Phần 19. Khoe chân chó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc Mercedes-Benz, khung cảnh hai bên đường nhanh chóng rút đi, Khương Thanh Nguyên mới tìm ra một câu trả lời.

Lạc Dương hiện tại không phải là chủ tịch Lạc hô mưa gọi gió của hơn mười năm sau, cho tới bây giờ chú ấy chỉ là một thằng em bên cạnh Khương Hành làm việc cho hắn, còn là kiểu Khương Hành gọi là tới đuổi là đi nữa chứ.

Vốn dĩ nó nghĩ rằng Lạc Dương sẽ đưa bọn họ đến sống trong biệt thự lớn của nó ở Hạc Tê Loan, nhưng nó quên rằng hơn mười năm trước, Lạc Dương vẫn là một culi đáng thương dưới bóng của chị gái mình và chỉ dám nạp phí sáu nghìn nhân dân tệ vào trò chơi vì sợ bị chị gái mình biết.

Cười ch.ết nó rồi, bây giờ nó lại giúp hổ tha mồi, đem ba nó và chính bản thân nó đưa đến hang ổ của Khương Hành.

Khương thiếu gia từ chối hiểu.

Khương thiếu gia muốn quậy rồi.

Tối hôm qua, dì dọn dẹp và Lạc Dương ở Hạc Tê Loan cả đêm với lời dặn đi dặn lại của Khương Hành, ông chủ của hắn sợ họ sẽ ra ngoài vào sáng sớm và trở thành người vô gia cư, vì vậy hắn bảo Lạc Dương đợi ở dưới lầu lúc năm giờ sáng.

Cho nên Lạc Dương, người đúng nghĩa là bị dùng làm con lừa, cả đêm cũng không ngủ, mặc dù thủ phạm khiến quầng thâm của hắn sâu hơn lớp trang điểm kiểu khói của chị hắn đang ngồi phía sau mình, mà Lạc Dương không thể không lấy kim khâu miệng mình kìm nén tâm trạng bát quái vào lúc này, hắn muốn moi ra vài thông tin từ miệng của Ngô Đồng để thỏa mãn một chút tò mò tục tĩu của hắn.

Ví dụ như bây giờ hai người đã đến mức độ nào rồi, đã đánh dấu hay chưa, và khi nào thì công khai...

Lái xe quá nhàm chán, Lạc Dương mệt mỏi vì bận rộn cả đêm, suýt chút nữa ngủ thiếp đi khi cầm vô lăng, đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa tức giận ở ghế sau xe.

"Gâu!"

Lạc Dương lập tức tỉnh lại, vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một khuôn mặt chó đen trắng đang nhìn chằm chằm vào mình sủa oẳng.

"Gâu gâu!" (Tay sai của Khương Hành kia, Khương thiếu gia cảnh cáo chú, để cháu và ba cháu xuống xe ngay bây giờ!)

"Gâu gâu gâu!" (Cho dù hôm nay Khương thiếu gia ch.ết, nhảy xuống xe ngủ ngoài đường cũng nhất định sẽ không bước vào nhà Khương Hành nửa bước!)

"Gâu gâu gâu!" (Chú không dừng lại đáng đời chú sau này có cái bụng bia như ông địa, đừng nhìn mái tóc bây giờ của chú xanh tốt, tất cả chúng sẽ rụng hết trong mười năm nữa! Ai bảo chú thức khuya mỗi ngày chơi game cơ!)

Lạc Dương thấy con husky này đang nhìn thẳng vào mình, mục tiêu rõ ràng, vẻ mặt khiêu khích, trong lòng hắn có một phỏng đoán táo bạo.

Hắn hỏi Ngô Đồng: "Tôi cảm thấy chó của cậu... Giống như đang mắng tôi?"

Khương Thanh Nguyên: "Gâu!"(Đúng, chính là đang mắng chú đó!)

Ngô Đồng ngượng ngùng nói: "Làm gì có chuyện đó cơ chứ, nó chỉ hơi hiếu động mà thôi."

Khương Thanh Nguyên còn đang cãi lý thì bị ba tương tác vào đầu.

"Đừng hú hét nữa!"

Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Thanh Nguyên khịt mũi, lặng lẽ dựa vào góc, bắt đầu khép mình lại.

Mặc dù Khương Hành đã vứt nó cho bảo mẫu từ khi nó còn nhỏ, phớt lờ nó và giả vờ như một người cha yêu thương con cái, yêu thương người vợ quá cố và đau lòng cho nó từ khi nó còn nhỏ. Nhưng kể từ khi nó có ký ức, Khương Hành chưa bao giờ động đến một ngón tay của nó, khi tức giận hắn sẽ đi vào trong thư phòng sau đó cắt quyền hạn tất cả thẻ ngân hàng của nó, để nó phải ra ngoài ở nhà chú Lạc và chị Dao.

Nghĩ lại những ngày như vậy cách đây 18 năm, nó đã bị cha mình tấu qua vài lần...

Không có cha thương mẹ yêu, Khương thiếu gia rất buồn.

"Ô, con husky này còn biết buồn vì bị đánh sao?" Lạc Dương nhìn vào gương chiếu hậu kinh ngạc.

Ngô Đồng hạ mắt xuống, nhìn mọi nhất cử nhất động của con husky, cậu mím môi cười: "Đương nhiên cún con cũng biết buồn rồi."

Cậu vươn tay vuốt ve đầu Bì Đản: "Bị đánh có đau không? Cho mi xoa xoa này. Mi phải ngoan ngoãn không được gây rắc rối, như vậy ta sẽ không đánh mi."

Bàn tay mềm mại của Omega đáp xuống đầu nó, nhẹ nhàng xoa xoa tuần hoàn, Khương Thanh Nguyên thoải mái đến mức nheo mắt lại, cái đuôi bắt đầu ngoáy điên cuồng: "Gâu"

Nếu nó bị ba vừa đánh vừa xoa nó sẽ không đau!

Nó có làn da thô ráp da dày thịt béo, ba mà đánh nó thì sẽ chỉ thêm đau tay thôi.

Cái mông Khương Thanh Nguyên hơi hơi nhổm lên.

"Gâu gâu." (Ba, lần sau ba đánh ở đây này, ở đây không dễ bị đau tay)

____

Thành phố An Hải có một con sông lớn chảy qua toàn thành phố và chia thành phố thành hai, các khu vực thịnh vượng nhất của An Hải nằm ở hai bên bờ sông.

Hạc Tê Loan được xây dựng dọc theo bờ sông, cung cấp tầm nhìn ngoạn mục nhìn ra thành phố và những dòng sông lấp lánh.

Hạc Tê Loan bao gồm ba tòa nhà cao tầng và sáu biệt thự dành cho một gia đình, và rất khó để tìm được một căn hộ duy nhất, sáu biệt thự dành cho một gia đình có giá cực kỳ phải chăng. Người ta nói rằng chúng đã được nhà đầu tư bán cho người thân của họ trước khi hoàn thành Hạc Tê Loan.

Ngồi trong xe, trong ánh bình minh màu hồng vàng, khi những tòa nhà mang tính biểu tượng và ngoạn mục của thành phố An Hải mà mọi thứ ở Hạc Tê Loan đều quen thuộc xuất hiện trước mặt, Ngô Đồng vẫn không có ấn tượng.

Nhưng theo thời gian trôi qua, môi trường hai bên đường dần trở nên yên tĩnh, những chiếc xe đậu bên đường đã lên tới giá hơn một triệu, ngay cả biệt thự bốn tầng ở vòng ngoài cùng của Hạc Tê Loan cũng đã nhìn thấy mờ mờ. Ngô Đồng vốn hơi hơi buồn ngủ bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Cậu vội vàng hỏi: "Anh Lạc, có phải chúng ta đi nhầm chỗ rồi không, ở đây... Tôi không có khả năng thuê nhà..."

Giọng điệu của Lạc Dương rất thoải mái: "Đúng đây rồi, chính là ở đây."

Góc phía trước là bảo vệ gác cửa, Ngô Đồng thấy Lạc Dương không có xuống xe, chỉ là chiếc xe bị tia hồng ngoại quét qua, nhân viên bảo vệ và thanh ngang lập tức được tránh ra.

Chiếc xe lái vào Hạc Tê Loan.

Ngô Đồng muốn mở cửa bỏ chạy: "Anh Lạc, tôi cảm thấy có thể có chút hiểu lầm, tôi không có khả năng thuê nhà cao cấp như vậy, cảm ơn thầy Khương có lòng tốt, nhưng có lẽ cứ để tôi tự mình tìm nhà sẽ tốt hơn..."

Cậu nghĩ Khương Hành vui vẻ đồng ý như vậy là vì đứng tên hắn có rất nhiều bất động sản, có thể có một vài căn hộ đang được cho thuê để tăng thu nhập, cậu cho rằng tầng lớp thượng lưu khá thực tế.

Không ngờ Khương Hành lại có ý nghĩ cho cậu ở trong Hạc Tê Loan.

Ngô Đồng lấy chân chó của Bì Đản ra mà tính toán, có lẽ cậu phải làm hồng hộc cả đời mới có thể mua được một ngôi nhà có ánh sáng tồi tệ nhất và nhỏ nhất trong khu vực này.

"Không có hiểu lầm, là ông chủ nói vậy." Lạc Dương nói như một lẽ đương nhiên: "Ông chủ nói nếu cậu có bất kỳ thắc mắc nào, cậu có thể gọi điện thoại cho anh ấy hỏi, chẳng hạn như để thuốc ức chế ở đâu."

Ngô Đồng: "Tôi không muốn hỏi cái đó."

Thay vì nhập vào con đường chính dẫn đến gara ngầm của tòa nhà dân cư, chiếc Mercedes màu đen đi vòng qua một con đường phụ và lái sâu hơn vào gara ngầm của biệt thự.

Sau khi đi lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng cũng đến nhà, Khương Thanh Nguyên nhàm chán nhảy xuống xe, lắc lắc bộ lông bị làm rối trên người, nhìn những chiếc xe sang trọng và siêu xe đậu trong gara dưới lòng đất chỉ bằng một nửa con số trong trí nhớ của mình, còn tưởng rằng Khương Hành thật sự nghèo.

Sau đó nó khéo léo rẽ vào góc, đi vào thang máy, giơ hai chân trước lên, nhấn nút đi lên tầng, cửa thang máy trước mặt lập tức mở ra, Khương thiếu gia vênh váo bước vào, thản nhiên bấm tầng một.

Thang máy đi lên, dừng lại sau vài giây, Khương Thanh Nguyên bước ra khỏi thang máy.

Theo như mắt có thể nhìn thấy, có một phòng khách lớn quen thuộc ở tầng một, và hầu hết đồ đạc đều được đặt ở vị trí như trong ấn tượng, nhưng sau đó nó ra đời và lớn lên, trong nhà nuôi một con chó với một vai trò như đội trưởng của biệt đội phá nhà, mọi đồ đạc đã được thay mới vài lần, nó không còn là bộ dáng ban đầu nữa.

Trên tường, trên tủ và trên bàn trà, không nơi nào là không có ảnh của Ngô Đồng như hận không thể để nhét hết vào mọi ngóc ngách.

Trước khi trùng sinh trở lại mười tám năm trước, sở dĩ Khương Hành được cho mời phụ huynh là do Khương Thanh Nguyên công khai đánh nhau trong trường.

Bởi vì cuối tuần trước có một nhóm bạn đến chơi nhà. Bọn chúng không nói qua trước với Khương thiếu gia nó mà cứ chạy tới cửa bấm chuông cửa, thấy có vài người bạn từ xa đến chơi, Khương thiếu gia vẫn biết phương diện nghi thức giao tiếp này liền hào phóng cho bọn họ vào.

Bọn họ nhìn thấy ngôi nhà của nó đầy những bức ảnh của ba nó.

Trước mặt nó, những người này không nói gì, nhưng khi họ quay trở lại trường học, nó phát hiện ra bọn họ đang nói xấu sau lưng nó rằng có rất nhiều hình ảnh của người ch.ết treo trong nhà nó, giống như một ngôi nhà bị ma ám, bọn họ cũng không biết liệu mình có bị ma ám vào nửa đêm hay không.

Khương thiếu gia lập tức đánh nhau với bọn nó, một chọi bốn, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú từ nhỏ đến lớn, nó hoàn toàn không bị tụt lại phía sau, đánh hòa với bọn nó.

Nghĩ đến đây, Khương Thanh Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, đi đến tủ lạnh trong phòng bếp mở cửa, chưa nói đến đồ ăn vặt và bánh ngọt mà nó yêu thích, thậm chí đến một cái rắm cũng không có, hai bên cánh cửa tủ lạnh lớn như vậy cũng chẳng có đồ đạc.

Tuy nhiên, trên bàn trà có hai hộp bánh quy wafer chưa mở của Khương Hành, đôi mắt đói khát của Khương thiếu gia lúc này đã biến thành màu xanh, vì vậy nó không ngại mà dùng bàn chân trước cầm túi bánh quy xé mở bằng miệng, vì thế nó ngậm một miếng trong miệng bắt đầu ăn.

"Tao nói sai chỗ nào à, gia đình bình thường nào lại treo trong nhà đầy ảnh người ch.ết, mày nói cha mày treo nó, mày không cảm thấy khó chịu sao? Dù sao, tao đang cảm thấy đáng sợ đây này!"

Khương Thanh Nguyên nói trong lòng mày không phải tao, mày làm sao biết tao có thoải mái hay không.

Đừng nói bây giờ bọn họ đều đang rao giảng niềm tin vào khoa học, lùi lại một bước, nó vẫn muốn nhà mình bị ma ám, để ba nó có thể trở về gặp nó. Từ khi còn nhỏ, bên cạnh nó chỉ có bảo mẫu, Khương Hành mười ngày nửa tháng không gặp, nó thật sự muốn ba nó trở về, ít nhất cũng phải ở bên nó.

Những bức ảnh này đã ở đó từ lâu mà Khương Thanh Nguyên có thể nhớ được vị trí của nó.

Khương Hành bất kể là một đỉnh lưu hàng đầu đã thông báo giải nghệ hay là người quản lý giải trí Mục Đồng đã nghỉ hưu lui về hậu trường, mỗi tháng hắn đều dành một ngày ra ngoài rồi về nhà đúng giờ, tự tay giặt vải, cẩn thận lau những bức ảnh và chân dung này, sau đó cẩn thận đặt chúng trở lại vị trí trong suốt hơn mười năm.

Khương Thanh Nguyên cảm thấy đúng là Khương Hành yêu Ngô Đồng, nhưng hắn lại không quan tâm lắm đến bản thân đứa con là nó do Ngô Đồng sinh ra.

Nếu không, nó sẽ không bị bỏ lại ở nhà, và trong nhiều năm như vậy chỉ có một bảo mẫu và nó.

Sau khi ăn xong hai túi bánh quy lớn, Khương Thanh Nguyên rũ bỏ vụn bánh quy trên người, đứng dậy đi lên lầu.

Không có nhiều sự khác biệt giữa ngôi nhà của 18 năm trước và 18 năm sau cho lắm, ngoại trừ một vài phòng có tỷ lệ sử dụng thấp đã được đổi thành phòng trò chơi điện tử, phòng đồ chơi và chuồng chó của gia đình ở bên ngoài ra.

Khương Thanh Nguyên không có hứng thú với những phòng khác.

Nó chạy lên tầng ba tìm thấy một cánh cửa đóng kín.

Đây là phòng ngủ nơi nó đã sống mười sáu năm, nó là nơi quen thuộc và an toàn nhất trong ngôi nhà này.

Cửa đã được mở khóa, Khương Thanh Nguyên giơ bàn chân trước lên ấn tay nắm cửa, đẩy mở cửa.

Tiếng két vang lên.

Nhìn rõ viễn cảnh, Khương Thanh Nguyên trực tiếp hóa đá.

Đây là căn phòng mà nó đã sống suốt mười sáu năm sao?

Đây rõ ràng là phòng rác thì có!

Nó đã sống trong phòng rác suốt mười sáu năm :)

Khương thiếu gia sống trong cuộc sống xa hoa, người luôn kinh tế từ đầu đến chân, có một tâm lý suy sụp.

Khương Hành, ông xong đời rồi :)
____

Tối hôm qua Khương Hành ngủ không ngon giấc.

Khi hắn nhắm mắt lại, có một cỗ lực kéo theo ý thức của hắn, hắn không kiềm chế được bị kéo vào trong cơ thể mèo của Ngô Đồng, sau đó ở bên cậu suốt đêm.

Mãi cho đến khi Ngô Đồng ngồi vững vàng trên chiếc Mercedes-Benz của Lạc Dương hắn mới chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian hắn lại bị đánh thức một lần nữa bằng nhạc chuông điện thoại.

Khương Hành buồn ngủ lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, phần mềm giám sát camera cho thấy có người đã vào nhà, mở khóa màn hình, trong màn hình giám sát thời gian thực Ngô Đồng đã xuống xe.

Husky của cậu cũng xuống theo.

Ngô Đồng đang nói với Lạc Dương về chuyện gì đó, điện thoại của Khương Hành không bật âm thanh, hắn cũng không có hứng thú nghe lén cuộc trò chuyện của người khác, nhưng con husky kia đã khơi dậy hứng thú của hắn.

Trong gara ngầm rộng rãi, chú chó husky khéo léo tránh né giữa nhiều phương tiện rồi ấn thang máy trơn tru mà không có chút nhầm lẫn gì.

Sau đó, nhấn nút thang máy đi đến phòng khách ở tầng một.

Cơn buồn ngủ của Khương Hành tiêu tan một chút, hắn thay đổi tư thế thoải mái, dựa vào đầu giường để mình có thể chú ý đến nhất cử nhất động của con husky trong camera.

Con husky có lẽ đói bụng, nó đi đến tủ lạnh mở cửa, không có gì bên trong, nhưng nó tìm thấy hai gói bánh wafer chưa mở trên bàn trà.

Sau khi ăn uống xong, con husky lại đi lên cầu thang.

Theo lẽ thường mà Khương Hành biết, việc đầu tiên các động vật làm khi đến môi trường mới là thận trọng tuần tra xung quanh để xác nhận xem có mối đe dọa tiềm tàng hay không.

Nhưng nhìn hình ảnh trên điện thoại, hắn không khỏi trầm ngâm: Con husky này thực sự không phải là chó bình thường.

Nó dường như không chú ý đến nhà bếp, phòng tập thể dục và các phòng khác ở tầng một, cũng không quan tâm đến phòng ngủ chính, phòng giải trí và phòng thay đồ trên tầng hai mà đi thẳng lên tầng ba.

Con husky đứng ở trước cửa một căn phòng, Khương Hành bất giác nhíu mày.

Đây là phòng của con trai hắn.

Đây là một căn phòng có ánh sáng tốt nhất và tầm nhìn tốt nhất ra toàn bộ biệt thự, có phòng tắm riêng và ban công nhỏ.

Nhưng khi Khương Hành về nhà sống trong phòng ngủ chính ở tầng hai, cho nên căn phòng nhỏ này bị hắn bỏ qua, thỉnh thoảng dùng để chất đống một số thứ tạm thời không dùng đến, ví dụ như mền trái mùa, ghế massage không được sử dụng phổ biến ở nhà, dụng cụ tập thể dục nghe quảng cáo phóng đại nhưng khi mua về thì phát hiện ngoại trừ chiếm không gian ra thì không còn tác dụng gì khác, gia đình từng nuôi một con chó nhưng nó đã bỏ nhà đi bụi, cũng không biết liệu một ngày nào đó nó có quay lại không nữa, vì vậy đồ dùng của nó cũng không muốn vứt nên đã cất ở đây.

Nếu để mọi thứ trong một thời gian dài, chúng chắc chắn sẽ bị bụi bặm.

Nói tóm lại, đó là một phòng để đồ hơi giống một phòng rác.

Trước đây, cha mẹ hắn thường nói hắn lãng phí một căn phòng tốt như vậy, nhưng sau đó nó đã được đổi thành phòng em bé cho con trai của hắn mới khiến hai ông bà hài lòng một chút.

Khương Hành nhìn con husky quen thuộc như trở về nhà mình, đẩy phòng con trai mình ra, sững sờ hai giây như người có thể viết cảm xúc lên mặt, sau đó bắt đầu sủa oẳng lên giận dữ.

Có tiếng chó kinh thiên động địa sủa bên tai khiến Khương Hành hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn cực kỳ chắc chắn rằng mình không nhầm, con husky này chính là con đã bị ngộ độc trong bệnh viện thú cưng vài ngày trước, gan và thận của nó bị nhiễm độc nghiêm trọng.

Nhưng giờ nó vẫn còn sống và đứng trước cửa phòng đứa con tương lai của hắn đang sủa như mắng.

Khương Hành giơ tay xoa xoa cái cằm mịn màng của mình, ánh sáng sắc bén lướt qua đôi con mắt hắn.

Con husky này có chút thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv