Phần 24. Gộp 3 chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Thanh Nguyên: "..."

Một cơn gió lạnh thổi qua con phố rộng lớn kéo theo những lá cờ của lễ hội lắc lư nhẹ từ đèn đường.

Giọng điệu mềm mại và lời nói sắc bén của Ngô Đồng hòa quyện với nhau một cách kỳ lạ, đôi mắt luôn sáng lấp lánh của cậu rơi vào ánh mắt Khương Thanh Nguyên lúc này, giống như một tấm gương chiếu yêu có thể nhìn xuyên qua làn da của con husky và hoàn toàn nhìn thấu linh hồn của nó.

"..." Thất sách rồi, sau khi nó được sinh ra không lâu ba nó liền đi, Khương Thanh Nguyên đối với ba mình cũng không biết nhiều cho lắm, nhưng nó lại không ngờ ba nó lại nhạy bén như vậy, điều này khiến nó hoảng sợ.

Khương Thanh Nguyên thầm nghĩ trong lòng, không sao hết, cún con chỉ là ở nhà buồn chán nên tự chạy ra ngoài chơi mà thôi, nó sẽ về nhà đúng giờ, một con cún con thì có cái gì kỳ lạ cơ chứ.

Gen ảnh đế của hai người cha được nó thừa kế rất trội.

Ngay sau đó, Ngô Đồng nhìn thấy con husky trước mặt đi lùi cười ngu, khi gió lạnh thổi qua, nó nheo mắt hắt hơi, sau đó bắt đầu rất quen thuộc với sự ngớ ngẩn.

Như thể nó đã gặp phải hiện tượng sinh lý này lần đầu tiên trong đời, nó giật mình vì cái hắt hơi của chính mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên, biểu hiện của nó khôn ngoan hơn bao giờ hết, rồi nó lại hạ thấp phần thân trên của nó như thể đối mặt với kẻ thù, sủa điên cuồng trước cơn gió lạnh đi qua trước mặt nó như thể nó là chất khiến một cậu bé mặc đồng phục học sinh đi ngang qua kinh hãi bỏ chạy. Nó đã đuổi mọi người xung quanh đi không còn một ai. Xung quanh chỉ còn lại ba nó và nó và sau đó khuôn mặt nó đóng băng chuẩn bị co giò bỏ chạy.

Sau khi công kích và uy hiếp không khí nó điên cuồng trườn ra sau lưng Ngô Đồng, nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, hướng phía Ngô Đồng.

"Gâu!" (Ba, không khí này bắt nạt con, ba mau đánh nó đi!)

Sau khi xem loạt hành động chậm phát triển trí tuệ này của con husky, Ngô Đồng: "..."

Vẫn là hình ảnh quen thuộc, vẫn là con husky quen thuộc.

Cậu nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, vừa rồi cậu nghi ngờ chó của mình bị đánh tráo trong bệnh viện thú cưng.

Có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cậu mới bị ảo giác.

Ngô Đồng nghiêng người nhặt dây dắt chó của Bì Đản vừa định bước đi, nhưng Bì Đản bên cạnh lại sủa.

"Gâu!"

Ngô Đồng xoay người lại, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi mặc hán phục tay áo màu đỏ đứng sau lưng cậu, giơ tay lên như muốn ngăn cản cậu.

"Xin chào, có chuyện gì sao?" Ngô Đồng nhẹ nhàng hỏi.

Cô gái nhấc bàn tay còn lại lên từ bên eo lấy ra một cái túi nhỏ. Cô ấy dường như là một người câm, ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu qua lại giữa Ngô Đồng và Bì Đản.

Ngô Đồng không hiểu, nhưng cũng đoán được ý của cô: "Cô muốn nói cái túi nhỏ này là của Bì Đản sao?”

Đôi mắt của cô gái sáng lên và gật đầu.

"Cảm ơn."

Ngô Đồng nhận lấy túi thắt lưng nhỏ, cô gái cũng đóng khóa kéo của túi thắt lưng một cách tỉ mỉ, túi thắt lưng nhỏ leng keng bên trong trong khi hành động, như thể nó chứa rất nhiều tiền xu.

Ngô Đồng nhận ra chiếc túi thắt lưng nhỏ này là chiếc ba lô mini thời thượng mà cậu mua khi còn học đại học.

Ngoài việc lẻn ra khỏi cửa, chạy ra đường hát, tự mình chạy về nhà trước khi bị phát hiện, Bì Đản thậm chí còn lấy ra một cái túi mini từ nhà để dùng tích trữ tiền biểu diễn bán nghệ?

Cảm giác có gì đó sai sai vừa bị đè nén lại quay trở lại.

Khương Thanh Nguyên rất đau lòng vì thành quả công việc vất vả của mình vào buổi sáng có thể đã bị ba mình tịch thu, ngay khi ngẩng đầu lên, nó lại nhìn Ngô Đồng với vẻ nghi ngờ.

Cái đuôi vẫy vẫy sau lưng nó hơi chập chờn, sau đó nó thè lưỡi, diễn lại dáng vẻ ngu ngốc của con husky trong ấn tượng của nó.

Ngô Đồng thu hồi ánh mắt.

Lại xuất hiện ảo giác rồi...

Vốn nghĩ rằng husky của mình bị nhập rồi, từ đó nó sẽ có thể tự kiếm thức ăn cho chó, vấn đề khẩu phần của nó đã được giải quyết.

Nhưng quay đầu lại nhìn thì vẫn là con hus ngáo như ban đầu.

Đúng là khiến cậu mừng hụt một hồi mà...
____

Khu phố thương mại này là một trong những khu phố thương mại phát triển và sôi động nhất ở thành phố An Hải từ lâu, sau đó ngành công nghiệp nổi tiếng trên mạng phát triển, nhiều người nổi tiếng trên mạng ca hát và bán nghệ thuật trên phố thương mại. Một số người nổi tiếng trên mạng xuất hiện, một số trong đó cũng tấn công ngành công nghiệp giải trí, và họ rất nổi tiếng.

Bây giờ con phố này đã trở thành một vườn ươm người nổi tiếng trên mạng ở thành phố An Hải với hàng chục, hàng trăm người ra ngoài phát trực tiếp mỗi ngày, trong đó có nhiều người nổi tiếng, Ngô Đồng nhìn thấy cơ hội xuất hiện vào cuối tuần với lượng người đông nhất, cho nên cậu đã sử dụng cách thuận tiện nhất để bác bỏ tin đồn.

Hiệu quả hoạt động rất tốt mà quan trọng nhất là tiện.

Vấn đề chính vẫn là cậu nghèo và không có tiền.

Nếu bây giờ cậu mà đáng giá mấy chục triệu, nếu cậu vi phạm thỏa thuận bảo mật của giao dịch trong hợp đồng ngay khi sự cố thức ăn cho chó có độc nổ ra thì đã đối đầu với Phong Hỏa từ lâu rồi, mua tất cả các thông cáo truyền thông có ảnh hưởng ngày hôm đó và vạch ra ranh giới rõ ràng giữa sự cố thức ăn cho chó độc và chính mình.

Nhưng cậu không có tiền, vì vậy cậu chỉ có thể dựa vào nick có tích V vào thứ năm tới, hẹn gặp ngồi với người ta ở một chỗ yên tĩnh trong quán KFC rồi để người ta vừa nghe kế hoạch trả thù của mình vừa ăn gà rán.

Nếu cậu không có sẵn tiền vậy thì cậu chỉ có thể chờ đợi cơ hội thích hợp nhất để công khai sự thật.

Hóa ra, đúng người đúng thời điểm là có thật, đây thực sự là thời điểm tốt nhất.

Tại thời điểm này, trên mạng đang hoàn toàn sôi sục.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của những người nổi tiếng trên mạng.

"Cảm ơn anh cả đầu bảng và "Vân Tỏa 1"! Mọi người mau bấm vào theo dõi anh cả đầu bảng nào, sự xuất hiện của các vị chính là nguồn cung cấp khiến cho phòng phát sóng trực tiếp này tỏa sáng!"

Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp đã gặp được những nhân vật cốt lõi của các điểm nóng xã hội gần đây, cho dù lúc đó có quá nhiều người, thực sự không thể chen vào trung tâm của đám đông, mà chỉ cần đứng ở vòng ngoài cùng cũng nghe ra giọng nói của Ngô Đồng. Có rất nhiều anh em trong phòng phát sóng trực tiếp, và những chủ phòng đều hớn hở tới mức cười toét miệng mắt không thấy tổ quốc luôn rồi.

"Cái gì? Anh cả đầu bảng muốn tôi quay Ngô Đồng sao?” Chủ phòng lau mồ hôi vì nóng.

Hắn ta làm bộ khó nói: "Ngô Đồng đã rời đi rồi, nhưng tác phẩm trên trang chủ của tôi đã được đăng tải với bản ghi toàn màn hình, chính là tác phẩm đã được 100.000 người ở trên like... Oh bây giờ nó có 200.000 lượt like, 1 triệu lượt xem và 50.000 bình luận rồi! Chủ phòng mới là tôi đây cực kỳ hạnh phúc, cảm ơn sự quan tâm của mọi người! Anh cả nhớ quay lại sau khi xem và cho chút lì xì nhé~"

Weibo hot search, #Chủ đề Ngô Đồng bác bỏ tin đồn ấn tượng nằm trong danh sách hot search và danh sách giải trí.

[Tài khoản đã đổi chủ ba năm trước? Tôi nhớ rằng ba năm trước có một thời gian Ngô Đồng đột nhiên ngừng cập nhật, có nhiều tài khoản tiếp thị đang suy đoán về những gì đã xảy ra với cậu ta vào thời điểm đó, thậm chí một vài người vô nhân tính còn nói rằng cậu ta đã qua đời. Nhưng từ hai năm trở lại đây tài khoản đã được khôi phục và tiếp tục cập nhật, từ đó trở đi nó vẫn được cập nhật mỗi ngày cho đến vài ngày trước khi cậu ta nói rằng Bì Đản đã ch.ết]

[Đúng vậy, fan cũ ai cũng biết tài khoản của Ngô Đồng đã bị gián đoạn một năm trong ba năm trước]

[Tôi là fan cũ, mặc dù rất tức giận với vụ việc thức ăn cho chó có độc, cũng rất thất vọng về Ngô Đồng, nhưng đối với bài phát biểu hôm nay của cậu ấy, tôi nghĩ vẫn có độ tin cậy nhất định, tài khoản đã bị tạm dừng vào ba năm trước, sau đó hai năm trước lại khôi phục lại. Ngô Đồng nói rằng tài khoản đã đổi chủ ba năm trước có thể nhất quán, dù sao thì sẽ phải mất một thời gian để tổ chức lại đội ngũ sau khi nó đổi chủ]

____

Cư dân mạng từ mọi tầng lớp xã hội đều có phe phái riêng.

[Cậu ta nói rằng từ ba năm trước, tất cả bài đăng của tài khoản không liên quan gì đến cậu ta nữa? Đang kể chuyện cười đấy à?]

[Kiếm đủ tiền rồi liền tìm cách thoát tội chạy trốn?]

[Tôi là một người qua đường chuyển sang anti, sau đó chuyển sang fan, sau đó lại chuyển sang anti...]

[Mặc dù là vậy nhưng... Chỉ có mỗi chó nhà tôi ăn hạt cho chó mà cậu ta bán không có bất cứ chuyện gì sao? Nó bây giờ vẫn còn sống nhảy tưng tưng... Thấy nó thích ăn, tôi còn định mua thêm một bao nữa cho nó đây này...]

[Lầu trên nói thật đó hả, trước mắt thì thấy chỉ có mỗi chó nhà cậu không có chuyện thôi đó]

[Thật ra chó của tôi sau khi ăn vẫn ổn, hạt cho chó rất ngon]
____

[Người hâm mộ muốn bày tỏ ý kiến của họ, tôi thường xem video của cậu ấy trước khi Ngô Đồng thay đổi, tôi là một fan hâm mộ cũ, nhưng tôi đã hủy theo dõi sau khi cậu ấy quay lại, bởi vì tôi luôn cảm thấy rằng video của cậu ấy dường như đã thay đổi phong cách, một mặt là một số lượng lớn quảng cáo chèn trong video, mặt khác âm thanh gốc của Ngô Đồng so với giọng nói của cậu ấy trong mấy video sau này hoàn toàn không giống nhau (Tôi đã từng là một fan thanh khống thích nghe giọng nói của cậu ấy, tôi cảm thấy giọng nói của cậu ấy rõ ràng và tươi sáng, cực kỳ hay), nhưng các video sau này cậu ấy cập nhật lại đều được làm bằng âm thanh tổng hợp cơ học. Còn có nhiều lý do khác mà tôi không thể nói, nhưng chúng luôn mang lại cho tôi một chút cảm giác kỳ lạ, vì vậy tôi đã hủy theo dõi blogger mà tôi đã thích từ lâu.

____

[Cậu ta nói rằng cậu ta đã bán tài khoản, vậy còn Bì Đản thì sao? Bì Đản đều xuất hiện trong tất cả các video từ trước đến nay thì sao? Bì Đản cũng bị cậu ta bán rồi?]

[Lầu trên nói đúng, Bì Đản cũng bị cậu ta bán rồi sao? Vài ngày trước, có thông báo Bì Đản đã ch.ết, bây giờ cậu ta lại xuất hiện trong cùng một khung hình với Bì Đản nói rằng nó không ch.ết?]

[Tôi thà tin Bì Đản xuất hiện cùng cậu ta là một con husky dùng để che tội còn hơn, cũng không biết tìm được con husky này ở đâu ra nữa]

[Cũng phục cậu ta thật vì có thể tìm thấy hai con chó giống hệt nhau như đúc. Nhưng sao tôi lại cảm thấy Bì Đản trong video sau khi cập nhật lại là giả nhỉ? Nó gầy hơn rất nhiều so với Bì Đản trước khi tài khoản bị đừng cập nhật một năm. Thời điểm đó nhiều người còn nghi ngờ liệu Ngô Đồng có ngược đãi động vật hay không]

____

Thậm chí, có người còn trực tiếp hỏi fan nạn nhân đầu tiên.

[@Muốn đòi lại công đạo cho cún yêu bạn nghĩ như nào?]

Người nọ trả lời một cách vô tư: [Nhìn ID của tôi đi, điều tôi muốn là người đã hại ch.ết chó của tôi phải trả giá, và người trả giá phải là thủ phạm thực sự của vấn đề này]

Câu trả lời đã thu hút rất nhiều lượt thích.

____

"Thầy Khương, buổi phát sóng trực tiếp sau đây liền chuyển thành phần hỏi đáp của fan, bây giờ tôi liền chọn ngẫu nhiên những câu hỏi mà fan đưa ra ngay tại chỗ và thay mặt fan đặt câu hỏi cho anh."

Trong phòng phỏng vấn, Khương Hành đang ngồi trên ghế sofa mềm mại thoải mái, lông mày và đôi mắt sâu thẳm sạch sẽ, bất kể là chính mình hay trong màn hình phát sóng trực tiếp, khuôn mặt điển trai rất dễ nhìn và không thể kén chọn, khí chất điềm tĩnh và ôn hòa, làn da còn mịn màng như ngọc, điều này khiến vô số người hâm mộ đang xem chương trình phát sóng trực tiếp rớt nước miếng.

Chủ phòng liếc nhìn màn hình điện thoại ngoại trừ "Chồng ơi, em muốn sinh con cho anh", "Khương Hành thị tẩm em~" "Aaaaaaaaaa” ra thì chẳng còn gì khác.

Cô ngượng ngùng nói: "Bình tĩnh nào các bạn, mỗi ngày đều khen thầy Khương đẹp trai nhiều rồi, nhưng nghe thầy Khương trực tiếp trả lời câu hỏi của mình là một cơ hội hiếm có đấy, nếu các bạn không có vấn đề gì, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay sẽ kết thúc ở đây đó."

Các fan hâm mộ vẫn bát nháo hú hét nhưng cuối cùng họ vẫn lắng nghe lời của người dẫn chương trình, dần dần một số người bắt đầu đặt câu hỏi nghiêm túc.

MC thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười chuyên nghiệp: "Câu hỏi đầu tiên, thầy Khương, anh có thể cho tôi biết về sự lịch trình công việc gần đây không?"

"Lịch trình công việc sao?" Cuộc phỏng vấn kéo dài một chút, Khương Hành cảm thấy hơi khát, hắn lấy chai nước của nhà tài trợ ở bên cạnh và nhấp một ngụm, quả táo Adam giữa cổ trắng cuộn lên cuộn xuống, lúc này máy quay cũng quay cận cảnh khuôn mặt của hắn với độ nét cao.

Người hâm mộ lại sôi sục trở lại.

Người dẫn chương trình vô tình liếc nhìn lượt bình luận.

Cô hoàn toàn không thể xem được, người qua đường vô tình đi lạc vào phòng phát sóng trực tiếp còn cho rằng đây là một chương trình phát sóng trực tiếp đêm khuya không nghiêm túc, thiết nghĩ phòng live này sẽ bị văn phòng chống khiêu dâm ngăn chặn.

"Quay phim, và tham gia một chương trình giải trí.” Khương Hành đặt chai nước xuống, nhẹ giọng nói.

"Tham gia chương trình giải trí sao?" MC hành tò mò: "Anh có thể cho chúng tôi biết thêm về nó không?"

Khương Hành liếc nhìn Lạc Mẫn đang đứng cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên đen như đáy nồi sau khi nghe đến câu chương trình giải trí, nhưng hắn không hề có ý định dừng lại.

"Là “Thật trùng hợp tôi cũng thích bạn mùa 2”

"Anh muốn tham gia chương trình yêu đương?" Người dẫn chương trình ngạc nhiên: "Đảm nhiệm nhiệm vụ quan sát viên sao?”

Khương Hành bình tĩnh mỉm cười: "Không phải quan sát, mà là nói chuyện yêu đương.”

Lạc Dương ở phía sau hậu trường chú ý tới hào quang giết người đột ngột bộc phát của Lạc Mẫn, hắn co cổ lại, lùi lại một bước.

Chị gái hắn không biết rằng ông chủ đã thích một Omega, hơn nữa còn đưa Omega này đến sống ở nhà.

Mặc dù đã biết sự thật, nhưng Lạc Dương không nói cho chị gái mình biết.

Dù sao bây giờ Khương Hành mới là người trả tiền cho hắn, đương nhiên hắn phải nghe lời ông chủ, vào cùng một hang, đi cùng một đường cmnr.

Người dẫn chương trình không còn rảnh rỗi để quan sát phản ứng của liên hoàn bình luận, biết rằng đây là một tiết lộ lớn, vì vậy cô vội vàng đặt câu hỏi.

"Tại sao thầy Khương đột nhiên nghĩ đến việc tham gia một chương trình giải trí liên quan đến tình yêu?" Người dẫn chương trình hỏi: "Bây giờ đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của anh, nhiều người hâm mộ cho rằng anh sẽ dành nhiều thời gian hơn để tập trung vào công việc của mình đấy.”

"Nếu tôi tham gia một chương trình liên quan đến tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc đánh bóng tác phẩm của mình rồi sao?" Khương Hành cười nói.

Người dẫn chương trình biết rằng mình đã nói sai: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó..."

Cũng may Khương Hành không quan tâm.

"Đây chỉ là một sự sắp xếp công việc bình thường." Khương Hành nói.

Hắn ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào màn hình đang chạy những lượt bình luận trực tiếp rồi đọc rõ ràng một cái: "Không phải anh luôn có thiết lập hình tượng độc thân sao? Kiếm đủ tiền rồi liền không quan tâm đến sống ch.ết của fan nam fan nữ mà muốn yêu đương rồi?”

Cùng lúc đó, người dẫn chương trình cũng nhìn thấy dòng bình luận này và phát hiện ra rằng nó không có trong câu hỏi, vì vậy cô vội vàng vẫy tay gọi nhân viên nhanh chóng chèn quảng cáo giấu đoạn này đi.

Nhưng Khương Hành lại ngăn lại: "Không sao, hôm nay tôi cũng muốn nói về chuyện này."

Hắn bình tĩnh nhìn máy quay: "Nếu tôi không nhầm, tôi chưa bao giờ thiết lập một khuôn mẫu nào cho mình, mỗi khi có scandal hay tin tức nào thì studio của tôi sẽ làm rõ nó càng sớm càng tốt, không phải vì tôi dám làm không dám nhận, mà vì những tin tức này không có thật.”

"Sau nhiều năm ra mắt, tôi đã phải đối mặt với vô số chủ đề liên quan đến tình yêu, tôi nhớ rằng câu trả lời của tôi luôn là “Tôi sẽ không từ chối người có duyên”, đó là thái độ trước đây, cũng là thái độ hiện tại và tương lai của tôi."

"Tôi là một diễn viên, tôi sẽ dùng tác phẩm của bản thân để nói lên chính mình. Công việc và nhân phẩm của tôi mới là sự tự tin mà tôi nói đến.”

"Nói như vậy là hiểu rồi đi?"

Đây là lần đầu tiên có người cứng nhắc như vậy trong buổi phát sóng trực tiếp trước mắt anti fan, mà người hâm mộ không có ngoại lệ, đều hoàn hoàn toàn ủng hộ. MC dẫn chương trình gần như ch.ết lặng.

Mãi cho đến khi được đạo diễn nhắc nhở thông qua tai nghe cô mới hồi thần trở lại.

Những câu hỏi sau đó tương đối bình thường, không có trường hợp như câu hỏi đầu tiên, sau mười phút, buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.

Ngay sau khi tắt camera, Lạc Mẫn đi về phía trước với khuôn mặt đen kịt, xung quanh là một vòng áp suất không khí cấp thấp.

"Cậu thật sự định tham gia chương trình kia sao?"

Buổi sáng nhận được hợp đồng của “Thật trùng hợp tôi cũng thích bạn mùa 2" Lạc Mẫn còn tưởng rằng ai đó trong công ty đã làm sai, nhưng ngay sau đó nhớ lại bữa tiệc mà Khương Hành đã tham dự một thời gian trước, đạo diễn của “Thật trùng hợp tôi cũng thích bạn” lúc đó cũng tham dự.

"Chẳng lẽ cậu có lịch sử đen gì bị đạo diễn Trần bắt thóp à?" Cô không vui nói: "Bây giờ với vị trí của cậu thì không ai có thể làm gì được cậu cả, nếu cậu không muốn đi, chị sẽ tìm đạo diễn Trần từ chối chương trình tạp kỹ này ngay bây giờ."

Cơ hội cuối cùng cũng có được, cây gậy đánh uyên ương của Lạc Mẫn thò ra, hắn làm sao có thể nó đánh lên mình?

Khương Hành lập tức túm lấy cô: "Là tôi tự mình muốn đi."

"Làm gì có lẽ đó?" Lạc Mẫn ngạc nhiên: "Trước kia cậu không muốn tham gia mấy chương trình còn nổi tiếng hơn trên nền tảng khác cơ mà, “Thật trùng hợp” mang lại lợi ích gì cho cậu khiến cậu tự hiến thân vậy?"

Đừng hỏi, hỏi thì đó chính là vì trước đây tôi còn non và xanh, không hiểu về mấy chương trình yêu đương, xem sự nghiệp diễn xuất coi như bảo vật.

Khương Hành giả vờ bất lực nói: "Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, cha mẹ ở nhà thúc giục muốn ôm cháu."

Lạc Mẫn lấy điện thoạig ra, chuẩn bị gọi điện thoại lại giống như bị chọc vào chỗ đau, cô ngồi bên cạnh Khương Hành, đưa ánh mắt thông cảm qua nhìn hắn.

"Cái này chị có thể hiểu được, năm nay chị cũng hai chín tuổi rồi, mẹ chị đã từng muốn chị tìm một Omega có gia giáo tốt, đức hạnh và thông minh, sau đó đổi thành muốn chị tìm một Omega là được, bây giờ yêu cầu đã giảm xuống thành không phải là Alpha liền được." Cô thở dài: "Mọi người đều giống nhau.”

Bậy rồi, ai giống chị cơ chứ.

Khương Hành cười thầm, trong lòng chán ghét.

Chị chỉ gặm cỏ non mười chín tuổi ở tuổi ba mươi lăm thôi, cô nhóc kia là thành viên của nhóm Omega nữ mới của công ty lúc đó, chị là người đại diện của nhóm đó, vì chị gần như có thể làm mẹ của bên kia nên suýt chút nữa đã bị cha mẹ của đối phương đánh. Cuối cùng, sau đó là một cuộc tình yêu xa trong năm năm nó kéo dài đến khi chị bốn mươi, cha mẹ của bên kia thấy chị thực sự yêu con gái họ và đáng tin cậy, vì vậy họ mới miễn cưỡng gật đầu giao con gái cho.

Mà tôi thì khác, bây giờ tôi đã tìm được bạn đời, tôi đã mang bạn đời về nhà, chúng tôi sẽ yêu đương và kết hôn sớm, tương lai còn có một đứa con năng nổ hiếu động, cuộc đời của kẻ chiến thắng chính là như vậy.

Ai giống chị cơ chứ?

Ngay khi vừa thở dài, Lạc Mẫn nhận thấy người đứng bên cạnh đang vặn vẹo ngón tay mình một cách khó chịu, cô ngẩng đầu lên, nhìn em trai mình với bộ dáng lén lút như thể nó đã làm sai điều gì đó.

Bả vai Lạc Dương run rẩy, trong lòng hắn thầm nói: Chị à, chị đừng quá tự ti, tiến độ của ông chủ giống như cưỡi tên lửa ấy, không thể so sánh với chị được, đồ cẩu độc thân bị thúc giục kết hôn đến năm mới còn không dám về nhà.

Hắn chỉ vào Khương Hành: "Chị, em tìm ông chủ..."

Tình cờ Lạc Mẫn có một cuộc điện thoại gọi đến, cầm điện thoại quấn khăn choàng len và bước lên giày cao gót.

Lạc Dương đưa lại cho hắn chiếc điện thoại mà Khương Hành đã giữ bên mình.

Màn hình sáng lên, hàng chục thông báo đẩy chen chúc trên màn hình, các loại từ khóa phần mềm đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, tất cả đều là "Ngô Đồng"

Vẻ mặt Khương Hành sững sờ, lập tức mở Weibo ra.

Sáng nay, Ngô Đồng đã thu hút sự chú ý trên đường phố với sự giúp đỡ của Bì Đản và phơi bày sự thật của vấn đề.

Điều này khiến Khương Hành cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Khương Hành hỏi: “Cậu đã làm xong việc thuê thám tử tư chưa?"

"Không thành vấn đề sếp." Lạc Dương nói: "Tối hôm qua tài liệu đã được gửi đến cho em rồi, em đã nhờ anh họ của em cũng là một sinh viên tốt nghiệp ngành báo chí, viết một thông cáo báo chí, trưa nay sẽ nhận được thôi.”

Khương Thanh Nguyên hài lòng gật đầu: "Mua thêm một ít phương tiện truyền thông, đưa bản thảo cho bọn họ, chờ tin tức của tôi về thời gian liền phát ra ngoài."

Hắn dừng lại hỏi: "Ngoài ra còn có vụ buôn lậu chó mèo đã được báo cảnh sát vài ngày trước và các nghi phạm đã cung cấp, tiến độ của cảnh sát ở đó như thế nào rồi?"

Lạc Dương cúi đầu: "Bạn em ở đồn cảnh sát tiết lộ cho em rằng những người này đã bị bắt, mèo cưng bị đánh cắp và chó hoang hiện đang tạm thời được nuôi trong trung tâm động vật đi lạc ở An Hải, hiện giờ đang tìm chủ và người nhận nuôi.”

Khương Hành nhẹ giọng nói: "Nặc danh đưa một số tài liệu gửi đi đi."

"Vâng."

____

Đồng thời lúc này đội ngũ vận hành của tài khoản "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn" đã hoàn toàn hoảng loạn.

"Đã liên lạc được với chị Vương chưa?"

"Vẫn không gọi được... E là chị Vương lại phát bệnh cũ rồi, thấy có quá nhiều người gửi tin nhắn tới nên đã chặn tất cả chúng ta rồi đi?”

"Người đến nhà cô ta đã trở về chưa?"

"Về rồi, nhưng chồng của chị Vương nói rằng chị ta vẫn luôn không về nhà."

Mấy ngày qua, sự cố xảy ra thường xuyên, mọi người trong đội đều bận đến mức chân không chạm đất, mà Vương Lị là người đứng đầu đội ngũ đã bốc hơi khỏi thế giới và để lại tất cả mớ hỗn độn cho họ giải quyết.

Phó giám đốc đội ngũ lo lắng, mấy ngày nay cô ta đều không ngủ được, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen xì, mái tóc rối bù nhếch nhác, lúc này đang nghiến răng, giống như một con quỷ đến công ty đòi mạng vì cái ch.ết đột ngột của điệp viên 007.

Trên thực tế, tất cả các thành viên của đội hiện nay đều trung bình ở mức "vinh dự" này.

Cô ta đá mạnh vào bàn trà, ngồi xuống ghế sofa: "Con mụ Vương Lị đáng ch.ết này, lẽ nào cô ta đã vét hết sạch tiền rồi tự mình chạy trốn?"

Họ đã không thể liên lạc được với Vương Lị trong năm sáu ngày rồi.

Điện thoại không liên lạc được, chồng cô ta cũng nói cô ta đã không ở nhà nhiều ngày rồi.

Bình thường cô ta là người ra quyết định của đội, mọi chuyện đều phải thông qua sự chấp thuận của cô ta, nhưng bây giờ không thấy mặt mũi người đâu. Ngô Đồng đã chạy ra ngoài nói sự thật trước mặt công chúng rồi, điều này càng khiến tình hình trở nên phức tạp hơn.

Nếu còn không cứu kịp bọn họ sẽ xong đời.

"Có cần thương lượng hạ một bước với Ngô Đồng không?"

"Mấy năm nay cậu ta không làm gì cả, chúng ta đã cho cậu ta cơm ăn việc làm rồi, xảy ra chuyện liền trở mặt. Bây giờ cậu còn nghĩ đến việc thương lượng với cậu ta? Cậu học qua lớp đào tạo thánh mẫu ở nhà thờ Pari đấy à?”

Thông thường trước khi Vương Lị đưa ra quyết định cô ta sẽ nói "Đi hỏi ý kiến của Ngô Đồng", vì vậy không ai trong đội biết sự thật về hợp đồng ban đầu của Ngô Đồng.

"Không còn thời gian rồi." Phó giám đốc trầm giọng nói.

"Đợi Vương Lị thì không kịp rồi, trực tiếp đồng bộ hóa các nền tảng của chúng ta như Vân Tỏa, Weibo, Slow Foot và Douyin lên tiếng thanh minh đi, mua thêm một vài thông cáo báo chí... Nói tóm lại, lưu lượng càng lớn thì càng tốt.”

Cô ta đưa ra quyết định cuối cùng: "Các cậu đi kiểm tra xem có vấn đề gì với thông báo không, tôi bên này sẽ gọi cảnh sát."

Có người bối rối: "Gọi cảnh sát? Tại sao phải gọi cảnh sát? Cô nói Ngô Đồng ngang nhiên tung tin đồn sao?”

"Đương nhiên là Vương Lị, Vương Lị mất tích năm, sáu ngày nay rồi tại sao lại không được gọi cảnh sát? Trong trường hợp cô ta thực sự bỏ trốn với số tiền, đây là tất cả tiền của chúng ta, mất rồi thì chúng ta không có chỗ để khóc đâu! Mà chồng cô ta cũng kỳ lạ, vợ mất tích lâu như vậy, chồng cô ta cũng không phản ứng gì cả.”

____

Ánh nắng chiều ấm áp được chia thành từng mảnh bởi những tấm sắt rèn lốm đốm trên tấm thảm thủ công màu xám nhạt.

Có một cơn bão đẫm máu trên mạng. Mà nhân vật chính là Ngô Đồng, người đang khuấy động cơn bão đang ngồi trong phòng khách, cầm một chiếc lược chải lông thú cưng, cẩn thận nhẹ nhàng chải lông cho mèo và chó của mình.

Được bàn tay mềm mại ấm áp của ba vuốt ve, ánh mặt trời chiếu lên người khắp nơi đều ấm áp, Khương Thanh Nguyên chỉ cảm thấy linh hồn mình đang rung động, ý thức mơ hồ, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên, Khương Thanh Nguyên bị đánh thức, lập tức mở mắt ra cảnh giác nhìn về hướng cửa, một tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng phát ra.

Chẳng lẽ là Khương Hành?

"Ai vậy?"

Bất giác, Ngô Đồng tu luyện một phản xạ có điều kiện không thể diễn tả được: Mỗi lần nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cậu không khỏi nhớ đến mười hộp bcs do Lạc Dương gửi đến ngày hôm đó, rồi suy đoán không tự chủ do chuyện này gây ra luôn khiến cậu có chút bối rối, trái tim tê dại.

Ngay khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu trở nên lo lắng không kiểm soát được và một dự đoán mờ nhạt hiện ra trong đầu.

Khương Hành đến đây sao?

Cậu đứng dậy, đẩy con husky đang đứng trước mặt cản đường, chạy ra mở cửa.

Thất vọng, cậu và mấy người đứng ở cửa không quen biết nhau.

Cũng đúng, Khương Hành là chủ nhân của căn nhà này, nếu muốn về nhà thì trực tiếp đi thẳng vào chứ cần gì bấm chuông chứ.

Ngô Đồng mỉm cười lịch sự, che giấu vẻ thất vọng của mình, nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi các anh có chuyện gì sao?"

Có ba, bốn người đứng trước mặt cậu, tất cả đều là nam nhân cao lớn, nhìn cơ bắp nhô ra, Ngô Đồng cảm thấy bọn họ dễ dàng hạ mình xuống.

Cậu thận trọng lùi lại một bước, tự hỏi liệu Bì Đản và Tuyến Đoàn bị cậu nuôi béo có thể hạ gục được họ không.

Nhóm người nhìn thấy cậu cảnh giác liền vội vàng giải thích: "Chúng tôi được thuê đến sửa sang lại phòng, ngài Khương Hành có ở đây không?"

"Sửa sang lại phòng? Thầy Khương?” Ngô Đồng sững sờ.

Như muốn xác thực lời nói của những người này, điện thoại của Ngô Đồng trên ghế sofa vang lên trong giây tiếp theo.

"Chờ một chút."

Cậu trở lại phòng khách và trả lời điện thoại: "Thầy Khương?”

"Cậu đang làm gì đấy, không quấy rầy đến cậu đi?" Giọng nói quen thuộc của Alpha phát ra từ tai nghe, giọng nói trầm thấp và từ tính, như thể cây đàn cello trong tay người chơi đang chơi một cách bình tĩnh.

Ngô Đồng thì thầm: "Không có, thầy Khương có chuyện gì sao?"

"May mà tôi không làm phiền đến cậu." Khương Hành cười nhẹ: "Tôi gọi vài người tới giúp sửa sang lại căn phòng, tôi sợ cậu sẽ sợ nếu gặp người lạ ở nhà, cho nên tôi gọi điện đến báo cậu một tiếng."

Cái chính là trang trí phòng em bé của Khương Thanh Nguyên trong tương lai.

Khương Hành ban đầu thấy căn phòng này rộng và thích hợp sử dụng làm phòng chứa đồ vì vậy đồ vật bên trong cứ thế chất đống.

Kiếp trước, sau khi Ngô Đồng mang thai, căn phòng này tạm thời biến thành phòng em bé, sau này vì nó chưa được sửa sang lại nên Khương Thanh Nguyên đã ngủ với họ một thời gian, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của đôi vợ chồng vào ban đêm.

Cho nên bây giờ Khương Hành dự định phòng trước, chuẩn bị phòng cho Khương Thanh Nguyên trước, để tránh thằng bé can thiệp vào quan hệ vợ chồng giữa hắn và vợ.

"Là như vậy sao?" Ngô Đồng liếc mắt nhìn về phía cửa, thấy Bì Đản vẫn đang đối mặt với nhóm người, vì vậy vội vàng kéo Bì Đản đi để người đến sửa sang lại căn nhà đi vào.

Khương Hành nói: "Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu cho nên báo họ rời đi sau mười giờ sáng, trước bốn giờ chiều, nếu cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ điều chỉnh thời gian."

"Không không, thầy Khương, tôi không thấy phiền đâu." Ngô Đồng vội vàng đáp lại.

Trái tim cậu không khỏi mềm nhũn.

Thầy Khương rất hiền lành và chu đáo...

Khương Hành vẫn còn có việc phải làm ở bên kia, sau khi Ngô Đồng cúp điện thoại, những người này đi lên tầng ba, một lúc sau, trong phòng mang theo một mảnh đồ lặt vặt chạy tới chạy lui.

Ngô Đồng không quen với sự hiện diện của người lạ ở nhà, nghĩ rằng nên có sự giám sát ở nhà, có Bì Đản dưới lầu, vì vậy cậu lấy điện thoại và máy tính bảng trở lại phòng ngủ trên lầu.

Cậu đã ăn trưa xong và sẵn sàng nằm trên giường để chợp mắt và thức dậy suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo.

Tuy nhiên, ngay khi cậu nhắm mắt lại, chuông thông báo của điện thoại reo lên.

Cậu không để ý đến âm thanh đầu tiên, nhưng sau đó, chuông lần lượt vang lên như mưa, Ngô Đồng lập tức mở mắt ra cầm điện thoại lên.

Tất cả đều là thông báo của của APP phương tiện truyền thông mới, khi cậu nhìn rõ tiêu đề, lông mày của cậu hơi cau lại, do không cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cậu mở khóa màn hình ngay lập tức.

#Đoàn đội của Ngô Đồng lên tiếng thanh minh

@Bì Đản Vị Tuyết Đoàn:

Xin chào tất cả mọi người, chúng tôi là đội ngũ hậu trường của "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn" và chúng tôi cũng là một nhóm phục vụ cho cậu Ngô Đồng.

Kể từ khi nhóm tiếp quản tài khoản, mọi người đã cố gắng hết sức để phục vụ tài khoản và kết quả là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người. Mọi người trong đội đều yêu quý động vật, chúng tôi vô cùng tiếc nuối về cái ch.ết của Bì Đản, nhưng chúng tôi cũng bất lực.

Chúng tôi rất buồn vì mất đi Bì Đản, nhưng đồng thời chúng tôi cũng tức giận với những gì Ngô Đồng đã làm.

Vì quyết định của cậu ấy, Bì Đản đã bị ép ăn những đồ ăn đó bị ngộ độc dẫn đến suy thận cấp tính rồi ch.ết, nhóm của chúng tôi đã ngăn cậu ta nhưng Ngô Đồng là chủ sở hữu của Bì Đản, mà chúng tôi không thể ngăn chặn nó chút nào.

Đây là sự thật về cái ch.ết của Bì Đản.

Hôm nay trên phố nổi tiếng trên mạng, chúng tôi không biết bên cạnh cậu Ngô Đồng còn có một con husky giống hệt Bì Đản.

Do bất lực và buộc phải chọn đứng bên lề, tất cả các thành viên trong nhóm của chúng tôi sẽ ăn năn về vấn đề này trong suốt quãng đời còn lại của mình và tự nguyện quyên góp 500.000 nhân dân tệ cho Trung tâm cứu hộ động vật đi lạc của thành phố An Hải mỗi năm. Tích cực làm những việc tốt và tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn.

Trân trọng!

Câu nói này được viết bằng sự chân thành và tâm huyết, ngay cả bản thân Ngô Đồng cũng gần như tin vào nó.

Cậu tức đến bật cười.

Đội ngũ này là nhân viên làm việc cho cậu cơ á?

"Bì Đản" bị mình đầu độc?

Cậu không khỏi nghi ngờ chính mình.

Ngô Đồng cẩn thận nhớ lại những mảnh ghép trong cuộc sống của mình trong ba năm qua, trí nhớ của cậu rất tốt, cậu khẳng định rằng hầu hết mọi chi tiết nhỏ đều có thể nhớ lại, loại trừ khả năng bị thôi miên hoặc mất trí nhớ.

Thật buồn cười, "Ngô Đồng" trong câu truyện này là cái quái gì vậy?

Ngô Đồng đột nhiên có tâm lý xem náo nhiệt, liền trượt xuống khu vực bình luận với vẻ thích thú.

Có rất nhiều cư dân mạng, nếu một mình đánh không lại thì liền ra nhập vào đội hít drama thôi.

[Lại quay xe rồi!]

[Tôi không biết nên đứng về bên nào mới phải đây]

____

[Bì Đản thực sự là do Ngô Đồng hạ độc? Tam quan của tôi đã tan vỡ cmnr!]

[Omega kia trông đẹp như vậy mà sao tâm địa lại độc ác thế chứ, chó mà cậu ta nuôi nhiều năm như vậy lại có thể xuống tay hạ độc được?]

[Các người không để ý Tuyết Đoàn của cậu ấy đã lâu không xuất hiện trong video rồi sao?]

[+1, tôi là fan của Tuyết Đoàn, bởi vì Tuyết Đoàn mà follow Ngô Đồng, nhưng tôi từ lâu liền phát hiện Tuyết Đoàn chưa bao giờ xuất hiện trong video nữa, vì vậy tôi liền hủy theo dõi]

[Người hâm mộ Tuyết Đoàn +10086! Đôi mắt của Tuyết Đoàn rất đẹp, đó là con mèo đẹp nhất mà tôi từng thấy!]

____

[Buồn nôn, sống lâu rồi nên cái gì cũng thấy qua. Đây là loại người gì vậy?]

[Chẳng lẽ Tuyết Đoàn cũng bị cậu ta đầu độc?]

____

Ngô Đồng tắt điện thoại, không nhịn được nhìn nữa.

Những câu này vang dội đến mức cậu sợ rằng mình sẽ nôn ra bữa ăn qua đêm.

Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi trở về từ phòng tắm, một thông báo khác xuất hiện trên điện thoại của cậu sau khi thông báo của "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn” được đưa ra, một thông báo phát sóng trực tiếp khác đã được phát hành vài phút sau đó.

[@Bì Đản Vị Tuyết Đoàn: Để trả lời tất cả các câu hỏi gần đây của công chúng về Bì Đản và tài khoản, chúng tôi sẽ dùng tài khoản này thực hiện phát sóng trực tiếp trên APP Vân Tỏa vào lúc 8 giờ tối mai. Xin mời mọi người đón xem]

Ngô Đồng trầm ngâm nhìn chằm chằm thông tin, nhưng cuối mắt lóe lên ánh sáng, hiển nhiên cậu đã hạ quyết tâm.

____

Ngày hôm sau lúc năm giờ chiều.

Hoàng hôn màu hồng khói lấm lem một nửa bầu trời, gió thổi, cành cây trụi lá ngoài cửa sổ phát ra tiếng động lớn.

Ngô Đồng nấu một bát mì trong bếp, mang đến bàn ăn, cầm đũa cho vào miệng.

Máy tính bảng trước mặt cậu hiển thị tìm kiếm nóng Weibo, phía đầu tiên bên phải của tìm kiếm nóng được đánh dấu bằng một chữ “Bạo” màu đỏ thẫm.

#Người nuôi dưỡng Bì Đản

Đây là cái gì?

Ngô Đồng hạ mắt xuống, liếc nhìn con husky đang nằm bên cạnh đang vui vẻ gặm chân gà.

Khương Thanh Nguyên: "Gâu?" (Sao lại nhìn con, ba muốn cho con thêm một cái chân gà nữa sao?)

Ngô Đồng: "Không ăn được sao? Mi muốn ta lấy lại đưa cho Tuyết Đoàn?”

Khương Thanh Nguyên: "..."

Con husky giật giật bát của mình rồi bỏ đi, Ngô Đồng thu hồi ánh mắt nhấp vào đường link.

Đây là một blogger cá nhân.

[Người nuôi dưỡng Bì Đản:

Tôi là người nuôi dưỡng Bì Đản, đúng vậy, nó chính là chú husky mà các bạn rất quen thuộc, đầu tai bị thủng mất một lỗ, cũng là con husky đã "Bị chủ nhân của nó đầu hộc hại ch.ết" cách đây một thời gian.

Tôi không biết Bì Đản của Ngô Đồng có còn sống hay không, nhưng Bì Đản của tôi thực sự đã ch.ết rồi.

Nó đã ch.ết bất ngờ, được cho là bị ngộ độc thực phẩm.

Có phải mọi người muốn hỏi, có phải Ngô Đồng đã giao Bì Đản cùng lúc với việc bàn giao tài khoản, và lai lịch cuối cùng của chú chó này rốt cuộc là như nào không?

Cũng không hẳn là vậy.

Ba năm trước, tôi được thuê làm nhân viên chăm sóc chó chuyên nghiệp, một tá con husky hai hoặc ba tháng tuổi giống hệt nhau đã được gửi tới cho tôi, và mỗi con đều được tôi chăm sóc cẩn thận lớn lên từng ngày, nhưng sau đó ngày càng ít đi.

Sếp của tôi đã cho tôi một vài bức ảnh và nói với tôi rằng những con này phải lớn lên đúng trong hình ảnh.

Husky trong ảnh có một lỗ mẻ nhỏ ở tai trái gần chóp tai.

Vì vậy, mỗi một bạn nhỏ của tôi đều bị cắt tai, tôi rất đau lòng, nhưng tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, những chú chó này không thuộc về tôi, mà thuộc về người đã mua chúng.

Khi chúng lớn lên, sự khác biệt giữa chúng cũng lớn hơn, một số có đôi mắt xanh hơn con trong ảnh, một số có hoa văn trán khác nhau, một số nhỏ hơn và một số béo hơn.

Vì vậy, tất cả bọn chúng đều bị đuổi đi.

Một năm sau, tôi chỉ còn lại một con, tên của nó là Bì Đản.

Bì Đản đi ra ngoài làm việc quay video mỗi ngày, và sẽ trở lại với tôi vào ban đêm và cùng tôi ngủ.

Nhưng vài ngày trước, Bì Đản không bao giờ quay trở lại nữa, nó bị ngộ độc thực phẩm rồi.

Ban đêm tôi không thể ngủ được, khi vừa nhắm mắt lại, tôi liền nhìn thấy hình ảnh Bì Đản nằm trên bàn mổ hấp hối tới ch.ết, bị một người phụ nữ ngăn cản điều trị.

Tôi biết rằng Bì Đản của tôi chỉ là một con cún thay thế cho một Bì Đản khác.

Nhưng nó là Bì Đản của tôi.

Tôi nhớ nó rất nhiều]

Trong căn phòng cho thuê yên tĩnh, cô gái trẻ khóc nức nở khi xem dòng tâm trạng dài mà cô đã gửi.

Cô đã khóc trong nhiều ngày liên tục, đôi mắt của cô tròn to sưng lên như mọng.

Với đôi tay run rẩy, cô nhấc điện thoại lên ấn gọi một cuộc gọi.

"Khương Hành tiên sinh, tôi là Tiểu Ngư." Cô ấy nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi..."

"Không cần cảm ơn, tôi có mục đích riêng của mình." Khương Hành thở dài: "Bì Đản đã không còn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đừng đau lòng quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv