Phần 33. Suy đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bóng lưng Khương Hành dần dần biến mất, đại sảnh công ty lập tức tan ra khỏi sự im lặng như ch.ết, mọi người vội vã trở về vị trí làm việc của mình, vì sợ làm gì đó không tốt, ngày mai họ sẽ bị sa thải vì đã bước chân trái vào cửa công ty trước.

Chỉ có cô gái xám mặt vẫn còn sững sờ như không thể chấp nhận sự thật, vài sợi tóc vừa bị rơi ra dính vào một bên mặt vì xấu hổ, cho đến khi trưởng phòng nhân sự nghe được tin tức này liền đích thân đến đưa cô ta đi, giải quyết tiền lương, đưa cô ta ra khỏi công ty xong liền chuyển chính thức cho một nhân viên lễ tân khác.

Trong thang máy.

Khương Hành ấn đi lên tầng cao nhất, nhìn sang Khương Thanh Nguyên bên cạnh, người đang xoa xoa mặt chiếc đồng số Patek Philippe gặp nạn, cố gắng xoa xoa những vết trầy xước.

"Đồng hồ bị hỏng cũng không sao." Khương Hành thu hồi ánh mắt, giọng điệu lãnh đạm nói: "Cởi xuống đưa cho Lạc Dương mang đi đổi kính."

"Cha không giận à?" Khương Thanh Nguyên nói: "Con lấy đồng hồ của cha ra rồi làm xước nó, cha cũng biết cái này..." đáng giá trăm triệu.

Nửa câu sau bị Lạc Dương đứng sau lưng cản trở, Khương Thanh Nguyên không nói ra nhưng Khương Hành đã hiểu.

"Một phần giá trị của chiếc đồng hồ này phụ thuộc vào chính chiếc đồng hồ và một phần khác của nó phụ thuộc vào chủ sở hữu nó." Khương Hành nhẹ giọng nói: "Chiếc đồng hồ này thuộc về ta và chiếc đồng hồ này thuộc về Lạc Dương, ý nghĩa của hai chiếc không giống nhau, cho nên không cần phải tự trách mình nhiều như vậy."

Lạc Dương vô cớ bị đưa ra làm ví dụ: "..."

Ông chủ, anh an ủi liền an ủi, sao lại lôi người ta ra làm dẫn chứng?

Mặc dù nếu chiếc đồng hồ này đi theo em, nó thực sự không đáng giá bằng việc đi theo anh.

Mặc dù cả đời này em cũng không đủ khả năng mua chiếc đồng hồ này :)

Nghe cha nói như vậy Khương Thanh Nguyên cảm thấy tốt hơn.

Nhưng nó nhớ rằng có lần nó bị Khương Hành đánh khi nó còn nhỏ.

"Vậy tại sao lúc nhỏ cha lại sẵn sàng đánh con cái lần làm xước xe kia?"

Khương Hành: "..."

Đây là một câu hỏi hay, lần sau đừng hỏi nữa. Nhìn đứa con trai không thông minh ngay từ đầu nay lại càng ngu đần hơn.

Một người ngoài làm xước đồng hồ tôi, còn anh cào xe tôi để tán tỉnh hai Omega nhỏ, hai chuyện này có bản chất giống nhau không?

Khương Hành im lặng thở dài, không muốn trả lời câu hỏi.

Hừ, nhất định là có bức bình phong Lạc Dương ở đây nên lão cha không muốn phá hủy thiết lập giả tạo khiêm tốn.

Khương Thanh Nguyên nghĩ mình đã nhìn thấu Khương Hành, khinh thường chế nhạo.

Lạc Dương đang đứng sau lưng hai cha con, không có nhiều cảm giác tồn tại, ngước mắt lên liếc nhìn cậu thanh niên để sếp đích thân xuống lầu chào hỏi, để bảo vệ người này mà Hành ca tức giận trước mặt rất nhiều nhân viên của công ty, trong cơn giận dữ đã nặng lời với nhân viên quầy lễ tân ở nơi công cộng rồi sa thải cô ta.

Thiếu niên này là một Alpha trông không lớn lắm, có lẽ mười lăm hoặc mười sáu tuổi, nhưng chiều cao của cậu ta không khác nhiều so với ông chủ. Lông mày kiếm quang như sao, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, giữa lông mày có chút kiêu ngạo, tựa như là một cậu ấm nhà giàu không biết thế giới.

Cho dù kiểu xuất hiện này được đặt trong làng giải trí, nơi những trai xinh gái đẹp thì loại ngoại hình này cũng là một sự tồn tại đỉnh cao.

Gen tốt đến nghịch thiên.

Hắn thực sự tò mò xem loại cha mẹ nào mà có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy.

Nhưng Lạc Dương luôn cảm thấy khuôn mặt này càng ngày càng quen thuộc, hắn càng nhìn lâu càng phát hiện giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó trước đây.

Lạc Dương ngẫm nghĩ, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.

Hắn chợt nhớ ra thiếu niên này trông giống Ngô Đồng!

Chẳng lẽ là họ hàng của Ngô Đồng?

Lạc Dương đang suy nghĩ, thang máy đã lên đến tầng nơi phòng làm việc của Khương Hành, các nhân viên đang đợi thang máy ngoài cửa lần lượt chào hỏi Khương Hành, ba người họ giơ chân bước ra ngoài.

Bước vào phòng làm việc của Khương Hành, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Dương, Khương Thanh Nguyên tìm được ghế giám đốc của Khương Hành rồi đi thẳng tới, ngồi lên đó, kiêu ngạo gác chân lên bàn làm việc của Khương Hành.

Lạc Dương thậm chí còn sợ đến nỗi rớt cằm ra ngoài, nheo mắt nhìn khuôn mặt của ông chủ, nhưng lại thấy ông chủ của mình ngồi trên ghế sofa da ở phía bên kia như đã quen.

Trường tiểu học Khương Thanh Nguyên lúc tan học thỉnh thoảng sẽ có bảo mẫu đến đón rồi đưa nó đến công ty của Khương Hành chơi, Khương Hành thỉnh thoảng thấy con trai mình ngồi trên ghế ông chủ ngay khi mở cửa, với khuôn mặt non nớt trông giống như Ngô Đồng, kêu Lạc Dương gọi lên hết quản lý của các bộ phận khác nhau lên gặp nó.

"Chú, chú quá xấu, chú đã bị sa thải!"

"Còn chú, chú đẹp bình thường, đi quét sàn đi."

"Chú, đẹp trai, mau đi cùng tôi xem "Ultraman" hôm nay chính là chú, cái gì, chú không tin vào công lý ánh sáng?! Cho nghỉ việc!!!!" Khương Thanh Nguyên hùng hổ.

Khương Hành bắt đầu lo lắng nếu sau này hắn về hưu, con trai mình sẽ sa thải đối phương vì nhân viên không tin vào công lý ánh sáng, nghĩ rằng theo tính cách của Khương Thanh Nguyên, rất có khả năng câu hỏi "Bạn có tin vào công lý ánh sáng không" sẽ được thêm vào đề thi vấn đáp của công ty.

Sớm muộn gì công ty cũng phá sản.

Nhận lấy tách trà do Lạc Dương pha, Khương Hành nhấp một ngụm rồi hỏi Khương Thanh Nguyên trên ghế ông chủ: "Ba con ra ngoài rồi à?"

"Ừm, nếu không thì làm sao con dám ra chứ."

Nó nhìn thấy một bức ảnh của cha nó và ông bà nó trên bàn của Khương Hành, từ trái sang phải, Khương Hành, bà và ông nội.

Khương Thanh Nguyên cầm lên, cầm lấy bút đánh dấu màu nâu mà Khương Hành thường dùng để ghi chép kịch bản, vẽ một người que giữa ông bà, viết chữ "Soái ca" lên mặt người que, đánh dấu một mũi tên viết "Đây là Khương Thanh Nguyên"

Bốn người này chính là chân dung gia đình mà nó quen thuộc nhất.

"Ba con đâu?" Khương Hành hỏi.

"Nghe xong điện thoại vào buổi sáng liền ra ngoài rồi."

Khương Thanh Nguyên càng nhìn chân dung gia đình chỉ có bốn người, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, nó cắn bút suy nghĩ một lát, sau đó phác thảo thêm vài nét trên ảnh chụp, vẽ thêm một người que bên cạnh ông nội, viết danh tính của người que qua mũi tên chỉ vào là "Ba"

Lần này bức chân dung gia đình đã có cả ba.

Khương Thanh Nguyên hài lòng.

"Sao không đi gặp ba mà ra ngoài tìm ta?" Khương Hành mỉm cười hỏi.

Vì một lý do nào đó, nó có thể thấy từ khuôn mặt của Khương Hành rằng hắn có một kỳ vọng mờ nhạt cho câu hỏi "Bạn thích cha hay thích ba mình hơn"

Khương thiếu gia chưa bao giờ là người xa vời, nó bị mù có chọn lọc, trợn tròn mắt nói: "Nếu con biết ba bây giờ ở đâu, con sẽ không đến tìm cha đâu."

Khương Hành: "Vậy con đến chỗ ta làm gì?"

Khương Thanh Nguyên nghẹn lời.

Trên thực tế, nó cũng không biết vì sao lại tới tìm Khương Hành.

Chẳng lẽ bởi vì Khương Hành là người mà nó quen thuộc nhất trên thế giới này mười tám năm trước, có thể cho nó cảm giác an toàn nhất? Xem ra trong lời giải thích này có một chút sự thật, dù sao cảm giác quen thuộc và an toàn như vậy, ngay cả Ngô Đồng- người ba của mười tán năm sau mà nó ở chung nhà mấy ngày qua cũng không thể cho nó.

Nhưng loại lý trí xấu hổ và tê liệt này, Khương thiếu gia sẽ không nói.

Nó quay mặt đi, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như mọi khi: "Con muốn tới liền tới, sao còn nhiều lý do như vậy? Công ty cha quy định Khương Thanh Nguyên không được phép vào à?"

Cũng yếu ớt lụm mặt và cố gắng thay đổi chủ đề: "Ghế của cha cứng quá, ngồi không thoải mái chút nào."

Khương Hành dặn dò Lạc Dương lại mua một chiếc ghế mềm mại thoải mái.

Khương Thanh Nguyên đảo mắt: "Thật ra đến gặp cha cũng không hoàn toàn là đến chơi, cha sắp xếp một công việc cho con đi, con cũng lớn rồi, mỗi ngày tiêu tiền của cha cũng xấu hổ lắm, đã đến lúc tự lực cánh sinh rồi."

Con trai đã trưởng thành và nhạy bén, người làm cha nào có lý do để từ chối cơ chứ, Khương Hành hài lòng gật đầu: "Muốn làm công việc gì?"

"Con nghĩ đây là lần đầu tiên con ra ngoài làm việc, điểm xuất phát không cần phải quá cao."

Khương Hành lại một lần nữa cảm thấy con trai mình rất nhạy bén, rõ ràng là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng vẫn sẵn sàng làm việc một cách thực tế, hắn gật đầu tán thành: "Ừm"

"Vì vậy, con cảm thấy cha nên nghỉ hưu sớm và giao cho con vị trí ông chủ của công ty này đi." Khương Thanh Nguyên xua tay về phía cửa, lịch sự đuổi người: "Phòng làm việc này bây giờ là của con, xin mời những người không phận sự đi ra ngoài, đặc biệt là Khương Hành."

"..." Khương Hành bị sa thải, ngẩng đầu nhìn Lạc Dương đang nín cười cho đến vẻ mặt méo mó, vẻ mặt bình thường hỏi: "Mấy ngày trước cậu cất giữ bộ kiếm Thụy Sĩ do khách hàng gửi tặng đâu rồi? Tôi cảm thấy đã đến lúc phải thử kiếm."

Lạc Dương cố nhớ lại tất cả những chuyện buồn trong cuộc đời này, sau đó miễn cưỡng nén cười: "Em đi lấy ngay đây."

"Đừng đừng đừng! Con đùa thôi, con đùa thôi!" Khương Thanh Nguyên vội vàng cầu xin thương xót: "Sao già rồi thì không biết nói đùa vậy, cha chẳng hiểu mấy câu nói đùa của người trẻ tuổi chút nào cả."

Lạc Dương: "?" Ông chủ mới hai mươi lăm tuổi thôi đó, đã già lắm rồi sao?

Khương Thanh Nguyên nói: "Cha cứ để con làm trợ lý đi."

"Trợ lý của ai?" Khương Hành hỏi.

"Còn có thể là trợ lý của ai được chứ?" Cha không hiểu à? Khương Thanh Nguyên bỗng trợn tròn mắt: "Chẳng lẽ là trợ lý của cha?"

Lạc Dương đột nhiên có cảm giác khủng hoảng, ánh mắt nhìn về phía Khương Thanh Nguyên dần dần trở nên thù địch, nhưng lại nhận được ánh mắt chán ghét của Khương Thanh Nguyên.

Lạc Dương: "..." Tại sao lại có cảm giác người ta thấy đó là rau thối cơm thiu mà hắn lại coi như cơm vàng?

Khương Hành bất lực gật đầu: "Hiểu rồi."

Mong muốn đã được thực hiện, Khương Thanh Nguyên hài lòng rời đi trong ánh tò mò của đám mắt nhân viên công ty hay bàn tán thì lộ ra vẻ sảng khoái.

Bộ phận pháp chế mang hợp đồng ký kết đến Khương Hành xem xét, Lạc Dương đành phải tự do buông tay.

Khi còn ở văn phòng, hắn cảm thấy điện thoại trong túi thỉnh thoảng rung lên hai lần, da thịt bị điện thoại rung lên đã tê dại, hắn không thể không lấy điện thoại ra kiểm tra ngay khi ra ngoài.

Là thông báo của group trong công ty.

Những người này đã càn quét hàng trăm lượt tin nhắn trên màn hình.

[Ai biết cậu bé đi cùng Hành ca là ai không???]

[Nếu tôi không nhận được câu trả lời trong ngày hôm nay, ngoại hình, hình dáng, đức tin và thậm chí cả linh hồn tôi sẽ bị hủy hoại!]

[Có phải là nghệ sĩ mới ký hợp đồng từ công ty không?]

[Hình như gần đây chúng ta không ký hợp đồng với ai mà nhỉ?]

[Theo các nguồn tin đáng tin cậy từ bên bộ phận pháp lý, Hành ca sẵn sàng ký hợp đồng với một người mới với mức giá cao ngất trời!]

[Ai?!]

[Đó có phải là Aplha nhỏ kia không? Với khuôn mặt này, cậu ta đáng giá rất nhiều tiền đó!]

[Đúng là muốn ký hợp đồng với người nào đó, nhưng tôi không chắc đó có phải là cậu ấy không]

[@Trợ lý Lạc, cho cậu thời gian 5 phút tìm hiểu tất cả thông tin của thiếu niên!]

[@Trợ lý Lạc]

[@Trợ lý Lạc]

[Trợ lý Lạc: Tôi cũng không biết... Chưa từng gặp qua... Nhưng Hành ca dường như biết rõ cậu ta...]

Hắn cẩn thận suy nghĩ, cậu thanh niên này hình như không phải là họ hàng của Ngô Đồng, cậu ta cũng họ Khương, cho nên cậu ta có thể là họ hàng gần của ông chủ.

Nếu Khương Thanh Nguyên là họ hàng của Ngô Đồng, vậy thì Ngô Đồng và ông chủ trong mấy ngày qua cũng không phải kiểu xa lạ như vậy được.

Người thân của Khương Hành, Lạc Dương căn bản đã gặp qua trong công việc, trong ấn tượng của hắn quả thật không có người như Khương Thanh Nguyên.

Khương Thanh Nguyên và Khương Hành rất thân thuộc, Khương Thanh Nguyên trông rất giống Ngô Đồng...

Một sợi dây mạch não thần kỳ nào đó trong đầu Lạc Dương đột nhiên kết nối với nhau.

Khương Hành từ khi ra mắt đến nay không có scandal nào, với tư cách là trợ lý của hắn, Lạc Dương cũng biết rõ cuộc sống riêng tư của Khương Hành trong sạch như thế nào.

Không thiếu tin đồn Khương Hành thực ra là một người đồng tính và thích Alpha cùng giới.

Mà Alpha nhỏ xuất hiện trong công ty hôm nay khiến Khương Hành tức giận vì chuyện cỏn con, còn Ngô Đồng hiện đang sống ở nhà Khương Hành, rõ ràng cũng có một chân với hắn, cậu ta lại trông giống với Alpha nhỏ này...

Lạc Dương cảm thấy mình đã nhìn thấu một bí mật kinh thiên động địa!

Tiểu Alpha là tiểu tình nhân của Khương Hành!

Mà Omega Ngô Đồng chỉ là lá chắn cho Alpha nhỏ!

Đôi mắt Lạc Dương mở to như chuông đồng.

Đou!

Đou!

Đou!!!!!

Quả nhiên là người có tiền, cách chơi đúng là điêu nghệ! Bên ngoài có người, trong nhà cũng có người, lại còn trông tương tự người bên ngoài nữa chứ, không chỉ ăn trong bát, mà còn lấy nồi đi.

Nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, Lạc Dương giống như gián điệp đánh cắp thông tin, theo dõi khắp nơi lắng nghe mọi hướng, gõ nhanh tin nhắn, báo cáo thông tin trong nhóm.

[Trợ lý Lạc: Tốt hơn hết là mọi người nên biết ít hơn về vấn đề này, nếu biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt]

Ví dụ, tam quan của hắn đã được định hình lại chỉ trong vài phút.

Ngô Đồng lấy lại tài khoản, dành vài ngày để điều tra, gỡ bỏ tất cả các sản phẩm và video liên quan có vấn đề, đồng thời mở một phát sóng trực tiếp ngắn, thông báo ngắn gọn rằng tài khoản đã được trả lại cho mình.

Miễn là cậu nhìn thấy câu hỏi của người hâm mộ, cậu sẽ kiên nhẫn trả lời.

"Bạn muốn biết bây giờ Bì Đản và Tuyết Đoàn như nào sao? Bì Đản, mau đến chào hỏi người hâm mộ nào." Ngô Đồng vẫy tay gọi Bì Đản đang nằm trên ghế sofa giả vờ là chăn da đen trắng, Khương Thanh Nguyên lập tức chạy tới.

"Gâu!"

"Tuyết Đoàn!" Ngô Đồng nhìn con mèo leo qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, Tuyết Đoàn đang ngủ trên đó.

Gọi mãi không có phản ứng, Ngô Đồng không còn cách nào khác đành phải duỗi thẳng hai chân bắt chéo lười biếng, đứng dậy khỏi thảm, cầm điện thoại đi tới cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

"Mọi người nhìn xem, Tuyết Đoàn này."

Cậu quay ống kính camera điện thoại vào nó và tiếp tục theo dõi màn đạn bình luận.

Nhưng lại thấy trọng tâm của bình luận dần dần bắt đầu phát triển theo một hướng kỳ lạ.

[Đậu má, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đẹp quá!]

[Hóa ra là cảnh sông!]

[Mù đoán căn nhà này trị giá hàng trăm triệu, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và view sông này trị giá 200 triệu]

[Thật ra, tôi chỉ muốn nói rằng chiếc ghế sofa mà Ngô Đồng dựa vào vừa rồi có trên một trang web nước ngoài, giá bán khởi điểm từ 300.000 nhân dân tệ]

Ngô Đồng kinh hãi nhìn lại chiếc ghế sofa nơi cậu tê liệt dưới ánh mặt trời và chơi điện thoại với Bì Đản và Tuyết Đoàn mỗi ngày.

[Tôi muốn căn nhà này, hai tỉ có bán không? Nếu bán thì coi như tôi chưa nói gì đi]

[Tôi nhớ Ngô Đồng từng nói gia cảnh trong nhà không tốt, cậu ấy làm video rồi bắt đầu phát sóng trực tiếp để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình mà? Sao giờ cậu ta lại sống trong một căn nhà có review nhìn ra sông???]

[Nhân thiết bị lòi ra rồi hả]

Phát hiện ra comment đang đi sai hướng, Ngô Đồng vội vàng nhắm camera vào Bì Đản.

"Nhà tôi bị Bì Đản phá tan rồi, không thể sống được nên ra ngoài ở nhà một người bạn tạm vài ngày."

[Ồ, hiểu rồi]

[Cười ch.ết, lời giải thích này hợp lý đến mức quá đúng]

[Bạn bè có căn nhà có review nhìn ra sông???]

[Cậu có thể giới thiệu cho tôi một vài người bạn như vậy được không, đừng tham, chỉ cần một tá là đủ]

[Đây là Hạc Tê Loan sao?]

[Cậu đùa gì vậy, những người biết một chút đều biết rằng những căn biệt thự duy nhất của Hạc Tê Loan đã được chủ đầu tư phân phối cho một vài người thân trước khi chúng được xây dựng rồi]

[Ano... sao tôi lại cảm thấy căn nhà này hơi quen quen nhỉ, hình như là biệt thự của Khương Hành ở Hạc Tê Loan...]

[Đúng vậy, đây là ngôi nhà mà anh ấy đã mở buổi phát sóng trực tiếp trước đó, bối cảnh hoàn toàn giống nhau...]
____

Một lần nữa, màn đạn comment lại vượt khỏi tầm kiểm soát.

Dù sao mục đích phát sóng trực tiếp hôm nay cũng đã đạt được, Ngô Đồng vội vàng nói: "Thời gian cũng nhiều rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi nhé lợi người." Sau đó tắt live.

Sau đó lại thở ra một hơi dài.

Sao mà sức mạnh quan sát của cư dân mạng có thể so sánh với Sherlock Holmes luôn vậy?

Cảm thấy như mình đã bị chụp X-quang khắp cơ thể, Ngô Đồng người không có sự riêng tư hay bí mật để nói liền ôm lấy con husky run rẩy.

Sau đó cậu run rẩy mở điện thoại, run rẩy lên Weibo, nhấp vào giao diện tìm kiếm, nhấp vào hộp tìm kiếm, tìm thấy buổi live stream của Khương Hành, cậu nhấp vào nhập "thời gian thực"

Ngay sau đó, đôi mắt cậu trở nên đen tối, cậu ném điện thoại ra xa như thể đã ném đi một củ khoai tây nóng.

Không có gì đáng ngạc nhiên chút nào, chỉ năm phút sau khi live stream, một số cư dân mạng đã đào ra những bức ảnh về các buổi phát sóng trực tiếp trước đây của Khương Hành ở nhà và những bức ảnh phát sóng trực tiếp của cậu tối nay, phân tích và so sánh các đồ trang trí nhà cửa đằng sau chúng.
____

Tác giả: Hơn mười năm sau, Lạc Dương nhìn con trai của ông chủ trông giống hệt "Người tình nhỏ của Khương Hành" hơn mười năm trước :))))

Đặng: Khương Thanh Nguyên nó hỗn với cha nó cũng là do miệng lưỡi mấy bà cô nhà nội cứ hay ở trc mặt nó đòi dục cha nó kết hôn với tìm vợ 2 cho cha nó nên nó ghét :))) n sau hiểu lầm sẽ đc giải quyết. Nó cũng thương cha nó lắm, còn Khương Hành thì khỏi nói rồi, mấy chap này m.n đều thấy hắn thể hiện sự cưng chiều của mk cho tk bé như nào rồi đấy. Nhưng trc khi nó biết cha nó bị oan thì nó sẽ báo cha nó tiếp :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv