Phần 14. Khôn ngoan và bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Đồng có thể sẽ không bao giờ biết được một con husky có tinh thần thể chất của một thiếu niên trung học sẽ gây thương tổn nghiêm trọng đến mức nào.

Khương Thanh Nguyên khịt mũi hờn dỗi, chỉ sau khi ăn xong hai bát hạt nó mới tha thứ cho ba mình.

Ăn uống thỏa thích, nằm trên giường  xem bộ phim truyền hình cung đấu trên TV.

Đây là phòng thuê theo giờ, Ngô Đồng không định ở lại khách sạn lâu, một là phòng bất tiện, hai là Omega sống một mình trong khách sạn có an ninh kém, không an toàn.

Cậu tải xuống một ứng dụng cho thuê nhà, tìm một ngôi nhà cho thuê khẩn cấp vào buổi chiều, để lại tin nhắn cho chủ nhà của một vài ngôi nhà mà cậu nhìn trúng, cả một buổi chiều cứ thế trôi qua.

Có một bữa tiệc cần phải tham dự vào buổi tối, Vương Lị sẽ đến đón cậu vào lúc đó, cô ta chịu trách nhiệm đưa cậu đi trang điểm, Ngô Đồng chỉ cần tự mình ra ngoài.

Mỗi lần ra ngoài, điều duy nhất mà cậu không yên tâm chính là chó mèo của mình, đặc biệt là bây giờ cậu lại còn đổi một môi trường mới.

Mèo thì không sao, hầu hết thời gian của nó là ngủ, nó cũng không hung dữ hay ồn ào, chủ yếu là con hus ngáo kia...

Trong lúc đổ hạt cho chó, Ngô Đồng nói với hus ngáo đang ngồi xổm bên cạnh mình, lưỡi nó rũ xuống, trông có vẻ ngốc nghếch: "Bì Đản nhớ kỹ mấy lời này."

Khương Thanh Nguyên: "Gâu!” (Vâng!)

Ngô Đồng: "Điều đầu tiên cần nhớ là không được sủa bậy.”

Khương Thanh Nguyên: "..."

Ngô Đồng nói tiếp: "Thứ hai, không được phá nhà.”

Khương Thanh Nguyên gật đầu, đã hiểu.

Ngô Đồng nói nhảm rất nhiều, nhìn đôi lông mày xếch và đôi mắt đảo ngược với vẻ mặt rất khôn ngoan, cậu không biết mình nói nó có hiểu hay không, cậu cũng đã sẵn sàng để đền tiền cho khách sạn rồi.

Trước khi ra ngoài, cậu liếc nhìn về hướng phòng tắm, cuối cùng khuyên nhủ: "Ta sẽ không đóng cửa phòng tắm, mi không được nghịch vòi nước."

Khương Thanh Nguyên vùi mặt vào bát thức ăn cho chó, tập trung ăn uống, ba nó cằn nhằn còn dễ chịu hơn Khương Hành nhiều.

Ngô Đồng nói: "Mi có thể sử dụng nhà vệ sinh bình thường, nhớ phải xả nước khi đi xong đấy."

Mặc dù Bì Đản của cậu không tốt như những chú chó con bình thường ở hầu hết các khía cạnh, nhưng cậu không lo lắng vì nó có thể sử dụng nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, Ngô Đồng vẫn rất lo lắng: "Mi cũng không thể uống nước trong nhà vệ sinh sau khi đi vệ sinh!"

Uống nước vệ sinh sau khi đi vệ sinh là sở thích khó tin nhất của Bì Đản, vì vậy thông thường ở nhà, Ngô Đồng thà cho hus ngáo dùng thảm vệ sinh còn hơn để nó đi vệ sinh ở wc.

Nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, điều kiện không cho phép, cậu phải thỏa hiệp.

Khương Thanh Nguyên đang nhai thức ăn cho chó liền dừng lại: "..."

Khương Thanh Nguyên: "???”

Trong tích tắc, cánh cửa đóng lại, Ngô Đồng rời đi.

Sau khi sững sờ năm giây, Khương Thanh Nguyên suýt chút nữa đã nôn luôn cả nước bọt của ngày hôm qua.

Douma, con chó ngu ngốc này đã làm cái đếch gì vậy?

"Ọe"

"Ọe ——"

Sau khi đợi một lúc bên bồn hoa, một chiếc xe công sở dừng lại trước mặt Ngô Đồng, cửa sổ ghế sau bị kéo xuống lộ ra khuôn mặt Vương Lị được trang điểm khá đậm.

"Lên xe đi."

Vương Lị nheo mắt lại nhìn thêm vài giây, Ngô Đồng gọi điện thông báo cho cô khu vực trung tâm thành phố mà cô đi qua, thản nhiên hỏi: "Cậu chuyển đi khi nào, sao không nói cho tôi biết?"

Ngô Đồng hạ lông mày nói: "Tôi không chuyển nhà, tôi chỉ ra ngoài sống tạm một thời gian, nhà tôi bị Bì Đản phá rồi, không thể ở được nữa."

Lúc này Vương Lị mới thu hồi ánh mắt dò xét của mình, đột nhiên gật đầu không hề ngạc nhiên.

Chiếc xe thương mại chậm rãi lăn bánh hòa vào dòng xe cộ, Ngô Đồng lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên mặt Vương Lị, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Vương Lị đưa cậu đến một studio tạo kiểu riêng dành cho thành viên, được trang trí như một bầu không khí cao cấp, với những bức ảnh của các nhà tạo mẫu và các ngôi sao khác nhau mà cậu đã làm việc cùng trên tường, trên đó có cả người nổi tiếng.

Ngô Đồng dừng lại trước cửa, ngập ngừng hỏi: "Chị Vương... Chúng ta làm ở nhà này sao?" Cậu cảm thấy có một lực tác động thôi thúc mình muốn ôm chiếc ví rỗng rồi chạy.

Cho dù studio này có đem cậu bán đi bù tiền thì cũng không đủ tiền bù.

Ít nhất là cho đến bây giờ.

"Đương nhiên." Vương Lị khoanh tay trước ngực, tiếp tục giẫm lên bậc thềm: "Đừng giống như kiểu chưa từng nhìn thấy thế giới bao giờ, người khác sẽ cho rằng nghệ sĩ của công ty chúng ta quê hèn. Cứ yên tâm, công ty sẽ phụ trách thanh toán báo phí.” Khi nói ra câu cuối cùng, vì một lý do nào đó mà có chút do dự.

Ngô Đồng chưa bao giờ là người giả thanh cao với khuôn mặt này, vốn dĩ muốn nói rằng cậu sẽ tìm một studio đáng tin cậy trên phố giá trang là xong, nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Vương Lị, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi hai người bước vào cửa, một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ phong cách đã chào đón họ nồng nhiệt, thân mật ôm Vương Lị: "Lị Lị, tôi nghe nói tối nay cô sẽ đến, tôi cố ý hoãn lại tất cả các lịch đặt phòng của khách mà chờ cô đến đấy. Anh chàng đẹp trai nhỏ bé này muốn tạo kiểu phải không?”

Ánh mắt người phụ nữ liếc nhìn Ngô Đồng, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Anh chàng đẹp trai này đẹp trai hơn bất cứ ai mà cô đưa đến trước đây đấy, đừng lo, cứ yên tâm giao cậu chàng này cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện."

Người phụ nữ đi giày cao gót, đích thân chọn quần áo cho Ngô Đồng.

Vương Lị ngồi trên ghế, xem qua tạp chí thời trang, ăn đồ ăn vặt do studio cung cấp, ngước mắt lên nhìn Ngô Đồng đang tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt khinh miệt lướt qua.

"Nếu không phải do tôi, có lẽ cả đời cậu cũng không thể đến một nơi cao cấp như vậy trong đời đi?"

Ánh mắt Ngô Đồng chuyển từ vật trang trí bằng kim loại cách đó không xa sang khuôn mặt Vương Lị, trong đôi con ngươi trong trẻo xinh đẹp lóe lên vẻ ngoài của cậu, sau đó móc khóe môi cong lên: "Có lẽ vậy."

Đúng là cậu trong một thời gian dài đã không đến một nơi như thế này rồi.

Lần cuối cùng cậu đến đây là khi cậu sáu bảy tuổi.

Móng tay làm nail tinh xảo của Vương Lị gõ lên mặt bàn, bắt đầu thói quen giảng đạo cho các nghệ sĩ mà cô ta mang theo trước khi tham dự mọi bữa tiệc quan trọng.

"Cơ hội tham dự yến tiệc lần này rất hiếm, thiệp mời là thứ tôi vất vả lắm mới giúp cậu có được, những tên tuổi lớn tham dự yến tiệc đều có giá trị hơn 100 triệu hoặc trị giá 10 tỷ, nếu lần này cậu có thể nghe lời tôi nói, tranh thủ cơ hội, việc cậu nổi tiếng không phải chỉ trong một sớm một chiều thôi sao? Thực ra những người có tiền có quyền mong muốn một cái gì đó rất đơn giản, trong tương lại cậu sẽ nhận được số tiền nhiều hơn số số lực mà cậu phải trả bây giờ..."

Lông mày Ngô Đồng khẽ cau lại, nghe tai trái ra tai phải, coi như người bên cạnh đang đánh rắm.

Thế giới người lớn thật ra rất đơn giản, quy tắc bất thành văn của làng giải trí lại càng dễ hiểu hơn, nhưng Vương Lị có lẽ lại nghĩ đến cậu.

Lý do tại sao cậu sẵn sàng đến bữa tiệc này thực sự rất đơn giản.

Bữa tiệc cung cấp tất cả các đồ ăn thức uống có thể ăn, món tráng miệng, đồ uống, rượu vang và các món ăn cao cấp mà cậu không thường thấy.

Buffet free, không ăn thì phí.

Bây giờ cậu ngại ví rỗng, cậu chỉ là một con quỷ nghèo muốn tiết kiệm tiền.

Vương Lị đang nói chuyện phiếm, điện thoại trên bàn trà đột nhiên reo lên, Ngô Đồng đang đánh nhau với mí mắt thì bị đánh thức, vô thức nhìn nguồn phát ra âm thanh, trợ lý của Vương Lị gọi điện thoại cho cô ta.

"Tôi đi nghe điện thoại." Vương Lị cầm điện thoại lên ấn nút nghe: "Tiểu Ưu, có chuyện gì sao?"

Giây tiếp theo, Ngô Đồng thấy sắc mặt người nọ đột nhiên thay đổi, cô ta sửng sốt và tức giận, khuôn mặt đen xì vẫn còn đầy mỡ sau năm lần hút mỡ đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa đi về phía khu vườn nhỏ bên ngoài: "Cái gì?! Cậu không thể báo phí?”

"Vâng, chị Vương." Trợ lý Tiểu Ưu xấu hổ: " Ngô Đồng tham dự yến tiệc lần này là hành trình cô thêm riêng cho cậu ấy, trong công ty không có lịch, tôi đẩy chi phí vào tài khoản đứng tên Sở Phi Phi, Sở Phi Phi phát hiện ra, cô ta không muốn giúp chúng ta báo phí."

Sở Phi Phi là một nghệ sĩ hạng hai khác trong công ty của họ, người đại diện của cô ta là Vương Lị, nhưng cô ta đã xé mặt với Vương Lị sau khi trở thành một minh tinh nhỏ nổi tiếng với một bộ phim truyền hình.

Nếu không phải vì dưới danh nghĩa Vương Lị không có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, chỉ có Sở Phi Phi mới có thể báo phí hoạt động của Ngô Đồng, Vương Lị cũng sẽ không để trợ lý lấy tài khoản của cô ta.

"Chị Vương...” Tiểu Ưu do dự: "Lần này, chị đổi chương trình vốn thuộc về chị Phi Phi hai lần liên tiếp, cuối cùng lại cho một người mới đến... Chị Phi Phi không còn vui được nữa...”

"Được, rất được..." Vương Lị hít sâu một hơi, đè nén cơn giận: "Biết rồi, báo phí tài khoản riêng của tôi đi, tôi sẽ trả tiền!"

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Vương Lị tràn đầy khó chịu, nghĩ đến chi phí trang điểm lần này của Ngô Đồng, cô ta không khỏi cảm thấy da thịt đau nhức.

Điện thoại trong lòng bàn tay cô ta lại rung lên, Vương Lị trực tiếp kết nối mà không cần nhìn màn hình: "Có chuyện gì không thể nói rõ ràng một lúc được sao?!"

Tuy nhiên, không còn là giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Ưu mà là giọng điệu đanh đá khó nghe.

Vương Lị bị giọng điệu sắc bén đột ngột làm cho chấn động.

"Vương Lị, con mẹ nó cuối cùng cô cũng nghe điện thoại, khi tôi yêu cầu cô hợp tác không phải là rất sảng khoái sao? Bây giờ xảy ra chuyện, cô làm mấy con chó bị ngộ độc ch.ết tự mình tẩy tội sạch sẽ, lại con mẹ nó để tôi mang hết tội danh lên người?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv