Jessica nhâm nhi tách trà. “Nhưng cậu vẫn có thể nhận tiền của mình. Cậu cũng tự kiếm được nó đó thôi vì cậu giữ trái tim của mình mà..”

Cô thấy Tiffany cười nham nhở.

“Gì vậy?”

Cô ấy cười khúc khích. “Mình thích nghe cách nói đó, khi cậu nói mình có trái tim của cậu.”

“Ồ vậy sao, lần đầu tiên mình nói cậu đã cười nhạo mình.”

“Mình đã nghĩ nó là một trong những trò đùa ngu ngốc của cậu.”

Jessica nhìn cô ấy nghiêm túc. “Tại sao không lấy tiền của mình? Có phải cậu chỉ muốn dạy cho mình một bài học không?”

“Ừ, một phần là như thế.”

“Vậy rốt cục là vì lí do gì?”

Tiffany cầm mặt dây chuyền lên và nhìn nó. “Thật ra mình muốn thứ này hơn cả tiền. Mình chưa bao giờ sở hữu bất kỳ đồ trang sức nào đẹp và quý giá như vậy. Đây là lần đầu tiên có được một thứ thực sự tuyệt vời nên mình chỉ muốn giữ nó.”

Cô gái tóc vàng nhấp một ngụm trà. “Ừm, nếu sớm biết vậy, mình cho rằng mình có thể đặt làm một cái mới và tặng nó cho cậu. Còn cái này mình e rằng là không thể.”

Tiffany nhìn cô ấy tò mò. “Tại sao không? Không phải nó sẽ rẻ hơn à?”

“Ừ, nhưng vấn đề không phải là giá của nó. Mà nó có nghĩa là mình đã trao trái tim cho cậu.”

Cô lắc đầu. “Cậu nên giải thích chuyện này rõ hơn.”

“Ừm, cậu thấy đấy dòng tộc Jung có rất nhiều truyền thống tuyệt vời mà mình thấy vinh dự và tự hào về nó. Một trong số đó là trao “trái tim” này cho những người bên ngoài gia đình. Họ có thể trao nó cho bọn trẻ hoặc khi người trong gia đình kết hôn. Nhưng nếu mình tặng cho một người ngoài dòng họ Jung thì nó có một ý nghĩa đặc biệt. Nó có nghĩa là mình trao trái tim cho anh ta hay cô ta mãi mãi và rằng đó là người duy nhất mà mình yêu hoặc theo đuổi” Tiffany nhìn cô chằm chằm. “Bình tĩnh đi nào; mình không trao nó cho cậu mà là bị thua trong vụ cá cược. Bên cạnh đó, trên mặt dây chuyền khắc tên ai..?”

“Tên cậu.”

Jessica gật đầu. “Khi mình trao cái đó cho một cô gái, mình sẽ sửa lại và sẽ có tên cô ấy trên đó.”

“Nếu cô ấy không muốn nó thì sao?”

Jessica cười. “Thì mình sẽ biết ơn cô gái đó đã cho mình cơ hội để đi tìm người khác phù hợp hơn. Nếu cô ấy không chấp nhận nó thì điều đó có nghĩa là sau đó mình không bị ràng buộc..”

Tiffany nhìn cô kỳ lạ. “Nó giống như một cách đặc biệt để cầu hôn.”

“Cũng không hẳn vậy. Nó giống một lời tuyên thệ về tình yêu thì đúng hơn. Mẹ mình cũng đã tặng nó cho ba, nhưng bà vẫn có một chiếc nhẫn đính hôn và đám cưới sau đó. Ba mình cầu hôn vài năm sau khi mẹ yêu cầu ông chấp nhận “trái tim” của bà..”

Tiffany nhìn kỹ hơn cái mặt dây chuyền. “Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc trao nó cho ai đó chưa?”

Jessica lắc đầu. “Mình vẫn chưa tìm thấy cô ấy và mình không chắc là có thể tìm được.”

Cô nhướn mày. “Cậu không tin vào tình yêu?”

“Trong tình yêu thì có chứ, mình yêu bạn bè, yêu quê hương, nhưng việc tìm kiếm một người phụ nữ để yêu trong suốt phần đời còn lại? Ai biết được? Bên cạnh đó mình không định kết hôn cho đến khi ít nhất là 40, nếu còn sống tới lúc đó.”

“Bốn mươi?”

“Mình muốn khám phá hết mọi thứ và thử hết tất cả những trò vui trên đời này trước khi dừng lại và bắt đầu nuôi dạy những đứa trẻ”

Tiffany bật cười “Cậu làm như thể hôn nhân là một nhà ngục ấy”

“Dù sao thì mình cũng chả phải bận tâm về vấn đề đó ngay bây giờ. Với tình hình hiện tại, mình còn chưa biết có bước qua được tuồi 22 không chứ đừng nói gì đến 40”

“Babo! Đừng nói những lời như thế chứ” Tiffany nhún vai “Mà cậu muốn kết hôn với cô gái như thế nào?”

Cô cười “Gần đây mình đã nghĩ về điều này, cô ấy sẽ là một cô gái với mái tóc màu vàng hay đỏ gì đó, phải là một cô vợ dịu dàng, ngoan ngoãn, biết nghe lời, một người sẵn sàng vui vẻ ở nhà nuôi dạy, chăm sóc cho 4, 5 đứa trẻ gì đó, trong khi mình lo những việc trọng đại ở bên ngoài”

“Oh, một người vợ như kiểu là chiến lợi phẩm ấy à, cũng dễ đoán thôi mà. Nhưng cậu không nghĩ rằng một người như thế sẽ dễ khiến cậu mau chán sao? Không phải là cậu thích mẫu con gái thông minh, sắc sảo, có thể cho cậu ý kiến và lời khuyên trong những quyết định quan trọng hay những trách nhiệm khác, hơn à?

“Ý cậu là ai đó giống cậu ấy hả?”

Tiffany bật cười “Nếu như tôi có thể chịu đựng được cậu!”

Cả hai người họ vẫn tiếp tục trò chuyện cho đến gần sáng, đến khi mà đã đến giờ cô phải rời khỏi đó.

XXXXXXXXXX

Tối nay là tối cuối cùng trước khi Jessica lên đường ra chiến trường lần nữa. Tiffany đang đi bộ cùng cô trên đường từ nhà hàng về nhà

“Muốn uống một tách trà không?”

Jessica có chút lưỡng lự nhưng rồi cô cũng lắc đầu “Xin lỗi nhưng giờ mình phải chạy về nhà, tắm táp thay quân phục để còn kịp gặp mấy người bạn của mình”

Tiffany buồn bã gật đầu “Đó như là một truyền thống rồi phải không?”

“Đúng vậy, và mấy cô nàng đó sẽ giết chết mình nếu mình dám không có mặt. Nghe này, chị cậu bảo là tháng sau cậu chính thức 20 tuổi phải không?” cô gật đầu, hơi bất ngờ khi Jessica biết và thậm chí là quan tâm đến điều đó. Cho tay vào túi áo, Jessica lôi ra một cái hộp nho nhỏ và một phong thư “Cái này tặng cậu. Hơi sớm tí, nhưng cũng chúc mừng sinh nhật”

Tiffany nhìn vào món quà trên tay và thấy thật sự cảm động khi biết rằng cô gái kia đã quan tâm đến cô nhiều đến mức cô ấy còn nghĩ cho cô ngay cả trước khi phải quay lại trận chiến “Jessica, cậu không cần phải…”

Cô gái đối diện toe toét cười và phẩy tay khi nghe thấy lời phản đối của Tiffany “Hey, là tự mình muốn thế mà. Giờ thì cậu không được mở nó ra cho đến khi sinh nhật đâu đấy nhé. Ngủ ngon Tiffany”

“Jessia” trước khi cô gái kia kịp bỏ đi, Tiffany đã nhanh chóng chạy về phía cô ấy và đặt một nụ hôn khẽ lên má con người đối diện “Hãy quay về an toàn nhé”

Jessica mỉm cười với cô “Mình không hứa chắc, nhưng mình sẽ cố” và với câu nói đó, cô ấy đi khỏi

5 phút sau, Tiffany giờ đang ngồi trước bàn mình, hộp quà và bức thư đã được mở bung ra nằm bên cạnh. Trong cái hộp là một đôi hoa tai nạm kim cương tuyệt đẹp. Bức thư viết rằng:

Tiffany, mình muốn cậu sẽ có một thứ gì đó tuyệt vời sau khi cậu trả lại “trái tim” cho mình. Và đừng có mà nghĩ tới việc từ chối món quà này của mình không là mình sẽ bị tổn thương trầm trọng lắm đó, mà mình thì biết là cậu không muốn thấy điều đó đâu mà ha. Gửi tới cậu những lời chúc tốt đẹp nhất, Jessi.

p/s: Mình biết chắc là cậu sẽ không thể đợi đến tận sinh nhật mới mở nó đâu mà.

XXXXXXXXXX

Bệnh viện Sooman, một tuần sau chuyến trở về đầy mong đợi của Jessica Jung

Tiffany tông thẳng vào cánh cửa phòng 203. Cô gái kia đang nằm đó, trên chiếc giường bệnh viện, mắt nhắm nghiền cùng với đó là chiếc kẹp hình IV trên tay cô. Tiffany không chút do dự, cô không suy nghĩ thêm gì nữa. Cô chạy đến và lao về phía Jessica. Với những giọt nước mắt chảy dài trên má, cô ấn môi mình vào đôi môi cô gái đối diện, trao cho cô ấy một nụ hôn say đắm. Jessica mở mắt ngay lập tức nhưng tất cả những gì cô làm chỉ là đáp lại nụ hôn đó. Cuối cùng rồi thì Tiffany cũng ngừng lại, khẽ lùi đầu về phía sau, cô nhìn chằm chằm vào cái gương mặt hoang mang cực độ của cô gái tên Jessica.

“Jessica đừng chết!” cô la lên. Trước khi cái con người họ Jung đang cực kỳ bối rối kia kịp nói thêm điều gì cô đã hôn cô ấy lần nữa. Đó là một nụ hôn say đắm và đầy đam mê và Tiffany muốn cho cô gái kia biết rằng cô sẽ không thể chịu đựng được, không thể để mất cô ấy.

Khi Jessica dứt ra khỏi nụ hôn đó để lấy chút không khí, cô vừa thở vừa nói, “Tiffany, cái quái gì…”

“Jessica, cậu không được chết! Mình xin cậu đấy, đừng chết!”

“Ai nói với cậu là mình sắp chết chứ? Mình đúng là có bị đâm vài cái nhưng mà chúng đều đã lành hết rồi, ngày mai là mình được xuất viện rồi mà.”

Bỗng dưng ngoài cửa, có tiếng người phá ra cười, có vẻ như Sooyoung và Hyoyeon đã không thể kiềm chế được nữa. Tiffany trừng mắt nhìn cả hai. Chính bọn họ đã đến nhà hàng nói với cô rằng Jessica đang trong tình trạng nguy kịch và có thể sẽ không qua khỏi.

“Đồ chết bầm các người! Lũ khốn kiếp!” cô hét lên với họ. Cả hai đều ngưng cười vì vừa mới cảm nhận thấy trong phòng lúc này đang tràn ngập bầu không khí chết chóc. Là những kẻ vừa từ chiến trường trở về và họ không phải là những kẻ ngốc, họ biết khi nào nên rút lui và bỏ chạy.

Khi cả hai người đó đã biến mất, Tiffany lúc này mới quay lại phía Jessica, người vẫn còn đang bị cô ngồi đè lên. Jessica mỉm cười toe toét. Cô gái đang giận dữ kia trèo xuống và đấm một đấm hết sức bình sinh vào con người nằm bên dưới.

“Ow!” Jessica đau đớn la lên “Cậu làm thế vì lí do quái gì vậy hả? Mình có làm gì đâu chứ!”

Cô nhảy xuống và quay về phía cô ấy, tay quệt đi những giọt nước mắt còn vương lại “Thì bởi vì bọn họ là gia đình cậu!” Ngay khi cô vừa nhận ra mình quan tâm đến cô gái kia thế nào, thì cô cũng đã cảm thấy con tim mình nhiều đến thế. Khi cô ấy quay lại phía Jessica, đôi mắt cô đã không còn ngấn nước mà chỉ còn lại cái nhìn giận dữ “Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra! Tôi chưa từng hôn cậu. Tôi cũng chưa từng nói rằng tôi muốn cậu sống. Tôi rút lại những lời đó, rút lại hết! Oh và còn đây nữa” Cho tay vào túi áo của bộ đồng phục vàng đang mặc, cô lôi ra một cái gì đó và ném nó về phía cô gái kia.

Jessica nghiêng người né nhưng rồi cô vẫn bị ném trúng ngực. Khi cô nhìn xuống vật đó, cô trông thấy mặt dây chuyền của mình nằm trên giường. Cô ngạc nhiên nhìn cô gái vẫn còn đang tức giận kia “Không phải mình vẫn còn nợ 7 tuần làm việc nữa sao?”

Nhưng Tiffany lắc đầu “Tôi vừa mới nhận ra cậu đã cho tôi nhiều hơn những gì cậu nợ tôi” đôi mắt cô rưng rưng.

“Nhưng tôi thề, nếu cậu dám nói với bất kỳ ai những gì vừa xảy ra ở đây, tôi sẽ theo cậu đến tận cùng trời cuối đất và tự tay giết chết cậu” Jessica gật đầu lia lịa. Và với câu nói đó, cô biến mất khỏi căn phòng.

30 giây sau cô ấy quay trở lại “Tiffany có chuyện gì…”

Tiffany đến bên cô gái kia, một tay khẽ chạm vào má cô ấy và đặt một nụ hôn vội lên đôi môi đó. Một nụ hôn sâu và say đắm như lúc trước. Ngay khi dứt ra khỏi đó, cô quay mặt đi và rời khỏi căn phòng một lần nữa “Mình mừng vì cậu không sao cả. Lần tới nếu ta còn gặp nhau trong quán bar, phải mời mình nhảy đó.”

“Mình không biết nhảy” cô gái họ Jung kia yếu ớt nói.

Từ phía cánh cửa, Tiffany “gửi” cho cô gái kia cái nhìn đầy hung dữ và chỉ nói đúng 1 câu bằng chất giọng ra lệnh của một người chỉ huy.

“Học đi!”

XXXXXXXXXX

Một tuần sau, Jessica tìm đến nhà hàng. Cô tiến tới phía Tiffany và nắm lấy tay cô gái ấy, lôi ra ngoài “Mình cần nói chuyện với cậu.”

“Hey! Mình đang ở giữa giờ làm mà!”

“Cô đang làm gì vậy?” Cha cô gái kia hỏi Jessica khi trông thấy cô lôi cô con gái út của mình ra ngoài.

“Thưa bác, hãy cứ xem như cậu ấy ra ngoài nghỉ 5 phút để hút thuốc đi ạ.”

“Con gái tôi không có hút thuốc.”

“Tốt, đó là một thói quen kinh khủng!” rồi cô lôi Tiffany ra ngoài.

“Được rồi, giờ thì là gì nào?” cô ấy hỏi.

“Mình chỉ là muốn đưa riêng cho cậu thứ này” Từ túi áo Jessica, cô lôi ra “Trái tim” của nhà họ Jung và đưa nó cho cô gái kia.

Tiffany bất ngờ nhìn cô “Sau tất cả mọi thứ, cậu lại đưa nó cho mình ư?”

Jessica đảo mắt “Nhìn vào cái tên đấy”

Cô làm theo. Ngay chính giữa của mặt dây chuyền, nó khắc, Tiffany. Cô ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt “Điều này có nghĩa là…”

Jessica mỉm cười gật đầu “Điều đó có nghĩa là mình đã yêu cậu, cô gái thường dân ạ. Nếu cậu đồng ý nó, thì điều đó có nghĩa là mình thề suốt đời sẽ chỉ yêu và mãi bên cạnh cậu”

Tiffany cảm thấy những dòng nước ấm nóng chảy dài trên má “Mình cũng yêu cậu Jessica, và mình sẽ nhận vật này bằng tất cả con tim mình” cô cẩn thận nhận lấy sợi dây chuyền và đeo nó quanh cổ mình.

Jessica ôm lấy cô và mỉm cười với cô gái xinh đẹp trước mặt mình “Cậu biết không mình luôn nghĩ mình sẽ tìm một cô gái dịu dàng và tốt bụng, nhưng giờ thì mình lại bế tắc vướng vào lưới tình với một cô nàng có thể dễ dàng hạ đo ván mình, không một lối thoát.”

Tiffany vòng tay quanh cổ Jessica và mỉm cười với cô “Nhưng chúng ta vẫn ổn khi đi với nhau cơ mà.”

“Như bánh bích qui và kem?” Jessica hỏi.

“Như dâu với chuối.”

Và rồi, với câu nói đó, cả hai trao nhau một nụ hôn ngọt ngào

XXXXXXXXXX

“Họ kết hôn vào 1 năm sau đó và cả hai sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Thật ra thì, cũng không hẳn hoàn toàn là thế, nhưng mình đoán cả hai người họ đều cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù cũng có nhiều khi Jessica unnie và Tiffany unnie đánh nhau um xùm”.

Yuri ngồi dậy, dùng tay gãi gãi cằm “Wow, mình không ngờ cậu lại có trí tưởng tượng phong phú đến thế”

“Từng lời mình nói, hoàn toàn là sự thật”

“Là cô chị họ cậu gặp ở quán bar tối qua đó hả?” Cô gật đầu. “Cô ấy bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc làm cá ở nhà hàng sao?” Yoona gật đầu lần nữa.

“Và tất cả những chuyện đó xảy ra chỉ vì một mặt dây chuyền ư?”

“Chính xác”

“Và cậu thật sự nghĩ rằng mình sẽ tin tất cả chuyện đó ư?”

“Yuri” Yoona tiến lại gần phía cổ Yuri và lấy ra một sợi dây chuyền bạc được đeo trên đấy

Cô ngước xuống vật Yoona đang cầm trên tay, nó gần giống như một mặt dây chuyền mã não bằng bạc. Ở chính giữa cô trông thấy tên mình được khắc trên đó, Yuri.

Khẽ chạm vào vào “trái tim” ấy của nhà họ Jung, Yuri mỉm cười.

“Một câu chuyện hay.”

~END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti