abc-lenghiabk05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và thế là....

Và thế là... hai năm rồi đấy nhỉ

Ngày chia tay em chẳng nói điều chi

Khi anh hỏi vì sao đành đôi ngả

Ngoài  câu rằng:"Số phận vậy, anh ơi!"

Và thế là... chỉ nhè nhẹ thế thôi

Em ra đi... bỏ lại đầy kỷ niệm

Có điều gì em còn giấu giếm

Phía sau nỗi buồn vì tình lắm chông gai

Và thế là... cũng là năm thứ hai  

Ngày em nắm tay ai... thành cô dâu nhà khác

Hôm em đi mưa ngâu buồn tan tác

Gió lạnh lùa về, se thắt trái tim tôi

Và thế là... không gặp nữa thì thôi

Em tìm mua niềm vui giữa chợ đời náo loạn

Chỉ riêng mình anh... ngồi bày bán

Định giá... tim mình, định giá... một niềm đau!!!

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ

hãy để chúng ta đưa nhau về…

trong thương nhớ…

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa

có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả

có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ

có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở

và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen

rồi từ mai sẽ từ bỏ…

rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…

rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…

rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…

làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay

vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt

chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích

cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút

để dù mai sau có đánh mất

vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa

trong tim vang tiếng chuông gió

mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở

mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ

như thiên đường…

Đừng trách gì và cũng đừng ủi an

hết con đường này sẽ đến con đường khác

biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước

biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức

biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc

khi khoé mắt rung lên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im

vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói

vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi

kể cả khi cần phải đánh đổi

một phần đời…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro