Phần 15. Xé rách mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh phát ra từ tai nghe dường như đâm vào màng nhĩ, Vương Lị không khỏi cầm điện thoại ra xa hơn một chút, người gọi hiển thị trên màn hình là Trương Khải.

Chẳng trách đem Trương Yến Thu kéo vào danh sách đen rồi, cô ta vẫn có thể gọi đến được.

Nhìn thấy cái tên "Trương Khải", ngọn lửa trong lòng Vương Lị như được rót thêm nồi dầu nóng, cô ta nóng lòng muốn lập tức chui vào màn hình, đi đến trước mặt hai con người ở đầu bên kia xé rách mặt.

Người phụ nữ bên kia vẫn đang mắng, Vương Lị cũng không chịu thua kém, ngay cả giọng nói cũng không đè nén, còn mắng lại.

"Trương Yến Thu, cô còn có mặt mũi mắng tôi sao? Cô nói tôi đẩy nồi dầu nóng lên người cô, cô con mẹ nó cho rằng cái vạc đen này vốn dĩ không phải là của cô sao?” Vương Lị tức đến mức máu não dâng trào, mặt đỏ bừng lên.

"Nếu không phải vì vụ thức ăn cho chó hỏng của cô thì con mẹ nó tài khoản của tôi vẫn còn tốt! Nghĩ còn hay ho lắm cơ đấy? Da mặt cô dày như người anh chuyên bám váy phụ nữ suốt hai mươi năm qua của cô luôn đấy!”

"Vương Lị, cái con mụ chó ch.ết này..."

"Yến Thu!"

Trước khi Trương Yến Thu nói xong đã bị một giọng nam tức giận khiển trách.

Da thịt ngang ngửa trên mặt Vương Lị đang run rẩy, cô ta nghe thấy điện thoại im ắng hai giây, giọng nói mềm mại và thuyết phục của Trương Khải ngẫu nhiên truyền đến.

"Vợ à, em đừng giận."

"Đừng gọi tôi là vợ!"

Vương Lị chế nhạo: "Nó khiến tôi buồn nôn."

"Lị Lị, đừng nói như vậy." Trương Khải tốt bụng nói: "Anh cũng đã nghe nói về chuyện thức ăn cho chó của Yến Thu, nhưng Yến Thu là em gái ruột anh, chúng ta là người một nhà, người cùng một nhà ngồi chung một chiếc thuyền, trong tình trạng khó khăn khốn khổ, rào cản nào không thể vượt qua?"

"Trương Khải, anh đừng có mà dát vàng lên mặt Trương Yến Thu, lúc cô ta lừa tôi, cô ta có coi tôi là chị dâu của cô ta không?"

"Lị Lị đừng kích động, bây giờ em đang ở đâu, về nhà trước đi, bên ngoài trời lạnh, về nhà anh sẽ rót cho em một tách trà nóng, em và em gái anh, chúng ta hãy ngồi xuống từ từ mà nói.”

"Cút, anh em các người, còn cha mẹ các người nữa, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong gia đình các người!"

Vương Lị tức giận mắng: "Vì Trương Yến Thu mà tôi suýt nữa bị đuổi khỏi công ty, anh có biết không? Các nghệ sĩ dưới trướng tôi không có gì để tranh đoạt, chỉ có thu nhập của tài khoản dưới tên tôi là không tệ, bây giờ thì tốt rồi, bị Trương Yến Thu hại thành ra thế này! Tôi mà không kiện cho Trương Yến Thu phá sản, tôi sẽ mang họ của anh luôn Trương Khải!”

"Lị Lị, tiền không có thì lại kiếm lại, nhưng nếu tình cảm gia đình không còn nữa thì nó thực sự biến mất."

"Anh tự hỏi xem tôi còn có một phân tình cảm nào với anh sao Trương Khải?" Vương Lị tức giận cười nhạo: "Anh mỗi ngày chơi bời, uống rượu ăn bám tôi, tôi quen biết anh, từ khi kết hôn đến hôm nay, anh đã ăn bám tôi suốt 20 năm rồi. Thân làm Alpha anh có thấy xấu hổ không? Nhân tiện, tôi đã không tính toán với anh khi anh lấy tiền của tôi đi bao dưỡng ba tình nhân bên ngoài rồi đấy!”

“Lị Lị, em nói cái gì vậy!” Trương Khải hiển nhiên là hoảng sợ.

Vương Lị không hề động đậy: "Không phải anh nói muốn tôi về nhà sao, được, bây giờ tôi sẽ về nhà, chúng ta tính toán luôn vụ này đi!"

"Lị Lị, đừng kích động, chuyện cần nói trên điện thoại thì chúng ta cứ nói trên điện thoại đi..."

Studio trang điểm rộng rãi sáng sủa, ấm áp và thoải mái, nhà tạo mẫu mang đến hai bộ áo cho Ngô Đồng lựa chọn, một bộ màu xám chì mang lại cảm giác bầu không khí trầm lắng, bộ còn lại màu trắng tinh khiết, sáng sủa và thanh lịch.

Ngô Đồng đang do dự không dám lựa chọn, đột nhiên có tiếng giày cao gót cọ xuống đất sau lưng cậu, ngay khi xoay người lại, Vương Lị đã đi về phía cậu với vẻ mặt giết người.

"Ngô Đồng, tôi có chuyện muốn đi trước, tối nay cậu tự mình đi dự tiệc đi."

“Được...”

Sau khi Vương Lị nói xong, cô ta cầm túi xách tay Dior lên ghế sofa rồi rời đi.

"Chị Lị đi ra ngoài gọi điện thoại khi trở về cứ như là đã đánh nhau xong một trận ấy?" Nhân viên tạo mẫu nói ra suy nghĩ của mình với Ngô Đồng: "Nãy tôi đứng bên cửa sổ vừa rồi, nghe mấy lời to nhỏ của chị Lị, hình như là đang nói chuyện điện thoại với chồng chị ấy, nói cái gì đó liên quan đến... Tài khoản? Thức ăn cho chó? Tôi cũng không nghe rõ nữa, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Tài khoản? Thức ăn cho chó?

Ánh mắt Ngô Đồng chớp chớp vài lần.

Cậu lắc đầu: "Tôi không biết.”

"Kệ đi." Nhân viên tạo mẫu mỉm cười không quan tâm.

Cuối cùng Ngô Đồng cũng chọn một bộ vest trắng, lót với bộ vest là áo sơ mi trắng, từ phía sau tấm rèm trắng tinh khiết đi ra, nhà tạo mẫu không khỏi thốt lên: "Giống như tiểu hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích ấy.”

Ngô Đồng cũng bị giật mình.

Tiếp theo là buổi trang điểm của Studio, các đường nét trên khuôn mặt của Ngô Đồng rất đẹp, làn da trắng mỏng manh, hầu như không có khuyết điểm, nhà tạo mẫu phàn nàn rằng mình không có nhiều chỗ để thể hiện tay nghề, vì vậy cô dặm chút phấn rồi để cậu đi.
____

Ở cửa biệt thự nhà họ Lâm có những vị khách tụ tập, những chiếc xe sang trọng ở cửa như nước chảy, trong sảnh tiệc vang lên tiếng nhạc rất hoành tráng, điều này cho thấy tầm quan trọng của nhà họ Lâm đối với bữa tiệc chiêu đãi cô con gái duy nhất này như nào.

Theo như mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trong phân hệ tài chính, hầu như tất cả bọn họ đàn ông phụ nữ, già trẻ, đều là bạn thân của nhà họ Lâm hoặc đối tác kinh doanh đã hợp tác với nhà họ Lâm.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều minh tinh lớn nhỏ dùng nhiều cách khác nhau và có nhiều mục đích khác nhau đi vào đây.

Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, có vẻ hơi thô lỗ khi bắt đầu ăn buffet trực tiếp. Sảnh tiệc được sưởi ấm và hệ thống lọc sạch không khí được bật, nhưng vẫn không tránh khỏi pheromone trôi nổi trong hỗn hợp khác nhau trong không khí, Ngô Đồng bước ra khỏi hội trường vào vườn để thở.

Màn đêm quang đãng, vầng trăng lưỡi liềm hẹp treo trên bầu trời đêm, một làn gió nhẹ thổi những cành cây thường xanh được cắt tỉa gọn gàng đung đưa theo gió. Những chiếc lá của khu vườn cắt theo kiểu phương Tây đung đưa nhẹ nhàng trong bóng tối của ánh đèn mờ.

Trước khi cậu có thể đi được vài bước, Ngô Đồng đã gặp người quen hiếm hoi duy nhất trong bữa tiệc này.

Trên thực tế, người này cũng không phải người quen, dù sao cũng chỉ có một lần gặp mặt. Mặc dù chỉ có một lần gặp mặt nhưng vẫn khiến Ngô Đồng nhớ rất rõ hắn.

Bởi vì hắn là một người vừa mới đến công ty đã giật hợp đồng của cậu khỏi chương trình giải trí.

Nhìn thấy Alpha này đứng trước hồ nhân tạo, Ngô Đồng muốn đi qua giả vờ không nhìn thấy, nhưng trước khi cậu quay đầu lại Alpha đã phát hiện ra cậu trước, Ngô Đồng đành phải chào hỏi hắn.

"Xin chào."

Khóe miệng Ngô Đồng móc ra một nụ cười nhạt không chạm đến đáy mắt, gật đầu với hắn, coi như là đáp lại.

Cậu nghĩ rằng mối quan hệ của họ sẽ chỉ được thăng cấp từ mối quan hệ một chiều thành một người quen gật đầu, nhưng Alpha đi thẳng về phía Ngô Đồng mà không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, đôi môi hơi dày của hắn bật cười.

"Tôi nhớ cậu tên là Ngô Đồng đúng không?" Alpha nói: "Tôi tên là Trữ Hạn, nghe nói chương trình giải trí kia vốn là của cậu, nhưng bây giờ tôi đã ký hợp đồng rồi, tôi không có ý định cướp chương trình game show của cậu đâu, chuyện này khiến tôi thật sự rất ngại."

Nhưng nhìn biểu cảm của hắn ta, cậu thực sự không thấy bất kỳ sự ngại ngùng nào.

Ngô Đồng nhếch miệng trang ra nụ cười như không có gì: "Không sao, cái này cũng không có gì.”

Thật ra thì rất có gì, có một chương trình tạp kỹ tương đương với việc có thể kiếm được tiền, nếu kiếm được tiền thì có thể chữa bệnh cho bà nội Dương.

Bây giờ không còn gì nữa.

Nhưng kỹ năng diễn của cậu rất hiệu quả, biểu cảm của Trữ Hạn cứng lại có thể thấy được bằng mắt thường, trong lòng Ngô Đồng có chút nhẹ nhõm.

Sự ngượng ngùng của Trữ Hạn không kéo dài được bao lâu: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, sao cậu lại ở bên ngoài, bị lạc đường sao? Đúng lúc tôi cũng định quay về tôi sẽ dẫn cậu vào."

Hắn không quan tâm Ngô Đồng có đồng ý hay không mà trực tiếp đưa tay ra nắm lấy vai Ngô Đồng.

Khi sắp bị sờ vào, Ngô Đồng vô thức lùi lại một bước, xoay người chuẩn bị đi về hướng sảnh tiệc, cười nhẹ nói: "Cũng được."

"Đi thôi, đi thôi."

Ngô Đồng không biết động tác của Trữ Hạn là cố ý hay vô ý, nhưng khi nhìn thấy bàn tay của Trữ Hạn chuẩn bị kéo cổ tay mình mà không cần suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Câu "Trữ tiên sinh, xin hãy tự trọng" còn chưa nói ra khỏi miệng đột nhiên một giọng nói tinh tế và mềm mại vang lên từ phòng hoa nhỏ trước mặt: "Anh Hạn? Trữ Hạn? Anh ở đâu?”

Tay Trữ Hạn đặt ở trên không trung, hắn nhanh chóng rút tay về, hô lên về phía nguồn âm: "Dao Dao, anh ở đây!"

Lâm Nhuế Dao vừa từ phòng hoa bước ra liền nhìn thấy hình ảnh bạn trai mình và một Omega khác đứng cạnh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv