Phần 31. Ngọa Long Phượng Sồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngọa Long, Phượng Sồ vốn là biệt hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống. Theo lời tiên đoán của Thủy Kính tiên sinh, Ngọa Long là Gia Cát Lượng và Phượng Sồ là Bàng Thống. Việc có được một trong hai người này cũng có thể trị an thiên hạ, cho thấy tài năng của họ xuất chúng đến mức nào.
____

Lạc Dương phải thừa nhận rằng trong một khoảnh khắc, hắn nghĩ Khương Hành bị điên, nhưng hắn không dám nói điều đó trước mặt Khương Hành.

Lạc Dương loạng choạng nói: “Sếp, anh chắc sao?”

"Mặc dù bây giờ cậu ấy rất nổi tiếng, nhưng thực ra cậu ấy không có thành tích, chỉ lộ mặt ở vài bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ. Nhiều nhất thì cũng chỉ cho cậu ta ký lương như ngôi sao tuyến ba là được rồi..."

Khương Hành không nhịn được ngắt lời: "Tôi là sếp hay cậu là sếp?"

Lạc Dương: "Anh là sếp.”

"Vậy thì nghe tôi mà làm."

Lạc Dương: "..."

Ngô Đồng hiện tại không có thành tựu, nhưng không có nghĩa là sau này cậu sẽ không tạo ra thành tựu.

Đối với Ngô Đồng của hai năm sau, phí ký hợp đồng này có thể không nhất thiết khiến cậu nhận lời gia nhập.

Hơn nữa, Ngô Đồng là một kho báu vô giá đối với hắn.

Khương Hành trực tiếp khẳng định: "Dựa theo những gì tôi nói, cứ đến bộ phận pháp chế soạn thảo hợp đồng rồi giao cho tôi càng sớm càng tốt."

"..." Lạc Dương từ bỏ đấu tranh: "Được rồi sếp.”

Hắn phải nói rằng bất cứ khi nào nói đến chuyện liên quan tới Ngô Đồng, sếp của hắn rất có tiềm năng trở thành một hôn quân.

Đầu tiên, mặc kệ một số lượng lớn paparazzi đang nhìn chằm chằm mà đưa một Omega đến sống trong nhà riêng của mình.

Bây giờ, bất chấp mọi rủi ro và tổn thất tiềm ẩn mà đi ký hợp đồng với Ngô Đồng với mức giá cao ngất ngưởng.

Người không biết còn cho rằng hắn tài thô khí to, cố gắng nhét tiền cho người mình thích cơ.

Quên đi, dù sao cũng là sếp ký hợp đồng với người đó, hắn không ký, cũng không dùng tiền của mình, sau này lỗ sẽ không đổ lên đầu hắn, sếp hắn không lo, hắn lo cái gì.

Chỉ là đống cẩu lương này được nhồi hơi ngấy, vừa hay tiết kiệm được tiền ăn ngày mai, số tiền kia có thể được sử dụng để nạp game.

Nghĩ như vậy, Lạc Dương cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
____

Trong biệt thự, Ngô Đồng bận rộn cả ngày, xoa xoa thái dương mệt mỏi và bờ vai đau nhức, trở về phòng ngủ tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.

Khương Thanh Nguyên đang nằm trên cầu thang ở tầng một, sau khi đứng dậy thì phát hiện phòng ngủ đang dần di chuyển.

Tuyết Đoàn đang ngủ trong khung leo mèo cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Khương Thanh Nguyên vẫy đuôi trở lại ghế sofa.

Trong tâm trí nó, nó cứ nhớ lại hình ảnh mình thay đổi từ một con husky thành một con người và sau đó từ một con người trở lại thành một con husky cách đây không lâu.

Tất nhiên, nó không muốn trở thành một con husky trong suốt quãng đời còn lại của mình đâu, nhưng cơ chế để hai vật chuyển đổi với nhau là gì?

Khương Thanh Nguyên ngẫm nghĩ, tìm kiếm điểm chung giữa hai người.

Có phải là chạy vội không?

Không đúng, khi nó ở nhà trọc giận Tuyết Đoàn, bị nó đuổi chạy khắp nhà hoặc khi ba nó đưa nó đi dạo trên bãi cỏ chung cư, nó cũng không bao giờ biến lại.

Hay là khi nhịp tim nó đập thình thịch kiểu sắp thọt lên cổ nhỉ?

Này cũng quá thần kỳ đi, chi bằng gi.ết nó cho xong.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Khương Thanh Nguyên, vẻ mặt nó dần dần méo mó.

Đôi mắt nó mở to trong sự hoài nghi.

Không phải là những gì nó nghĩ đi?

“…”

Khương Thanh Nguyên ngồi xổm thẳng trên ghế sofa, nhìn thẳng về phía trước với sự căm hận cay đắng.

Sau một lát, nó dường như đã hạ quyết tâm, hạ thân trên xuống, cơ bắp hai chân sau mạnh mẽ siết chặt.

Nắm chặt răng hàm sau, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết, hai chân sau đột nhiên dùng lực, nó lao ra như mũi tên đứt dây.

Con đường của nó thẳng, nhưng ở cuối con đường là một bức tường gạch cứng, và nó ngày càng tiến gần hơn đến bức tường...

Khương Thanh Nguyên thầm niệm trong lòng: Làm chó cũng phải là chó dũng cảm không sợ khó khăn!

Giây tiếp theo, với một tiếng *Rầm* vang dội, một vật nặng đập vào tường.

"Shhhh”

Đầu đập thẳng vào tường, đôi mắt đầy sao, Khương Thanh Nguyên cảm thấy mình cần phải đến bệnh viện kiểm tra xem có bị chấn thương sọ não hay không.

Nhưng...

Như thể nhìn thấy điều gì đó khó tin trong dư quang, đôi mắt Khương Thanh Nguyên đột nhiên mở to, nó nhìn thấy một đôi bàn tay trắng gầy xuất hiện trước mặt mình dưới ánh trăng mờ nhạt qua cửa sổ trong suốt từ sàn đến trần.

Những ngón tay này cũng di chuyển tự do như ý của nó.

"Douma..."

Khương Thanh Nguyên đột nhiên ngồi dậy, hạ mắt xuống nhìn thân thể mình, sau đó giơ tay sờ sờ mặt.

Nó thực sự đã biến trở lại rồi!

Chỉ là lại vô tình chạm vào vết thương trên trán, cơn đau khiến nó thở hổn hển.

Khương Thanh Nguyên tâm trạng phức tạp.

Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt là nó đã tìm ra cách để biến trở lại thành cơ thể con người.

Tin xấu là phương pháp này rất đau, sau khi va vào tường thêm vài lần như nó vừa làm thì bộ não dũng cảm, tháo vát và thông minh của nó có thể có nguy cơ bị báo phế hoàn toàn.

Tuy nhiên, con người vẫn phải có xương sống và phẩm giá nhất định, không thể rút lui vì khó khăn này.

Một người có thể là chó nhất thời, nhưng không thể làm chó suốt đời.

Nhưng có nhất thiết phải đập mạnh như vậy không?

Khương Thanh Nguyên nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, vẻ mặt trầm ngâm.

Có lẽ chỉ cần va nhẹ một chút là được rồi đi?

Khương Thanh Nguyên sờ sờ vết thương trên trán, tùy tiện xoa xoa vết thương, sau đó chống người lên, chậm rãi đến gần vách tường.

Đầu nó chạm nhẹ vào tường.

Không có phản ứng.

Xem ra sức mạnh còn chưa đủ.

Nó đâm mạnh hơn một chút.

Vẫn không có phản ứng, nó lại phải đâm mạnh hơn một chút nữa.

Khương Thanh Nguyên đã chuẩn bị tâm lý, nhắm vào tường rồi lại đâm vào.

*Rầm*

*Rầm*

*Rầm*
____

Nửa giờ sau, cảm giác chóng mặt mãnh liệt ập đến sau khi va vào tường, Khương Thanh Nguyên choáng váng ngã xuống đất.

Nó đã thử quá nhiều lần khiến cho suýt chút nữa nôn ra bữa ăn qua đêm nhưng cơ thể này vẫn không nhúc nhích, vận may trong lòng Khương Thanh Nguyên dần dần rơi xuống, nó cay đắng nghĩ rằng không phải sẽ phải chạy một quãng đường như lúc ban đầu và sau đó va vào tường đó chứ.

Nhưng khi nó đứng dậy, nó đã bị sốc khi thấy rằng tầm nhìn của mình đã trở nên ngắn hơn một nửa một lần nữa.

Thành công rồi?!

Khương Thanh Nguyên nhìn xuống thì thấy một đôi chân chó màu trắng.

Sau đó, nó vẫy đuôi vui vẻ xoay tròn tại chỗ vài lần.

Tuy nhiên, nó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không được, nó không thể vui mừng quá sớm, nó phải va chạm thêm một vài lần nữa trong khi mạch não nó vẫn còn mới để củng cố thêm chí nhớ mới được.

E rằng lần sau có trường hợp khẩn cấp, nếu va chạm quá nhẹ, nó sẽ không thể quay lại được, mà va chạm quá nặng, nó lại cảm thấy quá đau, nó cảm thấy mình thật khổ.

Khương Thanh Nguyên dùng lực cuối cùng vừa thử nhắm vào bức tường, dùng đầu đâm vào tường.

*Rầm*

*Rầm*

*Rầm*

Trong phòng ngủ, có một âm thanh bị đập vang vọng bên tai, Ngô Đồng ngủ không được.

Cảm giác bước hụt một chân trong không khí ập đến, cậu bước vào giấc mơ và nhìn thấy một cậu bé.

Cậu bé chỉ mới năm hoặc sáu tuổi, là một Omega với khuôn mặt thanh tú, từ hình dáng lúc nhỏ của đứa bé cũng có thể thấy được khi lớn lên nó xinh đẹp đến mức nào.

Omega nhỏ phấn điêu ngọc trác đang ôm một con gấu bông, run rẩy trốn trong một góc tối tăm bẩn thỉu.

Ngô Đồng nhanh chóng nhận ra đây là bản thân mình lúc nhỏ.

Từ phòng bên cạnh, có hơi thở thô tục và nặng nề của nam Alpha trung niên và tiếng rên rỉ tinh tế của Omega nữ.

Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được mùi hôi hỗn hợp lơ lửng trong không khí, đặc biệt là mùi pheromone tinh hoa thấp kém của Alpha cấp thấp cực kỳ cay nồng. Sắc mặt Ngô Đồng tái nhợt, cảm giác buồn nôn quen thuộc dâng lên, cậu cưỡng ép áp chế.

Mà Omega nhỏ trong góc vẫn đang ôm con gấu nhỏ của mình, thân hình gầy gò khẽ run rẩy, nước mắt bừa bãi nhuộm lên khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu, nhưng cậu không dám phát ra âm thanh.

Bởi vì mẹ cậu nói rằng tất cả các Alpha đến nhà đều là khách của mẹ con họ, họ là ân nhân của hai người, hai mẹ con họ có thức ăn hay không đều phụ thuộc vào việc các Alpha có vui vẻ hay không. Vì vậy, cậu không được phép gây ồn ào khi họ bước vào phòng, làm phiền các Alpha, hủy hoại hứng thú của họ và họ sẽ dùng nó để làm lý do để không đưa tiền cho cô ta khi họ xong việc.

Căn nhà nhỏ và hẹp, có một phòng ngủ và một phòng khách, cậu phải trốn trong phòng khách ở góc ghế sofa góc tường lắng nghe những chuyển động đáng sợ phát ra từ hướng phòng ngủ.

Một lúc sau, phòng ngủ yên tĩnh lại, cửa mở ra, Alpha cởi trần bước nhanh ra ngoài, lộ ra hình ảnh bên trong phòng, một người phụ nữ với mái tóc rối bời đang đếm tiền một cách hài lòng.

Alpha nhìn thấy thứ gì đó trong ánh sáng lập lòe, khi hắn nhìn xuống, hắn nhận ra rằng có một đứa bé núp trong góc.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn nhưng vẫn thanh tú và xinh đẹp của đứa bé trên khuôn mặt sợ hãi của nó, Alpha đi về phía cậu với sự thích thú lớn.

"Nhóc con, mi là con của người phụ nữ đó sao?"

Omega bé con rụt rè sợ hãi ôm lấy gấu bông, co rúm lại trong góc không có cách nào lùi lại nữa, con ngươi đen trắng đầy hoảng sợ.

Alpha cúi xuống trước mặt Omega nhỏ, một mùi pheromone hương vị thấp kém xộc vào mặt cậu. Hắn mỉm cười như có ý tứ gì đó, nụ cười toe toét trước một hàng răng xỉn đã bị khói thuốc lá làm cho ố vàng.

"Nhóc con, chú rất thích nhóc, lần sau khi mẹ nhóc đi vắng, chú sẽ mua kẹo hồ lô đường mà nhóc thích ăn tới cho nha."

Mãi cho đến khi Alpha đứng dậy đi ra khỏi nhà, Omega nhỏ mới dám loạng choạng chui ra khỏi góc, run rẩy quỳ trên mặt đất, dạ dày co thắt, nhưng hai ngày liên tiếp không ăn thức ăn đàng hoàng nên chỉ nôn ra một chút dịch dạ dày.

Ngô Đồng thở hổn hển, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng giấc mộng sẽ kết thúc ở đây, nhưng hình ảnh trước mắt lại thay đổi.

Cậu vẫn ở trong căn nhà nhỏ đó, vẫn ở trong phòng khách đổ nát và chật hẹp đó, nhưng lần này, nữ chủ nhân của ngôi nhà đã đi ra ngoài, để lại Omega bé con một mình ở nhà.

*Rầm rầm* hai tiếng âm thanh đập mạnh bên ngoài cửa.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không có gì lạ, thỉnh thoảng, lại có người đến đập sầm cửa như thế này, Omega nhỏ khéo léo trốn trong khe nứt ghế sofa ẩn mình như thể cậu đã sớm biết rằng người đập cửa là khách của mẹ.

*Rầm rầm rầm*

"Nhóc con, chú biết hôm nay nhóc ở nhà một mình, chú có mua cho nhóc kẹo hồ lô đây, chua chua ngọt ngọt, deo dẻo, cực kỳ ngon luôn."

"Bạn nhỏ, nhóc mở cửa cho chú được không, chú sẽ cho nhóc ăn kẹo.”

*Rầm rầm*

Đây là lần đầu tiên có người đến nói tìm cậu, Omega nhỏ sợ hãi siết chặt cánh tay với đôi mắt đẫm lệ, cố gắng trốn mình vào vết nứt của ghế sofa hòa vào khe hở.

*Rầm rầm rầm*
___

"Không có ai sao?" Alpha tự lẩm bẩm.

Thấy ngoài cửa dần dần không có động tĩnh gì, trái tim treo lơ lửng của Omega nhỏ từ từ rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, cậu bò ra khỏi góc.

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng một động tác bị giữ quá lâu, hai chân bị tê liệt, bị vấp nên va phải chiếc bình trống rỗng trên kệ, cậu vội vàng đỡ nó, suýt chút nữa đã làm vỡ chiếc bình.

Nhưng Alpha, người đang ngủ yên ngoài cửa đã nghe thấy động tĩnh.

Hắn nở nụ cười khiến lòng người ớn lạnh.

"Nhóc con, hóa ra nhóc thật sự ở bên trong, do nhóc không mở cửa cho chú nên chú sẽ tự mình đi vào nhé?"

Ngay sau đó, lại có một tiếng đập cửa rầm rầm.

*Rầm rầm rầm*

Lực lượng lớn hơn trước, tốc độ nhanh hơn trước, như sắp đập vỡ cánh cửa gỗ cũ kỹ.

Omega nhỏ hoảng hốt đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa gỗ đổ nát của ngôi nhà mà quên mất chạy trốn.

Sau vài giây, ổ khóa cũ đã bị bật ra khỏi cửa, cánh cửa gỗ dội mạnh vào tường, để lại một vệt kéo dài trên mặt đất.

Alpha bước vào cửa nhìn quanh phòng như một kẻ tham ăn, nhìn chằm chằm vào Omega nhỏ trốn trong góc ghế dài.

"Bạn nhỏ, chú mang cho nhóc một xiên kẹo hồ lô này, sao nhóc không ngoan ngoãn mở cửa cho chú vậy?"

"Những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị trừng phạt."

"Nhưng chú lại luyến tiếc trừng phạt một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, chú sẽ thương yêu nhóc thật tốt."

Tuy nhiên, Alpha cuối cùng đã không thành công.

Bà nội Dương nhà bên cạnh nghe thấy động tĩnh đã bí mật gọi cảnh sát, sau đó nhặt cái chày giặt quần áo lên, đi tới phía sau Alpha đang muốn làm chuyện sai trái, dùng hết toàn lực, vung về phía sau đầu Alpha.

Bà túm được Omega nhỏ đang lao vào vòng tay mình mà khóc lớn, vuốt ve tấm lưng gầy gò của Omega nhỏ đang sợ hãi, nhẹ nhàng an ủi cậu.

"Không sao, Tiểu Đồng, kẻ xấu bị bà đánh đuổi rồi, Tiểu Đồng đừng khóc nữa."

Một chùm ánh sáng chiếu lên mặt, Ngô Đồng sững sờ mở mắt ra, phòng ngủ rộng rãi sạch sẽ tràn ngập ánh nắng ban mai yếu ớt.

Tối qua cậu đã rất mệt mỏi và buồn ngủ đến nỗi tôi quên kéo rèm cửa.

Ý thức dần dần trở lại, âm thanh của Alpha xấu xí đập cửa rầm rầm vang vọng bên tai làm màng nhĩ của cậu run rẩy.

Giấc mơ dường như xâm nhập vào thời gian và không gian phản chiếu trong thực tế, Ngô Đồng thậm chí dường như có thể ngửi thấy mùi pheromone hương vị thấp kém của Alpha cấp thấp trong không khí, lần lượt kích thích các giác quan của cậu.

Sắc mặt cậu tái nhợt, vội vàng rời giường, chạy vào phòng tắm.

"Ọe... Khụ khụ khụ..."

Tối hôm qua cậu không ăn nhiều, dạ dày trống rỗng, cậu chỉ nôn vài lần rồi lấy một ly nước súc miệng.

Ngô Đồng thở hổn hển ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh bản thân mình đang tái nhợt trong gương.

Khuôn mặt trái xoan có làn da trắng dường như chỉ to bằng lòng bàn tay, dưới hàng lông mày thanh tú là đôi mắt hoa mai đen trắng, thông minh, sáng sủa và có tinh thần, sống mũi cao thẳng trượt xuống trông giống như một đường gờ, phía dưới là đôi môi đầy đặn hơi trắng do khó chịu về thể chất, đôi môi tròn, đó là hình dạng kiểu môi "Không thể không khiến người ta không muốn hôn"

Là một Omega rất đẹp, nhưng vẫn không thiếu đi khí chất trai tráng.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được một Omega như vậy lại có thể miễn cưỡng như thế nào.

Ngô Đồng giơ bàn tay ướt đẫm nước lên vô cảm vẩy nước vào trong gương.

Không rõ cha là ai, hai mẹ con sống nhờ ân khách của mẹ cậu, mà mẹ cậu lại ch.ết dưới tay một người vợ của một ân khách.

Vì một lý do nào đó, đêm qua cậu mơ về một ký ức tuổi thơ bị che giấu từ lâu, vết sẹo này đã rơi ra và đóng vảy từ lâu lại được phát hiện lại. Ngay khi Ngô Đồng nhắm mắt lại, cậu đã ôm chặt mình trong căn phòng ẩm ướt, cậu trốn một mình trong góc, chóp mũi bị bao quanh bởi đủ loại hơi thở ghê tởm xen lẫn sự hỗn loạn của Alpha mà cậu phải trải qua ngày này qua ngày khác đến tê dại.

Ngô Đồng không nhịn được, cúi đầu nôn khan vài lần, hít sâu một hơi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thay quần áo rồi từ trên lầu đi xuống, Tuyết Đoàn đang nằm trước cửa sổ kính trong suốt phơi nắng, Ngô Đồng nhìn ghế sofa, nhưng cậu không nhìn thấy Bì Đản đáng lẽ phải ngủ trên đó như mong đợi.

Cậu đi vòng qua tầng một liền tìm thấy Bì Đản đang nằm trên mặt đất ở cuối hành lang ở tầng một, cách phòng khách năm mươi mét.

"Sao lại nằm ở chỗ này ngủ vậy?" Ngô Đồng nghi ngờ lẩm bẩm.

Bì Đản rất khó chịu vì bị ăn nhầm nho và sô cô la, sau khi trở về từ bệnh viện thú cưng, nó không nằm trên sàn nhà hoặc ngủ trong cũi mà chỉ ngủ trên ghế sofa mềm hoặc ghế dài.

Bây giờ nó được tìm thấy trên sàn nhà ở cuối hành lang thực sự nằm ngoài dự đoán của Ngô Đồng.

Cậu gần như nghĩ rằng Bì Đản đã bị đánh bất tỉnh, bị hôn mê bất tỉnh.

Cậu đẩy đẩy Bì Đản, con husky lăn qua lăn lại trong cơn choáng váng nằm ngửa trên mặt đất.

Sau khi Ngô Đồng nhìn thấy rõ ràng: "..."

Cậu cảm thấy như nào mà chỉ sau một đêm, đầu của nó bị sưng thành một vòng to hơn rồi?

Không phải là có người đánh nó bất tỉnh rồi ném nó vào đây đấy chứ?

Nếu đây là nhà của cậu, Ngô Đồng nhất định sẽ cầm điện thoại xem lại camera tối qua để kiểm tra xem ở nhà có kẻ trộm không.

Nhưng đây là nhà của Khương Hành, đừng nói là đột ngột và bất lịch sự như thế nào khi tìm Khương Hành nói ra loại chuyện này, dựa theo phí bất động sản và phí an ninh cao ngất trời của Hạc Tê Loan, Ngô Đồng cảm thấy ngay cả cổng tên trộm cũng không thể đến được ấy chứ.

Có lẽ ban đên hus ngáo hiếu động chạy đi chạy lại rồi trượt chân ngã xuống lăn quay bất tỉnh đi.

Chả trách hôm qua cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, hóa ra là chủ và cẩu liền tâm.

Ngô Đồng xoa xoa đầu Bì Đản, để nó tiếp tục ngủ trên mặt đất.

Cậu đi vào phòng bếp, tùy ý hấp lại một một ít củi cảo đông lạnh và ngô.

Cho một miếng sủi cảo vào miệng, Ngô Đồng nhìn qua màn hình điện thoại đang sáng lên vì có thông báo tin tức tới.

"Sự thật về vụ việc thức ăn cho chó có độc đã được hé lộ, thủ phạm thực sự là một người khác. Ngô Đồng đã chứng minh thành công sự vô tội của mình!"

Khi cậu thức dậy vào buổi sáng, tâm trí cậu đầy những giấc mơ mà tối qua mơ thấy, hầu như mọi khung hình đều khắc sâu trong tâm trí cậu, Ngô Đồng gần như không khỏi không nghĩ về nó.

Cậu lập tức mở khóa màn hình và mở Weibo.

Mục tìm kiếm #Sự thật về sự cố thức ăn cho chó có độc đứng top đầu trong hot search, nhiều cư dân mạng đã bị buộc phải nhồi một ngụm dưa ngay khi họ vừa mới mở mắt vào buổi sáng, mà bữa ăn sáng của họ đều là dưa.

Ở trên cùng của quảng trường là bài đăng trên blog của @Tin tức hot, làm sáng tỏ sự cố thức ăn cho chó có độc gần đây, ân oán giữa Ngô Đồng, nhóm tài khoản và Vương Lị đã phơi bày mối quan hệ họ hàng giữa Vương Lị và Trương Yến Thu- một nhà cung cấp thức ăn cho chó có độc.

Nhân tiện, cũng tóm tắt rằng Vương Lị đã đầu độc Bì Đản và đám chó mà cô ta đã thuê người để nuôi trong hai năm, tiết lộ rằng cô ta đã lắp đặt thiết bị giám sát bất hợp pháp trong nhà của Ngô Đồng và các nghệ sĩ khác dưới trướng của mình. Mua chuộc người của nhóm câu trộm chó mèo và đầu độc Bì Đản của Ngô Đồng, nói ra tất cả các việc ô uế mà cô ta đã làm, thậm chí chiếm đoạt công quỹ của Phong Hỏa, điều này thật ghê tởm và thái quá.

Lướt xuống xa hơn là tuyên bố của Giải trí Phong Hỏa.

[@Giải Trí Phong Hỏa:

Vụ việc "Thức ăn cho chó có độc" đang được phát tán rộng rãi trong thời gian gần đây, liên quan đến nhóm vận hành tài khoản "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn" của công ty, công ty hiện tuyên bố như sau:

1. Công ty đã chấm dứt hợp đồng với bà Vương Lị và đoàn đội, đồng thời sa thải bà Trần Phi, người giám sát của Vương Lị, cũng như luật sư Mã Huy, người đã soạn thảo hợp đồng mua bán tài khoản "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn", bảo lưu quyền kiện và thu hồi tổn thất của công ty. Việc soạn thảo và ký kết hợp đồng đã được giao phó hoàn toàn cho Vương Lị và các luật sư có liên quan vào ba năm trước, công ty không biết về điều này vì tin tưởng.

2. Sau khi tiếp quản tài khoản của "Bì Đản Vị Tuyết Đoàn", đội ngũ đã quản lý không tốt, vi phạm điều khoản trong hợp đồng "Bên A sẽ không gây thiệt hại cho người hâm mộ tài khoản vì lý do chủ quan khi vận hành tài khoản" khiến ông Ngô Đồng bị oan, bây giờ chúng tôi công khai long trọng xin lỗi ông Ngô Đồng và trả lại quyền sở hữu tài khoản.

3. Nếu công ty bị lợi dụng sự việc này để lan truyền tin đồn và làm tổn hại đến hình ảnh và uy tín của công ty, công ty chúng tôi có quyền giữ giấy chứng nhận và điều tra trách nhiệm pháp lý của các nhân sự có liên quan theo quy định của pháp luật.

Xin trân trọng thông báo!]

Người đầu tiên trong khu vực bình luận là fan nạn nhân đầu tiên lên tiếng.

[@Muốn vì cún yêu đòi lại công đạo: Nhờ sự quan tâm của đa số cư dân mạng, đến nay vấn đề này có thể được kết luận là thành công. Thủ phạm thực sự đã được đưa ra ánh sáng, tôi hy vọng những thú cưng động vật trên mạng có thể tự tin ăn đồ ăn, tất cả những động vật bị bắt, hoặc bị bệnh, hoặc may mắn trốn thoát, tôi hy vọng chúng có thể trở về nhà khỏe mạnh, đây chính là mong muốn lớn nhất của tôi bây giờ]

Hơn 100.000 lượt thích.

[Cuối cùng cũng xong!]

[Dưa này không dễ ăn chút nào, mỗi lần lật xe đều khiến tôi bị nhồi máu cơ tim]

[Không ngờ người bị hại lại là của Ngô Đồng.... Bí mật xóa những lời tôi mắng cậu ta... Đm, tôi mắng nhiều quá nên dell xóa hết được!]

[Mọi người đều ở đây, nhổ một miếng nước bọt vào Vương Lị và Trương Yến Thu trước khi rời khỏi nào :)]

[Vương Lị, Trương Yến Thu, NMSL]

[Thật ra luôn có một câu hỏi tôi muốn hỏi, Vương Lị đã nuôi một con husky giống với con của Ngô Đồng rồi, tại sao bà ta không nuôi luôn một con mèo anh lông dài nữa cho càng giống? Ngô Đồng không phải là có cả mèo và chó sao?]

[Cậu đã nhìn thấy con mèo anh lông dài của Ngô Đồng chưa? Một trong hai con ngươi của nó có hai màu khác nhau, trong một nên mắt của con mèo nó có hai màu khác nhau liền đó, có thể không thể tìm thấy con mèo thứ hai trong số hàng ngàn con mèo đồng tử khác nhau đâu, nói một cách dễ hiểu, việc tạo ra một con husky sẽ dễ dàng hơn.

[Lại bị đội nhóm Phong Hỏa làm cho ghê tởm rồi]

[Hương trà ngập tràn :)))]

[Còn có ai không hiểu được không? Hay để tôi đến dịch công báo của Phong Hỏa cho nhá: Tôi không biết, tôi vô tội, tất cả đều là lỗi của họ, các người không được phép mắng tôi, nếu không tôi sẽ kiện các người]

[Bản dịch trên lầu rất tốt, lần sau đừng dịch, tôi suýt nữa nôn ra khi ăn đấy]

[Một nhóm sản xuất nhỏ mà lại làm ra phong ba lớn vch]
____

Loại công cáo này không nên xem lần thứ hai, vì ngay khi xem lần đầu tiên mắt cậu đã bị mù cmnr.

Đây là lần đầu tiên trong đời Ngô Đồng thấy một người thể hiện sự vô liêm sỉ một cách chính đáng như vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi mặc dù Giải trí Phong Hỏa có rất nhiều ngôi sao, nhưng lại không thể giữ người lại, một công ty làm những chuyện kinh tởm như vậy, ngoài chân ái ở đây ra, có thể chỉ còn lại những bất công lớn.

Điện thoại đổ chuông, đó là một dãy số không xác định.

Ai đây?

Ngô Đồng khẽ nhíu mày, kết nối điện thoại.

"Xin chào, tôi là Ngô Đồng."

Ở phía đối diện là một giọng nữ dịu dàng và xinh đẹp, tự xưng là nhân viên của Phong Hỏa, công ty muốn trả lại quyền sở hữu tài khoản cho cậu, hy vọng rằng cậu có thể bỏ ra chút thời gian để ký hợp đồng với công ty và giải quyết một số lưu trình.

Thái độ khiêm tốn và lịch sự tốt hơn một chút so với Vương Lị, người đã kiêu ngạo với cậu ngay khi cậu chuyển tài khoản của mình ba năm trước.

Ngô Đồng gật đầu đồng ý: "Được, sáng mai tôi sẽ đến công ty."

Nhân viên lịch sự nói: "Vậy tôi xin phép.”

Đặt điện thoại xuống, Ngô Đồng lặng lẽ ăn những chiếc sủi cảo còn lại, cầm cái bát rỗng vào bếp, rửa sạch rồi đặt lại vào vị trí của nó.

Khi cậu đi đến lối vào, có tiếng bước chân phía sau mình, con husky đang loạng choạng từ cuối hành lang đi đến phòng khách với những bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ngô Đồng quay đầu lại nói chào buổi sáng với nó.

"Bì Đản, ta có chuyện muốn đi ra ngoài, mi chông coi nhà cửa, không được phá nhà đâu đấy.”

Cởi áo khoác ra khỏi giá áo khoác, dừng lại rồi dặn dò: “Không được tùy tiện chạy ra khỏi nhà, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu bắt cóc cún con, nếu mi chạy ra ngoài, có thể sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa đấy."

Khương Thanh Nguyên run rẩy vì đập đầu vào tường cả đêm, đập đến choáng váng, cuối cùng lại bị đập đến bất tỉnh: "Gâu” (Con không có)

Cũng không biết đó có phải là ảo ảnh của mình hay không, nhưng Ngô Đồng luôn cảm thấy rằng tiếng kêu của Bì Đản như đang nói chuyện lại với mình.

Ảo giác rồi...

Cậu mở cửa khó chịu nhìn lại, cuối cùng quyết định khóa cửa.

Đi bộ đến lối vào chính của Hạc Tê Loan rồi vẫy một chiếc taxi đi qua.

Tuy nhiên, nơi được nói đến không phải là tòa nhà công ty Giải trí Phong Hỏa.

"Bác tài, xin ngài đến Bệnh viện Nhân dân Đệ Nhất An Hải."

Đã lâu lắm rồi cậu mới đến thăm bà nội Dương.

Bà lão đã già, sức khỏe không được tốt như hơn mười năm trước có thể dùng gậy giặt quần áo hùng hùng hổ hổ đập tên sắc lang nữa, chỉ trong chớp mắt, trông bà đã gầy ốm hơn.

Ba năm trước, bà đột nhiên xuất huyết não, Ngô Đồng bán một tài khoản có hàng triệu người theo dõi mới miễn cưỡng kéo bà lão ra khỏi cánh cửa tử thần.

Bây giờ bà liên tục mắc các bệnh lớn nhỏ, có lần bà phải nhập viện hai lần trong ba ngày.

Gần đây xảy ra chuyện, Ngô Đồng đã lâu không đến bệnh viện, tay cầm đầy trái cây và các sản phẩm dinh dưỡng, vừa bước vào cửa thì bị bà lão hiếm kho tỉnh táo kéo lại, ân cần thân mật hỏi han.

Ngô Đồng trả lời mọi chuyện vẫn tốt, bà không cần lo lắng, lỗ tai của bà lão không tốt, thỉnh thoảng lại bỏ lỡ vài chữ, Ngô Đồng kiên nhẫn nói to lặp lại cho bà nghe.

Trước khi đi, Ngô Đồng không nhịn được hỏi: "Bà nội Dương, sau khi hỏi nhiều như vậy, bà vẫn còn một câu chưa hỏi."

Bà nội Dương ngước đôi mắt đục ngầu, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy bình yên lên.

"Câu gì?"

"Hỏi cháu tại sao lâu như vậy không đến gặp bà." Ngô Đồng nói: "Trong khoảng thời gian cháu không đến, bà cũng không gọi điện thoại cho cháu thúc giục cháu đến thăm sao."

"Sao cháu lại hỏi cái này?" Bà nội Dương ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Đồng không đến gặp bà, chắc hẳn là cháu rất bận."

"Chi phí y tế của bà rất cao, bà không con không cái, vì vậy không thể kéo theo Tiểu Đồng được." Bà nội Dương thở dài: "Ta muốn rời khỏi thế giới này sớm chút, như vậy sẽ không trở thành gánh nặng cho Tiểu Đồng nữa..."

Ngô Đồng không vui ngắt lời bà: "Bà nội Dương, bà không được nói những lời như vậy, hồi đó bà đã cứu cháu khỏi Alpha đó, sau khi mẹ cháu qua đời, bà chưa bao giờ nghĩ rằng cháu là gánh nặng của bà, tại sao bà phải nghĩ về bản thân mình như vậy chứ!”

Bà nội Dương bị mắng, nhưng bà rất vui.

"Bây giờ bà không nghĩ như vậy nữa, bà còn có việc còn dang dở, làm sao có thể ch.ết như vậy được."

"Bà còn có chuyện gì sao? Chỉ cần cháu có thể làm được, cháu sẽ không từ chối."

Nói xong, cậu dừng lại, đột nhiên cảm thấy câu này có vẻ hơi quen thuộc, giống như cậu đã nói điều gì đó tương tự ở nơi khác rồi.

Nghĩ đến đây, tối hôm qua cậu đã trả lời Khương Hành như thế này, cậu tự mình bị lùa đi lòng vòng, sau đó trong vô thức liền nói mình sẽ sống trong biệt thự của Khương Hành thêm một thời gian nữa.

Cậu hy vọng nhà của Khương Hành sẽ sớm cải tạo xong, để cậu sống trong căn biệt thự rộng gần 1.000m2, lương tâm cậu sẽ không được thoải mái cho lắm đâu.

Bà nội Dương nâng đôi mắt đục ngầu ố vàng, nhẹ nhàng rơi vào người Ngô Đồng: "Đừng lo, nguyện vọng của bà nội Dương, Tiểu Đồng nhất định sẽ làm được."

"..." Ngô Đồng đột nhiên có linh cảm không tốt, cậu có cảm giác tối hôm qua khi Khương Hành vòng vo quanh mình, người ta cũng nói như vậy.

Quả nhiên, bà nội Dương ân cần nói: "Ta còn muốn nhìn thấy Tiểu Đồng mà ta nuôi lớn kết hôn sinh con, Tiểu Đồng còn chưa có chồng con ta làm sao có thể nỡ lòng nào rời đi chứ, sau này ta sẽ giúp Tiểu Đồng trông con."

Ngô Đồng: "..." quả thật nằm trong khả năng của cậu, nhưng có hơi thái quá.

Bà nội Dương đã già, bà không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm, trong thời gian ngắn cậu có thể tìm được người để gả ở đâu cơ chứ, lại còn sinh chắt trai cho bà để bà trông?

Như mà...

Thấy cậu im lặng, bà nội Dương quan tâm hỏi: "Căn bệnh đó của cháu... Vẫn chưa tốt lên sao?"

Ngô Đồng gật đầu.

"Tất cả đều do mẹ cháu và những tên cặn bã Alpha đó để cho con trẻ lớn lên trong môi trường như vậy!"

Bà nội Dương tức giận, Ngô Đồng vội vàng vỗ vỗ lưng bà: "Bà nội đừng giận nữa, bà không được tức giận đâu.”

Cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, bà nội Dương khó khăn thuyết phục: "Thật ra Alpha không giống như những gì con gặp khi còn nhỏ đâu, cũng có những Alpha đẹp trai, tốt bụng và hiền lành."

"Vâng, bà nội, cháu biết rồi." Khuôn mặt ấm áp và đẹp trai của Khương Hành bất giác xuất hiện trước mặt cậu, nhưng Ngô Đồng lại ảm đạm nói: "Cháu không nghĩ tất cả Alpha đều xấu, nhưng..."

Bà cụ Dương hỏi: "Vẫn không thể đến gần hơn sao?"

Ngô Đồng gật đầu: "Vâng”

Bà nội Dương thở dài: "Thật ra không cần phải là Alpha, cháu kết hôn với một beta cũng là một lựa chọn tốt."

Ngô Đồng quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lơ đãng nói: "Cứ xem tình hình đã đi."

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ngô Đồng bắt một chiếc xe khác đi thẳng đến tòa nhà giải trí Phong Hạo.

____

Thế giới đang quay cuồng trước mặt, dường như cứ đi ba bước lại ngã một bước, Khương Thanh Nguyên loạng choạng lê thân lên ghế sofa như một kẻ say rượu rồi tìm một vị trí mà mặt trời có thể chạm tới nằm xuống một lúc.

Lúc này, đồ vật trong nhà như đang nhảy múa trước mặt nó cuối cùng mới dừng lại.

Sau đó nó lại đứng lên, ngay khi muốn nhảy khỏi ghế sofa, ngay khi cái đầu choáng váng và sưng tấy đỡ hơn chút nó lại không cẩn thận mà trực tiếp ngã xuống đất.

*Rầm*

"Shhhh”

Vết thương cũ vẫn chưa lành giờ lại càng tệ hơn, Khương Thanh Nguyên lập tức thở hổn hển vì đau đớn.

May mắn thay, nó đã thay đổi trở lại hình dạng con người của mình mà không phải va vào tường một lần nữa.

Đi lên lầu hai, tìm được phòng thay đồ theo cách bố trí ban đầu của ngôi nhà, may mắn thay, ngoại trừ tầng ba sau này trở thành không gian độc quyền của nó thì cách bố trí của ngôi nhà không thay đổi nhiều sau đó, giúp Khương Thanh Nguyên không gặp rắc rối khi tìm kiếm một phòng thay đồ ở khắp mọi nơi.

Khi nó mở cửa, phòng thay đồ tràn ngập màu sắc rực rỡ, Khương Thanh Nguyên chọn trong số đó, chính xác lấy ra những chiếc áo, quần và giày đắt tiền nhất từ chúng, tùy ý mặc lên người.

Sau đó, nó tìm thấy một chiếc đồng hồ Patek Philippe từ tủ và đeo nó lên cổ tay.

Sau khi mặc xong quần áo, nó xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng thay đồ, cay đắng nhìn chằm chằm vào chính mình với cái trán bầm tím trong gương, nó bắt đầu chọn chiếc mũ phù hợp với mình trên kệ một lần nữa.

Khương Hành có rất nhiều quần áo và đồng hồ, một số trong đó hắn mua cho mình, một số trong đó là do thương hiệu gửi cho hắn, nhưng là một nghệ sĩ diễn viên hàng đầu nổi tiếng, hắn thậm chí còn không có vài chiếc mũ, mà hắn thích ra ngoài đi lang thang, hầu như mỗi lần ra ngoài đều sẽ gây kẹt xe.

Khương Thanh Nguyên chọn một cái vừa ý nhất trong số ít mũ của lão cha mình, đội nó lên đầu để che vết thương trên trán.

Sau đó nó tìm quần áo tối qua bị Ngô Đồng lấy đi trong phòng giặt ở cuối lầu hai, lấy thẻ đen mà Khương Hành đưa cho nó từ trong túi quần ra thoải mái bỏ vào túi.

Bên cạnh Hạc Tê Loan có một trung tâm mua sắm cao cấp, Khương Thanh Nguyên không có tiền mặt hay điện thoại, cho nên chỉ có thể đi bộ, tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.

Bước vào trung tâm thương mại, nó thành thạo đi thẳng đến cửa hàng Apple.

"Lấy cho tôi chiếc điện thoại đời mới nhất, tôi muốn chiếc điện thoại hàng đầu!" Khương thiếu gia đã sử dụng những thứ tốt nhất từ khi còn nhỏ, bất kỳ việc thiếu chữ G nào trên điện thoại của nó đều là chuyện bất kính đối với Khương thiếu gia nó.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy điện thoại ra: "Cậu thanh toán như thế nào?"

Khương Thanh Nguyên rút chiếc thẻ đen ra với vẻ kiêu ngạo: "Quẹt thẻ!"

Nhân viên bán hàng lấy máy quẹt thẻ tín dụng, cung kính nhận lấy thẻ đen, sau khi thao tác trên máy liền đưa máy lại cho Khương Thanh Nguyên, yêu cầu nó nhập mật khẩu.

Khương Thanh Nguyên cầm máy POS: "...”

Khương Hành nói mật khẩu là gì nhỉ?

Sinh nhật của ông ta hả?

Nhưng sinh nhật Khương Hành là ngày nào?

Khương thiếu gia phát ngốc.

Trong phòng khách của công ty, Khương Hành nhìn bốn lần thông báo nhắc nhở nhập sai mật khẩu liên tiếp trên điện thoại rơi vào trầm tư.

Trong ánh mắt càng ngày càng không thân thiện của nhân viên bán hàng, Khương Thanh Nguyên đổ mồ hôi hạt, cuối cùng suýt chút nữa ấn sai mật khẩu lần thứ năm.

Khoảnh khắc nhìn thấy mật khẩu được nhập chính xác, Khương Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, điều này còn khó hơn cả việc có tên trên bục giảng ở trường trung học và làm một đề toán trước lớp.

Lấy điện thoại mới rồi mua thêm một thẻ điện thoại, Khương Thanh Nguyên lập tức nóng lòng muốn bật điện thoại lên, đăng ký tất cả các phần mềm cần thiết, liên kết thẻ ngân hàng của Khương Hành với Alipay và Wechat.

Đã giải quyết xong một nỗi lo.

Khương thiếu gia kiếp này chưa từng ăn món ngon như KFC, nó thoải mái ngồi vào bàn của quán, ngấu nghiến một con gà nguyên con, sau đó cầm con gà nguyên con thứ hai lên, tiếp tục gặm như bị đói ba ngày ba đêm.

Ánh sáng khúc xạ bởi Patek Philippe trong tay làm mù mắt hai con người ở bàn bên cạnh.

“Đây có phải là thiếu gia không biết gì về thế giới bên ngoài nên đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống không?”

“Có thể lắm...”

"Đây là lần đầu tiên lão nô thấy thiếu gia ăn uống vui vẻ như vậy."

"Lau nước mắt, lau nước mắt."

Người quả nhiên không thể luôn luôn làm chó.

Nếu không, bạn chỉ có thể ăn thức ăn cho chó đóng hộp và thịt cho chó đóng hộp.

KFC mới là thứ con người nên theo đuổi.

Quét sạch thức ăn cho ba người trên bàn, Khương Thanh Nguyên dựa lưng vào ghế, thỏa mãn sờ sờ cái bụng no căng của mình.

Sau đó nó lại đứng dậy, đi ra cửa, bắt taxi đi thẳng đến studio của Khương Hành.

Hỏi nó lấy địa chỉ ở đâu.

Đáp chính là tra trên Baidu.

Nó không biết Khương Hành bây giờ đang ở đâu, cũng không thể gọi đến số điện thoại sau này của Khương Hành, có lẽ mười năm sau cha nó đã đổi số điện thoại.

Cho nên Khương thiếu gia tuyệt vọng chỉ có thể tìm kiếm Baidu để tìm cha mình.

May mắn thay, Baidu khá đáng tin cậy, Khương thiếu gia xuống xe taxi nhìn tòa nhà tráng lệ trước mặt, đó là tiền thân của Giải trí Mục Đồng mà nó quen thuộc, nó bước chân vào.

Sau đó liền bị nữ lễ tân chặn lại.

"Xin chào, cậu tìm ai vậy?" Lễ tân lịch sự hỏi.

"Tôi tìm Khương Hành." Khương Thanh Nguyên nói thẳng.

Lễ tân: "..."

Trong công ty, bất kể như nào, tất cả đều gọi ông chủ của studio Khương Hành là anh Khương, thầy Khương, đây là lần đầu tiên cô thấy có người mạnh dạn gọi thẳng tên sếp mình như vậy.

Nhưng nhìn vào trang phục và quần áo có giá trị của chàng trai trẻ này mà xem, đặc biệt là chiếc đồng hồ Patek Philippe thấp thoáng trên cổ tay và tay áo của cậu ta.

Nếu cô nhớ không lầm, đó là một phong cách đặc biệt tùy chỉnh của Khương ca của thương hiệu, độc nhất vô nhị trên thế giới, nhưng nó lại được thiếu niên này đeo trên tay...

Cô cảm thấy mình vẫn phải thận trọng, vì vậy cô đã gọi điện thoại cho trợ lý của Khương Hành là Lạc Dương.

"Anh Dương, có một người ở quầy lễ tân nói rằng cậu ấy muốn tìm anh Hành."

Khương Thanh Nguyên: "Xin hỏi cậu là..."

Khương Thanh Nguyên tò mò nhìn xung quanh Mục Đồng hơn mười năm trước, buột miệng nói: "Tổ tông của Khương Hành."

Lễ tân: "Hả???”

Đầu bên kia điện thoại Lạc Dương nghe rõ từng chữ: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv