Phần 18. Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Hạn, anh đi chậm chút, em không theo kịp."

Trên tầng hai của nhà họ Lâm, Trì Hạn kéo Lâm Nhuế Dao vội vàng đi vào hành lang rộng rãi.

Lâm Nhuế Dao không cao bằng hắn, chỉ có thể đi giày cao gót mười centimet phía sau hắn, chạy đến mức chân run rẩy.

Trì Hạn nhất định phải có chuyện quan trọng thì hắn mới kéo cô đi vội vàng như vậy, Lâm tiểu thư nghĩ một cách hợp lý.

Cô đột nhiên thở hổn hển kêu lên: "Anh Hạn, anh nắm chặt tay em đau quá, buông ra!”

"Em không sao chứ?" Bước chân của Trì Hạn cứng đờ như vừa tỉnh lại từ trong mộng, khi nghe thấy tiếng nữ nhân kêu lên đau đớn, hắn vội vàng buông bàn tay đang nắm cổ tay Lâm Nhuế Dao ra, nhìn kỹ trong lòng bàn tay, hắn cẩn thận nhìn vào lòng bàn tay sợ sẽ làm xước da cô gây ra phiền toái không đáng có.

May mắn thay, làn da mỏng manh của cô chỉ có màu đỏ, nếu cô nàng hét lên muộn hơn một chút, những vết đỏ sẽ biến mất luôn cmnr.

Quả nhiên đại tiểu thư quen được nuôi dưỡng từ nhỏ đúng là mỏng manh.

Trì Hạn thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cho có lệ: "Không đau, không đau, em yêu, anh xin lỗi, anh không để ý đến cảm xúc của em."

"Không sao." Lâm Nhuế Dao hờn dỗi nói.

Phòng bên cạnh là phòng giải trí, Trì Hạn thấy bên trong không có ai nên khoác lấy vai Lâm Nhuế Dao bước vào cửa.

"Anh Hạn, anh đưa em đến đây làm gì?" Lâm Nhuế Dao nhìn phòng giải trí, xoa xoa bàn tay đau nhức, ngơ ngác hỏi.

"Không có gì." Trì Hạn đóng cửa lại, chậm rãi nói với Lâm Nhuế Dao đang ngồi trên ghế sofa: "Anh chỉ muốn hỏi em, chúng ta đã nói hết rồi, ba em sẽ giới thiệu anh là bạn trai của em trong tiệc chiêu đãi này, nhưng bây giờ bài phát biểu của ông ấy đã kết thúc ông ấy đã bắt đầu nâng ly chúc mừng, tại sao ông ấy vẫn chưa gọi đến tên anh?”

Lâm Nhuế Dao ngắm nhìn bộ nail mà cô nàng đã làm.

"Dao Dao, có phải em đã quên đề cập chuyện này với cha em không?" Trì Hạn cố gắng khống chế biểu cảm và giọng điệu của mình để khiến bản thân bớt hung hăng và mong muốn thành công nhanh chóng.

Tuy nhiên, mặc dù não tàn trong yêu đương nhưng từ nhỏ đến lớn cô cũng đã từng gặp qua rất nhiều loại người. Các loại miệng lưỡi cô không gặp được mười nghìn thì cũng gặp được đến tám chín nghìn.

Cô có chỉ số IQ thông minh chiếm lĩnh vị trí cao, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Anh Hạn, anh thật sự muốn được cha em giới thiệu với khách hôm nay sao?"

Giọng điệu của đại tiểu thư đã lạnh dần, trái tim Trì Hạn chìm xuống.

"Đương nhiên muốn rồi."

Ánh mắt của đại tiểu thư lập tức thay đổi nhìn hắn, Trì Hạn bướng bỉnh hạ mình như một con lừa: "Anh không chỉ muốn khách khứa ngày hôm nay biết, mà thậm chí anh còn muốn mọi người trên thế giới này biết Dao Dao, Lâm Nhuế Dao là bạn gái của anh.”

“Muốn thông báo cho mọi người biết người yêu của mình không phải là một chuyện bình thường sao?”

Chỉ một cái búng tay, sợi dây được gọi là lý trí trong não của đại tiểu thư lại bị cắt làm đôi không thương tiếc.

Trì Hạn thành công nhìn thấy ánh mắt của đại tiểu thư lại tràn đầy tình yêu, trái tim treo lơ lửng của hắn được đè xuống, hắn có chút tự hào, nữ nhân có ích lợi gì, chỉ là một Omega, không phải đều bị Alpha chinh phục hay sao.

Lâm Nhuế Dao cảm thấy có chút áy náy vì vừa rồi nghĩ anh Hạn của mình như vậy, anh Hạn thật sự yêu cô, nhưng...

"Anh Hạn, em đã nói với cha và mẹ em rồi, nhưng bọn họ..." Lời vừa nói ra miệng, Lâm Nhuế Dao thay đổi giọng điệu thành uyển chuyển hơn: "Bọn họ nói chúng ta quen biết nhau một thời gian tương đối ngắn, cả hai chúng ta đều chưa gặp mặt cha mẹ đôi bên... Nhưng cha em nói rằng khi mối quan hệ của chúng ta ổn định hơn một chút, cô chú đến cửa cầu hôn mọi chuyện sẽ được định đoạt, và ông ấy sẽ đích thân thông báo rằng anh là con rể của nhà họ Lâm chúng em.”

Trên thực tế, lời nói ban đầu của cha Lâm và mẹ Lâm là hai người mới yêu nhau được có mấy tháng, thằng nhóc đó lại còn nóng lòng vào nhà họ Lâm, họ không cảm thấy hắn là một người nghiêm túc, trừ phi hắn đứng danh xính lễ trên mười công ty, năm chiếc xe sang trọng, ba căn nhà sang trọng ở khu vực đắc địa của thành phố An Hải, hai du thuyền sang trọng hoặc một tàu sân bay cho nhà họ Lâm, nếu không phải đợi hắn thông qua sự chấp thuận của họ, hắn mới chính thức được có danh phận trong nhà họ Lâm.

Mặc dù Lâm đại tiểu thư đang chìm trong tình yêu, nhưng từ khi còn nhỏ cô đã nghe lời cha mẹ, trong lòng cô chỉ dám thầm bác bỏ anh Hạn của cô không phải là loại người như họ tưởng tượng, nhưng bề ngoài, cô miễn cưỡng lắng nghe ý kiến của cha mẹ.

Sau khi Trì Hạn nghe xong, vẻ mặt gần như căng thẳng.

Tại sao cô gái ngu ngốc này không ngu ngốc vào thời điểm quan trọng cơ chứ?

Trong lòng lẩm bẩm, hắn gần như không kìm được sự bồn chồn yếu ớt của mình, nhưng cho đến nay hắn vẫn không thể xúc phạm Lâm đại tiểu thư.

Hắn lộ ra biểu cảm đồng ý và tự trách mình: "Trách anh quá vội vàng, do anh quá yêu em, anh không suy ngh chu đáo về những chi tiết này, đừng lo lắng Dao Dao, anh nhất định sẽ nhận được sự đồng ý của chú và dì, sẽ đưa em về nhà.”

Lâm tiểu thư cảm động trước những gì hắn nói.

Đôi vợ chồng nhỏ đang trộn dầu trong phòng giải trí, đột nhiên ngoài cửa có một tốc độ vội vã và lộn xộn, một người hầu hỏi: "Tiểu thư đâu, có thấy không?”

Tiếp theo là giọng nữ dịu dàng không mất đi vẻ uy nghiêm: "Không tìm thấy bên ngoài, có lẽ Dao Dao đã vào một căn phòng nào đó trong đây, mau mở cửa các phòng ra xem qua đi... Đứa bé này, làm sao có thể thiếu nhân vật chính của bữa tiệc được chứ.”

Chuyện tốt sắp thành sự thật, Trì Hạn chỉ muốn ôm Lâm Nhuế Dao, nhưng trước khi tay chạm vào làn da trắng mềm mại của cô, hắn lại sờ được không khí.

"Mẹ đang tìm em rồi." Lâm Nhuế Dao vội vàng đứng dậy, chạy ra mở cửa: "Mẹ, con ở đây!"

Trì Hạn quay đầu lại, tình cờ nhìn mẹ Lâm đang đi ngang qua cửa.

Vẻ mặt dịu dàng của mẹ Lâm khi nhìn con gái bỗng trở nên dữ tợn khi chạm vào mắt hắn rồi biến thành lời cảnh cáo trong chớp mắt.

Trì Hạn sửng sốt, vội vàng đứng dậy chào mẹ Lâm.

Nhưng mẹ Lâm như thể không nghe thấy hay nhìn thấy hắn, bà kéo con gái bằng bàn tay được bảo dưỡng tốt đi về phía bữa tiệc dưới lầu.

Trì Hạn bị ngắt lời trong vô vọng, kìm nén ngọn lửa trong bụng.

Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, hắn lấy ra nhìn xem, lửa dường như đã được dội tắt bằng một chậu nước lạnh, sắc mặt thay đổi, hắn không dám buông lỏng mà vội vàng bấm nghe.

"Alo? Phong ca, tìm em có chuyện gì sao?”

"Đương nhiên em sẽ trả lại tiền rồi, không phải vẫn chưa đến hạn sao."

"Không thấy tin tức nói Lâm tiểu thư là bạn gái em là bởi vì có chút thay đổi, nhưng Lâm tiểu thư quả thật là bạn gái em."

"Đương nhiên, em sẽ gửi cho anh một bức ảnh của em và cô ta ngay lập tức."

"Đừng lo, trưởng nữ nhà họ Lâm rất nghe lời em, em nhất định sẽ trả lại hết tiền cho anh trước thời hạn!"
____

Khoảnh khắc mở cửa, Ngô Đồng ngửi thấy một mùi chua thoang thoảng xộc vào mặt, ban đầu cậu nghĩ đó là ảo ảnh của mình, cho đến khi đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, cảnh tượng trước mặt không bị cản trở.

Ngô Đồng cảm thấy mình nhất định đã mở nhầm phòng rồi.

Đi ra rồi lại vào, trong phòng không có gì thay đổi.

Tấm thảm trên sàn nhà vừa đậm vừa nhạt, có những thức ăn cho chó và thức ăn cho mèo đóng hộp vương vãi ở khắp mọi nơi, hầu như không còn chỗ để đặt chân lên nữa.

Ngay cả trên giường, có một dấu vết trên tấm ga trải giường màu trắng, có lẽ do dạ dày đã trống rỗng và chỉ có dịch dạ dày được nhổ ra.

Ngô Đồng sửng sốt nhìn quanh phòng, phát hiện con husky trên ghế dài cạnh cửa sổ.

Ánh mắt nó đột nhiên sáng lên, nó sững sờ mở mắt ra, Khương Thanh Nguyên còn tưởng rằng hồn mình đã bay lên trời cmnr rồi.

Không bao lâu sau, một bóng đen khác đã rơi xuống trước mặt nó, ngay khi ánh mắt nó chuyển sang, Khương Thanh Nguyên đã chạm phải khuôn mặt của Ngô Đồng.

"Gâu..." Hóa ra nó vẫn chưa ch.ết, vẫn còn một hơi thở.

"Gâu... " (Ba, ba đã về rồi sao?)

"Bì Đản, ngươi bị làm sao vậy?" Ngô Đồng lo lắng hỏi.

Husky đã trải qua rất nhiều kiếp nạn trong những ngày này, nó bị cảm nhẹ không lâu sau khi ăn nho và sô cô la, ngay sau khi rửa dạ dày, nó mới uống thuốc chưa được bao lâu đâu, như này lại là làm sao đây?

Khương Thanh Nguyên nôn mửa đến khi kiệt sức, nó choáng váng ngủ thiếp đi, lúc này nó nghe thấy Ngô Đồng hỏi mình có chuyện gì, những lời phát trên đồng hồ báo thức cứ cách mấy phút một lần khiến nó suýt nữa nôn ra bữa ăn qua đêm lại văng vẳng bên tai.

“Không được ung nước t bn cu sau khi đi v sinh!”

Khương Thanh Nguyên chỉ cảm thấy trong bụng có một cơn cồn cào, miệng há hốc, không khỏi phun ra một ít nước màu vàng.

Các đòn tấn công tâm trí luôn gây tổn thương nhiều hơn các đòn tấn công vật lý.

Con husky ngu ngốc này không biết nó đã ăn những thứ kỳ lạ gì, nhưng bây giờ nó đang sử dụng cơ thể này, và kiệt tác sử thi lấp đầy căn phòng khách sạn này chính là trí tưởng tượng và sự đồng cảm của Khương Thanh Nguyên gây ra.

Đêm nay, Ngô Đồng đã có một khoảng thời gian rất "viên mãn"

Đầu tiên cậu gọi cho trưởng khoa Trần của bệnh viện thú cưng và nhờ ông ra ngoài qua đêm để kiểm tra "Khách hàng VVIP" của bệnh viện, sau đó tự thú với chủ nhà nghỉ để được khoan dung và tự nguyện chịu mọi chi phí thay thế và dọn dẹp.

Khi trời sáng, cậu đón Bì Đản từ bệnh viện thú cưng từ chỗ trưởng khoa Trần- người không thể tìm ra bất kỳ bất thường nào của hus ngáo, cậu thu dọn hành lý trong khách sạn rồi vội vã ra ngoài.

Ngoài cửa khách sạn XX dán thêm một quy định mới (Chó, đặc biệt là husky không được phép vào!)

Không biết có phải là ảo giác của Ngô Đồng hay không mà các chữ trong ngoặc đơn dường như lớn hơn một kích thước so với tên của khách sạn.

Lại là một đêm mất ngủ.

Khương Hành nói sáng sớm hôm nay có thể dọn vào nhà ở nhưng không nói rõ là mấy giờ, bây giờ vẫn còn sớm, Ngô Đồng xấu hổ gọi điện quấy rầy người ta nghỉ ngơi, vì vậy cậu phải kéo chó mèo mang theo vali, bất lực ngồi trên băng ghế công cộng trước khách sạn nhìn Bì Đản đang ngấu nghiến ăn bánh bao thịt vừa mua.

Ban đầu cậu dự định đợi đến khoảng tám giờ rưỡi, mọi người đã dậy rồi sau đó gọi điện thoại cho Khương Hành.

Tuy nhiên, không ngờ một chiếc Mercedes lại dừng lại trước mặt mình.

Một Beta trẻ tuổi bước ra khỏi ghế lái.

Khương Thanh Nguyên vừa ăn xong bánh bao thịt, liếm liếm nước thịt trên khóe miệng không hài lòng, khi nhìn thấy người bước ra khỏi xe trước mặt, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Chú Lạc! Chú Lạc, chú Lạc mà cháu yêu quý nhất! Chú đến đây đón cháu tới tận hưởng vinh hoa phú quý sao, chú Lạc thân yêu nhất của cháu!

Cái đuôi của Khương Hành sau mông quay tít thành cánh quạt.

Lạc Dương đi thẳng đến chỗ Ngô Đồng, hơi nghiêng người nói: "Xin chào cậu Ngô, tôi được Khương ca phái tới, nhà của Khương ca đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu bây giờ cậu tiện, tôi có thể đưa cậu đến Hạc Tê Loan ngay lúc này."

Khương Thanh Nguyên đã rơm rớm nước mắt khi nghe tới điều này.

Hạc Tê Loan! Hóa ra là Hạc Tê Loan! Chú Lạc thật sự là thiên thần của cháu mà, mỗi lần xuất hiện, chú đều cứu cháu từ trong biển lửa!

Từ từ... Chờ chút...

Khương Thanh Nguyên đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Lạc Dương, chú nói ai phái chú tới??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv