Phần 36. Tâm động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thật sự định cho tôi đến mỏ đen đào than sao?

"Sao vậy?" Khương Hành không hiểu ý của cậu.

Ngô Đồng kinh hãi nhìn Khương Hành, trong lòng vô thức nói ra suy nghĩ của mình.

Cậu xấu hổ nói: "Không có gì...”

Dừng lại một chút, cậu đưa màn hình điện thoại cho Khương Hành.

"Thầy Khương... Có phải bộ phận tài chính đã chuyển nhầm tiền cho tôi rồi không?" Chẳng lẽ đã chuyển nhầm một số vốn lưu động quan trọng của công ty cho cậu rồi?

Mặc dù có lý do là một công ty lớn như này sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng với số tiền lớn như kia thì không thể không loại trừ chuyện đó sẽ xảy ra.

Khương Hành hạ mắt xuống, ngón tay cầm điện thoại mảnh khảnh trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trông vô cùng sạch sẽ khiến người ta có cảm giác muốn nắm nó.

Trước khi Omega có thể nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, hắn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác nhìn vào điện thoại cậu.

"Không sai." Khương Hành dừng một chút hỏi: "Cậu cảm thấy ít sao? Tôi sẽ nói bên bộ phận tài chính đưa cậu nhiều hơn một chút.”

Hắn liền nói mà, theo tính cách của Ngô Đồng, em ấy chắc chắn sẽ không hài lòng với mức giá này, dù sao số tiền này cũng chỉ xứng với chiếc Bugatti mà Ngô Đồng đã mua để đi du lịch ở kiếp trước.

Khương Hành nói xong, làm động tác nhấc điện thoại lên.

Ngô Đồng vội vàng ngăn lại.

"Đừng!"

Lòng bàn tay cầm điện thoại lên bị đầu ngón tay mềm mại mảnh khảnh của Omega đè lên, Ngô Đồng vội vàng lao về phía trước, không nhìn thấy chướng ngại vật dưới chân mình, vấp phải bàn trà, suýt chút nữa ném mình vào vòng tay Khương Hành.

"Không phải quá ít!" Ngô Đồng gần như không ổn định được dáng người: "Là đưa quá nhiều rồi!"

Cậu đột nhiên nhìn hợp đồng trên bàn vừa ký tên, nghiêng người cầm lên lật nhanh, rất nhanh liền tìm được mục chi phí ký hợp đồng.

Nó hoàn toàn trùng khớp với khoản thanh toán chín chữ số mà cậu thấy trên điện thoại của mình!

Cậu ch.ết lặng, vừa rồi cũng không nhìn kỹ, cho rằng Khương Hành đồng ý ký hợp đồng với mình chỉ tùy tiện đưa ra một cái giá, chỉ cần mình không bị hố, Ngô Đồng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng đánh ch.ết cậu cũng không bao giờ nghĩ rằng Khương Hành lại đưa ra cái giá cao ngất trời cho mình như vậy.

"Làm sao có thể cao như vậy được chứ?" Ngô Đồng cúi đầu nói: "Thầy Khương, thầy không sợ mất tiền oan sao? Tôi không đáng cái giá đó...”

Giá trị lớn nhất của cậu không gì khác chính là một tài khoản blogger có hàng triệu người theo dõi, hơn nữa còn vì scandal trong thời gian này, cậu mới tương đối nổi tiếng, ngoài ra, mặc dù cậu học trong một lớp đào tạo chuyên nghiệp và tốt nghiệp Học viện Kịch nghệ thuật An Hải, nhưng cậu chưa bao giờ có được một tác phẩm, Ngô Đồng chưa bao giờ nghĩ rằng phí ký hợp đồng của mình sẽ là con số này.

"Tôi cảm thấy cậu có năng lực." Khương Hành khẳng định nói: "Tôi nghĩ cậu đáng giá."

"Cảm ơn anh đã đánh giá rất cao về tôi." Ngô Đồng cố gắng hết sức thuyết phục Khương Hành: "Nhưng bây giờ anh có thể đưa ra con số thấp hơn, cho dù bao nhiêu tôi cũng sẽ chấp nhận. Nếu anh cho rằng tiềm năng phát triển của tôi tương đối tốt và phù hợp để đầu tư dài hạn thì khi thời điểm đến cũng chưa quá muộn, nhưng bây giờ nó hoàn toàn là một khoản đầu tư rủi ro cao thậm chí không thể thu hồi được tiền gốc."

"Cậu chỉ cần nghĩ về tôi như một nhà đầu tư thiên thần là được." Nụ cười trong mắt Khương Hành sâu hơn một chút.

Hắn luôn nghĩ rằng mình có con mắt rất chính xác trong việc nhìn người, đặc biệt là khi chọn vợ.

Mặc dù Omega của hắn coi tiền như mạng vì hoàn cảnh môi trường và áp lực sinh tồn từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, nhưng em ấy sẽ lấy đúng số tiền và dùng nó đúng chừng mực, sẽ không chấp nhận bất kỳ khoản tiền không xứng đáng nào trái với ý muốn của mình.

Khương Hành nhận lấy bản hợp đồng từ tay Ngô Đồng, xác nhận kiểm tra nội dung chính xác rồi đưa một bản cho Ngô Đồng, bản còn lại do công ty giữ.

"Tôi sẽ dành sự đối đãi tốt nhất cho các nghệ sĩ mà tôi cho là có tiềm năng, bao gồm tất cả các khía cạnh cậu có thể nghĩ đến và những gì cậu không thể nghĩ đến." Khương Hành nói.

Trong chốc lát, cơn gió dường như đổ vào từ khe hở trên cửa sổ không đóng kín của văn phòng, mây trên bầu trời ngoài cửa sổ không ngừng trôi. Ngô Đồng nghe thấy vậy vô thức hỏi: "Thầy Khương, anh đã đưa ra đãi ngộ kiểu này với bao nhiêu nghệ sĩ rồi?"

Khương Hành bình tĩnh nói: "Cho tới bây giờ, cậu là người duy nhất.”

"Số tiền mà cậu thấy là giá mà công ty có thể đưa ra, nhưng đó không phải là con số mà tôi nghĩ đến."

"Trong lòng tôi, cậu là vô giá."

Trong đời này, trái tim Ngô Đồng chưa bao giờ nhảy lên điên cuồng như vậy, nhịp tim gần một trăm mười tám như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đem nhịp tim, hơi thở và máu dâng trào làm quà tặng quý giá nhất đưa cho Khương Hành không chút do dự.
____

Khương Thanh Nguyên đang nằm nhàn nhã bên cạnh hồ bơi trong sân biệt thự đắm mình dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, đang lúc thiu thiu ngủ thì cảm thấy dưới bụng dường như có thứ gì đó rung rung, nó lấy điện thoại mới mua lúc nãy từ dưới bụng lên.

Khương Hành gửi tin nhắn cho nó.

[Ông già đểu cáng: Đã sắp xếp xong, có thể nhận việc được rồi.]

Ông già đểu cáng đúng là người già đích thực. Nhắn tin wechat còn phải ghi dấu chấm.

Khương Thanh Nguyên khinh thường chế nhạo, nhưng Khương Hành vừa nói gì cơ, có việc làm rồi á hả?

Giây tiếp theo, nó thấy một tin nhắn khác trong nhóm wechat hiện lên và nó được kéo vào một cuộc trò chuyện nhóm mới.

[Điền Điềm: Đây là nhóm làm việc của Ngô Đồng, sắp xếp công việc trong tương lai sẽ được thông báo ở đây, tôi là người đại diện sau này của Ngô Đồng, tên là Điền Điềm, rất vui được hợp tác với mọi người]

Ánh mắt Khương Thanh Nguyên dừng lại trên tên người đại diện thêm hai giây nữa.

Điền Điềm?

Khương Hành còn rất được đấy, nếu Khương Thanh Nguyên không nhầm, mặc dù bây giờ Điền Điềm không nổi tiếng, nhưng sau này cô ấy sẽ là người đại diện vàng cùng cấp với Lạc Mẫn, với phạm vi tiếp xúc rộng, sắt máu, ánh mắt hung ác, không ai qua tay cô mà không nổi tiếng.

Nó hiếm khi thấy Khương Hành vừa mắt hơn một chút.

Khương Thanh Nguyên nằm nhàn nhã trên bãi cỏ vẫn dày và mềm dù đang là mùa đông, sau đó vận hành bàn chân chó không linh hoạt của mình gõ chữ trên màn hình.

[Quỳ xuống gọi tiếng thiếu gia là được: Khương Thanh Nguyên, trợ lý mới]

Có tiếng bước chân vội vã ở đầu kia biệt thự, Khương Thanh Nguyên quay đầu lại thì thấy Ngô Đồng đang bước vào từ cửa nhà, nó vội vàng nhét điện thoại dưới băng ghế ở bên cạnh, vẫy đuôi chó đón Ngô Đồng về nhà.

"Gâu!" (Ba vất vả rồi, bé ngoan xoa bóp đánh lưng cho ba nhé, giống như lúc con đi học mẫu giáo về khi còn nhỏ, Khương Hành thỉnh thoảng có lương tâm thấy sự vất vả của con ở trường liền bóp chân cho con)

Ngô Đồng ngồi trên ghế sofa, rót một ly nước rồi uống xuống, sau đó bắt đầu ngẩn ngơ.

Khương Thanh Nguyên chân chó trên mặt đất, khều khều chân Ngô Đồng một lúc lâu mới phát hiện Ngô Đồng bị phân tâm, ngồi đó cứng đờ với vẻ mặt chán nản, như thể bị bắt nạt.

Khương Thanh Nguyên sững sờ.

Nếu không nhầm, sáng nay ba nó đến chỗ Khương Hành ký hợp đồng đi?

Lẽ nào ba cảm thấy điều kiện hợp đồng quá khắc nghiệt, ba không muốn ký hợp đồng với Khương Hành, nhưng vì Khương Hành cầm thú sẽ không để ba đi mà không ký, vì vậy ba phải ký một hợp đồng bán thân bất bình đẳng?

Ánh mắt Khương Thanh Nguyên mở to.

Trong một xã hội được cai trị bởi pháp quyền, còn có những kẻ buôn người như vậy???

Khương Thanh Nguyên tức giận: "Gâu gâu gâu!" (Khương Hành, ông là đồ bì ổi!!!)

Khương Thanh Nguyên muốn cắn người: "Gâu gâu gâu!" (Khương Hành, ông đâu rồi, hôm nay lão tử không cắn ông đến đoạn tử tuyệt tôn thì lão tử chính là cháu trai của ông!)

Và hiển nhiên Khương Thanh Nguyên liền bị Ngô Đồng tát mạnh vào mặt sau khi cậu tỉnh táo lại.

Ngô Đồng cúi đầu xuống, cùng đôi mắt chó xanh của Khương Thanh Nguyên nhìn chằm chằm vào nhau một lát, khi Khương Thanh Nguyên chuẩn bị nhầm ba mình đây là muốn bù đắp khoảng thời thơ ấu đã bỏ lỡ chơi cùng với nó trò chơi 321 đứng hình làm người gỗ* thì nó đã mất cảnh giác bị Ngô Đồng ôm chặt vào lòng.

*Trò chơi đếm ngược 321, sau khi đếm xong m.n đều bất động. Ai cử động trước là thua

Giọng nói như đang khóc có một sự kìm nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.

"Xong rồi, xong rồi, Bì Đản, ta xong thật rồi!"

Mặt Khương Thanh Nguyên bị Ngô Đồng đè lên vai, nó nghiến răng: Xong rồi, xong rồi, Khương Hành, ông xong thật rồi, ông thế mà dám bắt nạt ba tôi! Tối nay ông sẽ được nếm mùi!

"Ta thật sự rất thích thầy Khương, ta rất thích thầy Khương, làm sao có thể có một người tốt như thầy Khương cơ chứ, anh ấy là người tốt nhất đối với ta trên thế giới này ngoại trừ bà nội Dương! Ta vực kỳ thích thầy Khương!”

Khương Thanh Nguyên: “...”

Xong rồi, xong rồi!

Ba đúng là xong thật rồi...

Đây là triệu chứng Stockholm đúng không?

Khương Hành bắt nạt ba, chẳng lẽ ba còn thích ông ta đến mức không thể không muốn sao?

Khương Hành là người đối xử với ba tốt nhất trên thế giới này ngoại trừ bà nội Dương sao?

Bà nội Dương lại là ai nữa??

Toàn bộ người Khương Thanh Nguyên đều phát đần.

Sau khi phát điên lên nhìn Bì Đản, từ lúc còn ở trước mặt Khương Hành, Ngô Đồng cuối cùng cũng trút được nhịp tim đã bị kìm nén suốt quãng đường không còn chút dư lượng nào, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thầy Khương đẹp trai, có giọng nói hay và có nền tảng giáo dục tốt, người ta nói anh ấy sinh ra trong một gia đình học giả, cha mẹ là giáo sư tại Đại học, người thân của anh ấy đều phát triển bất động sản nổi tiếng.

Mà trình độ học vấn của anh ấy thuộc hàng đầu của ngành công nghiệp giải trí Trung Quốc, tốt nghiệp Khoa Tài chính của trường đại học hàng đầu Trung Quốc, có kiến thức cao. Làm người có phong thái có nội hàm.

Chăm chỉ, tài năng trong diễn xuất và không bao giờ kiêu ngạo, đặc biệt là trong đoàn làm phim.

Anh ấy nhân cách tốt, hào phóng, cho cậu mượn nhà để ở khi cậu trong thời điểm khó khăn nhất, không thu bất kỳ khoản phí nào, sắp xếp trợ lý gửi cho cậu tất cả các loại nhu yếu phẩm hàng ngày mỗi ngày, chăm sóc cậu gần như 360 độ không góc khuất.

Hơn nữa...

Nếu Ngô Đồng muốn liệt kê ưu điểm của Khương Hành, cậu có thể nói liền ba ngày ba đêm.

Tóm lại, trong mắt cậu, toàn thân Khương Hành tràn đầy ưu thế, tất cả mọi phương diện đều hoàn toàn dựa theo điểm thẩm mỹ của cậu.

Nếu là trước đây, Ngô Đồng nhiều nhất sẽ coi Khương Hành là nam thần đỉnh cao không thể với tới trên truyền hình, trên màn ảnh rộng và trên sân khấu trao giải.

Nhưng hôm nay... Ngô Đồng đột nhiên có chút suy nghĩ vượt ra ngoài ranh giới nhất định đối với Khương Hành.

Ý nghĩ này không thể tưởng tượng được, nhưng nó chỉ đến một cách tự nhiên và không thể ngăn cản.

Biết rằng đây chỉ là một giấc mộng nhưng cậu vẫn rơi vào đó không chút do dự, không có bất kỳ ý chí sinh tồn nào.

Phải mất một lúc lâu cậu mới bình tĩnh lại được cơn đánh trống ngực đang khuấy động, cậu nhớ điện thoại của mình dường như đổ chuông khi trên đường về nhà vừa nãy, vì vậy cậu cầm điện thoại trên bàn lên mở khóa màn hình.

Hóa ra là người đại diện và trợ lý do thầy Khương sắp xếp cho mình.

Khi Ngô Đồng mở khóa màn hình, là người đại diện gửi thông báo công việc.

[Điền Điềm: Hai giờ chiều thứ bảy có một buổi chụp áp phích cá nhân, đến giời tôi sẽ qua đón cậu]

[Điền Điềm: @Ngô Đồng, địa chỉ hiện tại của cậu ở đâu?]

Ngô Đồng gõ trên màn hình một cách chân thật.

[Ngô Đồng: Ở Hạc Tê Loan, nếu vào từ cổng chính phía Tây sẽ nhanh hơn]

[Điền Điềm: Được, Hạc Tê Loan đúng không? Ngày mai tôi sẽ qua đón...]

[Điền Điềm: Khoan đã, cậu nói cậu sống ở đâu cơ?]

[Điền Điềm: Hạc Tê Loan???]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv