Phần 35. Ký hợp đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh buốt của mùa đông ập đến đại sảnh, vạt áo vest mỏng manh của Khương Hành tung bay trong gió, hắn mỉm cười nhìn khung cảnh khô khốc dưới ánh hoàng hôn dần dần phai nhạt trước mặt.

Đây là một ngôi làng đô thị, ít ai có thể tưởng tượng rằng có một góc ảm đạm như vậy trong thành phố An Hải nhộn nhịp tấp nập này, đầy những ngôi nhà hoang sơ đổ nát, gần như không thể ép hai Alpha nam trưởng thành giữa hai cánh cửa đối diện cùng một lúc, những sợi dây trần đan xen dày đặc, nó trông giống như mạng nhện đen đan xen từ xa.

Khương Hành đảm nhận nhiều vai diễn khác nhau trong vài năm đầu ra mắt, và dần dần trở nên nổi bật trong hai năm qua, những tác phẩm hắn tham gia đều là chủ đề phúc lợi công cộng thực tế, mà bộ phim về chủ đề AIDS đang được quay trong tầm tay sẽ gây ra một bùng nổ trong ngành công nghiệp điện ảnh trong hai năm tới.

Khí chất đẹp trai và cao quý của Alpha không hề bị đè bẹp bởi sự đổ nát của làng đô thị, dáng người cao dài, giống như ánh sáng trong trẻo của mặt trăng.

Hạ mắt xuống tìm một số liên lạc khác trong điện thoại, đơn giản giải thích vài câu cho đối phương, dễ dàng giải quyết vấn đề hot search khiến Ngô Đồng đau đầu.

Khương Hành đang ăn thì nhận được cuộc gọi của Ngô Đồng, hắn không chút do dự đặt hộp cơm xuống, chạy ra khỏi trường quay. Kết thúc cuộc điện thoại, thời gian ăn tối đã gần hết, đoàn làm phim đang dọn dẹp đống lộn xộn sau bữa tối.

Hắn đang quay trở lại trường quay để nhanh chóng dọn dẹp bữa ăn còn dang dở của mình, nhưng ngay khi hắn quay lại, hắn thấy một người đàn ông mặc áo khoác rách rưới đang đi xuống hành lang hẹp tối.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng đối phương là cư dân cũ của làng đô thị, nhưng mãi đến khi người này đến gần và bước vào ngọn đèn đường mờ ảo, Khương Hành mới nhận ra chiếc áo khoác rách rưới này là trang phục của đoàn phim, còn đối phương là diễn viên cùng nhóm với hắn.

Khương Hành mỉm cười với hắn, chào hỏi, nhường vị trí để cho đối phương xuống lầu trước, nhưng đối phương lại nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sáng ngời gọi tên hắn.

"Thầy Khương!" Sự ngạc nhiên trong giọng điệu của hắn tương đương với những người hâm mộ mà Khương Hành thường gặp khi hắn lang thang trên đường phố.

Khương Hành sững sờ một lát, ánh mắt rơi vào trên mặt nam diễn viên, nhưng hắn cảm thấy khuôn mặt này thật sự có chút thô thiển, vì vậy hắn đành phải tiếp tục mỉm cười lịch sự: "Xin chào."

Người đàn ông ngạc nhiên mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lập tức có một tiếng bước chân khác trong hành lang.

"Khương Hành, cậu lại quậy cái gì đấy!"

Người phụ nữ hét lên giận dữ khi cô vẫn còn ở tầng hai, tiếng la hét tràn ngập hành lang, tiếng vang phát ra từ chúng làm những con chim mùa đông trên cành cây bên ngoài ngôi nhà.

Lạc Mẫn từ trên lầu bước xuống, trong mắt như có lửa, các diễn viên trẻ của đoàn phim đứng trước mặt Khương Hành thấy sắc mặt cô không đúng, vội vàng chào hỏi Khương Hành và Lạc Mẫn, sau đó vội vàng như bôi dầu lên lòng bàn chân mà trượt đi.

Khương Hành nhàn nhạt hỏi: "Sao đột nhiên chị lại tức giận thế? Chị đã biết Lạc Dương đã nạp 100.000 nhân dân tệ vào game trong tháng này rồi?"

"Cái gì???" Sự việc của Khương Hành còn chưa được giải quyết, lại biết thêm chuyện thằng em nghiện game thì Lạc Mẫn gần như tức đến nôn ra máu.

"Cứ giải quyết công việc của cậu trước cái đã." Cô hít sâu một hơi, ánh mắt hung ác khóa chặt trên người Khương Hành như sắp ăn thịt người: "Sao chị lại thấy thông tin có một Omega sống trong nhà cậu trên mạng? Cậu có thể giải thích chuyện này cho chị không?"

Khương Hành nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Omega sống trong nhà tôi, cũng không phải bí mật sống trong nhà chị mà không có sự đồng ý của chị, chị giận cái gì?"

Lạc Mẫn: "..." Xem như nhãi này có lý.

Không không không trọng tâm lại bị đánh lạc hướng.

Ánh mắt Lạc Mẫn tròn xoe, sắp gầm lên, nhưng Khương Hành lại nhắc nhở cô: "Suỵt, yên lặng chút, cách âm ở đây rất kém."

Lạc Mẫn thấp giọng mắng: "Ngô Đồng ở trong nhà cậu là sao? Cậu đã bao giờ tự hỏi mình là ai và tương lai của cậu sẽ ra sao chưa? Nhỡ may có người phát hiện thì tiền đồ của cậu sẽ đi tong. Đây là chuyện mà một Alpha 25 tuổi có thể làm sao?"

Đây không phải là một scandal đơn giản đối với Khương Hành, Khương Hành đã ra mắt nhiều năm như vậy, tư liệu của hắn cực kỳ sạch sẽ, hắn là một đỉnh lưu thanh lưu trong giới giải trí xa hoa không bị mài mòn trong lòng người hâm mộ, với hình tượng này hắn cũng đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Một khi loại tin tức này bị bại lộ... Lạc Mẫn không thể tưởng tượng được hậu quả phản ứng dữ dội của fan.

"Đây chắc chắn không phải là những gì tôi phải làm với tư cách là một Alpha hai mươi lăm tuổi." Khương Hành nói.

Đây là điều mà linh hồn tôi phải làm sau mười tám năm với người yêu đã mất mà tìm lại được của tôi.

Chị nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống chị, lấy vợ ở độ tuổi ngoài ba mươi, ôm con gái đầu lòng ở độ tuổi bốn mươi?

"Vậy mà cậu vẫn còn?!"

Khương Hành ngắt lời: "Nhưng em ấy là người tôi muốn dành phần đời còn lại của mình."

Lạc Mẫn sững sờ, đột nhiên quên mất điều muốn nói tiếp theo: "Cậu..."

Kiếp trước, Khương Hành âm thầm thông báo tin vui là đã cầu hôn Ngô Đồng thành công.

Vào thời điểm đó, những người hâm mộ ở trong giới fan lâu hơn một chút đều biết danh tiếng của Ngô Đồng tồi tệ như thế nào, nam thần của họ lại yêu loại người này, những fan hâm mộ với bộ lọc hỏng lần lượt thoát fan, điều này giáng một đòn mạnh vào sự nghiệp của Khương Hành. Tuy nhiên, trước đó, Khương Hành đang chuyển trọng tâm lui về hậu trường nên không quan tâm lắm.

Tuy nhiên, Lạc Mẫn nhìn Ngô Đồng, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, Ngô Đồng cũng không phải là người để mình chịu thiệt, cậu chưa bao giờ cho Lạc Mẫn một ánh mắt tốt, cũng không ngoa khi miêu tả như vậy.

Nghĩ đến tất cả những khó khăn khi kẹp giữa người mình yêu và bạn bè ở kiếp trước, Khương Hành kiềm chế vẻ mặt đùa giỡn của mình nói: "Chị Mẫn, tôi nghiêm túc đấy."

Lạc Mẫn nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt căng thẳng.

"Tôi biết chính xác những gì tôi đang làm, và tôi biết hậu quả của việc đó." Khương Hành nhìn lại không chút yếu ớt, trịnh trọng nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này. Nhìn động thái của tôi những ngày này, chị cũng thấy rằng tôi có kế hoạch lùi ra sau hậu trường, tôi sẽ cho chị một vài người mới tài năng và đầy triển vọng, sự phát triển của họ cũng sẽ không thua kém tôi."

"Chị không sợ cậu kéo theo chị, chị không có ý đó!" Lạc Mẫn sắp bị hắn chọc giận: "Chị là sợ..."

"Tôi biết, chị sợ tôi sẽ hối hận." Khương Hành cười nhẹ: "Nhưng chị đã làm việc với tôi sáu bảy năm, chị có bao giờ thấy tôi hối hận về những gì mình đã làm không?"

"Chị..." Lạc Mẫn nhìn chằm chằm hắn không nói nên lời.

Sau một lúc lâu, cô bất lực nới lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt của mình: "Qua nhiều năm như vậy, đôi cánh quả nhiên cứng cáp rồi, cũng không còn là một người mới có thể bị chị xoay vòng, khi gặp rắc rối lại gọi chị đến dọn dẹp nữa rồi."

"Cậu tự chăm sóc người tình của mình đi. Chị không thèm quan tâm đến cậu nữa." Cô vỗ vỗ vai Khương Hành, hất mái tóc đuôi ngựa cao vút sau đầu, xoay người đi lên lầu.
____

Hôm qua dự đoán ban đêm sẽ có tuyết rơi dày, Ngô Đồng sáng sớm dậy kéo rèm cửa, bên ngoài nhà lại trở thành một thế giới trắng xóa, trên đường của chung cư đã có hai ba người khoác quần áo bông dày đang xúc tuyết.

Ngô Đồng nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, lúc đang hấp bánh bao đông lạnh trong phòng bếp dưới lầu, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, liền lấy điện thoại ra xem.

Đúng như Khương Hành đã nói, đừng sợ, mọi thứ đều để hắn lo, cứ làm một số việc của mình, khi cậu nhìn lại và nghĩ về nó, mạng đã trở nên yên tĩnh, nội dung liên quan đã bị trôi đi, mục tìm kiếm thông tin đã biến mất.

Ngô Đồng thả lỏng.

Khương Thanh Nguyên nằm trên ghế sofa quấn trong chiếc chăn nhỏ do Ngô Đồng đưa cho nó mà ngủ thiếp đi, bị đánh thức bởi mùi bánh rau và thịt, nó buồn ngủ di chuyển đến bên cạnh Ngô Đồng, chờ ba chia sẻ một cái sau khi bánh bao được hấp xong.

Khương Thanh Nguyên sủa một câu, Ngô Đồng thấy ba nó đã đang hâm nóng lại sữa dê cho mình, nó chào hỏi ba: "Gâu!" (Ba, chào buổi sáng!)

Ngô Đồng xoa xoa đầu con husky, trong mắt nở nụ cười: "Chào buổi sáng, Bì Đản."

Khương Thanh Nguyên: "Gâu!" (Tại sao hôm nay ba lại dậy sớm như vậy trông tâm trạng của ba lại còn rất tốt nữa?)

Ngô Đồng lấy một chiếc bánh bao thịt nguyên chất từ ngăn kéo bốc hơi nghi ngút ra bỏ vào bát chó của Khương Thanh Nguyên: "Sáng nay ta sẽ đến công ty của thầy Khương ký hợp đồng, ta dậy sớm một chút, có thể đưa mi ra ngoài đi dạo hai vòng, mi mau ăn bánh bao đi rồi chúng ta ra ngoài."

"Gâu!" (Hóa ra là như vậy)

Khương Thanh Nguyên cúi đầu cắn một miếng bánh bao thịt nóng hổi.

Trước khi nuốt một ngụm bánh bao, nó đột nhiên nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt chó đầy bối rối.

"Gâu?" (Ba vừa nói gì cơ?)

"Gâu?" (Ba định đến công ty của Khương Hành ký hợp đồng sao? Ba sẽ bán mình cho Khương Hành?)

"Gâu?" (Ba là một Omega sao lại chủ động như vậy? Ba không biết làm thế nào để giữ giá sao? Omega quá cởi mở rất dễ bị coi thường và sẽ không được trân trọng!)

Tai cậu đầy tiếng chó sủa, ngay khi Ngô Đồng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Bì Đản phun bánh bao hấp đầy miệng, vụn thịt nhân bánh rơi trên mặt sàn mà cậu vừa lau tối qua.

Ngô Đồng: "Im ngay, không được sủa trong lúc ăn!"

Khương Thanh Nguyên miệng đầy bánh bao hấp, ngậm miệng lại nhìn cậu đầy oán hận.

Ngô Đồng chỉ xuống đất: "Lát nữa liếm sạch vụn trên mặt đất đi."

Khương Thanh Nguyên: "..."

Không liến được mà...

Đường đường là một nam nhân sao có thể liếm sàn nhà chứ.

Mà đây lại còn là nhà của Khương Hành!

Khương Thanh Nguyên tìm thấy một miếng giẻ rách, hờn dỗi lau mặt đất đã bị mình làm bẩn.

Tủi cmn thân.

Ba lớn gả ra ngoài giống như bát nước bị hất đi.

Khương Thanh Nguyên nghĩ rằng cần phải đưa ba mình, người đã đi lạc vào con đường sai lầm của Khương Hành đi trở lại đúng hướng.

Chắc chắn Khương Hành đã hạ cổ cho ba nó rồi, nếu không ba nó sẽ không bao giờ có hứng thú với lão cầm thú Khương Hành. Tuy con đường sau này sẽ khó khăn nhưng Khương cẩu nó luôn luôn dũng cảm đối mặt!

Khương Thanh Nguyên lắc mạnh chân chó, khi nghe thấy Ngô Đồng gọi mình ở cửa, nó lập tức đặt giẻ lau trở lại vị trí cũ, đi theo cậu như một cái đuôi.
____

Lúc này, đã đến giờ đi làm, các công nhân thành thị vội vã đến công ty với trên tay một tách cà phê nóng sau bữa sáng để bắt đầu ngày làm việc của mình.

Ngô Đồng xuống lầu theo địa chỉ Khương Hành đưa ra, công ty vừa mới được cải tạo, một tấm biển chữ Trung Quốc khổng lồ đang được treo lên mang tên "Giải Trí Mục Đồng"

Đi đến quầy lễ tân, Ngô Đồng còn chưa báo tên mình, nữ lễ tân ngồi trên ghế vừa nhìn thấy mặt cậu lập tức ngạc nhiên đứng lên, cung kính cúi chào.

"Xin chào cậu Ngô."

Gần đây, cậu thường xuyên chiếm bảng hot search, còn gọi là "top stream" ở một khía cạnh nào đó cũng không quá đáng, Ngô Đồng cũng không quá ngạc nhiên khi nhân viên lễ tân của công ty Khương Hành có thể biết tên mình.

Lễ tân mỉm cười lịch sự cung kính nói: "Khương ca đã đợi cậu ở văn phòng rồi, xin mời rẽ trái tiến vào thang máy, đi lên tầng hai mươi mốt, sẽ có người đưa cậu đến chỗ Khương ca."

Nụ cười của Ngô Đồng cứng đờ, cậu tê dại nói: "Được"

Không phải chứ, thầy Khương nhàn rỗi như vậy sao, tại sao thầy Khương lại đích thân ra mặt ký hợp đồng với cậu?
____

Lạc Dương cảm thấy ông chủ của mình gần đây đặc biệt thất thường.

Thỉnh thoảng, hắn lại tìm ra một vài lý do không thể giải thích được để cho hắn thức cả đêm.

Bây giờ lại còn để hắn dậy sớm đi làm.

Lạc Dương lúc đó: "Sếp à, em cảm thấy vì tính mạng và sức khỏe của mình, em vẫn nên..."

Khương Hành nói: "Tiền thưởng cuối năm tăng gấp ba."

Lạc Dương: "Sếp anh minh, có người sếp chăm chỉ như vậy trong công ty của chúng ta, đó cũng là vinh hạnh của chúng ta với tư cách là cấp dưới, ngày mai em sẽ đến đúng giờ!"

Tối hôm qua, hắn nhận lệnh tạm thời của ông chủ phải túc trực lúc bảy giờ sáng mai, Lạc Dương còn tưởng rằng nửa đêm đã đụng phải quỷ.

Khi đi ngang qua phòng bảo vệ vào sáng sớm, anh trai nhân viên bảo vệ thò đầu ra lo lắng hỏi: "Trợ lý Lạc, công ty có phải sắp đóng cửa rồi không?"

Lạc Dương: "?" Sao tôi lại không biết vậy?

Bảo vệ: "Nếu không, tại sao sáng nay Khương ca lại đến làm việc từ sáu giờ?"

Lạc Dương: "???"

Lạc Dương chạy đến phòng làm việc của Khương Hành, thở hổn hển đến mức suýt mất nửa sinh mạng, hắn đẩy phòng làm việc của Khương Hành ra, nhưng nhìn thấy Khương Hành đứng trong phòng thay đồ nhỏ trong văn phòng, suy nghĩ sâu xa về điều gì đó.

Thấy hắn bước vào cửa, Khương Hành vẫy tay gọi hắn.

Ngay khi Lạc Dương thấy hắn giơ tay về phía mình, hắn vô thức bước vào, khuôn mặt nặng trĩu, hắn muốn đóng góp ít nhiều công sức khiêm tốn của mình cho công ty sắp phá sản.

Nhưng hắn nghe thấy Khương Hành nói: "Do cậu ở đây nên đến xem giúp tôi, hôm nay tôi nên đeo cà vạt nào?"

Lạc Dương: "???"

Lạc Dương uể oải: "Ông chủ, anh có lịch trình gì sao, để em đến sớm như vậy là giúp anh chọn quần áo?"

"Đương nhiên không phải." Khương Hành lấy ra một chiếc cà vạt màu xanh hải quân từ trong tủ quần áo, đeo lên cổ ra hiệu: "Lát nữa đến chín giờ cậu liền đến cửa thang máy trên tầng này giúp tôi đón người."

Lạc Dương: "Ai?"

Khương Hành: "Ngô Đồng"

Lạc Dương: "..."

Được rồi, bây giờ hắn đã biết tại sao ông chủ lại lo lắng, ông chủ bảo hắn đến công ty lúc bảy giờ tối qua, còn mình chạy đến công ty lúc sáu giờ hôm nay để chọn quần áo.

Phòng thay đồ trong văn phòng đầy quần áo thuận tiện cho hắn thay sau giờ làm thêm, về cơ bản là vest, Khương Hành nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không hài lòng lắm, cầm điện thoại lên gọi điện ra ngoài, nửa giờ sau, điện thoại của Lạc Dương reo lên.

Nhưng một lúc sau, hắn dẫn cả một đội người mẫu trở lại phòng làm việc của Khương Hành với khuôn mặt tê dại, nhìn khuôn mặt không biểu cảm Khương Hành cho việc chuẩn bị gặp Ngô Đồng ngông cuồng và lãng phí gọi một nhóm người tới vào sáng sớm để tư vấn và tạo kiểu cho hắn.

Một lúc sau, đội ngũ tạo kiểu hoàn thành nhiệm vụ rồi lặng lẽ rời đi, để lại một minhg Khương Hành như kiểu đang tham dự một bữa tiệc cấp cao nào đó.

Khương Hành nhìn cặp kính của mình sau đó hài lòng, xua tay với Lạc Dương: "Cậu đi đến thang máy trên tòa nhà này chờ Tiểu Đồng đi."

Lạc Dương mệt mỏi mà lễ phép nói: "Ông chủ, cho em hỏi, mấy giờ cậu Ngô sẽ đến?"

"Không biết." Khương Hành nói.

Lạc Dương: "???"

Khương Hành: "Có thể hôm nay, cũng có thể là ngày mai, nhưng không thể loại trừ là tuần sau."

Lạc Dương: "???"

Lạc Dương tê dại: "Cậu ta không hẹn gặp anh sao?"

Khương Hành nói: "Nói chính xác là tôi không hẹn gặp cậu ấy."

Lạc Dương: "Anh muốn đích thân ký hợp đồng với cậu Ngô?"

Khương Hành hỏi một cách khoa trương: "Có vấn đề gì à?"

Tốt, rất tốt nếu anh hài lòng với loại chuyện này, nhưng...

Lạc Dương muốn khóc không ra nước mắt: "Nếu cậu Ngô thật sự một tuần sau mới đến ký hợp đồng thì anh sẽ định đến công ty lúc sáu giờ suốt tuần này rồi bảo đội ngũ tạo kiểu cho anh, sau đó lại tiếp tục đợi?"

Khương Hành ngẫm nghĩ: "Cậu nói có lý, tuần sau tôi không có lịch diễn nào trong đoàn phim, cho nên luôn có thời gian rảnh."

Lạc Dương: "..." Như này công ty sẽ ngừng kinh doanh luôn đấy.

Tuy nhiên, Ngô Đồng cũng không để hắn cùng Khương Hành đợi quá lâu, không lâu sau chín rưỡi, Lạc Dương nhìn thấy Ngô Đồng sau khi hắn chào hỏi đợt đồng nghiệp thứ ba bước ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy Lạc Dương đứng ở cửa, Ngô Đồng biết người đón cậu theo lời của nhân viên lễ tân dưới lầu chính là hắn.

Trong khoảng thời gian này, Lạc Dương thỉnh thoảng đến nhà gửi một ít nhu yếu phẩm và nguyên liệu hàng ngày, Ngô Đồng và hắn quen nhau hơn, họ chào hỏi nhau một cách quen thuộc ngay khi gặp nhau.

"Tiểu Lạc, sao quầng thâm của cậu hôm nay dày hơn lần trước chúng ta gặp nhau một chút vậy?"

"..." Vấn đề này cậu có thể đi hỏi đối tượng của mình thì đúng hơn.

"Gần đây, tôi hay thức khuya dậy sớm." Lạc Dương mỉm cười nói: "Đi thôi, ông chủ đã đợi sẵn trong văn phòng rồi."

Ngô Đồng trầm ngâm: "Công việc kinh doanh của công ty anh bận rộn như vậy sao?"

Lạc Dương: "Không" Các nhân viên khác làm việc bình thường, chỉ có tôi bị sếp sử dụng như một con lừa thôi.

Trong văn phòng, Khương Hành đang xem bức ảnh gia đình mà Khương Thanh Nguyên đã vẽ bậy. Trong vòng vài phút, văn phòng có người ra vào nhiều lần, các trợ lý mang cà phê và giấy tờ mà hắn cần xem lại.

Cửa lại bị gõ, Khương Hành không có hứng thú, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."

"Ông chủ, cậu Ngô đến rồi." Lạc Dương mở cửa nói.

Khương Hành đột nhiên ngẩng mặt lên, Ngô Đồng từ phía sau Lạc Dương đi ra, cười ngượng ngùng: "Thầy Khương, tôi tới rồi."

Nụ cười này như nước suối chảy, róc rách vào lòng Khương Hành.

Hắn quét sạch sự bơ phờ của sự chờ đợi lâu dài vô thời hạn đi, gần như trong chớp mắt, hắn đã thay thế nó bằng một nụ cười dịu dàng và lịch sự.

"Đến rồi sao, mau ngồi đi." Vừa duỗi tay ra hiệu cho Ngô Đồng ngồi lên ghế sofa ở bên cạnh, hắn ngước mắt lên, dùng mắt ra hiệu cho Lạc Dương, người đã phát huy ánh sáng còn sót lại của mình có thể rời đi được rồi.

Đây là lần đầu tiên đến phòng làm việc của Khương Hành, Ngô Đồng có chút tò mò không biết nam thần hàng đầu thường sống và làm việc ở môi trường nào, nhưng nhìn không gian của người khác thì hơi thô lỗ, có vẻ không được phù ngợp cho lắm.

Vừa ngước mắt lên, cậu phát hiện Khương Hành hôm nay có vẻ đẹp trai hơn một chút so với những gì cậu thường thấy trên TV, mái tóc đen dày tạo kiểu bằng tay, được cố định bằng keo xịt tóc, trông giản dị và không lộn xộn. Làn da trắng sạch sẽ hoàn mỹ, ngay cả khi nhìn với khoảng cách gần hơn, cậu cũng không thể nhìn thấy dấu vết của lỗ chân lông, các đặc điểm trên khuôn mặt góc cạnh tinh tế gần giống như mô hình.

Ngô Đồng gần như không thể rời mắt.

Khương Hành chú ý tới ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn qua, mím môi cười thầm, Ngô Đồng cảm thấy nhịp tim sắp ngừng đập, cúi đầu đỏ mặt.

Khương Hành mang cho cậu một ly nước, Ngô Đồng lập tức đứng dậy nhận lấy, nói "Cám ơn", lúc nhìn xuống thì phát hiện Khương Hành đã cho cậu uống trà bưởi cam mật ong yêu thích.

Khương Hành cười nhẹ nói: "Nếm thử xem có ngon không?"

Ngô Đồng nhấp một ngụm ánh mắt liền sáng lên: "Ngon quá! Đây là thương hiệu trà bưởi cam nào vậy?"

"Nếu thích thì tốt rồi." Nụ cười của Khương Hành càng sâu: "Không uổng công tôi ủ đun trong bếp mấy tiếng liền."

Ngô Đồng sững sờ, hoài nghi nhìn cốc trà trong tay, lập tức cảm nhận được chỗ trong miệng và cổ họng đã thấm đẫm trà bưởi cam phát sáng với sức nóng rực rỡ.

Khương Hành lấy hợp đồng trên bàn đưa cho Ngô Đồng: "Nhìn qua điều khoản xem xem vẫn chưa hài lòng chỗ nào, tôi sẽ gọi bên pháp vụ đến thay đổi ngay tại chỗ."

Cầm một bản hợp đồng dày, Ngô Đồng ngước đôi mắt mai ẩm ướt sáng bóng của mình lên hỏi: "Có thể hỏi một chút là tôi nên ký tên ở đâu không?"

Khương Hành chỉ ra vài vị trí cho cậu: "Chỗ cậu ký tên ở đây."

Vừa chỉ xong địa điểm, liền thấy Ngô Đồng cầm bút lên thì Khương Hành phản ứng lại, cậu nhanh chóng viết tên mình vào tất cả những chỗ cần ký trên hợp đồng.

Liền một mạch, không do dự.

Điều này khiến Khương Hành sửng sốt: "Cậu không xem hợp đồng trước sao?"

Kiếp trước, sau khi Ngô Đồng và Phong Hỏa chấm dứt hợp đồng, cậu cũng đã ký hợp đồng với Giải Trí Mục Đồng. Cũng chính là Khương Hành đích thân tiếp đón cậu, sau khi Ngô Đồng xác nhận số 0 theo sau chi phí ký hợp đồng là con số mình hài lòng, cậu chậm rãi ký tên dưới ánh mắt lo lắng của Khương Hành.

Từ đó về sau, Ngô Đồng chính là người của Khương Hành hắn.

Khương Hành vốn tưởng rằng lần này Ngô Đồng cũng sẽ liên tục đếm số 0 theo phí ký hợp đồng, vì vậy ngay từ đầu hắn đã đặt ra con số mà Ngô Đồng nhất định sẽ không từ chối, nhưng hắn không ngờ cậu thậm chí còn không cả nhìn nội dung bản hợp đồng.

Ngô Đồng ngoan ngoãn chân thành nói: "Thầy Khương, tôi tin anh sẽ không đối xử tệ với tôi."

Loại chuyện như này còn có thể phân vân nữa sao?

Lại nói nữa, cho dù Khương Hành bán cậu đem đi đào than, cậu cũng sẽ là ngôi sao làm việc chăm chỉ nhất trong số những người đào than!

Khương Hành bị cậu nói đến mềm lòng.

Kiếp trước, Ngô Đồng sau khi đếm số 0 trong phí ký hợp đồng xong cậu cũng không nhìn nội dung hợp đồng. Khương Hành hỏi cậu sau khi cậu đã ký tên xong rằng cậu có muốn xem lại nội dung không, Ngô Đồng lúc đó cũng trả lời hắn như vậy.

Khương Hành hỏi: "Cậu có thể cho tôi biết số thẻ ngân hàng của cậu không?"

Ngô Đồng nói ra một chuỗi số.

Khương Hành gọi điện thoại đi.

Không bao lâu sau, thông báo tin nhắn điện thoại của Ngô Đồng đổ chuông.

Khương Hành rất hài lòng với hiệu xuất làm việc bên phòng tài chính: "Phí ký hợp đồng của cậu đã đến rồi."

"Cảm ơn anh, thầy Khương."

Ngô Đồng cười ngượng ngùng, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Giây tiếp theo, nụ cười của cậu nứt toác.

Ngô Đồng: "!!!"

Ngô Đồng: "???"

Ngô Đồng: "..."

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Cậu không thể đếm được nữa, rốt cuộc có bao nhiêu số không vậy???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv