Phần 46. Nguyên nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi hương thông quanh chóp mũi dần được thay thế bằng hương vị kém chất lượng trong trí nhớ.

Vào giữa mùa hè năm đó, trong ngôi nhà nhỏ ngột ngạt, ẩm ướt, tối tăm và luộm thuộm, Omega nhỏ cuộn tròn trong góc ghế dài, siết chặt thu mình hết mức có thể để lọt vào khe lõm, cố gắng tìm một nơi an toàn cho mình.

Cách đó không xa qua lớp cánh cửa gỗ cũ kỹ, mùi pheromone thô tục ghê tởm của Alpha ập vào các vết nứt cửa và các vết nứt ở các góc tường.

Pheromone Alpha kém chất lượng và bẩn thỉu lượn lờ trên chóp mũi giống như mùi fructose chất lượng kém hòa quyện với mùi đống bầy nhầy ngâm trong máng xối hôi thối, đan xen với mùi của ngôi nhà cho thuê tối tăm ẩm ướt quanh năm trong mùa hè rực rỡ, luồn vào cơn ác mộng của Omega từ thời thơ ấu đến khi thành niên và theo đến tận khi trưởng thành.

Dịch nôn cuối cùng của nước axit trong dạ dày đã hoàn toàn trống rỗng, Ngô Đồng không thể nôn tiếp, hai tay chống đỡ mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nước mắt trên chóp mũi hòa lẫn mồ hôi lạnh, cậu tạt một nắm nước lạnh trên tay hất lên mặt.

Ngô Đồng rửa mặt, cơn ác mộng đang diễn ra trước mắt nhiều năm trước cuối cùng cũng bị dòng nước trong vắt lạnh lẽo đè bẹp, hình ảnh chào đón đôi mắt cậu dần dần được thay thế bằng những vật quen thuộc.

Trước mặt cậu là một chiếc bồn tắm màu trắng theo phong cách châu Âu, một chiếc gương hình bầu dục được chạm khắc xa hoa vào tường phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt trống rỗng của cậu.

Tất cả mọi thứ trong gương là vật trang trí phổ biến nhất của cậu trong những ngày này.

Giống như một con thú nhỏ vừa đến một môi trường xa lạ, Ngô Đồng rụt rè quay đầu nhìn xung quanh, đôi mắt đen láy và bất lực cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách.

Xác nhận rằng hắn ta không ở trong cánh cửa gỗ cũ kỹ mà cậu không thể ngăn chặn con thú xông vào từ nhiều năm trước, và cậu cũng không đơn độc trong khe hẹp mang lại cho cậu cảm giác an toàn kia nữa, cơ bắp căng thẳng của cậu dần dần thả lỏng.

Ngay sau đó, cậu nhận ra có một người đang đứng ở ngưỡng cửa.

Ngô Đồng đột ngột quay đầu lại nhìn Khương Hành vẫn đang đứng ở cửa phòng tắm, sau khi nghe được lời cảnh cáo kiên quyết của cậu, người nọ không dám vượt qua dù chỉ một chút.

Đầu óc Khương Hành hỗn loạn, quá nhiều suy nghĩ đan xen vào nhau, giống như một sợi dây rối vo thành một quả cầu.

Ngoại trừ giai đoạn phát tình ở kiếp trước, sau khi tỉnh lại, hắn mới nhận ra mình đã hoàn toàn đánh dấu Ngô Đồng, Khương Hành chưa bao giờ vô thần như hôm nay.

Thấy Ngô Đồng đã bình tĩnh lại, Khương Hành tạm thời gác lại những suy đoán và ý nghĩ hỗn loạn, mang lên một nụ cười nhẹ dịu dàng.

"Tối hôm qua cậu tham dự buổi họp lớp cựu sinh viên uống nhiều quá, bạn học cậu gọi điện cho tôi, tôi liền đến đón cậu."

"Khi tôi về đến nhà, cậu đột nhiên phát tình, tôi không hỏi được thuốc ức chế cậu để ở đâu vì vậy đành phải đánh dấu tạm thời cậu trước, sau khi cậu ngủ thiếp đi liền ra ngoài mua thuốc ức chế sau."

"Đừng lo, ngoại trừ có một vết cắn ra... Không có gì khác xảy ra cả."

Khương Hành nói hết tất cả những gì mà Ngô Đồng muốn biết trong vài chữ.

Trên thực tế, không cần cố ý giải thích, bản thân Ngô Đồng cũng có thể ghép lại tình hình chung của đêm qua với trí nhớ ngắt quãng của mình.

Trong giấc ngủ, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp khô ráo, mặc dù hơi lạnh nhưng không lâu sau cậu đã bị bao phủ bởi hơi nóng.

Sau đó, cậu cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng lên.

Sau đó, cậu bất tỉnh và hoàn toàn dựa theo bản năng.

Ngô Đồng biết tất cả những gì xảy ra trước mắt đều do chính mình gây ra.

Những ngày gần đây, công việc và nghỉ ngơi không đều đặn có thể dẫn đến rối loạn nội tiết tố trong cơ thể, do đó kỳ phát tình đến sớm.

Nhưng trên thực tế, cơ thể đã đưa ra cảnh báo trước, việc chán ăn không thể giải thích được, thiếu năng lượng và liên tục sốt nhẹ... Nhưng chúng lần lượt bị cậu phớt lờ, và hậu quả là tình hình như hiện tại đã xảy ra.

"Thầy Khương, tôi..." Ngô Đồng muốn xin lỗi Khương Hành vì tiếng quát rất thô lỗ vừa rồi, đối phương đã giúp cậu nhưng cuối cùng cậu lại hô to khiến đối phương không biết phải làm sao.

Mặc dù đây là một sai lầm vô ý.

Tuy nhiên, ngay khi cậu tiến thêm một bước đến gần Khương Hành, hệ thống nhận thức nhạy bén của cậu lập tức nhận thấy nồng độ pheromone trong không khí gần Khương Hành cao hơn mười phần trăm so với lúc trước.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cậu lại càng trắng bệch như một tờ giấy.

Khương Hành vội vàng lùi lại một bước.

"Nếu cậu cảm thấy không thoải mái khi ở gần tôi thì cậu cứ đứng đó... Hoặc tôi sẽ đi ra ngoài."

Hắn vừa nói vừa chậm rãi lui về phía cửa.

"Tôi xin lỗi vì đã đánh dấu cậu mà không có sự đồng ý của cậu."

"Có lẽ sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu ở nhà một mình, hoặc ra ngoài thổi gió để loại bỏ mùi trên cơ thể. Tôi đánh dấu... Mất khoảng nửa tháng để hoàn thành quá trình trao đổi chất, cậu sẽ phải chịu đựng nó trong một thời gian... Tôi xin lỗi."

Nói xong lời xin lỗi cuối cùng, Khương Hành đã đi tới cửa.

Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của Ngô Đồng như một lớp men dưới ánh sáng vàng ấm áp, sau đó xoay tay nắm đẩy cửa ra ngoài, lịch sự giúp Ngô Đồng đóng cửa lại.

Cánh cửa lặng lẽ đóng lại.

Những ô cửa sổ không đóng lại bị gió lạnh đẩy mở ra một lần nữa, gió tuyết lạnh thổi qua mùi hương còn sót lại của căn phòng, khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo và yên tĩnh.

Ngô Đồng đứng trước gương một lúc lâu, gió lạnh thổi đưa vào không khí dường như là pheromone Alpha kém chất lượng của nhiều năm trước rót vào tràn ngập, khiến tay chân cậu lạnh cóng.

Nhưng trời không quá lạnh, áo choàng tắm mềm mại, mịn màng và có mùi hương khô ấm sau khi phơi nắng.

Kích thước lớn hơn một chút, tay áo dài hơn đầu ngón tay của Ngô Đồng, trông cậu giống như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn, cái áo giống như cái ôm ngọt ngào khi cậu say rượu tối qua, quấn lấy cậu không có bất kỳ khe hở nào.

Cái lạnh và mùi của pheromone Alpha kém chất lượng đã bị xua tan, và một cảm giác an toàn tràn vào.

Áo choàng tắm là của Khương Hành.

Cái ôm là của Khương Hành.

Cảm giác an toàn cũng đến từ Khương Hành.

Ngô Đồng chưa bao giờ ăn thịt heo, nhưng cũng đã nhìn qua heo chạy.

Trong giai đoạn Omega phát tình, sự rò rỉ pheromone ngọt ngào đủ để khiến bất kỳ Alpha nào không được đào tạo chuyên nghiệp hoặc không có đủ ý chí phát điên ngay tại chỗ và thực hiện tất cả các hành vi liều lĩnh.

Nhưng...

Ngô Đồng nhìn mình trong gương, chậm rãi cởi dây đeo trên thắt lưng áo choàng tắm ra, nơi gió lạnh thổi tới, trên làn da trắng nõn và mỏng manh có những chấm dày đặc (Nổi da gà da vịt vì lạnh đấy :))) )

Ngô Đồng dường như không thấy một chút bất thường nào, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương một lát.

Mỗi một tấc da trên người cậu đều sạch sẽ, không có một chút dấu vết hay vết thương nào do hậu quả để lại.

Không có sự khó chịu ở phía dưới.

Ngoài những vết tiêm mờ nhạt trên cẳng tay và dấu răng sau gáy, không có bằng chứng nào cho thấy cậu là một Omega vừa trải qua cơn phát tình với một Alpha bên cạnh.

Ánh mắt tham lam và tục tĩu của Alpha thời thơ ấu lại lóe lên trong đầu cậu và cả ánh mắt thận trọng rút lui của Khương Hành, tựa như sợ phá vỡ vòng vây đang chồng lên nhau.

Ngô Đồng đột nhiên ngã ngồi xuống đất.

____

Trên lầu không có động tĩnh gì.

Khương Hành cẩn thận lắng nghe một hồi, xác nhận cảm giác trì độn trong lòng hôm nay không xuất hiện một chút sai lầm nào, trái tim lên xuống treo lơ lửng trong không trung.

Hắn hơi lo lắng không biết bây giờ Ngô Đồng thế nào và đang làm gì, nhưng hắn sợ rằng nếu hắn đột nhiên xuất hiện sẽ lại kích thích Ngô Đồng một lần nữa.

Chuyện xảy ra hôm nay nằm ngoài dự liệu của hắn.

Trong dự đoán của hắn, Ngô Đồng có thể rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của vết đánh dấu của hắn, sau đó hắn thuận theo tự nhiên sẽ bày tỏ tâm ý của mình và ngỏ lời với Ngô Đồng về cơ hội theo đuổi cậu.

Nhưng nào ngờ mọi thứ lại trái ngược với những gì hắn tưởng tượng.

Khương Hành đứng ở cầu thang tầng một, ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ngủ chính, đang định tiếp tục suy nghĩ gì đó thì đột nhiên có tiếng chuông nhắc nhở từ điện thoại truyền đến.

Nghĩ đó là tin nhắn rác vì vậy hắn không để trong lòng, nhưng nhạc chuông lần lượt reo lên, Khương Hành đành phải lấy điện thoại ra nhìn.

Sau đó hắn ngoài ý muốn nhíu mày.

Tại sao Khương Thanh Nguyên lại gửi tin nhắn cho hắn?

Khương Hành nhìn xung quanh mới nhận ra từ tối hôm qua, hắn đã bỏ qua một điểm, bởi vì hắn lo cho kỳ phát tình của Ngô Đồng đột nhiên xuất hiện sau khi đi họp lớp.

Khương Thanh Nguyên đâu?

Hắn lập tức mở wechat.

[Chỉ cần quỳ xuống gọi một tiếng thiếu gia: Cha, người cha yêu quý nhất trần đời của con ơi, cứu mạng, huhuhu...]

[Chỉ cần quỳ xuống gọi một tiếng thiếu gia: Cha mau đến đón con đi TAT]

[Chỉ cần quỳ xuống gọi một tiếng thiếu gia: Ba để quên con ở trung tâm chăm sóc thú cưng rồi TAT]

Khương Hành: "?"

Khương Hành: "..."

____

Có tiếng chó sủa lần lượt, Khương Thanh Nguyên trốn trong một góc, nhìn lên màn hình điện thoại mà nó đã gọi cho ba mình từ một giờ trước khi tan làm tối qua, và tiếp tục gọi tiếp vào ngày làm việc ngày hôm sau, nhưng mà vẫn chưa gọi ra kết quả nhân viên quản lý cửa hàng sủng vật ra mở cửa cho nó về. Cúi đầu tủi thân bèn tìm tới cha mình cầu cứu.

Khương Thanh Nguyên suýt nữa bật khóc.

Ba nó đến trung tâm mua sắm chỉ để đi siêu thị mua một ít thực phẩm và bổ sung hàng dự trữ trong tủ lạnh trống. Khương thiếu gia nghĩ nó chỉ cần ở lại đây tầm nửa giờ, nhiều nhất thì là một giờ rồi ba nó sẽ đến đón nó về.

Nó không nghĩ rằng sẽ phải ở lại cho đến bây giờ.

Tối hôm qua ngủ trên đệm xốp ghép ở đây, chân của Khương Thanh Nguyên sắp tê dại, cứng đờ dưới người cmnr, trên người lạnh lẽo, nó nhớ cái ghế sofa mềm mại và cái chăn nhỏ ở nhà.

Cả đêm nó không ngủ được và cứ nghĩ về tất cả các loại khả năng.

Xong rồi, sao ba không đến đón nó.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao?

Phi phi phi, miệng quạ, miệng chó không phun được ngà voi mà.

Hay là ba thấy nó ăn nhiều quá nên không cần nó nữa?

Không thể nào, ba đã tiết kiệm được rất nhiều sau khi nó đến đây đấy. Thậm chí nó còn không yêu cầu ba mua cho nó món Phật nhảy tường* yêu thích của nó đâu đấy.

*Phật nhảy tường, tên món ăn Trung Quốc người Phúc Kiến sử dụng nhiều nguyên liệu không ăn chay. 3tr5- 4tr một bát súp này đấy

Nó còn rất dễ thương và ngoan ngoãn nữa, làm sao ba có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó chứ.

Ba ơi, mau đến đón con đi...

Khương Thanh Nguyên cầu nguyện trong lòng suốt đêm đến nửa buổi sáng, nhưng không thành công triệu hoán ba mình.

Khi chuẩn bị cầu nguyện tới các vị thần vĩ đại, Khương Thanh Nguyên đột nhiên nhận ra mình vẫn còn cha.

May mắn thay, Ngô Đồng sợ khi ra ngoài nó sẽ bị cảm lạnh, vì vậy cậu mặc thêm một chiếc áo nhỏ cho nó, Khương Thanh Nguyên thân là một thiếu niên nghiện chứng khoán 24/7, không bao giờ rời mắt khỏi điện thoại trong một giây, lợi dụng sự thiếu chú ý của ba mình, nhanh chóng giấu điện thoại vào túi đựng quần áo nhỏ.

Sau đó nó chạy đến một góc khuất nhỏ, vội vàng tìm Khương Hành cầu cứu.

Khương Hành hỏi vị trí cụ thể của trung tâm chăm sóc thú cưng nơi nó ở, sau đó trả lời ngắn gọn: [Đến ngay]

Khương Thanh Nguyên bí mật giấu điện thoại vào trong túi quần áo nhỏ, không thèm để ý đến mấy đứa nhỏ đang oang oang vẫy đuôi điên cuồng mắng mình, tìm một góc yên tĩnh để nằm.

Nhìn về hướng cửa, mỗi lần nhìn thấy cửa kính tự động mở rồi trượt ra, nó lập tức duỗi thẳng thân trên trong dự đoán, phát hiện người đến không phải là Khương Hành, nó lại thất vọng ngã xuống.

Sau khi lặp lại hành động này vài lần, Khương Thanh Nguyên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc không thể giải thích được.

Dường như khi còn học tiểu học, mỗi lần sau giờ học nó đều ngồi vào chỗ của mình mong đợi, mặc dù nó đang làm bài tập trên bàn nhưng đôi mắt thỉnh thoảng liếc về hướng cửa lớp học, mong đợi cha mình xuất hiện ở đó.

Nhưng không biết từ khi nào Khương Hành sẽ không bao giờ xuất hiện trước cửa phòng học nữa mà được thay thế bởi bảo mẫu chăm sóc nó.

Lớn hơn, Khương Thanh Nguyên đi bộ trên đường về nhà và học cách về nhà một mình.

Sau đó, Khương Hành lại xuất hiện trong trường học, hắn đặc biệt tới để dọn dẹp đống lộn xộn do Khương Thanh Nguyên gây ra, ngoài ra không còn lý do nào khác.

Khương Hành nhớ lại, sau khi nó hơn mười tuổi, mỗi lần Khương Hành đến trường học, tâm trạng lúc đầu không thoải mái, sau đó trở nên tê dại.

Dường như đã lâu nó không có cảm giác nhìn cánh cửa lòng đầy mong đợi như này nữa rồi.

Trong cơn mê mang, một bóng người cao lớn đứng ngoài cửa, cửa kính từ từ trượt ra, những con chó trong nhà lại sủa lớn, Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Khương Hành ngược chiều ánh sáng đang chậm rãi đến gần nhân viên ở lối vào.

Khương Hành đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nhưng Khương Thanh Nguyên vẫn nhận ra cha mình trong nháy mắt.

Sự bồn chồn chờ đợi cả đêm cuối cùng cũng tan biến ngay khi nhìn thấy Khương Hành, bản thân Khương Thanh Nguyên cũng không nhận ra cái đuôi phía sau đang vẫy vẫy điên cuồng.

Khương Hành và nhân viên giải thích sơ qua tình hình, không bao lâu, Khương Thanh Nguyên đã được nhân viên dẫn đến chỗ Khương Hành.

Khương Hành nghiêng người, liếc nhìn con husky đang vẫy đuôi, xác nhận đây là con trai mình qua ánh mắt khôn ngoan hơn con husky một chút rồi đi theo nhân viên làm thủ tục.

Khương Thanh Nguyên đi theo Khương Hành khịt khịt chóp mũi ướt át.

Hình như có gì đó không đúng.

Khương Thanh Nguyên ngửi thấy mùi khác trên người cha nó.

Chưa chắc chắn lắm, lại ngửi ngửi.

Mũi chó của Khương Thanh Nguyên hít một hơi thật mạnh, hai mắt mở to vì sốc.

Trên người Khương Hành có mùi Omega nồng nặc!

Mà lại còn là mùi hương pheromone của ba nó!

Douma! Tối hôm qua ba không đến đón nó là đang ở cùng với Khương Hành á hả???

Không không không, ba nó làm sao có thể ở chung với Khương Hành được? Ba nó rõ ràng là một Omega yếu đuối không thể tự chăm sóc được bản thân, chắc chắn là Khương Hành, lão già cầm thú này không biết xấu hổ này đã cưỡng bức ba rồi!

Khi Alpha và Omega kết hợp, cả hai sẽ bị nhiễm hơi thở của nhau.

Khương Thanh Nguyên chỉ mới mười sáu tuổi, mặc dù là tiểu A nhưng xung quanh nó lại có đủ loại bạn phú nhị đại, trong đó có rất nhiều tên đã đánh dấu tạm thời Omega, thậm chí còn có người đã đánh dấu hoàn toàn Omega.

Nếu đó là tiếp xúc khoảng cách hàng ngày bình thường, hoặc thậm chí là chạm tay, hay nụ hôn trao nhau giữa các cặp vợ chồng thì Alpha không thể bị nhiễm mùi pheromone nồng như vậy.

Mùi pheromone Omega trên cơ thể Alpha nồng nặc đến mức gần như làm nghẹt mũi chó, và lời giải thích duy nhất cho tình huống này là Alpha vừa đánh dấu một Omega.

Khương Thanh Nguyên cuối cùng cũng xác nhận mùi trên người Khương Hành.

Douma! Chắc chắn đó là mùi hương của ba nó!

Khương Thanh Nguyên vô cùng tức giận.

"Gâu gâu gâu!" (Mọe nó nó có phải ông làm ba tôi rồi không! Có phải không có phải không!!!)

"Gâu gâu gâu!" (Cẩu Alpha, mọe nó ông còn chó hơn tôi, ông là cẩu nguyên chất!!!)

"Gâu gâu gâu!" (Đừng có mà phủ nhận, mùi pheromone nồng nặc như vậy, ngoại trừ việc ông cưỡng đoạt ba tôi ra tôi không tìm ra lời giải thích nào khác đâu. Tôi còn trẻ, nhưng tôi không ngu!)

Khương Hành bị Khương Thanh Nguyên đột ngột mắng đến mức tay run rẩy, làm lệch nét chữ ký cuối cùng trên tờ giấy tận mười mili: "..."

Khương Hành hôm nay cảm thấy không được khỏe nên hắn đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, những người khác chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen sâu của hắn.

Nhìn thấy bộ trang phục kỳ lạ của Alpha này, cùng với phản ứng đột ngột và cực kỳ kích động của husky, ánh mắt của nhân viên lập tức trở nên không thân thiện, cảnh giác nhìn hắn hỏi: "Thưa anh, xin hãy xác nhận lại, chú chó này có đúng là của bạn anh không?"

Chứ không phải là anh mạo danh bạn của chủ nó?

Gần đây, những kẻ trộm chó ở thành phố An Hải tràn lan rất nhiều, người ta nói trong vài ngày qua, cư dân ở vùng lân cận đã mất rất nhiều chó, các nhân viên phải hết sức thận trọng.

Khương Hành: "..."

Bên tai hắn tràn ngập tiếng mắng chửi của Khương Thanh Nguyên, miệng chó lộ ra hàm răng trắng sắc bén, Khương Hành hạ mắt nhìn nó hồi lâu, Khương Thanh Nguyên đang nhe răng trợn mắt với hắn.

Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Khương Thanh Nguyên, thấp giọng nói: "Đừng nháo nữa, có chuyện gì lát nữa nói sau."

Các nhân viên rất ngạc nhiên khi thấy sau khi được bình định bởi tên nghi phạm trộm chó này, con husky đang hung dữ bỗng dưng yên tĩnh một cách kỳ lạ, liền không nghi ngờ nữa.

Có lẽ con husky nhận ra nó đã bị chủ nhân của mình lãng quên ở đây nên bắt đầu phát điên.

Dù sao mạch não của husky không bao giờ có thể so sánh như mạch não của những con chó bình thường được.

Hơn nữa, Khương Hành làm sao có thể trộm chó?

Các nhân viên nghĩ họ đã bị ảo giác, đột nhiên nhìn vào chữ ký trên đơn xác nhận đón chó, chữ ký rồng bay phượng múa kia vì bị hus ngáo dọa cho giật mình mà lệch đi một chút.

Douma!!! Chó của Khương Hành sao???

Nhưng hôm qua không phải là một Omega đến chỗ này sao? Hình như là một người nổi tiếng trên mạng gần đây với ngoại hình của mình thì phải, cậu ta tên là... Ngô Đồng nhỉ?

Mối quan hệ giữa Ngô Đồng và Khương Hành là gì?

Nhân viên công tác sững sờ khi thấy bóng lưng Khương Hành dẫn chó biến mất bên ngoài cửa sổ kính, không có dấu vết, bọn họ sửng sốt đến mức quên đuổi theo.

Xe của Khương Hành đậu ở bãi đậu xe ngầm của trung tâm thương mại.

Hôm nay hắn ra ngoài không lái chiếc Maybach mà hắn yêu thích.

Cảm thấy chóng mặt và lâng lâng, hắn tình cờ lấy một chiếc Porsche off-road màu đen gần cửa thang máy của biệt thự, lên xe rồi vội vã đến chỗ chó ngoan đang chờ.

Vừa lên xe, Khương Thanh Nguyên nóng lòng muốn biến thành hình người bất kể trong xe có quần áo hay không, cho nên lúc lên xe nó run người vì gió lạnh do Khương Hành mang vào.

Nhưng nó không thể quan tâm đến điều đó.

Vồ lấy Khương Hành túm lấy cổ áo khoác của lão cha.

Nghiến răng hỏi: "Ông, đã, làm, gì, ba, tôi!"

Khương Hành bị nó lay làm cho mất cảnh giác, sợ nó khuỵu quỳ xuống liền yếu ớt đỡ nó.

Đầu nó dùng sức đập mạnh vào thành ghế, nó lại choáng váng.

Khương Thanh Nguyên vốn đã bị cơn giận dữ cướp nhà cuốn đi, cũng không quan tâm lắm, nó túm lấy cổ áo Khương Hành lắc lư, hét lên như muốn thúc giục: "Mau nói đi, ông đã làm gì ba tôi! Ông là đồ cầm thú!"

"..." Khương Hành hòa hoãn cơn chóng mặt một lúc, túm lấy tay Khương Thanh Nguyên đang nắm cổ áo mình, mặc dù thân thể yếu ớt, nhưng thân thể thanh niên hai mươi lăm tuổi vẫn dễ dàng khuất phục thằng con trai thiếu niên gầy gò như nghiện của mình.

Đôi tay bị túm lấy đến mức không thể động đậy được của Khương Thanh Nguyên khiến nó chỉ có thể hung ác nhìn chằm chằm vào lão cha.

Khương Hành nhẹ giọng nói: "Em ấy đột nhiên bị phát tình ta tạm thời đánh dấu em ấy."

"Cầm thú!" Khương Thanh Nguyên tức giận nói: "Chỉ có đánh dấu tạm thời thôi sao?"

"Nếu làm cái gì nhiều hơn đánh dấu tạm thời, có thể phải mất bảy ngày sau mới phát hiện ra con không ở nhà và lúc đó ta mới qua đón đấy." Khương Hành bình tĩnh phân tích cho nó.

"..." Khương Thanh Nguyên cảm thấy có vẻ cũng có lý.

Nhưng nó vẫn tức giận làu bàu: "Cầm thú!"

Dừng một chút, nó lại hỏi: "Ba tôi phát tình, sao ông có thể chịu đựng được?"

Ánh mắt nó dời xuống rơi xuống dưới người Khương Hành, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ khinh thường.

"Không phải là ông..." Không được đi?

Khương Hành đỡ trán, không biết thằng nhóc này mỗi ngày đều nghĩ cái gì.

"Nếu ta giống như những gì con nghĩ trong đầu, thì con đến đây bằng cách nào?"

Khương Thanh Nguyên "..." có vẻ cũng có lý.

Khương Hành cảm thấy có lẽ mình bị bệnh nên mụ mị rồi, đầu óc không minh mẫn, nếu không làm sao có thể nói loại chuyện này với con trai mình ở đây cơ chứ.

Hắn vỗ vỗ bả vai Khương Thanh Nguyên, ra hiệu cho nó từ trên đùi hắn lui vào ghế hành khách.

"Sau khi trở thành husky, có thể nói được tiếng người không?"

Khương Thanh Nguyên nghĩ cha nó đang âm dương quái khí với mấy câu chửi của nó trong trung tâm chăm sóc thú cưng, nó định quạc lại thì ngay khi ngước mắt lên, nó liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc cười như không cười của Khương Hành.

Cơn giận của nó lại xẹp xuống, lẩm bẩm: "Không thể."

Sau khi trở thành chó, cấu trúc sinh lý hoàn toàn là của chó, nó chỉ có thể sủa mà không thể nói.

Khương Hành điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa trong xe lên để đảm bảo Khương Thanh Nguyên không bị cảm lạnh.

Hắn lấy một chai nước khoáng lạnh từ tủ lạnh xe hơi, mở nắp nhấp một ngụm, cảm nhận cơn đau rát của nước lạnh khi nó trượt qua cổ họng, đang nhức nhối vì lạnh.

Hắn tự hỏi liệu nó có đau hơn cảnh thấy Ngô Đồng đang nôn mửa bên cạnh bồn tắm không.

Làm ẩm cổ họng xong liền vặn nắp lại, dựa lưng vào ghế, đặt nước đá đã dần tan trên chai trong xe với không khí ấm áp trên trán để hạ nhiệt, để đầu óc tỉnh táo hơn.

Đôi mắt chua xót của hắn phản chiếu ánh sáng mờ trắng lạnh lẽo trong bãi đậu xe, hắn hỏi Khương Thanh Nguyên bằng giọng khàn khàn.

"Tiểu Đồng... Có tiếp xúc gần gũi với con không?"

Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận nói: "Sao lại không chứ?"

Khương Hành cười cay đắng.

Cho nên hắn... Tại sao khi hắn cắn em ấy, em ấy lại ghê tởm như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv