2. Shinichiro x Takemichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝘖𝘩 𝘵𝘰 𝘴𝘦𝘦 𝘸𝘪𝘵𝘩𝘰𝘶𝘵 𝘮𝘺 𝘦𝘺𝘦𝘴
𝘛𝘩𝘦 𝘧𝘪𝘳𝘴𝘵 𝘵𝘪𝘮𝘦 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘺𝘰𝘶 𝘬𝘪𝘴𝘴𝘦𝘥 𝘮𝘦

Năm tháng đó, có một Sano Shinichiro và Hanagaki Takemichi ở ngưỡng tuổi mười bảy dắt tay nhau lao vào thứ tình yêu đồng giới bị cả xã hội ghét bỏ, bị gia đình cấm cản, bị thầy cô bạn bè khinh miệt, phỉ nhổ. Ấy thế mà cả hai nào có quan tâm, điên cuồng trao cho nhau những cảm xúc mãnh liệt nhất của thời niên thiếu, không màng mọi thứ xung quanh.

Khoảnh khắc lần đầu tiên hai đôi môi chạm nhau, từng tế bào nhảy múa ngân lên bài ca của tình yêu nồng cháy.

"Hanagaki Takemichi, anh yêu em"

"Shinichiro, em yêu anh yêu anh yêu anh" Em nở nụ cười hồn nhiên, nụ cười chẳng vướng bận đến những thứ gọi là định kiến xã hội.

Vào cái lúc được cho là rực rỡ nhất của thời thanh xuân, Shinichiro có Takemichi, họ cảm tưởng như chỉ cần nghe tiếng 'yêu' được thốt ra bởi đối phương thôi là quá đủ, ghê tởm kì thị gì chứ? Họ chẳng quan tâm đâu.

𝘍𝘦𝘦𝘭 𝘮𝘺 𝘧𝘦𝘦𝘵 𝘢𝘣𝘰𝘷𝘦 𝘵𝘩𝘦 𝘨𝘳𝘰𝘶𝘯𝘥
𝘏𝘢𝘯𝘥 𝘰𝘧 𝘎𝘰𝘥, 𝘥𝘦𝘭𝘪𝘷𝘦𝘳 𝘮𝘦...

Đâu có gì là mãi mãi ở tuổi mười bảy? Khi mà những năm tháng sau đó, tuy tình cảm vẫn luôn vẹn nguyên nhưng những lời chỉ chỏ, bàn tàn lại ngày một tăng dần.

Sếp ở công ty mắng chửi hắn, bôi xấu Shinichiro bằng những từ ngữ mang đầy ác cảm cùng xỉa xói.

Em bị gia đình phát hiện và cấm cản, họ hàng ruột thịt không đánh mắng thì cũng coi em như một thứ gì đó dơ dáy nhất của xã hội.

Vậy đã thấm vào đâu?

"Anh ơi, sao cuộc sống này lại khó khăn với chúng ta vậy chứ? Chẳng nhẽ yêu nhau là sai sao? Ai cũng có quyền được yêu mà phải không anh?"  Em trở về sau khi gặp bố mẹ với đôi mắt sũng nước, khóc nấc lên trong vòng tay hắn. Vết thương từ những đòn roi in hằn trên cánh tay nhỏ bé ấy như cứa vào trái tim Shinichiro, từng nhát, từng nhát một, cứa đến bật máu.

Những lời chửi rủa, đánh đập đối với hắn chẳng là cái thá gì, hắn yêu em là đủ.

Nhưng còn Takemichi? Em như một vì sao tinh khiết nhất cõi đời này, là báu vật Shinichiro hết mực nâng niu mà chẳng màng sống chết để giữ cho em vẻ thuần khiết vốn có ấy.

𝘛𝘩𝘦 𝘧𝘪𝘴𝘵 𝘵𝘪𝘮𝘦 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘺𝘰𝘶 𝘵𝘰𝘶𝘤𝘩𝘦𝘥 𝘮𝘦
𝘖𝘩 𝘸𝘪𝘭𝘭 𝘸𝘰𝘯𝘥𝘦𝘳𝘴 𝘦𝘷𝘦𝘳 𝘤𝘦𝘢𝘴𝘦?

Từng hồi thở dốc, từng tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào của Takemichi truyền vào tai hắn giống như một bản nhạc được tưới đẫm mật ngọt. Ánh trăng bao phủ khắp căn phòng nhỏ, chiếu lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường, soi rọi từng giọt mồ hôi ở trán và thân thể khỏe khoắn của Shinichiro.

Hai bàn tay ấy đan vào nhau, hơi thở hòa làm một và trái tim cùng run lên từng hồi là cảm giác tuyệt vời nhất trong suốt 23 năm cuộc đời hắn. Shinichiro sẽ ghi nhớ mãi khoảnh khắc hai đùi em run rẩy, cơ thể ưỡn cong lên đầy gợi cảm, ngón tay trắng trẻo trở nên ửng hồng vì bấu chặt vào drap giường và em nói "Shinichiro, em yêu anh".

'Anh yêu em, Takemichi, yêu em hơn hết thảy mọi thứ trên đời, thiên thần bé nhỏ của anh.'

𝘓𝘪𝘬𝘦 𝘏𝘦𝘱𝘩𝘢𝘦𝘴𝘵𝘪𝘰𝘯, 𝘸𝘩𝘰 𝘥𝘪𝘦𝘥
𝘈𝘭𝘦𝘹𝘢𝘯𝘥𝘦𝘳'𝘴 𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳...

Người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa nhà thờ, cuối chiếc thảm dẫn vào lễ đường là một cậu trai diện vest trắng tinh khôi, khuôn mặt ấy vẫn vương vấn vài nét hồn nhiên hệt như lần đầu hắn gặp em.

Shinichiro chậm rãi bước vào, tiến đến nơi Takemichi đang đứng giúp em chỉnh lại cổ áo trước khi lễ cưới bắt đầu. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cảm nhận được thứ nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay mình hắn mới lưu luyến rời ra.

"Chú rể của chúng ta hôm nay đẹp trai thật"

"Shinichiro"

"Kiểu tóc này hợp với em lắm Takemichi"

"Shinichiro"

"Sắp đến giờ khách mời vào rồi, anh phải đi thôi"

"Anh ơi, Shinichiro của em ơi"

"Takemichi, nếu em cứ gọi anh như vậy anh sẽ không kiềm chế được mà giữ em lại mất"

Lúc này chẳng thể chịu đựng được nữa, em khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đã hóp đi vài phần. Cho em lần cuối khóc vì chuyện tình của đôi ta, khóc vì người đàn ông mà em yêu nhất, khóc vì... chẳng thể giữ anh lại bên cạnh nữa.

Shinichiro lấy tay lau đi những giọt nước mắt muộn phiền trên gò má người anh thương, khẽ kéo đầu em lại gần mình, chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản để cho hai trán chạm vào nhau rồi nhắm mắt lại...

"𝙎𝙝𝙖𝙡𝙡 𝙄 𝙨𝙡𝙚𝙚𝙥 𝙬𝙞𝙩𝙝𝙞𝙣 𝙮𝙤𝙪𝙧 𝙗𝙚𝙙?"

"𝙍𝙞𝙫𝙚𝙧 𝙤𝙛 𝙪𝙣𝙝𝙖𝙥𝙥𝙞𝙣𝙚𝙨𝙨"

"𝙃𝙤𝙡𝙙 𝙮𝙤𝙪𝙧 𝙝𝙖𝙣𝙙𝙨 𝙪𝙥𝙤𝙣 𝙢𝙮 𝙝𝙚𝙖𝙙
𝙏𝙞𝙡𝙡 𝙄 𝙗𝙧𝙚𝙖𝙩𝙝𝙚 𝙢𝙮 𝙡𝙖𝙨𝙩 𝙗𝙧𝙚𝙖𝙩𝙝"

Những tiếng hát khe khẽ nối tiếp nhau như một cuộc đối đáp, chỉ là câu cuối của hắn lại chẳng theo đúng thứ tự của lời nhạc.

"𝘽𝙡𝙚𝙨𝙨𝙚𝙨 𝙗𝙚 𝙩𝙝𝙚 𝙢𝙮𝙨𝙩𝙚𝙧𝙮 𝙤𝙛 𝙡𝙤𝙫𝙚"

Mãi cho đến khi bên trong đã có thể nghe được tiếng ồn ào của khách khứa ngoài cửa Shinichiro mới buông em ra.

"Takemichi, anh thương em"

Và rồi khi sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn chạm vào da thịt Takemichi, bóng hình ấy đã mãi biến mất khỏi tầm mắt em.

Một lần nữa nước mắt lại rơi, nhưng có điều chẳng còn ai lau cho em nữa... Người em thương đi rồi, anh ấy đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro