Phần 20. Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Ngô Đồng cũng lo lắng gọi điện thoại cho Khương Hành.

Căn biệt thự này nếu Khương Hành cho cậu ở miễn phí, cậu cảm thấy mình vô công bất thụ lộc, lương tâm sẽ bị cắn dứt.

Nhưng nếu Khương Hành cho cậu thuê, có lẽ cậu không đủ khả năng thuê nó trong một ngày, thà ngủ trên băng ghế công viên còn tốt hơn, lông của Bì Đản và Tuyết Đoàn khá dày, cậu hầu như không cần lo cho chúng, mà thực chất nó còn rất ấm.

Khương Hành có lẽ đã tỉnh lại, hắn lập tức ấn nút nghe điện thoại mà không để Ngô Đồng đợi một giây.

"Xin chào, tôi là Khương Hành." Giọng nói ấm áp và mềm mại của Alpha vang lên từ tính trầm thấp rơi vào tai cậu, màng nhĩ bị chấn động đến tê dại nghe đến mang thai, chóp tai Ngô Đồng gần như ngay lập tức đỏ bừng.

"Thầy Khương, tôi là Ngô Đồng." Ngô Đồng ngập ngừng hỏi: "Tôi không đánh thức anh ngủ đi?"

Bây giờ chưa đến tám giờ sáng, có lẽ do cậu sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn nên Omega đối diện nhẹ giọng nói. Nghe được giọng nói mềm mại này, Khương Hành cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn, khuôn mặt hơi mệt mỏi cả đêm không ngủ cũng thả lỏng một chút.

"Không có, tôi tỉnh rồi." Khương Hành khẽ nói: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, thầy Khương..." Đôi môi hồng hào của Ngô Đồng mím nhẹ, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua tôi hơi bốc đồng, sau khi bình tĩnh lại thì nghĩ đến chuyện này, tôi cảm thấy tốt hơn hết là nên tự mình tìm một phòng thuê khác, cảm ơn thầy Khương đã..."

Lông mày Khương Hành khẽ nhíu lại, hắn ngắt lời: "Cậu không hài lòng với căn nhà ở Hạc Tê Loan sao?"

Ngô Đồng chưa kịp phản ứng: "?"

Khương Hành ảo não trong lòng, hắn bảo trợ lý để Ngô Đồng dọn vào ở căn nhà sau khi cưới của hắn và cậu lúc trước, nhưng lại quên mất ngôi nhà này chưa được cải tạo lại giống căn nhà sau khi kết hôn của hắn và Ngô Đồng, phong cách trang trí và đồ đạc lúc đó đều được mua và thiết kế theo sở thích của Ngô Đồng.

Ngôi nhà này hiện đang mang phong cách sang trọng, mà Ngô Đồng lại thích phong cách hiện đại và đơn giản hơn, Khương Hành đã từng đến nhà của Ngô Đồng trong khu chung cư cũ, nó cũng đơn giản và được trang trí rất ấm áp.

Bây giờ biệt thự này vẫn chưa được thiết kế lại, điều này có thể không phù hợp với sở thích trang trí nhà cửa của Ngô Đồng.

Nhưng bây giờ chắc chắn đã quá muộn để cải tạo lại ngôi nhà ngay lập tức rồi, Khương Hành liền sắp xếp lại dãy bất động sản của mình ở thành phố An Hải trong đầu, nói ra một lần để Ngô Đồng chọn.

"Nếu cậu không thích Hạc Tê Loan, vậy thì đổi chỗ khác vậy." Khương Hành nói: "Ở khu Nam Hoa 1 tôi cũng có một căn hộ song lập, cậu có thích căn nhà này không? Nhưng diện tích của ngôi nhà đó có thể nhỏ hơn một chút so với ngôi nhà này."

Ngô Đồng: "..." Nam Hoa 1 và Hạc Tê Loan nằm cạnh nhau cực kỳ nổi tiếng với người dân An Hải và thậm chí cả người dân Trung Quốc đấy.

Khương Hành: "Không thích cái này cũng không thành vấn đề."

Ngô Đồng: "?" Cậu chỉ im lặng một lát thôi khi nào cậu nói mình không thích rồi?

Khương Hành: "Thành phố Tây An Hải tôi có biệt thự vườn ở đó, môi trường không tệ, nhược điểm là mùa hè có nhiều muỗi, có thể dễ bị cắn."

Ngô Đồng: "Không phải, thầy Khương tôi chỉ ở tạm thôi, sẽ không ở đến mùa hè đâu."

Khương Hành: "Cũng có một trang viên nhỏ, nhưng lại tương đối hẻo lánh ở ngoại ô thành phố, có thể không tiện cho việc cậu di chuyển làm việc."

Khương Hành nói nhảm rất nhiều.

Khi Ngô Đồng dần dần chuyển từ sốc sang tê liệt, cậu gần như nghĩ rằng trái tim mình lạnh lùng như dân gi.ết cá mười năm hành nghề.

Khương Hành lại ném thêm một quả bom nữa: "Nếu không ngại thì ngoài ra còn có nhà của bố mẹ tôi, họ là giáo sư Đại học Kinh Tế An Hải nhưng sống bên cạnh Đại học Giao thông, bố mẹ tôi là những người rất tốt, họ luôn hoan nghênh bạn bè của tôi đến chơi ở nhà."

Ngô Đồng: Tôi chỉ muốn tìm một nơi ở trọ, làm thế nào mà bỏ qua tất cả các bước rồi phát triển thành đến gặp cha mẹ Khương Hành rồi...

Kiếp trước quen biết của hắn với Ngô Đồng bắt nguồn từ lần phát tình vô tình của Ngô Đồng, chịu sự tương thích pheromone và pheromone mất kiểm soát của hai bên cao hơn người thường, đêm đó Khương Hành hoàn toàn đánh dấu Ngô Đồng.

Sau đó, Khương Hành cầu hôn Ngô Đồng, trước khi đưa người về hặp cha mẹ, hắn sợ cha mẹ sẽ tin vào những tin đồn về cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Ngô Đồng được cư dân mạng đồn đại trên mạng. Khương Hành đã thú nhận với cha mẹ về việc từ đầu đến cuối cuộc gặp gỡ của họ, điều này làm dấy lên sự đau lòng của cha mẹ hắn đối với Omega vô tội bị chính con trai nhà mình làm ô uế, và không thèm để ý đến hắn là con trai ruột mà cha Khương liền dùng gia pháp quất cho hắn hai roi.

Sau khi cha Khương và mẹ Khương gặp Ngô Đồng, bọn họ phát hiện Ngô Đồng ngoan ngoãn, xinh đẹp thông minh, cái miệng nhỏ có thể nói những điều tốt đẹp khiến hai người vui vẻ, họ càng thích cậu hơn.

Cha mẹ của Khương Hành đã tiếp nhận Ngô Đồng hào nhoáng và trong sạch của kiếp trước, mà kiếp này Khương Hành cũng chắc chắn rằng họ cũng sẽ thích Ngô Đồng không biết gì về sự đời này.

Ngô Đồng nghe thấy Khương Hành vừa nói vừa ra hiệu gọi: "Cậu chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thông báo cho cha mẹ nhờ giúp việc đến dọn dẹp căn phòng trống trong nhà."

"Không cần, thầy Khương, không cần đâu..." Đồng tử của Ngô Đồng run rẩy cậu quá sợ hãi với việc nói là làm của Khương Hành.

Mặc dù là fan của Khương Hành, cũng không phải là dạng fan ở trên mạng nói muốn về gặp phụ huynh của Khương Hành, nhưng cậu cũng không thể trực tiếp sống ở nhà cha mẹ người ta được.

Ngô Đồng nói: "Thật ra tôi cảm thấy nhà ở Hạc Tê Loan rất tốt, không cần thay đổi, cảm ơn thầy Khương đã có ý tốt, anh còn có chuyện gì không? Nếu không thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa, thầy Khương bận việc trước đi, tạm biệt."

"?" Tôi không có việc gì để làm... Khương Hành còn chưa nói gì Ngô Đồng đã vội vàng cúp điện thoại như đang chạy thục mạng.

Cất điện thoại đi, Ngô Đồng phản ứng lại một chuyện.

Không phải cậu muốn nói với thầy Khương rằng mình muốn tự mình tìm một ngôi nhà phù hợp khác sao, tại sao cuối cùng mình vẫn sống trong biệt thự vậy?

Ngô Đồng: "..."

Lạc Dương mang hành lý và balo mèo của Ngô Đồng lên lầu, quay trở lại gara thì thấy Ngô Đồng vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Bà chủ tương lai đang làm gì đó? Lạc Dương lẩm bẩm trong lòng, hô lên từ xa: "Bà... Không đúng, cậu Ngô! Cậu đang làm gì đó?" Hắn suýt chút nữa đã gọi một tiếng "Bà chủ", việc kịp thời sửa lại lời cũng khiến hắn suýt chút nữa cắn vào lưỡi.

Ngô Đồng tỉnh táo lại: "Không có gì."

Quên đi, có lẽ cậu sẽ không sống trong nhà Khương Hành lâu đâu, bây giờ phương pháp giải quyết chuyện của mình đã dần dần hình thành trong đầu cậu, hoàn thành càng sớm càng tốt, trở về nhà càng sớm càng tốt, để cậu không nợ Khương Hành quá nhiều.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Đồng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cậu đi theo Lạc Dương lên lầu.

"Ông chủ thường rất bận rộn và không thường xuyên về nhà, vì vậy cậu Ngô cứ tự nhiên ở đây đi." Lạc Dương lên tiếng, cửa thang máy mở ra, nội thất rộng rãi ngăn nắp của biệt thự hiện lên trong tầm mắt.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn của phòng khách rắc trên sàn sứ trắng bụi bặm, nhìn ra ngoài, mặt sông mịn màng rộng mở lấp lánh, thành phố được lót bằng những tòa nhà cao tầng.

"Mỗi lần đến ngôi nhà này, tôi đều ghen tị với ông chủ vì ngày nào cũng nhìn thấy cảnh sông đẹp như vậy đấy." Lạc Dương thở dài.

Ngô Đồng đồng ý với ý kiến của hắn.

Nhưng điều khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn chính là nhà Khương Hành rất sạch sẽ, không có mùi của người khác, có lẽ hắn không thường xuyên sống trong căn nhà này, trong nhà thậm chí còn không bị nhiễm nhiều pheromone của hắn, chỉ có chất làm mát không khí nhẹ trong lành và sảng khoái.

"Chờ một chút, tôi đi nghe điện thoại." Tiếng chuông đột ngột vang lên, Lạc Dương lấy điện thoại ra nói.

Hắn đi đến góc tường nhường lại không gian để Ngô Đồng quen thuộc với ngôi nhà mới của mình, trả lời điện thoại: "Ông chủ, em đã dọn dẹp nhà cửa đêm qua rồi, cũng đã dẫn người của anh vào rồi, bây giờ anh có chuyện gì muốn phân phó sao?"

Khương Hành rất hứng thú với ba chữ "Người của anh", hắn nói: "Xong hết rồi còn không mau rời đi?"

Lạc Dương: "?"

Khương Hành: "Làm xong việc rồi thì đừng ở trong nhà làm phiền Ngô Đồng nữa cậu ấy cả đêm không ngủ nên rất mệt."

Lạc Dương: Ông chủ, anh đã nghe qua câu người xưa nói dỡ cối xay ch.ết con lừa bao giờ chưa?

Lạc Dương đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Không đúng, sao anh biết cả đêm cậu ấy không ngủ... Douma, anh lại lẻn ra ngoài trong khi em không biết?! Đã thế lại còn lẻn đến nhà Omega?!"

Khương Hành không phủ nhận, mặc dù trong đầu hắn không biết Lạc Dương đang suy nghĩ cái gì, nhưng phỏng đoán của hắn cũng không hoàn toàn sai.

Hắn đã chạy đến bên cạnh Ngô Đồng mà mọi người không hề hay biết và ở cùng cậu cả đêm.

Mà Lạc Dương vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc hóa ra ông chủ lại là loại người này, ông chủ cũng chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác.

Khương Hành suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: "Ở nhà không có nhiều nhu yếu phẩm, cậu đi siêu thị mua một ít cho Ngô Đồng đi, tôi sẽ đưa tiền cậu sau."

Mắt Lạc Dương trợn tròn: "Ok sếp, em lập tức đi ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv