Phần 50. Bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống sưởi sàn nhà được bật trong nhà ấm áp và khô ráo, gió lạnh thổi vào qua các khe hở trên cửa sổ không được đóng chặt để thông gió, cái lạnh bị xua tan bởi không khí ấm áp, mặc dù không lạnh nhưng nó lại làm cho trái tim của Ngô Đồng gợn sóng nhẹ.

Khương Hành... Anh ấy trân trọng mình sao?

Lúc giọng bác sĩ rơi xuống, Ngô Đồng không thể phủ nhận mình cực kỳ vui.

Nhưng nhanh chóng trở lại với cảm giác của mình.

Cậu lắc đầu nói: "Bác sĩ, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, cháu chỉ là bạn của thầy Khương thôi.”

Cậu tin rằng điều hiếm hoi nhất của một con người là có thể cân nhắc bản thân một cách rõ ràng.

Cậu và Khương Hành không phải cùng một loại người.

Khương Hành rất trân trọng cậu sao? Không có cơ sở.

Những hành vi này đặc biệt dễ tự gây ra hiểu nhầm, lựa chọn như này của thầy Khương là vì phẩm chất cá nhân của anh ấy.

Nhưng nó cũng càng khiến mọi người cảm thấy động lòng hơn về anh ấy.

"Chỉ là bạn?" Đôi mắt của bác sĩ hơi mở to vì ngạc nhiên.

Nhưng thở pheromone dày đặc quanh chóp mũi cô rõ ràng là của Omega trước mặt.

Và nó đã đạt được hiệu quả là mọi ngóc ngách trong nhà đều chứa đầy pheromone của Omega, điều đó chứng minh rằng Omega này đã sống ở đây rất lâu, lại còn là phòng ngủ chính của chủ nhân căn nhà này nữa... Omega lại nói bọn họ chỉ là bạn?

Người trẻ tuổi đúng là biết cách chơi mà.

Nhưng nếu Omega đã nói chỉ là bạn thì chính là bạn. Đây có thể là một số tình thú giữa những người trẻ tuổi, cô là một người ngoài nên không cần phải hiểu nó.

Khương Hành chỉ là sốt cao do khả năng miễn dịch thấp, nhìn chung vấn đề cũng không quá lớn. Bác sĩ phân loại bộ dụng cụ y tế cầm tay, để lại một số thuốc hạ sốt rồi rời đi.

Ngô Đồng đích thân đi xuống lầu tiễn cô, liếc nhìn lên hướng phòng ngủ trên lầu hai, sau đó đi thẳng đến bàn ăn.

Lục xem những bữa ăn phong phú mà Khương Hành mua, lấy ra một bát cháo rau xanh và trứng, phát hiện sau khi để trên bàn quá lâu thì đã lạnh nên đổ vào thịt hầm rồi lại hâm nóng. Sau đó cậu buộc mình phải lấp đầy dạ dày trong bảy phút, rồi đặt phần thức ăn còn lại vào tủ lạnh.

Khi trở lại trên lầu với món cháo thịt hầm, Khương Hành đã tỉnh dậy từ lúc nào rồi, hắn nằm ngửa trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà như thể không biết hôm nay là ngày gì.

Nghe thấy tiếng đóng mở cửa phòng ngủ, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn qua, túi nước đá trên trán trượt xuống đập vào ngực, nhiệt độ lạnh lẽo truyền qua chiếc áo mỏng khiến Khương Hành rùng mình.

Kết hợp với phong thái mơ màng khi mới thức dậy và sự xuất hiện của một sợi tóc vểnh lên đứng kiêu hãnh trên đầu, không thể nhìn thấy sự uy nghiêm của đỉnh lưu thường ngày chút nào nhưng lại thể hiện một chút đáng yêu.

Sau khi suy nghĩ về lý do tại sao đối phương lại trở nên như vậy, Ngô Đồng kiềm chế nụ cười của mình với một lương tâm tận tụy.

Giọng Khương Hành khàn khàn hỏi: "Tôi bị làm sao vậy?"

Cháo thịt hầm được nhẹ nhàng đặt trên bàn cạnh giường, Ngô Đồng nhanh chóng lặp lại chẩn đoán của bác sĩ cho hắn, tất nhiên là bỏ qua phần tắm nước lạnh mà chỉ nói rằng hệ thống miễn dịch của hắn không ổn định do tiêm thuốc ức chế, vì vậy hắn bị cảm lạnh.

Ngô Đồng giả ngốc, Khương Hành đương nhiên cũng sẽ không lấy những chuyện không thể nói ra trong phòng tắm như thể đòi công lao.

Mà khi Ngô Đồng nói lời này, mặt cậu đỏ đến mức gần như muốn nhỏ máu... Có lẽ hắn cũng đoán được tại sao.

Khương Hành thu hồi ánh mắt, che giấu nụ cười.

Cổ họng hắn nứt nẻ ngứa ngáy, hắn hắng giọng, Ngô Đồng vội vàng đưa cho hắn một ly nước ấm, uống vài ngụm để làm ẩm cổ họng, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Khương Hành ngẫm nghĩ: "Sao tôi lại ở đây?"

Hắn vẫn nhớ mình ở dưới lầu trong phòng ăn trước khi ngất xỉu.

"Có phải cậu gọi Lạc Dương qua giúp không?" Hắn nhìn cửa phòng ngủ, khó hiểu vì Lạc Dương thường có tật giật mình, thậm chí còn hơi rén vì sợ mình ngất xỉu sợ hắn sẽ mất việc thế mà lại không canh giữ bên cạnh.

"Không có, tôi không có thời gian nói với Tiểu Lạc về bệnh tình của anh." Ngô Đồng sờ sờ mũi: "Tôi cõng anh lên đây."

"Cái... Cái gì?" Khương Hành sững sờ.

Mặc dù Alpha trong làng giải trí sẽ không để dáng người của mình tự do phát triển để ăn ảnh, nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng là Alpha, khung xương và hình dạng cơ thể là của Alpha, Ngô Đồng thực sự đã cõng hắn từ nhà ăn lên đến phòng ngủ chính?

Và... Đồng tử Khương Hành chợt lóe, không phải Ngô Đồng dị ứng với pheromone của Alpha sao? Đã có thể chịu đựng được hơi thở pheromone của hắn và đưa hắn từ tầng dưới lên lầu rồi?

Đây mới là điều khiến Khương Hành ngạc nhiên nhất.

Đối mặt với Khương Hành trông có vẻ trì độn bất tỉnh vì bệnh tật, nhưng không khó để nhìn thấy ánh mắt sáng ngời và nghi ngờ của người nọ. Đến đây, giây thần kinh sọ não sợ hãi đang âm ỉ của Ngô Đồng cuối cùng cũng đuổi kịp tiến độ.

Mùi hương mỏng manh của cây thông trong không khí, vốn đã bị ý thức chủ quan của cậu bỏ qua từ lâu, dường như lưu lại xung quanh cậu, cậu bị hơi thở này in sâu vào, thậm chí còn tan chảy vào máu và chảy khắp cơ thể...

Sau một hồi bận rộn, sắc mặt cậu lại tái nhợt, hơi thở lập tức bị cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực chiếm đoạt.

Khương Hành vội vàng kéo thùng rác bên cạnh giường, muốn vươn tay vỗ vỗ lưng Ngô Đồng, điều này phần nào xoa dịu cậu, nhưng bàn tay hắn lại treo lơ lửng trên không trung như bị một bức tường vô hình chặn lại.

Đầu ngón tay hắn vừa mới nắm lấy không khí trong vô vọng rồi rút lui, hắn chống đỡ mình dịch ra sau một chút, cách Ngô Đồng cả một cái giường.

Nghĩ xong, hắn lật người lại rời giường, đi đến bên cửa sổ, vừa định vươn tay mở một khe hở trên cửa sổ lại bị Ngô Đồng ngăn lại.

"Thầy Khương, đừng mở cửa sổ!"

Khương Hành vẫn đang sốt cao, làm sao có thể mở cửa sổ thổi thêm gió lạnh đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ?

Dạ dày đảo lộn, nhưng cậu không nôn ra, Ngô Đồng mím chặt môi, hít thở sâu, cố gắng hết sức bỏ qua mùi hương thông rõ ràng là tao nhã và vô hại này, nhưng nó lại thể hiện mạnh mẽ cảm giác hiện diện của nó đối với cậu.

Lồng ngực mỏng lên xuống nhẹ khi thở ra và hít vào, phổi được thổi vào chứa đầy không khí hết lần này đến lần khác.

Ngô Đồng thật không dễ dàng đè nén cơn buồn nôn.

Khương Hành đứng bên cửa sổ, góc đối diện căn phòng cách cậu xa nhất, hắn không dám tới gần.

Ngô Đồng liếc nhìn cháo rau xanh trên bàn cạnh giường, nhìn Khương Hành đang đứng bên cửa sổ trong bộ áo mỏng: "Thầy Khương, cháo sắp nguội rồi, anh có đói bụng không, nào uống cháo đi."

"Ừm, được."

Khương Hành đặt một tay lên mép giường, yếu ớt ổn định thế giới trước mặt đang quay cuồng vì sốt cao, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại nhìn Ngô Đồng, như đang xác nhận điều gì đó, lập tức thở ra một hơi như thiêu đốt từ trong lòng.

Nhưng hắn vẫn không dám hoàn toàn buông tha trong lòng, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt tái nhợt của Ngô Đồng, chậm rãi tiến lại gần cậu, một khi vẻ mặt Ngô Đồng lộ ra biểu cảm kỳ lạ hắn lập tức dừng lại.

Bởi vì Ngô Đồng có thể đưa hắn từ dưới lầu lên lầu, cậu không hề tỏ ra khác thường, bỏ hắn lại giữa chừng... Khương Hành tin rằng bệnh của Ngô Đồng không phải là không thể chữa khỏi.

Hơn nữa, kiếp trước, ngoại trừ lần đánh dấu đầu tiên Ngô Đồng có chút bất thường ra, trong những lần theo đuổi, kết hôn, thậm chí sinh con sau này, em ấy chưa bao giờ xuất hiện những triệu chứng này nữa, cho thấy bệnh của Ngô Đồng ở kiếp trước đã được chữa khỏi dưới sự điều trị mạnh mẽ của chính mình bằng cách lấy độc trị độc.

Đến nỗi cho đến hôm nay, hắn vẫn không biết Ngô Đồng đã từng mắc bệnh hiểm nghèo như vậy.

Bệnh bắt đầu từ khi nào?

Nguyên nhân là gì?

Em ấy bị bệnh bao lâu rồi?

Đã đi điều trị chưa? Kết quả ra sao?

____

Bụng Khương Hành đầy rổ thắc mắc, nhưng khi nhìn đôi mắt ướt át vì buồn nôn sinh lý của Ngô Đồng, hắn không thể hỏi một lời.

Bỏ đi.

Câu trả lời cho những câu hỏi này phải được biết, nhưng chắc chắn không phải dưới hình thức xé mở vết thương mà Ngô Đồng đã tự tay chữa lành.

Sau khi mất đi mà lấy lại được, Khương Hành chỉ muốn yêu cậu tha thiết.

Mặc dù có rất nhiều nghi ngờ, nhưng Khương Hành cũng ít nhiều đã tìm ra quy luật của căn bệnh này.

Trong thời gian phát tình đêm qua, sau khi Ngô Đồng bất tỉnh, em ấy đã thể hiện sự khẩn trương và yếu đuối không thể chịu đựng được thông qua bản năng của Omega.

Hôm nay, cơn phát tình đã phai nhạt, lý trí đã trở lại, đôi mắt em ấy đầy hoảng loạn và sợ hãi.

Khương Hành ảm đạm, nhưng cũng nắm bắt được mấu chốt.

Tin tốt là đây không phải là một bệnh di truyền không thể không điều trị, cũng không phải là một bệnh sinh lý khó chữa, mà là một bệnh tâm lý.

Tin xấu là bệnh tâm lý đôi khi khó chữa hơn cả bệnh di truyền.

Kiếp trước, Ngô Đồng đã chiến đấu với bệnh, trong khoảng thời gian ngắn, em ấy đã tiếp xúc với đủ loại Alpha tàn nhẫn vượt qua căn bệnh đã đeo bám mình trong một thời gian dài khiến các bác sĩ bất lực.

Nhưng Khương Hành lại bất lực.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Ngô Đồng đã đi đến chân giường, chỉ cách hắn vài bước, có thể thấy rõ tất cả biểu cảm tinh tế của Ngô Đồng.

Một khi Ngô Đồng có dấu hiệu từ chối, hắn sẽ lập tức dừng lại.

Tại sao em ấy lại mắc bệnh này?

Khương Hành không biết, nhưng hắn biết nguyên nhân có thể khiến Omega sợ Alpha đến như này nhất định sẽ không đơn giản.

Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu theo cách tương tự.

Và họ cũng không còn có thể sử dụng phương pháp lấy độc trị độc được nữa.

Cho dù phương pháp lấy độc trị độc có hiệu quả, Khương Hành cũng sẽ cảm thấy phiền muộn.

Phải có một cách nhẹ nhàng và hiệu quả hơn so với lấy độc trị độc.

Ngô Đồng đột nhiên quay mặt đi, Khương Hành tỉnh táo lại, lập tức dừng lại.

Nhưng Ngô Đồng chỉ nghiêng người, từ khe hở giữa giường và bàn cạnh giường lấy ra một tấm gỗ nhỏ màu đen, chống chân lên giường, đặt cháo thịt hầm ấm lên đó để Khương Hành uống cháo.

"Thầy Khương, uống như thế này có được không?"

Khương Hành phía sau hồi lâu không nói gì, Ngô Đồng quay đầu lại phát hiện Khương Hành đang sững sờ vì một lý do nào đó, vì vậy cậu giơ tay quơ quơ trước đôi mắt mất tập trung của hắn.

"Thầy Khương?"

Khương Hành nhìn chiếc bàn nhỏ mà cậu khéo léo lấy ra ngoài không trung, hai mắt chớp chớp, nhất thời không phản ứng lại, hắn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, nói không nên lời.

"Đây là..."

"Đây là chiếc bàn nhỏ tôi thường dùng để xem kịch bản, chỉ đặt nó trên giường, rất sạch." Ngô Đồng hạ mắt xuống, một ít vụn khoai tây chiên màu trắng vàng rơi trên chiếc bàn nhỏ màu đen đặc biệt dán chặt vào đó, mặt Ngô Đồng đỏ lên, nghĩ Khương Hành cho rằng cái bàn nhỏ này quá bẩn.

Vội vàng lấy khăn giấy trên tủ cạnh giường ra, lau sạch bàn.

"Bây giờ thì nó sạch rồi!" Cậu ném khăn giấy vào thùng rác, trông có vẻ ngoan ngoãn và ngây thơ, giả vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng Khương Hành lại càng choáng váng hơn khi nhìn thấy chiếc khăn giấy mà cậu lấy ra khỏi ngăn kéo một cách tự nhiên.

"Cái này..." Khương Hành nhìn chiếc bàn nhỏ có cháo hầm, sau đó nhìn đến chiếc bàn cạnh giường ngủ nơi Ngô Đồng lấy khăn giấy ra, cuối cùng ngước mắt lên hoài nghi nhìn phòng ngủ nơi chính mình đã sống ba, năm năm.

"Cậu sống trong căn phòng này à?"

"Ừm" Ngô Đồng nói không chút nghĩ ngợi: "Lúc dọn vào ở, Tiểu Lạc đưa tôi đến căn phòng này, tôi liền ngủ ở đây.”

Dừng lại một chút, cậu sợ Khương Hành ngủ trong căn phòng này sau khi hôn mê sẽ bận tâm gì đó, vội vàng giải thích: "Thầy Khương, mấy ngày trước dì giúp việc đã dọn dẹp phòng, ga giường, vỏ chăn và vỏ gối cũng vừa mới thay xong, rất sạch sẽ, ngoại trừ..." Giọng nói của cậu dần dần yếu đi.

Ngoại trừ đêm cuối cùng khi cậu bất tỉnh và ngủ trên giường.

Khương Hành vẫn không trả lời, thậm chí không nói một câu "Không sao" vì phép lịch sự cũng không có.

Ngô Đồng lặng lẽ ngước mắt lên, nhưng phát hiện Khương Hành vẫn lơ đãng nhìn trang trí trong phòng ngủ.

Khương Hành quả thực ngơ luôn rồi.

Tối hôm qua hắn đưa Ngô Đồng đang say rượu vào thẳng phòng ngủ chính chỉ vì không biết Ngô Đồng sống ở phòng nào trong biệt thự.

Sau khi Ngô Đồng dọn vào biệt thự, hắn không bao giờ động vào camera theo dõi ở nhà nữa, bắn cũng tin tưởng vào khả năng làm việc của Lạc Dương... Hắn làm sao có thể nghĩ tới Lạc Dương lại có thể làm chuyện tốt như vậy, trực tiếp đưa Ngô Đồng vào phòng hắn?

Khương Hành đã từng thấy rất nhiều sóng gió, lúc này hắn lại có chút khó tiêu với tin tức này.

Khương Hành nhìn phòng ngủ chính quen thuộc.

Hắn cũng hiểu tại sao mình không phát hiện ra rằng Ngô Đồng đã sống trong phòng ngủ một thời gian.

Ngô Đồng có chứng hơi ám ảnh cưỡng chế khi nói đến việc dọn dẹp đống lộn xộn.

Bởi vì Bì Đản thường ăn nhầm đồ ở nhà, ăn khăn giấy và gặm hộp chuyển phát nhanh là chuyện bình thường, nó còn trộm sô cô la và nho mà Ngô Đồng đặt trên bàn quên cất đi, có lần còn ăn cả dây điện... Những việc làm xấu đầy rẫy, husky của Ngô Đồng trực tiếp được đưa đến phòng VVIP của bệnh viện thú cưng.

Số tiền còn lại do Khương Thanh Nguyên thừa kế khi Ngô Đồng nuôi Bì Đản trong bệnh viện thú cưng do husky Khương Thanh Nguyên sau này tắm rửa và làm đẹp hàng tháng mới không tiêu hết số dư đó.

Do đó, Ngô Đồng cực kỳ tỉ mỉ trong việc dọn dẹp đống lộn xộn ở nhà, và bất cứ nơi nào thú cưng có thể lấy được, sẽ không có sự lộn xộn, và tất cả chúng đều được cậu đặt vào tủ hoặc ngăn kéo.

Ngoài ra, Ngô Đồng đã dọn dẹp hoàn toàn căn phòng trước khi ra ngoài làm việc lần trước.

Chẳng trách khi Khương Hành bước vào phòng ngủ, hắn không để ý trong phòng có một người đang sống, ngoại trừ việc hắn cảm thấy hương cam quýt trong phòng mạnh hơn một chút.

Mà hương cam quýt này không phải là mùi hương mà hắn ra lệnh cho Lạc Dương mua, mà là pheromone chân chính của Ngô Đồng.

Lắc lắc bàn tay mảnh khảnh và trắng nõn trước mặt, Ngô Đồng gọi Khương Hành tỉnh táo lại trong tiếng "Thầy Khương" nhẹ nhàng và bối rối.

Hắn mỉm cười: "Không có việc gì, vậy là tốt rồi."

Có gì tốt sao?

Ngô Đồng sững sờ, nhưng Khương Hành đã ngồi ở mép giường, cầm thìa múc một ngụm cháo, nhấp một ngụm nhẹ.

Mặc dù đã hâm nóng lại nhưng vốn dĩ cháo đã rất ngon, rất phù hợp với hắn không thèm ăn nhưng bị đói khi bị sốt.

Khương Hành ngước mắt lên hỏi: "Tiểu Đồng, điện thoại của tôi đâu?”

"Điện thoại của anh..." Ngô Đồng đi vào phòng làm việc, lấy điện thoại trên bàn ra đưa cho Khương Hành: "Đây, có vài cuộc gọi đến, nhưng tôi không dám trả lời, vì vậy tôi để ngoài đó."

"Cảm ơn." Khương Hành nhận lấy.

Mở khóa màn hình, đi thẳng vào wechat để tìm Lạc Dương gửi cho hắn một số tiền thưởng lớn.

Lạc Dương gần như trong vài giây liền trả lời bằng giọng nói, Khương Hành nhấp vào hộp bong bóng, đặt lên tai nghe.

"Số không này... Một hai ba bốn năm... Douma... Hành ca vạn tuế! Anh là cha mẹ tái sinh ra em! Là Hành ca duy nhất của em!”

"Hành ca, anh muốn gì cứ nói với em. Dù lên núi đao hay xuống biển lửa, hôm nay Lạc Dương em bị trói buộc bởi nhiệm vụ, em cũng không từ!”

Lời nịnh nọt bay khắp hộp thoại, Khương Hành vội vàng cắt đứt giọng nói của hắn để tránh ô nhiễm tinh thần.

Gõ dòng chữ ngắn gọn: [Không cần lên núi đao xuống biển lửa, đây là tiền thưởng của cậu]

Sau khi nói xong, hắn rời khỏi wechat kệ cho Lạc Dương liên tục nịnh hót.

Ngô Đồng nói khi hắn bất tỉnh đã có người gọi điện thoại cho hắn, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi thì phát hiện chính Lạc Mẫn là người gọi điện thoại cho mình.

Kể từ một giờ trước, cô đã gọi liên tục năm, sáu lần, cuộc gọi cuối cùng là mười phút trước, nhưng lúc đó Khương Hành vẫn đang hôn mê.

Có chuyện gì mà gấp vậy?

Lông mày Khương Hành cau lại, đang định gọi lại cho Lạc Mẫn, nhưng còn chưa kịp bấm số thì cuộc gọi của Lạc Mẫn lập tức hiện lên trên màn hình.

Khương Hành nghe máy: "Chị Mẫn, chuyện gì...”

Trước khi nói xong, Lạc Mẫn đã cau mày hỏi tới: "Khương Hành, bây giờ cậu đang ở đâu?"

Mặc dù Lạc Mẫn có tính tình nóng nảy, nhưng cô hiếm khi nói chuyện với hắn lạnh lùng như vậy, với sự gấp gáp và tức giận mà cô cố gắng hết sức để kìm nén.

Khương Hành thành thật trả lời: "Tôi đang ở nhà."

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Ở Hạc Tê Loan."

Lạc Mẫn lại lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi cậu làm gì?"

Khương Hành nói: "Tôi bị sốt, đang ngủ, vừa mới tỉnh lại không lâu.”

Ngô Đồng ở bên cạnh âm thầm hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, Khương Hành cười trấn an, lắc đầu, ra hiệu cho cậu là không sao.

Cúi đầu xuống, chậm rãi đưa cháo vào miệng, nhưng lại nghe thấy Lạc Mẫn như kiểu nghe được cái gì đó, liền hỏi với giọng điệu gần như sửng sốt: "Cậu bị sốt? Còn làm giỏi đến mức đó sao?"

Khương Hành: "?"

Hắn hoàn toàn bối rối trước lời khen ngợi: "Rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyện gì?"

"Khương Hành, cậu biết đấy, những gì cậu đã làm, tốt nhất đừng có mà giấu chị." Lạc Mẫn khẽ cảnh cáo nói, cô hít sâu một hơi để trấn an cảm xúc, đè nén cơn giận: "Hot search kia là chuyện gì?”

"Hot search?" Khương Hành cho Ngô Đồng một ánh mắt.

Ngô Đồng lập tức lấy điện thoại mở hot search ra.

Sau đó, đôi mắt cậu gần như bật ra: "Đây là... Cái gì???”

Nếp nhăn trên lông mày Lạc Mẫn càng sâu, cô nói: "Khương Hành, ai ở bên cạnh cậu?"

"Chị Mẫn, tôi biết bây giờ chị đang gấp, chị trước đừng vội." Khương Hành an ủi người đại diện ở đầu bên kia điện thoại, người sắp nổ tung ngay tại chỗ, đồng thời đưa ngụm cháo cuối cùng vào miệng, lấy điện thoại từ tay Ngô Đồng, xem xong thông tin mặt kiểu dường như nhìn thấy tin tức về cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh trên trái đất, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngay sau đó, hắn thấy hot search đầu tiên.

#Khương Hành chơi xa chấn (xxx trên xe)

Khương Hành phun ra một ngụm cháo: "..."

"Khụ khụ khụ..." Một hạt gạo bị sặc vào khí quản, mãi mới ho ra.

Hắn thậm chí còn không thể để ý đến chiếc mặt nạ dịu dàng dường như được khắc vĩnh viễn trên mặt mình, Khương Hành cầm lấy điện thoại của Ngô Đồng chết lặng.

“Đây là cái gì???”

Lúc này, Lạc Mẫn đã bình tĩnh lại, nhưng thay vào đó lại lộ ra tâm lý xem náo nhiệt, bèn dựa vào lưng ghế, nhấc chân lên bàn.

"Đừng hỏi chị, chị còn muốn hỏi cậu, đây là cái gì hả?" Cô trợn tròn mắt: "Khương Hành, Khương Hành, Anh Khương Hành! Anh có thể giải thích cho tôi biết được không?"

“...”

Phản ứng đầu tiên của Khương Hành là nực cười, tại sao hắn không biết mình chơi xa chấn từ khi nào chứ?

Người duy nhất hắn từng chạm vào chính là Ngô Đồng, giữ thân sạch sẽ nhiều năm như vậy, đột nhiên bị tung ra tin tức, Khương Hành chỉ cảm thấy nực cười.

Những tay săn ảnh kia thật sự không còn gì để viết, bọn họ đói tiền đến mức nghĩ ra loại tin tức này để tìm một scandal cho mình?

Tin này rất phù hợp với tâm lý ăn dưa, cả nhóm đều chen vào hot search.

Sau khi nhìn thấy bài đăng trên blog, Khương Hành im lặng.

Các bức ảnh được đánh dấu mờ bởi studio của paparazzi, và tất cả chúng đều là GIF, có năm hoặc sáu trong số chúng.

Mạng gia đình rất mượt, ngay khi Khương Hành nhấp vào mục phát, GIF đầu tiên bắt đầu tự động phát.

Trong GIF là một môi trường thiếu sáng, hầu như không thể nhìn xuyên qua nguồn sáng trên đầu, một chiếc Porsche màu đen đậu ở trung tâm của hình ảnh với hai nhân vật ngồi ở chồng lên nhau ở ghế lái.

Người phía trên trần truồng, có lẽ là bên lái phụ, và chỉ có thể nhìn thấy phần lưng lờ mờ bị vô lăng chặn lại.

Với làn da trắng, bả vai mỏng và lưng gầy, người nọ trông giống như hình dáng của một chàng trai trẻ.

Người thanh niên quay lưng lại với máy ảnh nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, nhưng người bị ép bên dưới cậu ta đã bị máy ảnh chụp ảnh trong tầm nhìn đầy đủ.

Mặc dù trong môi trường thiếu sáng, rất khó chụp rõ khuôn mặt có độ phân giải cao.

Nhưng ngay cả khi người đó chỉ thể hiện một khuôn mặt hợp lý, sự nhận ra các đặc điểm khuôn mặt độc đáo của hắn và chiếc Porsche đắt tiền này, được chụp ảnh quá nhiều lần trong và ngoài với hắn một thời gian trước đây, và đã được mọi người biết đến, đủ để khiến mọi người biết hắn là ai.

Khương Hành toát mồ hôi lạnh.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tiểu Đồng, em nghe anh giải thích..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv