Phần 44. Đánh dấu tạm thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết ai sau khi từ sân thượng thổi gió trở về quên không đóng cửa, gió lạnh mang theo một chút sương tuyết vào ban đêm thổi bay hơi nóng trong sảnh tiệc.

Cảm thấy mình lại một lần nữa trở thành tâm điểm của đám đông, Bạch Thanh Phong đột nhiên mất đi sự tự mãn mà sự nghiệp suôn sẻ mang lại cho mình, đặc biệt là ở trong ánh mắt không có sự giả tạo về câu hỏi thắc mắc kia của Khương Hành, cậu ta chỉ cảm thấy lòng mình bị cơn gió tà ác này làm cho đóng băng.

Tại sao Khương Hành lại ở đây?

Tại sao Khương Hành lại ôm Ngô Đồng vào lòng?

Họ quen nhau sao???

Bạch Thanh Phong điên cuồng hỏi thầm trong lòng, nhưng người duy nhất biết đáp án cho những câu hỏi này sẽ không thể trả lời cậu ta.

Hiện giờ cậu ta chỉ muốn rời khỏi hiện trường "vụ án" càng sớm càng tốt với lớp da mặt còn sót lại, Bạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào mười vạn ánh hào quang lọi mà cậu ta đã thưởng thức ban đầu, nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người sắc bén như kim gai, cậu ta đứng ra khỏi đám đông với cái đầu cứng ngắc.

"Thầy Khương, tôi là Bạch Thanh Phong." Rất hiếm khi cậu ta nở một nụ cười chân thành, nếu đó không phải là một nụ cười xấu hổ, kết hợp với khuôn mặt vốn đã thanh tú của cậu ta, nó có thể làm hài lòng mắt người khác hơn.

"Tôi đang quay phim với anh trong cùng một trường quay, đã chào hỏi qua anh..."

Khương Hành nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, trong lúc đó Ngô Đồng khó chịu cử động trong vòng tay hắn, giống như giấc mơ đẹp của mình bị quấy rầy, nhưng ngay sau đó nhận thấy chiếc áo khoác trên người mình được bao bọc trong hơi thở pheromone của mình, cảm giác an toàn trở lại với cậu, cậu lại ngủ thiếp đi.

Lại ngẩng đầu lên, Khương Hành thản nhiên nói: "Ồ, tôi có thể phiền cậu đi xuống với tôi một lát không?"

Mặc dù câu nói thanh lịch không thay đổi, nhưng thật khó để không tự hỏi liệu hắn có nói cho có lệ một cách tình cờ do đang gấp hay không bởi vì hắn nói thêm cả chữ "ồ"

Bạch Thanh Phong vội vàng gật đầu đồng ý, nhặt áo khoác cầm đồ lên, thấy Khương Hành đã ôm Ngô Đồng trong tay rời đi liền vội vàng đi theo.

Vội vàng đóng cửa phòng tiệc, chặn lại tất cả ánh mắt tò mò sống động và khinh bỉ bên trong, cảm giác kỳ lạ sau lưng cuối cùng cũng biến mất, Bạch Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.

Cả đường đi không nói năng gì.

Thực ra là Bạch Thanh Phong rất muốn nói chuyện với Khương Hành, ít nhất là làm thân.

Nhưng khi cậu ta mở miệng, Khương Hành lại hạ ánh mắt xuống nhìn cậu ta, ôm Ngô Đồng đang say rượu trong tay không nhúc nhích được gì, đôi môi mỏng hoàn mỹ của hắn lại tập trung về phía trước cong cong lại, hắn nhẹ nhàng cảnh cáo "Suỵt"

Bạch Thanh Phong không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng thở.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đỗ xe, đến góc rẽ phát hiện chiếc Maybach của Khương Hành, Bạch Thanh Phong mở cửa, Khương Hành nhẹ nhàng đưa Ngô Đồng vào ghế lái phụ, giúp cậu thắt dây an toàn.

Bạch Thanh Phong nhận được câu thứ hai mà Khương Hành nói với mình: "Cảm ơn."

"Không... Không có gì."

Khương Hành nhẹ nhàng đóng cửa xe lại nói: "Làm phiền cậu đi cùng tôi xuống đây một chuyến rồi, buổi họp lớp trên lầu vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, cậu có thể trở về rồi."

Có mức độ tiến lui vừa phải, thực ra là dùng xong rồi thì bỏ, khiến người ta không thể tìm thấy bất kỳ sai lầm nào trong câu này.

Công cụ Bạch Thanh Phong hoàn toàn bị dắt mũi: "À... Vâng... Tạm biệt thầy Khương."

Đáp lại câu trả lời của cậu ta là tiếng đóng sầm cửa xe của Khương Hành.

Có vẻ như kiểu không muốn nói nhiều hơn thêm câu nào nữa với cậu ta.

Thực chất cũng chính là vậy.

Đóng cửa xe lại, chặn cửa sổ chống nhìn trộm, sau đó đặt Ngô Đồng đang ngủ say vào ghế, Khương Hành quay đầu lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt vô tâm vô phế đang ngủ ngon của Ngô Đồng.

Từ vầng trán mịn màng và đầy đặn, đến một đôi lông mày đẹp trai và đôi mắt hoa mai nhắm nghiền, tiếp theo là cái mũi thẳng cao, môi đỏ mọng có độ dày vừa phải và chiếc cằm mỏng gọn.

Tiếp tục nhìn xuống phía dưới...

Khương Hành có chút bực mình vì mùa đông là mùa có thời tiết không đẹp.

Ngô Đồng sợ lạnh nên mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám nhạt và một chiếc áo khoác len phủ trên người, che kín tất cả cảnh xuân.

Có tác dụng chống sói rất tốt, cho dù bạn thực sự gặp một sắc lang, hắn sẽ mất nửa ngày chỉ để xé quần áo ấm mà cậu đã mặc hết lớp này đến lớp khác.

Khương Hành không nói nên lời, nghẹn ngào, sợ Ngô Đồng sẽ nghiêng đầu va vào ghế xe, dễ bị ngã xuống nên giúp cậu hạ ghế xuống, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cậu.

Khởi động xe rồi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Lúc này, bên trong sảnh tiệc.

Một vài người xem náo nhiệt ngó đầu về hướng cửa sảnh tiệc, tiếng bàn tán quái dị vô thức biến mất, tất cả đều mang theo sự mong chờ, như thể đang chờ nhân vật chính tạm thời rời khỏi bữa tiệc trở về sân nhà.

Tất nhiên, nhân vật chính chỉ là một chú hề trong mắt họ vào lúc này, và sân nhà này đã trở thành nơi hành quyết công khai của cậu ta.

Điện thoại reo lên, đoàn trưởng lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm nghe: "Thanh Phong, có chuyện gì vậy?"

Lời nói này còn hơn một thỏi nam châm, ngay lập tức thu hút sự chú ý lơ đãng của toàn bộ hội trường đối với đoàn trưởng, từng người một háo hức như muốn giật điện thoại của đoàn trưởng nghe cuộc gọi thay cho anh ta.

Nghe thấy đoàn trưởng nói ừm ừ, được rồi, được rồi, vài từ đơn giản, điện thoại liền cúp máy.

Lập tức, có người không đè nén nổi lòng hiếu kỳ nữa, giả vờ tự nhiên hỏi: "Đoàn trưởng, có phải Thanh Phong gọi điện thoại cho anh không? Cậu ta đã xuống lầu một lúc rồi, sao vẫn chưa quay lại vậy?"

Đoàn trưởng cất điện thoại, vẻ mặt ngượng ngùng: "Thanh Phong nói tạm thời có việc phải làm, sẽ không quay lại nữa."

Thấy mọi người có biểu cảm khác nhau, đoàn trưởng nói tiếp: "Vừa hay mọi người ăn uống cũng kha khá rồi, tiệc họp mặt này cũng sắp xong rồi đi, mọi người thu dọn đồ đạc gọi tài xế đến đưa những người không lái xe tới về nhà, còn những người chưa đủ vui liền cùng tôi đến bar quẩy nào, nguyên tắc tự nguyện nhé!"

"Đi đi đi, lấy điện thoại và áo khoác nào, tôi chưa đủ vui đâu, tôi sẽ đi cùng anh đoàn trưởng."

"Sao Bạch Thanh Phong lại đột ngột rời đi vậy?"

"Rõ ràng là lớp da dày bị lột, không có mặt mũi nhìn người chứ còn có thể làm sao nữa?"

Một số người ngay từ đầu đã không ưa Bạch Thanh Phong, giờ vì sự thiếu hiện diện của cậu ta nên lập tức bắt đầu chế giễu.

"Tôi còn tưởng rằng cậu ta có năng lực như vậy cơ chứ, còn đòi có quan hệ tốt với cả Khương Hành cơ á, nhưng không ngờ..."

"Không ngờ Khương Hành còn không biết cậu ta là ai, trên mặt cậu ta dát miếng vàng lớn như vậy, tôi thật sự muốn cười khi nhìn thấy biểu cảm của cậu ta lúc cậu ta đi ra ngoài đấy."

"Cũng trách cậu ta xui, cậu ta làm sao có thể nghĩ rằng Ngô Đồng và Khương Hành sẽ..."

Đoàn trưởng khắp mặt tràn đầy tâm sự, nhanh chóng nhìn người nói, đôi mắt luôn mỉm cười của anh ta ngụ ý chứa một con dao mắt sắc bén vào lúc này.

Cái miệng vẫn mang theo lời nói tốt bụng quen thuộc, nhưng nó chứa đựng một lời cảnh báo khó có thể bỏ qua.

"Chuyện tối nay mọi người gặp được Khương Hành... Mọi người có lẽ đều biết nên làm như nào rồi đi?"

Tất cả sinh viên tốt nghiệp có mặt đều là sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh truyền hình, có lẽ sau này họ còn đối mặt với Khương Hành... Mặc dù mọi người đều thích buôn chuyện và thích xem náo nhiệt, nhưng họ không phải là những người sẵn sàng đội theo bất kỳ cái nồi nào đâu.

Đồng loạt phất phất tay, lắc đầu.

"Biết mà, biết mà!"

"Chúng ta chỉ nói chuyện riêng ở đây rồi lướt qua thôi, làm sao có thể nói ra ngoài được."

"Mọi người đều quản tốt cái miệng của mình mà."
____

Khi chiếc Maybach lái đi rời khỏi khu vực trung tâm thành phố nơi khách sạn tọa lạc, ngày càng ít xe cộ đi lại lộ ra ánh đèn rực rỡ xung quanh, cuối cùng đã đến Hạc Tê Loan yên tĩnh.

Ánh đèn đường trên bãi cỏ chiếu sáng từng bông tuyết rơi, trên cành cây đã phủ đầy hoa tuyết mịn như lông ngỗng. Gió lạnh bị cửa sổ ô tô chặn lại, chỉ còn lại khung cảnh đêm tuyết yên bình và không khí khô ráo ấm áp trong xe.

Maybach lái xe vào gara của biệt thự, đèn gara bật sáng, một lúc sau có dáng người Alpha cao dáo đẹp trai đang ôm một người khác trong lòng, người trong lòng rõ ràng cũng cao nhưng trông lại nhỏ nhắn hơn so với người còn lại, Alpha ôm người từ chiếc xe sang trọng ra đứng trước cửa thang máy.

Thang máy đi lên từ gara ngầm lên tầng hai của biệt thự.

Trong phòng khách tối tăm phát sáng sóng nước trong xanh, một con mèo anh lông dài tinh khiết bị đánh thức bởi âm thanh *Ding* của thang máy truyền đến, đột nhiên mở to đôi mắt xanh vàng bí ẩn của mình lên.

Phát hiện mùi hương quen thuộc của chủ nhân trong không khí, dù có lẫn mùi pheromone lạ nhưng mùi của chủ nhân cũng đủ khiến con mèo yên tâm.

Con mèo anh lông dài vừa nhảy ra khỏi khung leo trèo của nó, tuy nặng tầm 3 4 cân nhưng khi rơi xuống lại rất im lặng, lắc bộ lông mịn trên cơ thể mình, đi đến máy cho ăn tự động trong bếp tìm kiếm bữa ăn.

Trong khi ăn, nó nhận thấy rằng có điều gì đó bất thường trong nhà mình tối nay.

Con mèo anh lông dài đang ăn thức ăn mình liền nhìn lên.

Con hus ngáo đâu rồi?

Quên đi, kệ nó.

Mấy ngày nay mèo con ngứa ngáy tay chân không thể tìm thấy nó đang ở đâu khi mình muốn đánh nó.

Trên lầu hai, Khương Hành ôm Ngô Đồng, thấy cửa phòng ngủ chính bị hé mở, không đóng chặt nên hắn đẩy cửa sang một bên.

Bước vào phòng, hương thơm nhẹ và ngọt ngào của hương cam quýt ập vào trước mặt mình, bước chân của Khương Hành hơi dừng lại, nghĩ rằng tên nhóc Lạc Dương này cuối cùng cũng làm được một việc tra trò, mùi hương hắn mua lưu hương có chất lượng cao đáng ngạc nhiên.

Mùi hương và vị pheromone của Ngô Đồng giống như mười trên mười.

Khương Hành đi qua phòng làm việc nhỏ ở lối vào, đi thẳng đến giường lớn ở giữa phòng ngủ chính, đặt Ngô Đồng lên giường xong nhẹ nhàng cởi giày, vén chiếc áo khoác len phủ lên người cậu, kéo chăn bông mềm nhẹ để thay thế.

Đột nhiên, chóp mũi cao của Khương Hành nhúc nhích, lông mày nhíu lại.

Mùi hương mà Lạc Dương mua có phải quá mạnh không?

Ngay cả chạm nhẹ vào chiếc chăn này cũng có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thơm của hương cam quýt.

Nhưng Khương Hành không nghĩ nhiều, đứng dậy đi đến tủ quần áo, tìm một chiếc khăn tắm sạch mới tinh từ trong tủ đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có nhu yếu phẩm hàng ngày, trên giá treo khăn tắm là khăn mặt trắng tinh, Khương Hành bật vòi nước, bật nước ấm, giặt sạch khăn.

Nóng quá...

Không biết bắt đầu từ khi nào, có những ngọn lửa rực cháy trong cơ thể mình. Ngô Đồng vặn vẹo đôi lông mày thanh tú của mình, phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu trầm thấp rồi lật người trên giường.

Ngọn lửa dường như đã bắt đầu giục dịch trong bụng.

Ngô Đồng lấy lại chút ý thức từ trong giấc ngủ mê man, giơ tay ấn lên bụng.

Cậu sững sờ nhớ tới, mình đã uống rất nhiều rượu.

Chóng mặt quá...

Nhưng khi cậu đặt tay lên cơ thể xoa nó, cậu cảm thấy như mình đang gãi chân qua đôi giày, dường như cậu có chỗ nào đó không đúng.

Trời nóng đến mức dường như cả người đang bị nướng trên lửa, sức nóng này vượt quá phạm vi kinh nghiệm cực kỳ hạn chế trong cuộc sống của Ngô Đồng, nhưng nếu ở trong trạng thái tỉnh táo, cậu nhất định có thể nhanh chóng nhận ra hiện tượng này là gì.

Nhưng phiền phức một điều là cậu lại say, hơn nữa lại còn say không nhẹ.

Ngọn lửa trong người càng lúc càng cháy, từ ngọn lửa yếu ớt, trong chớp mắt bùng lên, có cảm giác như bị thiêu đốt trong rừng lửa, lưỡi lửa kiêu ngạo dường như nuốt chửng Ngô Đồng đến đỉnh điểm.

Ngô Đồng theo bản năng đá văng chăn bông trên người mình ra, rõ ràng nhẹ như lông vũ, nhưng lại như xiềng xích trói cậu trên một cái cột, thêm gạch và ngói vào bó lửa này.

Lăn lộn trên giường trong sự khó chịu, một tay từ từ mò mẫm thứ gì đó trên người mình.

Nóng...

Chính xác thì nguồn gốc của đám cháy ở đâu...

Thật khó chịu, cậu không thể tìm ra...

Shhh...

Tìm thấy rồi, nó dường như ở đây...

Khương Hành ấn vòi nước, tiếng nước đột ngột dừng lại. Hắn vắt chiếc khăn, duỗi nó bằng phẳng, cuối cùng sử dụng mu bàn tay ướt của mình để đảm bảo rằng chiếc khăn ở nhiệt độ dễ chịu, trước khi xoay người đẩy mở cửa phòng tắm.

Bỗng dưng, đột nhiên đứng sững lại.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Khương Hành cảm thấy mình đã bước vào một căn phòng chứa trái cây mùa hè đầy trái chín mềm, pheromone vị cam quýt ập trước mặt hắn dường như đã ngưng tụ thành chất, hoàn toàn trói buộc hắn, bọc chặt không khí khiến hắn gần như hết hơi.

Với nồng độ pheromone Omega cực cao và mức độ tương xứng cao hơn người thường, lý trí gần như bị nuốt chửng trong nháy mắt, đột nhiên một ngọn lửa không tên bốc lên từ bụng dưới, Khương Hành cắn mạnh đầu lưỡi, chỉ làm như vậy thì hắn mới tìm lại được tỉnh táo.

Hắn vô thức quay đầu nhìn chiếc giường đôi mềm mại rộng rãi trong phòng, sau đó con ngươi đen láy đột nhiên co lại.

Hắn thấy trên chiếc giường đen tuyền, Omega đang thở hổn hển dữ dội, vo nhẹ ga trải giường dưới người, giống như một bệnh nhân ngứa da mong muốn giải tỏa cơn nghiện đến không chịu nổi.

Giữa các động tác, lớp áo len được mặc gọn gàng của cậu được xếp chồng lên nhau giữa bụng dưới phẳng và trắng, để lộ cơ bụng mỏng lên xuống bất thường theo hơi thở dồn dập.

Một tay nắm chặt ga trải giường, như thể đau đớn không thể chịu đựng được, tay kia giấu giữa chiếc chăn bông trên đùi.

Omega nóng bừng bừng dừng lại, giống như cảm nhận được một pheromone khác trong phòng không thuộc về mình, cậu thở hổn hển rồi đứng thẳng dậy, một đôi mắt mơ sương mù phát sáng bằng nước ẩm, rồi đứng thẳng lên theo hướng pheromone kỳ lạ nhưng quen thuộc này trong bối rối.

Các nếp gấp giữa lông mày cậu đột nhiên sâu hơn, đôi mắt ẩm ướt của cậu lóe lên ánh sáng mơ hồ, như thể cậu đã tỉnh lại phần nào, nhưng ngay lập tức chúng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa rừng không tên, và nếp gấp giữa lông mày của cậu từ từ kéo dài do sự xuất hiện đột ngột của Alpha, như thể cậu đã tìm thấy một vị thần có thể cứu chuộc mình khỏi nguy khốn.

Cậu vội vã rời khỏi giường, giữa ánh mắt gò bó của Alpha, không ngừng giẫm đạp lên sợi dây của sự tỉnh táo của Alpha, loạng choạng đi về phía hắn.

"Tôi..." Ngô Đồng nóng lòng muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng miệng nói, lý trí biến mất khiến cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu đành phải nâng lên một đôi mắt thiếu kiên nhẫn và bất bình, nhìn lên Alpha thờ ơ trước mặt, hy vọng rằng hắn có thể hiểu được ý định của mình và giúp đỡ cậu một chút.

Có trời mới biết Khương Hành đã dùng bao nhiêu tự chủ để chống lại bản năng của Alpha và dục vọng trong lòng.

Bàn tay cầm khăn tắm đã lặng lẽ rơi xuống đất trước khi hắn kịp nhận ra, móng tay được cắt tỉa gọn gàng của hắn gần như bị đâm chặt vào da thịt, hầu như sắp không duy trì được chút tỉnh táo còn sót lại, để mình không hoàn toàn rơi vào sự thống trị của bản năng.

Khương Hành không dám.

Điều tội lỗi nhất mà hắn đã làm ở kiếp trước là lợi dụng lúc cậu gặp nguy, nhân danh đủ loại trùng hợp và tai nạn khi Ngô Đồng là người bất lực nhất, ví dụ như Ngô Đồng bị đánh thuốc mê rồi phát tình, ví dụ như hắn không thể chống lại bản năng của Alpha, khi Ngô Đồng không phòng bị, không kịp chuẩn bị, hắn đã để tiếng nói trong lòng vang lên áp đảo, hoàn toàn đánh dấu đối phương.

[Em sẽ đưa mình cho tôi chứ?]

[Tôi thích em]

[Từ rất lâu rồi, lễ kỷ niệm của học viện điện ảnh và truyền hình ngày đó tôi đã nhớ mãi cho đến hôm nay]

[Tôi có tất cả những thứ em muốn, từ giờ trở đi những thứ đó sẽ là của em, mà tôi chỉ muốn em]

[Tôi muốn dành phần đời còn lại của mình cho em]

[Em không nói gì sao?]

[Tôi sẽ coi như này là em đã đồng ý rồi]

Hắn không thể quên ánh mắt của Ngô Đồng khi tỉnh lại.

Không có gợn sóng, giống như một con nai đã mất hồn, đầy bối rối và dám tức giận.

Sắc mặt cậu tái nhợt, ho nhẹ vài lần như thể gặp phải ai đó và có thứ gì đó ghê tởm với mình.

Khương Hành thật sự sợ hãi.

Mặc dù sau đó họ đã có được trái ngọt, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng vẫn tiếp tục tăng lên từng ngày.

Nếu hắn có thể cự tuyệt, vậy thì sự tuyệt vọng và bối rối của Ngô Đồng sáng hôm đó, thậm chí trong một khoảng thời gian sau đó sẽ bớt đi.

Hắn không muốn lặp lại những sai lầm trong quá khứ và để Ngô Đồng chịu tổn thương thêm một lần nữa.

Mùi máu tràn ngập trong miệng, cơn đau nhói khiến Khương Hành tỉnh táo lại một chút.

Hắn liếm liếm cái răng nanh dưới môi, đẩy Omega đang quấn bàn tay mềm mại quanh eo mình đang mút pheromone Alpha thoải mái và điên cuồng, thoải mái đến mức đôi mắt hơi nheo lại ra.

Omega lập tức trừng mắt nhìn hắn trong sự hoài nghi, choáng váng và sốc như thể cậu đã gặp phải một cái gì đó kỳ lạ bất chấp tất cả lẽ thường và logic tự nhiên mà cậu đã lưu trữ cho đến nay.

Là một Alpha, lại có thể đẩy một Omega đang phát tình và đang cầu hoan?

Bộ não hỗn loạn của cậu xoay chuyển nhanh đến bất ngờ, ánh mắt dời xuống dưới, trong mắt có nước mắt sinh lý, cậu nhìn vào khu vực dưới eo và bụng của Alpha.

Không ngờ là không được.

Khương Hành nhìn theo tầm mắt của cậu.

"..."

Khương Hành gần như không khống chế được, liền muốn làm ngay tại chỗ.

Pheromone phóng ra bởi những vết nứt ở khóe miệng khiến hai hơi thở pheromone khác nhau trong phòng đan xen, va chạm và cọ xát, phản ứng hóa học dữ dội khiến sương mù trong mắt Ngô Đồng dày đặc hơn một chút.

Khóe mắt ẩm ướt đỏ bừng như quỷ.

Khương Hành hỏi: "Thuốc ức chế của em để ở đâu?"

Omega đáp lại bằng cách loạng choạng tiến lại gần hắn hai bước, giơ tay vén áo cổ và nhón chân để cố gắng tìm trấn an.

Bản năng khắc sâu trong xương, động tác của cậu quá nhanh, thần thức Khương Hành bị thiêu đốt mạnh mẽ, hắn không tránh được, khóe môi bị hắn cọ xát vài lần.

Đột nhiên trên khóe môi Omega có một vết máu, đó chính là vết máu từ vết thương mà Khương Hành đã tự cắn mình để giữ tỉnh táo.

Cậu liếm máu, lấy pheromone đặc trong máu nheo mắt hài lòng.

Khương Hành lại hỏi: "Thuốc ức chế ở đâu?"

Nếu tình huống này không được giải quyết kịp thời, ngay cả hắn cũng sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nhưng Omega đã mất hết cảm giác nguy hiểm mà tiếp tục tiếp cận Alpha duy nhất trong phòng một cách không nghi ngờ, như thể người lữ hành trên sa mạc đã tìm thấy hồ suối ngọt ngào duy nhất.

Khương Hành nghĩ thầm, xong rồi.

Hắn...

Hắn ôm lấy Ngô Đồng.

Tuyến thể của Omega được phủ một lớp vải len mềm mại, Khương Hành xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Nghiêng người, ghé vào tai Omega thì thầm.

"Là em tự mình tìm tới."

Hắn dựa sát vào tuyến thể sau gáy Omega, răng nanh giữa đôi môi hồng hào của hắn phát sáng trắng lóa dưới ánh sáng mờ ảo.

Ngay sau đó, ánh sáng đó biến mất quanh cổ Omega.

Khương Hành cắn tuyến thể của Ngô Đồng qua chiếc áo len mỏng.

Chiếc áo len màu xám nhạt dần dần rỉ ra máu đỏ tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv