Phần 51. Làm rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Ngô Đồng rất tò mò về những gì đang xảy ra, nhưng... Tại sao Khương Hành lại muốn giải thích với mình vội vàng như vậy?

Cậu cảm thấy mình bị ảo giác, tại sao lại có cảm giác như mình đang ở trong tình huống... Giống như một người vợ phát hiện ra chồng mình đang ngoại tình, và người chồng vội vàng chứng minh sự vô tội của mình nhỉ?

Ngô Đồng rùng mình kỳ quái.

Lạc Mẫn ở đầu bên kia điện thoại cũng phát quạu, lớn tiếng kéo Khương Hành tỉnh lại: "Khương Hành, cậu tỉnh táo lại, bây giờ cậu nên giải thích với chị đây này, gác chuyện khác sang một bên trước, từ từ giải quyết chuyện này."

Khương Hành cũng phát hiện ra sự hớ hênh của mình, giơ tay xoa xoa sau đầu một cách khó chịu hỏi: "Bây giờ chị xử lý thế nào?"

"Sau khi sự việc này bị phanh phui, nó lên men rất nhanh, khi chị phát hiện thì nó đã lên hot search nên phải tìm người hạ hot search trước, sau đó mới gọi điện thoại cho cậu. Cậu vẫn mãi không trả lời điện thoại, chị gần như đã đi thẳng đến nhà cậu." Lạc Mẫn nói: "Còn về việc làm rõ hay phủ nhận, tùy cậu."

Lạc Mẫn hỏi: "Vậy cậu muốn trực tiếp thừa nhận đối phương là người yêu của cậu, hay là..."

Khương Hành thấp giọng chửi thề: "Nhận cái rắm, nó hoàn toàn không phải!"

Chưa nói đến người yêu, đối phương bây giờ còn hoàn toàn không phải là con người.

Nó là một con husky thuần chủng đấy!

Hơn nữa... Lại cùng khuyển tử của hắn chơi xa chấn là cái loại gì???

Khương Hành không dám nghĩ tới.

Hắn sợ sẽ nôn ra hết tất cả các bữa ăn qua đêm mất.

"Không thừa nhận?" Điều này nằm ngoài dự liệu của Lạc Mẫn, cô hoài nghi nói: "Không phải cậu thích Ngô Đồng đến sống ch.ết sai, thậm chí cậu còn sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp? Bây giờ cậu gặp phải chuyện rồi và cùng cậu ta treo lên hot search, tại sao cậu lại không muốn thừa nhận?"

"Miệng của lũ Alpha đều là thối nát."

Cuối cùng, cô khịt mũi ghê tởm, bình luận: "Đúng là một tên cặn bã!"

Có thể nhiều năm không bị bệnh nhưng bệnh đến như núi, Khương Hành cảm thấy dây thần kinh sọ não của mình đang đau đớn.

"Đây không phải cậu ấy."

Lạc Mẫn càng sửng sốt hơn, lấy hạt dưa mới mua trên bàn, vừa trò chuyện vừa ăn hạt dưa.

"Khương Hành, cậu thật sự là bom tấn nếu không phát ra âm thanh mà." Lạc Mẫn cắn cắn một hạt dưa: "Trước kia cậu vẫn luôn được biết đến là vua góa phụ trong làng giải trí, sòng bạc do fan mở ra còn đánh cược rằng cậu vẫn còn độc thân cho đến tận tuổi bốn mươi, không ngờ cậu lại mở lòng nhanh như vậy? Nhưng cậu có phải là mở ra quá nhiều rồi không, thậm chí đứng núi này trông núi nọ?"

Khương Hành không biết Lạc Mẫn đang nghĩ cái gì, bộ não đã đắm chìm trong giới giái trí nhiều năm, đã nhìn thấy mọi thứ trên thế giới, hắn cũng không dám hỏi.

"Chị Mẫn, không phải như chị nghĩ." Khương Hành cảm thấy đầu mình càng đau hơn: "Tôi không liên quan gì đến nó... Cũng không thể nói như vậy, vẫn có một chút quan hệ, nhưng không nhiều."

"Dù sao cũng không phải là cái chuyện lộn xộn kia."

Trên điện thoại của hắn, năm sáu ảnh GIF đang được phát trong một vòng lặp.

Khi GIF cuối cùng được phát, người đang đè lên Khương Hành quay lại ghế lái phụ để lộ khuôn mặt, nhưng đôi mắt của người kia bị che đi, không thể nhận ra đó là ai.

Nói rằng tay săn ảnh này có lương tâm, nhưng hắn lại không thương lượng và tống tiền với nhóm của Khương Hành chút nào, mà hắn ta trực tiếp phát ra.

Có thể nói, tay săn ảnh này đã mất lương tâm, khi phó lái lộ mặt, hắn chỉ muốn tát vào mặt ai đó để tránh bị nhận ra.

Nhấp vào GIF này phát nó nhiều lần, Khương Hành nhìn sát vào màn hình, cố gắng nhìn toàn bộ hình ảnh của người này qua bức ảnh.

Vì một số lý do, người ngồi ghế lái phụ đã cho hắn cảm giác quen thuộc mạnh mẽ mà hắn luôn cảm thấy quen thuộc.

Khuôn mặt này, mũi và miệng này, cơ thể và hình dạng này... Rốt cuộc là ai...

Ngay khi Khương Hành ngoảnh đầu lên, liền thấy Ngô Đồng đang nhìn bức ảnh này gần như có thể gọi là dí sát mặt, trầm mệ đến nỗi còn lộ biểu tình ra mặt: "..."

Hắn lại tịch thu điện thoại của Ngô Đồng, tắt màn hình: "Đừng nhìn nữa."

Dáng người của thằng nhóc Khương Thanh Nguyên này có gì đáng xem chứ. Nếu em thực sự muốn xem, sau này mỗi ngày đều cho em xem, xem đủ thì thôi.

Hắn đứng dậy, giơ điện thoại của Ngô Đồng lên cao, để Omega thấp hơn mình nửa cái đầu nhảy đến trước mặt hắn lấy điện thoại, nói với Lạc Mẫn: "Tôi với cậu ấy bị oan, tuyệt đối không có quan hệ đó, trên đời này tuyệt đối sẽ không có quan hệ như vậy, cậu ấy là thân nhân ruột thịt của tôi. Nói tóm lại, phủ nhận và làm rõ đi."

Lạc Mẫn hoài nghi: "Được."

Điện thoại cúp máy.

Lạc Dương đang tê liệt ngồi trên ghế dài trò chuyện trên wechat, thấy Lạc Mẫn cúp điện thoại hỏi: "Hành ca nói gì vậy?"

Điều Lạc Dương hối hận nhất lúc này chính là hắn đã không nhắc nhở Hành ca chú ý cân đối, đừng gây phiền toái quá nhiều, hắn cho rằng Khương Hành chơi giỏi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xong. Giờ thì xem đi, xong sớm vch luôn.

Tiểu Lạc giống như một vị thần, tràn đầy bất lực.

"Cậu ấy nói đó là một sự hiểu lầm." Lạc Mẫn thở dài: "Nhưng nó cũng phụ thuộc vào việc cư dân mạng có tin hay không."

Cô dừng lại rồi đi đến trước mặt em trai, tát vào cái chân nhàn nhã của hắn trong tiếng rên rỉ phàn nàn của Lạc Dương.

Mắng mạnh: "Không phải chị để mày để mắt tới Khương Hành sao, mày để mắt kiểu gì đấy? Mày không thèm để ý nên mới chọc phải vấn đề lớn như vậy rồi đấy?"

Lạc Dương xoa xoa bàn chân bị sát hại, bực bội: "Chị, Hành ca không phải tù binh, em cũng không phải cảnh sát, làm sao có thể theo dõi 24/24 được? Bên cạnh đó, ngay cả tù nhân cũng phải có thời gian để thả lỏng. Hành ca nói tối hôm qua anh ấy có chút việc, sau đó anh ấy cho em nghỉ một ngày, em cũng có nhiệm vụ do Hành ca giao cho, bây giờ em đang làm nhiệm vụ đây này."

Lạc Mẫn nhíu mày: "Nhiệm vụ gì?"

"Hành ca nói tìm bảo mẫu cho anh ấy."

"Bảo mẫu?" Lạc Mẫn khó hiểu:"Cậu ta không thường xuyên sống ở nhà, bố mẹ cậu ta cũng có bảo mẫu chăm sóc, tại sao đột nhiên cậu ta lại muốn có bảo mẫu?"

"Ai mà biết được."

Lạc Mẫn không lãng phí thời gian với thằng em nữa, đứng dậy liên lạc với nhóm quan hệ công chúng.

Lạc Dương tiếp tục liên lạc với một số bảo mẫu của mình trên wechat.

Hành ca đối với hắn rất tốt, hôm nay anh ấy đã cho hắn rất nhiều tiền thưởng, hắn không được để Hành ca thất vọng.

[Trợ lý Lạc: Cô đã từng làm bảo mẫu bao giờ chưa? Cô có kinh nghiệm với chó mèo không? Nấu ăn có ngon không? Gửi cho tôi một bức ảnh của cô]

[Bảo mẫu 19: Trước đây tôi đã từng làm bảo mẫu, nhà tuyển dụng đánh giá tốt về tôi, đây là đánh giá trước đây của tôi trên nền tảng, bạn có thể xem, http://www.baomau... Ông bà chủ trước đây có một con mèo, và tôi vẫn đang chăm sóc nó. Sự khéo léo của tôi đã được viết trong đánh giá của nhà tuyển dụng trước đây về tôi, cũng có một bức ảnh của tôi và ông bà chủ.

Lạc Dương bấm vào đường link do bảo mẫu gửi đến, sau khi đọc xong thì rất hài lòng, nhưng dáng vẻ của người này có chút không đạt yêu cầu.

[Trợ lý Lạc: Còn một yêu cầu cuối cùng]

[Bảo mẫu 19: Cậu cứ nói đi]

[Trợ lý Lạc: Cô có thể chấp nhận phẫu thuật thẩm mỹ không?]

[Trợ lý Lạc: [Ảnh .jpg]]

[Trợ lý Lạc: Nếu chỉnh giống như thế này, tôi sẽ cung cấp thêm chi phí phẫu thuật thẩm mỹ]

Sau khi chờ đợi một lúc lâu mà không đợi được câu trả lời, Lạc Dương lại gửi thêm một dấu chấm hỏi.

[Tin nhắn đã được gửi, nhưng nó đã bị bên kia chặn]

Lạc Dương: "?"

Bảo mẫu số 19 ngay lập tức đi mắng bên trung gian.

"Người bên kia không phải là người mạnh nhất trong ngành sao? Tại sao lại như không não thế?

"Tôi muốn làm bảo mẫu thì phải phẫu thuật thẩm mỹ, đùa tôi đấy à?"

"Bỏ qua việc phẫu thuật thẩm mỹ đi, mẫu phẫu thuật mà tên thần kinh kia đưa cho tôi lại còn là đàn ông, tôi không chỉ phải phẫu thuật thẩm mỹ, mà còn phải chuyển giới?"

"Vừa phải chuyển giới vừa phải phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không làm nổi, các người đi mà tìm người khác đi, tôi không đi nữa!"

"@¥......#@¥&*"

Hạc Tê Loan

Sau khi cúp điện thoại, Khương Hành cúi đầu xuống, Ngô Đồng lập tức ngừng nhảy dựng lên, đôi mắt trong veo vô tội đụng phải ánh mắt của Khương Hành, duỗi tay ra xòe lòng bàn tay trắng mềm mại, bình tĩnh muốn xin trả lại điện thoại.

Khương Hành vẫn giơ điện thoại lên hỏi: "Tiểu Đồng, cậu có tin tôi không?"

Trông hắn như thế này, chắc chắn sẽ không trả điện thoại nếu cậu nói không tin, Ngô Đồng chân thành gật đầu: "Tôi tin."

Tôi tin cái tà của anh.

Nhưng Khương Hành vẫn trả lại điện thoại cho cậu.

Giây tiếp theo, điện thoại lại reo lên, Khương Hành còn tưởng rằng Lạc Mẫn lại có chuyện muốn tìm, xoa xoa lông mày, trong giọng nói trầm thấp cũng không khó nghe thấy dấu vết mệt mỏi: "Thói quen của chị sao cực kỳ giống Lạc Dương vậy, chị có thể nói xong chuyện luôn một lần không?"

"Khương Hành?"

Một giọng nữ hiền lành vang lên từ đầu bên kia điện thoại, nhẹ nhàng nhưng bối rối.

Khương Hành sững sờ một lát, liếc mắt nhìn người liên lạc, hắng giọng, vội vàng hỏi: "Mẹ? Xin lỗi, con không nhìn điện thoại liền nghe luôn. Tìm con có chuyện gì sao?"

Mẹ Khương nghe thấy giọng con trai hơi lạ liền vội vàng hỏi: "Khương Hành, con bị bệnh à?"

"Không có gì." Cổ họng lại ngứa ngáy, Khương Hành ho khan hai lần: "Chỉ là cảm lạnh một chút thôi."

Sự chú ý của mẹ Khương bị dời đi, bà vội vàng giải thích phải nên chú ý giữ ấm vào mùa đông, nếu không nhìn thấy cha Khương bên cạnh không ngừng nhíu mày nhắc nhở bà về mục đích của cuộc gọi này thì bà suýt chút nữa đã trực tiếp cúp máy.

Trước khi Khương Hành cất điện thoại bà vội vàng ngăn con trai mình lại: "Khương Hành, mẹ gọi điện cho con là muốn hỏi tin tức của con... Là có chuyện gì vậy?"

Quả nhiên là vì chuyện này.

Những chuyện tốt thì biết mất không tăm hơi, mà những chuyện xấu cứ được mọi người biết đến.

Khương Hành cảm thấy dây thần kinh não đột ngột đau nhức.

"Là một sự hiểu lầm thôi."

Khương Hành khô khan nói: "Tất cả đều do paparazzi trong tối lộ gió, me đừng quan tâm."

Hắn giải thích không có bắt đầu hay kết thúc, nhưng khi cha mẹ hiểu được hành vi của đứa trẻ mà họ tự tay nuôi dưỡng, mẹ Khương cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng bà nói: "Nhưng nếu con thực sự thích ai đó, con phải mang người ta về nhà cho bố mẹ xem đấy."

Khương Hành vô thức liếc nhìn Ngô Đồng đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại một cách nghiêm túc, sự mềm mại trong giọng nói đột nhiên trầm xuống, ngay cả hắn cũng không nhận ra: "Vâng, con biết rồi."

Mẹ Khương dặn thêm vài lời nhớ giữ ấm, không được để bị ốm rồi cúp điện thoại.

Tối hôm qua ngủ trên ghế sofa trong phòng ngủ, ngủ không ngon, bây giờ rất mệt, Khương Hành vốn muốn ăn xong cháo, uống thuốc, sau đó nằm trên giường ngủ.

Nhưng bây giờ với mấy tập Gif nhỏ này, các kế hoạch đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Nhìn Ngô Đồng trên ghế sofa hóng drama, hóng đến hăng say, Khương Hành tê dại. Sau vài giây dừng lại, hắn ném xuống câu "Đợi tôi một lát" rồi bước ra khỏi phòng ngủ mà không nhìn lại.

Khi Ngô Đồng phản ứng lại, cậu chỉ chụp được dư ảnh Khương Hành đóng sầm cửa lại, không biết đi làm gì mà vội vàng như vậy.

Nhưng đối với tung tích của Khương Hành, Ngô Đồng cho rằng mình không có quyền hỏi, cho nên sững sờ một hồi, lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn điện thoại.

Đoàn đội của Khương Hành làm việc rất nhanh, không mất nhiều thời gian để thông báo làm rõ đăng trên Weibo, bây giờ trên mạng còn sôi động hơn cả chợ rau.

Ngô Đồng nhấp vào liên kết và liếc nhìn nó một cách nhanh chóng.

Đoàn đội không thú nhận sự thật, nói rằng nhân vật chính khác trong loạt ảnh GIF đó là người thân của Khương Hành, thậm chí còn trực tiếp phủ nhận rằng người trong bức ảnh là Khương Hành.

Ngô Đồng ngạc nhiên, nhưng cậu cũng hiểu đây là cách nhanh nhất và triệt để nhất để làm rõ.

Theo thói quen thường ngày của Khương Hành, hắn không bao giờ giả vờ ra ngoài, khi gặp ai đó, hắn hào phóng thừa nhận, ký tên vào ảnh tập thể, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tuy nhiên, hôm nay hắn bị cảm lạnh và sốt, khi ra ngoài sợ lây nhiễm cho người khác ở nơi công cộng nên chỉ đeo khẩu trang. Lúc ở trong xe, hắn kéo nó ra một nửa, để lộ mũi để thở, chiếc khẩu trang rộng vẫn che gần hết khuôn mặt, nếu không phải paparazzi phóng đại khuôn mặt của Khương Hành và chỉ ra tên của hắn thì người khác sẽ không dễ dàng nhận ra hắn là ai.

Đối với chiếc Porsche off-road mà hắn lái, điều đó dễ giải thích hơn ai hết, ai nói được người lái chiếc xe này nhất định sẽ là Khương Hành chứ?

Hơn nữa, theo lời kể của các nhân chứng và sự theo dõi của các tay săn ảnh, chiếc xe gần đây nhất mà Khương Hành lái rõ ràng là chiếc Maybach màu xám bạc của hắn, chiếc Porsche off-road này đã không còn được ưa chuộng trong một thời gian dài rồi.

Fan và anti xé nát nhau trên mạng.

Ngô Đồng mặc áo giáp lên và bắt buộc phải tham gia cận chiến.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu tin tưởng Khương Hành!

Cậu là bộ lọc fan hâm mộ tuy không quan trọng, hay còn nói là fan não tàn, dù sao Khương Hành nói gì thì cậu cũng sẽ tin.

Và... Ngay cả khi sự thật đúng như mô tả của các tay săn ảnh, điều đó cũng có nghĩa gì? Khương Hành không phải theo hướng thần tượng, anh ấy không thể yêu đương sao, anh ấy đã đi đến vị trí như ngày hôm nay, dựa vào thực lực chứ không phải bất cứ thứ gì khác.

Nhưng nếu anh ấy thực sự yêu đương thì sao?

Nếu anh ấy thật sự chơi xa chấn thì sao?

Hình như cũng có chút tác động.

Cậu cũng thích Khương Hành, khi nhìn thấy hot search này, cậu không thể phủ nhận mình có chút chua xót.

Nhưng Khương Hành nói không.

Cậu liền tin.

Đối với fan hâm mộ, có vô số anti đã đặt câu hỏi về sức mạnh của hắn khi Khương Hành mới ra mắt, Ngô Đồng đã từng chiến đấu quyết liệt với anti trong ba ngày ba đêm, chiến đấu một mình trong nhóm anti của Khương Hành, và cuối cùng kết thúc bằng việc trưởng nhóm không chịu nổi nữa bèn block cậu ra khỏi nhóm.

Sau đó, nền tảng của Khương Hành dần ổn định, Ngô Đồng mờ dần ra khỏi sông hồ, nhiều năm cũng không hỏi thăm thế sự.

Hôm nay Ngô Đồng lại một lần nữa mặc chiếc áo giáp nhỏ vô dụng này từ lâu, đồng thời đánh nhau đẫm máu giữa vô số anti.

[Xswl, bị vạch trần như thế này rồi, vẫn còn tẩy trắng mạnh đấy]

[@Tiểu Hành Tinh Muốn Chiến Đấu: Tẩy cái con mẹ mày, mi có ở trong ảnh không, mi là ai trong ảnh?]

[Hôm nay mới nổ ra? Không phải KH đã bị khui xxx từ trước đó rồi sao?]

[@Tiểu Hành Tinh Muốn Chiến Đấu: Mi đã cùng KH xxx rồi à mà biết? KH mà nhìn trúng mi sao? Bớt dát vàng lên mặt đi!]

[Tại sao người ngồi trên KH trông hơi giống Alpha nhỉ? Tôi nghe nói KH là đồng tính trong một thời gian dài, không ngờ đó lại là sự thật]

Ngô Đồng chỉ muốn trả lời: Anh ấy thích ai có liên quan gì đến mi, mi quản rộng được à!

Trước khi cậu có thể kết thúc câu nói của mình, cậu đột nhiên nghe thấy một trận sủa hú khủng khiếp vang lên.

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Ngô Đồng sửng sốt, trong mục nhập chữ đột nhiên xuất hiện một chuỗi bính âm lớn.

Tiếng kêu của Bì Đản rất đặc biệt, có lẽ là do từ nhỏ nó đã mắng người ta rất nhiều nên giọng nói của Bì Đản luôn khàn, ngay cả giọng sủa cũng bộc lộ cảm giác không thông minh.

Nhận ra đây là tiếng kêu của Bì Đản, Ngô Đồng thậm chí không quan tâm đến chiến trường của mình, đứng dậy vội vàng đi tới nguồn phát ra âm thanh.

____

Bước ra khỏi cửa biệt thự, gió lạnh thổi qua, đầu óc hỗn loạn của Khương Hành càng rõ ràng hơn.

Hắn đi vòng quanh sân, sau đó đi thẳng đến tòa lầu phía bên kia của khu vườn nhỏ.

Phòng tắm nắng bằng kính chắn gió lạnh, chỉ có ánh nắng nhẹ của mùa đông chiếu qua lớp kính trong suốt và tụ tập lại. Phòng tắm nắng thường được chăm sóc và có thiết bị chuyên nghiệp, có tất cả các loại hoa trái mùa đang nở rộ tinh tế.

Khương Hành liếc mắt nhìn thấy con husky đang nằm ngủ vắt lưỡi lên cổ trên xích đu trong phòng tắm nắng.

Khương Thanh Nguyên đang lên chiến lược chỉ vào nước đi trước màn hình chứng khoán đầy màu sắc, hài lòng tao nhã nâng một ly rượu vang đỏ nhìn về phía đường màu xanh lá cây đã tăng vọt ngay sau khi mua nó, đột nhiên thấy cổ phiếu tăng mạnh này quay mạnh rồi tụt trở lại đáy, Khương Thanh Nguyên sợ hãi đến mức ném ly rượu vang đỏ đi.

Sau đó, nó nghe thấy ai đó gọi mình.

"Khương Thanh Nguyên!"

Khương Thanh Nguyên đột nhiên bực bội mở mắt ra, lập tức bị khuôn mặt phóng đại mấy lần của Khương Hành trước mặt làm cho giật mình.

"Gấu!!!" Nó ngã thẳng xuống xích đu.

Rũ bỏ bụi trên người, lóng ngóng trèo trở lại ghế, Khương Hành đi tới trước mặt nó một hồi.

"Gâu!" (Quá đáng, không thấy người ta đang ngủ sao, cổ phiếu sắp lên đều bị ông dọa cho tụt xuống! Cút! Tôi chưa ngủ đủ!)

Thấy bộ dạng nghịch tử sắp ngủ thiếp đi, Khương Hành một tay túm lấy sau gáy nó, đưa tay nhấc nó lên.

Khương Thanh Nguyên bị tóm dậy, phun ra một hơi: "Gâu gâu gâu!" (Đừng tưởng rằng lão tử tính tình tốt liền không cắn ông, lão tử đây một khi đã cắn là cắn rất đau đấy)

Giây tiếp theo, một chiếc điện thoại áp sát vào mặt Khương Thanh Nguyên.

Khương Thanh Nguyên trong tiềm thức muốn nhìn rõ nội dung trên màn hình nhưng chỉ thấy một đôi mắt.

Khương Hành dời điện thoại ra khỏi mặt chó.

Lúc này Khương Thanh Nguyên mới nhìn thấy nội dung trên màn hình.

Ồ, hóa ra đó là một hot search.

Khương Hành chơi xa chấn?

Ôi đệt đủ kich cmn thích! Dây thần kinh hóng chuyện của Khương Thanh Nguyên lập tức tăng vọt, cái đuôi quay điên cuồng sau mông nó. Tên săn ảnh này có tương lai đấy, hắn còn có thể đào bới những điều mà các tay săn ảnh ở kiếp trước không thể tìm thấy trong hơn 20 năm sau cơ.

Khương Thanh Nguyên lại hắng giọng.

"Gâu gâu gâu!" (Ai bảo ông thiết lập nhân thiết giả làm gì, bây giờ đã sụp đổ rồi đi? Đáng đời! Mau buông tha cho ba tôi đi, đồ cặn bã, nếu buông tha cho ba tôi, các người sẽ tích lũy được đức hạnh tuyệt vời!)

Có lẽ đã nghe những lời chó của nghịch tử quá nhiều, Khương Hành ít nhiều có thể nhận ra ý nghĩa của "Gâu gâu" của nó theo thái độ và cảm xúc.

Câu nói kẻ ngốc phẫn nộ chính là nghĩa này... Rõ ràng nó không nhìn hết tất cả nội dung trên điện thoại.

Khương Hành đỡ trán: "Sao còn không nhìn lại rồi đọc xong những thứ trên điện thoại?"

Phi! Tra nam!

Khương Thanh Nguyên phỉ nhổ sau đó mới bắt đầu nhìn vào nội dung còn sót lại trên điện thoại.

[@Cẩu Tể joy: #Khương Hành chơi xa chấn cùng một người đàn ông lạ mặt ở bãi đỗ xe, không nói nhiều nữa, hãy tự mình nhìn trong ảnh nào!]

Sau đó bắt đầu nhìn vào GIF.

?

Cái đuôi Khương Thanh Nguyên đang ve vẩy bỗng tạm dừng, cảm giác như bị ảo giác, nheo mắt lại tiến lại gần điện thoại.

Khương Thanh Nguyên nhìn một cái khác: "..."

Không chắc chắn, lại xem lại.

Sau khi sáu ảnh GIF được phát xong, Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Hành kiên nhẫn chờ Khương Thanh Nguyên đọc xong, sau khi cất điện thoại đi, Khương Thanh Nguyên vẫn sững sờ, không nhúc nhích, vẻ mặt sợ hãi phát ngốc.

Ngay sau đó, Khương Thanh Nguyên loạng choạng đi đến thùng rác chứa đầy túi đồ ăn vặt còn sót lại.

Ọe~

Nó nôn rất nhiều.

"Ọe~ Ọe~"

Khương Hành: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv